Đoán
Tôi mường tượng có một ngày không xa lắm
Quả đất vẫn tròn xoay theo công thức ban đầu
Có một gã khổng lồ đang im lặng
Hối tiếc ôm tàn tích của địa cầu!
Tôi hình dung 20 năm sau
Người Trung Hoa ùa lên con thuyền đắm
Giữa trái tim,
Từng câu hỏi rền lên văng vẳng
Tham vọng quê hương là tham vọng của ai nào!?
Mặt thế giới các cực chia phẳng lặng,
Mâu thuẫn về dẫm đạp lên nhau
Quyền lợi riêng một ngày đeo tang trắng
Để ly khai mũi súng khỏi yết hầu!
Tôi hình dung đất nước mình lúc ấy
Lũ trẻ con ngộ ý thức quay đầu,
Và người lớn thêm một lần nhìn nhận
Gốc rễ yên bình trong tiếng hát những ngày sau.
Tôi mơ hồ có vài cơn biến chuyển,
Có con người thân phận được nêu cao,
Ngực rồng tiên đập chung lời ước nguyện
Để hồi sinh nguồn ngọn của tự hào!
Tôi nhìn thấy đất nước mình lúc ấy
Bầu trời đêm nhập nhoạng vạn vì sao
Vì nỗi sợ có một lần chỉ dạy,
Lửa năm châu bùng lên mắt muôn màu.