NHỮNG CÂU CHUYỆN PHIẾM TRONG SÂN CẦU LÔNG thái san
thaisan 21.02.2013 08:24:23 (permalink)
NHỮNG CÂU CHUYỆN PHIẾM TRONG SÂN CẦU LÔNG
thái san

Trong câu chuyện hôm nay giữa tôi và anh chàng đang đánh vợt tên Đang:

Hắn đến đứng chưa kịp vững đã phát biểu với bộ mặt căm căm giống như những ngày còn đang làm trong hội nông dân của ấp Bùi chu lúc từ bắc mới vào nghênh mặt lên nói:

-Mẹ nó cứ tửơng như đã là cầu thủ lâu năm. Nó nói:

-Ba năm nữa mói đánh được còn chỉ biết vợt vớ vẩn. Có thằng cao to đánh tiếng vào:
-Mẹ, nó như mafia rồi còn gì
-Tại sao cơ?
-Vì nó dám bán đứng con đường bò cho em cột chèo nó mà, ngoài ra còn bán cho mọi người toàn bộ lô ki ốt trong vòng hai nươi năm, nhưng tôi chắc chẳng được bao nhiêu đâu rồi sẽ mất không vào tay chúng nó đòi lại rồi bán nữa chứ chẳng vậy mà thôi, vì vài bữa cũng bị xóa sổ để bán nữa, thấy trước mắt mà cả cái chợ và cái sân banh tiền tất cả vào túi ai, cậu có biết không hở, rồi sau này nó sẽ bán luôn cả lô đất nghĩa địa trước đây là vườn trúc cậu cứ yên tâm tôi nói nhu đúc đó đừng nghi ngờ chi nữa. cậu phải nghĩ là nó đã có đứa đứng chịu mũi chịu sào và ăn chia rồi đó cậu hiểu chưa?
-Các cậu chưa biết đó chứ nó dám đứng tên bán đất mà bao lâu nay không có người đứng tên để bán bất kỳ thí dụ như trường học minh đức, hay cái sân banh. Có thằng đứng ngoài chêm vào:
-Còn cái ấp cũ nay biến thành cái gọi là hội người cao tuổi thì sao?
-Cái đó thì ông chỉ biết một mà không biết hai ông ạ.
-Miếng đất trong phú sơn mà cũng hội người cao tuổi trước của ông ngốc đó cậu biết không vậy???
-Lấy mất đất của thằng cháu ruột thế mới chết chứ lại cứ tưởng dễ dãi à.
-Bắt đầu ai cũng tưởng giữa cậu cháu thì phải giúp đỡ lẫn nhau nhưng đừng có mơ, có cái xương vất xuống thì hết cậu cháu ngay à.
-Phần đông do những người lớn tuổi làm cho các con cháu nó học theo à, vâng cám ơn thượng đế, may quá cũng chẳng có nữa thì nó biết sợ ai vậy thưa ông bạn trẻ, nói ra chắc ông bạn buồn tôi cũng phải chịu thôi, vì rằng miếng xương rơi xuống thì đến cháu cũng chẳng từ đâu, thưa ông ạ.
-Đến lúc này tôi cũng chẳng muốn nói thêm nữa sinh mệt thôi không ích lợi gì đâu. rồi đây tự để mọi người suy gẫm thôi bạn trẻ ạ.
-Vì rao lên là đất này đã qui hoạch, rồi lấy mà bán biến của chùa, của nhà thờ thì để làm gì. cậu thấy nó cầm cái vợt đánh cầu lông trị giá bao nhiêu không, mà trước đây nó ở trung bộ vào thì trên chỉ có răng dưới lựu đạn chứ có cái gì hơn.
-Nay đi chơi cầu lông có xe hơi, quần áo sì po đàng hoàng và thỉnh thoảng có em nhẩy bổ vào trong xe nằm nữa dàng khác. Bỗng dưng có một người lên tiếng:
-Ăn thua gì cậu những thằng ăn tàn phản bội chủ là lm chăn chiên nó còn thưa lm xứ nó ở tòan những thằng thân cận như thư ký, che dù, nịnh bợ, thế mà cái ông gọi là làm tàng gọi chính tên là ông trùm pháo lại được việc đó, có điều cha xứ lại không biết sử dụng khi cha đi làm việc ngoài nghĩa địa hay mang mình thánh Chúa thay cho LM đưa cho những người bị ốm liệt hay không thể đi dược dến nhà thờ nhưng nay cũng quay mặt phản bội cậu biết không vậy và này sáng hôm nay một đoàn người nhiều người đàn bà đã đến tận nhà tìm hắn đòi thanh toán phần vì là những kẻ phản bội phần vì trước cũng đã là hội đồng giáo xứ rồi nhưng sau theo đóm đã lỡ ăn tàn, và sau này ông nvl thay đổi nên anh ta vội vã cũng muốn thích nghi hoàn cảnh kiếm tiền và đã làm trưởng ban ấp một thời gian sau giải phóng nên biết rõ lấy cớ đó kẻ ăn tàn phản bội thưa gửi cha chánh xứ. Kể cũng đáng tội là còn nhiều thằng vừa giải phóng xong cầm cờ xanh đỏ chạy đôn đáo để kiếm tí tàn nay phản bội lần nữa, thế có đáng chết không hở cậu, nói đúng ra thì chúng bị đa số những cán bộ lừa nhiều quá khi đọc trên báo, rồi nên chúng cũng không quí mến gì việc đó nữa, nay chúng lại biến dạng khác rồi như kiểu virút biến thể để xâm nhập con người loại (h5n1) nên rất nguy hiểm, chuyền lan từ người này sang người khác từ ngày đất có giá lên còn nguy hiểm hơn nữa, đủ mọi cách chiếm lấn hay tự xưng mình có khai hoang để dược ăn phần, ngay cả một ông trước đây là phó ấp thời cũ bỗng dưng biến thành chủ tịch hội chữ thập đỏ, và kiêm nhiệm hội người cao tuổi, lấy cớ xâm lấn chỗ đất để xây dự sân cầu lông làm kinh tế nhưng chính là lấy được miếng đất mà thời chính quyền trước làm trụ sở. có anh tiếng lớ lớ nói:


-Tớ đây trước làm đại úy ctct mà về trước được là một chuyện may mắn đó vì có người làm lớn ở chế độ mới xin được thả ra khỏi trại học tập sớm hơn nên nay không còn có dịp nộp đơn đi diện ho (diện nhân đạo mỹ bảo lãnh những người lính chế độ cũ đi nhập cư hoa kỳ) bây giờ lại tiếc hùi hụi vì không được hưởng xái tiền đô của dư thừa mỹ. Tớ cũng chẳng muốn nhiều điều hơn nữa nhưng cậu biết không?:
-Dù sao chăng nữa con của trự lớn mà cũng đã tổ chức ăn cắp đâu bốn chục hộp giầy của hãng vv và đã bị bắt hàng loạt khoảng đâu hàng chục thằng thế mới quê chứ. như vậy chúng biến dạng từ đời ông cha đến con ra như vậy đó cậu a.
-Nhưng cũng chẳng sao, vì các cụ ngày xưa có câu” cắp đêm là giặc, cắp ngày là quan" cơ mà. tôi nhìn chằm chặp vào mặt anh chàng đang để cố nhìn xem cái chức nông hội nghiễm nhiên ai dám trao vào tay nó được thế, nhưng cùng lúc có một nguồn tin của ông lọ nghê bộ trưởng ptnt sắp sửa phải giải trình v/v biến mất đâu một số tiền quá lơn của bà họ lã sắp sửa bi trảm để lót đường cho chúng chén hết tiền của dân, và tất nhiên hy sinh đời bố để củng cố đời con cháu có sao đâu, dù gì cũng có chỗ chịu cho mà có gì sợ. mấy thằng đứng ngoài xía vô:
-Ông cha bạch không biết đó chứ nếu chỉ cần nói lấy viện cớ cho một vài người đến chứng dám cho xúc đất trong gầm nhà thờ bằng những ông cỡ bự hơn thì nó chỉ đứng mà nhìn chứ làm gì được, hoặc thảng cho đi một số tiền nhét vào túi chúng thì có sao đâu, thế còng vụ xã hội đen thì sao hả bạn? vụ năm cam ra sao rồi, nghe đâu sau khi năm cam xử tư hình vì năm tội thì sau đó hai ngày đã được lấy xác đi mất vậy chó thể năm cam chưa chết hở.
-Đây tôi lại nhớ đến ông Ngốc phú sơn” cả vú lấp miệng em” làm cho thằng cháu ruột cơ chứ mới đau đời không nói lên lời chỉ vì miếng xương ném xuống thế là thằng cháu phải đành ngậm câm thôi!!!
thôi tại cái số thì đành chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ vì:
-Ông cậu không đi được diện ho nên tâm lý bị ức chế. nhìn những ông bạn đang đánh vợt mà buồn cười, phàn nan vì những người đó hoàn toàn bệnh hoạn cả nên vì cuộc sinh tồn nên chẳng ai muốn gì cả nhưng trong cuộc đời họ bị vào cái thế lợi dụng vô vụ lợi nhưng người khác nhìn vào thấy khuôn hình khác thì làm sao:
-Ê nay thấy thằng đang đến chơi vợt lại đó thôi?
-Tại nó dở quá chứ sao? thí dụ nó chỉ nói :
-Là “gia đình tớ mấy kì này khó quá các ông thông cảm cho tí thì mất mát gì đâu” nhưng bản chất nó là một con người đã thuần thục bài học nhồi sọ rồi còn đâu nữa, không các ông không biết nó chứ mặt nó thuộc loại rất dầy, mấy hôm nay nó cứ xông vào nó đánh cầu thì đã làm gì nó nào, thôi cái chuyện thằng này tôi chỉ nói đến đây thôi chẳng bao giờ nói thêm tí nào nữa đâu vì với thứ nông dân như nó thì mình nói làm chi nữa thêm mệt ra. và trong anh em chúng mình còn những lộn xộn như ông chủ nhà hứa một đằng rồi làm một nẻo, nhà thì tiền như nước nhưng tuỳ con gái chứ chẳng mấy quyền hạn, lấy vài cái bóng đèn ra mà đối chiếu để biết kỳ này không có chỗ để gắn bóng đèn đánh đêm nữa đâu mà mong. một ông già nói chêm vào:
-Mấy chú mày không biết đó chứ con gái nó chửi cho như chó chẳng dễ như mọi người tưởng.
-Tớ thầy cái thời đại này nó lộn ngược lên tất cả rồi, nhưng chủ nhà làm ra vẻ để bạn bè anh em nhìn vào cứ tưởng là mình sang trọng lắm, dỏm đời là làm một cái khu nhà nhỏ không lớn lắm trong khoảng ba, bốn trăm mét vuông mà có đến bốn năm cái cổng sắt, có cái hồ cá để một tượng khỏa thân của một cô bé như câu truyện bác hà tiện ăn cơm với mắm khô treo, sau thấy nhiều người chê bai quá bèn tặng cho một người có danh phận gần như một bác sĩ nữa mới hài lòng, nhưng vẫn chưa hài lòng còn ganh ghét ông hàng xóm vì cái hội người cao tuổi nữa thế mới chết đạo nghĩa gì nữa ở đấy. cái sân cầu lông nay thêm được một ông chủ tịch xã có đứa con chôm giầy của hãng (côngty), nên nay xuống chức mặt méo xẹo. Một thằng đứng xa xa nói chen vào mặt không mấy vui:
-Gần như một bầy rồi còn gì. thằng phó ấp ps muốn biến mình thành chúa đất nên mặt mày rạng rỡ hẳn ra chứ trước đời bố nó chỉ là gã chăn dắt heo nọc chứ làm gì hơn nữa nhưng mà nay con lại được làm tới chức phó ấp cơ mà, nói cho cùng công việc thì vì sự sinh tồn chẳng ai dám nói gì cả có điều là cái thằng con theo đóm ăn tàn lại nữa chẳng biết về chính bản thân mình là phải làm gì chỉ biết nhậu và nhậu thế thôi nhiều khi ngu xuẩn đến độ làm hại người khác nữa chứ.
-Nói cho cùng thì chẳng có cái tay vịn nào chịu nổi một số phận đã bị trượt chân khỏi cây cầu ngô cuộc đời đâu bạn ạ. tôi thấy rằng tự ngẫm cuộc đời cho đến ngần này tuổi thấy giống và thay đổi như từ cộng sản chủ nghĩa qua xã hội chủ nghĩa, cũng như triết thuyết ang káx lê (*) rồi nay nói to lên rằng thay đổi là tư tưởng hcm mới phù hợp, đúng là câu chuyện các cán bộ nhà nước cố tình tung rối mù lên để mọi người chẳng làm sao mà hiểu nổi, cậu đó cũng là một chính sách nó cốt để phục vụ cho một cái gì đó chắc là thỏa mãn con đầu đàn và chính còn số phận của bao người chỉ là phù phiếm có chăng nữa chỉ là mơ mộng hão huyền thôi nhưng cũng cốt để cho mọi người trong ngoài nước thấy để kiếm cớ giải thích.
-Các bạn một chiều vì bất cứ nếu bạn có chân trong chính quyền bạn cũng sẽ phải phát triển như vậy.
Tôi nghĩ mãi không biết phải ra sao nữa mới có thể thay đổi cuộc đời của đất nước mình và chúng tôi phải đứng trên phương diện nào rồi đây các con cháu sẽ được hưởng những gì ông cha để lại và rồi lấy những cái đó làm nòng cốt cho cả đời sau của cả một đất nước, càng nghĩ càng đưa mình vào suy nghĩ mông lung vô tận và không bao giờ giải quyết được. Nói cho cùng câu chuyện này chỉ để nói lên thực trạng của cuộc sống đương đại mà các thế hệ con cháu sau này phải chịu đựng tất cả mà thôi chứ cũng chẳng có gì hay ho mà kể có điều thế nào sớm hoặc muộn đề tất cả phải trả lời với sử và những gì đó mà tôi nói lên hôm nay chỉû là một hạt cát trong sa mạc có thể chẳng ích lợi gì như muối bỏ xuống biển nhưng cũng phải nói.
-Trong gần ba mươi năm sống trong những cảnh trơ tráo của sự giả hình, có vẻ đổi đời của dối trá nhưng đó là tráo đổi những khuôn hình trên để cố tình cho mọi người thấy những tưởng nước mình đã dược phồn vinh dân chúng an khang thịnh vượng qua những xác lót đường của những lãnh đạo già cộng hòa miền nam việt nam ngày xưa đến nay mới nhân chân giá trị của nó, bây giờ thì hỡi ôi!
-Nhưng mà tốt xây dựng tốt các bạn không thấy ư?
Nhận dược một ít đồng về để ngẫm nghĩ lại cái tuổi già và những việc mình làm xưa kia và ăn năn suốt kiếp. Khi khánh thành sân cầu lông còn bày đặt mời hội nhà báo đồng nai đến nhậu nhẹt, nói chung thế là mừng và có tiếng lắm đó, có cô gái là lôi kéo tâm điểm về mỗt phía mắt những anh chàng đã no đủ đều nhìn về hướng đó mục đích lôi kéo như kiểu xã hội chủ nghĩa đó mà, đại diện đám đó có tiết nhan Long hay tiết nhơn quí gì đó đầu cũng đã bạc lắm nói rằng:
-Trước đây đã phục vụ bác không biết khi tôi viết bài này anh ta còn sống nữa không vậy cũng chẳng biết được, nếu không cũng chào anh một cái cho kính cẩn, đối với tôi việc này cũng chẳng tơ hào ý nghĩa nhưng cuộc đời chưa thể thấy những câu chuyện nào thoát khỏi sự bình thường được một cách trơ tráo như thế bao giờ cả cái này cũng còn có thể coi được không đến nỗi. nhiều lúc tôi tử nhủ với lòng:
-Bên thằng mỹ nó còn siêu cộng sản hơn mình vì nó lấy vật chất làm
căn bản trong cuộc sống:
-Đi chơi với nhau ăn uống gì thì tự ai nấy trả không ai trả cho ai, không làm thì bị đuổi khỏi sở làm. Nhưng suy ra nó không phải cộng sản nhà nước nên không có súng và hiến pháp đàng sau mà là cộng sản tư nhân:
-Tức là lấy tư nhân làm cộng sản nên bề gì cũng có cái hay và không hay của bất kỳ một chính sách. chúng tôi chẳng biết thay đổi thế nào về cuộc hiện tại vì rằng nó phải thay đổi lại từ đầu chứ dù sao nó cũng đã lũng đoạn cuộc sống quá lâu và đã bị nhiễm quá nặng, nhập nhiễm những cách sống của một chế độ rão rệu, tức là đã đến thời kỳ quá độ tất nhiên là phải thay đổi thôi còn bao giờ thay đổi thì cũng chưa biết nữa. Tôi nghĩ mãi và chúng tôi người việt nam cái số phận nhược tiểu lúng chúng mãi trong vực thẳm không biết bao giờ mới thoát ra được có thể phải các cháu con chịu ảnh hưởng hàng thế kỷ suy nghĩ đến đây mà buồn…..


việt nam hai tiếng đầu đời
đa mang con nước để rồi quặn đau
yêu nhau thân giống da nàu
lê thê cuộc chiến tìm đâu chữ tình

thái san
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9