ừ, có đôi khi...
ms.witch 03.01.2013 13:33:04 (permalink)
Có đôi khi...

Cả thế giới háo hức đón mừng năm mới, hăm hở tiễn rồng đi, đón rắn về. Nhà nhà vắng tanh như cái chùa bà đanh, người người đua nhau chen lấn tranh cái chỗ đứng chỗ ngồi tại mấy cái tụ điểm vui chơi giải trí và ăn uống (gọi tắt là ăn chơi). Nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược thì chỉ có cái bọn điên điên như cái đám suốt ngày gặm nhắm con chữ bọn mình, năm ngoái đến năm nay còn xót lại nằm gác chân lên tường mà đếm thằn lằn, nhền nhện. Ôi, một phát hiện động cả thế giới : nhà ta chưa dọn dẹp. Ôi thơ ơi, tình ơi, thơ ơi, văn ơi, chữ nghĩa ơi, chúng ta có nợ nần gì nhau sao mà cái đứa không được siêng như ta phải lếch vào nét để viết một cái vớ vẩn gì đó cho một ngày đầu năm.

chợt nhớ...

Ừ, có đôi khi...chuyện công, chuyện tư, chuyện thiên hạ, chuyện của con bạn - con bà hàng xóm, chuyện của thằng bạn cháu bà bán hột vịt lộn...chẳng biết nên viết chuyện nào cho nên cơm nên cháo, mà thời gian thì đâu đợi ta.

Ừ, có đôi khi...chẳng biết làm gì chứ không phải như lời bài hát. Thật là ta bị thực tế hóa đến mức không biết cảm nhận được ngôn từ. Nhạc sĩ có buồn không hở ông ?


Ừ, có đôi khi..nghe và lẩm bẩm mãi lời một bài hát tiếng nước ngoài nào đó mà chẳng quan tâm đến nội dung nó nói cái quái gì. Cho đến khi cái máy kêu cái " tụt" một tiếng. Hết pin! Vậy là
tỉnh.

Ừ, có đôi khi...vi vu internet, lướt diễn đàn, đọc một cái gì đó nhưng chẳng hiểu lắm họ viết cái gì cũng giống như họ chẳng hiểu ta viết cái gì. Thế là chẳng ai hiểu ai. Huề!

Ừ, có đôi khi...quay ngược về tuổi teen, xí xọn bắt chước mấy đứa tán dóc, chém gió...rồi bỏ mặc thiên hạ chửi rủa, thoát ra trở thành người lớn. Ta vẫn là ta, chẳng mất miếng da miếng thịt nào. Đời nó cứ vui như thường!

Ừ, có đôi khi...tập làm thơ, tập viết văn, tập làm họa sĩ, tập làm nhạc sĩ. Đau khổ cho họ, thế mới biết ta "dã man" đến thế nào. Thơ thì toàn cóc, văn thì ếch, tranh mà đem đến cái miếu treo lên bán đảm bảo...hốt bạc vì ma quỷ không dám đến tại ngỡ bùa, bà con tranh nhau mua. Còn bàn về nhạc, Ta ơi, đến Trời cũng phải sợ! Viết lời xong không biết viết nhạc. Thôi thì để dành...kiếp sau.

Ừ, có đôi khi...ngồi nghe thiên hạ kể chuyện ngày xửa ngày xưa, ngày nảy ngày nay, ngày mải ngày mai... cuối cùng thì ai cũng có chuyện tình để kể. Riêng ta chẳng biết kể cái gì. (chẳng dại gì kể ) Vậy là, ta biết thêm được anh chàng này lắm cô, cô nàng kia lắm chú, ông bác nọ lắm bà...Một thế giới phức tạp và hỗn loạn.

Ừ, có đôi khi...muốn tìm đến cửa Phật để lòng ta se sẽ câu kinh bình yên, nhưng rồi lòng lại chưa yên (vì nợ một lời hứa với ai.)

Ừ, có đôi khi...chẳng nhớ nỗi ta là ai thì lấy gì nhớ ai là ai.


Jan 1st, 2013

mtl@
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2013 13:53:38 bởi minhthanh_love >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9