TRUYỆN NGẮN của Sen Đẩt
sen dat 03.02.2013 22:21:20 (permalink)
TÌNH MẪU TỬ - Truyện ngắn
Tác giả Nguyễn Minh Trân
Anh cầm cái rựa bén nhìn quanh quất mảnh đất quanh ngôi nhà rồi thở dài lắc đầu ngao ngán. Chỉ có phần trước được người hàng xóm lâu lâu qua dòm ngó phát quang còn đằng sau thì um tùm quá. Điệu này chắc làm tới chiều mới xong. Vừa nghĩ ngợi ước lượng công việc mình phải làm anh vừa đeo khẩu trang bịt kín mặt. . Nếu không có dự án quy hoạch vùng này để xây những khu chung cư nhằm di dời bớt số dân sống trong những khu trung tâm đông đúc chật chội  thì anh cũng chưa về lại ngôi nhà cũ này. Đây là khu đất của ba má anh, nó nằm ngay sát một bìa rừng. Ba má đã già. Cả nhà anh đã sống ở Sài-gòn hơn mười năm nay. Anh là con cả nên nhân dịp được nghỉ phép trở về đây dọn dẹp phát quang, rào lại khu đất cho đàng hoàng chờ công ty môi trường tới đo đạc hiện trạng nhà đất cho rõ ràng hợp pháp để được đền bù. Nếu xong xuôi đâu vào đấy thì cũng tốt, ba má sẽ không còn lo lắng  một chốn đôi quê nhưng cũng thấy tiêng tiếc sao ấy. Anh tiến lại sát lùm cỏ um tùm ngất ngưỡng và bắt đầu những phát rựa đầu tiên. Mặc dù bây giờ nắng đã lên cao nhưng bị động đám muỗi không còn chỗ ẩn náu túa ra vo ve, bay tứ tán. Những thân cỏ mềm uột cao lều khều lần lượt ngã đổ. Cứ thế anh  mãi miết hết vung lên, hạ xuống, lại quơ trái quơ phải, đám cỏ rậm rạp lùi dần. Mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán chảy xuống mắt xon xót, anh bắt đầu thở gấp nhưng vẫn quyết tiến lên.  Đang hăng say vung vít bỗng cái rựa  khựng lại  trên không như có một lực vô hình níu giữ không cho kết thúc đường phát dã man bạt mạng nữa. Anh từ từ buông thõng tay xuống. Cái rựa rơi nằm im lìm trên cỏ. Anh bỏ nón ra, tháo khẩu trang để nhìn cho rõ. Một cảnh tượng huy hoàng bày ra trước mắt.  Những bông hoa dã quỳ vàng đua chen nở thành  vạt dài bập bềnh trong nắng trong gió khiến cho cả không gian như xao động. Nhịp tim rộn rã như thể bất chợt nhận ra cái gì đó thật dấu yêu đã lâu không gặp. Mùi hương hoang dại của dã quỳ trải ra ngây ngây nồng nàn. Một cảm giác lâng lâng khó tả. . Anh ngước nhìn bầu trời cao xanh.  Nóng nực mệt mỏi như dịu lại chỉ còn sắc vàng ngợp trời.  Dã quỳ dập dềnh, dã quỳ quanh co mon men theo một lối nhỏ.. Lối này đã bao lần in dấu chân thời cắp sách đến trường, thời theo cha mẹ lên nương rẫy. Năm nào hoa quỳ nở nhiều thắm tươi năm ấy khoai bắp bội thu. Lòng bỗng phấn chấn. Anh vùi cái rựa xuống đám cỏ, xách cái bị vải trong đó có khẩu phần ăn sáng mua vội ở quán đầu xóm  lửng thửng đi. Bốn bề vắng lặng, anh lần theo lối xưa, từng bước dò dẫm như để cảm nhận sự sống của muôn loài đang chuyển mình đón ánh mai.. Cứ thế anh tiến sâu vào rừng. Được một lúc anh ngừng  lại ngước nhìn  những cây thông sừng sững, ánh mắt dáo dác kiếm tìm. Rõ ràng anh vừa nhận ra một mùi hương thoang thoảng, quyến rũ ..A! đây rồi, chót vót trên một vòm cây thấp thoáng trong nắng có nhánh lan rừng dịu dàng phất phơ phô bày những cánh hoa thanh thoát xinh xinh màu trắng điểm vàng. Đang say sưa ngắm vẻ đẹp huyền bí của lan rừng bỗng cành lá rung chuyển ào ào như mưa rào, cả  vùng lao xao như  cái chợ. Một bầy khỉ có đến hàng mấy chục con ở đâu ùa về nhảy nhót  loạn xạ, chúng đuổi nhau, chuyền cành đu mình, xô đẩy, giành giựt những trái bắp, những củ khoai...Con không cướp thức ăn được để va vào mồm  thì cấu xé la hét om sòm, nhéo tai bứt lông,  thọc lét con đang ăn. Nhìn bầy khỉ đánh nhau mà anh choáng váng. Anh chả ưa gì khỉ. Chúng phá  kinh khủng đặc biệt là khi chúng ở trên cao còn mình ở dưới. Điệu này chắc chúng vừa tàn hại nương rẫy của ai đây! Đang nghĩ ngợi bỗng thấy như có cái gì chạm vào vai mình  anh mau mắn giữ chặt bị,  quay nhìn thì ra một chú khỉ trông lớn hơn đồng bọn đang cúi xuống giơ cánh tay dài ngoằng vươn về phía anh định cướp túi vải. Anh lượm vội những viên đá ném về phía nó, rồi tiếp tục ném túi bụi lên những vòm cây. Bọn khỉ nhún nhảy trên cao cúi xuống nhe răng cười nhăn nhở, kêu khẹt khẹt một lúc, rồi lần lượt bỏ đi. Khi tất cả đã yên ả trở lại anh mở túi vải lấy gói xôi vừa ăn vừa ngắm nhánh lan rừng. Một tiếng kêu the thé  từ trên vọng xuống. Anh giật mình ngước nhìn. Thì ra có hai mẹ con nhà khỉ vẫn chưa chịu đi, con mẹ đang ôm con, miệng nó không biết vì sao lại vêu ra một bên như người ta bị sưng răng. Còn chú khỉ con thì cứ háo hức muốn vạch cho được miệng khỉ mẹ. Thấy khỉ con quyết liệt quá,  khỉ mẹ đành há miệng móc ra một mẩu bắp. Khỉ con hăm hở chộp lấy nhưng  khỉ mẹ giữ chặt, nó cắn vài hạt nhai nhai rồi nhét vào miệng con, phần bắp còn lại nó khoan thai ngồi ăn. Nhìn thấy miệng khỉ mẹ hết sưng vếu tự nhiên anh bật cười. Hóa ra là con vật cũng khôn đáo để, nó giấu thức ăn trong khoang miệng để dành khi cần lấy ra ăn. Một lúc sau khỉ con dường như phát giác ra kẻ lạ, nó cúi xuống ré lên  mấy tiếng rồi cứ giương cặp mắt thao láo  nhìn anh. Thấy khỉ con hay hay anh moi trong túi vải trái chuối  bóc vỏ giơ lên cao dụ dỗ. Khỉ con tụt khỏi vòng tay mẹ bò xuống được hai phần ba thân cây lập tức khỉ mẹ chạy theo túm lấy phát mấy cái vào mông rồi lại đưa con lên ngồi vắt vẻo trên cao. Khỉ con giãy giụa phản đối kêu léo nhéo, đập tay đập chân loạn xạ như  con nít  ăn vạ. Khỉ mẹ ôm sát con vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng đu đưa qua lại hệt như người mẹ đang dỗ dành con.
Anh vừa ăn vừa theo dõi hai mẹ con. Trong khi cho con bú, khỉ mẹ cũng lặng lẽ nhìn xuống chỗ anh ngồi. Anh lại giơ trái chuối lên. Nó ngoẻo cổ qua một bên liếc nhìn một lúc vẻ thèm thuồng nhưng quay mặt đi,  không xuống dù anh huýt gió tìm mọi cách dụ dỗ khuyến khích. Ngồi lâu không thấy khỉ mẹ xuống,  đã quá trưa anh đứng dậy ra về để lại quả chuối dưới gốc cây. Đi được hơn chục  thước ngoái nhìn anh đã thấy khỉ mẹ địu con lủng lẳng trước ngực miệng ngậm chặt trái chuối, nó đang đu mình trên không mau mắn chuyền cành, biến mất sau những lùm cây rậm rạp.
Anh xoay người cuộn chăn quanh mình cố ngủ nướng thêm tí nữa mặc dù mọi vật trong căn phòng lờ mờ đang dần hiện rõ, ngoài kia tiếng chim hót líu lo và  một vệt nắng đã lọt qua khe cửa đóng kín. Ở đây  núi rừng hoang vắng không hề bị khuấy động bởi những âm thanh ồn ào của thành phố, đêm tối nằm trong nhà  thỉnh thoảng  chỉ nghe tiếng những quả bơ già  rụng lăn  trên nền đất ẩm và tiếng côn trùng kêu rỉ rả để rồi mau chóng chìm vào giấc ngủ bình yên thật sâu không mộng mị. Anh đã ở đây được hai tuần. Việc đo đạc đất đai đã xong. Giờ chỉ còn chờ vài ngày theo giấy hẹn đến nhận bản vẽ hiện trạng nhà đất, trả lệ phí, về lại Sài-gòn. Nghĩ tới đây bỗng anh đưa mắt nhìn về cái túi vải phình ra đã được túm lại cẩn thận. Anh mỉm cười.  Trong đầu anh chập chờn hình ảnh bộ lông xám ôm ấp nâng niu bộ lông tơ nho nhỏ. Suốt hai tuần nay ngày nào anh cũng được nhìn thấy hai mẹ con. Anh đã phân biệt được  khỉ mẹ trong đám khỉ có bộ lông xám y hệt nhau. Đó là vì lúc nào khỉ mẹ cũng bồng bế  con. Ít khi thấy nó rời con lâu, một vài lần nó để con lại trên cành phóng vào rừng chừng một lát rồi quay trở lại ngay. Chân khỉ mẹ có một vết bỏng cháy xém trụi hết lông nên dù khỉ cái khỉ con trong bầy rất  nhiều và giống nhau y hệt nhưng anh vẫn nhận ra hai mẹ con nhà nó. Khỉ mẹ lặng thầm nhất trong bầy. Nó thường ngồi ẩn khuất trên một cành cây nào đó, ôm con nhìn cả bầy nhốn nháo  "làm trò khỉ", kiên nhẫn đợi cho bầy đàn đi hết nó mới bắt đầu thong thả thưởng thức "chiến lợi phẩm" của mình. Điệu bộ khỉ mẹ khác với đồng bọn, nó hay âu yếm, nựng nịu, có khi chu miệng ra hôn khỉ con hoặc  phát vào mông  khỉ con khi ương bướng. Nó không bao giờ nhe răng nhăn nhở chọc anh như những con khác, thỉnh thoảng thấy nó vừa đu đưa con trên tay vừa  phát ra những tiếng nghe như hát ru anh quên rằng nó là khỉ mà cứ ngỡ đang ngắm một bức tranh về tình mẫu tử. Giờ hai mẹ con đã bắt đầu dạn dĩ quen quen rồi!  Cứ buổi sáng khi bầy khỉ  rút lui vào rừng sâu anh  mở túi vải lấy chuối hay bánh ngọt ra để dụ hai mẹ con xuống chơi với mình. Lúc đầu khỉ mẹ ôm con tụt xuống đất nhưng không dám lại sát bên anh mà ngồi xa xa nhìn lại. Khi anh bước tới khỉ mẹ còn e dè thụt lùi nhưng có lẽ biết được ý anh nên mấy ngày sau nó ngồi yên để anh vuốt đầu khỉ con. Khỉ mẹ chừng mực khiêm cung không xấc láo hỗn xược như những con khỉ anh thường thấy. Nó không chụp giựt mà rón rén lấy thức ăn từ bàn tay anh, khi thì cái bánh ngọt khi thì quả chuối bỏ vào miệng thử trước rồi mới cắn ra đút cho khỉ con. Có hôm anh cho nó một chai nước ngọt, nó uống vài hớp có vẻ khoái chí nhưng rồi lại cầm chai  đút vào miệng khỉ con, sung sướng nhìn con tu một hơi cạn sạch. Hôm nay anh cũng mang chuối, bánh bích quy và hai chai nước ngọt chia đều cho cả  hai mẹ con. Chỉ còn vài ngày nữa anh sẽ rời nơi đây. Nhanh quá! Tự nhiên sao ngại về lại thành phố.  Đang nghĩ lan man bỗng một loạt súng nổ chát chúa vang lên xé tan không gian tĩnh lặng, anh giật mình ngồi nhổm dậy. Tiếng súng quá gần. Bật cửa chạy ra ngoài nhìn dáo dác. Không gian lại yên ắng. Chưa kịp hiểu ra sự việc thì những chiếc xe máy xuất hiện từ con đường đất sau nhà ào ào gầm rú chạy hết tốc lực xẹt qua nhà, lao về phía con đường nhựa lớn. Anh chỉ kịp nhìn thấy những bao tải lùng bùng phía sau xe, và một cái lồng thép to như cái giỏ cần xé chứa đầy khỉ còn sống. Chiếc xe cuối cùng chạy ì ạch, hai tên mặt mày bặm trợn, một tên vừa điều khiển máy vừa chửi thề liên tục, tên kia ngồi phía sau trên vai khoác khẩu súng tự chế, tay xách một con chim lớn hay gà rừng gì đó, đầu con vật lòng thòng bê bết máu. Bắt gặp anh đứng trước thềm nhà ngó ra hắn ta trừng mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh. Anh quay đi vờ như không hay biết gì. Dáng điệu bọn này cùng với những tang vật đẫm máu và cái súng tự chế khiến anh biết ngay chúng là lâm tặc.  Ở đây núi rừng xa xôi,  nếu mình công khai phản ứng không chừng còn rước họa vào thân. Anh đã từng chứng kiến người ta bị hành hung ngay giữa thành phố Sài-gòn văn minh hoa lệ, bị móc mắt, bị đâm lòi ruột, bị rạch mặt chỉ vì dám tri hô khi bắt gặp hành động móc túi, cướp giật. Thậm chí  còn chứng kiến cảnh nực cười cay đắng "vừa ăn cướp vừa la làng", nạn nhân sau  khi bị giựt dây chuyền chưa kịp hoàn hồn đã bị bọn cướp hùng hổ quay lại tát tới tấp vào mặt chửi rủa  "Ăn mặc đẹp đẽ như vậy mà đeo đồ giả hả con đĩ kia?".Thôi thì tạm giả đui giả điếc vậy!. Thế nhưng nhớ lại cái giỏ chứa đầy khỉ trên chiếc xe vừa chạy qua  anh giật mình đứng ngẩn người ra lẩm bẩm "Ôi thôi chết rồi mẹ con nhà nó!". Anh quơ lấy cái bị vải phóng ra ngoài hối hả chạy về phía con đường mòn. Đến chỗ có giò phong lan đang tỏa hương, nhìn lên tìm kiếm trên các vòm cây nhưng tuyệt nhiên không thấy động tịnh gì. Giờ này lẽ ra bầy khỉ đã phải qua đây léo nhéo. Chắc chúng bị giăng lưới bắt hết rồi cũng nên.  Khuôn mặt dịu hiền cam chịu của khỉ mẹ lại hiện ra trong đầu, người anh bỗng run lên, bứt rứt không chịu được. Anh chạy quanh những nơi hai mẹ con thường tha thẩn, gân cổ lên hú những tràng dài. Bốn bề lặng im. Tiếp tục đi sâu vào trong, đi được chừng dăm phút anh nghe như có tiếng khóc. Anh vạch bụi rậm  tìm kiếm bắt gặp chú khỉ con đang quanh quẩn trong bụi trúc, cuống quýt tìm lối ra kêu la thảm thiết. Khỉ con hốt hoảng, ngơ ngác, bơ vơ.  Anh linh cảm mẹ nó đã gặp nạn. Anh rút trong bị vải chai nước ngọt, chạy lại đút vào miệng nó. Phần vì đã quen anh, phần vì mãi mê nốc nước ngọt nó để cho anh bế. Đôi mắt khỉ mẹ cứ ám ảnh choáng ngợp lấy anh. Không kịp suy nghĩ thêm gì nữa anh ôm khỉ con chạy về nhà, buộc chân  nó  vào cái ghế, đặt dĩa bánh ngọt gần đó,  rồi khóa cửa chạy thật nhanh về phía con đường nhựa. Anh hành động rất chóng vánh không một chút đắn đo, cứ thế chạy về phía trước không tự trả lời được tại sao mình lại gấp gáp như vậy, chỉ biết là không thể đứng yên một chỗ, phải ra đi, còn đi đâu thì anh cũng không rõ. Anh đưa tay vẫy vẫy. Xe trờ tới rồi ngừng. Anh vọt lên ngồi đại xuống một cái ghế  đưa mắt nhìn ra ngoài. Khi xe đi ngang qua quốc lộ anh giơ tay ra hiệu cho chú tài ngừng. Anh tiếp tục vẫy một chiếc xe khác để đi về xuôi. Cuối cùng anh nhận ra mình đang đứng tại bến xe của một thị trấn. Chợ sát bến xe không đông lại nhỏ nên đứng ngoài vẫn quan sát được toàn cảnh. Anh bắt đầu để ý những hàng quán. Cảnh đời  ở đây mọi người trông có vẻ lam lũ nghèo khổ, bọn lâm tặc chắc không kiếm chác gì được. Thịt rừng là đặc sản của giới thượng lưu có tiền, cho nên anh đoán bọn đó hẳn đang trên đường về thành phố. Những bao tải anh thoáng thấy hồi sáng có thể là khỉ đã bị thương, còn khỉ sống thì chen chúc trong cái lồng sắt. Chúng không thể chở thú rừng nhông nhông vào ban ngày để về đô thị được.  Phải có trạm dừng tạm thời nào đó để chờ chuyển hàng  vào ban đêm.. Đây là bến xe đầu tiên trên quốc lộ. Phải làm sao đây? Bọn lâm tặc ban sáng mang khỉ đi đâu nhỉ?. Anh len lỏi đi vào khu chợ lưa thưa người, đảo mắt thăm dò sự tình. Anh đi ngang qua các sập bán thịt. Những miếng thịt lông lá tua tủa hơi kỳ lạ. Anh dừng lại xăm xoi. Người đàn ông tay cầm con dao bén nhìn anh đon đả: "Có thịt heo rừng và nai ngon lắm, mua đi em! còn vài ký  bán rẻ cho, trưa rồi!". Những tảng thịt rừng đập vào mắt khiến một ý nghĩ lóe lên.  Anh đánh bạo hỏi: "Anh biết ở đây chỗ nào bán đặc sản nhậu không anh?". " Đặc sản thịt rừng hả? Ủa đi nhậu sao đi có một mình? ". Anh mau mắn:" Dạ tại chiều nay công ty có liên hoan nên em phải mò tới đây mua đặc sản sống .Vì đông người nên phải lùng mua số lượng nhiều tại gốc mang về rồi cả bọn xúm lại tự chế biến cho rẻ.".  Như gãi đúng chỗ ngứa người đàn ông cười hềnh hệch để lộ hàm răng cáu vàng nham nhở: " Gớm nghiện thịt rừng sao không nói sớm cứ vòng vo tam  quốc. Giờ anh chỉ thế này nhé. Em đi ra chỗ mấy ông xe ôm ở ngã ba đường kia kìa nói họ chở vào quán  Hương rừng rồi muốn mua gì có tất." Anh hỏi dồn: "Thật vậy hả anh? mua gì cũng có hả anh?". "Chứ sao! Ở đó toàn phục vụ các quan chức đại gia từ khắp nơi đổ về để tìm vị lạ rừng xanh đấy nhé!". " Em tưởng chỉ có ở Sài-gòn mới  đầy đủ đặc sản, bao nhiêu của ngon vật lạ đều được dành đem về thành phố chứ ở đây ai có tiền đâu mà ăn!". " Ấy thế là nhầm! Dân sành điệu biết thưởng thức đặc sản thì không ngại  vượt núi băng rừng đâu nhé, ăn ngay tại chỗ nó mới tươi, ngon và nhất định không phải hàng giả.  Khách thượng lưu người ta đòi hỏi cao lắm, ăn uống điệu nghệ lắm!. Nhiều khi hàng phải được trưng ra trước mặt, còn vui sống khỏe mạnh, kêu to, chạy khỏe kia để yên tâm nguồn thực phẩm sạch không bệnh hoạn hoặc thú bị bẫy trúng độc. À hay là em rủ bạn bè tới tận nơi đi chứ hơi đâu mà đi lùng thịt sống rồi mang về tự chế biến chi cho mất công hả em!. Để anh giới thiệu cho một món độc nhất vô nhị, loại này không phải lúc nào cũng có,  khi có thì chủ nhà hàng ưu tiên  cho khách quen đã từng hẹn trước để còn đưa xếp tới thưởng thức, nhưng hôm nay anh chắc chắn món này có "duyên" với em. Hồi sáng khi anh lấy thịt rừng ra đây bán thấy người ta chạy vào  mang....". Anh sốt ruột cắt ngang: "Mang gì vậy anh?" . Gã bán thịt nghiêm nét mặt giọng trịnh trọng: "Mang hàng có thể chế biến được món óc Hoàng gia". "Óc hoàng gia là sao?" "Thì đó là món óc khỉ, múc ăn sống tại chỗ chứ sao nữa! Món này của bà Từ Hi Thái Hậu đấy!". Cảm giác lờm lợm, cứ muốn ói mà không  thể ói được, khó chịu nôn nao quá, mặt gã bán thịt bỗng chập chờn không rõ, anh vội đứng tựa vào thành quầy vừa vuốt ngực vừa trố mắt nhìn sững gã bán thịt . Vì mãi chăm chú dùng mỏ đốt để thui cháy  đám lông tua tủa trên miếng thịt heo rừng đang  bốc mùi  khét lẹt nên ông ta không nhận ra vẻ khác thường hốt hoảng của anh. Ông ta tiếp tục cao giọng: "Anh khuyên chú mày nên đưa bạn nhậu tới đó, ăn thử món này xem, bảo đảm không đâu ngon bằng! Làm ở nhà không được đâu. Khách phải ngồi trên một cái bàn có đục lỗ sẵn để cho một phần sọ khỉ sống được luồn qua đó, có người phục vụ cầm con dao bén sớt ngọt một đường ngang như người ta cắt phần đầu trái dừa tươi lấy nước uống vậy, đơn giản gọn nhẹ lúc đó chỉ còn việc múc ăn tươi nguyên, ái chà chà bổ phải biết!" Khuôn mặt hiền từ nhẫn nhục của khỉ mẹ lại hiện ra, chịu không thấu anh rên rỉ: "Dạ dạ, em hiểu rồi!" Nói xong anh phóng ra khỏi khu chợ hấp tấp đi về phía ngã ba vẫy một chiếc xe ôm. "Đi đâu đây?". "Tới ngay quán "Hương Rừng dùm cái".
Đứng trước quán Hương Rừng anh đưa mắt lia một vòng cái sân bằng đất nện rộng có đến mấy chục thước. Một cái lồng nhốt toàn chuột để dưới  gốc cây.  Mùi thức ăn xào nấu ập vào mũi. Anh liếc nhìn vào phía trong, quán nhậu vốn dĩ buổi sáng  không đông lắm, chỉ có một bàn  ba người đang ngồi quay lưng. Không có ai đứng sau quầy tính tiền, anh mạnh dạn đi vòng ra phía sau. Đang đi bỗng anh giật nẩy người lùi lại đưa tay lên chặn ngực nín thở hồi hộp mừng rỡ khi nhận ra  đám lông giống con gà rừng đủ màu sắc hồi sáng bị bắn đang được phơi trên một cái phên tre. Trên mặt đất lốm đốm những vết máu. Tiếng khóc la gọi mẹ của khỉ con lúc nãy như còn văng vẳng bên tai. Một tia hy vong le lói. Phải bằng mọi cách tìm cho  được khỉ mẹ dù sống hay chết. Ý nghĩ ấy khiến anh nôn nóng không muốn chần chừ. Anh quay trở lại phía trước,  bước hẳn vào quán kêu lớn: "Chủ quán đâu rồi! Cho hỏi chút được không?". "Ơi ai hỏi đó?" Kèm theo tiếng hỏi  một người đàn ông to mập râu ria xồm xoàm cặp mắt ti hí xênh xếch bước từ phía trong  ra, cái tạp dề gã mặc dính đầy máu tươi, gã cau có gào lên:" Con Tí đâu rồi,  bảo ngồi trông quầy tiếp khách mà cứ bỏ đi chơi là sao?." Quay lại phía anh, gã hất hàm hỏi:"Anh ăn gì? coi thực đơn buổi sáng đi rồi ngồi chờ chút nhé, giờ này ít khách nên tụi nó làm một loáng là xong ngay ấy mà!". Một sáng kiến lóe lên trong đầu, anh nghĩ thầm, quán nhậu thịt rừng thể nào cũng có bán rượu.  Anh buột miệng : "Không anh ơi, em ăn sáng ngoài chợ rồi, em muốn hỏi quán có bán rượu thuốc không?." Gã lừ lừ nhìn anh từ đầu tới chân rồi hỏi lại:"Rượu thuốc thì có nhiều loại,  phải nói tên rượu thuốc muốn mua chứ?.". "Thế chỗ anh có rượu gì bổ?". Gã nhún vai: "Bổ thì cũng tùy theo người sử dụng, cần bổ khí cường dương thì khác, cần chống đau khớp, khô khớp, ấm tì bổ phế lại khác nữa, chưa kể nhậu thì còn tùy theo món ăn, ôi nói chung phức tạp cầu kỳ lắm". Gã chỉ mấy hủ rượu để ngay trước quầy: "Rượu trứng hổ mang chúa đó, bổ lắm. Mua về uống không hiệu nghiệm mang lại đây trả, tôi trả tiền lại cho." Trên đường đi xe ôm vào đây anh đã chuẩn bị phương án trước. Để tránh bị nghi ngờ anh làm bộ eo xèo tỉ tê: " Anh biết không cách đây hai năm em bị mổ chân rồi thì bây giờ cái chân phải của em yếu hẳn, thời tiết hơi thay đổi là nó nhức chịu không nổi, có người mách cho em uống rượu ngâm rắn nhưng đắt quá em không kham nổi,  em đành mua rượu tắc kè về uống nó rẻ hơn rất nhiều, khoảng hơn mười nghìn một xị thôi nhưng thấy không hiệu quả, em nghi là người ta bán cho em loại rượu ngâm nước thứ ba thứ tư gì đó chứ không phải nguyên cốt. Cho nên hôm nay theo lời người ta mách, em phải lặn lội vào đây hỏi mua cho chắc ăn." . Nghe vậy mặt người đàn ông không còn nặng trịch khó khăn mà vênh lên,  gã nở một nụ cười đắc ý rồi trề môi "Thì có mười mấy ngàn lấy đâu ra của quý!, thôi vào đây, nói thiệt nhé với những ai đau ốm tôi bán theo cái kiểu lấy công làm lời thôi, tôi có nguồn lợi khác bù lại, nhưng hàng tôi thì nhất định là hàng thiệt." Anh hấp tấp theo gã vào một căn phòng tối. Đèn bật sáng.  Gã đứng giữa căn phòng, chung quanh là những kệ đựng đầy những hủ, những bình rượu thuốc to nhỏ cao thấp đều có, trong chứa những con vật còn nguyên xi hình hài. Anh nổi gai ốc, nhưng vẫn làm bộ như đang chăm chú xem xét để lựa chọn. Gã đưa tay chỉ một bình rượu ngâm một cặp tắc kè  còn trong tư thế giao cấu bắt đầu lên lớp huênh hoang. "Đấy anh thấy chưa, rượu tắc kè ngâm là phải ngâm đôi như thế này uống mới tốt." Rồi gã lại chỉ tay về phía bình rượu rắn: "Còn đây là rượu tam xà mổ lấy hết ruột ra rồi ngâm, con nằm dưới cùng là hổ mang, giữa là hổ thiết, trên cùng là Ráo, bình kia  là ngũ xà đắt lắm bạc triệu đó vì có thêm hai loại nữa là cạp nong, cạp nia.". Anh thắc mắc: "Không biết em có nhìn lầm không chứ rõ ràng cái con màu lục xám là con rắn hổ chuối chứ có phải  Ráo đâu? còn cái con khoanh vàng đen và khoanh đen trắng y chang con  mai gầm vàng và bạc chứ nong nia gì hả anh"?. "Thì đó là tên dân dã của  rắn Mai gầm và Ráo chứ còn sao nữa?. Chết thật!  chắc  hồi đi học dốt môn văn và sinh vật  lắm phải không?." Anh trố mắt: " Sao anh lại nói vậy? Ừ thì cho là em dốt môn sinh vật đi nhưng văn thì mắc mớ gì ở đây?.
Gã không nói gì cả đọc một lèo:" Chẳng phải "liu điu" vẫn giống nhà!, "Rắn đầu" biếng học quyết không tha, Thẹn đèn "hổ lửa" đau lòng mẹ, Nay thét "mai gầm" rát cổ cha."Ráo" mép chỉ quen tuồng lếu láo", Lằn" lưng chẳng khỏi vết roi da, Từ nay "Trâu" Lỗ xin siêng học, Kẻo "hổ mang" danh tiếng thế gia!".(1) Anh nhìn gã đăm đăm. Coi bộ gã cũng  hiểu biết rõ về động vât đó chứ!. Gã là một "tên đồ tể" nhưng cũng đâu kém gì  một nhà giải phẫu học vì gã cũng có năng khiếu trong việc mổ xẻ ngâm ướp xác.
Đang nghĩ  bỗng chân anh vấp phải một cái chậu, nhìn xuống thấy một cặp gà còn nguyên lông lá ngâm trong rượu anh kêu lên: " Ui trời! sao lại ngâm gà rừng còn lông lá trong rượu vậy anh?." ." Gà rừng đâu mà gà rừng, bìm bịp đó, loại này ngâm rượu đại bổ, ngâm phải đủ cặp, ngâm rồi giá năm trăm ngàn đó ông nội à!. Ngâm mới được một tháng thôi nhưng khi ngâm nó còn sung lắm mấy tiếng đồng hồ vẫn còn giãy đành đạch, bị thương hay chết rồi thằng này không bỏ công ngâm rượu đâu, mất hiệu nghiệm". Anh hốt hoảng than thầm, ôi lẽ nào loài chim bìm bịp có tiếng kêu khắc khoải theo con nước lớn cùng với cảnh lục bình tim tím bập bềnh trôi mỗi khi chiều buông, đẹp đẽ lãng mạn trong thơ ca cũng nằm phơi xác ở đây?. Gã đồ tể hỏi:"Anh ở đâu tới đây?". "Em ở Sài-gòn nghỉ phép đi thăm thú vài ngày nhân dịp hỏi mua rượu thuốc uống cho chân cẳng vừa bị mổ được cứng cáp trở lại" . Miệng đáp nhưng lòng bối rối hoang mang không biết rồi sẽ xoay xở sao đây. Gã đồ tể như nắm bắt được điều gì mắt sáng lên tiếp tục thao thao quảng cáo: "Anh xem đi rồi khi nào về thành phố mách cho ai đó có chứng liệt dương bất lực lên đây tôi bán cho một loại rượu thuốc hay vô cùng, uống xong có đụng phải hạng như Võ Tắc Thiên thì cũng vẫn còn dư sức để đối phó. " "Rượu gì mà hay dữ thần vậy?"  "Rượu  Xà pín". "Xà pín là gì?" . "Ủa anh dân mua rượu thuốc hẳn phải biết nhậu rồi mà không biết pín là gì à?" "Em chỉ biết ngầu pín bò thôi à!"." Ừ thì thay vì dương vật bò là dương vật rắn thế thôi. Nhưng bò thì làm sao dai sức như rắn?" Gã giơ bàn tay xòe ra năm ngón "Một đợt mây mưa của nó kéo dài có khi cả hơn năm tiếng đồng hồ đó nghen".  Nói tới đây gã tiến lại góc phòng có tấm rèm buông hững hờ, trịnh trọng vén lên, để lộ ra một cái kệ lớn trên có hủ rượu ngâm những vật gì loi ngoi như giun. Gã cười sằng sặc: "Đấy xà pín đấy! Loại này làm gỏi ăn cũng ngon lắm!". Thế nhưng ánh nhìn của anh lúc này lại  dán chặt vào cái  hủ thủy tinh khác lớn như một cái  vại sành đựng nước. Quá ư ngạc nhiên, tay chân bủn rủn miệng há hốc rồi hai hàm răng va vào nhau lập cập. Trời đất, một con khỉ đang mang thai bụng đã chình ình bị ngâm rượu nguyên xi, mắt vẫn mở, miệng ngoác ra không khép được. Có lẽ hình ảnh con vật quá thương tâm kích thích mạnh mẽ mọi cảm xúc trong anh đến nỗi đầu óc bỗng trở thông suốt tỉnh táo lạ thường, anh hiểu rõ nếu muốn tìm khỉ mẹ thì mình "cần phải sống chung với lũ". Anh buộc phải diễn kịch nói ra điều không muốn chút nào:"Công nhận phục anh thiệt đó, hồi nhỏ em có vào một phòng thí nghiệm thấy có một lọ thủy tinh ngâm formol một  thai nhi nhỏ cỡ bằng ngón tay  thôi anh à nhưng nhìn kỹ thấy nó đã biết bú tay dùng để phục vụ cho công việc nghiên cứu của trường học, nhìn giông giống như cách anh ngâm rượu thuốc, tư thế con khỉ ngồi cứ như là đang còn sống vậy!" Gã đồ tể khoái chí kéo anh lại thì thào giọng ra vẻ bí mật" Thuốc trị bá bệnh đó năn nỉ chưa chắc  bán đâu, nhìn vậy chứ cũng còn lâu mới thành thuốc, giờ chưa dùng được chứ không thì tôi rót cho tí ti để nhấm nháp". Nghĩ đến khỉ mẹ, lòng anh như đang bị xát muối. Không thể ngần ngừ được nữa, anh đánh bạo giả vờ hỏi: "Anh à, nhân đây em cũng muốn hỏi anh là nhà ta có bán khỉ sống không?, khi nào có cho em biết, lâu nay em muốn tìm mua một con  tặng cho ông chú, hồi đó chú em làm nghề xiếc có con khỉ khôn lắm, nó ở với ổng cũng lâu, một hôm nó chạy qua đường bị xe cán chết, tội chú lắm! khóc ròng cả tháng trời, nó thuộc giống khỉ này nè." Gã đồ tể hơi khựng lại rồi  hớn hở đáp, giọng gã đã trở nên thân tình:"Vậy là mày gặp may rồi đó nghen! Hồi sáng tao mới mua một lố khỉ, con nào bị thương tao sẽ gọi đại gia tới thưởng thức món óc khỉ, con nào lành lặn thì sẽ nuôi để giành lại bữa khác". Anh năn nỉ:" Vậy anh hãy mang em xuống coi có con nào bộ dạng khôn lanh thì anh để lại cho em một con đi!" "Mày làm cái gì mà rối tinh lên thế, vậy có mua rượu thuốc không đã nào?" "Nói thiệt với anh, em nhìn rượu thuốc của anh cũng thèm lắm nhưng không mang đủ tiền chắc chỉ mua nửa lít rượu tắc kè thôi, bây giờ biết giá cả rồi, khi khác túi rủng rỉnh em rủ thêm mấy thằng bạn  lên thăm thú "giang sơn" của anh nhất định phải cụng ly một trăm phần trăm mới được." "Vậy thì hãy theo tao, mau mau lên, tao còn khối việc phải làm kia kìa, mụ vợ chằng tinh sắp đi chợ về tới nơi, mụ lại la quang quác lên bây giờ."
Nhìn căn phòng rộng lớn ồn ào đầy những tiếng kêu la hốt hoảng nhốn nháo của thú rừng bị nhốt, anh đoán chỗ này trước đây phải là  nơi nuôi gà công nghiệp vì  nhận ra loại lồng bằng thép vuông vuông có phần cách biệt phía trước  để trứng lọt qua nằm lại. Nhưng giờ lồng chứa toàn động vật hoang dã. Anh chạy quanh quanh đảo nhanh mắt tìm kiếm. Gã đồ tể chỉ một con khỉ xám mách nước:" Mày lấy con này nè! Nó là con đực chưa trưởng thành nhưng nhìn là biết nó khỏe và lanh, coi cái mặt nó kìa, đểu chưa? Mày mang nó về biết đâu nó thành diễn viên xiếc xuất sắc không biết chừng" Anh lắc đầu cố gắng đi một vòng để nhận dạng  khỉ mẹ trong đám lông xám lố nhố. Có con không biết do quá sợ hãi hay vì muốn tự vệ khi anh tới gần nó ngoác mồm  nhe răng kêu khẹt khẹt. Thế rồi nhịp tim anh thót lại như muốn ngừng đập, may mà anh kịp kìm lại không reo lên, khi nhận ra phía trong  góc tối của  cái chuồng rộng hơn một thước, con khỉ mẹ hai tay vịn vào thanh thép như một người tù bên song sắt, dáng vẻ u sầu lặng lẽ, khác biệt với sự nháo nhào của đồng bọn. Đôi mắt như biết nói ấy là duy nhất không thể nhầm lẫn được. Anh tiến lại nhìn kỹ  và ơ kìa dường như nó đã nhận ra anh!. Đang  bất động bỗng nó dựng hẳn người lên ngước nhìn  anh phát ra những tiếng rên, ánh mắt tha thiết không rời như thể đang cầu cứu van lơn. Anh nhìn đám lông bị cháy xém trên chân con khỉ rồi reo lên:"Anh à! em mua con này nè! Anh bán nguyên con hay bán theo cân?". "Mày mua sống thì tao bán theo con". "Bao nhiêu vậy anh?". " Con này giết lấy thịt không tính  nội tạng phải hơn bốn ký! Tao bán một ký là trăm rưỡi, thôi tao lấy mày ba trăm, lấy giá gốc chịu chưa? Nhưng mà tao thấy con này nó thụ động lại là con cái, lông nó đâu có mướt, nhìn không hay  bằng con hồi nãy, coi kìa cái chân lại bị một vết thẹo mày lựa gì kỳ vậy?". Anh mừng quá luống cuống, cổ họng như nghẹn lại lắp bắp: "Nhưng..nhưng... mà... nó ...nó...giống  con khỉ đã mất của chú em, anh tính  tiền xị rượu tắc kè luôn  đi". "Mày mắc cười thiệt đó! Sao tao thấy con nào cũng giống con nào, đều lông xám chứ có khác gì đâu! Thôi kệ mày, còn xị  tắc kè tao tặng để làm quen ban đầu được chưa?.".  Anh lục túi  móc tiền rất nhanh trao cho gã không kỳ kèo. Tên đồ tể nhét vội tiền vào túi quần rồi  nhấc con khỉ mẹ ra khỏi chuồng tìm dây xích tròng qua cổ trao cho anh. nhắc nhở: " Mày coi chừng không nó xổng mất đó nghen. Nó mà nhe răng cắn càn, mày tát cho nó vài cái là nó sợ ngay!"
Ra khỏi quán con khỉ mẹ  hớn hở chạy lúp xúp theo anh, lâu lâu lại nhảy cà tưng cà tưng, kêu lên mấy tiếng. Anh hối hả cùng khỉ mẹ đón xe ôm trở lại bến. Khi xe buýt lăn bánh rời bến, anh thở phào nhẹ nhỏm. Anh nhấc khỉ mẹ lên ngồi ở cái ghế trống bên cạnh  nói nho nhỏ: "Mày thoát rồi đó! Chịu khó chút đi rồi thì sẽ gặp con mày thôi mà!" Con khỉ có vẻ không để ý đến cái dây buộc quanh cổ, nó ngước nhìn anh, nét mặt linh động hẳn lên nhưng rồi ánh mắt  mau chóng tối lại, nó cúi nhìn xuống  phần  bụng, hai tay vô tình vòng ra phía trước tư thế giống như lúc nó đang bế con trong lòng . Anh an ủi: "Phải mày nhớ con không? Mày cảm thấy thiếu hụt trống vắng vì không có bé yêu trong lòng phải không nào?". Vừa nói anh vừa đưa tay làm điệu bộ như đang ôm con vỗ về đu đưa. Khỉ mẹ lại ngước lên gật gù, mắt nó long lanh  như ngấn nước. Ngồi im một lúc bỗng nó nhoài người cố thò đầu ra ngoài khung cửa xe nhìn đăm đăm cảnh rừng núi đang lướt qua rồi nó gục đầu vào hai bàn tay rên ư ử trông như một người quá ư đau xót tiếc nuối vì vừa đánh mất một thứ gì vô cùng quý giá vậy!
Anh kéo sợi dây xích hướng khỉ mẹ đi vào ngõ nhà mình. Con khỉ mới đầu hình như đã nhận ra môi trường khác lạ nó trì lại, thế  rồi nó dựng hẳn người lên, nghiêng tai nghe ngóng như đang nhận ra điều gì  Tiếng khỉ con la hét từ trong nhà vọng ra. Khỉ mẹ rít lên mấy tiếng vội bám theo anh đến tận cửa quýnh quáng chờ anh mở khóa. Cửa vừa hé mở nó đã lách thật nhanh lao vào nhà. Khi anh bước vào phòng, một cảnh tượng làm  mắt anh cay xè rưng rưng. Khỉ con nép vào lòng mẹ, đưa mũi  hít hít thút thít tìm vú mẹ . Khỉ mẹ rít nhẹ lên mấy tiếng, cà cà mặt mình vào cái đầu be bé, một tay ôm chặt con, tay kia vuốt nhẹ lưng vỗ về. Anh đứng ngẩn người  nhìn không chớp mắt cảnh hai mẹ con quấn quýt mừng mừng tủi tủi bên  nhau. Có điều gì đó rất thiêng liêng ấm áp đang tỏa ra khắp căn phòng lạnh lẽo ẩm mốc bị bỏ hoang lâu ngày. Mải mê ngắm hai mẹ con không biết chán, lòng anh bình an vui sướng nhưng rồi ngậm ngùi nhận ra rằng  mình không thể sở hữu hai "sinh linh" này. Mai đây anh sẽ trình báo cho hạt kiểm lâm biết, tìm cách cho hai mẹ con được an toàn trở về rừng xanh, chỉ có ở đó đặc tính thiên bẩm của chúng mới được bộc lộ trọn ven, tha hồ mà vẫy vùng. Chúng thuộc về cõi mênh mông thoáng đãng ngoài kia.
HẾT
Chú thích (1) Bài thơ "Rắn đầu biếng học của Lê Quý Đôn"
   
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2013 23:53:14 bởi sen dat >
#1
    NgụyXưa 04.02.2013 03:01:22 (permalink)
    Truyện cảm động, nhưng format làm mắt nhức nhối.

    "Tình Mẫu Tử" đã được mang vào thư viện.

    Xin cám ơn bạn sen dat.
    #2
      bunthang 05.02.2013 08:11:05 (permalink)
      Lâu quá mới đọc lại truyện của Sen Đất. Cám ơn bạn đã viết một câu chuyện nhân dịp xuân về vừa dí dỏm lại vừa ngậm ngùi nhất là bây giờ tệ nạn tàn sát thú rừng không gớm tay. Ngụy xưa nói đúng đó, format không xuống dòng những đối thoại nên đọc bị rối. Nên gạch đầu dòng, xuống dòng hơn là để trong ngoặc kép những đối thoại thì format sẽ sáng sủa hơn.
      #3
        sen dat 04.04.2013 20:29:48 (permalink)
        Cám ơn Ngụy Xưa và Bunthang đã nhắc nhở về format Sen Đất sẽ lưu ý khi đăng bài!
        #4
          sen dat 04.04.2013 20:33:10 (permalink)
          MONG CHỜ -
          Tác giả: Nguyễn Minh Trân
           Ông ngồi bất động trong vắng lặng. Xung quanh mọi vật đều nhập nhoạng chưa rõ ràng. Đây là lúc bóng tối chưa lùi hẳn và bình minh còn xa chưa kịp tới. Dậy sớm hơn mọi ngày, không vội bật đèn, chẳng cần pha cà phê,  sợ làm  nhạt nhòa  những gì vừa cảm nhận. Lúc nãy  bước ra khỏi giường tuy đã khoác áo ấm  nhưng hàm răng vẫn va vào nhau lập cập, ông linh cảm có cái gì đó khác hơn thường lệ.  Ngã người ra sau, tay chạm vào thành ghế. Mặt gỗ làm ông  rùng mình nhưng không rụt tay mà bám chặt lấy. Hơi giá đang xuyên thấu lòng bàn tay. Nhắm mắt lại, rướn người hít một hơi thật sâu. Ngoài kia sau một đêm dài không khí ắt hẳn được lọc sạch,  còn tinh khiết, chưa  bị pha tạp bởi những sinh hoạt đời thường như mùi xăng xe, khói bụi, mùi cơm hàng cháo chợ.  Khi tất cả  vẫn còn trong trạng thái tự nhiên trong suốt, ông nhận ra sự hiện hữu của nó. Nó đang dầy lên,  đang chuyển dịch rất khẽ khàng chập chờn lãng đãng, hình như đang thấp thoáng đâu đó?.  Lòng ông rạo rực nôn nao như thể sắp gặp lại điều gì đó vô cùng thân quen đã ra đi và nay đang quay trở về. Vì mọi giác quan không bị  trở ngại, nhạy hơn, những luồng suy nghĩ thông suốt, lòng ông bất chợt như mặt nước lặng có thể nhìn thấu đáy, vùng ký ức lâu nay bị khỏa mờ đang dần rõ lại.
          Xung quanh ông, người ta  nhốn nháo căng thẳng,  mọi con mắt đổ dồn về cái bảng điện tử lù lù sừng sững chi chít những mã số cổ phiếu với những sắc màu chớp chớp liên tục, sắc xanh chưa kịp lan sắc đỏ đã ùa tới chiếm lĩnh, những vạch vàng nằm ngang lừng khừng, mũi tên đỏ chúc xuống mũi tên xanh vọt lên.  Dòng tiếp nối dòng cứ trồi lên trụt xuống. Những dãy số ký hiệu  rượt đuổi nhau, lao xao chộn rộn, tạt ngang lướt dọc, thay sắc màu cường độ đến chóng mặt, xanh đỏ tím vàng, vàng tím, vàng vàng, đỏ đỏ. Mồ hôi hột rịn ra trên trán vương xuống mắt nhưng ông cứ cố nhìn không chớp bám theo những con số quen thuộc, vươn dài cổ ra hồi hộp theo dõi rồi bỗng dưng tim loạn nhịp thấy những con số chuyển sang sắc đỏ chói chang đứng trơ ra đó đầy kích động thách thức,(1) mắt ông hoa lên hai thái dương giật giật, ngột ngạt quá, ông  thở hổn hển đầu óc như bị dồn ép, đau buốt muốn nổ tung. Ông cố gượng đứng dậy loạng choạng tìm cách thoát ra khỏi phòng giao dịch chứng khoán.
          Trên cao chót vót nhìn xuống, tất cả từ con đường, người, xe, mọi thứ đều nhỏ đi rất nhiều mà cũng rất xa. . Ông muốn rời điểm tựa mong manh dưới chân mình thoát khỏi sự nặng nề đang đè trĩu nơi lồng ngực, muốn trở thành mảnh gió bay vào hòa nhập với sự thông thoáng nhẹ tênh phía trước. Vừa nhoài ra định buông lơi thì có ai kìm lại, bị ôm chặt trì kéo không sao vụt thoát được ông đau đớn hét lên trong vô vọng.
          Tỉnh lại trong căn phòng trắng toát nồng nặc mùi ê te ông cứ ngỡ vừa gặp cơn ác mộng.  Một thời gian sau, khi được phép rời bệnh viện cũng là lúc ông quyết định không bao giờ  trở lại cái không gian đầy ắp những con số và nhất là những ký hiệu như những mũi tên tưởng nhỏ nhoi vô hồn, dù đỏ hay xanh, chĩa lên hay thọc xuống đều có uy lực làm tổn thương trái tim ông. Tưởng đã qua cơn bạo bệnh ai dè mỗi lần ra đường tới bất kỳ một ngã tư nào, nơi thường có những dòng xe cộ bị tắc nghẽn hay va quẹt lạng lách, nhìn thấy những cột đèn giao thông chớp chớp xanh đỏ vàng, đầu ông đột nhiên lại nhức buốt ,chịu không thấu cứ rên la không dứt. Có người bảo ông đã bị dị ứng với ánh đèn xanh đỏ tím vàng rồi!. Mà ở Sài-Gòn đâu đâu chả có đèn giao thông kia chứ? Cuối cùng ông được gia đình đưa lên  thành phố này nghỉ dưỡng vì đây là thành phố nhỏ, đường hẹp không có loại đèn tín hiệu giao thông xanh đỏ vàng,  khí hậu lại mát mẻ .  Thấm thoát ông đã ở đây được hơn năm năm. Kể cũng lạ! hình như lúc đầu ông chỉ nghĩ đây là nơi   ở trọ vài tuần dăm tháng vậy mà...Những bữa ăn thanh đạm nhiều khi chỉ có chén cơm, ít rau dưa nhưng lại thấy  tỉnh táo mạnh mẽ. Những uất ức cay đắng không còn nữa, nhất là lúc này đây  ông đang bình tĩnh nhớ lại không chút ngại ngần  cái cảm giác bàng hoàng  tuyệt vọng khi đứng trên lầu cao, bên tai lùng bùng gió,  sẵn sàng buông mình xuống cho thịt nát xương tan. Trong khung cảnh êm đềm lặng lẽ nơi này biến cố một thời cứ nhạt nhòa dần đến nỗi giờ đây khi đã hoàn toàn nhớ lại ông thấy thật xa lạ, ngỡ phần đời của ai đó chứ không phải mình. Ông lên Đàlạt ngày nào, lúc bước chân vào ngôi nhà này  ra sao? gặp ai? có chuyện vui buồn gì không? Lạ ghê! sao  không nhớ gì nữa.  Chỉ bắt đầu nhớ rất rõ một buổi sáng  đang ngồi đọc sách cho đỡ nhàm chán  thì bên ngoài có tiếng trống khua vang. Âm thanh mỗi lúc một gần, dồn dập trịnh trọng khiến mắt không thể tập trung vào trang sách nữa. Ông rời khỏi chỗ, bật cửa bước ra lan can. Trước ngõ có một đoàn học sinh tiểu học mặc đồng phục chỉnh tề đang xếp hàng đi đều bước dọc bờ rào nhà ông. Hai đứa đi đầu tay liên tục khua trống.  Hai đứa kế tiếp  giương cao biểu ngữ hô vang "Tích cực tham gia hưởng ứng tết trồng cây bảo vệ đường phố xanh sạch đẹp!" "Mùa xuân là Tết trồng cây , làm cho đất nước càng ngày càng xuân."  Vừa hô xong cái đám lố nhố chực chờ phía sau ùa lên cầm xẻng cuốc, hăng hái hì hục đào những lỗ quanh khu đất trống giáp biên  hàng rào nhà ông. Rồi những bịch đất trong đó có ươm sẵn những cây nhỏ cao chừng bốn tấc được chúng cẩn thận đặt xuống lấp đất tưới nước. Vừa làm chúng vừa hát vang rộn rã. 
          Ngày tháng trôi, lâu lâu ông cố nhìn kỹ những cây non được ươm trồng bên hàng rào xem có quen không, nhưng không thể nhận ra là cây gì. Vỏ cây xù xì, lá  có răng cưa nhìn tầm thường xấu xí chả đáng quan tâm. Khu đất ông ở  tuy tọa lạc vùng trung tâm thành phố nhưng lại nằm cheo leo trên cao do đó những con đường dẫn tới nhà đều dốc đứng,  leo teo vài biệt thự cổ, dăm ba cái cây. Chỉ cần xuống lưng chừng dốc cảnh quan khác hẳn. Khách sạn, nhà trọ, trường học, hàng quán đông đúc, chứng tỏ trước đây khu vực này là một ngọn đồi  nay được quy hoạch thành khu dân cư.  Vào dịp hè, hay  lễ tết bãi đất trống bỏ hoang cạnh nhà bỗng trở thành bãi đậu xe bất đắc dĩ ồn ào tấp nập. Suốt ngày hàng đoàn xe ra vào. Rác rến ngập ngụa bay tứ tung. Có hôm hết chỗ, các xe cố luồn lách đậu sát vào hàng rào nhà ông,  ép luôn những cây non đang lớn, phun hàng loạt khói xe đen kịt nóng hừng hực.  Những lá non, cành mềm phút chốc cháy xém gục xuống. Đã hết đâu! Bãi đất trống bỗng trở thành nơi lý tưởng cho những ai có nhu cầu giải quyết vệ sinh ngay lập tức. Những gốc cây thường vẫn được những bà  bán đồng nát len lén ghé vào "trút bầu tâm sự", những tên tài xế cũng thích dừng lại  "tưới tắm cho cây". Đứng bên này hàng rào ông lặng lẽ chứng kiến sự việc. Có thể vì dáng hình những cây ấy chả có vẻ gì là cây cảnh, lại mọc ở ngoài khu vực nhà mình, nên dù nhìn thấy ông cũng phớt lờ dửng dưng.  Trong một thời gian ngắn các cây lần lượt héo tàn rồi chết khô. Chỉ duy nhất một cây trồng ngay trước cửa sổ phòng khách nhìn ra là còn tồn tại. Mặc cho bao cát bụi rác rến, những thứ xú uế phũ phàng trút xuống nó vẫn sống sót. Mủi lòng cho phận cây, thân cô, thế cô còn non nớt mà phải đương đầu với biết bao sự hỗn tạp đầy đọa, bị vùi dập không một chút xót thương, ông bắt đầu tò mò thỉnh thoảng ghé mắt qua hàng rào xem chừng. Càng để ý ông càng thấy lạ lùng. Mới đầu tuần vừa hứng một loạt khói xe nóng hổi, lá cành rũ xuống ỉu xìu vậy mà chỉ cần hai ba ngày sau cây mau chóng hồi phục, dần dà tươi tỉnh lại.. Không thể bàng quan thêm được nữa, ông đã can thiệp bằng cách tưới cho nó ít nước sạch khi thấy lá vàng cành khô, tiếp đó cương quyết ngăn không để cho bất cứ ai kể cả chó mèo lăm le tới gần, Cây được trớn  lớn nhanh như thổi. Chỉ trong vòng mấy tháng nó cao hơn hai thước. Lớn thì có lớn nhưng xem ra vẫn chỉ lá xanh tầm thường, vỏ cây màu nâu  sần sùi . Một hôm có việc đi xa,  về tới đầu ngõ ông khựng lại sững sờ khi chợt bắt gặp cảnh tượng thật quái gỡ. Một thằng bé trạc khoảng mười một, mười hai  đang cầm  sợi dây điện cũ quất tới tấp vào cây. Nó vừa vung roi quất vừa chạy thụt lùi,  hét la ra oai  như đang xung trận, rồi bất thình lình phóng tới tung chân nhắm thẳng vào cây. Thân cành rung lên bần bật bởi những cú đá phũ phàng kèm theo những tiếng cười hả hê man rợ. Bộ điệu trông cứ y như những nhân vật võ lâm trong phim kiếm hiệp. Càng đánh càng hăng  nó xoay người quơ một đường roi vút ngang, quấn quanh thân cây kéo thật mạnh. Thân cây chúi hẳn xuống trước khi bật ngược trở lại, lá dập nát vài cành gẫy rời. Ông tức điên lên chạy lại  từ phía sau  nắm cổ, giựt khúc dây điện ra khỏi tay thằng bé rồi la toáng lên:_ "Làm gì vậy hả?có điên không sao lại ra đòn không thương tiếc vậy? nó là kẻ thù  à? con cái nhà ai mà ngỗ ngược quá vậy? Hết cách chơi rồi sao?"
          Thằng bé bị phản ứng bất ngờ vẻ hung hăng biến mất nó trố mắt nhìn ông lắp bắp:_ "Dạ...dạ...bác nói gì con không hiểu?. Con có hành hạ ai đâu? Buổi trưa chưa đến giờ vào lớp buồn buồn con ra đây múa roi đi quyền một chút chơi vậy mà!".
           Nghe cái giọng ngây ngô cùng với cặp mắt to tròn ngơ ngác như nai tơ , ông chỉ muốn xáng ngay cho một bạt tai. Ông nghiêm mặt gằn giọng:_ "Này tôi nói cho cậu biết. Cái bảng tên trên ngực áo cậu tôi đã ghim trong đầu, cậu có tin  tôi giữ cậu lại rồi đưa tới trường thưa với ban giám hiệu là cậu phá hoại cây xanh không?. Cậu tưởng chỉ đánh người mới có tội sao? Còn cây cối không biết kêu la nói thưa nên tha hồ mà thẳng tay phải không?."
           Thằng bé khúm núm run rẩy, mặt đỏ bừng cúi gầm xuống ấp úng lí nhí :_ "Dạ  thưa bác, con biết lỗi rồi, xin bác đừng thưa với nhà trường,  bác cho phép con đi học kẻo trễ giờ rồi, con xin bác!" .
          Nói tới đây nó sụt sịt  khóc. Ông nhìn nó một lúc, lắc đầu thở dài rồi chỉ tay vào cây nói:_ "Nhìn kìa! Cây lá tơi tả thế kia thì nó chết chứ sống nỗi gì? Nếu cây chết là không xong với tôi đâu! Thôi đi học đi! Nhớ đấy! từ nay trở đi mà còn bén mảng tới gần cái cây này là biết tay tôi!."
           Sau trận đòn tàn bạo như bị đầy ải tra tấn ông tưởng cây gục ngã luôn nhưng không, một tuần sau những nhánh lộc nâu nâu hồng hồng lang láng lại xuất hiện, thân cây tuy vẫn còn gượng gạo không thẳng thướm như lúc đầu,  nhưng dáng cành đã có tư thế, dù có rướn lên hay chĩa ngang đều bộc lộ sự mạnh mẽ hứa hẹn sẽ vươn cao vươn xa . Đặc biệt hơn nữa, từ đó dáng cây có vẻ như hơi nghiêng về bên nhà ông. Nếu không có cái hàng rào thì cứ ngỡ nó là của nhà ông. Càng lớn nó càng tỏa bóng râm xuống sân  làm dịu đi cái nắng gay gắt buổi trưa hè. Ông thường mải mê nhìn nắng thắp lên vòm cây, đổi màu trên lá.  Nhiều lúc đang tha thẩn trước hiên thoáng thấy cái bóng nghiêng nghiêng in trên  sân gạch, cành lá như những cánh tay đu đưa, cứ tưởng ai đó đang cúi xuống thì thầm. Rồi những đợt gió mùa đông bắc tràn tới kèm theo ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới,  vị trí nhà ông hứng trọn sự khắc nghiệt của thời tiết. Gió lồng lộng từ núi rừng ùa về. Trong phút chốc bãi đất trống biến thành đỉnh gió hú. Nằm trong phòng nghe gió bão lướt qua, hú lên từng tràng dài, ông hốt hoảng, âm thanh nghe  như thể đang có một đoàn tàu xồng xộc đâm thẳng vào nhà. Bất giác nhớ tới cái cây. Chạy lại bên khung cửa sổ vén màn nhìn ra. Nó đang vật vã trăn trở . Bị gió xoáy giật, xô gục  bao lần  thì cũng bấy nhiêu lần cây  lại gượng bật lên dù dáng hình có hao mòn.. Thế rồi những trận mưa cuối mùa cũng qua đi, lá xanh lá vàng rồi lá rụng. Lá gom lại càng nhiều tim ông càng se thắt  ngậm ngùi. Cây trút hết lá cũng là lúc thành phố bước vào muà lạnh. Giữa đất trời cây trở nên trơ trụi  co ro,  vóc hình xương xẩu run rẩy trong gió lạnh sương sa.  Có lần đang  quét lá ngoài sân bỗng nghe một người khách vừa bước xuống xe hỏi người tài xế:_ "Chú ơi! cây này là cây gì sao nhìn cứ như là bị sét đánh chết đứng vậy chú?" "
          _Ối dào! Chả biết cây gì, chắc không phải chết đâu! tháng trước tôi lên thấy lá xanh um giờ rụng hết trông đét lại vậy thôi!".
           Nghe cuộc đối thoại ấy ông nhìn cây buông một tiếng thở dài. Thấm thoát cây đã được ba tuổi. Khi  cơn bão cuối cùng  năm ấy vừa đi qua  cũng là lúc mùa mưa chấm dứt, những luồng khí buốt bắt đầu phủ trùm lên thành phố. Để tránh trời đất giao mùa bị cảm lạnh ông thường co ro quanh quẩn trong nhà, mở máy sưởi cho ấm chứ không nghĩ đến việc ra ngoài  tản bộ làm quen với khí hậu miền cao.  Nhốt mình trong phòng hoài cũng chán một buổi sáng ông mở  cửa bước ra  lan can, bất chợt thấy nắng tràn trề, bầu trời thăm thẳm bao la. Đang bâng quơ nhìn trời đất bỗng nhiên ông nhìn lên vòm cây rồi sững người lại. Không thể tin vào mắt mình!. Những cành gầy guộc điểm xuyết những nụ hồng li ti  đang đu đưa qua lại như những cánh tay  vươn ra đón mừng. Ô kìa! hóa ra năm nay cây mới trưởng thành và nó đang kết nụ đơm hoa. Chưa rõ là cây gì nhưng trông  duyên dáng  đấy! . Lòng bỗng dưng  mừng vui chất ngất. Từ hôm đó trở đi ông ít khi rời mắt khỏi cây. Chỉ một tuần sau cái cây xấu xí quắt queo  hóa thân nhanh chóng .  Những chùm hoa đan kính cành, cánh hoa mỏng manh hồng hồng kết thành chùm nhẹ tênh phất phơ trong gió như những cụm mây bồng bềnh. Quá ngỡ ngàng đứng lặng đi một lúc rồi ông nhoài người ra khỏi lan can đưa tay hướng về phía cây thốt lên: "Mai anh đào!ôi trời ơi mai anh đào đây mà! ". Sau sự việc đáng nhớ đó ông bỏ luôn thói quen ru rú ở nhà trong mùa giá rét. Ông bắt đầu lang thang đây đó với mong muốn hiểu rõ hơn về loài hoa này. Có khi ông bắt gặp những triền đồi chập chùng thông xanh mọc xen với mai anh đào. Thông  xanh hùng vĩ hòa cùng  mai anh đào dịu dàng. Ngỡ mình lạc vào cõi thiên thai. Nhất là khi đang dạo bước dưới rặng mai , vô tình làn gió lướt qua, hàng loạt cánh mỏng manh bay bay  như những cơn mưa hồng, lòng bỗng bâng khuâng cứ muốn đi mãi không quay trở về.  Ông tiếc  mình không tích cực tìm hiểu sớm hơn. Cánh hoa thật sống động. Ấp e trong sương giá, sáng rỡ  kiêu kỳ  rực hồng  giữa không gian ngập nắng, thanh nhã u trầm chìm theo ánh hoàng hôn. Mai anh đào với hai sắc đối lập hài hòa bổ khuyết cho nhau, nhụy càng thắm bao nhiêu thì cánh hồng phơn phớt trông càng thanh thoát bấy nhiêu. Dần dà thành như cái lệ,  mỗi khi đến mùa hoa nở ông dành thời gian lang thang cùng khắp.  Suốt gần một năm trời nào ai biết nào ai thấy mai anh đào? Chỉ khi tiết trời bắt đầu chuyển từ đông sang xuân mai anh đào mới chứng minh được sự hiện hữu kỳ diệu của mình. Hoa  nở khiến những lũng sâu tối tăm lạnh lẽo nhất cũng chuyển mình, không gian mở ra khoáng đạt, cả bầu trời như nhuộm ánh hồng. Người ta nói những cội mai già cho hoa đẹp lắm! Nhưng với ông, cây mai trẻ trước nhà  vẫn là đẹp nhất. Ông chưa thấy cây nào nở hoa lại đẹp mê hồn như thế! Nở hết mình, nở vô tư liên tục không e dè, nở không kịp rụng nên suốt mùa cây lúc nào cũng rực hồng, sáng ngời, tươi thắm. Có lẽ không ai ngoài ông hiểu rõ thân phận nghiệt ngã của cây. Nó lạc loài  đơn côi, không hưởng được không khí trong lành thoáng đãng của núi rừng, phải lớn lên giữa đời thường ô trọc bon chen nhưng xem ra vẫn kiên cường thanh tao, không vương lấm bụi trần. Vượt qua mọi thử thách, anh hoa phát tiết trọn vẹn để đến hôm nay cây mai anh đào lộng lẫy kiêu hãnh sừng sững giữa đất trời. Tuổi của cây còn đang thanh xuân nhưng sự chịu đựng thật bền bỉ đáng nể.  Sự đường đột trổ bông của nó khiến ông bất ngờ lòng cứ mãi hân hoan suốt mùa xuân năm ấy. Ra vào ngắm nghia anh đào không biết chán. Mà nào chỉ có ông thôi đâu! Ai đi qua cũng ngước lên chiêm ngưỡng. Những ánh mắt ngỡ ngàng thích thú. Người ta xuýt xoa trầm trồ. Cây mai anh đào duy nhất còn sót lại giữa  bãi đậu xe đông đúc xô bồ bỗng có sức hút kỳ lạ, trở thành vật quý hiếm. Một ngày ông chứng kiến không biết bao nhiêu tên phó nhòm tới đó để thu vẻ đẹp vào ống kính. Có kẻ phải nằm lăn nằm lóc thậm chí phải quỳ gối ngước lên như một  tội đồ  xin được ban ân sủng, xăm xoi thay đổi tư thế hàng tiếng đồng hồ mới chớp được một góc nhìn ưng ý. Có người cứ lởn vởn quanh cây mấy ngày liền, chụp hoa lúc còn e ấp trong sương mờ cho đến khi hoa tàn vương vãi trên cỏ vẫn cứ chụp, chụp lia lịa, chụp xong gật gù  hài lòng tưởng đã chộp được tất cả sự tinh túy của cây . Nhưng hơn ai hết ông hiểu, không ai hiểu thấu vẻ đẹp của hoa như ông. Những đêm khuya dưới ánh trăng hay sau ánh đèn chiếu qua màn sương cây mai anh đào trổ hoa bỗng lung linh ánh bạc như được kết bởi muôn vì sao rơi. Màu hoa lúc đó bàng bạc trăng trắng lấp lánh in lên nền trời thẳm tối trông như bức tranh khảm hay sơn mài vậy! Những đôi tình nhân cũng thường kề vai đứng tựa  gốc để chụp hình lưu niệm. Một buổi trưa yên ả ông bắt gặp một  thanh niên đang chụp hình cho  cô bé dáng dấp yểu điệu thướt tha trong tà áo trắng. Đang chụp bỗng đâu một cơn lốc ào tới. Từng chùm lay động, mai anh đào buông cánh nhẹ vương bờ vai nhỏ, điểm hồng tà áo trắng. Cô bé có vẻ tiếc nuối cuống quýt vội giơ hai bàn tay lên hứng lấy những giọt hồng rồi kề làn môi xinh hôn nhẹ lên xác hoa. Chàng thanh niên đứng ngây người nhìn cô gái nâng niu mơn trớn cánh hoa. Mắt anh ta mơ màng nở một nụ cười  xa xăm, từ từ đưa ống kính lên hướng thẳng vào làn môi mọng ướt đang mơn cánh đào phơn phớt chớp liền mấy phát.
           Tưởng mọi sự đã yên với đời cây mai anh đào. Nào ngờ cách đây hơn tháng, buổi sáng đang say giấc nồng bỗng ông giật mình tỉnh giấc vì tiếng động cơ gầm rú ồn ã. Ông bật khỏi giường chạy ra lan can xem xét. Lại một cảnh tượng  kinh hoàng diễn ra trước mắt. Một xe xúc đất đang chạy nghênh ngang bên bãi đất trống. Bàn tay sắt khổng lồ  vươn lên quơ trái quơ phải cào cào móc móc vào một thân cây cao hàng chục thước giựt  thật mạnh. Toàn bộ thân, cành, lá, cả bộ  rễ dài ngoằng được nhấc lên nhẹ hều như người ta tỉa cọng rau non vậy!. Xe đi tới đâu dẹp quang mọi thứ tới đó. Cứ thế cánh tay sắt hùng hục xông tới lần lượt bứng toàn bộ bụi cây, cỏ dại còn sót lại trong khu đất lâu nay bị bỏ hoang chỉ được trưng dụng làm bãi đậu xe trong những mùa cao điểm hội hè lễ tết. Cứ đứng lặng, chết trân cho đến khi cái xe quay đầu hăm hở tiến thẳng đến cây mai anh đào, bàn tay sắt từ từ giơ lên ông mới bừng tỉnh hét toáng:_ "Ôi anh ơi! khoan đã! khoan đã! ngừng ngay lập tức!. Cánh tay sắt lơ lửng bất động trên không, máy xúc ngưng lại,  một người ló đầu ra khỏi xe hất hàm:_" Bác kia bác làm gì mà cản chúng tôi thi công thế? Cái cây này nằm ở phần đất bên này có liên quan xâm phạm gì đến đất của bác đâu nào?".
          Hấp tấp chạy lại gần người điều khiển máy xúc ông năn nỉ phân trần:_" Anh à, tôi biết điều đó chứ nhưng xin đừng bứng cây này đi uổng lắm! Vả lại cây nằm sát hàng rào đường biên không thể nào cản trở  việc xây dựng công trình được! Xin cho tôi nói chuyện với người phụ trách công trình này được không?.
          Người đàn ông thụt đầu vào móc điện thoại trao đổi vài câu rồi chỉ tay về phía ngôi nhà cách đó vài chục thước nói:_ "Bây giờ tôi tắt máy ngồi chờ lệnh của ban quản lý công trình, bác qua đó vào văn phòng gặp họ trình bày xem sao chứ tôi không có quyền gì cả!.".
           Ngồi trong văn phòng trước những người có trách nhiệm thi công ông trình bày mọi lẽ cốt sao cứu đời cây mai anh đào. Người chỉ huy công trình nghe ông phân trần  thắc mắc hỏi lại: _"Tại sao ông ngăn cản chúng tôi vô lý vậy?  Cái cây đó sẽ phải bị bứng đi sau đó chúng tôi san phẳng ủi đất chuẩn bị xây tòa nhà cao hàng chục tầng. Chúng tôi đã cho họp tổ dân phố để thông báo việc này rồi mà!. "
           Ông tiếp tục giải bày:_ "Biết thế! Nhưng khi xem sơ đồ công trình này tôi nhận thấy ven đường biên hàng rào theo đề án vẫn được thiết kế để trồng cây cảnh mà! sau này thế nào chả phải mua cây cảnh giống về trồng? Thời gian để cây lớn cho bóng mát đâu có ngắn? Đó là chưa kể cây làm đẹp đường phố nếu mua cây con cũng tiền không rồi, mắc chi bây giờ nó cao lớn tỏa bóng xum xuê lại vứt bỏ là sao?  Vả lại cây ở vị trí sát biên đâu có ngăn trở việc xây dựng đâu?. "
           Một người trong ban phụ trách kêu lên:_ "Cái cây trước ngõ nhà bác mà là cây cảnh trang trí đường phố à? Muốn làm khó tụi tui chứ gì? Cây gì mà thân sần sùi, cành chán chường như củi khô thế kia nhìn mất cả thẩm mỹ bứng đi cho rồi bác ơi! Không biết chừng khi công trình xây lên nó lại làm vướng đường dây điện dây cáp phiền phức thêm!"
          Ông cãi lại:_ " Vướng gì mà vướng? Nó mọc ven chứ có chình ình giữa bãi đất đâu nào, nên cho dù  cứ theo sơ đồ mà làm thì cũng không thể có chuyện đó xảy ra mà có vướng dây điện thì tỉa vòm là xong!" Rồi ông hạ thấp giọng nghiêm trang:" Chắc anh không biết đó là cây gì phải không?".
          Anh ta lắc đầu ngơ ngác: _"Chúng tôi ở dưới Sài-gòn lên đây nên không rõ."
           Ông bật cười thật lớn:_ "À ra vậy? Giống hệt tôi khi trước, lúc mới từ thành phố lên tôi cũng lầm tưởng vậy!.  Cho tới khi nó ra hoa mùa đầu tiên thì nó đẹp quá sức! Đẹp hơn bất kỳ cây nào tôi từng thấy. Nó là cây mai anh đào màu hồng, nhưng không phải loại anh đào như của xứ Phù Tang, sắc hồng phai mà tươi . Giống này nếu mua cũng đắt mà đợi cho nó  trưởng thành ra hoa cũng sốt cả ruột, bây giờ mình có sẵn sao lại chặt?."
          Mọi người trong phòng nhao nhao hỏi lại: "Vậy à? Nó là cây mai anh đào thật không?. Trời đất sao giờ trông như cái cây chết khô vậy? Có cho đun bếp cũng chả ham vì cành mỏng quá cho than không đượm.! "
          Ông hăng hái giải thích: "Lạ là ở chỗ đó! Trước khi ra hoa trông nó trơ trụi xơ xác mỏi mòn vì nó đang dồn hết tinh lực để chuẩn bị bộc phát  những chùm hoa đẹp hết biết luôn đó nghen mấy anh!. Nó sắp ra hoa rồi đó!  Cứ tin tôi đi mà!".
           Sau một hồi bàn luận nhóm thực hiện công trình bằng lòng không hạ cây mai anh đào của ông nữa!
          Ánh mai  đã chạm vào khung cửa xuyên qua lớp kính mờ, quét một đường ngang  phòng khách. Không gian  trầm tối  bừng sáng từ lúc nào. Tim ông đập rộn rã. Mặc dù chưa mở cửa nhưng ông đã ngửi thấy mùi hương ngai ngái của núi rừng lúc giao mùa đang luồn qua khe hở. Ông đứng bật dậy, mở toang cánh cửa để mặc cho buốt giá ập vào. Cái rét càng ngọt thì niềm mong đợi càng như thật gần.. Ông vội bước ra ngoài. Niềm yêu dấu của ông đây rồi! Những cành khẳng khiu đã chạm tới thành lan can đang đu đưa vẫy chào  buổi sáng. Ông đưa tay chạm nhẹ vào cành. Biết ngay mà! Chỉ mới một đêm mà cành đã chi chít nụ. Thậm chí lác đác có cành ở phía xa xa còn đong đưa những chùm vừa bung cánh run run  e ấp! Hơi lạnh bốc từ dưới lên, phủ trùm từ trên xuống. Gió nhẹ, nắng pha lê chập chờn nhưng bầu trời trên kia đã xanh biếc hứa hẹn một ngày nắng đầy cho mai anh đào nở rộ. Không lâu nữa lan can nhà ông, "những cụm mây hồng" sẽ phất phơ la đà, ông hồi hộp chờ đợi giây phút được nhoài ra ôm lấy khoảnh khắc thăng hoa diệu vợi ấy như ôm cả khung trời hạnh phúc trong vòng tay. Mùa hoa ngắn ngủi kiếp hoa mong manh.  Lát nữa đây ông sẽ điện thoại đến một khách sạn báo cho người ta biết ông đã bằng lòng làm nhân viên kế toán với đồng lương khiêm tốn. Không sao cả! Ông đã quyết định lưu lại đây lâu dài để được khấp khởi mong chờ, được  mãi chơi vơi ngắm mai anh đào nở rộ đầu xuân.
          Chú thích: (1) Mã số ký hiệu sàn chứng khoán..
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2013 07:21:04 bởi sen dat >
          #5
            thanhkhe 09.04.2013 19:50:34 (permalink)
            Tưởng chỉ có một truyện suýt để hụt mất  truyện thứ hai Mong chờ!
            Đọc tình mẫu tử chưa hết xốn xang thì đọc Mong Chờ lại thấy ngỡ ngàng vì tác giả tả cảnh   lãng mạn đẹp quá! Nhưng chủ đề vẫn rất thời sự! Lâu nay được biết Sen Đất sưu tầm hoa và bướm và có những topic rất "độc" rất đẹp ở mục tiêu khiển. Sở dĩ gọi "độc" vì ít ai chụp được nhiều loài bướm như vậy, Thanhkhe nghĩ nếu SĐ mang hình vào những trang mạng xã hội như yume chắc chắn sẽ  thu hút rất nhiều người xem, Sen Đất có facebook không?. Thanhkhe đã từng thấy có một người chụp hình hoa bướn đêm hay còn gọi là hoa me đất với vài hàng giới thiệu về loài hoa này cũng chả có gì lạ lắm vậy mà đã có có số lượng truy cập rất lớn! Khi nào có dịp  Sen Đất nhớ chụp hình hoa mai anh đào nghen! Mấy ngày nay đài truyền hình trong nước truyền những hình ảnh về cảnh thiên hạ nô nức đi xem hoa đào nở ở thủ đô nước Mỹ và ở Nhật, cùng những dự đoán xem  là năm nay mai anh đào nở rộ vào ngày nào, ngày mùng 4-4 chăng? Để mọi người ở xa còn có dịp đổ về thủ đô và kịp ngắm. Riêng ở trong nước Thanhkhe đã từng đọc những bài báo mô tả những tay nhà báo hay những nhà nhiếp ảnh đi săn ảnh hoa mai anh đào. Và kết tội họ là thủ phạm hại cây xanh vì để chụp được một tấm hình đẹp mà không bị dính dây điện thì đôi khi họ phải trèo lên cao đạp gãy cả cành tơi tả cả cây, rồi khi chụp được một góc độ đẹp ưng ý thì họ lại bẻ ngay cành hoa đẹp cho bõ cái công họ săn lùng ra sức chụp vứt đi để người khác đến sau không có cơ hội chụp được nữa. Thật quá ư đểu cáng! Bài viết của Sen Đất tuy nói về hoa nhưng lại làm Thanhkhe nghĩ đế thân phận con người trong cõi đời. Con người nhiều khi sinh ra trong thuận cảnh, sung sướng quá, không gặp khó khăn trở ngại thì khó mà thành công. Nếu thúc thủ ẩn nhẫn, an phận kéo dài một cuộc sống bình thản không tai họa khó khăn thì không có cơ thành đạt lớn. Nhiều khi phải sống hết sức mình thì mới biết vận mình tới đâu "tận nhân lực mới tri thiên mạng". Mai anh Đào đã vươn lên từ những vùi dập bất nhẫn của người đời đã phải đấu tranh chật vật với nghịch cảnh đã khắc phục đã lướt qua và đã sống được, đã thành công! Cám ơn bạn nhiều đã cho đọc những truyện ngắn hay và ý nghĩa!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2013 19:52:17 bởi thanhkhe >
            #6
              NgụyXưa 10.04.2013 02:54:44 (permalink)
              "Mong Chờ" đã được mang vào thư viện.
               
              Xin cám ơn tác giả.
              #7
                Cà Na tn nguyen 13.04.2013 00:54:04 (permalink)
                sen dat

                Cánh hoa thật sống động. Ấp e trong sương giá, sáng rỡ  kiêu kỳ  rực hồng  giữa không gian ngập nắng, thanh nhã u trầm chìm theo ánh hoàng hôn. Mai anh đào với hai sắc đối lập hài hòa bổ khuyết cho nhau, nhụy càng thắm bao nhiêu thì cánh hồng phơn phớt trông càng thanh thoát bấy nhiêu. Dần dà thành như cái lệ,  mỗi khi đến mùa hoa nở ông dành thời gian lang thang cùng khắp.  Suốt gần một năm trời nào ai biết nào ai thấy mai anh đào? Chỉ khi tiết trời bắt đầu chuyển từ đông sang xuân mai anh đào mới chứng minh được sự hiện hữu kỳ diệu của mình. Hoa  nở khiến những lũng sâu tối tăm lạnh lẽo nhất cũng chuyển mình, không gian mở ra khoáng đạt, cả bầu trời như nhuộm ánh hồng

                 Vẻ đẹp rạng rỡ nhưng lung linh của hoa Anh Đào đã được  mô tả sống động  và thành công bằng ngòi bút của một người có sự quan sát tinh tế và tấm lòng gắn bó sâu sắc với hoa cỏ. Xin cảm ơn tác giả !


                 

                Cà Na tn nguyen
                 
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2013 19:59:19 bởi Cà Na tn nguyen >
                #8
                  thanhkhe 13.04.2013 17:13:03 (permalink)
                  Thanhkhe lên mạng tìm được những hình về hoa mai anh đào post lên minh họa thêm hi.hi..
                  Attached Image(s)
                  #9
                    sen dat 21.04.2013 23:41:23 (permalink)
                    Cả hai tuần nay Sen Đất có việc riêng giờ vào đọc được những dòng của thanhkhe và ntn. Sen Đất rất vui,  ngạc nhiên vì sự ghé qua và lưu lại cảm tưởng, Sen Đất cám ơn các ban. Đọc những gì ntn và thanhkhe viết Sen Đất nghĩ có thể đây là động lực để Sen Đất cố gắng dành những khoảng thời gian ít ỏi mà mình có được để viết chăng ? Sen Đất mong là được như vậy! thanhkhe à , Sen Đất không có tham gia những trang mạng xã hội như facebook và cũng chưa bao giờ "chat chit" qua mạng cả! Đơn giản vì chả có thời giờ! Mà nếu có thì Sen Đất dành thì giờ để viết hay đọc sách. Sen Đất cũng cám ơn thanhkhe trong lúc chò đợi Sen Đất phản hồi đã  mang hình hoa minh họa dùm , Sen Đất sẽ lục lại trong USB của mình và tìm hình hoa mai anh đào mang vào topic của Sen Đất  ở mục tiêu khiện Khi nào rảnh thanhkhe vào xem nha! Vì Sen Đất muốn gom những truyện mình viêt lại vào một topic cho dễ theo dõi nhưng lại quên sửa chủ đề nên thanhkhe tưởng chỉ có một truyện thôi phải hôn ,  hôm nay thử sửa lại xem sao nha!
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2013 23:56:17 bởi sen dat >
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9