Niềm vui của tôi ...
Huyền Băng 03.01.2013 23:30:21 (permalink)
Niềm vui của tôi

Hơn mười năm qua, tôi luôn sống trong tình trạng sức khỏe èo uột, tôi có cảm giác như đang bị thách đố trong cuộc sống, và tôi luôn thất bại trong việc tìm lại sức khỏe mà mình cần có. Thế nhưng, cứ mỗi lần được biết sẽ tái ngộ với người bạn xưa thì trong tôi phấn chấn lên, và tôi đã cố gắng bằng mọi cách để dìm cơn đau xuống để mĩm cười cùng bạn và người thân của họ. Và hình như tôi luôn thành công trong cố gắng ấy để rồi khi họ quay về nơi của họ thì tôi lại giống như một bong bóng xì hơi… Rõ thật là buồn cười.

Lần này là lần thứ tư họ trở lại với tôi, và cũng trong những nao nức ấy tôi đã gác bệnh hoạn qua một bên để vui vầy với họ.

Họ đón tôi đi chơi với họ, đến một biệt thự sang trọng, thật tiện nghi, với chung quanh đầy hoa cỏ, những thứ mà tôi luôn yêu thích. Tôi có một khoảng trời rộng trước mắt, với mây trên cao và những ngọn gió luôn đùa cợt cùng hoa lá cỏ cây, tôi có một thoáng biển từ xa, tôi có một chỗ nghỉ ngơi tốt, những bữa ăn thật hoành tráng, và một hồ bơi trong vắt có thể bơi lội cả ngày lẫn đêm. Thế nhưng tôi lại trầm tư trong cái thảnh thơi vương giả ấy. Vì niềm vui của tôi không phải là được phục vụ...

Tôi vẫn thích tung hoành trong làn nước trong xanh, tôi vẫn thích ngắm trời mây non nước và tình tự với gió, nhưng tôi vẫn muốn làm một điều gì đó cho mọi người để thấy một ngày của mình trôi qua không thừa thải, niềm mơ ước của tôi có lập dị quá không?

Tiệc Giáng Sinh được bắt đầu trong căn phòng ăn rộng rãi, dưới những ngọn nến vàng được thắp vừa đủ sáng, chúng tôi đứng quây quần bên nhau với những món ăn đón Giáng Sinh mang phong cách phương Tây; Gan ngổng, khoai chiên chấm với sauce làm từ trái bơ, bánh mì đen, bơ, trứng cá muối, và hải sản, buổi tiệc thật ấm cúng trong tiếng nhạc du dương của bài Silent Night. Tiệc cũng tàn, ngày vui cũng trôi qua, những người bạn hỏi tôi ở đây thấy thế nào có vui không? Tôi chân thật trả lời : cũng được, và trong tâm tư tôi muốn nói với họ rằng tôi vui vì có những ngày cùng vui đùa với bạn và cùng ôn lại những ký ức ngày xưa ... và việc đón tiếp nồng hậu của các bạn, nhưng nếu các bạn cho tôi làm gì đó cho các bạn thì tôi sẽ vui hơn!

Những ký ức đẹp luôn làm tôi vui khi nghĩ đến, và hơn lúc nào hết tôi muốn có những ký ức thật ấm cúng thật đẹp để nhớ khi một lần nữa mình chia tay.

Bạn mời tôi đến cùng gia đình bạn trong một căn hộ cao cấp ven bờ sông Sài Gòn để đón giao thừa, để xem đốt pháo bông mừng năm mới ! Tôi đã từ chối, vì nơi đó chỉ là chỗ dừng chân tạm của bạn, không gây ấn tượng gì cho tôi, và tôi đã ép bạn đến với tôi, trong một căn hộ chật hẹp nhỏ bé, để khi bạn đi rồi tôi vẫn còn cảm giác thú vị, vui khi nhớ đến khung cảnh chúng ta quây quần bên nhau trong căn nhà nhỏ thật nhỏ … Đó là niềm vui của tôi.

Huyền Băng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2013 08:46:15 bởi Huyền Băng >
#1
    Huyền Băng 06.01.2013 08:02:11 (permalink)
    .... Niềm vui của tôi ...

    Lúc còn trẻ, dù có tình cảm riêng tư hay không, ai cũng nghĩ đến việc lập gia đình để có một khung cảnh ấm cúng lúc tuổi xế chiều... Và mọi người đã cả đời vun quén vào cái gia đình của mình vì tình yêu thiêng liêng và cũng vì nổi sợ hải cô đơn vào một ngày nào đó ... Thế nhưng mấy ai đạt được cái mong mỏi ấy! Vợ chồng có khi vì công việc mỗi người một nơi, có khi kẻ còn người mất, và con cái là cái gì mà mình tưởng khó thể tách rời, nhưng sự thật đến một lúc nào đó nó sẽ dần xa tầm tay mình và mất hút vì những công việc riêng tư của nó .

    Anh bạn kia có hai đứa con gái, than thân trách phận không có một thằng cu để nối dõi tông đường... Và sống với hai đứa con gái, cháu ngoại, lấy cháu làm niềm vui tuổi về già. Cô bạn kia có một trai một gái, như thế là đầy đặn? Cố gắng cho con học hành đền nơi đến chốn, để có một cuộc sống vẻ vang. Đúng là có vẻ vang vì công thành danh toại, nhưng rồi con trai thì lại có vợ, theo vợ... Còn lại một đứa con gái rượu, nó cũng đậu thủ khoa trong ngành văn chương ngoại ngữ, và lại đi du học, rồi lại có chồng, định cư ở nước ngoài... thế là cô bạn với thân hình gầy gò ốm yếu, lại tự săn sóc cho mình trong những ngày xế bóng. Niềm vui của cô là thỉnh thoảng được liên lạc với con, nói năm ba câu hoặc cuối tuần được gặp gở cháu nội mấy tiếng đồng hồ. Niềm vui có ít ỏi quá không khi một ngày tới 15 - 16 giờ trí óc mở ra, nằm lên nằm xuống vì căn bệnh mà không một người thăm hỏi.

    Một người bạn ở dưới quê, hai vợ chồng già, con cái thì lên thành phố ăn học từ bao nhiêu nằm rồi ở lại thành phố làm việc. Họ có mãnh vườn để đi ra đi vào tiêu khiển, thế nhưng cũng không phải dễ dàng gì khi hai người lớn tuổi đau yếu phải nương tựa lẫn nhau .

    Tôi cũng không ngoại lệ... Đôi khi nhìn cái khung cảnh quạnh quẻ vì thiếu vắng con cái, tôi như ngờ vực về cuộc sống thực tại ... Và rồi tôi lại nghĩ trong thế kỷ này, mấy ai có một cuộc sống gia đình đoàn tụ ông bà cha mẹ, con cái xum vầy. Càng ngẫm, tôi càng thấy cái xã hội xưa đúng là đáng quý, và con người đã dần đánh mất những cái mà thật sự mang hạnh phúc đến cho mình.

    Trong nổi buồn trống vắng, trong những nỗi lo lắng về những bất trắc của đời sống đến với mình, với gia đình mình mà mình thì như bất lực, tôi muốn quên những gì mình có bấy giờ để tìm lại những gì mình có ngày xưa ..!

    Tôi lên chị, chị nay đã hơn bảy mươi tuổi nhưng trong mắt tôi chị vẫn xinh đẹp như ngày nào. Còn đường vào nhà chị, không còn cây cầu dừa bắc ngang, tôi không phải sợ té như hồi còn nhỏ, tôi thông dong đi giữa hai hàng cây với xíu nắng trên cao. Tôi vói lấy quả khế ngọt, chùi sơ rồi ăn như hồi còn bé. Chị làm cơm cho tôi ăn, buổi cơm đạm bạc, chị chiên cái hột vịt và nói, nhớ hồi nhỏ, chị chiên trứng cho em, sơ ý chị chiên chín quá thế là em khóc. Câu chuyện nghe đơn giản, nhưng là câu chuyện của năm mươi năm, vậy mà chị vẫn nhớ, và làm lòng tôi như ấm lại, vui lên! Rảo quanh vườn nhà chị, tôi hái mấy trái chanh, mấy trái ớt, chị hái cho tôi trái đu đủ vừa chín tới, chị chỉ quày chuối vừa chín bói, rồi cắt xuống cho tôi, chuẩn bị ra về, tôi lại vòi vĩnh, em thích lá vang chị hái cho em để em về nấu canh chua...

    - Con quỉ, nảy giờ hỏng nói, thế là chị lại lấy cái kéo ra rào cắt một mớ lá vang cho tôi.
    Gói ghém tất cả vào bao bị cho tôi, chị hỏi, mấy trái chanh hồi nảy hái lấy chưa?
    Tôi đáp:
    - Ăn uống thì bao nhiêu, chỉ là thích phá phách của chị cho vui đó mà.

    Niềm vui của tôi là được ngồi kể lể, được chị an ủi, và được chị cưng chìu như những ngày còn thơ trẻ .

    Huyền Băng
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2013 08:09:55 bởi Huyền Băng >
    #2
      diên vỹ 07.01.2013 07:24:51 (permalink)
      cuộc sống này niềm vui thì ít, phiền muộn thì nhiều ...

      nhưng lại có sao chị ạ ...! tất cả từ tâm mà ra thôi, xem nhẹ một xíu thì chắc cái gì cũng ok mà hén ....ai đó đã nói, vui cũng sống, phiền cũng sống ...thế thì ..lấy phiền muộn làm vui đi ...ông nhạc sĩ nào đó đã bảo thú đau thương thì mình cứ lấy thú phiền muộn làm của đi hén chị ...hihihi

      :p

      #3
        Huyền Băng 09.01.2013 08:34:30 (permalink)
        Hi cưng,

        Cám ơn cưng đã vào động viên tinh thần của chị, cuộc sống của chị là đầy phiền muộn, và chị nghĩ người khác cũng vậy, ai cũng có nỗi niềm riêng... Vấn đề là an ủi nhau để mà sống, sống thanh thản an vui dựa vào những tình cảm, kỷ niệm đơn sơ mộc mạc... Những cái mà không khó lắm khi cho nhau.

        ---------------------
        ... Niềm vui của tôi.

        Thời gian như ngựa chạy, tên bay ... câu nói cổ xưa này thật khó hiểu lúc tuổi còn niên thiếu, nhưng đến một lúc nào đó, chúng ta thấm thía về câu nói nầy. Cũng là những buồi chiều cuối tuần đi lễ, nhưng tuần lễ này tôi có cảm giác khác hơn những tuần lễ trước đây, tôi bước thật chậm để ôn lại hình ảnh của bảy ngày trước, khi mà tôi và em cùng nhau đi lễ. Trong ngôi thánh đường lộng gió trên cao cạnh biển, tôi thấy em chăm chỉ cầu kinh, tôi thấy em thành tâm khấn nguyện trước tượng Thánh gia trong khi trước đó em giải thích với tôi. Chị ơi, bây giờ ở nước tiên tiến, khoa học tiến bộ, họ không tin vào những điều huyển hoặc, việc đến nhà thờ xem lễ đọc kinh là hiếm họa lắm, thông thường là chỉ vào những dịp lễ_ Tết, việc này dẫn đến tình trạng tu sĩ cũng hiếm hoi... Nhìn khung cảnh sáng rực đèn trang trí chung quanh, em hỏi tôi ở Việt Nam, mọi người bắt đầu trang trí Noel lộng lẫy từ khi nào vậy? Tôi không nhớ chính xác nhưng với xứ đạo của tôi thì hình như năm nào cũng vậy, vì việc trang hoàng được xem như là một việc thể hiện lòng tin và chờ đón Chúa đến. Còn trang hoàng như thế nào thì tuỳ thuộc vào kiểu dáng đèn đuốc thịnh hành của năm đó.

        Tan lễ tôi dẫn em lên những bực thang của núi đá, để hướng đến tượng Đức Mẹ sừng sửng trên cao, Đức Mẹ Bãi Dâu, trong mùi hương hoa xứ lúc đêm dần xuống, tôi _ em chúng ta cùng cầu nguyện và niềm vui của tôi lúc bấy giờ là an lòng, vì dẩu em sống nơi ánh sáng văn minh, nơi vật chất tương đối đầy đủ, nhưng lòng tin về đấng quyền năng không suy xuyển, điều này sẽ giúp em đứng vững, vượt qua mọi gian nan thử thách của cuộc đời, vì tôi nghĩ xã hội nào thì cũng có khó khăn của nó.

        Con đường về nhà tuần này chỉ là một con phố, nhưng tôi nghe đâu đó có chút hương hoa cỏ của tuần rồi khi sánh bước cùng em, với một chút mằn mặn của gió biển tạt vào...

        ***

        Giây phút này đây khi vào ghi lại những dòng ký ức, tôi lại đọc được một bức thư thăm hỏi đầy chân tình của một cậu em ngang hong từ trời Tây. Bao nhiêu năm rồi nhỉ! Chắc cũng phải bảy tám năm gì đó hai chị em quen nhau. Trước đây, hai chị em thường thăm hỏi qua lại, nhưng do bận rộn của cuộc sống càng ngày hai chị em càng ít liên lạc với nhau, nhưng mỗi lần chợt nhớ và thư cho tôi, lời lẽ luôn trân trọng, chân tình.

        Bức thư chúc tết dương lịch hơi muộn nhưng lại làm tôi vui để đón ngày mới.

        Huyền Băng
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2013 08:40:51 bởi Huyền Băng >
        #4
          Huyền Băng 17.01.2013 15:53:20 (permalink)
          ... niềm vui của tôi,

          cuộc sống cứ thầm lặng trôi qua, cây mai vàng ngoài hiên lại bắt đầu trổ hoa, những cánh hoa vàng rực rở đầy hương sắc đánh dấu một năm mới nữa săp đến. Không khí lạnh của những ngày cuối đông mang một dáng vẻ dễ thương, bao trùm quanh tôi, cây cỏ ... và làm xanh thêm những táng lá. Cứ mỗi lần một sự kiện đến như lễ, tết, tôi lại ngồi kiểm nghiệm lại những ngày qua, những mất mát và những gì tồn tại, để rồi tự an ủi mình với những gì mà mình vẫn còn có xung quanh. Một mái gia đình, người thân, con cái ... Không thiếu gì những người mang mộng ước cao xa, cái mà họ muốn đạt đến là có thật nhiều tiền, được nhiều người biết đến. Họ muốn thưởng thức hết mọi thứ cao lương mỹ vị trên đời và họ tự hào về cái mà họ đạt đươc. Riêng tôi, tôi cứ mong sao ngày qua mọi thứ đều bình yên và tôi được yên ổn trong cái vỏ sò mà tôi đã chọn. Nghe có vẽ an phận quá nhưng tôi nghĩ có nhiều người cũng an phận như tôi...

          Một bà cụ ở tuổi 88, gương mặt rất hiền từ, xen lẫn một chút cương quyết, nước da trắng hồng, mái tóc bạc phơ ... Mỗi ngày bà vẫn lên mạng. viết một chút gì đó, liên lạc với bạn bè, với người thân, và xem đấy là niềm vui, thế nên nhìn vào bà ta thấy một nét thanh thản lạ thường. Tháng tám vừa rồi tôi được kể thêm một chút về bà, cũng một cuộc sống đơn giản trong chuỗi ngày cuối đời bà mơ ước được chết trên quê hương, được ra đi một cách yên ắng và được an táng một cách yên lặng... Bà kể thuở nhỏ, trong lòng yêu kính Đức Mẹ, bà đã cầu xin nếu phải chết, xin cho được chết vào tháng Đức Mẹ, đó là tháng tám, đó là những suy nghĩ của bà khi chưa vướng bận gia đình. Thế rồi bà lập gia đình, và có con cái, cứ mỗi lần đến tháng tám thì bà lại lo lắng, và khất lần với Đức Mẹ, xin khoan dẫn con đi, vì con còn trách nhiệm với chồng, với con ... Con cái rồi cũng lớn, và chồng thì cũng đã ra đi, tháng tám đến bà lại suy nghĩ không biết minh có phải đi chưa, bà hồi hộp chờ đợi, bà chuẩn bị cho bước ra đi của mình, nhưng bà vẫn mang một hy vọng sống và chính niềm hy vọng đó đã giúp bà mĩm cười với ngày trôi qua. Việc gì đến thì cũng đã đến, một căn bệnh nan y đã tới và làm nguyên nhân dẫn dắt bà ra khỏi thế giới này, bà đã đón nhận nó một cách bình thản và yên lặng như bà muốn, coi như bà cũng đã tìm được niềm vui cho chính mình khi chia tay với phần thân xác đau yếu bệnh hoạn .

          Một người bạn trao đổi với tôi, người già thường bảo là không sợ chết, nhưng thực sự không phải là thế! Khi phải đối mặt với cái chết, họ vẫn muốn tránh né, và họ vẫn muốn cầu xin hay níu kéo cuộc sống ở lại với họ. Tôi nghĩ đó là lẽ tất nhiên, vì họ càng già thì càng có nhiều sự gắn kết với xã hội quanh họ. Và cái tình cảm tự nhiên là không ai muốn xa rời những khung cảnh, tình cảm mà mình hiện có để đi đến một nơi mà mình hoàn toàn không biết tới... Vậy thì ai sẽ chấp nhận ra đi mà không tiếc nuối?

          Có lẽ những người bất hạnh, không tìm thấy được tình cảm thân thương quanh mình, những người tuyệt vọng trước những trăn trở mà mình không đạt được, hay những người bị cơn đau giằng vật qua nhiều nằm tháng mà không ai thương xót...

          Như vậy cái lý sống quá đơn giản, khi người ta còn ham sống, có nghĩa là người ta tìm được một chút niềm vui đâu đó quanh mình dù đang ở trong tình trạng thế nào ! và cái ý sống đó giúp người ta bước thêm vài bước trên quảng đường đời. Nói một cách khác, sinh mệnh của những người thân quanh ta phần nào phụ thuộc ở ta, họ có thọ thêm vài năm tuổi nữa hay không là do con cháu quanh họ, có quan tâm và mang đến cho họ niềm vui ý sống hay không.

          Huyền Băng
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2013 16:57:25 bởi Huyền Băng >
          #5
            KimGiang 17.01.2013 23:53:12 (permalink)

            Vào đọc Niềm Vui của CHỊ, thật thấm thía, Không phải chuyện gì to tát mới gọi là Niềm Vui.
            Chúc Chị luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và đều đặn mang thật nhiều Niềm Vui cho mọi người Chị nhé!

            Em Kim Giang
            #6
              Huyền Băng 19.01.2013 15:34:53 (permalink)
              Chào em Kim Giang,

              Cũng lâu rồi, chị em mình không trao đổi tư tưởng với nhau. . . Hôm nay em ghé thăm, và có đôi lời động viên ấy cũng là một niềm vui cho chị. Cám ơn em nhé! Chúc Kim Giang có thêm nhiều ý tưởng mới để sáng tác chung vui cùng các bạn ...

              Chúc vui,
              Huyền Băng
              #7
                Huyền Băng 11.08.2013 15:45:47 (permalink)
                Lên nương,
                 
                    Lang thang có lẽ là cái máu của tôi, trên con đường Bãi Dâu, thuộc địa phận Vũng Tàu tôi đón chuyến xe buýt số 22 đi Phú túc, chuyến xe đi từ Vũng Tàu qua Bà Rịa rồi qua các địa phận như Ngải Giao, Cẩm Sơn, Cù Bị, Cẩm Mỹ, Thanh Phong , Cẩm Tân, Long Khánh, rồi quay về ngã ba Dầu Giây để hướng lên Phú Túc, một thị xã nằm gần Định Quán. Chiếc xe chạy cà rich cà tang qua những vùng đất hoang vắng, nhà cửa loáng thoáng. Tôi thích như thế! Vì là xe buýt vùng quê, không thiết kế máy lạnh, cánh cửa sổ của xe mở toang, cái hương đồng nội ùa ập vào người tôi, với đầy đủ mùi vị. Nhiều người ghét cái không khí đó vì thỉnh thoảng có những hương không được thơm do đi ngang qua những nơi nuôi gia súc, hoặc phơi phóng gì đó, nhưng tôi lại thấy cái hay trong việc thay đổi khứu giác, và chuyến đi  có vẻ bớt đơn điệu hơn trong cái xe máy lạnh đóng kín cửa. Cả một vùng xanh ngát, với những nông trường, ruộng rẩy, tôi thầm nghĩ , không biết đây có phải là nơi mà các sĩ quan chế độ trươc 1975 đã học cải tạo, bao nhiêu công sức, mồ hôi, nước mắt đã đổ vào đấy... giờ với một khoảng xanh mà tôi đã đi qua tôi cảm thấy một chút bùi ngùi. Công sức của những người… lao động giờ cũng đạt được thành quả. Cũng tạo thêm mãng xanh cho đất nước, cho quê hương … !
                 
                    Tôi cố tập trung để định hướng xem xe qua những đâu rẻ về lúc nào, nhưng hình như tôi không tập trung được, và  cuối cùng thì xe cũng đến điểm phải đến là bến cuối, một cây xăng trong thị xã Phú Túc, cũng là điểm mà mọi người có thể bắt xe đi tiếp chặng đường mà mình muốn đi về hướng cao nguyên Lâm Đồng hay Daklak.
                 
                    Xe ở đây bắt khách một cách kinh khủng, nếu ai mơ màng mới đi lần đầu sẽ bị những xe dù dẫn dụ, và khi lên xe đi được một quảng họ thâu tiền của khách xong,  sẽ sang khách qua xe khác rất phức tạp.  Khi bị sang xe, bạn không thể lựa chọn chỗ ngồi, hay giá cả gì nữa, vì mọi việc đã xong. Qua kinh nghiệm lắng nghe từ những người đi xe thường xuyên họ bảo, nếu thấy những xe nhỏ mà có lơ thì không phải là xe từ bến đến bến, mà là những xe bắt khách dọc đường rồi thả dọc đường. Xe nhỏ chạy đúng tuyến đúng đường, chỉ có tài xế. Cho nên dầu được rất nhiều xe mời mọc, nhưng tôi quyết chí, chờ chiếc xe đò lớn, có tên hãng mà mình quen biết, để được đến nơi mà tôi muốn không phải vướng mắc những phiền toái.
                 
                    Một quán ăn to ở ven đường, tôi vào đó, chọn một chiếc bàn trống để ngồi, tôi nghĩ mình phải ăn hay uống gì thôi ở đó để chờ xe, vì chiếc xe đưa tôi đến điểm đến phải hơn hai tiếng nữa mới tới. Ngồi khá lâu, tôi vẫn không thấy nhân viên của quán đến hỏi ăn hay uống gì. Tôi hơi bức xúc, và ngẫm nghĩ, quán gì mà tiếp thị chán quá. Chẳng hỏi han khách khứa gì cả. Ngồi thêm một lúc nữa, tôi cũng chẳng thấy ai hỏi đến mình, cũng chẳng làm phiền mình. Suy nghĩ tôi lại thay đổi, quá ra thế mà hay, vì đâu phải ai đi trên đoạn đường dài đều có tiền dư trong túi,  mà nếu để phải chờ xe và phải ăn uống thì sẽ thêm tốn kém, vị chủ nhân quán có sự thông cảm cho những người khách phương xa phải chờ đợi phương tiện, đã cho khách ngồi chờ thoải mái, không phải ăn uống tốn tiền. Suy nghĩ này làm tôi có thiện cảm với chủ quán hơn. Và tôi nghĩ, mình phải vào mua gì đó để ủng hộ người chủ quán tốt bụng này, mặc dù thời gian để ăn uống của tôi không còn bao nhiêu. Tôi mua một hợp cơm để có thể ăn, hoặc mang theo khi xe tới. Tôi có cảm tình với cái vùng đất quê này, qua cách cư xử của quán. Và hy vọng đa số người ở đây đều có những suy nghĩ cởi mở, tình người như thế.
                 
                Tôi chạnh nghĩ đến những thông tin về những quán cơm tù ở miền Trung, phải chi những nơi đó đều có cách cư xử đẹp như ở đây thì thì dù là người ngoài nước hay trong nước, có nhiều tiền hay ít tiền vẫn không ngại đi tham quan đây đó và nơi nào cũng là chỗ du khách có thể đi qua, ghé lại không ngần ngại. Người dân địa phương sẽ thêm thu nhập từ việc dừng chân tham quan, và nơi nào có nhiều người tham quan thì cuộc sống sẽ phồn thịnh hơn. Với tâm tình hiền hòa cởi mở không quá hám lợi của người dân địa phương, du khách sẽ có cái nhìn về địa phương đẹp hơn, quyền rủ hơn và không ngần ngại một lần quay lại ... 
                 
                Coi như tôi đã gặt được một niềm vui trong bước lang thang.

                    Nơi tôi sắp đến là một vùng sâu vùng xa, nên nếu đón được chiếc xe từ địa phương đó xuất phát tôi sẽ đi đến nơi dù sớm hay tối, không sợ nguy hiểm. Những chuyến xe hãng lớn như Phương Trang, Thành Bưởi, chạy qua đó rất nhiều, nhưng nếu đến lộ rẽ mà trời mưa hay tối thì quả là giữa đường giữa ngõ tiến thoái lưỡng nan, lúc đó chỉ còn nước đi thẳng lên Đà Lạt, rồi ngủ đêm ở đó sáng hôm sao mới vào làng được. Tôi chọn giải pháp chờ đợi để có một buổi tối yên tâm. Thời gian chờ đợi có dài hơn dự tính một chút, nhưng kết cục thì xe cũng đến. Khi  lên xe tôi có hơi một chút phật ý, vì chẳng còn ghế nào trống cả, xe lại là loại xe giường nằm, nên chẳng có ghế súp, chỉ có sàn súp, thế là tôi phải ngồi bệt trên sàn lưng không biết dựa dạo đâu, đoạn đường còn lại hơn 200 cây số, cứ mỗi đoạn xe ngừng xuống để cho người đi vệ sinh hay giải lao, thì tôi lại phải thu người lại cho họ di chuyển qua, tôi không có chỗ riêng để cất hành lý, nên không thể bỏ hành lý xuống xe theo họ, trong nổi khó khăn đó tôi thầm tiếc, phải chi tôi đón chiếc xe Phương Trang hay Thành Bưởi, rồi đến ngả ba Liên Khương xuống xe bắt xe thồ vào chắc cũng tốt hơn vì lúc đó thời gian còn sớm…!

                   Đó cũng chỉ là suy nghĩ, vì giờ không còn điều kiện chọn lựa, phải chấp nhận thôi. Một ông kia, hấp tấp sao đó xách đôi giày đi ngang tôi, rơi vào đầu tôi một cái cốp, bực thì có bực, nhưng họ vô tình thôi mà. Chiếc xe đi được một đổi, tôi thấy chiếc xe Thành Bưởi tôi gặp lúc sáng đang nằm ban dọc đường với cầu xe bị gảy. Vậy là hên hay xui đây? hihi, thêm một đoạn nữa, tôi lại thấy chiếc xe Phương Trang tránh ai hay va chạm gì đó, leo lề nằm chênh vênh. Tôi lại lẩm cẩm với mình, Trong cái bất tiện cũng có sự may mắn của nó, và với những phương tiện di chuyển, không hẳn xe mới, xe tốt, lại đưa mình đến nơi về đến chốn an toàn, mọi cái còn tùy thuộc vào cái vận may rủi của mình. Thôi thì vui với vận may nhỏ bé của mình đi.

                Cho hay, trong cuộc sống, có những sự lựa chọn mình nghĩ là hoàn hảo, nhưng nó chẳng hoàn hảo tí nào. Và có những cái tưởng chừng khập khiểng nhưng nó lại dẩn ta đến chốn bình an.

                    Con đường cao nguyên lầy lội hư nát kéo dài chuyến hành trình đến trời sập tối, mưa thì rỉ rả, nhưng cũng may, khi xuống xe, tôi chỉ phải dầm mưa một đoạn ngắn để đến nơi. Bữa cơm tối đơn sơ ấm cúng cùng cộng đồng nử tu ở đây làm tôi vui, mặc dù mọi người rất yên lặng vì trong thời gian tỉnh tâm. Ánh mắt nào cũng hiền lành, cũng trìu mến, phát xuất từ cuộc sống dâng hiến cho đời cho xã hội, từ những việc làm đơn sơ nhỏ bé, cho đến những nhọc nhằn mà người thường chưa ắt làm được.

                    Tôi được cho vào nghỉ ở một cái phòng đơn sơ, với những tiện nghi tạm đủ, và hai cái mền. Mặc dù đã chuẩn bị áo ấm, khăn quàng, vớ, nhưng hai cái mền vẫn không giúp tôi đủ ấm. Và tôi nghĩ, hóa ra, người dân sống vùng nhiệt đới vậy mà ổn hơn, vì không cần nhiều quần áo, chăn mền để ủ ấm, nghèo quá, một bộ đồ dính da thì cũng xong, chứ ở những nơi lạnh lẽo, nghèo mà không có quần áo để ủ ấm thì việc đau ốm bệnh hoạn là không tránh khỏi, nhất là vào những lúc thời tiết bất thường, mưa gió lạnh lẻo.

                    Buổi sáng, loa phóng thanh của xã vang lên, nhắc nhở tôi biết mình đang ở một vùng quê. Đêm qua, tôi trải qua một giấc mơ khá kinh dị, tôi thấy người vú đở đầu của tôi đã qua đời ngồi cạnh tôi, tay ôm một cái hủ, tôi hỏi bà đi đâu thế, bà bảo đi lấy hủ cốt đem về. Tôi bảo bà chờ tôi xuống chỡ cho về, trên lối đi xuống đường, tôi thấy xác người cũng như những phần thân thể nằm rải rác, tối phải thật cẩn thận để không phải giẫm lên họ, và ngay cạnh chân tôi, một thi thể vẫn còn hoi hóp. Tôi nghe có tiếng ai nói, xác kia còn thở kia... khung cảnh trong giấc mơ thật u ám. Tôi đã choàng ra khỏi giấc mơ trong cái lạnh lẽo nơi đây...! Cố vổ giấc ngủ lại và tận hưởng cái êm ả của buổi sáng thôn quê. Thế nhưng tin buổi sáng cho biết về thiệt hại của cơn bảo ngày 2 tháng 8 với số lượng nạn nhân tại một vài vùng trong các tỉnh phía bắc, tôi bàng hoàng với những tin tức này...Trước đấy mấy khắc, tôi đã dị ứng vì những tiếng ồn vào buổi sáng tinh mơ này giờ nghĩ lại, nếu không có những cái loa phóng thanh này thì dân chúng ở đây coi như cách biệt với mọi diễn biến trong nước.

                    Buổi ăn sáng đơn sơ bằng mì gói diễn ra, sau đó ai vào việc nấy, người thì quét sân, người thì tỉa cây, kẻ đi chợ, người lên rẩy, ai cũng có việc của mình. Tôi phụ mọi người quét sân tí, rồi chọn một nữ tu lớn tuổi làm rẩy theo bà… Bà có những luống bắp, khoai, rau mồng tơi, xu, rau muống, để bổ sung cho thức ăn của cộng đồng cũng như trẻ em nghèo trong cuộc sống hằng ngày. Với độ tuổi gần 70, nhưng bà vẫn nhanh nhẹn, bắt ghế trèo lên giàn để thụ phấn nhân tạo cho cây dưa tây. Bà nhờ tôi giữ ghế hộ. Tôi khom lưng có xíu mà đã mỏi, cuối cùng tôi phải tìm một cây xào, cắm xuống đất, và một cây khèo móc, móc lên giàn, giữ nó trong tư thế đứng thẳng, để bà vịn vào xào trèo lên… Những trái dưa tây to đùng trên dưới 2kg lủng lẳng trên giàn, bà nói, loại cây này khó thụ phấn, nên nếu mình chịu khó thụ phấn nhân tạo cho nó, thì nó sẽ cho nhiều trái. Bằng chứng là giàn dưa của bà lủ khủ lớn nhỏ đong đưa dưới giàn bà trồng bạc hà, có thể số cây bà trồng không đáp ứng được nhu cầu ăn uống hàng ngày cho cộng đồng và trẻ, nhưng nó cũng góp phần không nhỏ trong việc tiết kiệm chi phí.

                    Muốn chấm phấn cho 10 nụ hoa cũng mất mấy tiếng đồng hồ, nhưng bù lại 10 nụ hoa ấy có thể đậu trái được 8, trẻ tuổi hơn bà, nhưng lay hoay với bà buổi sáng tôi cũng chóng mặt, hoa cả mắt…

                    Tôi chào bà để về phòng riêng. Trên lối về phòng riêng, tôi lại thấy người nữ tu trưởng, tuổi lớn hơn, chính xác là 72 tuổi, đang ngồi khâu từng mủi kim bao để vá một tấm đệm chắc phải mấy chục thước. Tấm đệm dùng để phơi cà phê vào mùa sắp tới. Bà cắt một manh bao nhỏ, hơ lửa cho đừng tuột sợi, sau đó đấp vá vào từng lổ một trên manh bao. Những mũi kim rất cẩn thận, kiên nhẫn. Chỉ nhìn cái manh bao trải dài trên đất là tôi đã ngán ngẫm.

                    Tôi ghi nhận sự cần mẩn của bà trong im lặng, và lòng thầm cảm phục.

                    Vẫn là những buổi chiều êm ả thanh tịnh, những bữa ăn đơn sơ đạm bạc cá kho với chút rau trong vườn, với trái dưa tây xanh bị gảy cuống, nhưng không khí thật bình yên vui vẻ, mọi người chấp nhận cuộc sống phục vụ cộng đồng, không mưu cầu tích lủy riêng gì cho mình và chính những ý nghĩ đó đã toát lên trong họ nét thánh thiện mà trong cuộc sống đua chen bên ngoài khó mà bắt gặp.

                    Ngày thứ ba, hôm nay tôi chọn đi theo một nữ tu năng nổ nhất trong nhóm, bà có thể lái xe từ máy cày đến xe thường để phục vụ công việc vận chuyển lương thực, thực phẩm cũng như trong công việc sản xuất. Bà chỡ tôi bằng xe hai bánh, đến rẩy… nơi được trồng một số cà phê, cũng như tre măng, cũng là hổ trợ cuộc sống cho cộng đồng và các trẻ em nghèo được nuôi dưỡng để đi học cho tốt. Con đường ngoằn nghoèo lên đồi xuống dốc, đi vào một khu đồi thuộc khu vực Phitô. Trời hôm ấy nắng tốt, mây thật cao, bầu trời trong xanh với những áng mây trắng bàn bạc vắt ngang. Tôi cảm thấy cả một trời thơ quanh đó. Những rặng đồi chập chùng chen nhau xanh ngắt cả một vùng, những chòm cây tự tạo dáng cho mình những nét đẹp rất riêng. Những nương rẩy, được vun quén thành từng ô dưới thung lủng. Và không khí trong lành tràn ấp trong nơi đó. Tôi ước thả mình dưới một rặng cây nào đó ngẫm nghĩ mọi chuyện trên đời. Tôi muốn nhảy tòm xuống một suối nước gần đó để tận hưởng cái khung cảnh hoang sơ… nhưng đó là cái nghĩ của tôi. Người nử tu chậm rãi nói, chị biết không, nếu hôm nay mưa thì tôi đỡ lo lắng, nhưng trời lại nắng, những bao phân mà tôi vừa bỏ xuống hôm qua, không có mưa xuống để tan thấm đất, sẽ bị nắng thiêu hủy, bốc hơi. Và coi nhiêu tiền phân bón của mình tiêu tán hết. Đúng là ông trời không thể chìu hết mọi người, tôi đang sung sướng với cái đẹp hùng vĩ nên thơ nơi đây lúc trời trong mây tạnh, thì người nông dân đang lo lắng vì mưa không đến kịp lúc.

                    Đến một cạnh sườn đồi, chiếc xe rẻ vào đổ dốc xuống rẩy, quanh tôi hàng hàng lớp cà phê, trà bao phủ ngọn đồi. Rặng tre nhúng nhẩy theo nhịp điệu của gió làm nao lòng khách tham quan. Dựng xe bên căn nhà kho, cả hai chúng tôi đi theo hàng để kiểm soát phân bón, cũng như những tượt non vừa mới đâm ra. Vị nử tu dạy tôi cách bẻ tượt, vì theo như kinh nghiệm của họ, khi mưa xuống tượt non đâm chồi, người chăm sóc phải bẻ tượt bỏ đi, để tránh việc nó ăn bớt phân làm giảm sản lượng của trái. Vì dẩn tôi đi tham quan, nên vị nử tu này về sớm, cho tôi nghỉ ngơi, hôm sau bà phải trở vào đó dài ngày kiếm thêm người phụ bẻ tượt cho rẩy. Chúng tôi lại trở về chỗ ở sau khi vượt 32 cây số đường đồi,

                    Chiều hôm ấy, thả người trên chiếc giường gổ đơn sơ, tôi ngẫm nghĩ về những con người ấy. Những người làm hết sức, hết khả năng mình, không để mưu lợi riêng tư, mà chỉ để phục vụ lý tưởng cao cả, giúp những người miền cao đến gần với nền văn minh, văn hóa dân tộc trong việc học.

                    Một gia đình thông thường có vài mẫu cà phê có thể nuôi một hai đứa con ăn học thành tài, để nhờ vả sau này. Nhưng gia đình lớn này chỉ với mấy mẫu cà phê đã nuôi hàng trăm em ăn học, dĩ nhiên, là cần sự hổ trợ của nhiều nhà hảo tâm...Cái cốt lỏi là một thời gian những người này sẽ được dời đi nơi khác, họ chẳng dính dáng gì với  cái thành quả mà họ tạo nên, một xã hội tốt, nhiều trẻ biết chữ hơn, nhiều trẻ biết sống hợp vệ sinh hơn và nhiều trẻ học hành tới nơi tới chốn hơn.

                    Đây là một mô hình cần được khuyến khích mở mang ở những vùng xa xôi hẻo lánh, để người dân vùng biên có điều kiện bám đồi bám đất …mà không bị thiệt thòi vì dốt nát.
                 
                    Huyền Băng
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2013 09:38:10 bởi Huyền Băng >
                Attached Image(s)
                #8
                  Huyền Băng 20.02.2014 07:29:11 (permalink)
                  Niềm vui đoàn tụ, 
                   
                  Những ngày xuân vừa trôi qua một cách nhẹ nhàng trong tâm tưởng của tôi, mặc dù rất tất bật. Tất bật không phải vì làm mâm cao cổ đầy, tất bật không phải vì khách khứa nhộn nhịp, mà tất bật vì sự đoàn tụ gia đình.
                   
                  Với những thành viên thường xuyên trong gia đình nhưng vắng đi đứa con gái  vì bận công tác xa, và thêm vào hai đó là ông anh, bà chị … Thế nhưng gia đình lúc nào cũng như đầy ấp và tôi không tìm thấy chỗ trống cho riêng mình như thường lệ.
                   
                  Chúng tôi, mấy anh chị em cùng nhau đến nghỉ mát ở vùng biển Mũi Né, một chỗ nghỉ không cao cấp nhưng cũng tạm đủ tiện nghi … Những mái đầu mà thuở nhỏ, một thời thân thích chơi đùa cùng nhau, rồi ganh tị, rồi cải cọ lẫn nhau giờ đã pha sương! Chúng tôi ngồi bên nhau trên biển vắng, tận hưởng cái hương vị đậm đà của biển. Bờ biển uốn cong khoe dáng với bãi cát thoải dài, hàng dừa xanh, cao vươn lên  giữa bầu trời lảng đảng vài cụm mây, từng đợt sóng vổ vào bờ nhè nhẹ mang cho ta cảm giác đó là tiếng thời gian trôi !
                   
                  Ba chị em và một ông anh rể rất mực hiền lành. Chúng tôi có ba gia đình riêng biệt với những khó khăn riêng trong cuộc sống, nhưng chúng tôi có chung nhau kỷ niệm, đó là kỷ niệm về ba, về má về thuở thiếu thời. Gió biển nhẹ thổi vào lều, nơi chúng tôi ngồi bên ly cà phê nóng, chúng tôi nhớ ba với những lần chỡ chúng tôi đi biển. Ba thích cuộc sống hoang dã, gần gủi với thiên nhiên, thế là ba đã chỡ cả nồi niêu soong chảo đem theo, trước khi đến những khoảng vắng của bãi ba ghé bãi cá, mua tôm, mực (hồi đó không gọi là hải sản) và ít rau … Cơm nấu sẳn ở nhà, ba má phụ nhau làm một chảo đồ xào đầy ấp thức ăn biển tươi ngon. Thuở ấy chẳng đứa nào biết bơi, chỉ là nín thở hụp đầu xuống nước, tay chân quẩy đập lia lịa đến lúc rả rời, rồi lên ăn uống một cách ngon lành. Trước khi đi, má chuẩn bị một chiếc khăn choàng to, dùng để che thay đồ, vì những nơi ấy làm gì có nhà thay quần áo. Với những chuyến đi dài, không thể nấu nướng, ba lại quen biết nhiều quán ven đường, nấu ăn rất ngon tiếp đãi lại nồng hậu, và chúng tôi dừng lại ở đó _ khách sạn ngàn sao! Gọi là khách sạn ngàn sao vì ba tôi mượn họ ghế bố ngủ ngoài trời, loại ghế bố được đóng bằng hai cây tròn đường kính khoảng 7cm, dài khoảng 2m, với vải bố rộng khoảng 1m, nối chúng lại và đôi chân bắt tréo, hai ba người có thể chồng chất lên đó. Chúng tôi nằm ngắm sao và tha hồ đếm. Ba tôi bảo, ngủ trong nhà tù túng, nóng nực, ngủ ngoài trời thích hơn. Thời mà nhà nghỉ chỉ có quạt máy thôi, làm gì có máy điều hòa không khí, nhưng với tính khí của ba tôi thì dù có máy điều hòa ba tôi cũng chẳng thích. Chính ký ức này làm cho tôi nhận thức được sự yên bình của xã hội thời đó. Một xã hội mà con người không phải đề phòng những bất trắc do tính tham lam, hung hiểm của những kẻ xấu chung quanh.
                   
                  Hai chị em tôi đi dạo trên biển, chị dùng chân xủi xủi những mãnh sò dưới cát, tôi hỏi: chị tìm gì! Chị bảo, chị tìm những con óc nhỏ bảy màu mà ngày xưa má hay dẫn tụi mình đi lụm về sỏ màn chơi. Tôi chợt nhớ ra những con ốc bé xíu, đủ màu sắt rất đẹp, những con ốc màu trắng, vân vàng, xám, đỏ, tím nói chung là đủ màu, sau khi phơi khô để thịt ốc tiêu đi rồi rửa sạch, đụt kim hai đầu để xuyên chỉ qua xỏ thành những rèm cửa. Thế là tôi chăm chú cùng chị tìm kiếm. Bãi cát mênh mông là thế, nhưng tôi chẳng thấy được một con. Tôi nói với chị, chắc ở đây không có loại ốc đó. Trước đây ở Bãi Sau Vũng Tàu em vẫn thấy loại ốc đó (nói là nói thế nhưng chắc cũng phải mười năm), vì đã lâu rồi, mặc dù  tôi đến Vũng Tàu thường xuyên, nhưng ít khi đến Bãi Sau, ở đó trống trải quá, nắng quá và không còn cái thiên nhiên mà tôi thích. Nhớ những ngày xưa, những hàng dương dọc theo bãi xinh xắn làm sao, những đồi cát thiên nhiên trụ trên bãi quyến rủ chúng tôi trèo lên lăn xuống …Tất cả những cái đó giờ không còn nữa! Nếu đi xe, chúng ta chỉ có thể thưởng ngoạn một xíu ở bãi Nghinh Phong, hoặc một đoạn cua từ Bãi Trước xuống  Bãi Dâu,  và hình như cái phong cảnh thiên nhiên đó đang bị lấn chiếm từ từ và có thể mất trong ít năm tới đây. Nhiều căn nhà chiếm mặt biển đã được dựng lên không biết có nằm trong quy hoạch của nhà nước không, nhưng đấy quả là một sự hủy hoại cảnh quang, một sự xấm chiếm tài nguyên thiên nhiên quốc gia, cũng như sự tướt đoạt quyền hưởng tài nguyên biển của nhân dân mọi thành phần không kể giàu nghèo. Tại sao tôi đặt vấn đề này, vì với những người giàu có tiền của dư giả, họ có thể tìm đến một chỗ nghĩ cao cấp, ngồi ngắm biển thoải mái, nhưng người nghèo họ sẽ không có cơ hội để ngồi trên một bờ biển thơ mộng như ngày xưa mọi người đã có thể.
                   
                  Bắt chước ba, sáng hôm đó tôi vào chợ tạm ở Mũi Né để mua ít tôm cá, tôi mua 1kg rưỡi mực tươi, một kg tôm bạc biển, ít rau, và do thiếu chuẩn bị, tôi phải ghé vào quán mua một bếp gas du lịch, một ít đồ cần dùng cho việc nấu nướng. Tình cờ, tôi thấy họ bán một bao ốc bảy màu mà sáng nay tôi và chị tìm. Bao đó nếu đổ ra chắc được một thúng vạ. À như vậy, vùng biển này vẫn có loại ốc bảy màu mà chị em tôi tìm, nhưng giờ nó đã được nhặt nhạnh từ lúc nào để mang ra chợ bán cho người ta ăn, những con ốc bé xíu mà thịt chỉ độ đầu cây tăm. Điều này chứng tỏ thức ăn bây giờ hiếm hoi, và người ta phải sử dụng đến những con ốc bé xíu ấy.
                   
                  Trưa hôm đó, chị em tôi có một bữa cơm thịnh soạn với mực xào, canh chua cá bốp, tôm bạc riêm, và chúng tôi lại có dịp nhắc chuyện ngày xưa...
                   
                  Thỉnh thoảng, chị trách má, chị ức má ghê, hồi đó má không cho chị đi bơi, bạn bè rủ đi bơi hồ, má không cho, sợ tụ tập, hư. Rốt cuộc bây giờ chị không biết bơi. Tôi cười nhẹ, thì do má cưng chị, lo lắng cho chị. Lúc chị mười lăm mười sáu, thì tôi mới mười một mười hai, và với tuổi đó cha mẹ chẳng phải lo lắng gì. Tôi đã theo bạn bè, đi cắm trại trong nhà mát của cô dượng chúng, nghe đâu ông dượng là Bộ Trưởng giáo dục thời đó! Nhà mát là một miếng đất ruộng khoảng hai ngàn mét vuông, với mấy gian nhà lá, và một cái ao với cái cầu gổ bắt ngang. Bạn tôi bảo dượng nó cho người rảy vôi quanh ao để hạ phèn, tôi đã tự tập thả ngửa thành công ở đó với cứu cánh là dạ cầu. Phải nói là số lớn mạng lớn, chứ  lúc đó mà chìm chắc chẳng có ai cứu, vì toàn là một đám con nít. Suy cho cùng, việc gì đến với mình cũng là một cơ duyên nào đó, nếu lúc 10 tuổi, tôi không chơi với những người bạn ấy, thì chắc tôi lớn lên cũng sẽ không biết bơi như chị!
                   
                  Vào những ngày cuối năm, biển rất vắng, chúng tôi lại thích thú với khung cảnh vắng vẻ đó, không ồn ào, không náo nhiệt và ít bẩn vì rác không bị xã lung tung … nhưng nếu ngày nào cũng vắng thế, thì chắc chẳng còn cái khách sạn nào tồn tại cho chúng tôi ngủ nghỉ.
                   
                  Chúng tôi lại nhắc lại những ngày xưa, những ngày Sài Gòn nóng nực, anh rể tôi đến chơi và mấy anh em dẫn nhau ra bến Bạch Đằng ngồi hóng gió,  mua mấy con khô mực nhai nhóp nhép, hóng gió chán rồi thì về nấu mấy gói mì ăn (loại mì hiệu Em Bé của Nhật _lúc mì gói mới du nhập vào Việt Nam), cuộc sống thật hiền lành, thật đơn giản. Anh rể tôi là người mẫu mực, sau khi cưới chị rồi, ngoài giờ làm việc, anh về nhà chăm sóc gia đình phụ chị, chẳng hôm nào là anh về quá giờ, chẳng tụ tập chè chén nhậu nhẹt như người bây giờ, nếu có bạn bè, thì cũng chỉ là ngồi uống một ly cà phê với dăm ba câu chuyện xong là về. Anh hiền tới nổi, một người bạn của anh kể: … Ngồi uống cà phê với anh, có một thanh niên hung hăng len vào làm ngã chiếc mobyllete xanh mới tinh gia đình vừa comment cho, anh rể đã lẳng lặng ra dựng xe lên không phàn nàn một tiếng, mặc dù anh rể là một vỏ sư môn Việt vỏ đạo. Ấy thế mà anh rể đã phải học cải tạo mất 7 năm trời sau giải phóng vì nằm trong thành phần “Mỹ ngụy”. Thời gian học tập đã làm lụn mòn một số kiến thức của anh cũng như một số bạn bè trang lứa, nếu không thì chắc cũng cống hiến cho xã hội không nhiều cũng ít.
                   
                  Sau chuyến hành trình biển, chúng tôi lại có chuyến đi về miền sông nước Miền Tây, chúng tôi lại có dịp nhắc đến Ba, đến Nội … những người đã từng một thời hòa mình vào vùng ruộng đồng sông nước.
                  Nội tôi có những mẫu ruộng, không để làm ruộng, mà để bắt cá, vì ruộng ở vùng nước thường bị xâm mặn. Những con cá theo mùa nước vào ruộng, trú ngụ, và chúng được tát lên khi đến độ tuổi ăn được, cá nhiều vô số, nên không thể nào bán ăn tươi hết, mà làm mắm. Những lu muối chất trong ruộng, và những con cá được làm theo yêu cầu, thả vào đó. Ruộng đồng mênh mông, chẳng ai vào đó mà trộm cắp. Ai muốn ăn thì cứ xuống sông, xuống ruộng mà bắt, tha hồ. Đến mùa ba khía, chỉ cần chèo xuồng, với những lu nước muối trên xuồng, tấp vào những gốc bần, gốc đước, dùng cây gạt chúng vào lu thế là xong, người ta nói, ba khía Cà Mau ngon hơn Ba Khía Bạc Liêu vì sống trong hai loại rể cây khác nhau, cho ra gạch màu khác nhau (ba khía Cà Mau gạch vàng, ba khía Bạc Liêu gạch đen).
                   
                  Ba tôi kể, có ông kia gọi là ông Bảy bụng, mỗi tuần, ổng ăn cơm một lần, sau đó vào ruộng, làm việc không cơm nước gì cả, và cả tuần sau ông mới về nhà, và ăn cơm tiếp. Tôi nghĩ mà phục sát đất, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là ông ấy vào đó không ăn cơm, nhưng ăn cá, ăn tôm đủ no rồi.
                   
                  Ở những vùng giáp biển, như Bạc Liêu, đến mùa nước đỏ, tôm càng xốn mắt hay sao, chúng nổi lên trên mặt nước tha hồ mà vớt. Cái ăn thuở đó sao mà quá dễ dàng.
                   
                  Riêng ở nhà Nội tôi, thì mỗi lần con cháu về, nếu ít thì nội phát cho cái cần câu ra mà câu thế nào cũng có cá, còn đông thì xuống tát ao, chắc chắn là thừa ăn.
                   
                  Ký ức tuổi thơ êm đềm ùa về với chúng tôi, với những món ăn ba thích, với những món bánh má hay làm cho mấy chị em và những ngày cuối đời của đấng sinh thành mà đứa biết đứa không, ngồi kể nhau nghe. …
                   
                  Niềm vui của tôi mùa xuân này không ồn ào, nhưng không thể gọi là bé nhỏ, vì chị em tôi, có những giây phút thân mật, thông hiểu nhau mà phải nói chưa từng có trong mấy mươi năm qua. Như vậy cũng đủ mãn nguyện một đời, vì có hạnh phúc nào bằng, những người thân sống và hiểu nhau chia sẻ cùng nhau những kỷ niệm mà chỉ có kiếp này không có kiếp sau …!
                   
                  Tháng Giêng _ Giáp Ngọ 2014
                   
                  Huyền Băng 
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2014 07:43:38 bởi Huyền Băng >
                  #9
                    Nguyệt Hạ 21.02.2014 01:25:31 (permalink)
                    Huyền Băng

                    ....
                     
                     
                      chúng tôi dừng lại ở đó _ khách sạn ngàn sao! Gọi là khách sạn ngàn sao vì ba tôi mượn họ ghế bố ngủ ngoài trời, loại ghế bố được đóng bằng hai cây tròn đường kính khoảng 7cm, dài khoảng 2m, với vải bố rộng khoảng 1m, nối chúng lại và đôi chân bắt tréo, hai ba người có thể chồng chất lên đó. Chúng tôi nằm ngắm sao và tha hồ đếm. Ba tôi bảo, ngủ trong nhà tù túng, nóng nực, ngủ ngoài trời thích hơn.
                     


                     


                     
                    Chị Huyền Băng mến,
                    Khi chị nhắc đến "khách sạn ngàn sao", Nguyệt Hạ nhớ những đêm ngủ ở biển, trên ghế bố, ngoài bãi cát, không mùng mền chăn chiếu gì cả (nhờ gió biển nên không bị muỗi cắn). Ngày nhỏ, NH cũng được đi biển với gia đình và cũng có nấu nướng ăn uống như gia đình chị. Nhớ mãi, người lớn ngồi bên lò than hồng, trên nướng mấy con sò lớn - sau này NH biết là sò huyết - khi chín tự động vỏ sò mở ra, các bậc cha chú nhậu với bia và con nít không được ăn, vì lý do, còn nhỏ ăn mấy thứ này nặng bụng, khó tiêu !
                    Chữ "khách sạn ngàn sao" NH cũng được nghe từ những ngày đầu tiên đi biển và nằm trên ghế bố ngắm trăng sao.
                    Cám ơn chị Huyền Băng, đọc chữ của chị, NH nhớ lại tuổi thơ của mình với những kỷ niệm không bao giờ quên được.

                    Chúc chị luôn vui khỏe.
                    Nguyệt Hạ
                     
                    #10
                      Ct.Ly 21.02.2014 03:40:50 (permalink)
                      #11
                        Huyền Băng 23.02.2014 05:26:42 (permalink)
                        Chào Nguyệt Hạ và Ly,

                        Cám ơn hai bạn xông đất và thổ lộ một ít  kỷ niệm ...
                        Đúng như mọi người thường nói, tới một lúc nào đó, con người sống vui nhờ hoài niệm! Vậy thì chúng ta cùng nhau chia sẻ những hoài niệm cho đời thêm vui trước khi trí nảo tản bộ đâu đó,
                        (Ly ơi! cái con ousin đó nghe đâu đạp phải là thúi chân luôn đó ... vậy mà bạn mình chỉ đi cà nhắc thôi thì may lắm đó ...nhớ là đừng thử lại nghen )

                        Giờ HB ngồi chờ xem có bạn nào thố lộ niềm vui của mình nữa không nha!

                        Chúc vui,
                        HB
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2015 00:39:21 bởi Huyền Băng >
                        #12
                          Huyền Băng 28.06.2015 00:43:42 (permalink)
                          Chờ hoài không thấy ai kể thêm về kỷ niệm gì hết, HB xin đổi đề tài...
                           
                          (Bắt đầu viết văn nghị luận lại nghen ...)
                          Tắt đài 
                          Danh từ tắt đài nói theo nghĩa đen là đang nghe phát sóng một chương trình nào đó qua radio bổng nhiên bị cúp điện, hay bị nhân vật thẩm quyền nào đó tắt đi (bố mẹ, anh chị vì đó …) . Người bị tắt đài cụt hứng vì những gì mình đang theo dõi, cảm giác rất khó chịu , nhưng vẫn có thể chấp nhận được…
                          Theo nghĩa bóng, ai đó đang say sưa kể một câu chuyện , có thể là thật, có thể là huênh hoang, rồi ai đó xen ngang vạch trần sự thật, hoặc không cho kể tiếp, thì coi như đang bị tắt đài, điều này làm cho người kể chuyện bị “quê”, nhưng cũng không sao, khi khác mở đài tiếp … 
                          Về mặt sinh học, con người được sinh ra mỗi người có trí não khác nhau, có người cực kỳ nhạy bén, thông minh, có người chậm chạp thậm chí dưới mức bình thường đó là chậm phát triển, họ tiếp thu mọi diễn biến, sinh hoạt chung quanh rất khó khăn, trao đổi cảm nghĩ tình cảm của mình với người khác cũng rất khó khăn. 
                          Nguyên nhân do đâu? Một phần nào đó trong não của họ bị tổn thương hoặc không thông thương, và những chức năng của não không phát triển toàn diện gây cho họ sự khiếm khuyết. 
                          Người bình thường hài lòng về sự vượt trội của mình so với người thiểu năng. Người thông minh thường tự hào về cái vốn “tự có” của mình so với người bình thường và người thiểu năng. Mọi thành tựu của họ trong xã hội dựa vào trí thông minh sự lanh lợi cất họ lên một địa vị sang cả nào đó, mà họ cho rằng họ xứng đáng được hưởng, xứng đáng được tôn trọng, và những người kia thì không!!! Thậm chí, người ta còn muốn cất đi sinh mệnh của những người thiểu năng vì cho rằng sống để làm gì…!
                          Những người tài trí thông minh đã có thời leo lên vị trí lãnh đạo một quốc gia, cường quốc. .. sự hiểu biết của họ phải nói vượt quá mức bình thường! Thế nhưng, một sáng nào đó họ chợt ngớ ngẩn, quên trước quên sau, thậm chí ăn uống ngủ nghỉ cũng không tự mình giải quyết được, đấy là lúc họ bị tắt đài. Tình trạng tắt đài này không hẹn trước thời gian với bất kỳ ai, có thể là sớm, có thể là trể, có thể do tai nạn, cũng có thể do một cơn gió vô tình … 
                          Vậy thì cái mà ta tưởng ta “tự có” chẳng qua là chúng ta được ban cho, cũng như thính giả được nghe phát thanh, phát hình, nếu người ta phát thì mình nghe, khi ai đó tắt đài thì coi như không còn nghe được nữa. Khi ta còn có khả năng phát biểu, ta nói luyên thuyên bất tận và chê người khác ngu dốt, nhưng khi khả năng phát biểu của chúng ta bị đóng, thì ta và người bị chê là ngu dốt kia chẳng khác gì nhau gì lắm, đôi khi còn tệ hơn họ. 
                          Hãy tôn trọng họ, những người thiểu năng hoặc kém hiểu biết đối đãi với họ bằng tình thương, bằng cách chia sẽ cái may mắn mình có, để một khi ta bị tắt đài ta cũng được tôn trọng và thương yêu như những người kém may mắn đó . 
                          Huyền Băng (Nắng chiều)
                          15/6/2015
                          #13
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9