Mơ về những nốt ruồi Hôm đó tôi mệt lắm.
Tôi đang cố gắng hết sức học thi vào đại học. Ở Việt Nam tôi đã bị cấm thi đại học dù lý lịch của tôi không có tệ lắm. Tôi có một ông anh sĩ quan VNCH, một ông là hạ sĩ quan nhưng cả hai đều chỉ lo về kỹ thuật; về phía bên “giải phóng”, tôi có mấy ông chú, mấy ông cậu, mấy anh em họ là bộ đội, là thương binh, liệt sĩ. Sang cái xứ Úc thòi lòi này tôi muốn học cái gì thì học, làm cái gì thì làm, ngay cả cái việc chửi nhà nước, chửi Đảng, bỏ phiếu cho Đảng khác (ở Úc có mấy đảng lận!) hay lập Đảng khác. Tuy nhiên, tôi chẳng làm dụng cái quyền đó làm gì. Tôi chỉ lo học vì tôi nghĩ là lần này tôi không đậu vào đại học được thì đó là lỗi tại tôi, chẳng phải tại cái nhà nước hay cái Đảng mất dạy nào hết; và tôi cũng không thể đổ thừa cho cái lý lịch chẳng hay ho gì của tôi được. Nhà nước Úc hoàn toàn không xét lí lịch của chính tôi huống hồ gì lý lịch bà con họ hàng lòng thòng mấy đời thân cộng của tôi. Đã vậy đảng Lao Động (đảng cầm quyền lúc bấy giờ) còn tạo điều kiện, tạo cơ hội cho tôi học hành.
Với tuổi 20, là con trai, tôi còn “trong trắng” lắm. Tôi chỉ có mơ ước học đại học. Trước đây khi chưa có lệnh cấm thi, tôi còn muốn trở thành bác sĩ nhưng nay thì không còn nữa. Tôi cần phải học nhanh, học lẹ để đi làm kiếm tiền – cái trợ cấp thất nghiệp, trợ cấp giáo dục, tuy cũng khá lớn đối với tôi, những người quen đều nói là số tiền đó ít ỏi lắm, “học đi, thành kỹ sư, bác sĩ gì đó” mới có tiền nhiều. Tuy vậy, thỉnh thoảng giấc mơ là bác sĩ vẫn đến với tôi trong giấc ngủ. Hình như mỗi lần ai đó nhìn bàn tay tôi nói điều gì là y kỳ tôi sẽ có giấc mơ… khám bệnh.
*
Hôm đó, Huyền nhìn mấy ngón tay tôi trong lúc làm Lab Hóa rồi nói, “Tuấn học đại học y khoa ở Việt Nam phải không?” Tôi trả lời, “Lý lịch của tui, muốn thi đại học còn hổng được nữa, sao mà học y được! Mà sao Huyền hỏi vậy?”
Huyền là cựu sinh viên Đại học Tổng Hợp. Huyền có một ông anh du học Úc trước năm 1975 rồi ở lại Úc luôn. Hình như ổng thuộc loại “cựu thân cộng”, thường đọc báo “Nhân Dân” hay đại loại như vậy từ trước giải phóng nhưng rồi cuối cùng thì chính ông anh này gửi tiền về kêu đám em vượt biên. Huyền xinh gái, trắng trẻo nhưng hơi gầy, chắc là do lo học quá - cô nàng đang “cày” để vào y khoa.
Sau giờ LAB, bọn tôi vào thư viện. Tôi ngồi xuống ghế rồi gục đầu vào mớ sách, mệt lả. Những dòng chữ, những con số trong sách trở nên lờ mờ, tôi thiếp đi. Nhưng rồi ai đó lay tôi dậy. “Bác sĩ Tuấn, có bệnh nhân cần anh khám!”
Tôi vội vã lau mặt, uống nốt ly nước đã gần cạn rồi đi qua phòng khám bệnh kế bên. Tôi nhận ra mùi hương của Huyền, nhận ra cái dáng mảnh khảnh rất là sinh viên của cô nàng. “Ủa, BS Huyền cũng cần tui khám bệnh nữa sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Tuấn nói gì kỳ vậy? Huyền là bác sĩ hồi nào đâu? Học Computer Science mà! Nhưng mà … đau bụng quá!”
Và bỗng dưng tôi trở nên rất thành thạo trong việc khám bệnh. Tôi đã làm ngạc nhiên chính tôi khi tôi hỏi Huyền những câu hỏi mà đến nay tôi cũng chỉ dám hỏi nhà tôi mà thôi – từ vấn đề tiêu hóa đến bài tiết đến những câu hỏi kín đáo về phụ khoa. Tôi để ý thấy những nốt ruồi rất dễ thương trên thân thể trắng như tuyết của Huyền.
Khi tôi gõ nhẹ vào phần bụng của Huyền, cô nàng chỉ vào một nốt ruồi dưới rốn rồi nói "Huyền định phá nốt ruồi này." Tôi cười và nói, “nốt ruồi chỗ…đó, mặc bikini cũng không thấy được, phá làm gì!”
Lần này thì tôi nghe giọng của Huyền nói “Tuấn nói gì vậy? Tuấn nói ai mặc bikini, ai phá nốt ruồi?” Tôi giật mình bật dậy, trang sách của tôi còn ướt… ke của tôi. Không biết tôi đã thiếp đi bao lâu.
“Tui nằm mơ thấy đang khám bệnh cho Huyền!” Tôi nói với giọng ngái ngủ. Cô nàng chợt đỏ mặt.
“Tuấn nói chuyện mụn ruồi gì đó?” Chị Tuyết chị của Huyền (cũng đang học luyện thi đại học tại TAFE với tụi tôi) bỗng la Huyền. “Huyền, mày ăn mặc làm sao để ổng thấy nốt ruồi vậy?” Lần này thì tôi đỏ mặt.
“Chị nói bậy à nghen, tui chỉ nằm mơ thôi!” Tôi nói.
“Vậy sao? Ông mơ thấy… chỗ nào, nói đi?”
Tôi chỉ nói, “nằm mơ mà, sao đúng!” Tôi trả lời chị Tuyết.
Nhưng mà bà chị của Huyền cứ vặn vẹo hỏi. Tôi chỉ vào người tôi, chỗ đùi, phía trên đầu gối bên trái.
“Not bad! (hổng tệ lắm!) Nhưng mà lộn phía rồi ông ơi. Bên kia mới đúng!” Rồi chị Tuyết chỉ qua Huyền. “Ổng thấy mày mặc skirt hồi nào vậy?” Thật sự là tôi chưa thấy Huyền mặc váy hay cũng bao giờ. Mấy chị em Tuyết Huyền ăn mặc rất kín đáo, có thể vì nước Úc đang vào đông, khá lạnh. “Rồi Tuấn nói gì về bikini vậy, con Huyền có bao giờ có cái bikini nào đâu?” Chị Tuyết hỏi tiếp.
Tôi phải nói trước là hai chị em không được “chửi” tôi mới nói thêm. Và chị Tuyết OK liền. “Dưới rún khoảng hơn một gang tay, xích qua bên trái tí xíu, có hai cái nốt ruồi gần nhau!” Tôi nói thật lẹ.
“Cái ông này nguy hiểm quá!” Huyền đỏ mặt.
Chị Tuyết trợn mắt nhìn Huyền. “Có đúng không mảy?
“Sai bét !” Huyền nói. “
Ba cái! Nhưng mà cái thứ ba... hơi khó thấy!”
“Sao Tuấn không định học Y?” Huyền hỏi tôi. Nhưng mà chị Tuyết cắt ngang.
“Để ổng học làm thầy bói hay hơn! Mà Tuấn đừng có nói chuyện này cho ai nghe nhe!” Chị Tuyết quay qua Huyền nhìn vào mặt cô nàng chằm chằm. “Mà… tao nghi ngờ mày quá, Huyền?”
“Chị nói bậy không à!” Huyền cau mặt. “Ông Tuấn hiền lắm. Ổng còn “din” đó!”
Tôi khờ đến nỗi không hiểu câu nói đó cùa Huyền.
*
Năm đó, tôi đậu vào Electrical Engineering. Hai chị em Tuyết Huyền đều vào Y khoa. Và từ đó chúng tôi ít gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp là mỗi lần Huyền nhắc nhở tôi đừng kể chuyện “nốt ruồi” cho ai nghe hết, nếu không thì “Chết tôi luôn!” Huyền nói như vậy.
Câu chuyện có vẻ như mới đây, vậy mà 20 năm đã trôi qua. Tôi đã sang tiểu bang khác lập nghiệp. Cho đến bây giờ tôi vẫn không biết có phải Huyền đã
đóng kịch thật giỏi khi nghe tôi kể về "giấc mơ nốt ruồi” không.
Nhưng mà tôi hy vọng là Huyền sẽ không "chết” khi tôi kể lại vì... chuyện đã quá xưa rồi, Huyền à, và tôi đã đổi tên nhân vật hết rồi!
Chắc là không sao phải không Huyền?
dohop. Nam Bán Cầu, Mùa Thu 2013
***
Nốt ruồi nhỏ Anh là nốt ruồi nhỏ Cư trú trên mặt em Nét mặt xinh tươi quá Đừng phủ anh với kem! Anh là nốt ruồi nhỏ Gần mi em anh ngụ. Mắt đen huyền long lanh Buồn ai mà em ụ? Anh là nốt ruồi nhỏ Cư ngụ gần môi em Đôi môi hồng tươi mát Ngọt lịm nụ hôn mềm. Anh là nốt ruồi nhỏ Trên đôi má em hồng Anh ôm giọt lệ sầu Khi tim em ngóng trông. Anh là nốt ruồi nhỏ Tô điểm cổ em dài Cổ nõn nà tóc mai Em đeo quả tim đỏ ……………………. Anh là nốt ruồi nhỏ Chỉ mong mãi gần em Giận ai em phá bỏ Nốt ruồi không tị hiềm? dohop 11.3.2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2013 13:18:52 bởi dohop >