Trong cùng thời gian đó Mã Tông đã đi bộ từ nhà hàng Chim Bói Cá về tòa án, tại đây anh đã tắm rửa sạch sẽ. Sau khi mặc vào một cái áo đẹp nhất của mình, anh tản bộ đến sân của ngôi đền đạo Lão.
Một đám đông hỗn tạp đang đứng trước sân khấu được dựng lên bằng những thanh tre, sân khấu được chiếu sáng bằng hai chiếc đèn lồng bằng giấy lớn. Chương trình đã bắt đầu, đối với Bảo, cái chết của đứa con trai không làm gián đoạn chương trình biểu diễn sân khấu của mình. Ông, vợ ông và con gái ông cả ba người đều mặc trang phục sân khấu tuyệt đẹp, đứng ở phía trước hai chiếc bàn chồng lên nhau tượng trưng cho ngai vàng. Bà Bảo đang hát một câu trong vở tuồng bằng giọng hát mạnh mẽ của mình.
Mã Tông đi vào cánh gà bên sân khấu nơi ông già đang kéo đàn nhị một cách mạnh mẽ, cùng một lúc chân phải ông đánh vào một cái chiêng bằng đồng. Mã Tông chờ đợi cho đến khi ông đặt đàn nhị sang một bên và cầm lấy một cặp phách gỗ. Anh vỗ vai ông ta và hỏi với một nụ cười toe toét đầy ý nghĩa:
- Tôi có thể gặp những người phụ nữ ở đâu?
Ông già hất cằm chỉ cho anh phòng thay đồ phía sau ông ta, sau đó gõ mạnh vào cặp phách gỗ.
Mã Tông đi vào căn phòng tạm bợ màu xanh lá cây, ngăn cách khỏi sân khấu bằng một tấm phên tre. Chỉ có một giá treo quần áo rẻ tiền, một cái bàn trên đó đặt vài chiếc đĩa đựng son phấn và một chiếc ghế đẩu thấp.
Tiếng hò reo của khán giả vang lên báo hiệu các diễn viên đã kết thúc một cảnh của vở tuồng. Bức màn màu xanh bẩn thỉu được kéo sang một bên và cô Bảo bước vào.
Cô mặc trang phục của một công chúa, chiếc áo choàng dài màu xanh lá cây lấp lánh với những đồ trang trí bằng đồng và kim tuyến, cô đội một cái mũ có những bông hoa giấy sặc sỡ. Mái tóc dài đen bóng rủ xuống từ hai bên thái dương. Mặc dù khuôn mặt cô được bao phủ một lớp phấn dày hóa trang nhưng Mã Tông nghĩ rằng cô ta trông đặc biệt hấp dẫn. Cô liếc nhanh Mã Tông sau đó ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Nghiêng về phía gương để kiểm tra lại lông mày vẽ của mình, cô hỏi với vẻ bơ phờ:
- Có bất kỳ tin tức mới nào ?
- Không có gì đặc biệt! – Mã Tông vui vẻ trả lời – Tôi chỉ đến đây để nói chuyện với cô gái duyên dáng!
Cô quay đầu lại và nhìn Mã Tông với vẻ khinh bỉ.
- Nếu anh nghĩ rằng có thể tán tỉnh tôi – cô ngắt lời anh – thì anh đã sai lầm!
- Tôi muốn nói chuyện về cha mẹ của cô! – anh nói, sửng sốt bởi lời cự tuyệt đột ngột này.
- Cha mẹ ? Về mẹ tôi, anh biết đấy! Phải, về bà ta, anh không cần người trung gian, bà ta luôn luôn đồng ý với những mối tình theo kiểu “ăn bánh trả tiền”!
Đột nhiên, cô vùi mặt cô trong tay của mình và bắt đầu khóc. Anh bước đến và vỗ vào lưng cô.
- Thôi nào, đừng quá đau khổ như thế, em yêu! Tất nhiên thật là khủng khiếp khi em của cô…
- Nó không phải là em trai của tôi! – cô ngắt lời anh ta – Cuộc sống này … Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa! Mẹ tôi là một con điếm, cha tôi là một kẻ ngu ngốc và rất yêu thương bà ta… Anh có biết tôi đang là cái gì bây giờ không ? Tôi là đứa con gái của một vị vua cao quý và hoàng hậu tiết hạnh của ông ta ! Thật là một trò đùa ?
Cô Bảo và Mã Tông
Cô giận dữ lắc đầu sau đó bắt đầu thoa mặt của mình với một tờ giấy. Cô tiếp tục nói với giọng nói đã bình tĩnh hơn.
- Hãy nghĩ xem, mẹ tôi đã đem cậu bé đó về đây khoảng nửa năm trước. Bà nói với cha, cậu bé là kết quả của một sai lầm nhỏ của bà cách đây tám năm. Những người liên quan đến rắc rối này đã chăm sóc cậu bé trong suốt thời gian đó và bây giờ họ quyết định không giữ cậu ta nữa. Cha tôi chấp nhận, như mọi khi… Cô cắn môi.
- Cô có bất kỳ ý tưởng – Mã Tông hỏi – về những người đã chơi trò lừa bịp chết người với cha cô vào tối nay ? Có phải ông ta đã gặp một kẻ thù cũ tại đây ?
- Tại sao những thanh gươm lại được trao đổi một cách cố ý ? – cô nói cộc lốc – Cha của tôi có thể thực hiện sai lầm hay là không ? Hai thanh kiếm giống hệt nhau, anh biết đó. Họ có thể thực hiện thủ thuật mà không ai biết.
- Cha của cô dường như chắc chắn rằng có một người nào đó đã thay đổi vị trí của nó. – Mã Tông nhận xét.
Đột nhiên cô dậm mạnh chân lên sàn nhà và kêu lên:
- Tại sao lại là cuộc sống này? Tôi ghét nó! Lạy trời, tôi sắp có một cuộc sống mới. Cuối cùng tôi đã gặp được một người sẵn sàng trả một số tiền hồi môn cho cha tôi và đưa tôi về làm vợ lẽ ông ta.
- Cuộc sống như là một người vợ lẽ không phải lúc nào cũng tuyệt vời như cô đã nghĩ, cô biết đấy!
- Tôi sẽ không phải chịu thân phận vợ lẽ lâu đâu, anh bạn của tôi! Vợ ông ta đang bệnh nặng và các thầy thuốc nói rằng bà ta không thể sống được một năm hoặc lâu hơn.
- Người may mắn nào lấy được cô thế ?
Cô do dự một lúc lâu trước khi trả lời.
- Tôi sẽ nói cho anh biết vì anh là một người của tòa án. Nhưng giữ kín nó một thời gian được không ? Đó là ông chủ đại lý gạo họ Lưu. Ông ta không gặp may trong kinh doanh gần đây nên ông ta chưa muốn nói chuyện này với cha tôi trước khi ông có thể đặt tiền lên bàn. Lưu già hơn tôi, tất nhiên, nhưng ông ta vẫn còn rất phong độ. Nhưng để tôi cho anh biết điều này, tôi đã quá chán nản với miệng lưỡi của những tên trẻ tuổi vui vẻ, những người chỉ muốn ngủ với anh một lần sau đó lại một lần nữa!
- Làm thế nào mà cô biết Lưu?
- Chúng tôi gặp ông ta hàng ngày trong những ngày ở Phổ Dương. Ông đề nghị được giúp đỡ cha tôi thuê sân đền này. Lưu tỏ ra thích tôi, ông…
Giọng nói của cô bị tiếng vỗ tay ầm ĩ từ bên ngoài át đi. Cô đứng lên và đội cái mũ lên đầu rồi vội vã nói:
- Tôi phải ra sân khấu ngay bây giờ! Tạm biệt!
Cô biến mất sau bức màn.
Mã Tông tìm thấy người bạn của mình ngồi một mình trong tòa án vắng vẻ. Triệu Thái nhìn lên và nói:
- Có vẻ như vụ án của chúng ta đã được giải quyết, người anh em! Tôi đã nghi ngờ một người và người đó bây giờ đang ngồi trong tù!
- Tốt ! – Mã Tông kéo một cái ghế ngồi xuống và lắng nghe câu chuyện của Triệu Thái. Sau đó anh kể cho Triệu Thái nghe về cuộc phỏng vấn của anh với cô Bảo.
- Kết hợp thông tin của hai chúng ta – anh kết luận – nó cho thấy cô Bảo có một mối tình qua đường với Hồ giữa những lần gặp gỡ của cô ta với Lưu. Phải, tại sao anh có vẻ rất lo lắng về điều gì đó?
- Tôi sẽ nói với anh ngay bây giờ - Triệu Thái trả lời chậm rãi – Hồ Tạ Mã không phải ngoan ngoãn vào tù như thế, tôi đã phải chiến đấu một trận kịch liệt với anh ta. Nhưng anh ta chiến đấu đàng hoàng, không dùng thủ đoạn bỉ ổi. Tôi có thể tin rằng anh ta bẻ gãy cổ cậu bé trong cơn giận dữ khi anh ta bắt gặp cậu nhìn trộm mình đang tình tứ với người chị, nhưng để chơi trò tráo đổi thanh gươm… Không, người anh em, đó không phải là tính cách của anh ta, tôi dám nói như thế!
- Một số người có thể có tất cả những tính cách cùng một lúc – Mã Tông nhún vai và nói – hãy đi xem tên khốn đó thế nào.
Họ đứng dậy và đi đến nhà tù phía sau phòng xử án. Triệu Thái nói với người cai ngục gọi người thư lại cao cấp để làm nhân chứng và ghi chép lại các thủ tục thẩm vấn.
Hồ đang ngồi trên cái ghế dài trong một phòng giam nhỏ tối đen, tay và chân bị xích vào tường. Khi Triệu Thái nâng ngọn nến, Hồ nhìn lên và nói chua chát:
- Tao ghét phải thừa nhận, thằng chó, nhưng đó là một cú ném chết người!
- Cám ơn vì lời khen! Cho tôi biết thêm về vụ cướp mà anh đã làm hỏng.
- Không nghe tôi đã nói điều này lúc nãy à ? Tấn công và hành hung, đó là tất cả những gì tôi đã làm. Chỉ hạ gục một tên áp tải và không lấy được một kiện gạo nào.
- Anh lên kế hoạch cướp hai xe gạo để làm gì ? – Mã Tông tò mò hỏi – Anh không thể bán một số lượng gạo lớn như thế nếu không phải là thương nhân buôn gạo.
- Bán làm gì ! – Hồ nói với một nụ cười – Tôi chỉ nhấc các kiện gạo và ném toàn bộ xuống sông!
Nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của họ, anh ta nói thêm:
- Đó là do gạo đã bị hỏng, tất cả số gạo, anh biết đó. Đại lý muốn số gạo bị mất đi và hội nhà buôn sẽ đền bù cho ông ta. Nhưng do tôi vụng về trong công việc nên toàn bộ số gạo đã được giao và phát hiện ra là gạo xấu. Do đó đại lý phải trả lại tất cả số tiền ông đã nhận được từ người mua. Thật là không may mắn ở tất cả. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng hắn ta nợ tôi một miếng bạc cho các rắc rối của tôi. Nhưng khi tôi nói chuyện với hắn ta về điều đó , hắn ta đã từ chối nhả tiền ra.
- Hắn ta là ai ? – Triệu Thái hỏi.
- Một trong những đại lý gạo tại đây, ông Lưu.
Triệu Thái nhìn Mã Tông với vẻ bối rối. Sau đó hỏi:
- Làm thế nào anh biết Lưu. Anh đến từ Hứa Di phải không ?
- Đó là một người bạn cũ của tôi! Tôi biết ông ta trong nhiều năm qua, ông thường xuyên đến thăm Hứa Di. Ông ta là một khách hàng hòa nhã, Lưu luôn như thế, nhưng sẵn sàng lừa đảo nếu có cơ hội. Tên khốn đạo mạo đó có một người tình bí mật ở Hứa Di. Người phụ nữ mà ông ta nuôi tại đó là bạn với cô gái mà tôi quen, qua đó tôi được giới thiệu với Lưu. Một số người có sở thích rất buồn cười. Tôi thấy cô gái rất vạm vỡ, nhưng Lưu là một lão già hết xí quách. Tuy nhiên, ông ta đã có một cậu bé với cô ta, cô bạn gái của tôi nói thế với tôi. Có lẽ ông ta nhìn tốt hơn bây giờ vào tám năm trước. Có trời mới biết!
- Nói về các cô gái – Mã Tông hỏi tiếp – làm thế nào mà anh quen với cô Bảo ?
- Đơn giản! Tình cờ nhìn thấy cô ấy trên sân khấu trong đêm đầu tiên họ biểu diễn tại đây và tôi thấy thích cô ấy. Cố gắng đêm đó và đêm tiếp theo để làm quen nhưng không được. Đêm hôm qua tôi đã cố gắng một lần nữa nhưng cũng chẳng tốt hơn trong khi chờ Lưu để đòi một mảnh bạc. Đó là vào cuối đêm qua, sau buổi trình diễn, cô nhìn rất mệt mỏi nhưng không có vẻ bực tức. Khi tôi hỏi cô về vấn đề đó, cô trả lời :” Được rồi! Nhưng anh phải làm cho tốt, cho mối tình cuối cùng của tôi!”
Phải, chúng tôi đã vào một gian hàng trống trãi ở một góc yên tĩnh trong sân đền, nhưng chỉ sau khi chúng tôi vừa bắt đầu, cậu bé xuất hiện để tìm chị gái của mình. Tôi nói với nó là chẳng có ai ở đây và nó bỏ đi. Cho dù là việc đó làm gián đoạn hay gì đó tôi không biết nhưng dù sao tôi đã thất vọng bởi những gì tiếp theo. Khi bị gián đoạn, anh biết đấy, lúc tiếp tục đôi khi nó tốt hơn là anh mong đợi, lần khác lại tồi tệ hơn. Nhưng những gì tôi nhận được đều là miễn phí thì do đó lấy lý do gì để khiếu nại ?
- Tôi thấy anh cãi nhau với Lưu trên đường phố - Triệu Thái nói – Hai người đứng gần giá đỡ thanh gươm. Anh có thấy bất cứ ai giở trò với những thanh gươm?
Hồ nhăn trán lại suy nghĩ. Sau đó anh ta lắc đầu và trả lời:
- Tôi phải chia sự chú ý của tôi cho tên khốn họ Lưu và hai người phụ nữ trong tất cả thời gian. Cô gái đứng trước mặt bên phải tôi trước khi cậu bé bắt đầu màn nhào lộn. Tôi bị chèn ép vào phía sau cô ta. Sau đó cô nhích ra và tôi bị chèn ép vào mẹ cô ta khi cô ta xích cái hộp bằng tre sang một bên. Phần thưởng cho tôi là cái nhìn khinh bỉ của cô. Trong khi đó Lưu cố gắng tuột ra khỏi tay của tôi, ông ta gần như vấp trên cái hộp khi tôi nắm lấy tay áo ông ta kéo lại. Bất cứ ai cũng có thể tráo đổi hai thanh gươm trên giá đỡ.
- Bao gồm cả ngươi! – Mã Tông lạnh lùng nói.
Hồ cố gắng nhảy lên, chuỗi dây xích kêu leng keng. Anh ta rơi xuống với một tiếng kêu đau đớn.
- Như vậy đó là tất cả những gì mày muốn, thằng khốn! – anh ta hét lên – chụp mũ tao tội giết người, phải thế không ? Đó là một thủ đoạn… Anh ta nhìn Triệu Thái và la lên : Anh không thể làm điều đó với tôi, công sai! Tôi thề rằng tôi không bao giờ giết chết một người đàn ông. Tôi đã đánh đập một vài người nhưng đó là tất cả. Để giết một đứa trẻ như thế…
- Tốt hơn nên nghĩ về nó! – Mã Tông nói một cách thô lỗ - Chúng tôi có cách thức và phương tiện để buộc ngươi nói ra sự thật!
- Cút xuống địa ngục ! – Hồ hét lên.
Trở lại tòa án, Mã Tông và Triệu Thái ngồi xuống cái bàn lớn đặt sát bức tường phía sau. Người thư lại tự ngồi đối diện với họ, gần ngọn nến. Hai người bạn nhìn ông ta một cách rầu rĩ trong khi ông lấy từ ngăn kéo một vài tờ giấy trắng và chấm bút vào mực để ghi chép lại cuộc thẩm vấn. Sau một lúc ngập ngừng Mã Tông cho biết:
- Phải, tôi đồng ý với anh rằng có lẽ Hồ đã không làm điều đó. Tên khốn đã làm một việc như thế. Hắn ta không phải là người chúng ta cần tìm.
Triệu Thái gật đầu với vẻ buồn rầu:
- Lưu là một kẻ lừa đảo, một tên phóng đãng núp dưới vẻ ngoài đạo mạo. Đầu tiên là một phụ nữ ở Hứa Di, bây giờ cố gắng có được cô Bảo vào vòng tay của mình. Cô Bảo không phải là đoan trang như một nữ tu nhưng cô ta nhìn cũng khá ngọt ngào. Lưu chẳng có lý do gì để giết chết cậu bé hay thù oán với Bảo, nhưng chúng ta sẽ đưa hắn ta vào sau những song sắt sau này. Quan án của chúng ta sẽ rất muốn kiểm tra những gì mà Hồ nói về ông ta.
- Tại sao không để cho đội trưởng mang cả nhà ông Bảo cùng với ông già đánh trống đến đây đêm nay? Sau đó, quan án của chúng ta sẽ có các hồ sơ trước mặt và có thể thẩm vấn họ. Sáng mai, trong phiên toà ông có thể có tất cả các dữ kiện và giải quyết vụ án này!
- Đó là một ý tưởng tốt!
Khi Mã Tông quay trở lại, người thư lại già đã hoàn thành ghi chép của mình. Sau khi ông đọc to lên, Mã Tông và Triệu Thái tỏ ý tán thành. Sau đó họ nói với ông:
- Vì ông đã viết rất khéo léo, ông nội, ông nên viết lại báo cáo của chúng tôi!
Người thư lại nhẫn nhục lấy ra một bó giấy mới. Mã Tông dựa lưng vào ghế, đẩy mũ ra khỏi trán và bắt đầu câu chuyện của mình, bắt đầu từ lúc họ đã chứng kiến vụ giết người từ cửa sổ của nhà hàng chim Bói Cá. Sau đó, Triệu Thái đọc báo cáo của mình về việc bắt giữ Hồ Tạ Mã. Đó là công việc khó khăn vì họ biết rằng Địch công không thích các báo cáo dài dòng nhưng đòi hỏi phải có đầy đủ chi tiết. Khi họ đã hoàn thành công việc, khuôn mặt của họ ướt đẫm mồ hôi.
Vì vậy Địch công tìm thấy họ trong văn phòng trước lúc nửa đêm, ông vẫn còn khoác trên người chiếc áo choàng màu nâu mặc lúc đi đường. Ông có vẻ mệt mỏi và lo lắng. Cả ba người đàn ông vội vã đứng lên nhanh chóng, vị quan án hỏi một cách gay gắt:
- Tất cả những chuyện này là thế nào ? Khi ta vừa bước xuống kiệu, đội trưởng nói với ta rằng có hai người đàn ông bị nhốt trong tù là nghi phạm giết người và có bốn nhân chứng được triệu tập!
Vâng, thưa đại nhân – Mã Tông rụt rè nói – đó là một vụ giết người bẩn thỉu, một cậu bé bị giết. Bạn thân của tôi và tôi đã làm một chút điều tra, tất cả những gì chúng tôi biết được đã được viết ra ở đây. Nó bắt đầu…
- Hãy đến văn phòng riêng của ta! – Địch công ngắt lời một cách cộc lốc – Mang theo tất cả giấy tờ!
Ông ra lệnh cho người thư lại mang một ấm trà nóng đến văn phòng của mình, sau đó đi ra ngoài theo sau là hai phụ tá của ông.
Ngồi xuống chiếc ghế bành lớn phía sau bàn làm việc của mình, Địch công nói:
- Chuyện ở Hứa Di đã được giải quyết tốt đẹp. Quan án Phan đồng nghiệp của ta là một người có năng lực, rất dễ dàng để làm việc cùng nhau. Lão Hồng và Tào Can ở lại đó vài ngày để giải quyết nốt công việc.
Ông nhấp một ngụm trà nóng sau đó ngồi ổn định trong ghế bành và bắt đầu với đống giấy tờ.
Mã Tông và Triệu Thái ngồi thẳng lưng trên ghế đẩu thấp trước bàn làm việc. Cổ họng họ khô cứng nhưng họ không nhận thấy điều đó. Họ lo lắng ngắm nhìn khuôn mặt của Địch công để dò xét phản ứng của ông.
Đầu tiên quan án nhăn đôi lông mày rậm rạp của mình trong một cái cau mày. Tuy nhiên, càng đọc khuôn mặt ông càng thoải mái dần dần. Khi ông đọc đến những trang cuối cùng, ông đọc lại một số đoạn và yêu cầu hai phụ tá lặp lại các đoạn đối thoại đúng nguyên văn từng chữ một. Sau đó, ông ném các giấy tờ lên bàn làm việc. Ngồi thẳng lên, ông nói với một cái mỉm cười:
- Chúc mừng ! Cả hai người đã làm rất tốt! Các ngươi không chỉ thực hiện những công việc mà các ngươi dự kiến sẽ phải làm mà còn chứng minh rằng các ngươi có thể hành động một cách độc lập. Hai vụ bắt giữ đã được thực hiện một cách hợp lý.
Hai phụ tá của ông nở một nụ cười toe toét. Mã Tông cầm lấy ấm trà và nhanh chóng rót đầy cốc cho Triệu Thái và bản thân.
- Ngay bây giờ - Địch công nói tiếp – chúng ta hãy xem xét vụ án. Đầu tiên, sự thật là chúng ta không thể chứng minh rằng đây là một vụ giết người. Bảo rất vội vàng, sau khi nhào lộn trên đường phố họ vội vã trở lại ngôi đền để chuẩn bị biểu diễn, bên cạnh đó ngôi đền rất tối. Vì vậy có thể Bảo đã đặt sai vị trí của thanh gươm do nhầm lẫn. Đó là sự thật và bản thân ông biết được điều đó, nhưng có lẽ ông sợ bị buộc tội hình sự do sơ suất, và những diễn viên lưu động sợ đến chết các cơ quan có thẩm quyền.
Quan án dừng lại và vuốt bộ râu dài của mình.
- Mặt khác, các sự kiện mà các ngươi tìm hiểu được từ những người có liên quan đến sự cố này cho thấy các lý do khác nhau tại sao một số người trong số họ có thể đã cố tình tráo đổi thanh gươm. Trong đó bao gồm cả Bảo.
- Tại sao Bảo lại muốn giết cậu bé ? Mã Tông kêu lên.
- Để trả thù người vợ không chung thuỷ của mình và nhân tình của cô ta, ông chủ đại lý gạo họ Lưu. – Giơ tay lên để ngăn chặn sự thốt lên kinh ngạc của hai phụ tá, Địch công tiếp tục – Hai ngươi không nghi ngờ cậu bé chính là đứa con ngoài giá thú của bà Bảo và Lưu ở Hứa Di sao? Lưu quan tâm đến sân khấu, ta cho rằng ông ta gặp bà Bảo khi đoàn kịch biểu diễn ở Hứa Di. Khi đứa con trai của họ ra đời, họ giao nó cho một bà già giữ nhà chứa tại đó. Tám năm sau bà Bảo đã quyết định để nhận lại đứa trẻ, điều đó có nghĩa là bà đã thú nhận sự không chung thuỷ của mình với chồng. Cô Bảo nói rằng cha cô đã rất bình tĩnh, nhưng sự lãnh đạm của Bảo có thể là giả vờ. Hôm nay, khi bảo thấy Lưu đứng gần giá để vũ khí, ông nhận ra rằng đây là cơ hội tuyệt vời để trả thù người vợ không chung thuỷ của mình, loại bỏ được đứa con bất hợp pháp và đưa Lưu dính vào một vụ giết người, một phát tên trúng ba mục tiêu! Nhưng chúng ta cũng có thể xây dựng một giả thuyết mạnh mẽ để chống lại Lưu.
Một lần nữa Mã Tông và Triệu Thái định lên tiếng nhưng Địch công ra hiệu cho họ im lặng và nói tiếp:
- Lưu đã có cơ hội, những kiến thức của ông về các loại đạo cụ đặc biệt tạo điều kiện cho ông ta sử dụng cơ hội, và chúng ta có thể đặt ra một giả thuyết về động cơ của ông ta. Tống tiền là việc đầu tiên mà ta nghĩ đến. Khi đoàn lưu diễn của Bảo đến Phổ Dương, Lưu đã đề nghị được giúp đỡ, có lẽ hy vọng để nối lại mối quan hệ với bà Bảo. Tuy nhiên, Bảo và vợ ông cố gắng để tống tiền ông ta. Đứa bé là bằng chứng sống cho các cuộc tình bất hợp pháp của Lưu tại Hứa Di. Bằng cách tráo đổi thanh gươm, Lưu sẽ phá hủy bằng chứng đó và ông ta có thể làm cho Bảo im miệng bằng cách đe dọa sẽ tố cáo Bảo về tội giết chết đứa con ngoài giá thú của vợ mình vì ghen tuông.
Sau đó, chúng ta nói về bà Bảo. Con gái bà ta cho Mã Tông biết rằng mẹ của mình thực tế là một gái điếm và những cảm xúc của các phụ nữ loại này thường rất khó đánh giá. Khi bà Bảo nhận ra Lưu, người tình cũ của mình, đã chuyển tình cảm sang đứa con gái của mình, bà có thể trả thù ông ta bằng cách giết chết đứa con trai của ông ta. Tuy nhiên, chúng ta không nên quá tin vào những gì mà cô Bảo đã nói, bởi vì cô ta có vẻ là một cô gái không đàng hoàng. Cô ấy không ngần ngại gọi mẹ mình là một con điếm và cha cô là một kẻ ngốc, nhưng bản thân cô sẵn sàng ngủ với một kẻ lang thang một đêm trong khi đang chuẩn bị một cuộc hôn nhân lâu dài với Lưu. Chúng ta phải tìm ra, bằng cách nào đó, liệu cô Bảo có biết rằng Lưu đã từng là người tình của mẹ mình. – Ông dừng lại và nhìn hai phụ tá của mình đang cố suy đoán – Ta chỉ khảo sát tất cả các khả năng có thể xảy ra, các ngươi biết đấy. Nó không được sử dụng để đi xa hơn vào tất cả những điều này, trước khi chúng ta biết nhiều hơn về mối quan hệ tình cảm của những người có liên quan.
Địch công nhặt các giấy tờ lên một lần nữa và đọc lướt qua chúng, nghiên cứu một vài đoạn trong đó. Đặt chúng xuống, ông trầm ngâm nói:
- Chúng ta phải nhớ rằng các diễn viên lưu diễn sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Trên sân khấu, họ đóng vai trò những người đàn ông và phụ nữ tuyệt vời trong lịch sử của chúng ta. Trên thực tế, họ chỉ là những người bị xã hội ruồng bỏ, những người nghèo khó phải đi cóp nhặt từng đồng để trang trãi cho cuộc sống hàng ngày của họ. Một cuộc sống hai mặt như thế có thể bóp méo tính cách của một con người.
Quan án rơi vào im lặng. Ông nhấp một ngụm trà từ tách của mình, sau đó chìm vào suy nghĩ và chậm rãi vuốt bộ râu của ông.
- Đại nhân có đồng ý là Hồ vô tội ? – Triệu Thái hỏi.
- Không. Ít nhất là ngay tại thời điểm này. Đúng là Hồ Tạ Mã đã gây một ấn tượng tốt với hai ngươi và sau tất cả mọi chuyện ta biết đánh giá của hai ngươi về anh ta có thể chính xác. Tuy nhiên những kẻ lang thang và trấn lột đôi khi có những tính cách kỳ lạ. Hồ đã nhấn mạnh cuộc hẹn hò của anh ta với cô Bảo không thành công, nguyên nhân sự gián đoạn có thể là do cậu bé gây ra. Nhưng mặt khác, cụ thể là Hồ đã bị thất bại khi định tiếp tục. Anh ta có thể lo sợ rằng do cú sốc như thế nên khả năng tình dục của mình bị mất vĩnh viễn, và nỗi ám ảnh về chuyện đó có thể truyền cảm hứng cho anh ta một sự hận thù bạo lực với cậu bé không may. Ta nghĩ thật là kỳ lạ khi trong một thời gian dài anh ta nói về niềm ham mê của mình với hai người công sai tòa án thẩm vấn anh ta trong tù. Nó làm cho ta nghi ngờ là anh ta đã bị ám ảnh ở một mức độ nào đó nên anh ta chỉ đơn giản là nói về nó. Và kể từ lúc Hồ có cuộc trò chuyện với ông già đánh trống, anh ta cũng có cơ hội để tìm hiểu về thanh gươm giả. Mặt khác, tất nhiên, Hồ nói nhiều về những cuộc phiêu lưu tình ái của mình chẳng qua là muốn thể hiện mong muốn vô tội. – Địch công nhanh nhẹn đứng lên – Bây giờ ta sẽ nhìn qua những người có liên quan đến vụ án này. Văn phòng này quá nhỏ. Cho đội trưởng mang tất cả mọi người đến phòng tiếp tân. Và kêu người thư lại gọi hai nhân viên, khi đó thủ tục tố tụng có thể được thực hiện đúng cách. Trong khi hai ngươi thực hiện tất cả những việc này ta sẽ đi tắm thật nhanh.
Đại sảnh tiếp khách rộng rãi và rất sáng sủa. Các cây nến trên tường đã được thắp sáng và trên bàn làm việc ở trung tâm đặt hai cây nến lớn có chân nến bằng bạc. Bảo, vợ ông, đứa con gái và ông già nhạc sĩ đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc. Hồ đứng ở bên trái giữa hai bộ đầu, Lưu đứng đối diện, tất nhiên cũng có hai bộ đầu kẹp hai bên. Người thư lại cao cấp và hai trợ lý ngồi ở một cái bàn nhỏ hơn. Các diễn viên và các tù nhân phớt lờ nhau, tất cả đều nhìn thẳng chằm chằm về phía trước. Cả hội trường yên tĩnh một cách đáng sợ.
Đột nhiên cánh cửa đôi được người đội trưởng bộ đầu mở ra. Địch công tiến vào, tiếp theo là Mã Tông và Triệu Thái. Quan án mặc một chiếc áo đơn giản màu xám và đội trên đầu chiếc mũ tròn nhỏ. Tất cả cúi đầu chào khi ông đi đến chiếc bàn và ngồi xuống chiếc ghế bành lớn bằng gỗ mun chạm trổ. Hai phụ tá đứng ở hai bên ông.
Địch công đầu tiên quan sát hai tù nhân, Hồ thì có vẻ ủ rũ trong khi Lưu có vẻ đạo mạo và nghiêm trang. Ông nghĩ rằng hai phụ tá của ông đã miêu tả rất chính xác về hai người đàn ông này. Sau đó, ông âm thầm nghiên cứu ba diễn viên. Nhận thấy họ có vẻ nhợt nhạt và mệt mỏi, ông nghĩ rằng họ vừa trãi qua một ngày dài và nặng nề và ông cảm thấy một sự ân hận thể hiện trên cảm xúc của họ, đúng như ông mong đợi. Ông thở dài, sau đó hắng giọng và nói với giọng nói bình thản:
- Trước khi ta đặt câu hỏi với các tù nhân, trước tiên ta muốn thiết lập chính xác mối quan hệ gia đình của những người ở đây với cậu bé đã chết. – Nhìn chăm chú vào mặt bà Bảo, ông tiếp tục – Ta được thông báo, bà Bảo, cậu bé là đứa con ngoài giá thú của bà. Điều đó đúng hay sai ?
- Vâng, thưa đại nhân – Bà trả lời với một giọng nói đầy mệt mỏi.
- Tại sao không đem đứa trẻ về nuôi mà đợi cho đến khi nó được tám tuổi ?
- Bởi vì tôi ngại phải nói với chồng tôi và người cha đứa bé hứa sẽ chăm sóc nó. Một thời gian trước đây tôi nghĩ rằng tôi đã yêu người đàn ông đó, thưa đại nhân, vì ông ta, tôi đã bỏ rơi chồng tôi trong hơn một năm. Người đàn ông đó nói rằng vợ ông ta sắp chết vì bệnh và sau khi bà ta chết ông sẽ kết hôn với tôi. Nhưng sau khi tôi phát hiện ra ông ta lừa dối tôi, tôi đã chấm dứt quan hệ. Tôi đã không gặp lại ông ta lần nào nữa cho đến cách đây nửa năm, tôi gặp lại ông ta khi chúng tôi biểu diễn ở thủ đô. Ông muốn nối lại mối quan hệ với tôi, và khi tôi nói không thì ông nói trong trường hợp đó ông ta không có lý do gì phải nuôi cậu bé nữa. Sau đó, tôi đã thú nhận tất cả mọi thứ cho chồng tôi – bà nhìn người diễn viên bên cạnh bà với cái nhìn trìu mến và tiếp tục – chồng tôi là một người đầy lòng vị tha, ông không hề la mắng tôi. Ông nói rằng cậu bé là những gì ông cần để hoàn thành đoàn hát của chúng tôi và ông sẽ đào tạo cậu ta thành một diễn viên nhào lộn. Và ông thực sự đã làm điều đó! Mọi người coi khinh nghề nghiệp của chúng tôi, thưa đại nhân, nhưng chúng tôi tự hào về nó. Chồng tôi yêu thương cậu bé như thể nó là con trai ruột của mình, ông…
Bà cắn môi của mình vì quá xúc động. Sau một lúc im lặng, Địch công hỏi:
- Bà có nói với chồng bà người tình của bà là ai không ?
- Không, thưa đại nhân. Người đàn ông đối xử với tôi rất đê tiện nhưng tôi thấy không có lý do gì mình lại đi huỷ hoại danh tiếng ông ta. Cũng không thấy một lý do gì để làm điều đó. Và chồng tôi không bao giờ hỏi tôi về người đàn ông đó.
- Ta hiểu – Địch công nói.
Tuyên bố thẳng thắn của người phụ nữ là sự thật. Bây giờ ông đã biết ai là người đã giết cậu bé. Và động cơ đó là: cậu bé phải im lặng mãi mãi, Mã Tông đã rất chính xác khi nghĩ đến giả thuyết này lúc đầu. Nhưng sau đó người phụ tá của ông đã thất bại trong việc áp dụng giả thuyết này để đưa các sự kiện ra ánh sáng. Giật mạnh ria mép của mình, quan án nghĩ một cách buồn bã rằng mặc dù bây giờ ông đã biết chắc rằng ai là người đã tráo đổi thanh gươm nhưng ông không có bằng chứng. Nếu ông không hành động nhanh chóng, ông sẽ không bao giờ có thể chứng minh là người đó phạm tội. Ông phải làm cho tên tội phạm thú nhận tại đây và ngay bây giờ, trước khi hắn có thời gian để nhận thức rõ về các ngụ ý trong lời tuyên bố của bà Bảo. Ông nói cộc lốc với đội trưởng :
- Mang bị cáo Lưu đến trước mặt ta!
Khi ông chủ đại lý gạo đứng trước bàn làm việc, Địch công nói với ông ta một cách gay gắt:
- Lưu, ở Phổ Dương ngươi đã cẩn thận xây dựng hình ảnh của mình như là một thương gia bán gạo trung thực và một người đàn ông đạo đức hoàn hảo, nhưng ta biết tất cả các hoạt động của ngươi tại Hứa Di. Ngươi đã cố gắng đánh lừa phường hội của ngươi và ngươi có một người tình bí mật. Hồ Tạ Mã sẽ cung cấp thêm các chi tiết. Ta khuyên ngươi nên thành thật trả lời câu hỏi của ta. Nói mau, ngươi có thừa nhận chính ngươi là người đã liên lạc với bà Bảo tám năm trước đây ?
- Chính tôi – Lưu trả lời bằng giọng nói run rẩy – Tôi cầu xin đại nhân…
Có một tiếng kêu tắt nghẹn. Cô Bảo đứng lên từ chiếc ghế của mình. Cắn chặt tay mình, cô ta nhìn chằm chằm vào Lưu với đôi mắt mở to cháy bỏng. Ông ta lùi lại, lẩm bẩm gì đó. Đột nhiên cô hét lên:
- Ông là đồ đểu cáng tồi tệ! Có Thiên đường và địa ngục làm chứng, tôi đã điên rồ tin vào những lời nói dối của ông! Làm hại mẹ tôi với những trò bỉ ổi à ? Và bởi vì tôi là một con ngốc nhẹ dạ cả tin, đã sợ hãi, sợ hãi thằng nhóc sẽ cho ông biết về cuộc gặp gỡ của tôi với Hồ, tôi đã đặt thanh kiếm thật lên đầu giá đỡ ! Tôi giết ông, tôi …
Cô quay lại người đàn ông đang co rúm, giơ hai tay lên như móng vuốt. Hai bộ đầu nhanh chóng bước đến và nắm lấy cánh tay của cô. Quan án ra hiệu, họ dẫn cô đi trong lúc cô la hét và chiến đấu như một con mèo rừng.
Cha mẹ cô nhìn theo cô với ánh mắt hoài nghi. Sau đó, mẹ cô òa ra khóc nức nở.
Địch công đập ngón tay của ông lên bàn:
- Ngày mai, ta sẽ nghe lời thú tội đầy đủ của cô Bảo tại tòa án. Còn ngươi, Lưu, ta sẽ tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng vào mọi công việc của ngươi, và ta thấy rằng ngươi sẽ ở tù một thời gian rất dài. Ta ghét những loại người như ngươi, Lưu. Hồ Tạ Mã, ngươi sẽ bị kết án một năm lao động bắt buộc với các cảm tử quân của Quân đội Miền Bắc của chúng ta. Điều này để ngươi chứng minh những giá trị của ngươi, trong thời gian đó ngươi có lẽ sẽ gia nhập quân đội như một người lính thường xuyên. Quay lại đội trưởng, ông nói thêm:
- Dẫn hai tù nhân trở lại nhà tù!
Sau đó quan án quay lại âm thầm nhìn người diễn viên và vợ ông ta. Cô đã ngừng khóc, bây giờ cô ngồi yên đôi mắt đầy vẻ buồn rầu và mỏi mệt. Bảo lo lắng nhìn cô, các đường nét biểu cảm trên mặt người diễn viên đã thể hiện rất sâu sắc điều này. Địch công nói một cách nhẹ nhàng:
- Con gái ngươi không thể đối phó với cuộc sống khó khăn mà số phận đã áp đặt cho cô ấy, và nó đã làm hỏng cô ta. Ta phải đề nghị án tử hình cho cô ấy. Điều đó có nghĩa là ngươi bị mất, chỉ trong cùng một ngày, cả đứa con trai và đứa con gái của ngươi. Nhưng thời gian sẽ chữa lành vết thương tàn bạo này. Hai người vẫn còn khá trẻ, các ngươi yêu nhau và yêu nghề nghiệp của mình. Và lòng yêu thương của hai người dành cho nhau sẽ là một sự hỗ trợ lâu dài. Mặc dù tất cả mọi thứ có vẻ đen tối với các ngươi lúc này, hãy nhớ rằng phía trên những đám mây đen tối nhất của đêm đen luôn có một mặt trăng chiếu sáng rạng rỡ.
Họ đứng lên, cúi mình thi lễ và lui ra.
HẾT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2013 22:16:50 bởi LocBH >