Mùa đông! Nếu mùa thu có vẽ đẹp não nề, thì mùa đông có vẽ đẹp u uẫn của nó. Trời lạnh buốt, hàng cây trơ trụi lá đứng co ro vô hồn hai bên đường. Không gian tĩnh mịch, không tiếng chim hót líu lo, ngay cả tiếng ríu rít của côn trùng cũng không có, chỉ có tiếng gió thĩnh thoảng hú rần rần như hoang dại. Bầu trời xám xịt mặc dù mới có 5 giờ mấy chiều, có một áng mây buồn nào đó như đang bao trùm lấy thành phố. Ngay cả dòng xe tấp nập trên đường cũng di chuyển một cách nặng nề, khô khan, tẽ nhạt. Nhích… nhích… nhích… đều đặn và máy móc như tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc. Lơ đãng nhìn đâu đâu trong dòng đời tấp nập của một chiều thứ hai, thả dòng suy nghĩ theo những ánh đèn xe vàng vàng đỏ đỏ ngập đường, một vì sao rơi xẹt ngang trước mắt làm tôi giật mình.
- Á, mẹ có thấy cái shooting star không?
- Có, con make a wish đi. Khi thấy sao rơi thì con nên make a wish.
- Có linh không mẹ? Có khi nào mẹ wish và nó trở thành thật chưa?
- Có chứ. Trên đường đi làm về mẹ hay thấy sao rơi và make a wish hoài đó chứ.
Tôi bần thần suy nghĩ. Tôi cũng từng thấy sao rơi nhiều lần trong những đêm tĩnh mịch - những đêm suy tư đi dạo trên đồi, những đêm nằm bên cạnh bờ hồ, lặng nghe tiếng nước vỗ về, thả hồn theo những vì sao lấp lánh trên cao, vu vơ thầm hỏi vì sao nào là của mình. Là ngôi sao lộng lẫy rạng rỡ trên bầu trời kia, là ngôi sao xa lắc xa lơ lẵng lặng ẩn mình trong đêm tối và thỉnh thoãng loé lên một tia sáng mờ nhạt, hay là ngôi sao lạc lối vừa rơi xuống trần gian? Cũng có một thời tôi hớn hỡ make a wish mỗi khi thấy sao rơi, chờ đợi ngày điều ước mơ đó trở thành sự thật, không một chút mảy may nghi ngờ. Những ước mơ đó đã trở thành sự thật hay vẫn còn lênh đênh bập bềnh như những vì sao? Tôi cũng không rõ. Tôi ước mơ gì? Happiness? Fortune? Health? Nhưng tôi không thể define rõ ràng, mạch lạc và đầy đủ how, who or what sẽ đem lại cho tôi happiness? Cái gì sẽ là fortune? Tiền? Tài? Công danh? Trí thức? Mong muốn cho nhiều, nhưng chưa hẳn hiểu rõ những gì tôi đang có, những gì tôi cần và càng không hiểu những gì tôi muốn. Như vậy những điều ước kia có khác gì những empty wishes.
Chiều nay, tôi sẽ để dành điều ước đó, chờ đến khi nào tôi hiểu đời hơn và hiểu rõ mình hơn thì tôi sẽ cash in cái điều ước đó. Còn bây giờ, tôi chỉ thấy tội nghiệp, thấy thương cảm cho một vì sao lạc lối, fell of its path, sẽ sống kiếp lênh đênh vô phương hướng, lạc loài trên biển đời vô vọng…