giongongto2
-
Số bài
:
81
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 04.03.2012
|
RE: CHUYỆN LINH TINH .....DUYỆT TUYỆT SƯ THÁI
-
13.01.2013 03:19:34
...VÔ TƯ HỒN NHIÊN ....rồi ưu phiền !!..... Sinh- Lão - Bệnh - Tử , một quy trình khép kín , quay đều của một kiếp người chỉ gói gọn trong bốn chữ này thôi mà kéo dài thõng dài thượt qua năm này tháng nọ với biết bao " buồn- vui - xui- tình - bạn " ! Có lẽ vì biết chắc được sinh ra làm người là sẽ " được " nếm đủ thứ " hương vị cuộc sống " cho nên khi vừa mới lọt lòng mẹ là đứa bé nào cũng òa lên nghẹn ngào nức nở , không chịu khóc hả ? lỳ hả ? là đét đét vào " bàn tọa " ngay cho mà khóc rống lên nhé . Bao ngày , bao tháng, bao năm và người ta lớn dần lên . Hồn nhiên và vô tư nhất là giai đoạn nào nhỉ ? Là tuổi thơ , là tuổi cắp sách đến trường, là tuổi ô mai xí muội ăn hàng , ăn vụng, nói nhiều và nhiều chuyện nhí nhố, là tuổi của những thoáng rung rinh lao xao..... Tôi , một đứa con nít còi cọc bẩm sinh , nhưng dù có còi cọc tới cỡ nào thì vẫn phá xóm phá làng không hề thua kém ai, ăn đòn cũng dữ, lỳ ngoại hạng nhưng cũng biết " giúp đỡ " cha mẹ à nha, có hiếu bẩm sinh là vậy đó á ! _ Loa...loa...loa....nhà lầu 2 hôm nay cúng cô hồn đó nha tụi bây. _ Vậy tới phiên thằng T đi bưng mâm về đó . _ Sao mày cứ nói tới phiên tao hoài mậy ? _ Thì mày giựt lần nào cũng nguyên mâm là tài giỏi hơn tụi tao rồi, cho mày đi là tụi tao ngồi hưởng xái mà, mày giỏi nhất lô luôn mà. Cái thằng này nó ngộ lắm nha, mắc mớ gì mà đi " bưng mâm quả " nhà người ta nó còn " dặn dò " nhà chủ " lát con quay lại trả cái mâm ", mà công nhận nó hay chứ, bưng ngờ ngờ chạy xuống " đại bản doanh " với vẻ mặt làm như Từ Hải mới cứu Thúy Kiều vậy đó, nó câng câng lên nhìn thấy phát ghét , ghét cái bản mặt nó quá nhưng thành thật mà nói thì nó có " tài ", tài của nó không sao kể siết. Lũ quỷ nhỏ xúm xít quanh cái mâm, chia nhau từng cái bánh men, trái cóc, khúc mía rồi ngồi nhai rao ráo vừa cười toáng lên vừa nghe cái thằng " chuyên gia giựt cô hồn " kể chuyện nó đã rình như thế nào để hốt cho trọn . Thằng này ghê thiệt, coi nó nổ thấy ớn , ừa nổ cho đã đi lát nữa má nó về rồi anh hai nó méc lại thì thế nào nó cũng ngồi khóc cho coi. Mà thằng anh hai nó cũng đáng ghét quá, chu cái mỏ vô ăn lia lịa rồi cuối cùng cũng méc, chơi hông có đẹp chút nào, đồ quỷ sứ, ghét dễ sợ ! Một năm chỉ có tháng 7 là " mùa ăn nhậu " của lũ quỷ nhỏ thôi, các mùa khác có trò khác, trò nào cũng ' được " hàng xóm nhiếc mắng, kéo tới nhà mắng vốn, mà hàng xóm cũng thiệt tình là kỷ lưỡng quá mức đi, ai đời thủa chỉ chọt có vài cái nắp nồi rơi lẻng xẻng, làm chó sủa mèo la mà cũng la làng lên cho thêm phần ồn ào " khu phố văn hóa ", ai đời chỉ chơi tạt lon dép bay lon bay kêu ầm ầm lách cách bất quá thì dép trúng đầu, trúng mặt trúng tay trúng chân thì có gì quá đáng lắm đâu mà cũng bị khép tội là " phạm thượng ", ai đời chơi chọi banh nhảy ngựa có lỡ tay chút ném bể tủ kính hay dọng vào cửa nhà để vang lên những âm thanh bình bịch vui tai gần chết mà cũng nghe rát tai : _ Cái lũ chúng bay là cái đồ quỷ phá xóm _ Cái lũ chúng bây có đi về nhà không thì bảo _ Cái lũ chúng bay ..... Trời cao có thấu hay không ? Con nít mà biểu ngồi yên làm sao ngồi ? Bộ bệnh bại liệt hay sao mà không phá phách ? Mà họ chửi như vậy họ nghe lọt tai hay sao hở trời ? bộ hồi lúc họ còn nhỏ họ " đặt đâu ngồi đó " à ?, người lớn gì mà " hông biết thông cảm " gì hết vậy ?? Đúng là người lớn khó hiểu quá đi à !!! ..............Chuyện của ngày xửa ngày xưa có lẽ với từng người đều có những hình ảnh, những kỷ niệm khó quên, khó quên để mỗi khi nhớ lại cười khà khà đó chứ nhỉ . Hôm rồi đi lơn tơn dọc bờ sông , ghé vào uống nước , nói dóc vài ba câu dưới tán cây trứng cá mà tàng lá của nó xòe phủ cả lối đi , mát rượi. Cây trứng cá thân thấp với đầy trái chín ửng đỏ nổi bật trên nền lá xanh mướt.......tôi với tay bứt được hàng đống trái rồi tỉnh bơ nhai chóp chép mà nhớ sao là nhớ tuổi thơ của mình............ Ngày đó ở ngay đối diện khu ruộng lô K là ngôi nhà có cây trứng cá sát lề đường, trái chín cũng đầy nhóc mà cái lũ chúng tôi thường canh me chủ nhà để vặn hái cho bằng được những trái chín trên đó, nhiều khi hái hăng say mà trái trứng cá bị bóp dẹp lép chảy nhầy nhụa ra tay rin rít rồi cũng cái tay rin rít đó đưa lên đầu gãi sồn sột , chẳng biết vì ngứa do mồ hôi nắng nóng hay vì chí cắn nữa ? Cũng tại cây trứng cá này mà tôi có " kinh nghiệm " chạy sút dép và một chiếc dép đã " vĩnh viễn " không bao giờ quay về cố chủ . Cư xá Thanh Đa ngày xưa là cả bầu trời cho tôi " vùng vẫy ", là nơi tôi thi thố "tài năng bẩm sinh " của mình , là nơi chứng kiến rất nhiều sự kiện trong cuộc đời, vì vậy mà đã bao năm rồi tôi vẫn loanh quanh nơi này , vẫn loanh quanh như một nơi chốn quá đỗi thân quen mà rời xa sẽ e ngại sự xa lạ , có lẽ trong cảm nghĩ của mình tôi đã quá thiên về nội tâm, quá thiên về ký ức .....vì vậy mới có những ưu phiền cho ngày sau. Nếu ai đó cắc cớ hỏi vì sao tôi vẫn còn ở mãi nơi này ? vì điều chi ? vì cái gì ? Câu trả lời sẽ là không có, không thể có bởi chẳng thể nào dùng vài từ đã nói lên được cảm tưởng của mình, không nói ra được thì đành im lặng vậy. ....Ủa, đang kể chuyện vô tư hồn nhiên kia mà , sao lại đi lang bang đâu thế nhỉ ? " Chương trình tối nay " tạm ngưng vì lý do ....mỏi tay quá và bí lù quá, hẹn gặp lại quý vị trong chương trình kỳ tới nha... Diễm Tuyệt Sư thái Diễm tuyệt là giang hồ phong cho bà chủ,còn với GOT2 là :đuổi tận giết ..tuyệt mà thui ....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2013 03:24:53 bởi giongongto2 >
|