LẦM LỠ
Đào Phong Lưu 02.01.2013 15:48:26 (permalink)
Truyện ngắn
Nàng là hoa khôi của lớp. Chàng cũng cao to đẹp trai, tính khí lại quân tử, hào phóng dễ mến, dễ gần. Chàng và nàng học chung lớp đại học 4 năm liền, ở cùng tầng trong ký túc xá nhà trường, hai phòng nam và nữ sinh viên chỉ cách nhau một bức tường, suốt ngày quấn quít bên nhau cùng học, cùng chơi, cùng góp tiền ăn cơm quán mụ béo ngoài cổng trường. Đi đâu cũng có nhau như hình với bóng. Ai cũng biết là chàng yêu nàng say đắm, bởi điều đó chàng đã nói với mọi người, trước mặt nàng chẳng cần dấu diếm, và ai cũng biết nàng chẳng yêu chàng vì nàng cũng nói thằng với chàng trước mọi người rằng nàng rất quí chàng, quí hơn cả bản thân, nhưng chỉ quí thôi, chứ không yêu. Nghe vậy chàng chỉ mỉm cười mãn nguyện, và càng yêu nàng hơn. Bốn năm học liền, tối nào chàng cũng sang phòng nữ mắc màn cho nàng xong mới về phòng mình đi ngủ. Giữa năm học cuối cùng, giờ thể dục tập xà lệch, nàng sơ ý bị ngã gẫy tay, phải bó bột và nằm viện mất gần chục ngày. Chàng xin phép nghỉ học đến bệnh viện cả ngày lẫn đêm chăm sóc, cơm cháo, giặt giũ cho nàng như thực tập làm một người chồng vậy. Từ đấy mọi người mới biết nàng nói mồm không yêu chàng thế thôi, chứ thực ra thì nàng cũng yêu chàng chẳng kém.
Sau buổi lễ phát bằng tốt nghiệp, lớp tổ chức liên hoan chia tay. Buổi chia tay thật náo nhiệt vui vẻ, các bạn nói đùa hôm nay là lễ ăn hỏi cho hai đứa chúng mày thì mọi người cùng đóng góp, còn hôm nào cưới chính thức thì hai đứa phải tự lo kinh phí, chúng tao chỉ đến ăn cỗ và vỗ tay thôi, chứ không mừng gì nữa đâu, và lễ cưới chúng nó không được đứa nào vắng mặt đấy nhé.
Sau buổi chia tay ấy, ai về quê nấy chờ xin việc, riêng nàng ở lại ký túc xá nhà trường không về, vì nàng đã có giấy tiếp nhận công tác của một Tổng công ty xuất nhập khẩu, tuần sau phải đi làm việc rồi.
Các bạn trong lớp cũng chẳng phải chờ đợi lâu, chỉ một tháng sau đã nhận được tin nhắn nàng mời trở lại trường dự đám cưới của nàng. Chỉ có điều chú rể không phải chàng, mà là một thầy giáo trẻ học trện họ có 2 khóa, là con một của đại gia bất động sản có tên tuổi ở thành phố này. Hôm đó chàng cũng đến dự cưới, nhưng không còn được chạy lăng xăng phục vụ cho nàng hết việc này đến việc khác như thời sinh viên nữa, mà chỉ ngồi thừ ra , chằng nói câu nào, cứ uống rượu tì tì hết cốc này đến cốc khác cho đến lúc say gục xuống mới thôi.
Đám cưới xong, nàng từ giã ký túc xá về nhà chồng ở trung tâm thành phố. Nhà của vợ chồng nàng là căn biệt thự cổ từ thời thuộc Pháp, vừa được bố mẹ chồng cho sửa sang, nâng cấp, sơn phết lại để tặng cho vợ chồng nàng. Có vườn cây, thảm cỏ và hồ sen ngào ngạt hương thơm. Căn biệt thự ba tầng rộng mênh mông, đầy đủ tiện nghi, chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu người làm bầu bạn cho vui vẻ. Vì ngoài hai vợ chồng nàng, chỉ còn bà ô-sin tên Tâm ở dưới nhà ngang và hai con chó tây to như hai con bê suốt ngày đùa rỡn chán rồi lại cắn nhau ủng oảng trong vườn, vì chúng cũng như nàng không thể sổng ra ngoài tấm cổng sắt nặng chịch kia được.
Hết tuần trăng mật, chồng nàng phải đi dạy học, nàng cũng phải đi làm ở Tổng công ty của nàng. Nhưng chồng nàng bảo:
- Em cứ ở nhà nghỉ ngơi không phải đi làm nữa đâu, anh đã gửi đơn xin thôi việc cho em rồi.
Nghe vậy, nàng sững sờ hỏi lại:
- Sao bỗng nhiên anh lại gửi đơn xin thôi việc cho em, mà không hỏi gì em?
Chồng nàng vừa xách chiếc cặp da chui vào ô tô vừa nói:
- Úi dào, làm làm cái quái gì? Ngày nào cũng cặm cụi suốt 8 tiếng, lương cả tháng vài triệu bạc, chẳng đủ tiền đi taxi!
Rồi anh ta gọi to bà Tâm ra mở cổng, phóng vụt xe đi.
Nàng ức đến nghẹn cổ, nước mắt ầng ậc trào tuôn, chạy thốc lên phòng ngủ trên gác hai, đóng sần cửa lại, gieo mình lên chiếc giường lò xo, khóc nức nở một mình, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nàng mơ mơ màng màng nghe như có tiếng chuông gọi cổng, rồi tiếng dép lê loẹt xẹt chạy gấp của bà Tâm ra mở cổng. Tiếng khách hỏi gì đó, rồi nghe rõ tiếng bà Tâm trả lời:
- Mợ ấy đang nghỉ trên gác. Mời cậu ngồi xơi nước đợi tôi lên gọi mợ ấy xuống ạ!
- Không cần đâu – Tiếng người khách – Bà cứ làm việc của bà đi, tôi tự lên gác gặp cô ấy.
Đúng tiếng của chàng rồi. Sao chàng lại biết địa chỉ nhà mình ở đây? Mà mò đến tìm mình có việc gì nhỉ? Tim đập dồn dập, nàng vội vùng dậy định mặc quần áo và trang điểm để tiếp chàng. Đứng trước gương nàng mới biết mình đã mặc quần áo và trang điểm từ sáng để chuẩn bị đi làm, đã cởi ra đâu. Nàng lau vội ngấn nước mắt còn hoen trên mi rồi ra mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, chàng đã ùa vào như cơn gió, chẳng nói chẳng rằng lao vào ôm ghì lấy nàng, rồi hôn như điên như dại. Nàng cũng ôm ghì lấy chàng và say đắm hôn đáp lại chàng cũng chẳng hề kém phần cuồng nhiệt. Rồi chàng bế thốc nàng lên giường, nằm đè lên người nàng hôn tiếp, đến mức làm cho nàng nghẹt thở. Nàng cố sức đẩy chàng ra và khẽ nói:
- Khoan đã anh, cho em cởi quần áo ra nào!
Chàng buông nàng ra và cũng đứng lên cởi quần áo của mình. Khi cả hai người đã trần truồng như nhộng, thì chàng lại lao vào vồ lấy nàng như con hổ đói vồ mồi. Nàng vô cùng sung sướng có cơ hội chủ động hiến dâng cho chàng và cũng tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào đê mê đến tột độ mà chàng bỗng dưng mang đến ban tặng cho mình…
Giữa lúc ấy thì có tiếng gõ cửa:
- Mời mợ xuống xơi cơm ạ!
Nàng hốt hoàng choàng tỉnh, thì ra chỉ là một giấc mơ. Nàng uể oải ngồi dậy vừa tiếc rẻ cuộc tình mây mưa bị gián đoạn, vừa bực cái bà Tâm phá đám. Nàng nói vọng ra:
- Bác cứ xuống dọn ra đi rồi tôi xuống ngay đây.
Nàng ra khỏi giường kéo vuốt lại tấm ga trải giường cho phẳng phiu trở lại thì thấy vết ướt chỗ mình vừa nằm. Nàng sờ tay xuống đít quần thì thấy ướt nhèm, nàng tự thấy xấu hổ vội chạy vào nhà tắm thay quần, rửa mặt, chải lại đầu. Rồi đi xuống tầng trệt ngồi vào bàn ăn. Chiếc đồng hồ quả lắc treo tường đủng đỉnh điểm 12 tiếng. Tiếp theo là tiếng ‘tít, tít’ của chiếc điện thoại 3G trong túi áo nàng. Nàng vội mở ra xem tin nhắn: “Em ăn cơm đi nhé, trưa nay anh phải chiêu đãi mọi người”. Nàng bấn nút kết thúc rồi đút điện thoại vào túi, chẳng buồn nhắn hỏi lại lý do chiêu đãi ai, vì cái gì? Nàng mở chiếc lồng bàn thì thấy vẫn toàn những món thức ăn mà chồng nàng ép nàng phải tẩm bổ: Gà tần hạt sen, chim tẩm bột tam thất rán, canh cá chép…Nàng múc lưng bát canh, rồi cố húp cho hết. Đậy lồng bàn lại, bảo bà Tâm:
- Bác ăn rồi dọn đi nhé!
- Thế mợ không ăn cơm à?
- Tôi chưa thấy đói, chẳng muốn ăn. – Rồi nàng đi thẳng lên phòng ngủ, lại nằm vật xuống giường. Móc điện thoại ra, bấm mục tin soạn sẵn, chọn câu “How are you?”*, rồi chọn số điện thoại của chàng bấn gửi đi như mọi ngày. Từ hôm về nhà chồng, ngày nào nàng cũng bấm gửi tin này cho chàng một lần, nhưng chưa lần nào được chàng đáp lại cả. Nàng bật dậy bước ra khỏi giường, mở tủ lấy bộ pirama ra thay, rồi ngồi vào bàn mở laptop vào trang mạng www.sinhvien-edu.com.vn mà từ ngày lấy chồng nàng chưa một lần vào lại. Nàng mở topic blog cá nhân, gõ nickname và mật khẩu của trang thơ nàng và chàng cùng mở chung từ thời sinh viên. Đã mấy tháng rồi sao chẳng thấy chàng viết thêm bài mới nào mà vẫn chỉ là những bài cũ mà nàng đã đọc gần như thuộc lòng cả rồi. À đây, trang cuối có bài tứ tuyệt nhại lại giọng thơ “Hái sắc hoa tigon” của T.T.Kh, mà chàng viết lên cũng đã mấy tháng nay rồi:
Nếu biết rằng em quyết phụ tình,
Thì anh chẳng để bạn coi khinh.
Rượu mừng đám cưới em hôm ấy,
Cũng để đưa tang của lòng mình.
Nàng cảm thấy cay cay nơi mũi, rồi nước mắt lại trào ra không sao ghìm nén nổi. Nàng cố trấn tĩnh, rồi viết tiếp bốn câu thơ vào đó:
Trăm lần hãy thứ tội người ơi!
Tất cả do lầm lẫn của tôi
Cái bả hư vinh sao quái ác,
Giết tôi chết quá nửa đời rồi
Viết xong nàng bấm vào “chấp nhận”, rồi tắt mạng internet không dây, đóng laptop cho vào túi, cất vào tủ, lại nằm vật ra giường cố nhắm mắt để ngủ cho quên đi mọi điều bực dọc, phiền muộn. Mãi tới khi nghe tiếng ô tô và tiếng mở cổng, nàng mới mở mắt ra thì thấy trời đã xâm xẩm tối. Tiếng chồng nàng hỏi bà Tâm:
- Nhà tôi đâu rồi?
- Vẫn ở trên gác. Chắc mợ ấy ốm hay sao mà từ sáng đến giờ chẳng chịu ăn gì cả.
Tiếng bước chân thình thịch của chồng nàng chạy gấp lên cầu thang gỗ, rồi hối hả đẩy cửa lao vào:
- Sao, con chim nhỏ của anh ốm đấy à? – Thấy nàng vẫn nằm ngoảnh mặt vào trong không trả lời, chàng ngồi xuống giường, rồi cúi xuống âu yếm hôn lên má nàng, sờ tay lên trán nàng rồi nói:
- Không sao, vẫn “lạnh như hòn tuyết đông”. Thôi dậy đi nào, nghe anh giải thích đây này.
Vẫn không nhúc nhích, nàng khẽ nói:
- Giải thích đi, tại sao anh tự tiện thay em viết đơn xin thôi việc. Anh có biết em phải vất vả nhờ cậy bao nhiêu người mới có chỗ làm này hay không?
- Biết, biết chứ! Nhưng mà “mợ” ơi, chúng ta sắp được đi sang Mỹ rồi. Chỉ chờ khi nào Đại học Harvard họ accept* cái application* là ta làm thủ tục đi luôn.
- Anh nói đi học Harvard dễ như trở bàn tay ấy nhỉ? Mà dù cho họ có accept đi nữa, thì lấy học bổng nào hay nguồn tài trợ đâu mà đi?
- Tài trợ của cậu mợ chứ tài trợ nào. Chỉ cần sang đó em đẻ cho các cụ thằng đích tôn mang quốc tịch Mỹ mang về, thì tài trợ nào mà chẳng có.
- Nhưng trình độ tiếng Anh của em yếu lắm, em chẳng thi “top-fen” (TOEIC) được đâu.
- Em cần gì phải Toeic? Em đi theo anh chứ có đi học đâu mà phải “top” mới chả “fen”?
Nàng sững người nghe chồng nói câu này. Nước mắt lại ứa ra. Nàng khẽ bảo:
- Vậy à? Thế thì anh đi đi, em chẳng đi đâu!
Nàng vơ cái gối đậy lên mặt rồi khóc nấc lên, không sao kìm nén được nữa. Vậy là đã rõ cả rồi, từ giờ phút bước qua cái cổng sắt kia vào căn biệt thự này. Nàng không còn là cô cử nhân vừa tốt nghiệp xuất sắc của Đại học Quốc gia nữa, nàng đã trở thành một đồ vật trang trí cho căn biệt thự này, một cái máy đẻ để duy trì nòi giống cho chủ nhân của căn biệt thự mà thôi. Nàng đã quá sai lầm tính toán hướng đi vào đời rồi! Một sai lầm không thể tha thứ cho mình được. Nhưng không sao, đã nhận ra sai lầm thì phải sửa chữa, và phải quyết tâm sửa gấp.
- Thôi nào, - Giọng chồng nàng ngọt như mía lùi – Dậy rửa mặt đi cưng! Hôm nay ăn cơm sớm rồi còn phải đến nhà ông hiệu trưởng em ạ.
- Anh đi một mình thôi, em mệt lắm không đi được đâu!
Buổi tối, khi chồng phóng xe đi rồi, nàng lại ngồi thừ ra một mình trước bàn suy nghĩ. Sáng mai, ngay sáng mai thôi, để cho chồng đi dạy học rồi, nàng sẽ bảo bà Tâm mở cổng cho nàng đi ra ngoài mua sắm mấy thứ. Rồi nàng sẽ bắt taxi đến thẳng bệnh viện phụ sản để “giải quyết” cái bào thai mới nhú mầm vài tuần lễ trong bụng nàng. Rồi nàng sẽ yêu cầu chồng ly hôn.
Khi nào có giấy ly hôn trong tay rồi, nàng sẽ đến đưa cho chàng, nói rõ hết mọi nguồn cơn dẫn đến sai lầm và van xin chàng tha thứ. Liệu chàng có tha thứ và chập nhận không nhỉ? Với tính cách quân tử bao dung, độ lượng như chàng, nhất định là chàng sẽ tha thứ cho nàng, chấp nhận nàng và lại yêu thương nàng như xưa mà thôi….Nàng rút điện thoại, ngập ngừng định bấm số gọi cho chàng. Rồi lại đút điện thoại vào túi. Đã mấy tháng nay cả hai người chẳng liên hệ gì với nhau, bây giờ gọi thì nói gì? Hôm nào nàng cũng nhắn tin, chàng không trả lời, chứng tỏ chàng vẫn yêu nàng, thương nàng, cố kiềm chế tình cảm nhớ thương của mình mà không nỡ làm xáo trộn cuộc sống mới của nàng. Đúng, chàng vẫn còn thương mình nên mới làm như thế. Cố làm ra vẻ cứng rắn, vô tình là đã quên rồi, để cho nàng sống được yên ổn bên chồng, không phải khổ sở nghĩ về chàng nữa chứ gì? Nhưng chắc chàng cũng như nàng thôi, làm sao mà quên được, mà không nhớ nhau cho được cơ chứ?... Nghĩ vậy, nàng lại rút điện thoại ra, nàng định bụng chỉ nói với chàng một câu thôi, đúng một câu xã giao “how are you?” rồi sẽ tắt máy ngay. Nàng bấm máy, có tiếng chuông rồi, nàng hồi hộp đợi chờ. Khi nghe được tiếng chàng “ Alô, em à?” quen thuộc thì nàng bối rối vô cùng không còn nhớ được câu chuẩn bị sẵn “how are you?” nữa. Nàng khóc nấc lên hồi lâu không nói được câu nào. Chàng cứ “alô, alô… sao thế?” mãi đến mấy phút, nàng mới cố trấn tĩnh lại được và nói trong nước mắt “Anh khỏe không?... Em khổ lắm, hãy tha thứ cho em…em không thể sống thiếu anh được…em sẽ ly dị…” Giọng chàng vẫn điềm tĩnh vui vẻ pha lẫn chút dỗ dành động viên nàng:
- Thôi nào, lại vừa bị chồng trêu phải không? Vợ chồng trẻ bao giờ chẳng thế, tránh sao khỏi. Chủ yếu là mình nên biết lựa nhau, để tránh đến mức thấp nhất những va chạm không đâu vào đâu, rồi sẽ lại vui vẻ ngay ấy mà! – Chờ cho nàng nín hẳn, chàng oang oang nói tiếp – Thông báo cho em biết một tin vui là đám cưới đầu tiên của lớp ta mà đã được “làm lễ ăn hỏi” trong buổi chia tay, vẫn sẽ tiến hành theo đúng kế hoạch của lớp. Đã có một thành viên khác trong lớp tình nguyện thay em làm cô dâu. Bọn anh đã làm thủ tục đăng ký kết hôn rồi. Giấy mời anh vừa “phát hành” qua bưu điện sáng nay, chắc một hai ngày sau em sẽ nhận được thôi.
Nàng định hỏi lại “Ai tình nguyện thay thế em làm cô dâu đấy?” nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, nước mắt nước mũi cứ trào ra không sao thốt lên lời. Tay nàng bỗng như rã rời để tuột chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà.
Nàng gục mặt xuống bàn nấc lên từng hồi không rứt. Hết, đã hết thật rồi! Không sao có thể cứu vãn được nữa. Vàng trong tay, đã ngu dại trót nén đi, khi người khác đã nhặt rồi, thì khó mà đòi lại được!
Đào Phong Lưu
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9