MIMOSA.
Một đóa hoa vàng giữa mùa Đông
Mimosa Xuân, gợi ấm lòng
Li ti từng đóa hoa tinh khiết
Tỏa sắc cùng hương chốn mênh mông
Hoa đẹp như Thơ từ giọng tim
Khe khẽ đâu đây khúc nổi chìm
Lẫn trong trăn trở, niềm trông ngóng
Chứa bể dịu dàng! Hỏi chi thêm?!
Ta nhắc nhau nghe kỷ niệm xưa
Ngày nọ vào Xuân, gió nhẹ đưa...
Anh tặng hoa Đào như môi thắm
Mới đó mà bao Xuân tiễn đưa.
Anh nói, rồi mai Xuân lại đến
Và tình xưa cũ chẳng phôi phai
Ở hai lối lệch, nghìn hạt nhớ
Trắng xóa niềm chung tháng lẫn ngày...
Thôi ta hãy như nhánh hoa vàng
Rực rỡ màu Xuân tận phương Nam
Reo vui trong nắng chiều Đông giá
Để những tình Xuân luôn mênh mang!
Một đóa hoa vàng giữa mùa Đông
Xóa mờ Trăn trở..., anh biết không
Xóa tan đêm giấc không tròn ấm
Mang lại niềm vui tận cõi lòng...
Tóc nâu
... Thường thì "Xin giữ " Hạt Nhớ... chứ ít người mượn Hạt Nhớ lắm...
Chúc Tóc Nâu vui vẻ nhé.
TN xin chào anh Hoàng Nguyên và xin trả lời là vì không biết là cho hay không nên TN chỉ dám nói ' mượn', rủi mai mốt có bị đòi lại thì đem ra 'trả' đó mừ ...
Hình đẹp lắm và rất duyên dáng với cái nhìn nửa vời ấy dễ mềm lòng lắm!
Thi vị là như anh HN đã nói...
Sáng nay TN 'rung động' vì Mimosa đầu mùa nên xin đáp lễ thơ như trên.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2015 17:00:55 bởi Tóc nâu >