Thơ MẸ
Thơ Mẹ
Thay lời tựa
Xin cho tôi trãi lại đây dòng thơ về Mẹ
Để hồi tưởng Mẹ hiền để thương kỷ niệm xưa
Từ tuổi thơ ngây đến lúc trưởng thành
Trời với biển bao la cũng không bằng Tình mẹ
Cho tôi viết lại đây mãnh đời của Mẹ
Giữa phố Sàigòn với chiếc gánh quằng vai
Một mái tranh nghèo dột mưa đột nắng
Hy sinh cả đời nuôi con lớn con khôn
Cho tôi trãi lại đây dòng thơ bất hiếu
Bỏ mẹ hiền vượt biển tìm tự do
Bao xót xa ray rứt ngậm ngùi
Chiều ru chiều nhớ thương thêm già yếu
Đau, buồn, vui sau hai mươi năm biệt xứ
Gặp lại Mẹ hiền tóc bạc trắng đón con xưa
Giọt nước mắt thương con giọt ngước mắt nghẹn đời
Tuôn như biển chảy vào tim tôi không bờ bến
Rồi một ngày hồn tôi như giẫy chết
Rỉ máu buồn Mẹ tôi đã vĩnh viễn ra đi
Trời biển nào chia xẽ được niềm đau
Nhìn chiếc áo quan trước nhà thay Mẹ đón
Đoá hoa màu trắng cài lên áo
Tưởng Mẹ hiền nước mắt rưng rưng
Mẹ của tôi từ tiềm thức trở về
Chiếc gánh nặng nuôi con quên dáng liễu
......................................................................................
Xin hiểu tôi thông cảm cho tôi không là thi sĩ
Ráp nối chữ hồn để diển tả ray rứt trái tim
Vần thơ Mẹ là một mãnh đời
Để cho hồn tim an ủi tỏ bày xúc cảm
Ngô Thiên Tú
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2013 05:05:38 bởi Ngô Thiên Tú >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: