Gió Mùa Hè và bạn hữu
Nón lá 28.01.2013 21:47:42 (permalink)
Gió và gối ôm

Gió Mùa Hè đã từng đọc ở đâu đó người ta bảo những người hay ôm gối ôm khi ngủ là người thiếu tình thương hay rất cần tình thương, Gió thì Gió không tin lắm. Nếu như vậy chẳng lẽ cả nhà Gió ai cũng cần tình thương sao. Đơn giản là lúc nhỏ mẹ hay tập cho chị em Gió ôm gối ôm ngủ nên lớn lên ai cũng có thói quen ngủ với gối ôm.


Từ nhỏ tới lớn Gió cứ ngỡ tất cả mọi người khi ngủ ai cũng phải có gối nằm và gối ôm hết. Nhưng không phải vậy, gối nằm thì chắc ai cũng có còn gối ôm thì... người cần người không. Nhớ cái hồi đi chiến dịch mùa hè xanh lần đầu tiên ngủ ở nhà người lạ những đêm đầu Gió cứ nằm hoài mà không thể chợp mắt được. Điều này chắc cũng bình thường, lạ chổ mà. Nhưng ngoài cảm giác lạ chổ Gió còn thấy thiếu thiếu cái gì đó nữa. À, là thiếu... cái gối ôm. Thường thì Gió vẫn quen gối đầu lên chiếc gối nằm thâm thấp thôi, hễ những khi nằm lên cái gối hơi cao một chút là thế nào một lát sau Gió cũng bị mỏi cổ. Bởi Gió luôn nằm gối thấp nên nếu lỡ như không có gối nằm cũng không đến nỗi nào. Thoạt đầu sẽ có cảm giác đầu hơi bị ngửa ra một chút nhưng nằm một lát cũng sẽ quen dần, còn không có gối ôm Gió thấy trống trải, trơ trọi thế nào đó, tay chân cứ thừa thải hỏng biết.. ôm cái gì. Khi tham gia chiến dịch Gió có mang theo cái mùng đơn, còn nhỏ bạn được phân công ở chung nhà với Gió đem theo cái mùng đôi. Thành ra khi Gió và nhỏ ngủ chung lại dư ra cái mùng đơn của Gió. Bởi vậy lúc ngủ để bớt cảm giác trống trải Gió lôi mùng ra đắp, đương nhiên đắp mùng thì không giống với ôm gối ôm rồi nhưng dù sao có cái để đắp lên cũng bớt được cảm giác thiếu vắng và nó đã giúp Gió ngủ được trong suốt thời gian đó.

Một lần ngoại qua nhà Gió chơi nhìn cái giường của Gió ngoại hỏi sao mà nhiều gối quá vậy còn chổ đâu mà nằm. Gió khoái chí cười toe toét khoe thêm "giường của mẹ con còn nhiều gối hơn nữa kìa, mà con bỏ bớt một cái gối nằm rồi đó ngoại". Trên chiếc giường nhỏ của Gió sơ sơ có... 5 cái gối thôi. Vốn dĩ nhà Gió ai cũng thích có nhiều gối, nhưng sở thích về gối thì mỗi người mỗi khác. Gió và mấy chị thích nằm gối thấp trong khi ba và mẹ thích gối cao. Gió thích ôm gối mềm, người chị kế cũng vậy. Chị lớn thì thích gối cứng. Có lần thấy gối ôm của Gió mềm quá mẹ lấy gòn dồn thêm vào, lúc đó Gió đang đi học nên không biết chừng tối ngủ rờ tới cái gối thấy không còn mềm mại nhẹ nhàng như mọi khi nên phàn nàn với mẹ: "Con thích gối mềm hà. Ôm cái gối cứng giống ôm cục đá quá, ôm gối mềm nó tình cảm hơn". Vậy là mẹ phải đổi cái gối mềm cho Gió. Như vậy cũng chưa là gì so với gối ôm của chị Gió, nó còn buồn cười hơn. Gối của chị vừa nhỏ vừa ngắn với chỉ một dúm gòn bên trong. Mỗi khi chị ôm, chút gòn đó lại chạy hết về hai đầu gối còn chính giữa thì mỏng lét như là hỏng có gì hết. Chắc tại nó nhỏ và nhẹ như vậy nên chị hay có thói quen vắt gối qua cổ ngủ. Gió và mẹ gọi đó là cái "ruột vịt" của chị.

Những chiếc gối của gia đình Gió ngày trước thường được mẹ mua ngoài chợ. Thỉnh thoảng mẹ mua riêng gòn về thay hay dồn thêm vào, gòn này được lấy từ trái gòn là một loại trái có hình bầu dục màu xanh nhọn ở hai đầu còn bụng thì no tròn chứa đầy gòn. Trong nhà Gió còn có những chiếc gối được mẹ làm từ vải vụn, thay vì dồn gòn mẹ sẽ dồn vải vụn vào. Nhưng gối làm bằng vải thường rất nặng nên Gió chẳng thích chút nào. Ngoài ra người ta còn có thể dồn gối bằng vỏ đậu xanh, Gió đã thấy một chiếc gối như vậy do ngoại làm. Bây giờ tất cả những chiếc gối đó coi như đã lạc hậu rồi, siêu thị bán đầy những chiếc gối được làm từ công nghệ cao vừa nhẹ, mềm (đúng sở thích của Gió) vừa đàn hồi hơn nhiều và đương nhiên cũng đắc hơn.

Đôi lúc Gió tự hỏi không biết ai đã nghĩ ra những chiếc gối rất hay như vậy và gối xuất hiện từ khi nào trong cuộc sống con người. Chắc là từ khi con người phát hiện ra giấc ngủ không phải lúc nào cũng đến một cách dễ dàng chăng ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2013 21:58:39 bởi Nón lá >
#1
    Nón lá 29.01.2013 20:54:01 (permalink)
    Gió và trăng

    Đêm mùa hè, trời nóng quá nên lúc mới vào giường ngủ Gió hay quay đầu nằm gần quạt. Đợi một lát khi thấy đỡ nóng hơn Gió sẽ quay đầu về hướng ngược lại và từ từ đi vào giấc ngủ. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe. Gió biết để quạt ngay đầu dễ bị bệnh, hơn nữa gió từ quạt làm những sợi tóc bay cạ cạ vào mặt nhồn nhột khó chịu, không dễ ngủ chút nào.

    Đêm đó cũng vậy, lúc Gió đang nằm thưởng thức những cơn gió mát và suy nghĩ vẩn vơ thì bất chợt vang lên tiếng mèo gừ giữa đêm khuya. Nghe rờn rợn. Hàng xóm của Gió có nuôi hai con mèo khá to và dữ, ghét nhất là hễ nhà Gió nuôi con mèo nào cũng bị nó đuổi cắn. Những đêm gần đây mèo nhà Gió và mèo hàng xóm thường xuyên rượt đuổi, cắn lộn. Tiếng mèo kêu dai dẳng giữa đêm khuya thiệt là rùng rợn. Chị Gió không chịu được phải mở cửa đuổi chúng đi. Lúc đó Gió đang nằm quay đầu lại hướng cửa nên thấy cả khoảng trời khuya mờ ảo bên ngoài bàng bạc trong ánh vàng đèn đường, chợt nhớ đến những đêm trăng cũng bàng bạc như thế. Có ai giống như Gió không, nhìn đèn nhớ trăng !!

    Trăng trong ngày thơ ấu của Gió là những đêm Trung thu không có điện con nít cả xóm rồng rắn cầm lồng đèn đi khắp xóm. Lồng đèn chỉ đơn giản làm bằng giấy kiếng và nan tre bên trong có cuộn lò xo nhỏ để gắn nến. Lồng đèn thường được làm theo hình con bướm, con gà hay chiếc tàu. Đó là loại lồng đèn đơn giản và rẻ tiền, rất nhiều khoảng trống nên gió cứ lùa vào làm tắt nến. Có khi phải đi xin lửa châm nến mấy lần trong một đêm, cũng có đứa bất cẩn nghiêng tay khiến lửa bắt vào giấy kiếng, nan tre. Vậy là niềm vui đêm Trung thu bị thiêu rụi. Nhiều đứa chẳng cần mua lồng đèn chỉ cần cái lon sửa bò gắn thêm hai cái nút khoén làm bánh xe, bên trong gắn nến, đít lon thì dùng đinh dập mấy lổ nhỏ cho ánh sáng thoát ra thêm phần sinh động. Rồi gắn thêm một thanh tre dài làm cán đẩy đi chơi, vậy là có thể vui Trung thu rồi. Những đêm đó trăng sáng vằng vặc khoảng sân rộng nhà hàng xóm nơi đám bạn Gió tụ tập chơi đủ thứ trò. Nào là “Rồng rắn lên mây hỏi có ông chủ có ở nhà hay không?”. Rồi nào là ca hát với sân khấu là chiếc giường nằm khơi khơi ngoài sân, lồng đèn thì được dựng hai bên giường y như nhà hát tưởng tượng cho ca sỹ quần chúng biểu diễn. Chơi mệt thì ngồi túm lại kể chuyện. Những lúc đó thấy trăng quý giá vô ngần và bị cúp điện vậy mà hóa hay. Đêm Trung thu nhờ đó mà trọn vẹn niềm vui trong ngần.

    Rồi Gió yêu trăng sâu đậm hơn từ những ngày ra sân trải chiếu nằm cùng ngoại. Đó là những tối mất điện ngoại lau khoảnh sân xi-măng nho nhỏ trên gác rồi hai bà cháu trải chiếu ra nằm. Gió đêm mát rười rượi, trên cao là trăng và hàng vạn vì sao nhấp nháy, bên tai là tiếng ngoại rì rầm kể chuyện. Ánh trăng trải một thứ ánh sáng mờ ảo kỳ dịu cùng gió mơn man trong câu chuyện ngoại kể về thời thơ ấu nơi đồng quê đã ghi đậm trong ký ức Gió như là một phần tuổi thơ êm đềm khó phai.

    Khi Gió lớn lên, trăng vẫn còn đó nhưng Gió đã quá tuổi chơi lồng đèn, ngoại cũng không còn ở chung nhà, khoảnh sân ngày xưa giờ chẳng còn chổ để nằm. Gió không còn tâm trí và thời gian để ngắm trăng. Một hôm Gió đi làm về trễ, đường xa quạnh quẽ chỉ mong sớm về đến nhà nhưng hôm ấy con đường sao mà sáng quá, ngó lên đã thấy trăng treo vành vạnh trên đầu. Gió đi trăng cũng đi, như bạn bè cùng sánh bước. Trăng tràn ngập cả con đường, Gió thấy lòng reo vui ấm áp nhưng sao trăng vẫn chỉ một mình giữa bầu trời ?

    Trăng kỳ ảo, mông lung ngày thơ ấu. Trăng gần gũi, thanh bình những đêm nằm bên ngoại. Trăng cao vòi vọi, cô đơn giữa bầu trời đêm những hôm đi làm về muộn. Và trăng khuất lấp trong lãng quên của ánh đèn phố thị. Cũng là một trăng đó thôi nhưng người nhìn trăng không phải lúc nào cũng cùng tâm trạng. Đã từng có lúc trăng là niềm an ủi vô tận trong đêm không đèn, trăng là niềm vui, là mong mỏi đợi chờ với nhiều huyền dịu như cổ tích. Rồi xô bồ cuộc sống, sáng choang ánh đèn đẩy trăng vào góc tối lãng quên.

    Trăng bây giờ ra sao ? Vẫn vành vạnh giữa trời bao dung hay đã hư hao để mặc mây che khuất ?

    Trăng có còn cổ tích ? Chị Hằng, chú cuội, cây đa vẫn y nguyên như ngày xưa cũ ?
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2013 21:02:25 bởi Nón lá >
    #2
      Nón lá 13.02.2013 11:59:16 (permalink)
      Gió và thư viết tay
       
      Một hôm như mọi hôm Gió xem TV với mẹ, trên truyền hình là vở kịch với nhiều tình huống hài hước và dễ thương về những lá thư vi tính. Xem kịch cười thật nhiều và nhớ cũng thật nhiều. Nhớ một thời Gió từng miệt mài nắn nót từng dòng thư gởi người thân, bạn bè. Thời vi tính chưa phổ biến như bây giờ, thời người ta còn dư dả thời gian và tình cảm để trải lòng cùng nhau.
       
      Ngày còn nhỏ gia đình Gió hay nhận được thư của họ hàng bên ngoại. Vì điều kiện xa xôi ít có dịp gặp gỡ nên những cánh thư đã trở thành phương tiện thăm hỏi nhau. Mỗi lần nhận được thư cả nhà chuyền nhau đọc, sau đó ba hay kêu chị em Gió viết thư thăm hỏi mọi người. Ba mẹ cũng viết rồi bỏ chung cả ba bốn lá thư của ba mẹ, chị em Gió vào một phong thư gởi đi. Thường thì trước khi gởi cả nhà ai muốn đọc cứ mở ra đọc vì chỉ là thư thăm hỏi, kể chuyện gia đình nên không có gì riêng tư cả. Ba hay xem thư của từng đứa rồi nhận xét coi ai viết hay viết dở ra sao, chỉ là những lời nhận xét vui thôi nhưng đối với tụi con nít như Gió đó vẫn là những niềm tự hào nho nhỏ. Gió cố viết thật hay, thật tình cảm một phần cũng vì muốn có những lời khen của ba chứ họ hàng ở xa quá lại ít gặp nhau tình cảm nếu có cũng rất mờ nhạt và càng mờ nhạt hơn với đám con nít chưa biết nghĩ nhiều ngày đó.
       
      Không biết có phải do thói quen từ nhỏ không mà Gió dường như thích trải lòng qua con chữ hơn. Sau này Gió cũng hay viết thư cho nhỏ bạn ở xa, chỉ khác là thư viết bằng tình cảm thật chứ không phải vì muốn được khen. Đó là nhỏ bạn Gió thích nhất trong đám bạn học. Nhỏ đó xuất cảnh ra nước ngoài theo gia đình. Ngày chia tay Gió đưa phong thư cho bạn, trong đó có ghi địa chỉ để hai đứa còn có thể liên lạc với nhau. Hôm đó Gió nhớ rất rõ đã đạp xe tới nhà bạn trao vội phong thư khi bạn đang ngồi nói chuyện với đám bạn học chung trường ở phổ thông. Gió và bạn cũng là bạn học chung nhưng là học chung thời tiểu học. Cả đám nhìn Gió như nhìn một cái gì đó rất lạ lùng, Gió ngượng thấy mình sao mà sến quá.
       
      Nhưng bạn đã viết thư về. Đó là niềm vui khôn tả. Mỗi cánh thư bạn mang lại niềm vui kéo dài đến hai ba ngày, sau đó là tiếp hai ba ngày Gió căm cụi nắn nót ngồi viết thư trả lời. Gió kể chuyện của mình, chuyện học hành, chuyện đường phố, thời tiết Việt Nam. Đủ thứ linh tinh lang tang. Và cứ muốn viết dài mãi. Thư gởi bạn lúc nào cũng dài hai trang trở lên. Thư gởi ra nước ngoài tiền tem tính bằng cân nặng của bức thư, Gió lúc đó là sinh viên không có nhiều tiền nên mỗi cánh thư với Gió là cả một sự cố gắng. Vì hay viết thư nên Gió có thói quen đi nhà sách chọn lựa giấy viết thư và bao thư có in hoa văn thật đẹp. Gió muốn những lá thư của mình phải thật đặc biệt.
       
      Kể cả sau này khi quen bạn ở xa, thư từ qua lại Gió cũng thích dùng loại giấy và phong bì đặc biệt không phải loại bán sẵn ở bưu điện. Thư gởi đi rồi là bắt đầu đếm ngày tháng, Gió tính từng ngày bao giờ bưu điện sẽ chuyển thư, thư sẽ mất bao nhiêu ngày đường để đến chỗ bạn. Thêm mấy ngày nữa để bưu điện bên đó chuyển thư cho bạn. Gió ước chừng khi nào bạn sẽ cầm thư trên tay đọc từng dòng chữ Gió đã căm cụi viết. Bạn sẽ cười ra sao, thích thú như thế nào. Rồi lại tính từng ngày, khi nào bạn sẽ viết thư trả lời, mất bao nhiều thời gian thư sẽ đến chỗ Gió. Cứ như thế Gió lại đợi từng ngày. Đến thời gian ước chừng sẽ nhận được thư mà không thấy thư bạn tới là buồn vu vơ, nghĩ ngợi lung tung chắc là bạn bận chưa viết kịp. Rồi lâu quá vẫn chưa có tin sẽ có chút hờn giận sao bạn lại chưa chịu viết, sao lại làm lơ thư của Gió chứ? Nhưng bao nhiêu buồn giận sẽ tan nhanh khi đi học về thấy thư bạn nằm trên bàn. Háo hức leo lên giường mở thư ra đọc, lòng vui mừng theo từng nét chữ thân quen của bạn. Niềm vui lâng lâng theo từng câu chữ bạn kể, bâng khuâng theo từng nỗi nhớ của bạn. Nhìn nét chữ có thể đoán được đoạn nào bạn đang vội, đoạn nào rất cân nhắc. Đọc xong thư ngơ ngẩn hồi lâu cảm giác hờn giận lại nhen nhóm sao thư bạn lại ngắn hơn thư Gió viết? Gió viết những ba trang chi chít chữ còn bạn chỉ viết chưa đầy hai trang mà chữ thì to nữa chứ. Thật là… không công bằng. Nhưng bù lại bạn rất hay gởi hình, hình lại rất đẹp. Gió thì thư chỉ toàn chữ hiếm khi có hình, nếu có chỉ duy nhất kèm theo một tấm hình thôi, còn bạn thư ngắn nhưng hình thì cả xấp. Kể cả anh bạn quen sau này cũng vậy, thường thì trong thư ngoài chữ ra còn có một vài thứ gì đó như thiệp, lịch, tem nhiều nhất vẫn là hình. Sau mỗi tấm hình có chữ của bạn ghi lại đôi dòng giới thiệu bạn đang chụp ở đâu nhân dịp gì hay đôi khi chỉ là một vài câu đại loại như “Gió thấy đẹp hông?”.
       
      Đẹp, dĩ nhiên là đẹp rồi. Sao lại không đẹp khi ngày đó bạn dù bận rộn chuyện học hành mưu sinh vẫn cố dành thời ghi từng dòng từng chữ. Bây giờ công nghệ phát triển chẳng còn ai chịu khó viết thư tay nữa rồi. Cả Gió cũng vậy. Lâu lâu Gió vào trang mạng xã hội dạo quanh một vòng xem bạn bè đang làm gì, vui vui thì nhảy vô bình luận vài chữ không đầu không đuôi, thích thì like một cái. Mọi thứ đều nhanh, gọn, tức thời không còn phải chờ đợi đếm từng ngày nghĩ thư bạn đang đâu đó ở ngoài kia đang chờ đến tay mình. Cảm giác nôn nao chờ nhận thư bây giờ đã xa dịu vợi.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2013 12:06:04 bởi Nón lá >
      #3
        Nón lá 24.09.2013 22:26:06 (permalink)
        Gió và mưa Sài Gòn

        Trời những ngày cuối hè thật oi bức và ngột ngạt. Chiều bất chợt nghe tiếng lộp độp trên mái tôn. Mưa. Từng hạt, từng hạt khó nhọc rơi. Mưa thưa thớt rồi bất chợt ào ào. Gió thổi bạt những hạt mưa nghe rào rạt kèm theo tiếng sấm chớp ầm ừ. Không ngờ từ những hạt mưa rải rác ban đầu đã nhanh chóng trở thành cơn mưa giông gầm gừ dữ dội như đang trút hết những dồn nén của bao ngày. Mưa ồ ạt, xối xả...

        Tiếng mưa dịu dần không còn gió giật chỉ còn những sợi nước đều đều rơi. Như một kẻ sau khi tạm dừng cơn thổn thức chỉ còn nước mắt tuôn theo quán tính... Rồi đột nhiên thấy bao nhiêu đó chưa đủ hả giận mưa lại bùng lên mãnh liệt. Lại gào thét bằng tiếng gió, tiếng sấm.

        Gió tạm thời đẩy lui cái nóng hầm hập, bầu không khí trở nên mát dịu, dễ chịu hẳn. Ừ thì cứ mưa đi, mưa cho hả những ngày nắng nóng. Mưa báo hiệu một mùa mưa đến sớm hay có thể chỉ là cơn mưa trái mùa giải tỏa cái nóng bủa vây suốt mấy tháng nay.

        Cơn mưa đã nhẹ hạt, đều đều. Đã nghe tiếng động cơ xe máy dọc ngang trên phố. Đang là giờ cao điểm mọi người từ công sở, trường học ùn ùn ùa ra đường về nhà. Mưa tạnh. Trời trong.

        Trời mưa. Mát.

        Mưa làm gì cũng thích. Nhắm mắt ngủ cũng dễ chìm vào mộng hơn với những âm thanh rì rào êm đềm. Đọc sách trong tiếng mưa rầm rì cũng thi vị lắm. Làm thơ, viết văn trong không gian này thì còn gì bằng. Mở những bài nhạc du dương, hồn thế nào cũng đi hoang theo tiếng hát, tiếng mưa. Đơn giản nhất là ngồi ngắm trời, ngắm đất, ngắm mưa cũng mang lại niềm thích thú không kém.

        Cho nên mưa làm gì cũng thấy tiếc. Đi ngủ thì tiếc thời gian nhe nhạc, đọc sách. Nghe nhạc hồn lại lơ lửng đi tìm ý thơ. Đọc sách thỉnh thoảng lại thấy chiếc giường quyến rũ quá.

        Mưa cũng khiến người ta dễ mất tập trung, hồn cứ lãng đãng đâu đó...
         
        Nhưng mưa Sài Gòn không phải lúc nào cũng dễ chịu. Nó khó đoán định hệt như tính nết con gái Sài Gòn. Đến bất chợt đi bất ngờ, tưởng nhỏ lại bùng lên giận dữ, đang ào ạt lại hiền hòa thút thít. Cứ ngờ dai dẳng lại tạnh ráo hẳn. Mưa chỉ vì không thể không mưa, thế thôi. Mưa đôi lúc làm người ta bực bội, trời đang nắng hanh thế kia có ai ngờ lại trút nước ào ạt làm ướt áo biết bao kẻ qua đường. Ấy thế mà vừa khoát vội lên người chiếc áo mưa dày cộp thì mưa cũng vừa tan, và khúc đường mới này lại khô ran khiến kẻ mặc áo mưa vừa ngột vừa dị hợm như người đến từ thế giới khác. Nhưng đó cũng là một trong những điều quá đỗi bình thường của Sài Gòn. Rồi lắm hôm ngay trước giờ đi làm không dưng trời đổ mưa có kẻ nằm trên giường dậy không đành, nằm không dám cứ nấn ná tự hỏi liệu có nên xông ra đường trong cơn mưa ào ạt như vậy không? Rồi cơn lười biếng đã thắng, thôi thì cứ nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng cũng chẳng ngủ được nữa. Rồi mưa đột ngột tạnh ngay trước giờ đi làm, nhưng giờ đó mà còn mất thời gian chuẩn bị nữa thì không kịp. Nếu đi làm sẽ đến muộn bằng như ở nhà thì lương tâm day dứt không yên, giá mà cứ mưa mãi có phải hay hơn không. Ít ra có một người sẽ có lý do để mượn cớ. Ghét mưa Sài Gòn bao phen khiến người ta khó xử, giận mưa Sài Gòn hay vô cớ làm ướt áo nhưng khi xa lại nhớ nhiều những cơn mưa Sài Gòn cũng bởi cái thói đỏng đảnh đó, nhất là khi tự thấy mình cũng mang trong người một phần cái nắng mưa thất thường đó của Sài Gòn.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2013 22:28:01 bởi Nón lá >
        #4
          Nón lá 19.09.2015 10:05:21 (permalink)
          Gió và vòng đeo tay
           
          Gió có một chiếc vòng tay mỏng manh đơn giản. Chiếc vòng ấy đã theo Gió từ ngày còn học phổ thông. Nó màu trắng, hoa văn chỉ là những đường gạch xéo qua lại hình thoi không cầu kỳ. Điểm đặc biệt của nó là... không có gì đặc biệt, chính vì vậy mà ít hay thậm chí là không có người lớn nào thèm đeo vòng tay kiểu ấy. Nếu đeo vòng tay kiểu này ít nhất phải đeo cả bộ bảy chiếc bằng vàng sáng chóe kia.


          Hồi Gió mới vào đại học, những ngày đầu ngơ ngác trường lạ, bạn lạ chưa biết kết thân với ai. May mà lần ấy trong số bạn bè cùng lớp có cô bạn dưới miền Tây lên nhìn đẹp mà hiền. Vì bạn ấy đẹp nên mới nhìn đã thấy thích, nhưng quan trọng là bạn ấy hiền nên mới dám làm thân. Những hôm học ở hội trường rộng thênh thang hai đứa đều ngồi cạnh nhau. Hầu như ngày nào cũng vậy, đứa nào vô trước sẽ dành chỗ cho đứa kia. Hôm đó chắc là mới có kiểu tóc mới nên Gió đi học hơi sớm, ngồi ngay chiếc ghế đầu hàng và dành sẵn chỗ kế bên cho bạn. Vậy mà chờ mãi không thấy bạn vào, ngồi học một mình buồn hiu. Đến cuối giờ khi tan lớp, đứng lên ra về chợt bạn chạy lại gọi rồi cười rất tươi. Thì ra bạn ngồi nãy giờ ở hàng dưới, vì Gió để kiểu tóc mới nên bạn nhận không ra. Gần cuối giờ khi Gió giơ tay lên vuốt tóc bạn nhìn thấy chiếc vòng đơn sơ đó mới biết thì ra bạn mình ngồi ngay đó. Cũng bởi chiếc vòng tay đặc biệt không ai có nên bạn nhận ra Gió giữa đám đông.
           
          Nhiều người lần đầu gặp hay tò mò đưa mắt nhìn, rồi đến lần gặp thứ hai thứ ba thế nào cũng hỏi "chiếc vòng đó bằng gì vậy, bạc hả?". Vì ai cũng nghĩ chắc nó phải giá trị mới có người đeo trên tay chứ nhỉ, dù gì cũng là thứ trang sức của người lớn mà. Những lúc đó Gió chỉ cười cười: "không phải, cũng chẳng biết làm bằng gì nữa". Thật ra thì sao mà không biết, nó bằng nhôm-Gió đoán thế-vì nó cứ trắng mãi không bị đen hay bị xỉn màu dù đã ngần ấy năm. Trả lời thế là vì sỹ diện thôi, chẳng lẽ kể cho mọi người biết cái vòng đó là đồ của con nít đeo. Một hôm lâu lắm rồi chị Gió lượm được ở đâu đó mang về, thấy tay Gió nhỏ nhất nhà nên đeo thử. Ai ngờ đeo vào rồi không tháo ra được vì nó nhỏ xíu, vừa y vào cổ tay thôi. Tính Gió cũng đơn giản nên thấy vậy thì thôi, dù gì nó cũng không bị đen nên thôi cứ vậy đeo tiếp và tương lại chắc sẽ đeo cho đến khi chết thì thôi.
           
          Thật ra nó là vật đã gắn bó trên thân lâu nhất nên cũng là thứ có tình cảm nhiều nhất. Vật quý hay không không ở giá trị hiện kim mà ở giá trị tình cảm và kỷ niệm. Nó như một dấu ấn riêng biệt. Có người xăm một cái hình hay một dòng chữ lên một vị trí nào đó trên cơ thể để tạo sự khác biệt. Với Gió đó là chiếc vòng tay không đáng một xu này. Nó nhẹ nhàng, giản tiện và không cần phải lo lắng bị va chạm, trầy xước hay cướp giật. Cho nên người bạn nhỏ này cũng có nét duyên dáng, đáng yêu riêng của nó. Chính vì vậy mà Gió không nỡ rời xa.
           
          19/9/2015



           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2015 12:33:43 bởi Nón lá >
          Attached Image(s)
          #5
            Nón lá 14.10.2015 12:36:39 (permalink)
            Gió và thế giới ảo
             
            Ở vào thời điểm này thế giới ảo có lẽ chẳng còn mấy xa lạ. Và từ ngày điện thoại thông minh xuất hiện thì sống ảo gần như là xu thế rồi. Nhưng thế giới ảo với Gió là một nơi khác, khác hơn rất nhiều so với đa số mọi người.
             
            Bạn của Gió có người không đặt chân vào thế giới đó bởi thấy nó chỉ đem lại phiền phức. Ở trên đó dường như không có chuẩn mực đạo đức hay giới hạn nào để người ta phải theo nên cái tốt dễ nhân rộng mà cái xấu cũng dễ lan xa. Nếu thế giới bây giờ là phẳng thì thế giới trên mạng ảo càng phẳng hơn bao giờ hết và thực sự không có biên giới. Ở trên đó không thể phân biệt giới tính, không cần tên tuổi, không cả nhân diện và càng không quan trọng trình độ hay văn hóa. Cái người ta biết nhau chỉ là những con chữ, không hơn không kém. Chữ là vũ khí, là phương tiện kết giao cũng là tấm khiêng che đậy nhân diện thật. Cho nên mới sản sinh ra nhiều anh hùng bàn phím và nhiều scandal chỉ vì dăm ba con chữ. Trong thế giới đó người ta giết nhau bằng chữ, người ta mua bán, lừa lọc đảo điên cũng bằng chữ. Người ta đánh bóng tên tuổi, người ta kêu gọi mọi người, người ta kết bè kéo phái bằng những con chữ vô tri. Cho nên không ngoa khi nói rằng thế giới ảo còn phức tạp hơn cả thế giới thực và lắm kẻ sống rất ảo trong thế giới đó.
             
            Nhưng với Gió nơi đó đơn giản hơn, nó là nơi chốn thứ ba ngoài công sở và nhà để Gió thư giãn và sống thật với chính mình. Để chắn những thị phi Gió rào lại mảnh vườn ảo nhỏ bé của mình. Nơi đó sẽ không có người quen nào trong thế giới thật có thể đặt chân vào, nơi đó sẽ là nơi kết giao với bạn bè đồng điệu trong thế giới khác ngoài những cơm áo gạo tiền. Không có người quen trong đời thật để Gió có thể thoải mái trong không gian của riêng mình. Nơi đó sẽ chỉ có Gió thôi còn những bạn ảo sẽ như là cái cây, cục đá ngoài sân hay cái bàn, cái ghế trong nhà hoặc như cơn gió thoảng qua và Gió sẽ thoải mái tâm sự chuyện lòng cùng những bạn bè vô tri đó. Đôi khi mệt mỏi trong công việc có thể than vãn mà không sợ cái bàn, cái ghế ấy sẽ chạy đi mách sếp. Có thể tếu táo, có thể tung tẩy mà không cần nghĩ ngợi, cân nhắc như chỉ ta với riêng ta. Không sợ phiền lòng ai. Phương châm của Gió là quen nhau trong đời thật thì đừng biết nhau trên mạng, quen trên mạng thì đừng biết mặt ngoài đời. Là hai thế giới tách bạch rõ ràng để Gió còn được là chính mình ở nơi chốn thứ ba riêng tư đó.
             
            Dĩ nhiên trong thế giới ảo Gió chưa từng vì nó ảo mà cư xử thái quá với ai. Vì điều gì mình không muốn thì không nên làm với người khác. Cho nên nơi ấy khá bình yên, thỉnh thoảng cũng có vài cơn gió lớn nhưng chưa từng có bão. Cho đến một ngày Gió thay đổi suy nghĩ. À, chắc vì Gió lang thang hơi nhiều nên bị nhuốm bụi trần. Gió thấy thế giới ảo phẳng như vậy, bao la như vậy sao mình cứ bó mình ở một mảnh vườn thôi. Còn nữa, người quen ở đời thật cũng có dăm ba loại người, cũng có thể mời vài người bước chân vào chốn riêng. Vậy là Gió dang tay kết bạn. Bạn mới rất nhiều và bạn quen cũng có. Những người bạn ấy chỉ cần là người có cùng một điểm chung Gió sẽ không ngần ngại mời vào nhà.
            Duy có một điều Gió không thay đổi đó là không mang thị phi vào nhà. Chuyện này chắc là không dễ, nhưng phải ráng thôi. Gió nhớ có đọc một quyển sách mà nội dung thì lâu rồi cũng không còn nhớ rõ nhưng tên truyện thì nhớ rất rõ, Xa Đám Đông Điên Loạn. Giờ Gió đang làm ngược lại, đang hòa vào một đám đông nhỏ trong một đám đông rộng lớn. Thường thì nơi nào đông nơi đó dễ loạn. Chỉ hy vọng là đám đông này không "điên loạn" vì dù sao Gió cũng có chọn lọc để đến với nhau. Mong rằng giữa đám đông Gió sẽ siêng năng hơn, có mục tiêu hơn để viết nhiều hơn, trải lòng nhiều hơn. Cũng là mở lòng ra hơn.
             
            Cho đến bây giờ thế giới ảo vẫn là nơi chốn thứ ba mà Gió hằng yêu mến và luôn giữ gìn.
             
            14/10/2015
             
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9