Vươn vai vướng vạt tơ trời...
ĐỐT LÁ
Thương mênh mông giọt nắng bên thềm
Thương tà áo ai nhẹ bay trước gió
Thương se sắt lối giầy sương ướt cỏ
Thương bồng bềnh làn môi đỏ kiêu sa.
Đời nghiệt ngã để ta là chiếc lá
Căng đầy thân tràn nhựa sống trong chồi
Reo vui với gió mười phương buổi sớm
Vươn tay đầy đón giọt nắng xuân tươi
Ta nào biết sẽ đến mùa bão tố
Cứ vui say trong ráng đỏ ban chiều
Để một tối đến bàng hoàng mưa gió
Sáng mai gầy trong quạnh quẽ đìu hiu.
Ta vẫn sống và ta vẫn yêu
Vẫn múa hát với mây trời tha thiết
Sống như quên những điều ai cũng biết
Sẽ đến ngày thu chết dưới đông già.
Rồi đông tàn, xuân mới lại đi qua
Chuyện chiếc lá người đời ai sẽ nhắc?
Ai sẽ hiểu một tấm tình chân thật
Đó rụng rơi trong tất tả cuộc đời?
Thương mênh mông mênh mông em ơi
Đông đã qua xuân mới lại về rồi
Còn dưới cội khô giòn chiếc lá thôi
Đang bùng lên ngọn lửa chơi vơi ./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2013 17:40:13 bởi Vàng Sa Khoáng >
Giản Đơn Xin vạn lần đừng kể nhé em yêu
đừng gợi thêm bất cứ điều chi cả
Chớ thanh minh cũng xin đừng dối trá
Hãy quên dần dịu ngọt những hôm qua
Hãy vùi chôn chua xót những ngày xa
cho lắng lại đợt sóng lòng đã cũ
chỉ ngần ấy với anh là quá đủ
tấm chân tình nguyên vẹn của hai ta
Anh chẳng trách đời anh chẳng thứ tha
bởi quá khứ có lẽ nào có lỗi
Đâu thuộc về anh những tháng ngày nông nổi
ai vô tình vội vã bước qua em
Cũng chẳng ghen tuông, sẽ chẳng giận hờn
Bởi tình anh dành em là hiện tại
Phút này đây và sẽ là mãi mãi
Giản đơn vì từ phút ấy, anh yêu.
Giản đơn vì dĩ vãng ấy vô chiều
Anh vĩnh viễn chẳng bao giờ hiện hữu./.
Ý kiến của bạn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2013 01:16:11 bởi Vàng Sa Khoáng >
Dông Bão ngày xuân
Em đẹp quá nhưng đẹp chi thừa mứa ?
Xuân lại về rát bỏng hờn ghen
Khi nắng mới thẹn thùng bên cửa
Khi cồn cào đau tức quặn đêm đen.
Cho tủi hờn tình kia không đặt tên
Ai đang cố xoá nhoà từng dấu vết
Để càng xóa lại càng nhiều da diết
Để bóng hình choán hết cả thinh không.
Dông tố trong lòng-dông tố câm
Mà vò xé cõi lòng ta bầm dập
Để nỗi nhớ không lời yêu bật khóc
Để lối về dâng ngập mắt môi xa.
Ta vẫn yêu mọi con đường em qua
Ta vẫn thương từng bước nhỏ điệu đà
Ta vẫn nói muôn lời yêu nghẹn đắng
Bao nỗi niềm xa xót chỉ mình ta.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.02.2013 00:19:42 bởi Vàng Sa Khoáng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: