Ám ảnh trong mỗi vần thơ
Là ánh đèn đường chớp tắt
Là nỗi nhớ từng đêm se thắt
Hỏi ngày đã chết hay chưa?
Là gương mặt em sau một màn mưa,
Là phút chia xa ai cười lành lạnh?
Là ước mơ nữa đường gãy gánh,
Là thế nhân ngôn ngữ dư thừa,
Tôi bị ám ảnh mỗi khi viết thơ
Là đợi chờ là bất hạnh
Là cái hạnh phúc trong một cơn mơ chóng vánh,
Chẳng ai buồn mà hỏi tỉnh hay chưa...
Ám ảnh của tôi trong mỗi vần thơ,
Là tổ quốc ôm hành lý đau thương đang chờ quá cảnh
Dịch chuyển nào cũng ngấm ngầm mang yếu hèn và trốn tránh,
Thế hệ mù sương ráo hoảnh mắt mây mờ...
Ta vẫn từng ngày mang ám ảnh một vần thơ...