CHUYỆN LINH TINH .....DUYỆT TUYỆT SƯ THÁI
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 22 bài trong đề mục
giongongto2 13.01.2013 03:07:37 (permalink)
Lời tựa:
Xin thưa ,những mẫu chuyện mà GOT2 sắp sửa đưa lên cho bà con thưởng thức ,là hoàn toàn do cây bút của bà chủ tôi ,tức là ...Duyệt tuyệt sư thái ....một chưởng môn nhân của phái Nga mỳ Việt Nam (không phải Nga my của TQ -Kim dung).Cho nên đôi khi cũng có màn "bình lựng" như muối bỏ biển của GOT2 .Kính xin mọi người cũng hoan hỉ cho và coi như là .....mua vui cũng được một vài tiếng ....chơi .Kính bút


......LANG THANG...


Chiều hoàng hôn buông xuống quanh cư xá, cái hanh vàng của nắng trong buổi chiều muộn và sau cơn mưa chỉ còn " le lói "chập choạng, thú vị nhất là đảo một vòng từ khu bên này sang khu bên kia, từ khu I sang khu II, từ bờ sông bên này sang bờ sông bên kia.
Mỗi lần dạo chơi như vậy thế nào tôi cũng ghé sang bờ lô I. Ghé ngang ngắm nhìn người ta, nhìn dòng sông đục ngầu yên trôi, nhìn xa xa cầu Bình Triệu đang gồng mình chứa trên mình hàng ngàn người , nhìn căn nhà ngày trước. Có đôi khi chỉ là nhìn thế thôi mà hình ảnh xa xưa lần lượt hiện ra trong ký ức, tôi như thấy lại bờ cỏ xanh rì ngay sát mé sông mà mỗi chiều tôi cùng con Cano ngồi đó nhìn quanh quẩn, là khoảng trống trước lô mà tôi đã " vất vả biết dường nào " để chọi cho trúng một cục đá vào con Cano mới khiến nó cụp đuôi và phóng cái vèo lên nhà rồi " ngoan ngoãn " lấm la lấm lét chờ sẵn ở xà lản để được...tắm lần thứ hai trong ngày !
Vì sao phải tắm lần thứ hai ?
Vì mới vừa tắm là nó thích chí chạy ngay xuống sân phóng như ngựa vòng vòng bờ sông và lăn ùm vào đống cá khô người ta phơi ở đó.

_ Cái con quỷ sứ kia , mày có đi lên nhà không ?

Mặc tình tôi hét, tôi gào, tôi dí theo nó vừa ném đá tưng bừng nhưng nếu không có cục đá nào trúng vào người nó thì vẫn diễn ra cái " điệp khúc " vừa chạy vừa thở, mệt muốn chết hà.
Á, hay ghê nha, chọi mười lần thì thế nào cũng có một lần trúng đích, " thủ phạm " cụp đuôi lại và cũng phóng như ngựa lên mấy bậc cầu thang , chui tọt vào nhà nhanh còn hơn tên bắn.

_ Cái con Cano mắc dịch, tao mệt lắm rồi mày có biết không hả ? Cái đồ lỳ lợm , cái đồ ở dơ, cái đồ.....đồ....

Nó cứ ngước mắt nhìn tôi ra vẻ hối lỗi trong khi tôi vừa lấy vòi nước xịt cho nó vừa chà xà bông vừa lấy bàn chải chà lên bộ lông của nó vừa lầm bầm " nguyền rủa " nó.
Để nó hôi thối càng không được vì tôi đi đến đâu là nó lẽo đẽo theo sau nên làm sao mà chịu cho nổi mùi độc địa kia cứ thoang thoảng chứ.

............Chợt giật mình phì cười, sao lúc nào tôi cũng nhớ về con Cano nhỉ ? Con chó trung thành và làm bạn của tôi từ những ngày tuyệt vọng đến lúc tôi rời xứ rồi quay trở lại , nó vẫn nhận ra tôi và dường như chỉ chờ tôi về để mà nhảy chồm lên đưa cả hai chân gác vào vai tôi vừa dụi cái đầu vào người vừa rên ư ử, nó có biết khóc không nhỉ ?
Cái đêm đầu tiên khi tôi quay về đó nó lại nằm ngay dưới chân giường và chỉ cần tôi có bất cứ cử động nào là nó sẽ nhổm dậy nhìn " đắm đuối ". Lúc đó nó đã già rồi, lông rụng từng mảng và có mùi của chó , cái mùi ngày xưa tôi không nhận ra, không dị ứng .
Nó có lẽ cũng nhận ra sự đổi thay của tôi, có lẽ nó cũng buồn, có lẽ nó không biết vì lý do gì tôi không còn ẵm bồng nó nữa, không cho nó ngủ chung nữa, cũng không hun nó nữa ?

.............Chiều nắng đã tắt hẳn, vòng xe lăn đều đưa tôi rời khỏi bờ sông lô 1, rời khỏi dĩ vãng của ngày qua để trở về với hiện tại.
Thình lình trực diện với tôi là một ánh mắt nhìn lạc thần sắc của một đứa bạn, nó đó, cái đứa bạn hồi học tiểu học đã " nổi tiếng " học giỏi, ngoan hiền và ...đẹp trai .
Nó học giỏi nên làm lớp trưởng nhưng có phần khép kín ít nói mà chỉ hay cười, không giống như cái đám con nít thời đó chút nào. Tôi chỉ học chung với nó vài lớp nhưng vẫn nhớ rõ nó từng là bạn học chung trường, chung lớp và ở cùng một lô.
Giờ thì nó đã không còn bình thường nữa, người ta gọi nó là " T khùng ", ừa, thì nó đã bị suy nhược nặng nề sau một cuộc tình thất bại và rời bỏ thế giới tỉnh táo mà chua chát này. Nó ngồi trên chiếc xe đạp củ kỷ , củ như bộ đồ " bất di bất dịch " mà nó đang bận trên người vậy, ngồi xe đạp mà chân nó rướn tới lấy đà chạy chứ không " quay đều quay đều những vòng xe ", nó chạy ngang qua và tôi nghe được nó đang lập đi lập lại câu nói " you're my heart .....you're my heart ... ".......thật là tội nghiệp !
Biết đâu nếu nó không thất tình
Biết đâu nếu nó không trầm uất
Thì nó có lẽ đang có trong tay một cuộc sống hạnh phúc, một tương lai sáng lạng với trí thông minh của nó chứ đâu phải rách bươm , nhàu nhĩ và điên loạn như thế chứ !!!

Sự tàn phá của một cuộc tình gẫy đổ thay đổi cả một cuộc đời, nếu người ta không giữ được tinh thần, không giữ được ý chí thì sẽ là như vậy đó . Tình yêu không phải là điều duy nhất và ghê gớm nhất gây tác hại nhưng đối với những người xem trọng tình cảm hơn tất cả những gì họ có thì rất dễ rơi vào khủng hoảng , thông cảm và hiểu họ cũng là một bài học " xương máu " để từ đó hạn chế đến mức tối đa những thương tổn có thể mắc phải.

Cuộc sống là một lổ đen khổng lồ, có thể nuốt chửng không thương xót , có thể chế giễu , có thể thử thách tột cùng , có thể có tất cả mọi tình huống mà nếu không còn tình người , không còn lẽ phải thì nhân loại phải chăng chỉ còn là những bộ xương lúc lắc ??
Nói tới hai chữ " lúc lắc " bỗng dưng gợi tả đến dỉa thịt bò lúc lắc nóng hổi thơm tho cháy sém sém vì phừng lửa khi chế tí rượu vào lúc đang áp chảo.....

Đói bụng quá trời.
Đang tưởng tượng ra món bò lúc lắc nên ghé vào quán ven đường làm liền hai ....chén chè .....

Hết chuyện
Duyệt tuyệt sư thái (DT)
(còn típ ..) và xin nhớ cho ...không phải tôi viết à nha ....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2013 03:13:23 bởi giongongto2 >
#1
    giongongto2 13.01.2013 03:19:34 (permalink)
    ...VÔ TƯ HỒN NHIÊN ....rồi ưu phiền !!.....


    Sinh- Lão - Bệnh - Tử , một quy trình khép kín , quay đều của một kiếp người chỉ gói gọn trong bốn chữ này thôi mà kéo dài thõng dài thượt qua năm này tháng nọ với biết bao " buồn- vui - xui- tình - bạn " !
    Có lẽ vì biết chắc được sinh ra làm người là sẽ " được " nếm đủ thứ " hương vị cuộc sống " cho nên khi vừa mới lọt lòng mẹ là đứa bé nào cũng òa lên nghẹn ngào nức nở , không chịu khóc hả ? lỳ hả ? là đét đét vào " bàn tọa " ngay cho mà khóc rống lên nhé .

    Bao ngày , bao tháng, bao năm và người ta lớn dần lên . Hồn nhiên và vô tư nhất là giai đoạn nào nhỉ ? Là tuổi thơ , là tuổi cắp sách đến trường, là tuổi ô mai xí muội ăn hàng , ăn vụng, nói nhiều và nhiều chuyện nhí nhố, là tuổi của những thoáng rung rinh lao xao.....
    Tôi , một đứa con nít còi cọc bẩm sinh , nhưng dù có còi cọc tới cỡ nào thì vẫn phá xóm phá làng không hề thua kém ai, ăn đòn cũng dữ, lỳ ngoại hạng nhưng cũng biết " giúp đỡ " cha mẹ à nha, có hiếu bẩm sinh là vậy đó á !

    _ Loa...loa...loa....nhà lầu 2 hôm nay cúng cô hồn đó nha tụi bây.
    _ Vậy tới phiên thằng T đi bưng mâm về đó .
    _ Sao mày cứ nói tới phiên tao hoài mậy ?
    _ Thì mày giựt lần nào cũng nguyên mâm là tài giỏi hơn tụi tao rồi, cho mày đi là tụi tao ngồi hưởng xái mà, mày giỏi nhất lô luôn mà.
    Cái thằng này nó ngộ lắm nha, mắc mớ gì mà đi " bưng mâm quả " nhà người ta nó còn " dặn dò " nhà chủ " lát con quay lại trả cái mâm ", mà công nhận nó hay chứ, bưng ngờ ngờ chạy xuống " đại bản doanh " với vẻ mặt làm như Từ Hải mới cứu Thúy Kiều vậy đó, nó câng câng lên nhìn thấy phát ghét , ghét cái bản mặt nó quá nhưng thành thật mà nói thì nó có " tài ", tài của nó không sao kể siết.

    Lũ quỷ nhỏ xúm xít quanh cái mâm, chia nhau từng cái bánh men, trái cóc, khúc mía rồi ngồi nhai rao ráo vừa cười toáng lên vừa nghe cái thằng " chuyên gia giựt cô hồn " kể chuyện nó đã rình như thế nào để hốt cho trọn . Thằng này ghê thiệt, coi nó nổ thấy ớn , ừa nổ cho đã đi lát nữa má nó về rồi anh hai nó méc lại thì thế nào nó cũng ngồi khóc cho coi. Mà thằng anh hai nó cũng đáng ghét quá, chu cái mỏ vô ăn lia lịa rồi cuối cùng cũng méc, chơi hông có đẹp chút nào, đồ quỷ sứ, ghét dễ sợ !
    Một năm chỉ có tháng 7 là " mùa ăn nhậu " của lũ quỷ nhỏ thôi, các mùa khác có trò khác, trò nào cũng ' được " hàng xóm nhiếc mắng, kéo tới nhà mắng vốn, mà hàng xóm cũng thiệt tình là kỷ lưỡng quá mức đi, ai đời thủa chỉ chọt có vài cái nắp nồi rơi lẻng xẻng, làm chó sủa mèo la mà cũng la làng lên cho thêm phần ồn ào " khu phố văn hóa ", ai đời chỉ chơi tạt lon dép bay lon bay kêu ầm ầm lách cách bất quá thì dép trúng đầu, trúng mặt trúng tay trúng chân thì có gì quá đáng lắm đâu mà cũng bị khép tội là " phạm thượng ", ai đời chơi chọi banh nhảy ngựa có lỡ tay chút ném bể tủ kính hay dọng vào cửa nhà để vang lên những âm thanh bình bịch vui tai gần chết mà cũng nghe rát tai :

    _ Cái lũ chúng bay là cái đồ quỷ phá xóm
    _ Cái lũ chúng bây có đi về nhà không thì bảo
    _ Cái lũ chúng bay .....

    Trời cao có thấu hay không ? Con nít mà biểu ngồi yên làm sao ngồi ? Bộ bệnh bại liệt hay sao mà không phá phách ? Mà họ chửi như vậy họ nghe lọt tai hay sao hở trời ? bộ hồi lúc họ còn nhỏ họ " đặt đâu ngồi đó " à ?, người lớn gì mà " hông biết thông cảm " gì hết vậy ?? Đúng là người lớn khó hiểu quá đi à !!!

    ..............Chuyện của ngày xửa ngày xưa có lẽ với từng người đều có những hình ảnh, những kỷ niệm khó quên, khó quên để mỗi khi nhớ lại cười khà khà đó chứ nhỉ .
    Hôm rồi đi lơn tơn dọc bờ sông , ghé vào uống nước , nói dóc vài ba câu dưới tán cây trứng cá mà tàng lá của nó xòe phủ cả lối đi , mát rượi. Cây trứng cá thân thấp với đầy trái chín ửng đỏ nổi bật trên nền lá xanh mướt.......tôi với tay bứt được hàng đống trái rồi tỉnh bơ nhai chóp chép mà nhớ sao là nhớ tuổi thơ của mình............

    Ngày đó ở ngay đối diện khu ruộng lô K là ngôi nhà có cây trứng cá sát lề đường, trái chín cũng đầy nhóc mà cái lũ chúng tôi thường canh me chủ nhà để vặn hái cho bằng được những trái chín trên đó, nhiều khi hái hăng say mà trái trứng cá bị bóp dẹp lép chảy nhầy nhụa ra tay rin rít rồi cũng cái tay rin rít đó đưa lên đầu gãi sồn sột , chẳng biết vì ngứa do mồ hôi nắng nóng hay vì chí cắn nữa ?
    Cũng tại cây trứng cá này mà tôi có " kinh nghiệm " chạy sút dép và một chiếc dép đã " vĩnh viễn " không bao giờ quay về cố chủ .

    Cư xá Thanh Đa ngày xưa là cả bầu trời cho tôi " vùng vẫy ", là nơi tôi thi thố "tài năng bẩm sinh " của mình , là nơi chứng kiến rất nhiều sự kiện trong cuộc đời, vì vậy mà đã bao năm rồi tôi vẫn loanh quanh nơi này , vẫn loanh quanh như một nơi chốn quá đỗi thân quen mà rời xa sẽ e ngại sự xa lạ , có lẽ trong cảm nghĩ của mình tôi đã quá thiên về nội tâm, quá thiên về ký ức .....vì vậy mới có những ưu phiền cho ngày sau.
    Nếu ai đó cắc cớ hỏi vì sao tôi vẫn còn ở mãi nơi này ? vì điều chi ? vì cái gì ?
    Câu trả lời sẽ là không có, không thể có bởi chẳng thể nào dùng vài từ đã nói lên được cảm tưởng của mình, không nói ra được thì đành im lặng vậy.

    ....Ủa, đang kể chuyện vô tư hồn nhiên kia mà , sao lại đi lang bang đâu thế nhỉ ? " Chương trình tối nay " tạm ngưng vì lý do ....mỏi tay quá và bí lù quá, hẹn gặp lại quý vị trong chương trình kỳ tới nha...
    Diễm Tuyệt Sư thái

    Diễm tuyệt là giang hồ phong cho bà chủ,còn với GOT2 là :đuổi tận giết ..tuyệt mà thui ....
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2013 03:24:53 bởi giongongto2 >
    #2
      NgụyXưa 13.01.2013 05:27:38 (permalink)
      Chào bạn tới phòng Văn. Mong được đọc tiếp những sáng tác của bạn.

      Tình thân,

      Nguỵ Xưa
      #3
        giongongto2 13.01.2013 05:31:19 (permalink)

        Dạ chào anh(chị?) Ngụy xưa ...
        Dạ hổng biết anh (hay chị)cho nên quên xin phép,nay biết rồi thì coi như ....bạn nghen.
        Mong rằng khu vườn anh chăm sóc mỗi ngày một khởi sắc và GOT2 sẽ cố gắng mang hết sức mình để đem lại ....nìm vui....đôi lứa (ít ra là mình vui với nhau) nghen anh (hay chị ?) và tất cả thành viên trong trang nhà những phút giây thoãi mái .Thân GOT2 (Âu dương Cà tàng)
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2013 05:40:38 bởi giongongto2 >
        #4
          giongongto2 13.01.2013 05:35:27 (permalink)
          CHUYỆN ....NHỎ ......HỒI NHỎ

          .........Giữa trưa nắng nóng , nóng chắc chừng 40 độ C chứ chẳng chơi, nóng đến nổi bốc hơi , nóng rát da , nóng.......như bao mùa đỉnh điểm chỉ chục chờ hong khô người ta.
          Ngày chủ nhật đẹp trời mà không bước chân ra khỏi nhà cũng vì sợ say nắng ! Gì chớ mà say nắng thì không ham chút nào bởi sẽ thấy " những đốm lửa hỏa châu " nổ bùng , bởi sẽ thấy thở không ra hơi, bởi sẽ thấy đầu óc say say ẹo tới ẹo lui ........tía má ơi, đang nóng kinh người như thế mà cúp điện. Tính sao bây giờ ? Chỉ còn có cách " rón rén " mở cửa ra he hé đón gió vào nhà, ác thay đó là cơn gió nóng nhưng còn hơn là bí rị ngộp chịu không nổi.
          Quăng cái gối xuống nền gạch mát rượi cái dư âm của máy lạnh , nằm xuống và........nhớ tiếp tục .

          Nhớ để rồi cười !
          Nhớ để thấy từ lâu lắm rồi đã để " đi lạc " đâu mất sự vui nhộn đến " quái quỷ sứ " .

          ..............Ngày đó cư xá thường xuyên bị cúp điện, sáng cúp , trưa cúp, chiều cúp , cúp nhiều đến độ hôm nào có điện nguyên ngày mới là lạ đó nhé.
          Cúp điện từ buổi chiều đến tối khuya cực kỳ vui nhộn đối với lũ quỷ nhỏ, tụi nó sẽ hú hí nhau ra ngồi trước của nhà trong cái ô vuông chung của bốn căn nhà chụm lại , trong đó có nhà của thằng T và nhà tôi.
          Tụi nó chơi kể chuyện ma, tới đoạn ghê ghê thì mạnh đứa nào đứa nấy la lên :

          _ Á, có ma ....có ma
          _ Tao sợ quá tụi bây ơi, tao sợ quá , tao mắc t....quá
          _ Ahhhh, ma sau lưng tụi bây kìa.......

          Trời ơi là trời, mấy ngọn đèn dầu leo lét cộng thêm cái bình ắc quy đốt sáng bằng bóng neon nhỏ tẹo tèo teo đâu có đủ sáng để tụi nó nhìn thấy cái " nhan sắc " của tôi trắng bệch ra và thở dốc . Trời ơi là trời, tụi nó biết tôi sợ nhất là ma mà sao cứ kể hoài ta ?
          Làm sao giờ ta ?
          Không lẽ đường đường là " thủ lĩnh " mà phải " yểu điệu thục nữ " năn nỉ tụi nó đừng làm tôi sợ à ? Mất mặt quá vì tôi thừa biết nếu mình xuống nước thì tụi nó ...lên nước.
          Dẹp !

          Sau vài ngày " suy tư " .....á.....tôi đã tìm ra " chân lý " !!!
          Cái tối hôm đó, cũng là cái tối cúp điện , cũng là " hẹn hò " nhau ra ngồi một góc và.......

          _ Ủa, nhỏ T hôm nay đổi chỗ hả mậy ? sao mày ngồi kế thằng N , chỗ đó của tao mà ?
          _ Ừa, đổi chỗ một bữa đi mày vì bữa nay sao tao bị lùng bùng lỗ tai quá muốn ngồi gần chút nghe cho rõ .
          _ Ủa, bây giờ mày ghiền nghe chuyện ma rồi hả ?
          _ Im cái coi, hỏi gì hỏi hoài....

          Thằng N hí hửng liếc qua liếc lại vài cái :

          _ 1,2,3,4....e hèm....a...a, b, c...
          _ Ê, mày làm gì đó ? bộ mày bị mắc xương hả ?
          _ Chắc nó bị ngứa miệng đó tụi bây ơi !
          _ Tụi bây im lặng trật tự ngồi ngay ngắn ....nghiêm....nghĩ......tao kể đó nhe.

          Trời ơi là trời ! Hôm nay nó bảnh tỏn dữ ta ?? Hay tại vì tôi ngồi cạnh làm nó " xao xuyến quá ?"
          Rồi nó cũng kể, mà không hiểu nó đọc ở đâu ra nhiều chuyện để kể dữ vậy ta ?

          _ Á...............con ma sau lưng mày kìa .........
          _ aaaaaaaaaaaaaaaaaaa...........

          Tụi nó lại la ỏm tỏi, vừa la vừa ngồi sát vào nhau vừa cúi đầu cúi mặt bịt tai bịt miệng. Tôi cũng không ngoại lệ nhưng lần này tôi nắm rịt thằng N : cào nó, đánh nó, cắn tay nó, bứt tóc nó..........vừa la bai bãi :

          _ Á, sợ ma quá...sợ quá đi...quá sợ ....
          _ Aaaaa, thả N ra, làm N đau quá nè.....

          ........Và từ đó nó chừa, hết hù tôi bằng chuyện ma rồi. Đúng là " trong cảnh nguy nàn, thông minh quá cỡ " mà há !!!

          DIEM TUYET SU THAI……
          (vẫn còn típ nghen quý vị ....)
          #5
            giongongto2 13.01.2013 20:31:00 (permalink)
            CHUYỆN ...LÒNG VÒNG....
            (coi xong rồi ...để gió cuốn đi...) Âu dương Cà tàng

            Những câu chuyện theo nhau trong suốt cuộc đời , theo một cách hồ hởi đầy vui cười, theo cùng những " rung rinh " buổi ban đầu , theo giữa những đỉnh dốc thăng trầm rồi theo nhau đi về ......" nơi xa lắm " !
            Ai cũng có cho riêng mình một câu chuyện dài như vậy, có khi quên, có khi nhớ và có khi thật là nhớ, nhớ như ghim sâu vào từng sớ thịt mà cũng có khi quên béng đi từng chi tiết. Bởi lẽ có những điều muốn nhớ sẽ mãi mãi ghi nhớ và ngược lại !

            Những nổi muộn phiền từ đâu kéo đến ? Hay trong đó cũng có phần do mình tự tạo ra ? Có lẽ là như vậy vì khi manh mún trong buồn bã người ta lại càng " quẩn quanh lòng vòng " với cái sự não nề , nhìn đâu cũng thấy ủ ê, cũng thấy chán chường thì khi đó chính mình đã tự làm cho " tình hình thế giới thêm trầm trọng ".
            Phải thoát ra, phải dựa vào ý chí trước tiên, phải dùng lý trí phân tích vấn đề , phân tích một cách thật kỷ lưỡng , nhìn vào từng gút mắc .....tìm thấy được không những mệnh đề " Nếu.....Thì ", nhìn thấy rồi thì sẽ giải đáp được điều mình nên làm . Lẽ đương nhiên một vấn đề không thể nào máy móc giải quyết , con người có trái tim để sẻ chia, để yêu thương, để nhường nhịn, để chịu đựng nên khi phải dùng lý trí lấn át thì con tim sẽ đau......đau nhưng vẫn phải làm.
            Vậy sẽ phải làm sao ?
            Hãy xoa dịu trái tim bằng những điều dễ thương yêu dấu, bằng những hồi ức trong nụ cười , bằng sự thứ tha .
            Tha thứ những điều đã làm mình đau cùng cực sẽ rất khó nhưng không lẽ phải mang trái tim thù hận ? Có ai mong sẽ giữ lấy niềm thù hận bao giờ kia chứ, sự thứ tha sẽ đem lại cho mình cảm giác nhẹ nhàng hơn , vết thương cũng từ đó mà liền sẹo tuy dư âm của nó thì không thể nào xem như chưa từng có điều chi xảy ra.

            Có rất nhiều điều xảy ra mà người ta gọi là làm sai và biết sai để sửa, để bù đắp. Đó cũng là một phương thuốc xoa dịu nổi đau , thuốc có thể giúp lành bệnh , khỏi hẳn nhưng người bệnh vẫn nhớ rằng vừa trãi qua những mỏi mệt đớn đau như thế nào.
            "Không có điều chi là không giải quyết được ", một câu nói nhớ hoài nhớ mãi bởi vì cuối cùng thì cái điều giải quyết đó lại là quay lưng khi không tìm ra cách ổn thỏa. Quay lưng bỏ lại những xúc cảm của người khác, quay lưng tìm kiếm cho riêng mình sự bình yên .......

            Ai cũng có những nổi khổ, có tâm tư không dễ bày tỏ nên đều cần và mong muốn một sự cảm thông, một tình thương yêu, niềm vui chan hòa ......nhưng đừng bao giờ vì bản thân của mình , chỉ biết có mình rồi đem khổ cho người khác.
            Tình yêu chân thành là không biện hộ do như thế này , như thế kia, là sẽ không đẩy người mình yêu vào hoàn cảnh mịt mờ, khổ lụy.
            Khi yêu thương người ta sẵn sàng cho đi tất cả mà không toan tính, không đòi hỏi , không yêu cầu vụ lợi .....cứ cho đi và cho đi.......đến một lúc nào đó người ta sẽ bỏ đi, sẽ rời xa khi mất đi ý nghĩa của việc cho và nhận.

            Than ôi, chuyện tình yêu nói hoài nói mãi không làm sao hết được.
            " Yêu là chết ở trong lòng một ít ", ít hồi nào mà ít chứ, chết ngất chết ngư tả tơi thê thảm te tua nhưng sao người ta vẫn cần có tình yêu thế nhỉ ??

            Á, gió đang thổi lên, nắng đã tắt...........đi vòng vòng thôi , hẹn gặp lại mọi người nha.
            Bonne chance à tous !

            DIEM TUYET SU THAI
            (sẽ quay lại nữa ....mà ,xin chờ nghen....quý vị ...)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2013 20:34:29 bởi giongongto2 >
            #6
              giongongto2 14.01.2013 04:52:03 (permalink)
              Cảm xúc là gì nhỉ ?Đó có thể là chợt nhớ chợt buồn, là đang vui cười toe toét lại trầm xuống thật lâu bởi những tình cờ nào đó thoáng lướt qua, gợi nhớ.
              Con người chớ không phải là gỗ đá để có thể lạnh như băng hay phủi tay quên hết, nhớ và quên là hai khái niệm ngỡ như mâu thuẫn nhưng sao lại " gắn bó " với nhau như hình với bóng vậy nhỉ ?
              Trong cái nhớ sẽ có cái quên và ngược lại !
              Đôi khi là như vậy đó, người ta không thể " nuông chiều " cảm xúc mà chỉ để cảm xúc đó kéo về rồi phải cho đi dù rằng.....

              Nghe câu chuyện của người này người nọ người kia, nghe cách họ giải quyết vấn đề cũng đơn giản gọn gàng , đơn giản đến không ngờ và điều đó cũng cần nên học hỏi.
              Yếu đuối sẽ làm cho người ta nhấp nha nhấp nhỏm , nghĩ suy suy nghĩ để rồi thấp thỏm lo âu thì có gì hay đâu chứ ?!! Sự đổi thay có lẽ bắt đầu từ những điều trăn trở như vậy !

              Vấn đề của trái tim muôn thuở là bài ca " không nói hết lời ", từng ngày đi qua, từng điều cảm nhận, tai nghe mắt thấy......biết bao nhiêu là tình tiết không đâu giống đâu nên chẳng thể nào có sự nhận xét chung , chẳng thể nào cả...
              Cái gì của mình thì sẽ là của mình và chẳng có điều chi tự nhiên đến một cách dễ dàng suông sẻ !
              DIEM TUYET SU THAI
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2013 04:55:15 bởi giongongto2 >
              #7
                giongongto2 15.01.2013 04:43:11 (permalink)
                ........Thả bay đi những muộn phiền.....

                Ưu tư, suy nghĩ, thất vọng khi niềm tin sụp đổ, buồn bã khi không thể thực hiện điều mình mong muốn......sẽ thành những cơn trầm cảm, sẽ mang đeo đẳng hoài cảm giác nặng nề muốn đứt thở.
                Tội tình chi thế nhỉ ?
                Vì sao phải ôm hoài nổi buồn đó , ôm hoài để hoài " xum vầy " với mớ bòng bong rối rắm để rồi quên nở môi cười, để rồi nghị lực tan chảy, niềm cảm hứng vào cuộc sống hóa thành chán ngất ngư....
                Người ta chỉ có thể vươn lên khi biết cách xếp cất dĩ vãng không như ý, chiết lọc từ đó những bài học . Chẳng có điều chi là vĩnh cữu trong nét hoàn mỹ tưởng tượng , thế thì tại sao không buông thả những điều không vui ?
                Phải làm được điều đó, thả cho bay đi những điều không nên giữ để tìm lại niềm vui , từng niềm vui dù là đơn giản nhất.
                Không thể ôm đồm nhiều quá và cũng không thể đứng bên lề khi mình cần bước đi vững vàng và chắc chắn.

                ...................

                Niềm vui có thể bắt đầu từ những lần cùng đi ăn uống, cùng trò chuyện tíu tít, cùng phá ra cười hí hửng. Là hát hò thư thả, là nhí nhố tếu táo, là đi đây đi đó.
                Sự vui vẻ lạc quan bao giờ cũng giúp người ta đối diện vấn đề sáng suốt hơn, nhìn sang phải sang trái đều có thể cười......

                Buổi trưa hôm ấy , bờ sông dọc Sông Trăng mát rượi sau cơn mưa rả rích cả đêm trước. Gió thổi xào xạc đám lá dừa nước , từng dề lục bình nổi bập bìu và bên kia sông nhấp nhô những tòa nhà mới xây.....một khung cảnh rất Việt Nam nhưng cũng thật nhẹ nhàng.
                DIEM TUYET SU THAI
                #8
                  giongongto2 16.01.2013 06:58:19 (permalink)
                  TÍNH CHÂN THẬT TRONG TÌNH YÊU !


                  Đôi khi sự lừa dối được chúng ta khoác cho một tấm áo hoa mỹ, rằng những gì chúng ta làm chỉ là để cuộc sống trở nên đơn giản và thoải mái hơn cho mình và cho cả người khác.

                  Nhưng thực tế thì sự lừa dối, đôi khi chỉ là nhỏ nhặt, được tạo ra là để trốn tránh chứ không để giải quyết vấn đề như chúng ta vẫn cố ngụy tạo.

                  Tính chân thật trong tình yêu

                  Hầu hết sự lừa dối trong tình yêu đều xuất phát từ việc chúng ta đặt cái tôi của mình cao hơn sự tôn trọng dành cho tình yêu. Chúng ta giả dối vì sợ sẽ phơi bày bản chất yếu đuối của mình. Chúng ta muốn tạo ra cho mình vẻ hoàn hảo để được chú ý, được yêu thương. Chúng ta trốn tránh thực tế, tránh phải đối mặt với những vấn đề phức tạp thông qua sự tự lừa dối mình và lừa dối cả những người xung quanh. Bằng cách đó, ta ngỡ rằng đã khéo léo che đậy được sự thật để có thể yên ổn sống và làm theo ý mình.

                  Song, tình yêu không thể được xây dựng trên nền tảng của sự dối trá. Việc nói dối không bao giờ có thể đem lại kết quả mong muốn, mà trái lại, còn lànguyên nhân gây ra sự thất bại trong các mối quan hệ. Không có gì tồi tệ hơn khi phát hiện ra rằng chúng ta đang bị đánh lừa bởi chính những người chúng ta luôn tin tưởng và yêu quý. Sự thật khi đã được phơi bày trở nên quá phũ phàng, làm tổn thương lòng tự trọng, chà đạp mọi niềm tin tưởng cũng như dập tắt tình yêu thương.

                  Sự thành thật luôn là cách giải quyết tốt nhất. Dẫu rằng lúc đầu có khi nó gây ra niềm đau, sự thất vọng, nhưng sự tôn trọng và sự thật lòng không giấu giếm đi kèm khiến nó dễ chịu hơn rất nhiều đối với người tiếp nhận. Vì vậy, hãy bắt đầu từ việc trung thực với bản thân mình để rồi có thể trung thực hơn với những người xung quanh.
                  DTST
                  #9
                    giongongto2 18.01.2013 05:19:52 (permalink)
                    Câu chuyện của sự lắng nghe ....


                    Sẽ có những lúc chính mình sẽ hoang mang, sẽ e ngại rằng những nghĩ suy của mình là chưa thấu đáo ! chưa hiểu rõ và thiếu đi sự mềm mỏng trong cảm thông.
                    Thì phải nên làm gì ?
                    Sẽ thấy cần một sự tin cậy vào ai đó để " tâm sự loài chim biển ", để thổ lộ hết những điều trong lòng, để kể lại một câu chuyện từng chi tiết.
                    Và sau khi kể là sự im lặng lắng nghe, nghe để hiểu hơn , nghe để nhìn lại xuyên suốt......nghe ....nghe và mỉm cười !

                    Mỉm cười vì nhiều lẽ, mỉm cười vì có những điều mình chưa bao giờ dùng từ ngữ để chỉ đích xác ....nhưng có những sự thật quả tình chỉ có thể mỉm cười thế thôi.
                    Ai rồi cũng sẽ có những lý do riêng của mình để tránh nhìn thẳng vào thực tế, ai cũng sẽ có những lúc thật mềm yếu và ai cũng sẽ có lúc chẳng biết mình muốn gì ? làm gì ? nghĩ suy gì ?
                    Chạy vòng vòng như trò chơi cút bắt dường như cũng là bài tập thử sức mà tạo hóa " tặng " riêng cho con người đó nhỉ ?

                    Cuộc sống , cuộc đời , tất cả những điều liên quan đến con người không hề đơn giản chút nào nên không thể có bất cứ tác động nào gọi là chủ quan hay sáng suốt mà người ta chỉ phải tự nhìn ra và sắp xếp câu chuyện của chính mình.
                    Những câu chuyện vui buồn theo hoài đó thôi nên khỏi phải hy vọng luôn được vui cũng như khỏi phải lo ngại " chiều buồn len lén tâm tư ".......

                    Bất cứ điều chi mình chọn lựa đều đổi lại một kết cuộc !
                    DTST
                    #10
                      giongongto2 21.01.2013 05:23:53 (permalink)
                      ......Lang thang tiếp tục.....


                      Ngày này ngày nọ ngày kia ngày kìa.....ngày nào cũng xèn xẹt từ sáng đến tối với đủ thứ chuyện nên thời gian sao thấy như " eo hẹp " quá.
                      Mệt ghê luôn !
                      Mấy ngày liên tiếp cứ Cà rà là ok hoài nên giờ " im thin thít " luôn rồi, có một bài hát đang luyện tập mà hát hoài cũng không được , buồn ghê
                      Âm nhạc dù nghe hay hát dường như đều đem lại một sự thoải mái , thư giãn đó nhỉ ? Có lẽ vậy mà người ta đi đến đâu cũng là lá la la cho vui cửa vui nhà và mệt ......cái dây thanh quản.

                      Tèng teng teng......." bằng chứng " hiển nhiên









                      .....Những câu chuyện không đề ....


                      Saigon mấy ngày liên tiếp nóng ơi là nóng, rồi đến ngày rời Saigon đi xa xa chút thì mưa tầm tả !
                      Dọc trên xa lộ giữa cơn mưa như trút chỉ thấy cây quạt nước liên tục đẩy qua đẩy lại trên mặt kính , trong xe mát lạnh và CD mấy bài ca " lê thê " của Đàm Vĩnh Hưng vang lên......hợp cảnh vô cùng.
                      Thỉnh thoảng nghe lại những bài hát như vậy thật hay đó chứ nhỉ , nghe và ngẫm nghĩ , tự hỏi rồi cũng tự trả lời :

                      _ Vì sao những bản nhạc tình buồn luôn có sức quyến rũ ?
                      _ Vì sao nói đến tình yêu thường chỉ là những tan tác, chia lìa, ly biệt ?
                      _ Vì sao khổ vì yêu mà người người vẫn cứ muốn yêu ?
                      Câu trả lời chỉ gói gọn rằng là : vì khía cạnh tình cảm là vấn đề phức tạp và khó hiểu nhất ! Quá khó để có thể hiểu rõ vì sao là như thế này vì sao là như thế kia ?
                      Chính vì quá khó hiểu nên ...không cần hiểu nữa

                      ............Xe bon bon tới nơi, không gian xung quanh rộng thênh thang nhìn ngút tầm mắt, vì quá rộng nên di chuyển cần có xe lửa nhỏ trung chuyển từng chặng . Vậy mà cũng phủ phê với một ngày " chùn chân mỏi gối ", mỏi đến tưởng như đôi chân đã rụng mất rồi vậy.
                      Quang cảnh non xanh nước biếc trong tiếng chuông chùa vọng lại nghe như bình yên lắm, nghe như rũ bỏ hết những vướng bận....

                      Một cây cầu chạm trổ tinh xảo từng chi tiết, bên dưới là con suối xanh lơ có đàn cá vàng bơi lội, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
                      #11
                        giongongto2 21.01.2013 05:29:33 (permalink)
                        Thưa bà chủ ,
                        Hổm rày ,Âu dương Cà tàng GOT2 tôi mắc bận phục hồi lại "chút xíu võ công" nên bà chủ tung hoành cũng bộn rồi,thôi thì xin bà chủ cho tôi xin được vài dòng lã lướt gọi là ra mắt với chư vị giang hồ hải nội võ lâm ,cảm ơn nghen ....bà chủ DTST (không dám viết nguyên hàng ) Ai nghĩ sao cũng được ......

                        Suốt cả tuần nay trời nóng quá.........
                        Thời tiết mổi năm mổi tăng nhiệt không thể nào lường trước.....
                        Nhớ ba mươi năm trước thì đất rộng người thưa ,xe cộ ít ỏi ,chạy xe một mình thênh thang đôi khi giựt mình nhìn tới phía trước ,nhìn lui phía sau cứ tưởng mình đi lạc.......
                        Bây giờ thì khác xa ,khác tới 180 độ.Người ở đâu mà đông...quá chừng.....ra đường cứ là hít đủ thứ khói và bụi.....Và những lúc như vậy ,cũng thấy giận....con người quá chừng....Ủa ,là ai vậy cà? Mình cũng là con người mà ,mình lại đi giận mình ,đúng vậy.
                        Thiên nhiên hết chịu nổi rồi ,thiên nhiên hào phóng cho con người đủ thứ ,nhưng con người lại tham lam quá đáng ,đào xới mặt đất ,khoang lủng lòng đại dương , đốt nóng bầu khí quyển ,cũng có một vài lần nhắc nhở ,răn đe,thậm chí đét...đít một vài thằng hư nhưng chúng nó làm ngơ ,coi như chết ai....nấy chịu. Thiệt hết biết?
                        Nói đi rồi cũng nói lại ,mình cũng "hư" chứ có tốt lành gì ,thử hỏi bây giờ.....bỏ xe đi bộ coi....đi làm thì trể giờ,một hai lần thì bị đuổi ,nếu nói vì bảo vệ môi trường nên tôi đi làm....bằng cởi ngựa thì chắc chắn người trong sở sẽ...ôm bụng cười lăn ra sàn hoặc gọi cho xe cứu thương đưa mình vô...viện nghiên cứu tâm thần gấp....xem không biết thằng nầy.....có bị chạm giây thần kinh nào rồi. Vậy hỏi có ai chỉ dùm tôi phải làm sao đây? Dể ợt !
                        Ai sao tôi vậy....Lo làm gì cho mệt cái thân 100 ki lô vậy.
                        Rồi....rồi mổi năm mổi nóng lên thì ai chịu đây? Dể thôi ,nhà nước chịu ,chịu không nổi thì....kêu dân chịu chung....Nước cần...thì dân có đó mà......Hi.... hiiiii......
                        Nói đi nói lại thì mình cũng nằm trong cái vòng kim cô của ông trời...ai giỏi như Tề thiên đại thánh mà cũng bị Phật tổ niềng vòng vàng cho hết.......quậy.Còn con người...quậy quá riết rồi Phật cũng lơ....luôn.Ai chịu thì ngoắc lại...nói cho nghe ,đừng ở đây lâu.Cỏi nầy khổ lắm ,như ngươi đã thấy rồi đó.....Còn không nghe thì Phật đi đường Phật....Tôi đi đường tôi....Tình nghĩa đôi ta........hổng có chút xíu nào mà níu kéo.
                        Con người vọng tưởng nhiều quá nên Phật gặp rồi...cũng chấp tay lại...xá luôn.....

                        ADCT
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2013 05:31:25 bởi giongongto2 >
                        #12
                          giongongto2 24.01.2013 06:00:25 (permalink)
                          .......Ý nghĩa của sự cảm thông !!!.....


                          Cảm thông là gì nhỉ ?
                          Có lẽ đó là một danh từ để chỉ sự hiểu biết về nhau giữa người và người ! Hiểu về tâm tư, nguyện vọng mơ ước cũng như là hiểu cả đến từng gút mắc, từ nguyên cớ gì để dẫn đến kết quả gì...
                          Như vậy , khi tồn tại sự quan tâm, tình người mới có cảm thông ! Có cảm thông là có những nổi niềm. Nhưng cảm thông để là một điểm tựa tinh thần, để góp một ý kiến khách quan, để có thể giúp đỡ nhau khi chênh vênh yếu đuối là rất cần thiết và ngược lại, nếu vì hai chữ tình người thông hiểu và tận tâm trong cảm xúc mà phải nhẫn nhịn, im lặng để rồi ngậm ngùi buồn tênh thì chẳng thể....
                          Chẳng thể nào có được sự công bằng hợp tình hợp lý khi sự yếu đuối đã len lỏi ăn sâu , hay nói một cách khác điều chi cũng muốn nắm giữ nhưng không đủ mạnh mẽ để chăm chút , giữ gìn hoặc khi đã có lại không hề biết quý trọng !

                          Đơn giản hay phức tạp có lẽ phần lớn là do ở cách người ta đối diện với vấn đề. Trốn tránh chỉ là biểu hiện của sự bất lực nơi chính bản thân mình chứ không hề là vì sợ làm tổn thương người khác !
                          Sự cảm thông tự nó cũng có giới hạn riêng, không thể nào luôn tồn tại sự thông cảm khi đồng nghĩa với việc luôn chịu đựng , khi đó việc cảm thông sẽ không còn ý nghĩa gì mà chỉ có thể còn lại là nụ cười buồn !








                          ............Linh tinh lang tang......


                          _ Chà chà, lúc này có gì mới không mà cười vui quá ta ?
                          _ Chừng nào đi ?
                          _ Có gì bật mí cái coi ?
                          .............Là những câu mà bạn bè hỏi dồn hỏi dập !

                          Khi có thể mở miệng cười cũng có nghĩa rằng có những điều cần phải thả bay đi, bay đi để nổi ám ảnh không đeo đẳng, để không phải lao tâm nghĩ suy và để không mòn mỏi bởi những điều vô vọng !
                          Lẽ đương nhiên trái tim con người không phải là sỏi đá nhưng nếu vì còn mãi thổn thức thì sẽ không bao giờ đứng vững vàng, sẽ không thể cười thoải mái được.
                          Cũng vì trái tim không phải là sỏi đá mới có thể tồn tại cảm xúc , mới có sự thương yêu để rồi biết thế nào là " thú đau thương ".
                          " Đời không thiết tha vì thiếu tình yêu đâu còn là đời, người không đớn đau vì mất tình yêu không còn là người...", nói một cách ví von thì là như thế nhưng thật sự cũng chính là như thế , chỉ là ở mỗi người có riêng cho mình cảm nhận để rung động , để ôm ấp hoặc để từ bỏ.

                          Sau mỗi câu chuyện dang dỡ , còn điều chi sẽ đọng lại nơi tâm tư ?
                          Có hay không những tiếc nuối ?
                          Có hay không sự day dứt , chua xót ?
                          Có hay không sự rạn vỡ niềm tin ?
                          Dù có hay không thì người ta vẫn nên gói gém lại và xếp cất , hãy để tình ngủ yên .

                          _ Ừa, tụi tui thích nhìn bạn như vậy đó !
                          _ Cười lên hoài đi nhé !
                          _ Những điều mong muốn sẽ bất chợt đến với muội khi mình vững tin ....
                          _ Phải như thế nhé...

                          Sự độc đoán, bảo thủ chắc chắn không thể nào hiểu sự hy sinh vì người khác là như thế nào ? Không biết vì người khác chắc chắn không thể là điểm tựa vững vàng , không thể nắm tay mình dìu bước trên con đường nhiều lối rẽ gập ghềnh......

                          _ Không lẽ buồn hoài ? Đâu ai ôm nổi buồn mà sống chứ !
                          _ Ừa, nghe bạn nói như vậy tụi tui mừng lắm đó, tiếp tục vậy nha.
                          .......Mấy người bạn cười rộ lên rồi nâng ly cụng chin chin vui mừng !

                          Tôi cảm kích và trân trọng sự quan tâm mà bạn bè từ lớn đến nhỏ đã dành cho, những nổi niềm đau đáu trong lòng cũng có nơi tin cậy mà thổ lộ nên vì vậy tại sao mình không cởi mở tấm lòng kia chứ ?
                          Hãy cứ sống thật lòng, dám nói dám làm và giữ đúng lời thì cho dù có gặp nghịch cảnh vẫn không nao núng !

                          _ Khi nào làm đám cưới ??
                          .............Nghe hỏi mà muốn lăn đùng ra ....té !
                          Ông bạn từ thuở " khi xưa ta bé " vốn " nổi tiếng " là không hở miệng nói đùa lại bỗng dưng hỏi một câu cắc cớ như vậy hèn gì trời mưa liên tiếp mấy ngày dầm dề !!!
                          #13
                            giongongto2 26.01.2013 08:04:32 (permalink)
                            ........Không đề....


                            Dần dần buông bỏ những ý nghĩ về một sự tưởng tượng hóa !
                            Tưởng tượng là đặc thù của trí óc khi mình " xăm soi " về ai đó, về điều chi đó, về câu chuyện nào đó để rồi gán lên đó đủ thứ tâm trạng, đủ thứ hoàn cảnh . Cũng vì " giàu trí tưởng tượng " nên mãi nghĩ rằng chân tình luôn đổi lại chân tình !!!
                            Thực tế thì sao nhỉ ?
                            Ai ai cũng mong muốn được đối xử chân tình , được thẳng thắn bày tỏ, được trọn vẹn tình thương yêu trìu mến, ai cũng muốn nhưng cái mong muốn có được lại nặng hơn, cao hơn, to hơn cái cho đi.....thế nên mới có những ngỡ ngàng, mới có " không thể hiểu vì sao " ??
                            Cuối cùng phải hiểu rằng có những việc cho dù mình có cố gắng đến đâu, có cảm thông và chia sẻ đến đâu, có tình có nghĩa đến đâu cũng sẽ chẳng là gì và có cả những điều trớt quớt, lơ là bạc bẽo lại vẫn lẳng nhẳng lằng nhằng cù nhây cù nhưa.
                            Có những bí ẩn nào đó chăng ?

                            Mấy vấn đề phức tạp thường lại được gán cho cái made " cuộc sống là thế " nghe chẳng có tí ti gì thuyết phục, mà không thuyết phục thì lý lẽ lại tuôn ra.
                            Làm bất cứ điều chi cũng vậy, trước sau như một và chỉ làm những điều mình có thể làm , mình mong muốn làm , tận tình làm theo trí óc và trái tim của mình. Chẳng có điều chi là bằng phẳng cho mình nắm lấy nhưng không phải vì vậy mà mặc kệ người khác , đừng bao giờ nên để tâm hồn " nuôi dưỡng " sự ân hận muộn màng.....

                            Sự thanh thản thật sự mới là món quà quý giá từ cuộc sống, từ những trãi nghiệm thăng trầm, thất bại, thành công, tan tác, tàn tro....
                            DTST
                            #14
                              giongongto2 27.01.2013 05:03:20 (permalink)
                              ......Cười cái coi ....


                              ...........Một trong những nơi tôi sợ ghé vào nhất ở VN là chợ Saigon !
                              Bởi vì bản tính " hay tin người " nói sao nghe vậy nên mua món gì người bán nói sao là lật đật moi túi ra trả bấy nhiêu , để rồi khi biết hớ thì có vò đầu bứt tóc bứt tay thì cũng " đã muộn màng " rồi .
                              Phản xạ có điều kiện , đó là hạn chế việc bước vào ngôi chợ " lừng danh " này để khỏi phải nghe " những lời nói đầu môi ", để khỏi nhìn thấy những nụ cười " dụ khị ", để khỏi nhìn những ánh mắt "mang hình viên đạn ".......vậy mà có thoát được đâu chứ.




                              .......Nào ai biết...

                              Thần giao cách cảm có phải chăng cũng là một cảm xúc chia đều ? Cảm xúc...xúc cảm......luôn ngự trị trong lòng để có lúc lên cao thật cao rồi cũng có lúc " thoi thóp "!

                              Cứ vài đôi tuần là mấy người bạn rủ rê nhau gặp gỡ , gặp nhau bên câu chuyện thăm hỏi, gặp nhau kể những điều mới cũ, kể những chuyện vui chuyện buồn.
                              _ Ý trời ơi, lạ hoắc nhìn không ra nha ?
                              _ Trời trời, chơi kiểu này tụi tui theo không kịp à ?
                              ........Rồi cùng cười phá lên ! Có gì đâu kia chứ, chỉ là change le look tí xíu , chỉ là thi thoảng trở về chính là mình của những năm tháng vui tươi , tràn trề hy vọng và năng lượng . Tôi cười thật to, cười phá lên , cười cũng là một cách hữu hiệu để " tiễn biệt " những câu chuyện đã từng đeo mang nặng nề .

                              Nổi thất vọng bởi những tùy tiện, bởi những điều tổn thương nếu cứ mang hoài thì vô tình cũng " lạc mất mùa xuân ". Nhưng niềm vui cũng không phải là cứ cười , tất cả cần được tháo ra từng nút thắt, cần được thả bay đi , cần làm trống để khởi động lại .
                              Hãy nghĩ suy lại những gì đã được .
                              Và cũng hãy nghĩ suy những điều đã mất.
                              Tôi đã có lời khuyên với một người bạn khác khi họ không còn tin tưởng vào tình cảm tốt đẹp tồn tại trên đời , tại sao là không ? Tuy nhiên những gì tốt đẹp thường không dễ lộ ra cho mình thấy mà như một viên ngọc cần phải được mài dũa mới lấp lánh.
                              Có những đau khổ, có những mất mát nhưng đừng vì vậy mà biến đổi mình trở thành ù lì , chai sạn, càng không vì như vậy mà vội vã đầu hàng để rồi ôm cả núi hận sầu triền miên năm này tháng nọ, làm như vậy có nghĩa rằng tự đưa mình vào cõi chết !!

                              Tôi ngồi cười khi nghe câu này câu nọ, khi nghe những lời " nhiếc mắng " cho rằng mình khờ dại , cho rằng mình đã bỏ ra quá nhiều chỉ chuốt lấy phiền muộn.
                              Không lẽ cứ phải tranh dành hơn thua từng chút một ?
                              Không lẽ cứ phải phân chia tính toán ?
                              Mỗi người tự hiểu rằng việc mình làm là như thế nào và kết cuộc của mỗi việc làm sẽ là như thế nào ?

                              Tôi vẫn nghe những lời khuyên rằng " cuộc sống ngắn lắm, đừng ưu tư mãi mà nên tận hưởng , hãy cứ vô tư hồn nhiên đi ". Đúng rồi, hãy nên làm như vậy !
                              DTST
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 22 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9