Vươn vai vướng vạt tơ trời...
ĐỐT LÁ
Thương mênh mông giọt nắng bên thềm
Thương tà áo ai nhẹ bay trước gió
Thương se sắt lối giầy sương ướt cỏ
Thương bồng bềnh làn môi đỏ kiêu sa.
Đời nghiệt ngã để ta là chiếc lá
Căng đầy thân tràn nhựa sống trong chồi
Reo vui với gió mười phương buổi sớm
Vươn tay đầy đón giọt nắng xuân tươi
Ta nào biết sẽ đến mùa bão tố
Cứ vui say trong ráng đỏ ban chiều
Để một tối đến bàng hoàng mưa gió
Sáng mai gầy trong quạnh quẽ đìu hiu.
Ta vẫn sống và ta vẫn yêu
Vẫn múa hát với mây trời tha thiết
Sống như quên những điều ai cũng biết
Sẽ đến ngày thu chết dưới đông già.
Rồi đông tàn, xuân mới lại đi qua
Chuyện chiếc lá người đời ai sẽ nhắc?
Ai sẽ hiểu một tấm tình chân thật
Đó rụng rơi trong tất tả cuộc đời?
Thương mênh mông mênh mông em ơi
Đông đã qua xuân mới lại về rồi
Còn dưới cội khô giòn chiếc lá thôi
Đang bùng lên ngọn lửa chơi vơi ./.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2013 17:40:13 bởi Vàng Sa Khoáng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: