Mong manh
Em là nắng,
Mong manh anh, từng sợi nhớ
Thuở hồng hoang, đã biết… gọi tên nhau
Anh muốn trốn, em vẫn tìm: “Anh ở đâu ?”
Để muôn thuở, ta:” Người tình” tìm nhau mãi mãi…
...
Xin hãy đến với nhau, như chốn ấy thật phi thường
Từng vân nhớ, đã khắc theo, triệu năm chờ… người tới...
hoangnguyen
BỞI...
Bởi em là nắng nên tình tồn tại
Khoảnh khắc đi tìm, mong gặp lại nhau
Bao cuộc trốn tìm núi thẳm, sông sâu
Nắng len lỏi đến như ngày mong đợi...
Bởi anh là anh, vòm trời xa ngái
Với bốn mùa nhớ nắng gọi tên
Vách tình trăm năm còn bóng với hình
Hẵn thời gian không phá tan kỷ niệm.
Bởi anh và em, biết đời phù phiếm
Có mưa buồn, nắng rộn...( vẫn) tiễn bước nhau đi
Rồi lại quay về với những thầm thì...
Đánh rơi nỗi nhớ,
Nhặt lên niềm mong...
Làm đẹp cuộc tình!
Bởi anh và em đã quên lắm muộn phiền
Khi vạt nắng về thăm hỏi mùa thương,
Từ thuở đất trời trao tặng vấn vương,
Cùng cúi mặt hôn lên từng phiến nhớ...
Bởi anh và em quên niềm trăn trở
Khi biết tình là hạ nhớ thiên thu,
Là những tiếng ru nhẹ như hơi thở
Trong cuộc viễn trình thách đố không ngơi...
Tóc nâu
TN xin cảm ơn bức ảnh đẹp tựa tranh vẽ của anh hn thật nhiều. Với tản đá nằm lệch bên góc trái thật giống như một người ngồi bó gối, ngoảnh mặt với tia nắng xuyên ngang...
Màu sắc thật ấm áp và cái may của anh hn trong cuộc viếng thăm không quá hai tiếng đồng hồ đó thật đẹp, hóa ra cái cớ đẹp gấp bội phần!
Ps: Cô nàng mẫu rất tuyệt, thôi thì nàng có bị các phó nhòm lia ống kính đến tả tơi vẫn không đến nỗi nào...miễn lưu lại ảnh đẹp là hay!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2013 22:11:54 bởi Tóc nâu >