Thơ Từ Lều Cỏ
Nếu Biết Thế
Biết thế, ngày xưa con chả đi
Chả đi du học để làm chi
Con thà sống giữa vườn rau cải
Bên mẹ, bên em chả thiếu gì
TNP
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2006 09:36:00 bởi TNP >
Thơ Từ .. Lều Cỏ
Ta về lều cỏ tĩnh tâm
Làm sao ta hiểu được lòng thế nhân
Lòng trần một cõi phù vân
Lòng thuyền nào nhớ mấy vần thơ suông.
Lòng tằm sao lắm tơ vương
Lòng ta đứt ruột vẫn thương lòng tằm
Ðêm nằm đắp một mảnh chăn
Kết bằng thi tứ của người năm xưa
Một năm ví được mấy mùa
Lòng ta chỉ có một mùa lá rơi
Hoa đào thắm bốn phương trời
Ngắm hoa đào nở nhớ người phương xa
Miệng cười mà dạ xót xa …..
TNP
(*) Thuyền ở đây xin hiểu là thuyền quyên
Trăng xưa
Trăng xưa nửa bóng trăng gầy
Tình xưa đầy đọa lá bay ngập đường
Một em trăng cũ còn thương
Một ta trăng gió mười phương nhạt nhoà
Lòng em như gấm thêu hoa
Thu sang lòng có nhạt nhoà mưa bay...??
Khoát tay tỉnh giấc mộng dài
Sao khuya lấp lánh vẫn đầy mộng xưa
TNP
(Repost)
* Bài này đã post ở topic khác, nay tha dzìa đây cho đủ bộ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2006 09:36:29 bởi TNP >
Phương ấy
Phương ấy mưa buồn hay nắng trong
Chưa thu sao ta thấy như đông
Cuối hạ nắng chiều sao hiu hắt
Lòng có tương tư một tấm lòng ?
Bên trời phương ấy có vui không
Chắc vẫn mây xanh .. vẫn nắng hồng
Nhìn qua khung cửa toàn mây trắng
Mây trắng mang đầy nỗi nhớ mong
TNP
Chỉ còn trăng
Chỉ còn trăng là bạn của ta thôi
Dưới trăng sáng ta mơ về phố núi
Phố vẫn vậy, tình đã là huyền thoại
Chiều mưa buồn trôi lạc dấu trăm năm
Ta còn nhớ một mẹ già ngóng đợi
Ngóng tin con từ độ chớm thu về
Ngày đã dài, đêm cũng lại lê thê
Ta lạc lõng giữa biển nguời xa lạ
TNP
(Repost)
Có Phải ...
Có phải nàng xưa là bướm trắng
Vui chân lạc bước tới rừng mơ
Chợt nghe chim hót lời huyền thoại
Hạ bút gieo vần để lại thơ
Vườn đầy hoa đẹp, hoa mơ trắng
Bướm mải xem hoa … lạc lối về?
Hay là bướm định tìm thi hứng?
Rủ rê nắng ấm sưởi vườn xuân
Ngày còn sớm lắm, hoa vừa nở
Nắng ấm vàng vui, gió cũng lành
Nàng cứ vui chơi, khi chiều xuống
Chúa bướm tiễn nàng qua bến mơ
TNP
Có Những Điều
Có những điều đốt mãi chẳng thành tro (1)
Bao kỷ niệm tưởng quên mà vẫn nhớ
Một ngày đông mây buồn bay qua ngõ
Cuộc tình buồn, như chiếc lá vàng rơi
Chuyện chúng mình từ thuở … rất xa xôi
Anh đã cố quên rồi … sao vẫn nhớ
Tưởng đã xa những đêm dài mất ngủ
Mộng mị ưu phiền đã phủ kín rêu phong
Tiếng mưa đêm … nghe trăn trở ngập lòng
Mưa cuối hạ miên man buồn bã lạ
TNP
(1) Thơ Cát Nhu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2005 08:00:48 bởi Viet duong nhan >
Phương Ấy .. (II)
Ngày tháng phương này buồn lắm em
Vắng em nên ngày cũng dài thêm
Anh hay đếm bước mình trên cát
Bước vô tình nên bước buồn tênh
Đêm ở phương này anh nhớ em
Đong đầy thương nhớ những đêm đen
Trắng đêm mới biết đêm dài nhỉ
Em có bao giờ .. thương bóng đêm (1)
Phương ấy, phương này thương nhớ nhau
Xa nhau mình mới thấy thương đau
Phương này thương nhớ người phương ấy
Chắc gì người ấy .. nhớ ta đâu
Phương ấy bây giờ tay nhớ tay
Gió thơm mùi tóc, áo em bay
Ngẩn ngơ ta biết rằng ta đã
Ta đã yêu em tự phút này
TNP
(1) Đêm không có bóng nhưng cứ bị gọi là "Bóng Đêm"
Một năm ví được mấy mùa
Lòng ta chỉ có một mùa lá rơi
Hoa đào thắm bốn phương trời
Ngắm hoa đào nở nhớ người phương xa
Miệng cười mà dạ xót xa …..
TNP
Còn gì luyến tiếc nữa đây
Miệng cười mà dạ xót xa
Những gì muốn nói sao mà khó khăn
Bao giờ tắt bóng vầng trăng
Thiên thu không hiện nữa Hằng Nga ơi
Bốn mùa vẫn thức chơi vơi
Làm chi cho khổ kiếp người này thôi
Vùng trời nào của riêng tôi
Đắng, chua, chát, mặn đủ rồi còn chi
Không dưng sao lệ tràn mi
Ngược con dốc cạn mà đi về nguồn
Không dưng sao lại thật buồn
Rừng thơ lạc lõng cánh buồm dậm chân
Cám ơn Sis. BN ghé thăm tệ xá ..... Bỗng nhiên TNP nhớ tới 2 câu thơ của nhà thơ Phạm Thiên Thư trong : "Đưa em Tìm Động Hoa Vàng" .....

Thôi thì em chẳng yêu tôi
Leo lên cành bưởi nhớ người rưng rưng
Phạm Thiên Thư
Xin vui lòng ghé trang "Thơ Đường Xướng+Hoạ "
TRÂN TRỌNG KÍNH MỜI
Trân trọng kính mời xướng họa thơ.
Ngâm nga ngẫu hứng mấy vần thơ.
Mời người tri kỷ nâng ly rượu.
Kính bạn văn nhân trải tứ thơ.
Dệt ý, gieo vần câu đối khó.
Nâng tay, phóng bút kết duyên thơ
Bốn phương mặc khách và thi hữu.
Ngạo nghễ chung vui xướng họa thơ.
TMH Kính Mời
Lều Cỏ .. Rừng Mai
Ta về lều cỏ ... rừng mai
Gửi bao thương nhớ bên ngoài bến mơ
Thôi thương, hết nhớ, không chờ
Sáng nghe sương lạnh đêm mờ ánh trăng
Rừng Mơ hoa nở quanh năm
Hoàng mai không nở … phải chăng nhớ nàng ?
Sáng qua có chị bướm vàng
Vắng tin lều cỏ … vội vàng đến thăm
Bâng khuâng bướm nhắc ta rằng
Hết hôm nay nữa .. chín thu xa vời (1)
Sân ga … hôm ấy tiễn người (2)
Lòng ta dấu khóc trong cười đó thôi
………..
TNP
(1) Chữ rằng … nhất nhật bất kiến như tam thu hề …
Tam nhật bất kiến … tính là 9 thu..
(2) Thơ Trần Từ Duy - Giấu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2006 09:37:41 bởi TNP >
Bài thơ buồn ... bất chợt
1
Có lúc chợt buồn, ta hỏi mây
Sao mây bay mãi chẳng về đây
Sao chiều hôm ấy mây buồn thế
Có phải mây hờn … áo lụa bay
2
Có lúc chợt buồn ta hỏi trăng
Thương ai trăng sáng hỡi trăng rằm
Vườn xưa hờ hững trăng xưa lạnh
Trăng có còn thương .. chuyện chúng mình
TNP
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2005 00:20:57 bởi TNP >
Chiều Thu
Chiều thu ta trở về rừng
Nghe thu đổ lá nghe từng nhịp đau
Tại ta hay tại thu sầu
Quê hương một nửa địa cầu … nhớ nhung
TNP
Chiều Thu
Chiều thu ta trở về rừng
Nghe thu đổ lá nghe từng nhịp đau
Tại ta hay tại thu sầu
Quê hương một nửa địa cầu … nhớ nhung
TNP
Thơ xưa
Mong manh dấu hỏi ngập ngừng
Bên lều cỏ cũ còn rừng..thơ xưa
Hay là vùi gió dập mưa
Thời gian lấy mất...bốn mùa của nhau
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: