nguyễn thế duyên
-
Số bài
:
1176
- Điểm: 1
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 01.05.2008
- Nơi: Hà nội
|
Suy tư chiều
-
21.11.2012 23:01:42
Có một người muốn dấu tên nhờ tôi đăng hai bài thơ của anh ta. Nhận thấy đây là một bài thơ nói là hay thì cũng không chắc lắm nhưng có nhiều suy tư, trăn trở với cuộc đời nên tôi dăng lên đây mời mọi người thưởng thức Nguyễn thế Duên Suy tư chiều Gửi : Trần Dần , Lê Đạt , Tử Phác Đặng Đình Hưng và những người khác Ta đứng giữa miền sang tối âm dương Trời rợn xanh ngọn lá Gập ghềnh hoàng hôn mê lộ Hun hút mênh mang một ngả về Bước chân nặng nề đè lên bong đổ Đung đưa tay giả dạng nhân hình Căn kiếp doạ lệch vai gồng gánh Mới đó ai ? đã nhoè di ảnh Mới đó ai ? chung cảnh doạ đầy Ưu tư chung quy thành trọng tội Muốn là người còn muốn là thơ… Ta vẫn chưa trọn cuộc hoang du Còn đó dư hương buổi trước Còn đó lung linh một bong hình Những ân tình chưa trả Môi còn chưa đủ nụ hôn Nhớ mái tóc thơm mùi dại cỏ Lũ bạn kéo nhau về bến lạ Không gian chốn ấy Một ô thật nhỏ Thời gian dừng lại Chuông hồi đổ Tản theo gió ngọn bay xa Ngũ sắc những vòng hoa tàn úa Ta ngẩn ngơ trước ngả phân kỳ Một tiếng gọi ra đi Một bàn tay níu lại Một tiếng khóc hờ : Ới anh ơi ! Thê thiết quá! _____________________________ Cơn hạn và nước mắt Chẳng lẽ tất cả dòng song đều cạn Nước kiệt từ suối nguồn Biển chẳng còn gì dưới đáy sâu Cánh đồng khô xoáy cơn lốc trắng Nơi ta đứngmột khung trời hạn nắng Một ngày không bình yên Những hình hài nứt nẻ Em có biết Sự nứt nẻ do ham muốn tự khởi đầu Ngang bằng với tuyệt vọng trong giờ chót Như một lầm lạc trong cơn cuồng mê Em đừng khóc Có thể lấy sự trong sạch của ban mai Sự u tịch dịu dàng của chiều hôm trước làm liều thuốc giải Cùng lúc anh nhận ra đã một lần nhập cuộc Với bao âu lo để những nếp nhăn hằn sâu trên trán Đáng lẽ in hình những cánh hoa Dẫu sao anh cũng đã khóc Như một đời đi lạc Chợt tìm ra xuất xứ quê hương Như lữ khách trên sa mạc khát Bỗng gặp một đảo ốc lạnh mát trên đường Nước mắt từng giọt in những vết mòn trên khuôn mặt khổ Xuôi vào cõi nhớ để rồi quên Một thời tưởng như trái đất sẽ êm ả trong vòng xoay Bỗng rền vang tiếng nổ trong từng ô cửa sổ Trong ngóc ngách của tâm tư khoá chặt Người người hoảng hốt bịt tai nhắm mắt đi qua Vì sự thật của từng ngày vụn vỡ Vì nỗi khổ bình phương cho tất cả Vì những tàn phế phải dưỡng nuôi Những vết đau vô hạn kỳ chữa trị Ở đây những chiếc khăn xô không thể nào đếm số Một nơi nào những nghĩa trang theo chiều dựng đứng Ghi danh người trên bức tường đen… 2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2012 23:05:11 bởi nguyễn thế duyên >
|
|