Đôi Mắt Người Xưa - Anh muốn em đừng nghĩ nhiều cho mọi việc thêm phức tạp. Hãy vô tư mà đối diện với mọi người thì em sẽ không rơi vào cái vòng lẩn quẩn của cuộc sống.
Anh hay nói với tôi như vậy những khi tôi suy nghĩ xa vời, lo âu vì những hành động của anh, những gì liên quan tới anh. C ó những lúc tôi cũng ước ao bản thân mình được như vậy – bàng quang một chút, hững hờ một chút, vô tư hơn một chút, bớt suy nghĩ chi cho sâu xa hơn một chút để cho lòng thanh thản hơn, để cho cuộc sống đơn giản hơn. Rồi có một ngày anh hoàn thành được ý muốn của mình – tôi trả lại anh cuộc sống độc hành. Năm tháng trôi qua trong lặng lẽ. Những cụm mây xám lơ lững trên bầu trời không còn làm cho tôi bận tâm trên con đường đi làm hằng ngày.
Đêm hôm đó, tôi ngồi lơ đãng ngó mông lung, đầu óc gần như trống rỗng, không một cảm giác, không một suy nghĩ. Lắng nghe mọi người hát những bản nhạc vui buồn khác nhau, kể cả những bài ngày xưa từng làm lòng tôi xao động mỗi lần anh cất tiếng hát, nhưng giờ lòng lại không gợn sóng, vô cảm lạnh tanh phẳng lặng như mặt hồ vào một ngày lạnh giá mùa đông. Đến phiên tôi, tôi chọn bài “Trả Lại Anh” của Ngọc Lan. Tiếng hát giờ chỉ uốn nắn theo lời nhạc vô hồn, không còn ai oán trách móc dỗi hờn như ngày nào.
- Có phải cố nhân không? Có người vỗ nhẹ vai tôi từ phía sau.
Tôi quay lại nhìn. Là anh. Anh nhìn vẫn như xưa. Tôi không trả lời chỉ nhẹ mĩm cười.
- Nghe giọng em anh ngờ ngợ, tự nhiên tim đập thình thịch, giờ vẫn còn đập mạnh nè.
- Tim anh còn đập là còn sống, không đập mới là đáng sợ. Tôi gượng gạo.
- Em dạo này sao rồi? Có gì lạ không?
- Em cũng vậy thôi, không có gì lạ cả. Còn anh?
- Anh cũng vậy. Hồi trước cũng một mình, bây giờ cũng một mình như vậy thôi.
Tôi lặng im trước câu thanh minh của anh.
- Tết này em có làm gì vui không? Có gói bánh chưng không?
- Dạ không. Tết này buồn thiu hà, không làm gì hết.
- Sao em lúc nào cũng buồn vậy?
- Em buồn vì mất đi một người bạn gái mà.
- Bạn bè cãi cọ nhau một chút rồi thôi chứ có gì đâu mà chia tay. Giống như anh với em vậy. Em bỏ anh đi không quay đầu lại.
- Anh biết rõ lý do em bỏ đi, và anh cũng không làm gì để giữ em lại, thì coi như là anh cũng đồng ý mình nên chia tay. Nhưng thôi chuyện đã qua rồi. Em không muốn nhắc tới, hơn thua ai đúng ai sai. Tâm hồn em bây giờ nhẹ nhàng thanh thản rồi, không còn gì để trách hờn cả.
- ……
- ……
- Hình của Vince cháu anh đó hả?
- Ừ, em coi mồng một Tết đi chùa mà nó bệnh, cái mặt nó chù ụ vậy đó.
- Con nít mà bắt đi chùa là vậy mà.
- Vậy mà về đến nhà nó hết bệnh liền, ôm anh hôm chùn chụt. Ba nó nói, kiểu này nó xài hết tiền anh cũng được.
- Nó giống anh mà, biết lấy lòng người ta.
- Hehehe. Ba nó ghét khi nó đeo theo anh lắm.
- Ai có con nít mà không ghét khi nó đeo theo anh. Tôi hí hỡm.
- Sao ghét?
- Thì sợ nó tập theo anh.
- Anh cũng có nhiều cái tốt nha, em nghĩ lại coi.
- Hồi đó anh nói em sao nghĩ nhiều quá, nên giờ em không nghĩ chi nữa.
- Nghĩ lại đi.
- Đầu óc em đang biểu tình. Nghĩ không ra.
- Ráng đi, cứ biểu tình hoài không làm việc sẽ đói à.
- Giờ mới ăn no nên không sợ đói. Không nghĩ.
Anh với tôi ngồi im lặng, lắng nghe những bản nhạc du dương xập xình trong ánh đèn mờ ảo. Đến phiên anh lên hát, anh hát những bài xưa mà tôi yêu thích. Giọng anh vẫn ngọt ngào, vẫn trầm bổng như xưa.
- This is for you. Anh hướng nhìn về tôi nói rồi cất tiếng hát bài Đôi Mắt Người Xưa.
Giọng anh có chút gì nghẹn ngào. Hồn tôi có chút gì xao động, nhưng chỉ thoáng nhẹ rồi tan biến…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2013 01:22:51 bởi Ha Ai Lan >