Chờ hoài không thấy ai kể thêm về kỷ niệm gì hết, HB xin đổi đề tài...
(Bắt đầu viết văn nghị luận lại nghen ...)
Tắt đài Danh từ tắt đài nói theo nghĩa đen là đang nghe phát sóng một chương trình nào đó qua radio bổng nhiên bị cúp điện, hay bị nhân vật thẩm quyền nào đó tắt đi (bố mẹ, anh chị vì đó …) . Người bị tắt đài cụt hứng vì những gì mình đang theo dõi, cảm giác rất khó chịu , nhưng vẫn có thể chấp nhận được…
Theo nghĩa bóng, ai đó đang say sưa kể một câu chuyện , có thể là thật, có thể là huênh hoang, rồi ai đó xen ngang vạch trần sự thật, hoặc không cho kể tiếp, thì coi như đang bị tắt đài, điều này làm cho người kể chuyện bị “quê”, nhưng cũng không sao, khi khác mở đài tiếp …
Về mặt sinh học, con người được sinh ra mỗi người có trí não khác nhau, có người cực kỳ nhạy bén, thông minh, có người chậm chạp thậm chí dưới mức bình thường đó là chậm phát triển, họ tiếp thu mọi diễn biến, sinh hoạt chung quanh rất khó khăn, trao đổi cảm nghĩ tình cảm của mình với người khác cũng rất khó khăn.
Nguyên nhân do đâu? Một phần nào đó trong não của họ bị tổn thương hoặc không thông thương, và những chức năng của não không phát triển toàn diện gây cho họ sự khiếm khuyết.
Người bình thường hài lòng về sự vượt trội của mình so với người thiểu năng. Người thông minh thường tự hào về cái vốn “tự có” của mình so với người bình thường và người thiểu năng. Mọi thành tựu của họ trong xã hội dựa vào trí thông minh sự lanh lợi cất họ lên một địa vị sang cả nào đó, mà họ cho rằng họ xứng đáng được hưởng, xứng đáng được tôn trọng, và những người kia thì không!!! Thậm chí, người ta còn muốn cất đi sinh mệnh của những người thiểu năng vì cho rằng sống để làm gì…!
Những người tài trí thông minh đã có thời leo lên vị trí lãnh đạo một quốc gia, cường quốc. .. sự hiểu biết của họ phải nói vượt quá mức bình thường! Thế nhưng, một sáng nào đó họ chợt ngớ ngẩn, quên trước quên sau, thậm chí ăn uống ngủ nghỉ cũng không tự mình giải quyết được, đấy là lúc họ bị tắt đài. Tình trạng tắt đài này không hẹn trước thời gian với bất kỳ ai, có thể là sớm, có thể là trể, có thể do tai nạn, cũng có thể do một cơn gió vô tình …
Vậy thì cái mà ta tưởng ta “tự có” chẳng qua là chúng ta được ban cho, cũng như thính giả được nghe phát thanh, phát hình, nếu người ta phát thì mình nghe, khi ai đó tắt đài thì coi như không còn nghe được nữa. Khi ta còn có khả năng phát biểu, ta nói luyên thuyên bất tận và chê người khác ngu dốt, nhưng khi khả năng phát biểu của chúng ta bị đóng, thì ta và người bị chê là ngu dốt kia chẳng khác gì nhau gì lắm, đôi khi còn tệ hơn họ.
Hãy tôn trọng họ, những người thiểu năng hoặc kém hiểu biết đối đãi với họ bằng tình thương, bằng cách chia sẽ cái may mắn mình có, để một khi ta bị tắt đài ta cũng được tôn trọng và thương yêu như những người kém may mắn đó .
Huyền Băng (Nắng chiều)
15/6/2015