Vài Dòng Vu Vơ
Ha Ai Lan 12.02.2013 07:28:05 (permalink)
Chưa tới 3 giờ sáng. Ngoài trời vẫn còn tối đen. Thành phố vẫn còn chìm say trong giấc ngủ. Ngay cả tiếng côn trùng ngày đêm ríu rít hình như cũng im hơi lặng tiếng. Một vùng trời im lặng tĩnh mịch bao trùm lấy nỗi xám cô đơn. Một ngôi sao sáng, hai ngôi sáng sao… Tôi nằm đó cuộn mình trong chăn, cố tìm về lại trong giấc ngủ, nhưng sao đôi mắt lại ráo hoảnh và trí óc không chịu yên giấc. Những suy nghĩ từ đâu tìm về xóa tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Tôi nhớ đến anh và nghĩ đến những gì anh nói…

Một tuần… một tuần ngắn ngũi nhưng dài vời vợi từ đêm hôm ấy. Đêm ấy trăng không tròn như trăng của Hàn Mạc Tử. Trăng móp, trăng méo, nhưng lại lung linh, tỏa sáng một ánh sáng dịu kỳ. Đêm nay là đêm cuối. Mai anh đi rồi. Có chút gì ngỡ ngàng, chút gì quyến luyến khi tôi nghĩ tới điều đó. Chắc chỉ là một nỗi buồn vu vơ cho một cuộc chơi sắp tàn. Cơn gió lạnh từ đâu nhè nhẹ thổi luồn qua mái tóc và len lén vào tâm tư. Bàn tay lạnh hay lòng người đang lạnh? Tôi ngồi đó miên mang trong suy nghĩ, thả hồn lang thang theo cơn gió vô tình. Và hình như cảm nhận được những ưu tư trong tôi, anh đánh thức và kéo tôi về hiện tại. Vẫn nữa hoang mang, nữa ngờ nghệch khi không biết từ khi nào bàn tay của tôi đã ngoan ngoãn nằm gọn trong bàn tay anh. Lặng im trong ngỡ ngàng, tôi ngồi đó, nghe lòng xôn xao xào xạc như lá chiều Thu rơi khi cảm nhận được làn hơi ấm lan tỏa từ anh. Tôi nghe những làn sóng lăn tăn gợn nhẹ trong hồn khi những ngón tay anh chợt xiết nhẹ, mân mê, chầm chậm vuốt khẽ lấy tay tôi. Như một pho tượng, tâm trí trống rỗng, tôi nghe tim mình đập rộn ràng và thĩnh thoảng thoát lên những nhịp lỡ. Ngó lơ về hư không, cố giữ lấy cho mình một vẽ mặt bình thản, tôi cố kìm chế những cảm xúc rạo rực trong lòng. Lý trí dằng co với cảm xúc, yếu đuối cố gượng lại mong muốn được đan quyện những ngón tay mình với anh, để cho hai tâm hồn được cảm thong, được gần nhau thêm một chút. Những ngón tay kia dường như không chịu nghe lời của lý trí, ngoan cố, rụt rè khẽ nhích nhẹ trong tay anh. Tôi ngồi đó trên quãng đường còn lại, bối rối lẫn sợ sệt với những cảm giác mâu thuẫn chen lấn lấy nhau. Tới cuối quãng đường, bàn tay dần dần cách xa bàn tay, tôi nghe hồn bàng hoàng tiếc nuối quyến luyến muốn níu lấy cái khoảnh khắc không tên đó… Nhưng… mai anh đi rồi, mai nay anh đi rồi…
#1
    Ha Ai Lan 17.02.2013 01:47:44 (permalink)
    Mới đó mà 21 cái Tết tha hương thoáng vụt qua trong đời. Nhưng nếu gọi là Tết tha hương thì hình như cũng không chính xác vì không biết từ bao giờ đối với tôi Mỹ là quê hương, quê hương hơn cả VN nơi tôi chôn nhau cắt rốn, dẫu biết rằng nói lên điều đó thì hơi phũ phàng. Nhưng gọi Tết tha hương là để phân biệt những cái Tết ở Mỹ và những cái Tết VN thời trẻ thơ còn tồn tại mang máng trong trí nhớ của tôi. 19 cái Tết đầu ở Mỹ đều na ná như nhau, đều trôi qua trong lặng lẽ âm thầm, đều thiếu hương vị Tết thân thương. Không phải vì thiếu kẹo mứt, bánh trái hay tiếng pháo rồn rang và làn khói nghi ngút trong những ngày Tết. Kẹo mứt bánh trái bên này nào có thiếu gì. Cũng cành mai vàng, cũng nhánh đào tươi, cũng những tà áo dài thướt tha khoe sắc màu trong nắng đi lễ chùa đầu năm xin săm hái lộc. Người ở San Jose thì tụ tập ngoài khu Lyon Plaza xem đốt pháo. Những đòn pháo dài thòng lòng cũng như những nhà giàu ở VN ngày xưa treo đòn pháo cao vút từ trên sân thượng của căn nhà 4-5 tầng của họ. Đêm giao thừa ở chùa cũng vui nhộn tiếng nhạc xập xình, tiếng người cười đùa rộn ràng chúc mừng năm mới, tiếng trẻ con hò hét rược đuổi nhau len lẫn giữa tiếng pháo ròn rã. Nhưng không có cái bận rộn cuối năm gia đình tụ họp lau chùi dọn dẹp nhà cửa, quét vôi cho sạch sẽ mới mẽ để đón chào năm mới. Nước sơn tường được làm bằng hững cục vôi bụi bặm quậy tan với nước trong cái thùng phi củ kỷ móp méo nhìn thấy tội nghiệp chứ đâu phải như những thùng sơn hiệu Behr đủ màu đủ loại sang trọng và dễ dàng mua được từ Home Depot hay Lowes. Không có cái háo hức chờ đợi được mặc bộ quần áo mới ngày mồng một. Nên Tết chỉ là một cái gì xa vắng, chỉ làm cho con người nhớ lại một thời nào đó.

    Cái tết lần 20 có lẽ là năm đầu tiên tôi đón Tết trên đất Mỹ. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi học làm bánh chưng, bánh tổ, xôi vò và xôi gấc. Cả mấy ngày trong tuần, sau khi đi làm về tôi chạy qua nhà người bạn thức đến khuya, lau chùi lá chuối, gói bánh chưng, có khi ở lại đêm để cùng canh bánh chưng, hay đúng hơn ngủ mê say khi bạn tôi canh bánh chưng. Những đêm ngồi quanh quần bên những người bạn lau lá chuối, cột gói bánh chưng, chuyện trò thâu đêm cười đùa ngất ngưỡng đến đau cả bụng, đến chảy nước mắt; những lúc lái xe vòng vòng từ khu này đến khu khác tìm xin hái trộm những nhánh đào; đêm giao thừa xôn xao nhộn nhịp cùng nhau nấu đồ ăn tối đón Tết; ngày mùng hồi hộp nhìn bạn tôi treo đốt phong pháo; ngày mùng một tụ tập cà phê cà pháo, đi chùa, đi chơi, ăn uống; chính những điều đó đã đem lại trong tôi hương vị Tết quen thuộc. Những nụ cười hồn nhiên, những hạnh phúc đơn sơ ấm áp tình người làm tôi nhận ra Tết là ở trong lòng và tình thân là điều mà tôi đã thiếu trong những cái Tết trước đây.

    Nhưng rồi cũng như những đòn pháo, nổ dòn dã rộn ràng bao nhiêu thì khi tắt chỉ còn những xác pháo nằm ngổn ngang xác xơ khắp sân thêm tả tơi dưới chân người qua kẻ lại. Tết năm nay chỉ còn những nỗi buồn ngổn ngang trong lòng. Bạn bè tự dưng giờ trở mặt thành hai người xa lạ. Hình như không phải tự dưng, cũng vì nhiều lý do nào đó, nhưng có nói thì cũng nghĩa lý gì nữa. Thuở xa xưa, khi còn bé, những giận hờn xích mích của bạn bè đám con gái bất quá là những lời to nhỏ qua lại, xô đẩy lẫn nhau, hoặc nếu ghét cay ghét đắng thì nắm tóc mà kéo mà đẩy. Rồi sau đó tìm gặp nhau làm huề. Nhưng thời nay, tình bạn chết đi trong lặng lẽ, không tranh cải la ó om xòm, là chiến tranh ngầm lạnh giá. Không nói nhưng hiểu nhiều, người quay lưng, kẻ không giữ lại. Và như thế, Tết trôi qua trong nhộn nhịp náo nhiệt miệng cười nhưng lòng buồn thiu, ngổn ngang trăm mối sầu…

    #2
      NgụyXưa 17.02.2013 03:59:42 (permalink)

      Bạn bè tự dưng giờ trở mặt thành hai người xa lạ. Hình như không phải tự dưng, cũng vì nhiều lý do nào đó, nhưng có nói thì cũng nghĩa lý gì nữa. Thuở xa xưa, khi còn bé, những giận hờn xích mích của bạn bè đám con gái bất quá là những lời to nhỏ qua lại, xô đẩy lẫn nhau, hoặc nếu ghét cay ghét đắng thì nắm tóc mà kéo mà đẩy. Rồi sau đó tìm gặp nhau làm huề.

      Tôi cũng có một người bạn thân, thân đế độ chúng tôi làm mai cho hai đứa em (em trai tôi và em gái nó) thành vợ chồng. Tiếc thay chúng tôi cũng đã chia tay nhau vì những chuyện tự ái vớ vẫn của cuộc đời. Hai đứa đã đủ lớn để không thề săn tay áo, đập nhau một trận rồi bắt tay giảng hoà như xưa, khi còn ở trong quân trường.

      Mấy ai có được những mối giao tình chỉ chấm dứt khi mình nhắm mắt, xuôi tay. Đọc mấy dòng trên của Ha Ai Lan tự nhiên cũng thấy trạnh lòng nên xin chia sẻ chút cảm thông.

      Tình thân,

      NX
      #3
        Ha Ai Lan 23.02.2013 01:20:18 (permalink)
        Cám ơn Nguỵ Xưa đã chia sẽ.

        Cũng chia sẽ thêm với NX và mọi người một dỡ dang khác của tình người và tình đời dưới đây.
        #4
          Ha Ai Lan 23.02.2013 01:21:31 (permalink)
          Đôi Mắt Người Xưa

          - Anh muốn em đừng nghĩ nhiều cho mọi việc thêm phức tạp. Hãy vô tư mà đối diện với mọi người thì em sẽ không rơi vào cái vòng lẩn quẩn của cuộc sống.

          Anh hay nói với tôi như vậy những khi tôi suy nghĩ xa vời, lo âu vì những hành động của anh, những gì liên quan tới anh. C ó những lúc tôi cũng ước ao bản thân mình được như vậy – bàng quang một chút, hững hờ một chút, vô tư hơn một chút, bớt suy nghĩ chi cho sâu xa hơn một chút để cho lòng thanh thản hơn, để cho cuộc sống đơn giản hơn. Rồi có một ngày anh hoàn thành được ý muốn của mình – tôi trả lại anh cuộc sống độc hành. Năm tháng trôi qua trong lặng lẽ. Những cụm mây xám lơ lững trên bầu trời không còn làm cho tôi bận tâm trên con đường đi làm hằng ngày.

          Đêm hôm đó, tôi ngồi lơ đãng ngó mông lung, đầu óc gần như trống rỗng, không một cảm giác, không một suy nghĩ. Lắng nghe mọi người hát những bản nhạc vui buồn khác nhau, kể cả những bài ngày xưa từng làm lòng tôi xao động mỗi lần anh cất tiếng hát, nhưng giờ lòng lại không gợn sóng, vô cảm lạnh tanh phẳng lặng như mặt hồ vào một ngày lạnh giá mùa đông. Đến phiên tôi, tôi chọn bài “Trả Lại Anh” của Ngọc Lan. Tiếng hát giờ chỉ uốn nắn theo lời nhạc vô hồn, không còn ai oán trách móc dỗi hờn như ngày nào.
          - Có phải cố nhân không? Có người vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau.

          Tôi quay lại nhìn. Là anh. Anh nhìn vẫn như xưa. Tôi không trả lời chỉ nhẹ mĩm cười.
          - Nghe giọng em anh ngờ ngợ, tự nhiên tim đập thình thịch, giờ vẫn còn đập mạnh nè.
          - Tim anh còn đập là còn sống, không đập mới là đáng sợ. Tôi gượng gạo.
          - Em dạo này sao rồi? Có gì lạ không?
          - Em cũng vậy thôi, không có gì lạ cả. Còn anh?
          - Anh cũng vậy. Hồi trước cũng một mình, bây giờ cũng một mình như vậy thôi.

          Tôi lặng im trước câu thanh minh của anh.
          - Tết này em có làm gì vui không? Có gói bánh chưng không?
          - Dạ không. Tết này buồn thiu hà, không làm gì hết.
          - Sao em lúc nào cũng buồn vậy?
          - Em buồn vì mất đi một người bạn gái mà.
          - Bạn bè cãi cọ nhau một chút rồi thôi chứ có gì đâu mà chia tay. Giống như anh với em vậy. Em bỏ anh đi không quay đầu lại.
          - Anh biết rõ lý do em bỏ đi, và anh cũng không làm gì để giữ em lại, thì coi như là anh cũng đồng ý mình nên chia tay. Nhưng thôi chuyện đã qua rồi. Em không muốn nhắc tới, hơn thua ai đúng ai sai. Tâm hồn em bây giờ nhẹ nhàng thanh thản rồi, không còn gì để trách hờn cả.
          - ……
          - ……
          - Hình của Vince cháu anh đó hả?
          - Ừ, em coi mồng một Tết đi chùa mà nó bệnh, cái mặt nó chù ụ vậy đó.
          - Con nít mà bắt đi chùa là vậy mà.
          - Vậy mà về đến nhà nó hết bệnh liền, ôm anh hôm chùn chụt. Ba nó nói, kiểu này nó xài hết tiền anh cũng được.
          - Nó giống anh mà, biết lấy lòng người ta.
          - Hehehe. Ba nó ghét khi nó đeo theo anh lắm.
          - Ai có con nít mà không ghét khi nó đeo theo anh. Tôi hí hỡm.
          - Sao ghét?
          - Thì sợ nó tập theo anh.
          - Anh cũng có nhiều cái tốt nha, em nghĩ lại coi.
          - Hồi đó anh nói em sao nghĩ nhiều quá, nên giờ em không nghĩ chi nữa.
          - Nghĩ lại đi.
          - Đầu óc em đang biểu tình. Nghĩ không ra.
          - Ráng đi, cứ biểu tình hoài không làm việc sẽ đói à.
          - Giờ mới ăn no nên không sợ đói. Không nghĩ.

          Anh với tôi ngồi im lặng, lắng nghe những bản nhạc du dương xập xình trong ánh đèn mờ ảo. Đến phiên anh lên hát, anh hát những bài xưa mà tôi yêu thích. Giọng anh vẫn ngọt ngào, vẫn trầm bổng như xưa.
          - This is for you. Anh hướng nhìn về tôi nói rồi cất tiếng hát bài Đôi Mắt Người Xưa.

          Giọng anh có chút gì nghẹn ngào. Hồn tôi có chút gì xao động, nhưng chỉ thoáng nhẹ rồi tan biến…
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2013 01:22:51 bởi Ha Ai Lan >
          #5
            Ha Ai Lan 01.03.2013 07:09:44 (permalink)
            Anh bảo tôi sao em không thử viết những gì nhẹ nhàng và dễ thương. Câu nói ấy làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Nhẹ nhàng và dễ thương ư? Viết những gì nhẹ nhàng và dễ thương là viết gì, viết như thế nào? Tôi thật sự không hiểu. Hình như từ lâu rồi, tôi đã để cho cái thói đa sầu đa cảm của mình len lói vào trong những suy nghĩ. Hình như từ lâu rồi tôi đã quen ôm ấp khư khư một nỗi buồn dịu dàng, một nỗi buồn trầm lặng, đến nỗi tôi có cảm tưởng như mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi lời nói và hành động của tôi đều phảng phất một nét buồn nào đó. Có những lúc tôi ngắm mình trong gương hay trong hình và chợt bắt gặp một ánh mắt suy tư buồn xa vắng, một nụ cười nhẹ nét môi cong với chút hờn dỗi vu vơ, và tôi tự hỏi mình không lẽ buồn một thói quen xấu mà con người ta thường hay bám lấy để tạo ra một chút gì riêng biệt cho bản thân. Giờ ngẫm nghĩ lại tôi muốn đổ lỗi cho những thi sỹ, nhạc sỹ, nhà văn đã chau chuốt, uốn nắn những nỗi buồn không tên thành những gì thật huyền bí, với sự thu hút kỳ lạ, và cũng không kém phần lãng mạn thơ mộng. Là thói quen hay là tại bị truyền nhiễm bởi những lời văn chương chất chứa ưu sầu, đa số bài viết của tôi đều mang một tâm trạng buồn vời vợi, buồn vu vơ. Thắc mắc trước một câu hỏi mà bản thân tôi không tìm ra được câu trả lời, tôi tò mò hỏi lại anh: “Viết những gì nhẹ nhàng và dễ thương là sao anh?” Anh cười giải thích cho tôi nghe. À thì ra là vậy! Một câu trả lời rất đơn giản nhưng thật sâu sắc và chứa đầy ý nghĩa. Tôi mĩm cười vu vơ khi nghe lời giải thích của anh và chợt thấy những hình ảnh nhẹ nhàng và dễ thương lướt qua trong tâm trí.

            Sáng nay thức giấc, tôi cuộn mình trong chăn cố nấn ná thêm vài giây phút, lơ đãng nhìn cảnh vật ngoài sân qua làn cửa kiếng, tiếng chim hót líu lo, những tia nắng sớm ban mai long lanh vui đùa trên những tản lá cây xanh mơn mởn, lòng tôi lâng lâng một cảm xúc và tôi không kiềm được chợc nhoẻn miệng cười toe tét. It’s a beautiful day! Wake up, wake up! Đánh răng rữa mặt xong, tôi nghe bụng đói cồn cào. Lò dò ra bếp kiếm đồ ăn, tôi mở tủ lạnh và bất ngờ những gì trước mắt…

            Chuyện bắt đầu từ sáng thứ sáu khi tôi chuẩn bị đồ ăn trưa để đem đi làm. Trong những món đồ ăn linh tinh lặt vặt là một ít champagne grapes (loại nho nhỏ li ti dành làm rượu champagne) trong cái túi ziplock. Khi ăn trái cây, tôi có cái tính ngộ là thích ăn những gì nho nhỏ nhưng thấm thía mùi vị hơn là những gì nhìn lớn và đẹp mắt. Cũng như trong cuộc đời tôi thích những hành động nhỏ nhoi nhưng chứa chan tình thương hơn là những hành động phô trương nhưng rỗng tuếch. Vì vậy tôi thích champagne grapes hơn là những chùm nho lớn trĩu nặng. Nhưng cái tính đãng trí của tôi vẫn không thay đổi chút nào, sau khi chuẩn bị đồ ăn cho đã đời, tôi lại quên mang theo vào giờ phút cuối khi lật đật chạy ra xe để đi rượt đón xe buýt. Hôm đó sau khi đi làm về, con gái tôi Leila hỏi:

            - Mommy, mấy chùm nho trong cái bao ziplock của mommy hả?
            - Ừ, tại sao?
            - Tại vì Aylin và con đã lỡ ăn chúng rồi, bọn con định lấy mấy chum khác bỏ lại vào bao cho mommy. Leila cười khúc khích trả lời.
            - Không sao. Bọn con ăn vậy thì tốt hơn, tại mấy chùm nho đó sẽ bị hư nếu để ở ngoài lâu khi trời nóng như vậy.

            Bây giờ trước mắt tôi trong tủ lạnh là một chùm champagne grapes trong cái bao ziplock. Bên ngoài nắn nót những giòng chử đỏ “Mom’s work” với cái hình smiley face và một trái tim. Điều làm cho tôi cảm động hơn nữa là khi nhìn thấy cái hộp nho trống không nằm chơ vơ trên cái bàn trong nhà bếp. Tôi thường hay la mấy con tôi về cái tội ham ăn. Khi tôi mua những món ăn vặt nào mà con tôi thích, dù có nhiều cở nào, mấy nhóc thường ăn lấy ăn để quất sạch sành banh hết ngay trong ngày và không để dành một chút nào cho nhau. Và tôi hay giận nhất là khi mấy nhóc ăn hết những gì mà chúng biết rõ là tôi thích mà không chừa lại một chút cho tôi. Nhưng lần này Leila đã không quên. Trước khi thanh toán hộp nho, Leila đã biết nghĩ đến mẹ, biết gói gém một ít nho chứa đựng đầy chân tình cho mẹ mang đi làm ngày mai. It really is a beautiful day!!! Và những gì nhẹ nhàng và dễ thương only happen when you open up your heart and stop and smell the roses…

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2013 07:11:14 bởi Ha Ai Lan >
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9