NHẠC CỦA TUI - ANH VẪN NHỚ

Tác giả Bài
Trần Mạnh Hùng
  • Số bài : 9422
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.07.2005
  • Nơi: Giấc Mộng
NHẠC CỦA TUI - ANH VẪN NHỚ - 14.11.2012 04:39:44
Anh vẫn nhớ
Thơ: Trần Mạnh Hùng
Nhạc: Nguyễn Hay
Ca sĩ trình bày: Xuân Long
Viết lời giới thiệu: Lê Như Ngọc
Người thể hiện: Thanh Phước

Thưởng thức nhạc xin bấm vào LINK phía dưới






http://www.nhaccuatui.com/m/D0JTmYMs0c



ANH VẪN NHỚ
Anh vẫn nhớ một buổi chiều vơi nắng.
Cánh đồng xanh sóng lúa tận chân trời.
lặng ngắm em đang múm mím môi cười.
Tóc bay xõa khoe cổ dài hồng trắng.

Thóang đâu đây những điệu hò trầm bổng.
Em bảo rằng tiếng hát của con tim.
Nắm nhẹ tay anh - thời khắc bỗng lắng chìm.
Trời đất chao nghiêng ngập tràn xúc động.

Em duyên dáng cuốn hồn anh gió lộng.
Em tuyệt vời - anh chất ngất niềm thương.
Chiều hôm ấy em rực rỡ lạ thường.
Anh chợt hiểu - Khi tình yêu chợt đến.

Anh vẫn nhớ một buối chiều thuở ấy.
Em bảo anh rằng hai đứa đẹp đôi.
Biết anh yêu bằng ánh mắt, môi cười.
Bằng cử chỉ trong ân cần dấu ái.

Em sung sướng dựa vai anh mềm lả.
Mái tóc dài hờ hững thả tung bay.
Nụ hôn đầu
tay xiết chặt vòng tay.
Trong ngây ngất tiếng con tim rỗn rã

Em dấu ái trong tình yêu ngà ngọc.
Mắt mơ màng ao ước chuyện ngày mai
Tay nắm tay ta tiến thẳng tương lai.
Và mặc kệ đằng sau nhiều chua xót.

Với tình yêu em tin mình thắng cuộc.
Hưởng trọn đời bình lặng....với thương yêu...(*)
Ánh mắt ngây thơ trong sáng diễm kiều.
Anh đắm đuối lịm hồn bên dáng ngọc.
Nhưng tiếng thở dài như dao bào cắt ruột.
Nước mắt lưng tròng em khóc tình ta.
Chuyện gia đình, chuyện nội ngoại gần xa.
Bao sóng gió xóa tan lời hẹn ước.
Tình đôi ta không như lời hẹn ước.
Ước hẹn làm sao khi điệu nhạc lơi cung.
Đầu mùa lá đổ, thuyền đã sang sông.
Và từ đó anh sống đời phiêu bạt.
Anh vẫn nhớ những buổi chiều nắng nhạt.
Cánh đồng xanh gợi nhớ những mơ màng !!!! ....
Trần Mạnh Hùng
(*) Thơ Cô Lữ Buồn





"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng