Gió và vòng đeo tay Gió có một chiếc vòng tay mỏng manh đơn giản. Chiếc vòng ấy đã theo Gió từ ngày còn học phổ thông. Nó màu trắng, hoa văn chỉ là những đường gạch xéo qua lại hình thoi không cầu kỳ. Điểm đặc biệt của nó là... không có gì đặc biệt, chính vì vậy mà ít hay thậm chí là không có người lớn nào thèm đeo vòng tay kiểu ấy. Nếu đeo vòng tay kiểu này ít nhất phải đeo cả bộ bảy chiếc bằng vàng sáng chóe kia.
Hồi Gió mới vào đại học, những ngày đầu ngơ ngác trường lạ, bạn lạ chưa biết kết thân với ai. May mà lần ấy trong số bạn bè cùng lớp có cô bạn dưới miền Tây lên nhìn đẹp mà hiền. Vì bạn ấy đẹp nên mới nhìn đã thấy thích, nhưng quan trọng là bạn ấy hiền nên mới dám làm thân. Những hôm học ở hội trường rộng thênh thang hai đứa đều ngồi cạnh nhau. Hầu như ngày nào cũng vậy, đứa nào vô trước sẽ dành chỗ cho đứa kia. Hôm đó chắc là mới có kiểu tóc mới nên Gió đi học hơi sớm, ngồi ngay chiếc ghế đầu hàng và dành sẵn chỗ kế bên cho bạn. Vậy mà chờ mãi không thấy bạn vào, ngồi học một mình buồn hiu. Đến cuối giờ khi tan lớp, đứng lên ra về chợt bạn chạy lại gọi rồi cười rất tươi. Thì ra bạn ngồi nãy giờ ở hàng dưới, vì Gió để kiểu tóc mới nên bạn nhận không ra. Gần cuối giờ khi Gió giơ tay lên vuốt tóc bạn nhìn thấy chiếc vòng đơn sơ đó mới biết thì ra bạn mình ngồi ngay đó. Cũng bởi chiếc vòng tay đặc biệt không ai có nên bạn nhận ra Gió giữa đám đông.
Nhiều người lần đầu gặp hay tò mò đưa mắt nhìn, rồi đến lần gặp thứ hai thứ ba thế nào cũng hỏi "chiếc vòng đó bằng gì vậy, bạc hả?". Vì ai cũng nghĩ chắc nó phải giá trị mới có người đeo trên tay chứ nhỉ, dù gì cũng là thứ trang sức của người lớn mà. Những lúc đó Gió chỉ cười cười: "không phải, cũng chẳng biết làm bằng gì nữa". Thật ra thì sao mà không biết, nó bằng nhôm-Gió đoán thế-vì nó cứ trắng mãi không bị đen hay bị xỉn màu dù đã ngần ấy năm. Trả lời thế là vì sỹ diện thôi, chẳng lẽ kể cho mọi người biết cái vòng đó là đồ của con nít đeo. Một hôm lâu lắm rồi chị Gió lượm được ở đâu đó mang về, thấy tay Gió nhỏ nhất nhà nên đeo thử. Ai ngờ đeo vào rồi không tháo ra được vì nó nhỏ xíu, vừa y vào cổ tay thôi. Tính Gió cũng đơn giản nên thấy vậy thì thôi, dù gì nó cũng không bị đen nên thôi cứ vậy đeo tiếp và tương lại chắc sẽ đeo cho đến khi chết thì thôi.
Thật ra nó là vật đã gắn bó trên thân lâu nhất nên cũng là thứ có tình cảm nhiều nhất. Vật quý hay không không ở giá trị hiện kim mà ở giá trị tình cảm và kỷ niệm. Nó như một dấu ấn riêng biệt. Có người xăm một cái hình hay một dòng chữ lên một vị trí nào đó trên cơ thể để tạo sự khác biệt. Với Gió đó là chiếc vòng tay không đáng một xu này. Nó nhẹ nhàng, giản tiện và không cần phải lo lắng bị va chạm, trầy xước hay cướp giật. Cho nên người bạn nhỏ này cũng có nét duyên dáng, đáng yêu riêng của nó. Chính vì vậy mà Gió không nỡ rời xa.
19/9/2015
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2015 12:33:43 bởi Nón lá >