Bạn nào có LỜI THƠ VÀO TẬP GỞI HƯƠNG xin giúp
lá chờ rơi 13.10.2005 13:23:02 (permalink)
Như đã post trong đề mục Gửi các bạn yêu Thơ, tôi xin bạn nào có bài thơ nói đến dưới đây, vui lòng hiệu đính giùm những chữ sai nguyên bản. Sai vì nhiều lý do : đả tự sai, nhớ sai, bài thơ được chuyển với bộ mã VNI trên trang mail, khi hoán chuyển sang Unicode, có vài chữ không ra được v.v.
Như hai câu mà tôi thích, lúc trích dẫn thì ông bạn tôi viết là :

Nhưng cũng lạ! mối tình đau khổ ấy,
Ðể riêng tây như có chỗ không đành.


Còn lúc chép toàn bài thì là :

Nhưng thú thật, mối tình đau khổ ấy
Ðể riêng tây như có chỗ không đành.


(bài trong mục Gửi các bạn yêu Thơ)
Sẵn đây xin báo là dường như Trang Thơ thiếu sót một bài thơ rất hay của Xuân Diệu.
Số là khi đàm luận về thơ trên trang mail với một ông bạn, ông ấy có trích ra mấy câu thơ của Xuân Diệu mà tôi thích quá. Nhưng sau đó bỏ công đi tìm toàn bài thơ ấy thì không gặp nên tôi phải hỏi xin nhờ ông bạn ấy chịu khó chép lại trên mail cho tôi.
Ông ấy bảo đó là bài thơ mở đầu giới thiệu tập thơ Gởi Hương Cho Gió. Có lẽ vì nó không mang tên riêng nên bị người sưu tầm quên sót đấy chăng ?
Dù sao thì theo cảm quan của tôi, đó là một bài thơ rất hay, nồng nàn tình cảm, và là những tình cảm rất chân thật của thi nhân. Nên xin chép lại đây để Ban Quản Trị Thư Quán cho tra cứu thêm và đưa vào Trang Thơ cho các bạn yêu thơ thưởng thức.
Còn như nó đã có rồi ở đâu đó mà chỉ tại tôi tìm không ra, thì xin các bạn thứ lỗi và thông cảm cho ông già lẩm cẩm !
LCR.

đây là đoạn chót bức mail của ông bạn tôi cho lời giải thích và bài thơ :
Cùng lúc lại nhận được bức thư tiếp theo Anh hỏi tên bài thơ mà tôi trích có một câu mà Anh tâm đắc :
Nhưng cũng lạ! mối tình đau khổ ấy,
Ðể riêng tây như có chỗ không đành.
Bài thơ ấy được coi là lời tựa cho tập thơ Gởi hương cho gió mà Xuân Diệu xuất bản sau nầy. Tôi nghĩ chắc Anh tìm được bài thơ ấy cũng khó, nên tiện đây tôi chép luôn toàn bài để Anh khỏi mất công tìm kiếm

LỜI THƠ VÀO TẬP GỞI HƯƠNG

Tôi là con chim đến từ núi lạ,
Ngứa cổ hát chơi. ( ?)
Khi gió sớm vào reo um khóm lá,
Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời.

Chim ngậm suối đậu trên cành bịn rịn, (?)
Kêu tự nhiên, nào biết bởi sao ca.
Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín,
Khúc huy hoàng không giúp nở bông hoa.

Hát vô ích, thế mà chim vở cổ,
Héo tim xanh cho quá độ tài tình,
Ca ánh sáng bao lần vây máu đỏ, (?)
Rồi một ngày sa rụng giữa bình minh.

Tôi réo rắt, chẳng qua trời bắt vậy
Chiếc thuyền lòng, nước đẩy phải trôi theo.
Gió đã thổi, cho nên buồn phải dậy,
Hồn vu vơ, tội ấy ở mây đèo!

Nghiệp tài tử nghìn xưa đông lắm chắc
Chúng tôi hùn làm một kiếp đa duyên. (?)
Cảm nếp trán của người lo sáu khắc,
Thương năm canh nước mắt những ai phiền.

Nghề lựa chữ, thôi một trò trẻ nhỏ,
Dăm câu vui đắp đổi với câu sầu,
Sương với bóng, không có gì tỏ rõ
Xin đừng cười ! đời có nghĩa chi đâu?

Tiếng tôi hát chẳng làm ai tươi nở,
Nhưng sách nầy, tôi để cả trái tim.
Giở cho khéo, kẻo lòng tôi động vở, ( ?)
Hồn người tình mỏng lắm, xếp cho êm.

Nắng củ phai rồi, lòng tôi vẫn cất
Một chiều ong vàng đẹp sắc năm mây;
Xuân vội bước, nhưng mà hương chẳng mất :
Tôi với tay giam giữ ở trong nầy.

Nếu trang giấy có động mình tuyết bạch,
Ấy là tôi dào dạt với âm thanh ;
Hồn thắc mắc vẫn đi về với sách,
Dưới tay ai, xem lại nỗi lòng mình.

Vâng, đáng lẽ làm xong tôi giữ lấy,
Vui gì đâu mà đưa đẩy dương tranh.
Nhưng thú thật, mối tình đau khổ ấy
Ðể riêng tây như có chỗ không đành.

Thôi thì đó, nói cùng nhau cho thỏa,
Ai có thương thì tôi cũng cảm ơn,
Ai có ghét, tôi cũng cười khuây khỏa,
Lỗi vì tôi, tôi đâu dám giận hờn.

Nhưng nghĩ lại : sống vẫn là hơn chết,
Gần hơn xa, yêu mến ngọt ngào thay !
Nên thú thật, tôi mong nhiều kẻ biết
Xem nhiều thơ và nhớ lại nhiều ngày

Và nghĩ ngợi : Ai mà ai oán thế !
Ở nơi đâu mà giọng nói tiêu tao!
Thưa một kiếp ai không từng nhỏ lệ !
Ta cùng buồn: mơn trớn vuốt ve nao !

Và hãy yêu tôi, một giờ cũng đủ,
Một giây cũng cam, một chút cũng đành;
Khổ tôi hát, loài người xin chớ phụ !
Cô hay dịu dàng, chầm chậm thưa anh. ( ?)

Thơ tôi đó, gió lùa đem tỏa khắp,
Và lòng tôi, mời mọc bạn chia nhau.
Trông thấy nghìn môi rượu mùa ăm ắp,
Tôi sẽ vui được có tấm lòng sầu.

Tôi là con chim đến từ núi lạ,
Ngửa cổ hát chơi
Hãy nghe lấy. Còn như sao rỉ rả,
Hỏi làm chi ! Tôi không biêt trả lời.

Xuân Diệu

( ?) dường như có chữ sai trong các câu nầy, và cả trong những câu khác, xin nhờ bạn nào có bản gốc cho biết để sửa lại. Cám ơn nhiều lắm lắm.
LCR
#1
    Trương Củng 13.10.2005 15:28:41 (permalink)
    LỜI THƠ VÀO TẬP GỬI HƯƠNG

    Tôi là con chim đến từ núi lạ,
    Ngứa cổ hát chơi,
    Khi gió sớm vào reo um khóm lá,
    Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời.
    Chim ngậm suối đậu trên cành bịn rịn,
    Kêu tự nhiên, nào biết bởi sao ca.
    Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín;
    Khúc huy hoàng không giúp nở bông hoa.
    Hát vô ích, thế mà chim vỡ cổ,
    Héo tim xanh cho quá độ tài tình.
    Ca ánh sáng bao lần dây máu đỏ,
    Rồi một ngày sa rụng giữa bình minh.
    Tôi réo rắt, chẳng qua trời bắt vậy.
    Chiếc thuyền lòng, nước đẩy phải trôi theo.
    Gió đã thổi, cho nên buồn phải dậy;
    Hồn vu vơ, tội ấy ở mây đèo!
    Nghiệp tài tử nghìn xưa đông lắm chắc;
    Chúng tôi hùn làm một kiếp đa duyên
    Cảm nếp trán của người lo sáu khắc,
    Thương năm canh nước mắt những ai phiền.
    Nghề lựa chữ, thôi một trò trẻ nhỏ!
    Dăm câu vui đắp đối với câu sầu;
    Sương với bóng, không nghĩa gì tỏ rõ;
    Xin đừng cười! đời có nghĩa chi đâu?
    Tiếng tôi hát chẳng làm ai tươi nở,
    Nhưng sách này, tôi để cả trái tim;
    Giở cho khéo, kẻo lòng tôi động vỡ;
    Hồn người tình mỏng lắm, xếp cho êm!
    Nắng cũ phai rồi, lòng tôi vẫn cất
    Một chiều ong vàng đẹp sắc năm mây.
    Xuân vội bước, nhưng mà hương chẳng mất:
    Tôi với tay giam giữ ở trong nầy.
    Nếu trang giấy có động mình tuyết bạch,
    Ấy là tôi dào dạt với âm thanh.
    Hồn thắc mắc vẫn đi về với sách,
    Dưới tay ai xem lại nỗi lòng mình.
    Vâng, đáng lẽ làm xong tôi giữ lấy;
    Vui gì đâu mà đưa đẩy dương tranh,
    Nhưng, cũng lạ! nỗi tình đau khổ ấy,
    Để riêng tây, như có chỗ không đành.
    Thôi thì đó, nói cùng nhau cho thỏa.
    Ai có thương thì tôi cũng cảm ơn,
    Ai có ghét, tôi cũng cười khuây khỏa;
    Lỗi vì tôi, tôi đâu dám giận hờn.
    Nhưng nghĩ lại: sống vẫn là hơn chết;
    Gần hơn xa; yêu mến ngọt ngào thay!
    Nên, thú thật, tôi mong nhiều kẻ biết
    Xem nhiều thơ và nhớ lại nhiều ngày.
    Và nghĩ ngợi: “Ai mà ai oán thế!
    Ở nơi đâu mà giọng nói tiêu tao!”
    Thưa, một kiếp ai không từng nhỏ lệ?
    Ta cùng buồn: mơn trớn vuốt ve nao!
    Và hãy yêu tôi, một giờ cũng đủ,
    Một giây cũng cam, một chút cũng đành;
    Khổ tôi hát, loài người xin chớ phụ!
    Cô hãy dịu dàng; chầm chậm, thưa anh!
    Thơ tôi đó, gió lùa đem tỏa khắp!
    Và lòng tôi, mời mọc bạn chia nhau.
    Trông thấy nghìn môi rượu mùa ăm ắp,
    Tôi sẽ vui được có tấm lòng sầu.
    Tôi là con chim đến từ núi lạ,
    Ngứa cổ hát chơi;
    Hãy nghe lấy. Còn như sao rỉ rả,
    Hỏi làm chi! Tôi không biết trả lời.


    Bài này copy thư trang web sau: http://www.hieutl.com/article_read.asp?id=250

    Họ nói là đánh máy từ một ấn bản năm 1945. Xem các bài khác trong cùng trang này như Nguyệt Cầm, Lời Kỹ Nữ thì thấy có một điểm đáng chú ý về chính tả của những ấn bản xưa, đó là cách viết: giây cương, giây đàn, giây tình. Trong tập Phấn Thông Vàng của TC đang đánh máy cũng có lối viết này.

    Trong một số bài phê bình trên Tiền Vệ, Talawas, người Việt... có đoạn trích dẫn mấy câu đầu như sau:

    Tôi là con chim đến từ núi lạ
    Ngứa cổ hót chơi
    Khi gió sớm vờn reo um khóm lá
    Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời

    Chim ngậm suối đậu bên cành bịn rịn
    Kêu tự nhiên nào biết bởi sao ca
    Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín
    Khúc huy hoàng không giúp nở bông hoa…

    Hai chữ hót và vờn già dặn, chính xác và quá điêu luyện. Hay là, có lẽ chính Tác giả sau này đã sửa đổi???
    #2
      lá chờ rơi 13.10.2005 19:53:04 (permalink)


      Trích đoạn: Trương Củng

      Trong một số bài phê bình trên Tiền Vệ, Talawas, người Việt... có đoạn trích dẫn mấy câu đầu như sau:

      Tôi là con chim đến từ núi lạ
      Ngứa cổ hót chơi
      Khi gió sớm vờn reo um khóm lá
      Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời

      Chim ngậm suối đậu bên cành bịn rịn
      Kêu tự nhiên nào biết bởi sao ca
      Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín
      Khúc huy hoàng không giúp nở bông hoa…

      Hai chữ hót và vờn già dặn, chính xác và quá điêu luyện. Hay là, có lẽ chính Tác giả sau này đã sửa đổi???



      Thân chào bạn Trương Cùng,
      Theo tôi thì “hót” và “vờn” là nói cái tình trạng tự nhiên, còn “hát” và “vào” thì là nói với dụng ý “nhân cách hóa” các chủ từ. Cách nào cũng có cái hay. Nhưng mình cốt tìm đúng cái ý của tác giả. Và rất có thể chính tác giả đã sửa từ cái nọ sang cái kia như bạn nghĩ. Nên trong trường hợp đó thì ai thích cái nào lấy cái đó vậy. Ngoài ra bài của bạn đã giúp làm sáng tỏ nhiều điểm khác trong toàn bài thơ.
      Cám ơn bạn đã cho tôi được sự yên tâm về một bài thơ mình thích.
      Và chắc là Trang Thơ của Thư Quán về Xuân Diệu từ nay sẽ có bài nầy ?
      LCR
      #3
        Ct.Ly 13.10.2005 21:04:22 (permalink)
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9