Cuộc sống thật và giả
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 121 bài trong đề mục
Đặng Quang Chính 28.05.2012 14:48:40 (permalink)

Cuộc sống thật và giả


Con người, lúc sinh ra, hoàn toàn trần truồng. Lúc lớn lên, họ tập che đậy. Nhưng khi tình cảm trai gái lên cao độ, họ lại trở về trạng thái ban sơ khi mới chào đời. Lúc mất đi, do ý muốn của thân nhân, người mất được tận liệm quần áo đàng hoàng. Do đó, cuộc sống giả và thật chỉ là tương đối, dù hiểu theo nghĩa cụ thể hay theo cách lý luận đạo đức.

Ngày xưa, trên báo thường có mục ”Tìm bạn bốn phương”. Một cảnh bát nháo ...và cũng vui vui. Bởi, họ lên mục này để tìm bạn (thật sự thế ...) ...nhưng bạn kiểu nào ..thì đủ kiểu, đủ hạng người. Nhưng, vui nhất là có những anh đực rựa lại giả gái ...và ngược lại.

Ngày nay, thời buổi điện tử, có trang facebook, qua đó, người ta cũng có thể tìm bạn. Có những vụ đã tiến đến hôn nhân (ở với nhau có lâu không thì chưa biết) ...nhưng cũng có đôi vụ, sau khi tìm đến nhau ...kết quả là cái xác của người con gái được tìm thấy ở đâu đó.

Ông bà có câu nói rất đúng: ”Dò sông dò biển dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người”!...Tóm lại, cái ”duyên” trai gái gặp nhau thật là không nói sao cho hết được. Bởi, có người có tình yêu một chiều (trong thơ văn cũng như ngoài thực tế). Có khi họ gặp nhau trực tiếp, tìm hiểu nhau khá lâu ...rồi cũng chẳng đi đến đâu. Nhưng, đôi khi do ”Tiếng sét ái tình” ..họ chỉ quen nhau một thời gian ngắn, rồi lập gia đình ...và ở với nhau đến tóc bạc răng long. Rồi người giàu yêu kẻ nghèo ..người đẹp trai, đẹp gái ..yêu kẻ có tật bẩm sinh ....

Nói chuyện gần đây nhất là trường hợp ông Fridtjof Nansens, người Na Uy.
(Bạn đọc vào Google.com, thử xem có bài viết về ông này không)

Người đàn bà ông yêu là người Mỹ. Bà ta nhỏ hơn ông ấy 30 tuổi. Tuy thể chất không bị bệnh ...nhưng cuộc sống tình ái của bà có lẽ hơi khác thường. Bà ấy có ba người chồng ...và cả hàng trăm người tình. Thế mà ông ấy phải lòng !...

Không biết ông ấy có bệnh gì hay không ...hay vì trái tim quá nóng bỏng mà gửi thư kèm theo hình (trần truồng) của ông đến bà ta. Eric Utne, một người Mỹ gốc Na Uy, tác giả cuốn sách mới được phát hành (có thư và cả hình), là cháu nội của bà Brenda Ueland, người tình của Nansen.

Ở Mỹ, người ta chỉ lấy phần khỏa thân bên trên, cắt bỏ phần bên dưới. Nhưng, tại Na Uy, họ để nguyên. Ông Nansen chết năm 1930, thọ 79 tuổi. Bà Brenda chết năm 1985, thọ 94 tuổi. Ông được xem là một danh nhân của Na Uy (có bài viết gọi là ”anh hùng”). Nhưng câu chuyện tình cảm đó xảy ra đã hơn 70 năm rồi, kể từ ngày ông ấy chết. Có lẽ người Na Uy có óc thực tế (?) khi họ muốn trả lại sự thật cho quá khứ ... dù là quá khứ tốt hay không của môt người có danh tiếng.

Còn đảng CS ở Việt Nam, để làm lợi cho chế độ, họ đã cho ông Hồ một cuộc sống giả tạo!!....



Đặng Quang Chính
#1
    Đặng Quang Chính 11.01.2013 13:30:01 (permalink)

    Thời sự nóng & lạnh

    Mùa đông Na Uy vẫn còn lạnh ...nhưng đôi ngày nhiệt độ chỉ khoảng -2 (3), trong khi những ngày khác nhiệt độ xuống đến-9 (10), khiến nhiều người tưởng mùa xuân sắp đến. Giống như ở Việt Nam. Khi mưa nhiều ngày rồi chợt có hai ba ngày nắng ấm, thời tiết như thế cũng khiến người ta tưởng mùa khô đã trở về. Giống y như thời tiết, có nhiều người tưởng chừng đã cạn lòng với những chuyện thời sự, nhưng nhìn lại, thấy bạn bè vẫn còn bầu nhiệt huyết nên hiểu ra rằng, tình trạng ”gấu ngủ mùa đông” chưa hẳn là đa số. Điều này xảy ra trong lần nói chuyện điện thoại vừa qua với người bạn tại nước nhà.

    Sau vài ba câu thăm hỏi sức khoẻ, anh bạn hỏi ngay:
    - Đã xem cuốn ”Bên thắng cuộc” chưa?
    - Chưa ...thật ra không muốn xem
    - Lý do ..?
    - Cuốn sách nào do bên kia cho phép xuất bản lại không được sự kiểm duyệt ..?
    - Cuốn này in tại nước ngoài
    - Có được lưu hành trong nước không ..?
    - Có người in lậu …bán cũng khá chạy
    - Anh đã xem cuốn “Tôi là một thằng hèn” chưa ..?
    - Chưa …
    - Chắc anh đã xem sách của Bùi Tín, Vũ thư Hiên, Dương Thu Hương …?
    - Nhưng cuốn “Bên thắng cuộc” không có phê bình gì ..chỉ ghi nhận sự việc
    - Vì thế nó ít bị “phản cảm” (chữ của mấy ảnh) hơn mấy cuốn kia. Nhưng, anh đọc rồi …thấy ra sao ..?
    - Tôi chưa đọc hết ….nhưng không muốn đọc nữa …vì cảm thấy buồn !...
    - Buồn gì ..?
    - Thấy có anh, có tôi và nhiều người Việt khác trong cuốn sách này. Thấy một quá khứ đau buồn !...
    - Một cuộc chiến 20 năm kéo cả nước vào những đau thương đổ vỡ của nó.
    - Gia đình nào cũng có những vui buồn lẫn lộn …
    - Giống như anh Võ Văn Kiệt nói. Có cả triệu người vui ..và cũng có cả triệu người buồn
    - Đúng thế …
    - Ông Kiệt, khi còn tại chức, cũng làm được một số việc. Nhưng, nếu không lầm, trước khi về hưu còn ra một Nghị định gì đó, ngăn chận quyền tự do ngôn luận thì phải …?. Cái việc đó chắc cũng tạo ra sự vui buồn khác nhau trong người dân.
    - Cũng giống như vụ biểu tình chống Trung quốc
    - Anh trong nước, biết rõ việc ấy ra sao không ..?
    - Cũng không biết ra sao. Nghe nói, những người chống VNCH trước 75 cũng tham gia biểu tình. Có Hồ Hiếu (1) cũng chống gậy đi biểu tình …
    - Người dân bày tỏ thái độ của mình với hành động hung hăng, hiếu chiến của nước ngoài là tốt thôi
    - Khó hiểu .. ông nhà nước mình cũng đâu có vẻ gì là thân thiện, là tay sai của họ
    - Anh nói giỡn cho vui hay sao …(?). Có ông nhà nuớc nào lại nói mình là Thái thú của nước láng giềng. Cũng như có ông nào bên thắng cuộc mà thấy cái sai, khuyết điểm của mình nhiều hơn cái tốt, cái giỏi của mình..?
    - Có ông nào trong nhà nước nói, đến giờ vẫn còn chưa có tiếng súng …Trung quốc đã có làm gì với mình đâu …Có thể sẽ xảy ra cuộc chiến như năm 1979 không?
    - Mỗi thời kỳ mỗi khác. Bây giờ Việt Nam đã gia nhập “giòng chính” trong thế cuộc quốc tế
    - Nước mình được sự ủng hộ của nhiều quốc gia khác
    - Các nước phương Tây, hễ thấy ở đâu làm ăn được là chúng nhào vào. Có hứa hẹn gì đó thì cứ hứa hẹn. Giả dụ, Trung quốc tấn công VN, liệu rằng Ấn Độ có nhào vào như đã ký Hiệp ước gì đó không …
    - Vừa rồi, nhiều người cho rằng, sẽ có chiến tranh giữa Trung Quốc và Nhật. Nhưng tôi nói việc đó chưa thể xảy ra. Anh nghĩ là sẽ có thể xảy ra không …?
    - Anh hỏi thế cũng như có một câu hỏi đã được nêu lên là, liệu Trung Quốc và Hoa Kỳ có thể có chiến tranh không …
    - Theo anh, câu trả lời ra sao ..?
    - Chuyện thấy khó mà cũng dễ hiểu. Cứ theo đà phát triển kinh tế kiểu này, trong vòng hai ba chục năm tới, Trung Quốc qua mặt Hoa Kỳ là cái chắc. Nhưng, những mặt khác, chưa chắc nhé ..chẳng hạn về quân sự.
    - Như vậy là không có chiến tranh …?
    - Có gì đâu …Chuyện này rõ là có 3 hình thái. (1) hai thằng đều khùng (2) thằng khùng thằng chưa (3) tấn công dạng khác
    - Hình thái thứ ba …
    - Giống như ở VN hiện nay. Mấy trăm mẫu rừng ở biên giới phía Bắc, quặng Bauxít miền Trung, những nhà máy rải khắp nơi. Có nhà máy tại Cà Mau, nhân viên toàn là người Tàu
    - Người của họ ra ngoài tiệm ăn uống, có khi không trả tiền …hoặc hung hăng đánh lộn, đập phá .v.v. Khi có chuyện, bọn này được trang bị sung ống …sẽ trở thành cả sư đoàn chứ đâu phải vừa …
    - Nghĩ mà buồn ..!
    - Anh nói đúng. Cứ cho rằng, bên thắng cuộc trước 75 là đúng. Nào là “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”. Nhưng, dù sao, chuyện ấy cũng qua rồi. Cái đáng nói là chuyện sắp tới…Cứ tuyên bố đánh bại nào là đế quốc này, đế quốc nọ …vậy, hãy có thái độ đúng mức với Trung Quốc, khi nó bắt, giết ngư dân của mình đi
    - Không biết nói sao đây …
    - Cái buồn của chúng ta trước đây giả dụ chỉ là 5, cái buồn sắp đến sẽ là 10. Anh em chúng ta không kịp thấy cái ngày kẻ thắng cuộc cũng như thua trong cuộc chiến trước 75, sẽ đoàn kết để chống lại kẻ thù phương Bắc. Bởi còn độc đảng, sẽ chỉ có nhà nước “đánh nhau” với giặc …mà nhà nước này, cho đến bây giờ, có nhiều dấu hiệu chỉ ra rằng, họ đã bán giang sơn đất nước bằng cách này cách khác. Nói nhẹ hơn là họ đã bị ảnh hưởng, chi phối bởi Trung quốc quá nhiều.
    - Buồn quá anh ơi !...

    Anh bạn già, nay đã ngoài 70 tuổi. Tuổi này, tại các quốc gia khác, họ chỉ biết ăn chơi. Nói ít, họ chỉ cần hưởng thụ những ngày còn lại của cuộc đời. Nhưng, anh ta cũng như một số khá đông những người khác, vẫn còn ưu tư với vận mạng của đất nước. Nói nhẹ nhàng là, người ưu tư với thời sự đất nước cũng vẫn còn nhiều; dù là người ở trong hay ngoài nước. Do đó, đừng tưởng rằng, khi thấy tình trạng của tầng lớp trí thức hiện nay tại nước nhà như “gấu ngủ mùa đông” mà tưởng là mùa đông còn dài thì chưa đúng hẳn. Họ đang “nằm” nhưng đang suy tư …họ chưa ra động thái chống đối mãnh liệt nào với những chủ trương sai trái của nhà nước đương thời là vì họ đang chờ một thời cơ thuận tiện. Chỉ hy vọng rằng, sự chờ đợi đó không nên kéo dài quá lâu. Tình trạng đó kéo dài sẽ đem đến sự tê liệt khó chữa. Kể cả các thành phần còn trẻ. Dù rằng, họ ở trong hay ngoài nước.




    Đặng Quang Chính
    11.01.2013
    07:16



    Ghi chú:
    (1) Một người trong Câu Lạc Bộ kháng chiến, bị bắt giam trước đây vì mưu toan chống lại nhà nước đương thời

    #2
      Đặng Quang Chính 03.02.2013 06:45:44 (permalink)


      Hòn đá


      Mặt nước yên phẳng của dòng sông khiến tôi nhớ lại mặt ao hồ khá rộng trên đường từ trường về nhà, của thời còn niên thiếu. Nhớ lại mặt ao hồ đồng thời khiến tôi nhớ lại thú phá phách hồi còn nhỏ. Hễ mỗi lần có dịp đi ngang hồ, các bạn và tôi hay chơi trò ném đá trên mặt nước ao. Nhưng, ý nghĩ thoáng qua đó bị khựng lại vì xe không chạy thẳng mà quẹo phải, vào thị trấn nhỏ; thị trấn Long An.

      Tôi chợt nhớ đến dự định của anh bạn già đôi ba hôm trước đay. Anh ay nói rằng, trong chuyến về quê của anh ấy lần này, khi trở lại thành phố, cả toán sẽ ghé đến nhà của một nhạc sĩ...và anh ta sẽ là người trực tiếp vào thăm gia đình người nhạc sĩ tài ba –và can đảm–. Chúng tôi ngồi trong xe, chờ anh ta thực hiện việc làm đó.

      – "Tụi mày đứng yên...để tao cho nó một cục đá". Anh bạn to con nhất trong đám hùng dũng la lớn.
      Anh chàng vừa tìm một cục đá to nhất và cười cười khá to tiếng như để dằn nỗi lo sợ của đám bạn. Bên kia bờ hồ, một vật gì khá lớn, nổi trên mặt nước, có hình dạng như cái đầu của một con rắn. Cục đá rớt quá giữa hồ, tạo nên tiếng "ùm" và hình thù như cái đầu rắn biến mất. Đám bạn la ó vang trời...phần như tán thưởng cách giải quyết vấn đề của anh bạn to con, phần như muốn xóa tan nỗi sợ còn vương vấn trong lòng.
      – "Tụi công an này gớm lắm!...Lần trước, chúng thả Việt Khang về...nhưng canh chừng quanh nhà 8 (10) tên". Người tài xế ngồi phía trước nói.
      – Công an được trả lương để chỉ làm một việc như vầy thôi mà!....
      – "Không chừng anh chàng xe ôm phía trước đang theo dõi xe chúng ta. Lát nữa, nếu nó đi theo phía sau xe thì đích thực là nó rồi....". Người khác thêm vào.
      – Mấy anh chàng đang ngồi nhâm nha cà phê ở quán bên hông xe hình như có vẻ ngó chừng theo chúng ta đấy.
      – Màng lưới công an của chúng xem như dầy đặc, có mặt khắp mọi nơi.
      – Ngân sách dành cho Bộ Công an của chúng không thua gì ngân sách dành cho quốc phòng. Công an là cánh tay mặt của nhà nước mà !...
      – Ở xứ người ta, ngân sách dành cho giáo dục cao hơn an ninh, quốc phòng. Trừ khi có dấu hiệu sắp có chiến tranh, ngân sách bộ này mới được ưu tiên.

      Mấy ông uống cà phê, nếu có để mắt theo dõi cũng là chuyện đương nhiên. Đoạn đường Nguyễn Văn Nguyễn này cắt ngang đường chính, con đường chạy dọc theo bờ sông, không đông người qua lại, dù là ngày Chủ nhật. Hơn nữa, anh "to con" kia, người bạn trong nhóm chúng tôi, không biết hẻm nào dẫn vào nhà Việt Khang, nên cứ đảo đi đảo lại hai ngõ hẻm bên kia đường.

      Nhớ lại lần anh bạn "to con" khi trước, quăng cục đá to tướng, tôi không khỏi phì cười. Anh ấy có nhiệt tình, nhưng sức người có hạn. Do đó, hòn đá chỉ vượt quá phân nữa cái hồ đó rồi rơi xuống. Tuy nhiên, thấy đầu con rắn biến mất, anh ấy tưởng việc mình làm đã thành công như mong muốn.

      Anh em ngồi trong xe hơi sốt ruột. Có người cho rằng, chắc anh ta đã gặp được gia đình Việt Khang và đang thăm hỏi gì đó. Một anh khác, giòng giõi hoàng gia triều Nguyễn cuối cùng, hăng hái nhờ người tài xế đặt cái dĩa Asia trở lại trong hộp máy. Hôm qua, anh ta đã nhờ thử, nhưng đĩa chỉ chạy trong chốc lát rồi ngưng. Giọng anh ta sôi nổi khi nói về nội dung của cái đĩa này làm mọi người bị lây nhiễm, dù rằng, chưa nghe được cái đĩa ấy một cách chi tiết. Không có "đồng chí" đi cùng, nên cảm hứng anh ta chưa được vặn lên hết cỡ!...Anh "đồng chí" muốn nói ở đây là một người bạn khác trong nhóm, một buổi tối ở nhà, khi mở băng nhạc của Asia, tựa đề "Anh là ai" và "Triệu con tim, triệu tiếng nói", anh ấy đã bật khóc.

      Sau này, khi nhắc lại câu chuyện ném đá đuổi rắn, ai nấy đều cười...nhưng cũng cho đó là một kinh nghiệm hay. Anh chàng "to con" có vẻ đắc chí, nhưng không lâu sau, cái đầu ấy nổi lên trở lại....và dường như tiến đến gần hơn, về phía chúng tôi. Không ai bảo ai, mọi người đều kiếm ra một viên gạch. Nhưng, có tiếng góp y, cho rằng, nên kiếm những miếng đá có bề mặt phẳng lớn, để có thể ném xa hơn, hướng về phía cái đầu rắn đó. Lần này, không phải chỉ là những tiếng động đánh "ùm" xuống lòng nước của ao, mà còn là những phi đạn bay veo véo...bao xung quanh cái đầu đó. Cái đầu biến mất rất lâu trước khi chúng tôi không báo trước, cùng nhau hè ù chạy khỏi nơi đấy.

      Không phải anh chàng "to con" ngày xưa, anh chàng "to con" trong nhóm lần này, đã rời khỏi đầu ngõ, tiến về phía xe chúng tôi. Cái áo sơ mi màu bên trong bị chìm hẳn bởi cái áo khoác ngoài, có hình vẽ rằn ri, như áo những biệt kích của quân lực VNCH khi xưa. Cái nón cũng rằn ri không kém. Trước năm 1975, anh ta cũng đội kiểu nón ấy, nhưng màu nón toàn màu vàng; như nón của những anh lính đi theo đoàn viễn chinh, tạo thành thuộc địa của nước Bỉ, tại các quốc gia ở Phi Châu. Cái màu vàng rực rỡ của ngôi sao trên nền lá cờ đỏ, của thời nằm trong Ban trí Vận thuộc Thành đoàn trước năm 1975, đã tạo nên dáng dấp một giáo sư Vật ly ngang tàng; một ông trí thức có trái tim, vì đã yêu chủ nghĩa CS ở tuổi 30(40). Nhưng cái màu vàng đó đã bị anh ta ném đi sau năm 75, khi lý trí đã được đặt ở trên đầu.

      – Tội nghiệp quá !...Vợ Việt Khang đã đưa đứa con bị bệnh về ở với ngoại của nó. Mẹ Việt Khang nói thêm, cũng may là bà ngoại của Việt Khang đã bị bệnh lãng trí; nếu không, chắc bà ta không chịu nổi sự đau khổ như thế này. Anh bạn "Trí vận" của chúng tôi thuật ngay điều này khi xe vừa rời địa điểm.
      – Có biết Việt Khang đang bị giam ở đâu không?
      – Đang bị giam ở Bố Lá. Sau tết sẽ bị đưa về Hàm Tân
      – Bà mẹ Việt Khang có hỏi anh gì không?
      – Bà ấy có hỏi tôi từ đâu đến
      – Tội nghiệp quá !...Vợ Việt Khang đã đưa đứa con bị bệnh về ở với ngoại của nó. Mẹ Việt Khang nói thêm, cũng may là bà ngoại của Việt Khang đã bị bệnh lãng trí; nếu không, chắc bà ta không chịu nổi sự đau khổ như thế này. Anh bạn "Trí vận" của chúng tôi thuật ngay điều này khi xe vừa rời địa điểm.
      – Có biết Việt Khang đang bị giam ở đâu không?
      – Đang bị giam ở Bố Lá. Sau tết sẽ bị đưa về Hàm Tân
      – Bà mẹ Việt Khang có hỏi anh gì không?
      – Bà ấy có hỏi tôi từ đâu đến...Tôi có nói là tôi từ thành phố Sài Gòn xuống với một số anh em.
      – Trước khi ra về, anh có nói gì thêm không...?
      – Có gửi một số tiền vì thấy gia đình anh ta nghèo túng quá!...

      Sau lần ném đá đuổi rắn ấy, chúng tôi nghiệm ra rằng, để đánh đuổi con vật dữ, cũng như đánh đuổi kẻ thù hung hãn nào đó, phải đánh cả bằng điểm và diện. Không chỉ tạo nên một tiếng vang rồi tắt ngụm mà phải bằng mọi cách, cứ theo khả năng riêng, mỗi người mỗi nhóm...tìm yếu điểm của địch mà nhắm tới, như các miếng đá phẳng mặt được phóng veo veo vào đầu con rắn. Trước đây, chúng ta có "Tiếng bom Sa điện" nhằm thanh toán tên Toàn quyền Pháp hung dữ...nhưng, sau đó, còn có thêm những cuộc nổi loạn khác như của Đội Cấn, của Nguyễn Thái Học..v..v...nên mới tạo được thắng lợi cuối cùng.

      – "Mình không khả năng làm được như anh ấy, nhưng tôi sẵn sàng ủng hộ những người làm những việc vì sự công bằng và lẽ phải".

      Cái ông giáo sư ngang tàng ngày nào vẫn còn tiếp tục nghiêm chỉnh đi theo con đường ly tưởng của mình, đã được vạch ra từ ngày mới bước chân vào ngưỡng cửa Trung học. Điều này không là sự thổi phồng quá đáng. Mỗi tháng, ít ra là một lần, anh ta về lại quê nhà, phát tiền cho mấy đứa trẻ con nghèo khổ, cho tiền người già, kẻ đau yếu. Ngoài ra, anh còn bỏ tiền xây một số cầu, để bà con có đường đi lại thuận tiện, ngang qua những kinh rạch trong làng, nơi quê của anh ta.

      Xe rẽ ra đầu cầu, nhắm hướng Sài Gòn trực chỉ. Trên đường về, giòng người và xe vẫn bình thản trôi nhanh. Duy trên Xe, mọi người vẫn còn băn khoăn về trường hợp của Việt Khang. Bản nhạc, dĩ nhiên, do anh ta làm lấy. Nhưng, mục đích, như mẹ của anh ta kể lại là, anh ấy nói, nếu không đưa lên mạng thì làm ra để làm gì. Nhưng mọi người vẫn thắc mắc về cái điểm tựa để "mặt phẳng" bản nhạc của anh có sức đẩy tới. Nếu bản nhạc chỉ như hòn đá to, gây một tiếng "đùng" to lớn, làm sóng lan tỏa chốc lát rồi lụi tàn...điều đó cũng nên, nhưng không hoàn toàn tạo nên chiến thắng tối hậu, quyết định. Riêng tôi, mong rằng, các bạn trong nhóm, sau chuyến đi thăm một người vì tương lai đất nước, sẽ bằng mọi cách phổ biến tấm gương này đến nhiều người khác.


      Đặng Quang Chính
      Sài Gòn 30.01.2013
      21:00
      #3
        Đặng Quang Chính 06.02.2013 20:09:12 (permalink)

        Hòn đá (2)

        Hôm nay, gần 14:00, một buổi trưa không nóng lắm, chúng tôi lại lần nữa, ngồi đợi anh bạn trong xe, trên đường Nguyễn Văn Nguyễn. Một lần nữa, mỗi người mỗi ý về việc làm của anh ấy. Dù thuận ngược thế nào, ai nấy cũng cho rằng, "cai xẩy nẩy cái ung" là chuyện không ngờ trước được.

        Ở một xã hội khác, nơi đó luật pháp được thi hành một cách đúng mức, vẫn còn những tình trạng trục trặc kỹ thuật trong khi thi hành công vụ; huống hồ tại một xứ mà nguyên tắc "Thà bắt lầm hơn thả lầm" là kim chỉ nam thì những rủi ro ấy còn nhiều hơn không biết bao lần !....

        Đan cử thí dụ chỉ là cái tên đường này cũng đủ. Ông N.V.Nguyễn là Giám đốc Phòng thông tin Nam bộ, có lúc là một nhân vật chủ chốt, cùng với ông Huỳnh Văn Tiểng, có chân trong đảng xã hội (hay dân chủ) gì đó của chính phủ CS miền Bắc. Có tên đảng để làm vật trang điểm cho chế độ. Chính ông Nguyễn Văn Trấn, biệt danh con hùm xám Mỹ Tho của đảng CS, đã vang danh một thời, đến đời chính quyền CS sau năm 1975, còn bị "bịt mồm", không được quyền ra báo...nói chi đến loại nhân quyền gì khác hơn nữa.

        Thời gian chờ đợi lần này không lâu như lần rồi. Nhưng, khi anh bạn trở lại xe, lần nữa lại làm những người trong xe hơi bị "sốc" !. Anh ta ra cùng với mẹ của Việt Khang. Tôi ngồi cùng băng ghế với tài xế đành đứng ra chào hỏi với người khách không hẹn trước. Anh bạn, bà ấy và tôi, sau vài câu trao đổi, đành chia tay. Mong sao, giống như câu tôi đã nói, Việt Khang sẽ sớm đoàn tụ với gia đình. Câu này cũng bất chợt đến như việc mẹ Việt Khang và anh bạn cùng nhau, trong nhà đi đến chổ đậu xe.

        Đường về Sài Gòn, không khí bớt oi bức. Có lẽ vì tiết xuân đã đến. Ngày mai là ngày cúng ông Táo. Nhưng hôm nay, anh bạn đã làm một việc giống như ông già Noel vào lễ Giáng sinh, khi đưa cho mẹ Việt Khang một túi kẹo khá lớn, nói chị ấy phân phát cho trẻ em trong xóm. Đến bao giờ mọi người đến với nhau bằng niềm vui, thay vì theo dõi, điều tra và bắt giam người khác. Nhất là những hành động bắt giam này không dành cho giặc thù phương Bắc mà dành cho những người dân yêu nước của mình ..?!



        Đặng Quang Chính
        02.02.2013
        23:53
        #4
          Đặng Quang Chính 14.02.2013 23:28:09 (permalink)

          Người đồng hương

          Định ghé nhà anh bạn "ném đá" để cho anh ta và những người bạn thường đến nhà, xem lại đoạn video thâu ngày hôm qua ...nhưng, đỗ xịt trước nhà là một anh bạn khác của anh ta. Không biết anh này có phải là người đồng hương hay không ...nhưng chắc chắn là quen với anh chủ nhà khá lâu.

          Ai cũng có nhận xét trên, bởi anh ta vừa để cặp xuống là lôi ra một xấp giấy, trông thoáng qua tôi cũng biết là anh muốn phổ biến điều gì có liên quan đến chữ Hán. Tôi chợt nhớ đến anh bạn của chủ nhà mà vài năm trước đây, tôi đã đặt tên là "Nguyên cục". Nhưng, khuôn mặt hơi khác. Có lẽ năm tháng đã tạo nên sự đổi thay đó. Chợt loáng thoáng nghe những người đã ngồi trong bàn nhắc đến bằng cấp của anh. Anh ta trả lời đó chỉ là "cần câu cơm". Nghe anh ta nói, tôi có cảm tình ngay ...vì biết anh này nhận chân được giá trị thật của bằng cấp.

          Người nào đó hỏi anh ta học thêm chữ Hán để làm gì. Câu trả lời của anh ta là, sau khi hưu trí, đó là cách để anh ta trau dồi thêm kiến thức. Trau đổi với những người trong nhóm một lúc, "thân phận" anh được vẽ ra rõ hơn. Anh ấy, thoạt đầu học Đại học khoa học, rồi học thêm Văn Khoa năm 1969 (không biết có tốt nghiệp không ...?). Rõ ràng đây là loại "văn" và "võ" song toàn; có nghĩa là, đã hấp thu được hai ngành khoa học, xã hội nhân văn và khoa học tự nhiên. Khi đưa xấp thơ bằng chữ Hán (in roneo cẩn thận) anh ấy nói là làm cho vui, tặng bạn nhân dịp cuối năm. Ai dè, ông ngồi bên cạnh anh ấy là dân Việt gốc Hoa. Mới xem qua, anh này nhận thấy có ít nhất 2 lỗi về cách dùng chữ.

          Nhưng, từ đầu đến lúc bước ra khỏi nhà, anh bạn gốc Tàu không biết nói gì hơn. Anh "trí thức song toàn" nói huyên thuyện. Người ngồi bên cạnh tôi nói cho hay là, năm nào gần tết, anh ta cũng ghé đến đây, đưa ra một xấp thơ ...và diễn thuyết liên miên. Dĩ nhiên không có gì sai hoàn toàn ...và cũng không có gì hoàn toàn đúng. Chẳng hạn, anh ấy nói, cách mạng là sự nghiệp của quần chúng (chắc lập lại bài học của những anh xuất thân từ trường Đảng)...nhưng, có quần chúng nào hoàn toàn tự phát mà đưa cuộc cách mạng đến thành công. Nếu điều này đúng hoàn toàn, nhà nước bây giờ không có ngày hôm nay để gọi là kỷ niệm ngày thành lập đảng 03.02 !....Đại khái, những điều anh đưa ra hoặc biện giải khi bị chất vấn, đều có nét đặc trưng tương tự. Lấp lững giữa lý thuyết và thực tế.

          Nhưng, có điều anh ta nói đúng (dù điều nói đúng đó chỉ lập lại những điều của những anh cán bộ cáp cao). Chừng hai ba thế hệ nữa, những gì vướng mắc hiện nay sẽ được giải tỏa. Bởi, lớp trẻ tương lai sẽ có quyền tự do quyết định đường hướng của đất nước. Cũng lấp lững giữa lý thuyết và thực tế !!...Bởi đường hướng của Đảng là "trồng ngưởi trăm năm" và chỉ cần "hồng hơn chuyên" ...thì không có tuổi trẻ nào được tự do xây dựng đường hướng tương lai cho đất nước. Trừ khi, đảng CS bị giải tán hoặc chấp nhận thi đua với các đảng phái khác. Có thể họ sẽ quên chuyện cũ mà thôi (quên vì thời gian trôi qua đã đành ...mà quên còn vì không thể tìm hiểu những gì khác hơn những điều Bác và Đảng đã đưa ra)

          Tội nghiệp cho anh trí thức "song toàn" này. Vì đứng giữa lý thuyết và thực tế, nên anh ta bị chất vấn, hết người này đến người khác. Có lúc anh ta nóng giận (hay tại căn bệnh Parkinson của anh ấy), tay cầm tách cà phê run lên thấy rõ và cà phê bị hất tung ra ngoài. Tôi đoán thế, vì nếu bị cao huyết áp, có lẽ anh đã đi đứt từ lâu rồi. Bởi anh cho biết, anh đã từng thảo luận với nhiều nhóm; trong đó có nhóm hay tập trung phía sau nhà thờ Đức bà (hay Dinh Độc lập).

          Trước năm 1975, có tác giả tên Vũ Tài Lục, ra cuốn sách: "Thân phận trí thức" (hay có tựa tương tự). Tôi chưa có dịp xem ...nhưng nói thật, nghiệm trong thực tế là đủ rồi. Xem sách, may ra, có nhiều ít trường hợp để lấy làm thí dụ cho những ông trí thức "lý thuyết" ...bởi vì quá nhiễm từ chương, nên nếu người khác không dẫn chứng bằng sách, hay bằng lời nói của các triết gia (chẳng hạn) ...các ông trí thức "song toàn" không chấp nhận. Các ông trí thực loại này chỉ đứng ngã ba đường và gần như suốt đời chẳng làm nên "cơm cháo" gì cả trong việc cải tạo xã hội, nói cạn hơn là không làm được việc chính trị. Các ông trí thức thời cơ như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát ...xem ra không chừng còn có giá trị hơn mấy ông "trí thức song toàn" này !!....

          Những ông trí thức kiểu này, không thể bàn luận gì với các đồng chí tốt nghiệp trường Đảng. Hoặc nếu có thể, họ cũng khó có thể tìm thấy sự dung hòa trong việc thảo luận, dù cả vởi người đồng hương.


          ĐQC
          03.02.2013
          14:33
          #5
            Đặng Quang Chính 15.02.2013 23:53:03 (permalink)



            Hèn gì ...

            Đột nhiên tôi được người em nhắn lại là anh bạn cùng trường Sĩ quan khi xưa mời tiệc cuối năm. Mấy hôm nay, ăn tết dưới quê vợ, cũng ăn tiệc ...và đã thấy được vài chuyện đời của cái xã hội "Xạo hết chổ nói" (Xã hội chủ nghĩa) lai căng tư bản chủ nghĩa. Nên, tuy không hào hứng lắm ..nhưng do tò mò, tôi cũng nhận lời.

            Khi xưa, cùng đại đội sinh viên sĩ quan, anh chàng đã ốm trông rõ vẻ thư sinh. Nay, có mập hơn đôi chút, nhưng không ai cho rằng đó là người có xương có thịt. Ba giai đoạn đổi đời không làm anh ta thay đổi dáng vẻ bên ngoài. Chắc đây là một anh CS chuyên chính thứ thiệt (?)!...

            - Lâu nay có gặp Tánh không ....?
            - Hắn trong Thành đoàn không lâu ...rồi nhảy ra làm kinh tế

            Lúc cùng đoàn người di tản, rời Qui Nhơn đến Cam Ranh, rồi xuôi nam, tôi đã gặp lại hai anh chàng tại Bình Tân. Hai ông huấn luyện viên trường sĩ quan hiện dịch Đà Lạt, không biết đã rời khỏi trường khi nào, về đến nơi này. Lúc gặp lại tại Sài Gòn, sau biến cố 30.04.75, tôi bất ngờ suýt té. Hai ông nằm trong Cục Binh vận.

            - Khi đổi mới anh ta (chủ nhà) cũng có lúc là Giám đốc một công ty máy vi tính. Người bên cạnh tôi cho biết
            - Chắc làm ăn cũng khấm khá ...cơ ngơi này cũng bộn tiền
            - Của bên vợ ...Có ngụy trang gì thì không biết. Nhưng thật ra, nếu theo anh Sáu triệt để (Võ Văn Kiệt) chắc bây giờ còn khá hơn nhiều. Anh nhớ không ...ngoài các chức vụ trong Đảng và trong chính quyền, thời ấy Sáu Dân còn là Tổng đoàn trưởng (danh dự) Tổng đoàn Thanh niên Xung Phong thành phố ...
            - Thanh niên xung phong thì ăn cái gì ..?
            - Đủ thứ ...các nông trường mẫu quanh thành phố thời bấy giờ như Phạm văn Cội, Lê minh Xuân được cấp kinh phí rất nhiều để thực hiện, hầu đem ra làm mẫu cho các đoàn quốc tế đến tham quan ..
            - "Thời đó đâu dễ gì mua gian bán lận ...". Tôi gợi ý
            - Chuyện đó một phần ...anh không biết Thành đoàn là nơi để các "mầm non" của Đảng đi lên sao .?. Thời đó Nguyễn Minh Triết cũng hoạt động trong Thành Đoàn. Bây giờ, cũng thế. Con của Nguyễn Bá Thanh ngoài Đà Nẵng hiện là bí thư Tỉnh đoàn ngoài đó ...nếu không thay cha, cũng sẽ nắm chức vụ cao cấp tại các tỉnh khác, hoặc sẽ có một chức vụ cao cấp nào đó, ở trung ương ngoài Hà Nội.

            Một khách khác đến hơi trễ, mặt sần sần đỏ. Có lẽ anh chàng cũng đã nhậu ở một nơi nào khác, trước khi đến đây. Tướng người cứng chắc, trông vẽ võ biền. Quả thật, khi được giới thiệu mới biết ra anh chàng là Giám đốc một công ty bảo vệ. Qua câu chuyện, đôi người biết thêm là anh hùng Săn bắt cướp nổi tiếng trước đây một thời, Đoàn Minh Ngọc (?), cũng lập ra một công ty bảo vệ. Gần như hầu hết các anh công an hưu trí đều khoái làm dịch vụ này. Vừa đúng tay nghề lại vừa không bỏ vốn ban đầu bao nhiêu ....

            - "Sao lương hưu của ngành công an cao quá vậy ...?". Cô giáo, bạn em gái chủ nhà ngạc nhiên
            - Cô ngây thơ thật. Lương khởi điểm của ngành này đã bằng lương cô giáo đã dạy học được 5(7) năm. Anh khách mới đến, trả lời
            - "Nhà nhà công an ...cả nước công an mà". Một anh ngồi trong góc đối diện, có lẽ cũng ở ngành công anh, cười ha hả có vẻ khoái trí ...

            Lại một khách mới bước vào. Anh chàng này trông tướng tá không võ biền như anh vừa rồi. Nhưng, nét mặt anh chàng có vẻ ngầu ...và giọng nói cùng cách nói, không cần anh ta đã uống rượu, cũng y chang như thế. Qua giới thiệu, anh chàng làm ở Bộ tư lệnh quân sự thành phố. Không biết học lực tới đâu, nhưng y như là: "cha truyền con nối". Giống như "Kim jun iu" gì đó là Chủ tịch nước bên Bắc Hàn.

            - "Anh ra khách sạn nhà hàng này bao lâu rồi ..". Anh "quân sự" hỏi.
            - Gần 2 năm ..
            - Mong sao nó bền lâu ...để anh em thỉnh thoảng có nơi nhậu nhẹt cũng tốt. Hồi Chánh Tín ra quán ...em cứ đến ủng hộ hoài.
            - Chánh Tín ca sĩ ..có phải không?. Một người hỏi
            - Sau này làm phim trường đó ...
            - Đi hát mà cũng giàu dữ !...
            - Cái đó không biết ...Nhưng, Tín là cậu ruột của Nguyễn Tấn Dũng đó.
            - "Thiệt không ..!?." Nhiều người hỏi.

            Thế mà lời đồn đãi cứ y như thật. Họ nói rằng, khi được phỏng vấn để đi Mỹ diện gia đình đoàn tụ, Chánh Tín bị bác đơn, vì người phỏng vấn nói rằng, Chánh Tín là Trung tá Việt Cộng Nguyễn Thành Luân (Trong phim "Ván bài lật ngữa")

            - Hồi đó nhà em đối diện nhà Chánh Tín mà.
            - "Nghe nói Tín có làm 2 phim ma ..". Ai đó hỏi
            - Không thành công..
            - Phải chi anh hồi đó theo Chánh Tín đóng phim ...
            - "Tín có nói với em, nếu em đóng phim ma, khỏi cần hóa trang mà". Anh "quân sự" nói xong, cười hà hà, có vẻ khoái trí.

            Chánh Tín là rể ông Trung tá Đầy. Ông này có lúc làm Quân trấn trưởng Biệt khu Sài Gòn- Gia định, trước năm 75. Vợ sau của ông ta là bà Út Bạch Lan (thì phải) -tôi không giỏi nhớ về các ca sĩ, tài tử sân khấu -. Có ông con rể thuộc gia đình Cách Mạng nòi, ông Đầy, đôi lúc, dù vô tình, cũng giúp họ phần nào trong việc khui phá những ý đồ quân sự trong thành phố Sài Gòn trước kia. Hèn gì !...không trách được tại sao chính phủ VNCH bị đánh đổ!!...

            Nhìn quanh, ai cũng là Cách mạng thứ thiệt. Tôi, dù bạn của chủ nhà, cũng chẳng dính líu dây mơ rễ má. Câu chuyện cứ xoay quanh việc làm ăn của những người đương có thế thần. Chuyện nói đến đáng giá trị cả tỉ trở lên. Chuyện nào cũng quanh co, khuất lấp, cũng có tay trong tay ngoài, cũng dựa vào thế lực của các ông Bí thư này khác. Công nhân, vào trước tết, có nơi hồi hộp trông được lãnh lương tháng 13 mà đến mãi trước tết hai ba ngày mới được giải quyết. Nhưng, bọn cầm quyền thì đâu cần lương tháng 13. Ngày nào họ cũng được "lì xì" ...nên cứ muốn làm đầy tớ nhân dân mãi mãi. Hèn gì !...nghe nói đến đa đảng, bọn cầm quyền không thể nào chấp nhận. Tôi, cũng như bao nhiêu người khác, là "ông chủ" bất đắt dĩ được phong cấp, cảm thấy xa lạ với không khí này, nên từ biệt ra về:, dù bữa tiệc mới bắt đầu không lâu.


            Đặng Quang Chính
            #6
              Đặng Quang Chính 20.02.2013 19:19:06 (permalink)

              Xẻ thịt


              Anh bạn tôi quan tâm và lo ngại cho nền giáo dục của nước nhà trong tương lai nên quyết định mở trường dạy học. Từ lúc nộp đơn ...đến khi khởi công xây dựng cho đến nay, đã hơn 4 năm, nhưng công việc vẫn ì ạch. Không biết có phải những cơ quan có chức năng muốn vắt kiệt tài chánh của anh này như tình trạng con bò bị vắt sữa;hay tệ hơn, muốn xẻ thịt con bò này.

              - "Công việc còn trở ngại gì nữa không ..?". Tôi hỏi
              - Còn phải qua giai đoạn hoàn công (?)..
              - Tốn tiền không ..?
              - Ít nhất 400 triệu.

              Không phải anh ta không biết đến "thủ tục đầu tiên". Nhưng, một số người cũ trong ban ngành thuộc Phòng Giáo dục, có liên quan đến công việc của anh đã về hưu hay thuyên chuyển đi nơi khác ...nên có một số giai đoạn phải được làm lại. Chỉ việc giải thích tên trường cũng mất một số thời gian. Có thể họ cho rằng, tên trường có vẻ lai Tàu. Có thể họ muốn anh ta dùng phương châm: "Tôn sư trọng đạo", chứ không dùng câu: "Tiên học lễ, hậu học văn"; nghe như có hơi hám ảnh hưởng của nền giáo dục trước năm 1975 ..(?)!.

              Rồi nguyên tắc: "Tri hành hợp nhất" nữa. Sao có vẻ lai căng cái gì đó của Vạn thế sư biểu (Đức Khổng Tử) bên Trung Quốc. Người có quyền hành, cầm trịch trong tay, nói sao không được. Một anh bạn khác, làm ở Sở Giáo dục, nói về ảnh hưởng của Trung Quốc, đã thuật lại rằng, hôm khai giảng một Trung tâm giáo dục của người Tàu Đài Loan đã bị đình hoãn. Lý do: Tòa Đại sứ Trung quốc đã "làm việc" với Ủy ban Nhân Dân thành phố sao đó ...và việc đình hoãn dẫn đến việc trường đó trở thành một nơi như là một trường dạy chữ Hán mà thôi.

              Ảnh hưởng trước nhất của người Tàu đối với nhà nước này được thấy rõ trong lãnh vực kinh tế. Hàng lậu, thực phẩm độc hại được đưa vào nước bằng đủ cách thế. Về văn hóa, những học viện Đức Khổng Phu Tử được thiết lập tại Hà Nội và những thành phố lớn (cùng cách thức này tại các quốc gia khác, trong đó có Mỹ). Hai ảnh hưởng này, cái nào cũng có tác hại lâu dài!. Người Việt hiện nay không ưa gì lối xâm lăng của Tàu theo kiểu đó. Nếu nguồn tin bị rò rỉ của Wikileak là đúng, chúng ta chuẩn bị trở thành một quận huyện tự trị của Tàu vào năm 2030.

              Nhưng một hình thái xâm lăng khác, tuy âm thầm, nhưng không kém phần nguy hiểm. Người Hàn quốc có hơn 90.000 người thường trú tại TP.HCM. Họ là những ông chủ lớn, chủ nhỏ trong tất cả các ngành nghề. Đồng tiền của họ không mẻ đi một cắc, bởi, cho đến dịch vụ tầm thường nhất như ăn uống, cắt tóc cũng có người của họ kinh doanh. Những năm gần đây, các cuộc kết hợp hôn nhân ngay tại VN đã thành hình. Gia đình kiểu mới này có đủ loại, từ trẻ đến già, từ nghèo đến cả giai cấp có tiền. Có một số người Hàn đã là sở hữu chủ những trang trại 30(40) mẫu.

              Trong tương lai không xa, đất nước Việt Nam chúng ta sẽ bị banh thây xẻ thịt....sau khi đã được vắt sữa đến kiệt quệ!. Ngôi trường của anh bạn không biết có chung số phận như Trung tâm văn hóa người Đài Loan hay không; điều này chưa có gì chắc chắn. Nhưng, hiện tượng xâm lăng của anh bạn láng giềng Trung Quốc và xa hơn một chút là Hàn quốc, là điều gần như chắc chắn. Hiện tượng phanh thây xẻ thịt không là điều đáng ngạc nhiên khi mà giới lãnh đạo chủ chốt của đất nước là đảng CS, đã hợp đồng nhượng hàng trăm mẫu rừng ở biên giới phía Bắc cho Tàu khai thác; đã bán đi đảo Trường Sa, Hoàng sa và chấp thuận cho các xí nghiệp người Tàu được thiếp lập khắp nơi trên lãnh thổ.


              Đặng Quang Chính
              Sài Gòn 20.02.2013
              17:06
              #7
                Đặng Quang Chính 24.02.2013 06:12:35 (permalink)

                Vô cảm

                Bàn ăn có khoảng hơn 10 người, trong đó có ba người phụ nữ. Những người nữ này là vợ của ba ông trong nhóm. Cả nhóm, nếu gọi vui, chúng ta có thể nói họ là những người "Trí thức không yêu nước". Bởi, sau năm 75, họ vẫn tiếp tục dạy tại các trường Trung học cấp 3 (trước 75 được gọi là Trung học đệ nhị cấp), nhưng không vào cái Hội được gọi là" Hội trí thức yêu nước"; một Hội trực thuộc Mặt Trận Tổ Quốc thành phố. Bây giờ, tất cả đều "mất dạy". Nói đúng hơn, họ đều hưu trí cả. Mỗi tuần họ gặp nhau một lần. Đề tài lôi kéo họ vẫn là những vấn đề thời sự.

                Góc bên phải tôi, các bà bàn chuyện riêng tư nào đó mà vì ngồi hơi xa nên tôi không nghe rõ. Nhưng, cánh đàn ông bên phải của họ, dù không lớn tiếng vẫn lọt vào tai tôi

                - Uống gì mà cả bụm thuốc vậy?. Một anh hỏi
                - Đã nói là như xe cũ mà ..
                - Anh muốn trường sinh bất tử hả?..
                - Anh nhớ anh Công không?. Trước khi chết vẫn nói như trối rằng, mình cố sống chờ ngày Cộng Sản sụp đổ ..nhưng, ai ngờ, mình đi trước nó. Tôi chỉ chờ ngày đó xảy ra ...rồi nhắm mắt cũng hài lòng.

                Nhóm đàn ông bên trái tôi thì xoay quanh câu chuyện về người nhạc sĩ đã sáng tác bài "Anh là ai"
                - "Mẹ của Việt Khang cũng không vừa đâu". Khi tôi nói ý rằng, phải dùng chữ "Sau" trong câu " ...(sau) ngày tàn khói lửa", bà ấy nói ngay là, như thế không vần điệu.
                - Bà ấy lớn tuổi chưa ..?
                - Ngoài 50 tuổi. Tên Vân. Bà ta có cho tôi số điện thoại của bà ấy ....(nói đến đây, anh "ném đá" lôi ra điện thoại cầm tay, bấm ra cho người ngồi cạnh xem). Cũng may cho Việt Khang. Bà ngoại hơi lẫn nên đỡ đau khổ về đứa cháu của mình.!...
                - Anh không sợ họ theo dõi à ..?
                - "Ai cũng chết có một lần ..". anh "ném đá" trả lời
                - "Nhiều người bây giờ vô cảm lắm!...". Nhận xét được đưa ra từ một anh còn dạy tư Anh văn tại nhà anh ấy.

                Anh này có lần đã khoe với tôi rằng, anh ấy dạy tư, mỗi tháng kiếm được vài ngàn đô. Bây giờ anh ấy "phang" một câu như thế khiến tôi không khỏi thắc mắc rằng, anh ấy có hiểu chính xác loại tiếng Việt mới được sáng chế sau ngày 30.04.75 không. Tôi xa quê hương đã khá lâu nên không thạo về việc dùng các từ "khủng" (cũng chữ của nền văn hoá mới)...hiện nay.

                - Tôi phải về sớm, các cậu cứ tiếp tục ngồi chơi ...Đến giờ dạy rồi ...
                Anh ta vừa nói, vừa ra hiệu cho anh "ném đá" đưa anh tiền đi "xe ôm" về nhà. Ai nấy đều bật cười. Dù cách "bòn rút" anh bạn "đại gia" của anh ta có vẻ khôi hài ...nhưng có lẽ mỗi người cười theo một kiểu khác nhau. Nếu không đến giờ dạy học, biết đâu anh ấy cũng ra về, vì e rằng bàn chuyện "quốc sự" nơi công cộng là điều nên tránh. Ai cũng phải lo cơm áo gạo tiền. Ngoài ra, cũng không có ai tự mình muốn bị một họng súng kê vào đầu...nhưng, để loại tâm trạng vô cảm khỏi con người của mình, có lẽ mỗi người cũng có một cách khác nhau.

                Tôi hỏi với theo cho vui, "vô cảm" theo nghĩa tiếng Anh là gì. "Insensitive". Anh ấy không chỉ trả lời nhanh chóng, còn nói thêm: "Nghề của chàng mà!". Tôi chợt nhớ đến chữ "non-empathy". Không biết chữ nào chính xác hơn. Vì có lần tôi nghe có người cười về lối dịch "Biển dâu" là "Sea of strawberry". Nhưng điều quan trọng nhất là, khi hiểu rõ ý nghĩa của một chữ, một nội dung sự việc chính trị nào đó, việc thực hiện mới có giá tri. Tri hành phải hợp nhất. Đó là bài học căn bản từ xưa đến nay.


                Đặng Quang Chính
                Sài Gòn 21.02.2013
                20
                :51
                #8
                  Đặng Quang Chính 24.02.2013 06:28:59 (permalink)



                  Vô cảm

                  Bàn ăn có khoảng hơn 10 người, trong đó có ba người phụ nữ. Những người nữ này là vợ của ba ông trong nhóm. Cả nhóm, nếu gọi vui, chúng ta có thể nói họ là những người "Trí thức không yêu nước". Bởi, sau năm 75, họ vẫn tiếp tục dạy tại các trường Trung học cấp 3 (trước 75 được gọi là Trung học đệ nhị cấp), nhưng không vào cái Hội được gọi là" Hội trí thức yêu nước"; một Hội trực thuộc Mặt Trận Tổ Quốc thành phố. Bây giờ, tất cả đều "mất dạy". Nói đúng hơn, họ đều hưu trí cả. Mỗi tuần họ gặp nhau một lần. Đề tài lôi kéo họ vẫn là những vấn đề thời sự.

                  Góc bên phải tôi, các bà bàn chuyện riêng tư nào đó mà vì ngồi hơi xa nên tôi không nghe rõ. Nhưng, cánh đàn ông bên phải của họ, dù không lớn tiếng vẫn lọt vào tai tôi

                  - Uống gì mà cả bụm thuốc vậy?. Một anh hỏi
                  - Đã nói là như xe cũ mà ..
                  - Anh muốn trường sinh bất tử hả?..
                  - Anh nhớ anh Công không?. Trước khi chết vẫn nói như trối rằng, mình cố sống chờ ngày Cộng Sản sụp đổ ..nhưng, ai ngờ, mình đi trước nó. Tôi chỉ chờ ngày đó xảy ra ...rồi nhắm mắt cũng hài lòng.

                  Nhóm đàn ông bên trái tôi thì xoay quanh câu chuyện về người nhạc sĩ đã sáng tác bài "Anh là ai"
                  - "Mẹ của Việt Khang cũng không vừa đâu". Khi tôi nói ý rằng, phải dùng chữ "Sau" trong câu " ...(sau) ngày tàn khói lửa", bà ấy nói ngay là, như thế không vần điệu.
                  - Bà ấy lớn tuổi chưa ..?
                  - Ngoài 50 tuổi. Tên Vân. Bà ta có cho tôi số điện thoại của bà ấy ....(nói đến đây, anh "ném đá" lôi ra điện thoại cầm tay, bấm ra cho người ngồi cạnh xem). Cũng may cho Việt Khang. Bà ngoại hơi lẫn nên đỡ đau khổ về đứa cháu của mình.!...
                  - Anh không sợ họ theo dõi à ..?
                  - "Ai cũng chết có một lần ..". anh "ném đá" trả lời
                  - "Nhiều người bây giờ vô cảm lắm!...". Nhận xét được đưa ra từ một anh còn dạy tư Anh văn tại nhà anh ấy.

                  Anh này có lần đã khoe với tôi rằng, anh ấy dạy tư, mỗi tháng kiếm được vài ngàn đô. Bây giờ anh ấy "phang" một câu như thế khiến tôi không khỏi thắc mắc rằng, anh ấy có hiểu chính xác loại tiếng Việt mới được sáng chế sau ngày 30.04.75 không. Tôi xa quê hương đã khá lâu nên không thạo về việc dùng các từ "khủng" (cũng chữ của nền văn hoá mới)...hiện nay.

                  - Tôi phải về sớm, các cậu cứ tiếp tục ngồi chơi ...Đến giờ dạy rồi ...
                  Anh ta vừa nói, vừa ra hiệu cho anh "ném đá" đưa anh tiền đi "xe ôm" về nhà. Ai nấy đều bật cười. Dù cách "bòn rút" anh bạn "đại gia" của anh ta có vẻ khôi hài ...nhưng có lẽ mỗi người cười theo một kiểu khác nhau. Nếu không đến giờ dạy học, biết đâu anh ấy cũng ra về, vì e rằng bàn chuyện "quốc sự" nơi công cộng là điều nên tránh. Ai cũng phải lo cơm áo gạo tiền. Ngoài ra, cũng không có ai tự mình muốn bị một họng súng kê vào đầu...nhưng, để loại tâm trạng vô cảm khỏi con người của mình, có lẽ mỗi người cũng có một cách khác nhau.

                  Tôi hỏi với theo cho vui, "vô cảm" theo nghĩa tiếng Anh là gì. "Insensitive". Anh ấy không chỉ trả lời nhanh chóng, còn nói thêm: "Nghề của chàng mà!". Tôi chợt nhớ đến chữ "non-empathy". Không biết chữ nào chính xác hơn. Vì có lần tôi nghe có người cười về lối dịch "Biển dâu" là "Sea of strawberry". Nhưng điều quan trọng nhất là, khi hiểu rõ ý nghĩa của một chữ, một nội dung sự việc chính trị nào đó, việc thực hiện mới có giá tri. Tri hành phải hợp nhất. Đó là bài học căn bản từ xưa đến nay.


                  Đặng Quang Chính
                  Sài Gòn 21.02.2013
                  20:51

                  #9
                    Đặng Quang Chính 02.03.2013 07:26:17 (permalink)

                    Nhậy cảm

                    Lầu trệt căn nhà của gia đình đã được cho một nhóm bạn trẻ mướn để mở quán cà phê nên tôi không phải dùng chuông cửa ...hay phải dùng điện thoại cầm tay, gọi người nhà xuống mở cửa. Một bạn thanh niên còn ngồi ngoài hàng hiên trước nhà, đang phì phà điếu thuốc, với một lon nước ngọt đặt trước mặt. Người gọn nhỏ, trông thêm phần lanh lợi với đôi kính cận đeo hơi trễ trên khuôn mặt.

                    - "Chưa ngủ sao..?". Tôi hỏi vì thấy quán thường đóng cửa sau 23:00
                    - Cháu ngủ trễ đã quen
                    - Thường là mấy giờ?
                    - Sau một giờ là thường...

                    Anh chàng pha chế thức uống, tuy ngành học không dinh dáng gì đến việc làm. Dân Ba Mê Thuột xuống Sài Gòn học ...rồi cùng các bạn ra quán, chắc để giữ chân thường trú tại thành phố này.

                    - Ở trên đó, một gia đình hai vợ chồng với hai đứa con, có một mẫu vườn ...sống có đủ không?
                    - Tàm tạm ...hơn nữa, tùy thuộc vào loại cây trồng. Gia đình cháu có chưa được chín công
                    - Sao chú nghe nói có người có đôi ba chục mẫu ..?
                    - Lúc còn học trong trường, cháu có người bạn, cha anh ta là cựu bí thư tỉnh ủy tỉnh Bình Phước. Gia đình đó có đến hàng trăm mẫu cao su...
                    - Cha một học trò tư gia của vợ chú cũng có hàng trăm mẫu ...nhưng đó là trước ngày 30.04.75. Sau ngày này, nghe nói họ chia đất rồi đưa vào Hợp tác xã ...nên làm gì có người có đến số đất như thế.
                    - Chuyện họ tích lũy của cải ra sao không biết ...nhưng chú cũng rõ, cán bộ nhà nước lương ra sao ...và cơ ngơi ra sao rồi mà !...Lương giỏi lắm 30(40) triệu/tháng mà tài sản ước tính cả ngàn tỉ trở lên thì đúng là chuyện khó tin nhưng có thật.

                    Rồi qua câu chuyện, chuyện gia đình ...chuyện bản thân được anh ta kể lại có vẻ thành thật. Sẵn trớn, tôi hỏi thêm một số chuyện thời sự. Hóa ra! ...đừng nói thanh niên ngày nay, đặc biệt tại thành phố lớn, không biết gì về các sự kiện chính trị. Nhưng, cũng nên thông cảm khi thấy họ "nhai lại" các khẩu hiệu tuyên truyền của nhà nước. Vì, những điều đó lọt vô tiềm thức của họ lúc nào chính họ cũng không biết. (Chẳng hạn, gần như đại đa số người dân đều nói như nằm lòng nhóm chữ "Sau ngày Giải phóng"). Khi nói về những sai lầm của nhà nước, anh ta cho rằng, cán bộ thừa hành làm sai, chứ chủ trương ở trên bao giờ cũng đúng ...Rồi những việc khác, cũng có những câu của nhà nước đã đăng đi đăng lại trên mặt báo....được anh ta nhắc lại. Có điều nhóm chữ "Diễn biến hòa bình" chưa được nhắc đến. Tuy nhiên, có những sự kiện được anh chàng phê bình với giọng dịu xuống, đến tưởng chừng người ngồi bên cạnh tôi cũng không nghe được.

                    - Có biết vụ Việt Khang không ..?
                    - .........(âm thanh quá nhỏ, vừa là do anh ấy không nói lớn vừa do tiếng xe gắn máy đỗ xịch trước mặt chúng tôi)
                    - "Chú cho hỏi, văn phòng công an phường ở đâu...". Một trong hai thanh niên lên tiếng

                    Sau khi chỉ đường và khi hai thanh niên đã chạy xe, rời khỏi nơi tôi đang đứng, tôi nhận ra rằng, cậu thanh niên nói chuyện với tôi nãy giờ cũng đã biến đi đâu rồi. Tôi chợt nhớ đến đoạn trao đổi ngắn với một anh cấp tá công an, đã chuyển sang làm bên ngành du lịch. Khi anh ta khoe về đường mòn Hồ Chí Minh đã được nâng cấp như thế nào, tôi hỏi về vị trí của quặng Bauxit, đã được người Tàu khai thác ở Cao nguyên, nằm ở đâu. Anh ta nói ngay, ý rằng, đó là vấn đề nhậy cảm ..nhưng chính phủ đang có hướng giải quyết (?). Còn anh thanh niên làm ở quán cà phê, vì là dân đen, nên đã giải quyết câu hỏi có tính nhậy cảm của tôi bằng cách lủi nhanh vào bên trong quán!.


                    ĐQC
                    22.02.2013
                    23:45
                    #10
                      Đặng Quang Chính 10.03.2013 05:59:46 (permalink)

                      Phản cảm

                      Ngồi trong xe nhưng chúng tôi cũng kịp nhận ra một pha săn đuổi ngắn. Một trong ba xe gắn máy, chở hai người mặc quần áo như Dân phòng, có hai gậy gỗ kèm dọc hông xe. Họ chận một xe gắn máy khác, trên đó có hai thanh niên. Tất cả tấp lại góc phố, cách xe chúng tôi khoảng hơn 10 mét. Họ dạt vào bên phải, khuất sau căn nhà cuối, như tránh làm tắt nghẽn giao thông nên chúng tôi không biết việc gì xảy ra. Một cảm giác phản ánh lại sự việc đương diễn ra, tức thời như bị bật chốt.

                      - "Hình như có vụ săn bắt cướp gì đây". Một người trong xe lên tiếng
                      - Không có giấy tờ, đâu được chặn bắt ai
                      - Hình như có công an phường đi cùng...
                      - "Vừa có qui định mới, ai đem theo vật sắc bén như dao, kéo trong người đều có thể bị bắt giữ ..". Một người có vẻ thông thạo lên tiếng.

                      Kịp nhìn bức hình khá ngộ nghĩnh trên máy iPad, tôi đưa ra cho mọi người xem. Hình chỉ ra một ông nào đó đã đứng tuổi, mặc quần áo các cụ đồ Nho khi xưa, xoay lưng về phía người xem ảnh, đang tiểu tiện vào một bia đá lớn, trên đó ghi hàng chữ, có nội dung là phải biết bảo tồn văn hoá của dân tộc. Cảm nghĩ của những người xem hình, tạo nên những phản ứng rất phản văn hóa

                      - Cái thằng cha này "đéo" biết văn hoá là cái gì...
                      - Chắc nó "đéo" biết đọc chữ ...
                      - Cái xã hội này "đéo' có văn hoá ...nên thằng chả cần gì phải bảo tồn văn hóa

                      Không có ai trên xe là người miền Bắc, nhưng họ nói theo cách "đéo" có văn hoá của những người trót được sinh ra ở xã hội miền Bắc, chịu sự "trồng người" đặc biệt của đảng CS nhà ta. Bỏ qua việc đi sâu vào tính cách giáo dục "Trung với Đảng, hiếu với dân", chúng ta không biết hai chữ "phản cảm" có được dùng đúng qua hai trường hợp trên hay không ..?!

                      Nhưng một phản ứng bình thường, chống đối lại hình ảnh không đẹp mắt, đã từng xảy ra. Một đôi dép được sản xuất bên Nepal (?) mà bề mặt của nó có hình Đức Phật đã bị giới Phật tử nhiều nơi lên tiếng phản bác. Hình chậu rửa chân có cờ vàng ba sọc đỏ đã gây xôn xao dư luận khá lâu trước đây, trong Cộng Đồng người Việt hải ngoại. Điều đó chỉ gây bức xúc (lại chữ của mấy ảnh) !...Tuy nhiên, nếu có một vận động viên nữ nào đó, bận quần lót trong khi thi đấu, lại có hình ngôi sao đỏ ngay tại chổ kín, chắc sẽ được nhà nước XHCN "làm việc" đến nơi đến chốn !..

                      Đâu cần lấy thí dụ xa xôi như trên, việc đoàn người kéo nhau đi tưởng niệm (17.02 vừa qua) ngày xảy ra cuộc chiến với Trung Quốc (năm 1979), bị yêu cầu xoá đi vài chữ gây "phản cảm" trên biểu ngữ, đã nói lên thái độ ươn hèn của chính quyền Nguỵ Cộng sản hiện nay.



                      ĐQC
                      #11
                        Đặng Quang Chính 17.03.2013 02:15:30 (permalink)
                         
                        Quả cảm

                                 Trời hơi mát nên chúng tôi ngồi ngoài hàng lang một quán cà phê. Quán vắng khách vì chưa xế chiều. Cậu thanh niên cùng đi với chúng tôi, biết rằng tôi đã bị cảm đôi lần trong những ngày qua, nên nói tôi ngồi sát phía trong
                               - Hôm trước, có lẽ dân phòng tập dợt bắt cướp. Cháu thấy mấy người bị chặn ...mặt mày không có vẻ gì hoảng hốt cả
                               - Cậu có biết cướp ngày là ai không ..?
                               - Bác muốn nói các quan Giám đốc, phó Giám đốc tham nhũng, hối lộ ..?
                               - Cậu có biết cấp nào quản lý các dự án Vinashin, Vinaline ..không?
                               - Cấp Tổng giám đốc, Bộ trưởng ...
                               - Xếp của các ông xếp này...?

                                 Ông bạn già ngồi cạnh tôi biết rằng, nếu hỏi tới nữa sẽ nhận được những câu trả lời "né" vấn đề của anh bạn trẻ. ..nên nói luôn
                               - Nguyễn Tấn Dũng lúc trước là y tá trong quân đội VNCH (một dạng hoạt động "binh vận")....
                               - Nghe nói các ông lãnh đạo cũng có thành tích dữ dội ...
                               - "Tôi có một ông bạn là Đại tá chánh văn phòng Bộ tư Lệnh quân đoàn 3, Biên Hòa. Ông này có mặt trong buổi Thượng Tá Tám Hà, đã chiêu hồi, gặp Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Ông thuật lại rằng, chính Tám Hà đã nói câu, đừng nghe những gì CS nói mà hãy nhìn kỹ những gì CS làm. Ông nói rõ, các cán binh VC, hoặc bị ép buộc ..hoặc bị kích động, tự xích chân mình vào súng cối, súng phòng không ...Không có ai tự nguyện làm việc đó cả". Anh "Trí vận" bực mình, nói luôn một hơi
                               - Nghe nói họ cũng chịu đựng nhiều gian khổ trong cuộc chiến ..
                               - Ông Tám Hà nói, ông ta có 3(4) cán binh phục vụ riêng cho ông ta. Ông ấy, dù trong cuộc hành quân cũng có đủ bơ sữa, rượu, thuốc ...như bất kỳ một thương gia giàu có nào tại Sài Gòn
                               - Kể ra cũng tội cho những ông, bà liệt sĩ. Tiền cấp dưỡng liệt sĩ, tiền già ...giỏi lắm được chưa đến một triệu một tháng. Còn tiền nợ của những vụ nhũng lạm Vinaship, Vinaline ...lên đến hàng ngàn tỉ đồng, con cháu người dân trả bao giờ cho xong ...

                        Sau cuộc nói chuyện, trên đường về, tôi ngẫu hứng viết
                        "Bà có ba bốn người con
                        Đứa quả cảm ôm mìn lao vào đồn Pháp
                        Đứa quyết tử "sinh Bắc, tử Nam"
                        Đứa cảm tử xích chân mình vào súng nặng
                        Đứa dũng cảm đối đầu quân xâm lăng Trung Cộng

                        Bây giờ tất cả thành tro
                        Bọn chúng nhà nước bày trò nhớ ơn
                        Cuộc chiến xâm lăng ngày xưa
                        Bây giờ chúng tỏ như chưa có gì
                        Người đi tưởng niệm bị đì
                        Dân phòng ngăn chận súng ghì bên hông
                        Bây giờ mới rõ thật lòng
                        Thái thú bán nước còn trông mong gì


                        ĐQC
                        25.02.2013
                        17:01
                        #12
                          Đặng Quang Chính 23.03.2013 06:06:35 (permalink)
                           
                          CAN ĐẢM

                          Hôm qua, ngồi trên xe có 6 "ông già" thì hết ba ông có ý kiến rõ ràng. Một ông chống đối ...còn các ông khác im lặng. Dĩ nhiên, im lặng không có nghĩa mấy ông còn lại ủng hộ ý kiến của phe đa số....và im lặng cũng không có nghĩa là sợ mấy ông thuộc phe đa số chỉ trích. Chưa chắc ai can đảm hơn ai ....
                           
                          - "Anh có thể "tếu" chuyện gì nghe vui vui thì được ...chứ chuyện này anh không nên nói thế". Tôi nói vậy vì một ông bạn cứ nói mãi với nội dung như châm biếm nhạc sĩ Vũ Khang.
                          - Viêt Khang cũng có thể là người của Việt Tân ..?

                          Chuyện hay, không đến đảng này hưởng phần. Chuyện dở, đảng này bị mang tiếng. Nói cho ngay ..bởi đảng này có "tì vết" trong thời gian trước.

                          - "Dù có là người của đảng nào đi nữa ...những người dám lên tiếng phản kháng bọn cầm quyền đều là người can đảm. Dĩ nhiên, đi chung với cả nhóm bạn, người ta ít sợ ma hơn!... ". Một ông khác lên tiếng
                          - "Thôi ..cho tôi hỏi, anh (người nói hướng về ông già ngồi cạnh tài xế) ..anh có dám gọi phôn đến cô bạn gái anh mới quen không ?...". Ông này, chắc hẳn thấy không khí bàn cãi về vụ Việt Khang quá găng nên chuyển đề tài. Mà đề tài này thì luôn hấp dẫn !...
                          - Em chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì !...Ông ngồi cạnh tài xế trả lời

                          Anh chàng "thi sĩ" này có nghề chính thức là giáo viên dạy Địa trường nữ Trung học Gia Long sau năm 30.04.1975. Anh này khôn lắm!..(theo ý anh ta kể vài lần) "Chọn dạy Sử để phải bị cà lăm hay sao". Anh này hên lắm! ...bởi, khi hàng năm có những buổi họp mặt Gia Long, anh đều được học trò nhắc đến. Có lần khi họ về thăm Việt Nam, anh được "lì xì", dù lúc đó không phải là ngày Tết. Không chừng tháng 9 năm nay, anh sẽ được học trò lo cho sang thăm nước Úc.

                          Sáng hôm nay, trước khi làm vệ sinh buổi sáng, anh thuật lại giấc mơ lạ của anh ta. Nội dung là anh có cảm tưởng bị rắc rối sao đó với công an. Anh nói tiếp luôn, có thể những bàn cãi về nhạc sĩ Việt Khang hôm qua đã khiến anh bị ám ảnh. Tôn trọng "can đảm" của anh ta, không ai trong nhóm nhắc về câu chuyện đó trên đường về lại Sài Gòn.

                          Tôi nói "can đảm" là nói chơi thế thôi. Có ai giống như anh ta, thấy lại câu chuyện nói ban ngày trong giấc mơ của mình. Thần khí mỗi người mỗi khác. Đừng nói tại vì anh ta là người không có thân hình lực lưỡng mà nhát gan. Truyện Đông châu liệt quốc (thì phải) có kể về việc một ông vua chọn dũng sĩ, tìm cách sát hại bạo chúa Tần Thủy Hoàng. Trong mười mấy dũng sĩ được tuyển, chỉ có hai người đạt yêu cầu. Một ông là Kinh Kha và một ông khác, khỏe mạnh không kém. Nhưng, ông kia vì đảm (gan) lược kém ...gặp nguy hiểm, mặt đổi sắc xanh...nên không được chọn.

                          Người CS chọn đảng viên hay lắm. Tiêu chuẩn: nhiệt tình (tức hăng say, máu nóng). Phần đông những người này gốc là nông dân ...hay công nhân. Chẳng hạn như Đỗ Mười (thiến heo) hay Lê khả Phiêu (?) ..Phan Văn Khải gì đó, dân làm công đồn điền cao su Pháp. Những người đó có gan xông pha, mạo hiểm. Có đảng viên loại này, làm cái gì cũng thành công ..nói chi là làm "ăn cướp" (được làm vua, thua làm giặc). Nhưng, hỡi ôi! ..sau năm 1975, đất nước lao đao khổ sở, bởi "nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại".

                          Ông bạn tôi thuộc loại: Không nhiệt tình + không ngu dốt + không bao giờ đổi sắc mặt (vô cảm?...) = luôn gặp may. Tôi chợt như nghe được vài câu trong bản nhạc
                          "Giờ đây
                          Việt Nam còn hay đã mất.
                          Mà giặc Tàu, ngang tàng trên quê hương ta
                          Hoàng Trường Sa đã bao người dân vô tội
                          Chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu
                          (Việt Nam tôi đâu)

                          Tôi khoái anh bạn "Trí vận" ở chổ, mỗi lần anh nhắc lại câu thơ trong bản nhạc này, lối diễn tả của anh ta, không cần cử chỉ mà như đã thâu gồm nội dung những câu đó

                          Từng đoàn người đi, chẳng nề chi
                          Già trẻ gái trai, giơ cao tay
                          Chống quân xâm lược, chống kẻ nhu nhược
                          Bán nước Việt Nam

                          Có lẽ tôi khoái ở chổ, giọng anh ta không còn trong, muốn hét to lên nhưng nghe khàn khàn. Cái khàn khàn đáng yêu của những bô lão trong Hội nghị Diên Hồng xa xưa trong lịch sử dân Việt.

                          Không biết, nếu trong tương lai, khi Việt Nam trở thành một quận huyện của Tàu, anh bạn "thi sĩ" của tôi có còn gặp may hay không(?!)... vì nhạc sĩ Việt Khang đã cảnh báo rằng:

                          Tôi không thể ngồi yên
                          Để đời sau cháu con tôi làm người
                          Cội nguồn ở đâu?
                          Khi thế giới nay đã không còn Việt Nam
                          (Anh là ai)


                          Đặng Quang Chính


                          Ghi chú:
                          Tôi nghe hai bản nhạc trên qua Youtube vài lần, nhưng nhớ như ghi lại ở trên, vì anh bạn "Trí vận" đã ra công, in nhiều bản sao, đưa anh em, mỗi người một bản.
                          #13
                            Đặng Quang Chính 27.03.2013 14:31:23 (permalink)
                             
                            Bảo đảm

                            Ngồi trên xe, nghe anh bạn "Trí vận" nói về vụ Việt Khang và thấy anh đưa tặng cuốn sách : "Bên thắng cuộc" cho người ngồi kế, tôi lại nhớ đến trường hợp điệp viên Phạm Xuân Ẩn. Không ai có được sự bảo đảm rằng, mình là người bạn thân của những người điệp viên loại đó (Nhất là trong một giai đoạn nào đấy, khi mình không biết ra người bạn của mình làm việc trong lãnh vực tình báo) là sẽ được người đó xem như bạn thân ...và tránh được mọi sự bắt bớ, do cơ quan mà anh ấy làm việc tạo nên
                             
                            - "Tôi đã xem bài viết của anh về anh Hồ Hảo Hớn rồi". Anh bạn "thi sĩ" nói, rồi thêm: "Anh đúng là CS thứ thiệt !.."
                            - "Tôi đã giã từ nó từ năm 75 rồi ...". Anh "Trí vận" trả lời
                            - Có những câu anh mượn những nhân vật trong bài viết nói hộ anh ...và có thể, ngược lại, anh nói giùm họ
                            - Anh nói đúng..

                            Thoạt đầu, cho tới lúc này, tôi cho rằng anh bạn "thi sĩ" chỉ nói lời lịch sự, đáp lễ lại việc anh bạn đưa bài viết cho anh ta xem (tôi thì chưa làm việc này, dù cũng nhận được một bản tương tự). Nhưng, phần nhận xét cuối cùng khiến tôi nghĩ trái lại.

                            - "Anh chưa được khách quan lắm!...". Anh "thi sĩ" tiếp: "Anh dùng từ "hắn" để gán cho một cấp tá ngành an ninh, tình báo, khi lấy cung một cán bộ CS thứ thiệt ..là anh gián tiếp lộ ra cho người đọc biết, anh đã đứng về phía bên nào trong nội dung truyện".
                            - Ừ !...anh nói đúng

                            Như đã nói, anh bạn "thi sĩ" là người khôn ngoan khi chọn môn Địa (thay vì môn Sử) để tiếp tục dạy học, sau năm 1975. Anh ta cũng "khôn ngoan", nếu không nói là người có nhận xét sắc bén khi đưa ra câu nói trên. Đôi khi, biết đâu, sự sắc bén đó khiến anh ta có sự nhậy cảm cao độ (nếu không nói là "can đảm"?..) khi đã tái hiện trong giấc mơ của anh ta, những điều được nói trong ngày về vụ Việt Khang, những bàn tán về cuốn sách "Bên thắng cuộc"

                            - Hình như anh Hồ Hảo Hớn không được đặt tên đường ..?
                            - Lúc đầu là thế ..nhưng, sau này, do bài viết của tôi ...và nhờ ..(ai ..ai đó - người viết không nhớ-) ...vận động, nên rốt cuộc, tên anh ta cũng được đặt tên đường. Anh "Trí vận" nói thêm: "Hôm nào rảnh, tôi sẽ viết một bài về cái chết của Tướng Nguyễn Khoa Nam. Tôi có quen anh ...(người viết quên tên) ...chánh văn phòng ông Nam, người chứng kiến cái chết oai hùng của ông Tướng này. Những cái chết oai hùng....đáng được tuyên dương. Ai cũng là người Việt cả.
                            - Chắc nay mai ông Ẩn cũng được đặt tên đường ..?

                            Ông Phạm Xuân Ẩn, sau năm 1975, đã ở ấn suốt một thời gian dài. Nói rõ hơn, ông bị thất sủng. Nói chi tiết là ông đã bị kiểm soát, khi phải ra Bắc học một khóa học, được gọi là "cải tạo tư tưởng" (thực chất là như thế, nhưng nhà nước CS đã gọi bằng từ khác, nghe hay hơn. Giống như trường hợp ho nhốt tù sĩ quan VNCH nhung lại gọi là "cải tạo"). Lý do: vào ngày 30.04, ông Ẩn đã tìm cách đưa Bác sĩ Trần Kim Tuyến (phụ trách an ninh, tình bảo của VNCH) lên máy bay, trốn ra khỏi nước.

                            Ông này từng nói với vợ con là, khi ông ta chết, đừng chôn chung với những người CS. Nhưng, lúc gần cuối đời, tuổi đã già, không biết bọn nhà nước o bế thế nào ...và phong cho ông ấy cấp tướng. Rồi những bài báo của những tờ báo nhà nước ca ngợi inh ỏi chiến công của ông ta ...Có thể tất cả những điều đó làm ông xiêu lòng, chịu gắn sao tướng, đội cái mũ két rộng hơn cái đầu và lệch một bên, theo tôi, trông như anh hề. Thật tội !....

                            - "Chưa biết sao ...nhưng cũng như vụ Nhân văn giai phẩm. Ông nhà nước Nguyễn Minh Triết không biết nghĩ sao, lại phục hồi danh dự một số mấy ông nhà văn đó". Anh "Trí vận" trả lời

                            Anh bạn "trí vận" không biết có xiêu lòng như ông Ẩn không. Nhưng, nghe nói anh ấy đã được trao bằng Huân chương Kháng chiến gì đó. Tôi chưa hỏi kỹ. Không biết tên trong Huân chương và tên khai sanh, hay tên ngoài đời khi hoạt động, có giống nhau không. Người nhiều tên, có thể cũng có nhiều bộ mặt khác nhau. Như ông Ẩn, còn có tên "Hai Trung" hay Trần Văn Trung. Người làm trong nghề an ninh, tình báo; nhất là phản gián thường như con thò lò, có nhiều mặt. Cách họ xoay trở, đối xử không chỉ giúp họ sinh tồn, đôi khi còn vì quyền lợi vật chất cá nhân nữa.

                            Điều tôi khâm phục nhất nơi ông Ẩn là cách đối xử có tình người với ông Trần Kim Tuyến. Ông bạn "Trí vận" có thể xiêu lòng theo cách của ông Ẩn. Nhưng tôi mong rằng, trong tình bạn, anh ấy sẽ không phụ lòng những người bạn đã tin cậy nơi anh ta. Trừ anh bạn "thi sĩ". Có thể vì quá sắc xảo trong nhận xét, đến độ nhậy cảm...nên những gì trao đổi với bạn bè, xảy ra trong ngày, đã ám ảnh anh chàng "thi sĩ"qua giấc mơ. Anh ta có lý do để phản ứng như thế, vì làm bạn với những người phản gián, không có sự bảo đảm nào, dù anh là bạn thân của người đó.


                            Đặng Quang Chính
                            #14
                              Đặng Quang Chính 29.03.2013 21:58:39 (permalink)
                               
                               Cuốn theo chiều gió ...
                               
                              Cả nhóm đương ngồi nói chuyện ...chợt có người ra hiệu, ý như muốn những người khác nên thận trọng sao đó. Có lẽ nhóm đã trải qua trường hợp này đôi lần trước đây, nên họ có thái độ khác hẳn. Đôi người dạt ra, như muốn nhường chổ cho một vị khách quí nào mới đến.
                               
                              Anh bạn ngồi gần tôi nói nhỏ, cho biết là anh ta là người cấp tá trong ngành Công an. Cùng lúc, anh chủ nhà chào khách bằng câu nói theo lối xa xưa, ý rằng, ngọn gió nào đã đưa "rồng đến nhà tôm". Gió này không biết từ đâu thổi tới. May là gió đến sớm hơn ý định của tôi, khi tôi định cho anh em xem lại đoạn phim video, thâu lúc anh chủ nhà nói chuyện với bà Vân, mẹ nhạc sĩ Việt Khang.
                               
                              - Lâu quá ...mới gặp lại các anh. Còn anh ...(anh "gió độc" nhìn về phía tôi, ngập ngừng)
                              - "Anh này mới về thăm gia đình ...trước cũng dạy học". Chủ nhà nhanh chóng trả lời.
                               
                              Do ông bạn ngồi bên trái tôi đã nhường chổ, nên người khách mới đến đã có vị trí sát nách tôi. Dáng người thon thỏn cao, chắng có vẻ "vai u thịt bắp". Ăn mặc sạch sẽ, giản dị, chỉnh tề. Tướng có vẻ là người làm việc văn phòng, một công chức bình thường của chính phủ, trước năm 1975.
                               
                              - "Tình hình tài chánh lúc này của Hy Lạp có vẻ bết bát quá ...anh nhỉ..?". Anh ấy hói
                              - "Rồi cũng sắp đến Tây Ban Nha, Ý ...". Tôi trả lời
                               
                              Công an theo cách anh bạn nói nhỏ với tôi không phải là thứ này. Thứ này là loại thường được người ta liên tưởng đến. Đó là loại Công an chuyên trấn áp biểu tình, tra tấn kẻ tình nghi thẳng tay để lên cấp, có trình độ nghiệp vụ chẳng cao; kể cả kiến thức nhà trường. Anh ta bên ngành tình báo. Không biết có cao cấp như có người, có lần, đề cập đến anh ta, xem như là một loại tình báo phản gián!...
                               
                              - Các xã hội tự do theo lối Tây Phương khó tránh được những thăng trầm như thế !...
                              - Nhưng, có những thăng trầm người ta có thể kiềm chế và tái tạo sự ổn định
                               
                              Lúc nói, cách nói của anh ta xem ra cũng dè chừng, cẩn thận. Không biết có phải do tính cách nghề nghiệp mà tạo nên bản chất đó. Nhưng, thật tình mà nói, khuôn mặt tạo được sự thiện cảm của riêng tôi. Từ lâu, ngày còn trong nước, khi nhận thư và hình ảnh của những người bạn, đã có dịp vượt biên được sang xứ người, tôi hơi thất vọng. Chỉ sau một thời gian ngắn, con người thay đổi gần như khác hẳn. Rõ nhất là khuôn mặt. Mặt trở nên no tròn, phúng phính. Tưởng chừng cả con người đều chạy theo nếp sống vật chất thừa mứa.
                               
                              - "Anh còn ở đường Trương Định không ..?". Một anh bạn trong nhóm hỏi
                              - Con tôi ở riêng lâu rồi ...
                               
                              Đó là cách trả lời vừa đúng sự thật, vừa dấu sự thật. Trước đây, tôi đã nghe trong nhóm nói anh ta đã được nhà nước cho mua hóa giá, căn nhà đó, giá thực tế có đến vài trăm cây (con số thật sự còn cao hơn nhiều). Cán bộ cấp cao của nhà nước XHCH là đương nhiên có được những quyền lợi theo kiểu đó. Chẳng hạn, Trần Bạch Đằng, bút danh là Nguyễn Trường Thiên Lý (*), trước khi chết, đã bán một căn nhà có đến cả hàng ngàn cây vàng.
                               
                              - "Ở dưới Long An có một trường Đại học nổi tiếng lắm ...phải không anh?". Tôi hỏi, để trắc nghiệm, vì truớc tôi, có người hỏi anh ta lúc này có thường về quê hay không.
                              - Trường đó thuộc tập đoàn Tân Tạo. Không biết kéo dài được bao lâu ...
                              - Nghe nói trường mời cả Giáo sư bên Mỹ qua dạy ... Chắc chi nhiều mà thu không khá ..?
                              - Trường thuộc khu công nghiệp Tân Tạo ...Khu này rộng đến mấy trăm mẫu.
                               
                              Một lúc nào đó trước đây, vô tình tôi đã đọc được tiểu sử của trường Đại học này. Trong bài viết đưa lên mạng đó, nội dung muốn nói đến sự từ chức dân biểu Quốc Hội của người chủ khu Công nghiệp, đồng thời là người sáng lập trường. Chẳng qua, cũng chỉ vì điều người đó phát biểu, có tính chống đối với sự sai trái gì đó của ông nhà nước Trung ương (Lâu quá, nên tôi không nhớ chi tiết. Tôi xem bài viết vì thấy nó có liên quan đến nền giáo dục tại nước nhà).
                               
                              - "Nhà nước chắc sẽ xét lại hợp đồng khai thác Bâu Xít ở Cao nguyên". (Tin này còn tính gây "nóng" của nó ..mà một cán bộ, dù đã hưu trí, nhưng giá trị tin cậy của nó không thấp)
                              - "Vừa rồi, ngày kỷ niệm cuộc chiến Trung - Việt, xem ra như có rắc rối gì đó ...”. Một anh bạn hỏi
                               
                              Câu trả lời không nhắm thẳng vào đó. Anh ta dẫn giải trường hợp căng thẳng tại đảo Hoàng và Trường Sa. Lý do là …là…gần như đúng y theo bài bản của nhà nước. Tôi nghe mà không chú ý nhiều vì chẳng có gì mới lạ. Nhưng, điều anh nói thêm cho tôi biết anh còn ”tại ngũ”, chưa hưu trí. Anh ta cho biết, Trung quốc đã cung cấp nhiều thứ cho Campuchia, kể cả thiết bị quân sự. Điều này gây khó khăn cho ta…bởi các ”thế lực thù địch” tại nước ngoài, lúc nào cũng muốn tạo sự bất ổn cho đất nước.
                               
                              - ”Vụ ”Hiến pháp” gần đây ra sao…?”. Tôi hỏi. Lần nữa, tôi muốn trắc nghiệm trình độ thuộc bài của anh ta.
                              -  Tôi không đồng ý điều 69  …(?) …buộc quân đội phải trung thành với Đảng. Quân đội chỉ  có nhiệm vụ bảo vệ đất nước và nhân dân
                              - ”Anh nói đúng …” Chủ nhà nói tiếp: ”Tôi đã từng nói với ..(tên người Luật sư, cũng bạn với chủ nhà) …đừng để vai trò Luật sự và toà án trở thành công cụ của chính quyền. Chỉ một câu này của anh đủ chứng tỏ anh là một Luật sư đúng nghĩa!...”
                               
                              Câu nói này của chủ nhà xác định điều mà tôi tưởng anh ta nói quá, khi đón tiếp anh ”Gió độc” đến nhà như là ”Rồng đến nhà tôm”. Hiến Pháp năm 1992, đến nay đã hai muoi hai năm mới được nhận ra là chưa hoàn chỉnh. Có gì là mới là hay đâu. Dù sao, có sửa còn hơn không. Nhưng, mục tiêu làm việc này của nhà nước là gì ?...Thời gian chưa đủ để đưa ra câu trả lời chính xác (kể cả lúc viết bài này) 
                               
                              Anh cán bộ tình báo, dù đã hưu, nhưng đang có văn phòng Luật sư, hẳn đã được nhà nước cho học tập trước, về việc sửa đổi Hiến Pháp. Điều này chưa chắc. Điều chưa chắc đó cũng giống như việc anh ta nói là anh ta không đồng ý về điều 69 (?) của bản Hiếp Pháp năm 1992. Đó là suy nghĩ của riêng anh (?)…hay là anh thấy tình thế có mòi khác xưa, nên anh ta nói thuận theo chiều gió, theo lối nói người xưa: ”Gió chiều nào, che chiều đó”.
                               
                               
                              Đặng Quang Chính
                              28.03.2012
                              12:24
                               
                               
                              Ghi chú:
                                        Tác giả truyện "Ván bài lật ngữa". Có bộ phim phỏng theo truyện, cũng cùng tên.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2013 04:04:20 bởi Đặng Quang Chính >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 121 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9