Bạch y nữ tử Liễu Trúc Tuyết - chương 2
Triệu Tĩnh Nương 15.01.2013 22:39:23 (permalink)
Đây là bài viết thứ 2 của muội muội. Mong mọi người ủng hộ cho muội nha!
Khó khăn lắm muội mới nghĩ ra cốt truyện đó nha, mọi người ủng hộ bằng cách trả lời muội nhiều hơn chút nhé! Muội muội cần sự giúp đỡ từ mọi người!
( Lượt xem chương 1 của muội ít quá, đang tủi thân!. Muội sẽ cố gắng hơn vì biết 1 chương của mình hơi ngắn)


Chương 2: Lần đầu gặp mặt

- Mặc Ngôn, nói cho ta biết, bao giờ thì đến Hàn Liễu động? Tại sao khi đi vào núi Lam Minh rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cái hang ấy? Thật tình, sao núi Lam Minh lại lạnh đến vậy?
Trong khu rừng núi Lam Minh, tiếng vó ngựa ngày càng lớn. Hai người cưỡi trên lưng hai con ngựa tốt và khoẻ nhất của Lâm Viên sơn trang đang tiến vào sâu trong hơn. Một vận đồ đen, ánh mắt sắc lạnh, quanh người toả ra một khí chất chết chóc. Khuôn mặt của hắn không thể nhìn rõ được vì bị một tấm khăn che phủ. Hắn đang quan sát xung quanh một cách thận trọng. Đó chính là Mặc Ngôn. Người còn lại vận đò xanh, khí chất dịu đàng, nho nhã nhưng không mất đi sự uy nghiêm, cao quý. Khuôn mặt y tựa như một vị thiên sứ : ngũ quan tuyệt đẹp, làn da mịn như da em bé, đôi mâu quang ẩn chứa vẻ dịu dàng, ấm áp, sống mũi cao, vầng trán rộng, bàn tay trông mảnh mai như bàn tay một tiên nữ vậy. Những ngón tay thon dài của y nắm chặt dây cương, y cũng đang quan sát xung quanh. Mặc dù đang ở trong khu rừng lạnh lẽo, nhưng Mặc Ngôn cảm thấy từ chủ nhân mình luôn toả ra 1 ánh hào quang ấm áp. Đúng vậy, nam nhân dung mạo hơn người đó chính là Lâm Viên Nhật.
- Thưa thiếu gia, không khí nơi đây quả thực lạnh lẽo, nghe đồn là khí lạnh từ Hàn Liễu động mà đến. Tại hạ nghĩ chắc cũng sắp đến đến nơi rồi.- Mặc Ngôn nói, giọng bình tĩnh
- A…
Đó là một tiếng thét của một nữ nhân, chuẩn bị cao trào nhưng hình như bị ai đó bịt miệng lại, nên âm thanh rất nhỏ thôi. Tuy vậy, âm thanh ấy cũng không thể thoát được khỏi tai của 2 cao thủ võ lâm Lâm Viên Nhật và Mặc Ngôn.
- Chúng ta cùng đến đó xem! – giọng Lâm Viên Nhật đượm một chút lo lắng.
Y không biết nữ nhân kia, nhưng vẫn rất lo lắng. Y lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy, quả không hổ danh Lâm đại công tử.

Hà Ngư các
- Kim Dạ Vũ! Đừng hòng thoát khỏi tay ta! Người đâu, đuổi theo hắn ta!
Tại Hà Ngư các, tiếng nói của một nữ nhân vang lên. Hà Ngư các là 1 nơi tuyệt đẹp, được bài trí bởi 1 trong số Tam đại mỹ nhân thiên hạ - Hà Nguyệt Ngư.
Người ta đồn rằng, tiểu thư yêu kiều Hà Nguyệt Ngư có cảm tình với Kim đại thiếu gia. Nếu vậy, hai người quả là đẹp đôi. Kim Dạ Vũ – dung mạo tuấn tú, tấm lòng thiện lương, đã dùng của cải của mình để giúp cho bao chúng sinh gặp khó khăn, hoạn nạn. Đồng thời, cũng khiến cho bao nhiêu nữ nhân chết mê chết mệt vì y, vì chính cái dung mạo trời ban và đôi mắt như một hố đen đầy ắp niềm vui và lòng nhân hậu, như truyền cho người ta một làn hơi nóng ấm, không ai có thể thoát ra được. Còn Hà Nguyệt Ngư là 1 thiếu nữ được nuôi dạy bởi 1 dòng tộc quyền quý. Tù nhỏ đã mang dung mạo hơn người: đôi môi mọng, đỏ anh đào, đôi lông mày lá liễu, sống mũi cao và thẳng, ánh mắt trong veo. Nàng tinh thông võ công từ năm 15 tuổi. Tính tình tuy ngang bướng nhưng đã điều hành được Hà gia từ năm 20. Nữ nhân nhìn nàng khâm phục, nam nhân phải nể sợ nàng. Hai người sánh đôi bên nhau, quả là đôi trai tài gái sắc hiếm có trong thiên hạ.
Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy. Nói thẳng ra, hai người hoàn toàn không thể bên nhau trọn đời được. Vì sao? Vì Kim Dạ Vũ không phải là người nơi đây. Y cũng không phải là thân thuộc gì với Hà Nguyệt Ngư – tiểu thư kim chi ngọc diệp của Hà gia. Chỉ biết, dạo gần đây, chẳng hiểu sao nữ nhân bướng bỉnh này cứ bám theo y, phải bắt bằng được y. Hôm nay, lỡ tình đi ngang qua Hà Nguyệt các, gặp phải nữ nhân này, lại xảy ra chuyện.
Hà Nguyệt Ngư vận bộ y phục màu đen, để lộ ra gương mặt tuyệt đẹp của mình. Nàng dẫn theo khoảng 20 hắc y nhân, đuổi theo Kim Dạ Vũ. Kim Dạ Vũ không thể hiểu được tại sao nữ nhân rắc rối này phải dùng tới 20 sát thủ để bắt y. Chẳng lẽ muốn “diệt gọn” sao? Y chỉ thấy buồn cười, cũng không thấy lo lắng làm chi, vì võ công của y đã đứng đầu thiên hạ rồi mà! Kim Dạ Vũ luôn tự tin về mình như vậy. Y dùng khing công, bay lên cao. Hà Nguyệt Ngư đuổi theo, nói:
- Kim Dạ Vũ, hãy đợi đấy, ngươi không thoát khỏi tay ta đâu.
Nếu như, giọng nói của nàng khi nãy mang chút đùa cợt thì bây giờ lại đằng đằng sát khí, như chỉ muốn giết chết một ai đó đến nơi. Trong ánh mắt nàng hiện lên một vẻ phẫn nộ tột cùng. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt đó biến mất, thay vào đó là đôi mâu quang tuyệt đẹp, ngây thơ, trong trắng bình thường của nàng. Một hắc y nhân khinh công lên trước dẫn đường, hơi ngạc nhiên vì thấy nữ nhân bên cạnh mình hình như không còn là Hà Nguyệt Ngư trong sáng của 2 năm trước nữa, mà là một Hà Nguyệt Ngư đang đeo một lớp mặt nạ để cố tình cho mọi người thấy vẻ ngây thơ giả tạo của mình. Trời ơi, Ngư nhi, muội đã thật sự thay đổi rồi sao?

Núi Lam Minh
- Mau, Mặc Ngôn, cùng ta đỡ nữ nhân này về phủ!
Mặc Ngôn nhìn vũng máu đỏ cạnh nữ nhân này, hơi giật mình. Sau khi đỡ nữ nhân ấy dậy, người nàng không một vết máu. Chẳng lẽ đây là máu của 1 người khác? Cơ thể của nữ nhân này lạnh buốt, khuông mặt trắng bệch, nhưng mạch vẫn đập. Nữ nhân này vẫn sống. Nhìn lại, Mặc Ngôn thấy vũng máu đã trở thành màu đen, bám vào cỏ xanh gần đó.
- Lâm thiếu gia, đây không phải máu của nữ nhân này! – Mặc Ngôn nói, giọng lạnh băng.
- Ồ, thật vậy sao? Ngươi hãy đi tìm xung quanh, xem còn dấu vết gì không, ta sẽ đem nữ nhân này về phủ trước. Đừng quên, chúng ta chưa tìm thấy Hàn Liễu động.- Lâm Viên Nhật, giọng chút lo lắng, ôn tồn nói
- Thưa vâng. Tại hạ sẽ làm tròn nhiệm vụ ngày hôm nay.
Lâm Viên Nhật bế nữ nhân lên, không quên nở 1 nụ cười khích lệ:
- Người anh em, bảo trọng!
- Thiếu gia cũng vậy, bảo trọng! – Mặc Ngôn cảm động, nhiệt tình đáp lại.
Lâm Viên Nhật cùng nữ nhân lạ mặt lên ngựa, đi trước. Còn Mặc Ngôn tiếp tục tiến sâu vào trong rừng. Trong lòng hắn nghĩ, thật không uổng công khi đã đi theo 1 chủ nhân như vậy. Hắn thừa biết, võ công của hắn rất cao cường, và chắc chắn Lâm Viên Nhật cũng biết điều đó, nhưng vẫn mong hắn “bảo trọng”. Gắn bó từ lâu, hai người quả thực tình cảm rất tốt, như tình cảm huynh đệ cùng 1 dòng máu.
Mặc Ngôn tiến sâu vào rừng núi Lam Minh, trong lòng không chút sợ hãi. Lâm Viên Nhật cưỡi ngựa tiến về Lâm Viên sơn trang, có chút lo lắng cho nữ nhân lạ mặt đang ngồi trong lòng mình, Kim Dạ Vũ nghịch ngợm trêu đùa Hà Nguyệt Ngư – thiếu nữ làm cho người ta nghĩ nàng có bộ mặt giả tạo… Những con người này nhất định sẽ cùng nhau tạo nên một câu chuyện cực kỳ hấp dẫn…
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9