GIAI ĐIỆU PHÙ TRẦM
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 58 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 867 bài trong đề mục
thiên thanh 21.05.2013 00:18:35 (permalink)
0
 
* * * 

 
 
Quán Thế Âm (Đạo Ca 4)
 
sáng tác Phạm Duy - trình bày Thái Thanh 
 
Có bà mẹ đi tìm con trên đỉnh đồi lan trắng  
Có bà mẹ đi tìm con trong động hang lan vàng  
Có bà mẹ đi tìm con bên bờ sông Lam tím  
Có bà mẹ đi tìm con trong thung lũng cỏ hoang.  
Trên đỉnh mùa Xuân, mẹ ta thương cả rừng hoa lá  
Trong mùa Hạ, bên bờ lau, Mẹ yêu tiếng ve rầu rầu  
Thu về nằm trong bụi cây, nhớ mây trời xanh ngát  
Nuôi một đàn chim mồ côi, khi Đông tuyết lạnh rơi.  

Bốn mùa hoa đua nở, bốn mùa Mẹ lang thang  
Tìm con, lòa đôi mắt, gọi con, lời đã khan  
Khóc con, lệ đã cạn, thương con, lòng vắng hoang  
Nhớ con, sầu đã ngất, đợi con, hồn đã tan.  
Tay Mẹ đang quờ quạng, như một cành khô khan  
Nhớ con tìm khắp chốn, rời rã cả thời gian  
Khi còn là thiếu phụ, thơm như nhành ngọc lan  
Đến nay, già tóc trắng, tìm con đà mấy trăng.  

Thế rồi, một hôm Mẹ chết, hơi Mẹ trong trời chưa hết  
Ôm cả trần gian đầy vơi, nhân loại đeo tang người  
Tim Mẹ thành ra trùng dương, máu Mẹ thành sông thành nước  
Ôi đời trầm luân, Mẹ thương, chiếu ánh sáng từ quang.  
Bây giờ Mẹ đã thành mơ, hơi Mẹ hoá thành hơi gió  
Bốn mùa ngồi nghe mọi nơi, tiếng Mẹ ru bồi hồi  
Xưa là Mẹ đi tìm con, tiếng Mẹ ru buồn khắp chốn  
Bây giờ hiện thân Mẹ chung, tiếng Mẹ hát ru dịu dàng  
Tiếng Mẹ hát ru dịu dàng  
Tiếng Mẹ hát ru dịu dàng.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2013 00:28:39 bởi thiên thanh >
dohop 21.05.2013 08:45:14 (permalink)
0
HẠT GIỐNG

Ngày xưa con lên bốn
Mẹ dắt con đến chùa
Nghe tiếng chuông chùa đổ
Con miệng cười ngây ngô

Đường xa con dốc bụi
Con mỏi mẹ bế bồng
Thấp thoảng cánh sen hồng
Xa xa trồi ngọn núi

Mẹ gieo vào tâm con
Hạt giống của Bồ Đề
Con ngọt ngào đón nhận
Hạt chìm vào chốn mê

Mẹ nuôi con no lớn
Trong biển đời bao la
Mẹ dạy con thật thà
Khoan dung và độ lượng

Con lớn trong tình thương
Khi cha già mẹ yếu
Tưởng có chút thành tựu
Để báo hiếu song đường

Đời càng không phẳng lặng
Trong chính thể hận thù
Sóng to con gục ngã
Trong biển sống ngục tù

Con gẫy cánh học đường
Mẹ không còn sức giúp
Con thất tình lận đận
Mẹ u buồn xót thương

Thế rồi con đi xa
Bỏ nước bỏ mẹ cha
Bỏ tình yêu mực tím…
Đau buồn rồi cũng qua.

Đời chưa hết chông gai
Con lặn ngụp ngày ngày
Có chút thành quả mọn
Mẹ mất rồi, có hay?

Biển đời nào có yên
Con đơn thân độc thuyền
Lái chèo con chưa vững
Yếu ớt sao làm nên?

Tâm trí con mỏi mòn
Tủi nhục và cô đơn
Chợt nhớ con đường dốc
Mẹ bế đến hồ sen

Con nhớ tiếng chuông chùa
Nhớ ngày tháng ngây thơ
Giọt nước tròn óng ánh
Trên lá sen, ở nhờ.

Những đóa sen hồng tươi
Đón chào muôn hạt nước
Được duyên thoát bùn nhơ
Dù chỉ trong đôi phút

Đóa sen lòng đang mở
Hương sắc như đón chào
Nhắc con chăm hạt giống
Mẹ gieo cấy năm nào

Ngày xưa con lên bốn
Mẹ gieo hạt Bồ Đề
Mẹ xa rồi cõi mê
Độ con, hạt lên búp

Đất xấu hoa chậm nở
Nhưng lá vượt bùn nhơ
Con: nước được duyên cơ
Có phút giây khôn lớn

Mẹ ơi hoa sẽ nở
Nhờ hạt giống Bồ Đề
Hành trang trong cõi mê:
Món quà mẹ trao tặng

dohop
Nam Bán Cầu – 14/5/2009
Attached Image(s)
Thúy Lan 21.05.2013 23:24:24 (permalink)
0




Đừng Khóc Cho Phương Uyên Mà Hãy Sống Cùng Mơ Ước Của Em
                                                 Trần Trung Đạo



 

 
 
 
 
Cô bé đứng trên bục cao, đôi kính cận có cọng dày, tóc vén cao, áo trắng học trò, thân hình mảnh mai trông giống như một cô bé học sinh 15 tuổi đang đứng bảng đen trong lớp học chứ không phải đứng trước tòa án Cộng Sản. Em không sợ hãi, không van xin, trầm tĩnh và tinh khôi như một thiên thần: "Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như tôi mà bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm"

Cạnh em, Đinh Nguyên Kha, áo sơ mi trắng, tóc cắt cao của một thanh niên Việt Nam kiểu mẫu. Nguyên Kha cũng dõng dạc: "Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội". 

Hàng triệu người Việt Nam trong hai ngày qua sống trong tâm trạng vừa vừa phẫn nộ, vừa xót xa nhưng cũng vừa hãnh diện. Phẫn nộ khi đọc bản án của đảng CS dành cho hai em, xót xa khi nhìn vóc dáng mảnh mai, yếu đuối của Phương Uyên, nhưng hãnh diện đến rơi nước mắt vì những câu nói lịch sử của hai em.

Trước ngày ra tòa Cộng Sản, không ít người nghĩ rằng giới lãnh đạo CSVN chắc cũng "giương cao đánh khẽ thôi" vì hai em còn trẻ, nhất là Nguyễn Phương Uyên không những là một cô bé khi bị bắt mới 20 tuổi mà còn là một cán bộ đoàn trường của đoàn Thanh Niên Cộng Sản Đại học Công nghiệp Thực phẩm. Đất nước khó khăn, lòng người ly tán. Chưa bao giờ Việt Nam đứng trước hàng trăm ngàn thử thách như ngày nay. Ngoài biển, như Việt Khang thét lên trong dòng nhạc của em "Giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta, Hoàng Trường Sa, đã bao người dân vô tội, chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu" và bên trong là một căn nhà đang đổ nát, một quốc gia bị phân liệt đến mức tận cùng, một nền kinh tế đang trên đà phá sản, giới lãnh đạo đảng CS dù độc ác, bất nhân, ti tiện, ngu xuẩn bao nhiêu cũng phải biết ngừng tay đao phủ để cứu vớt non sông và cứu vớt chính bản thân đảng. Nhiều người nghĩ thế. 

Trước ngày ra tòa Cộng Sản, không ít người có thể đã nghĩ hai em sẽ xin tha, sẽ tự thú, sẽ đầu hàng. Các em còn nhỏ và đời sống còn dài. Cuộc tranh đấu giữa các em và chế độ độc tài như trò chơi cút bắt. Bắt được xin tha, tha xong lại tranh đấu tiếp theo kiểu "vừa đánh vừa đàm” của người lớn. Nhiều anh chị của các em trước đây đã chơi trò chơi đó vì họ nghĩ muốn làm gì trước hết cũng cần phải sống, cần phải có mặt, cần phải có điều kiện để viết, để nói, và muốn thế hãy tạm thời thú nhận, có chết chóc ai đâu, chẳng người nào, cơ quan nào, tổ chức nào, dù quốc tế hay Việt Nam, tin một lời tự thú trong chế độ CS độc tài. Nhiều người nghĩ thế. 

Cả hai nhóm người tiên đoán như trên đều lầm. 

Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha không khuất phục. Chuyện "thú tội”, "xin khoan hồng" chỉ mới vài năm trước đây nhưng như đã thuộc vào quá khứ xa xôi, một thời kỳ còn chập chững đấu tranh, một phương pháp nay đã lỗi thời. Tranh đấu cho quyền lợi của dân tộc là một tự nguyện phát xuất từ trái tim và lòng yêu nước. Không ai bắt các em phải làm những việc các em không chọn lựa. Nhịp đập chân thành của con tim và tiếng gọi thiêng liêng của lòng yêu nước không cho phép một người gập đầu "xin khoan hồng”, "thú tội" dù chỉ là một hình thức trá hàng. Bảo vệ tổ quốc là một niềm vui, niềm hãnh diện. Nếu đã chọn hy sinh phải hy sinh cho trọn vẹn với lý tưởng của đời mình. 

Tình yêu nước trong lòng Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vô cùng trong sáng. Không giống Nguyễn Thị Minh Khai trước giờ bị xử tử hô lớn "Đảng Cộng sản Việt Nam muôn năm!” để thể hiện tinh thần bất khuất, kiên trung của bà ta đối với đảng, hay Lê Hồng Phong, trong lời trăn trối cuối cùng ngoài Côn Đảo chỉ nguyện trung thành với đảng, Phương Uyên và Nguyên Kha chỉ nghĩ đến những bà mẹ Việt Nam đang buôn tảo bán tần, nghĩ đến các em thơ đang lây lất trên đường phố, nghĩ đến máu các chú bác đã đổ xuống ở Hoàng Sa, nghĩ đến nắm xương của các chú bác đã thành cọc cắm lên hải đảo Trường Sa. 

Ngày 16 tháng Năm 2013 là ngày lịch sử. 

Như đã có một lần trong lịch sử, ngày 26 tháng Hai năm 1285, Bảo Nghĩa Vương Trần Bình Trọng hô lớn "Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc". Chàng thanh niên Việt Nam Trần Bình Trọng chỉ mới 26 tuổi. 

Như đã có một lần trong lịch sử, ngày 17 tháng Sáu năm 1930, 13 đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đã dành hơi thở cuối cùng của đời mình trên mặt đất này để gọi tên hai tiếng Việt Nam trước khi bước lên máy chém, tuyệt nhiên không ai trong số họ kể cả Đảng trưởng Nguyễn Thái Học hô Việt Nam Quốc Dân Đảng muôn năm. Đảng chính trị với họ chỉ là chiếc ghe để chèo dân tộc sang bến bờ độc lập chứ không phải mục tiêu, cứu cánh của cuộc đời họ hay của phe nhóm và tổ chức họ giống như đảng CSVN. Nguyễn Thái Học khi sống là Đảng trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng nhưng khi chết đã chết như bao nhiêu thanh niên yêu nước khác, thư thái ngâm những vần thơ tuyệt mệnh "Chết vì tổ quốc, chết vinh quang, lòng ta sung sướng, trí ta nhẹ nhàng". Chàng thanh niên Việt Nam Nguyễn Thái Học chỉ mới 29 tuổi. 

Lịch sử mang tính thời đại và tính liên tục. Mỗi thế hệ có một trách nhiệm riêng, dù hoàn thành hay không, khi bước qua thời đại khác, vẫn phải chuyển giao trách nhiệm sang các thế hệ lớn lên sau. Sức đẩy để con thuyền dân tộc vượt qua khúc sông hiểm trở hôm nay không đến từ Mỹ, Anh, Pháp hay đâu khác, mà bắt đầu từ bàn tay và khối óc của tuổi trẻ. Lịch sử Việt Nam đã và đang được viết bằng máu của tuổi trẻ Việt Nam. 

Giới lãnh đạo Đảng cũng không "giơ cao đánh khẻ" như có người hy vọng nhưng bằng một bản án nặng nề, bẩn thỉu và hèn hạ nhất đối với hai em Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha. 

Mấy ngày nay trên nhiều diễn đàn khá đông người lại tiếp tục tranh cãi chuyện chủ nghĩa Cộng Sản còn sống hay đã chết. Thật ra, chủ nghĩa Cộng Sản sống hay chết tùy thuộc vào góc nhìn và cách phân tích bản chất của chế độ độc tài toàn trị Cộng Sản. Chủ nghĩa Cộng Sản, như một lý tưởng mà không ít người đeo đuổi trong thời trai trẻ, có thể đã chết tại Nga ngay sau khi Cách Mạng Tháng Mười bùng nổ 1917, đã chết tại Trung Quốc khi Mao Trạch Đông lên nắm chính quyền 1949, và chết tại Việt Nam khi Hồ Chí Minh cất tiếng trên quảng trường Ba Đình đầu tháng 9 năm 1945, nhưng từ đó đã bắt đầu một loại chế độ Cộng Sản thức tế với các đặc tính bất nhân, tàn bạo nhất trong các chế độc độc tài của lịch sử loài người. Chế độ đó vẫn còn tồn tại ở Việt Nam biểu hiện qua bản án khắc nghiệt dành cho Phương Uyên và Nguyên Kha. 

Bộ máy chính trị toàn trị, kinh tế lạc hậu, xã hội sa đọa, đạo đức suy đồi, hiện tượng sùng bái cá nhân, thói quen suy tôn lãnh tụ, lừa dối nhân dân, bưng bít có chủ trương, đỗ thừa có hệ thống của ý thức hệ Cộng Sản vẫn còn nguyên tại Việt Nam như từ ngày mới nhập cảng từ Liên Xô, Trung Quốc. 

Phương pháp đầu độc, tẩy não của đảng CSVN dành cho các em bé Việt Nam hoàn toàn giống phương pháp đầu độc thiếu nhi đang thực hiện tại Triều Tiên. Hình ảnh "Bác Kim” trong lòng thiếu nhi Triều Tiên như Bradley K. Martin mô tả trong tác phẩm "Dưới sự bảo bọc đầy tình thương của cha già dân tộc” (Under the Loving Care of the Fatherly Leader) không khác gì hình ảnh một "Bác Hồ” "tình thương bao la", "cha già dân tộc", "nhà thơ lỗi lạc", "nhà quân sự thiên tài", "nhà giáo dục vĩ đại" được Đảng nhồi nhét vào tâm hồn trong trắng của bao nhiêu thế hệ Việt Nam. 

Những ai còn nghĩ đến "hòa giải hòa hợp" với CS, còn tin vào lòng dạ chí thành của Thứ trưởng Ngoại Giao CS Nguyễn Thanh Sơn khi thắp hương trước phần mộ của các chiến sĩ VNCH ở nghĩa trang quân đội Biên Hòa hãy đọc lại bản án của đảng CS dành cho hai em Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên một lần nữa và tự hỏi có một phương pháp, một con đường nào, một hy vọng nào để dân tộc Việt Nam có thể sống chung với đảng CSVN. Một người có nhận thức chính trị căn bản nào cũng biết là không. 

Những ai còn hoài nghi vào sức mạnh dân tộc Việt Nam hãy đọc lại lời tuyên bố của hai em "Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi." Là một đoàn viên đoàn thanh niên Cộng Sản chắc chắn Phương Uyên đã được nhồi sọ rằng khi lớn lên phải biết trung thành với đảng, phải biết đi theo con đường đảng đã vạch ra. Tư tưởng Cộng Sản ngoại lai nô dịch dù độc hại bao nhiêu cũng không giết được hạt mầm dân tộc đang âm thầm lớn lên trong tâm hồn hai em, đã chiến đấu trong nhận thức của hai em, đã chiến thắng qua hành động của hai em và biểu hiện hùng hồn qua câu nói lịch sử của hai em. Đảng CS muốn Phương Uyên trở thành sâu bọ đo hai hàng chân trên cành cây mục nát của đảng nhưng em đã vươn lên thành cánh bướm vàng. 

Trong nỗi đau khi nghe tin hai em bị kết án nặng nề đã dâng trong lòng hàng triệu người Việt Nam một niềm hãnh diện. Lòng yêu nước đã thắng. Chưa bao giờ ranh giới giữa yêu nước và bán nước rõ ràng hơn hôm nay. Cuộc chiến nào cũng khó khăn nhưng cuộc chiến tư tưởng bao giờ cũng khó khăn nhất. Những câu nói của hai em sẽ vang vọng trong dòng lịch sử ngàn đời không phai. Lịch sử dân tộc, qua bao thời đại, đã được giữ gìn bằng sức mạnh tuổi trẻ. Thời đại hôm nay là thời đại của Đổ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Phương Uyên, của hàng trăm thanh niên nam nữ đang ở trong tù CS, của hàng ngàn hàng triệu thanh niên Việt Nam đang sắp sửa tiếp nối hành trình. Lịch sử Việt Nam vừa đau thương nhưng vừa là một bản hùng ca viết bằng nước mắt và nụ cười của bao nhiêu thế hệ. 

Ai dạy Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên để nói những câu hào hùng như thế. Không ai dạy. Như một lần tôi đã viết, tuổi trẻ Việt Nam không cần một ngọn hải đăng để rọi sáng đêm tối trời dân tộc nhưng ngay từ trong lòng họ đã bùng cháy lên ngọn đèn tự chủ được thắp sáng bằng tâm thức Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam ngày nay không cần chờ đợi một minh quân ra đời hay một lãnh tụ xuất hiện để dẫn dắt họ trên đường cứu nước bởi vì chính họ sẽ là những minh quân của thời đại và con đường dẫn đến điểm hẹn lịch sử được soi sáng bằng trí tuệ Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam ngày nay không cần vay mượn một chủ nghĩa, một ý thức hệ, một lý thuyết ngoại lai nào làm kim chỉ nam để giải phóng dân tộc bởi vì chính họ đã được trang bị bằng các đặc tính dân tộc, nhân bản và khai phóng kết tinh và kế thừa từ hơn bốn ngàn năm lịch sử. Các em cũng nhắc cho giới lãnh đạo Đảng biết rằng một ngàn năm sống trong bóng tối Bắc thuộc không làm dân tộc Việt Nam mù mắt thì ba mươi tám năm trong triết học Mác-Lê làm sao có thể thui chột đi tình yêu nước thiết tha trong lòng người dân và nhất là trong lòng tuổi trẻ Việt Nam. 

Ngoài bản chất tàn ác, bất nhân, ti tiện, còn lý do nào khác khiến Đảng đã ra tay nặng nề với hai em Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên. 

Còn một lý do nữa, bởi vì đảng sợ. 

Đúng như Brad Adams, Giám đốc Ban Á Châu của Human Rights Watch (HRW) phát biểu: "Đưa người dân ra tòa xử chỉ vì phát tán tờ rơi chỉ trích chính phủ là một việc làm lố bịch và biểu hiện sự bất an của chính quyền Việt Nam". 

Đảng cảm thấy "bất an" là phải. Trong suốt 38 năm cai trị đất nước bằng nhà tù sân bắn chưa bao giờ đảng CS bị cô lập trên thế giới và mất chỗ đứng hoàn toàn trong lòng dân tộc Việt Nam như ngày nay. Không giống như trong thời chiến núp bóng dưới chiêu bài "chống ngoại xâm" và lợi dụng lòng yêu nước của nhiều người Việt Nam, ngày nay, chung quanh đảng chỉ có kẻ thù. Những tâm thư, thỉnh nguyện, góp ý kiến về hiến pháp, đổi tên đảng, thay tên nước vừa qua cho thấy, nhiều thành phần, lực lượng trước đây là phên dậu của đảng, là hậu thuẫn của đảng đang quay sang chống đảng. Một người dù mê muội bao lâu cũng có một lần thức tỉnh. Một tiếng nói đúng gióng lên dù trễ còn hơn im lặng suốt đời. 

Hành động điên cuồng vượt qua mọi thước đo đạo đức qua hai bản án dành cho hai em Nguyên Kha và Phương Uyên cho thấy không phải sức bén của con dao độc tài mà là hành động tuyệt vọng của đảng CSVN. Quyết định của Nicolae Ceausescu khi ra lệnh công an bắn vào cuộc biểu tình của nhân dân Rumania sáng ngày 17 tháng 12 năm 1989 chỉ để dẫn đến bản án tử hình dành cho vợ chồng ông ta một tuần sau đó. Thật vậy, lịch sử đã nhiều lần chứng minh, khi một chế độ chỉ còn trông cậy vào các phương tiện bạo lực trấn áp để tồn tại, chỉ còn biết sử dụng bộ máy công an kềm kẹp để duy trì quyền cai trị, ngày tàn của chế độ đó chỉ là vấn đề thời gian. 

Những ai còn đang đứng bên lề cuộc tranh đấu vì chủ quyền đất nước, vi tự do dân chủ nhân bản hãy bước lên chuyến tàu lịch sử hôm nay để cùng với hai em đi về phía bình minh của dân tộc Việt Nam. Đời người rồi sẽ qua nhưng dân tộc Việt Nam phải còn và mãi mãi sẽ còn. Con tàu đi cứu nước còn nhiều toa rộng, đủ chỗ cho mọi người, mọi thành phần, mọi tôn giáo, mọi quá khứ. Hành động cứu nước cũng rất nhiều để chọn, không nhất thiết phải vào tù ra khám, không nhất thiết phải tìm cho ra được những cây búa lớn để đập vở bức tường chuyên chính, nhưng một bàn tay nhỏ, một bước chân xuống đường chống thực dân đỏ Trung Quốc, một thái độ không hợp tác với nhà cầm quyền CS, một lá thư thăm hỏi các em các cháu trong tù trong những ngày sinh nhật, lễ lớn, một tấm vé tham dự bữa cơm gây quỹ giúp các em đang bị tù hay đang bị khó khăn v.v... cũng mang đầy ý nghĩa. 

Bức tường chuyên chính CSVN đã không sụp đổ vì những cơn bão thời đại Liên Xô, Đông Âu, Bắc Phi xa xôi nhưng chắc chắn sẽ sụp đổ vì những giọt nước kiên nhẫn Việt Nam đang nhỏ xuống từ tuổi trẻ Việt Nam, từ đồng bào Việt Nam trong cũng như ngoài nước. Chúng ta có thể khác nhau ở điểm khởi hành nhưng có cùng một điểm hẹn tự do để đạt đến. Chúng ta có thể mang trên vai những hành lý khác nhau nhưng đều chất chứa bên trong một khát vọng dân chủ để theo đuổi. Đừng khóc cho Phương Uyên mà hãy sống cùng mơ ước của em. 

Nguồn www.ethongluan.org
dzuylynh 21.05.2013 23:41:46 (permalink)
0
 
  Nhớ Cụ Phan Chu Trinh với 10 điều bi ai của dân tộc Việt Nam
 
Trần Kinh Nghị
 
Phan Chu Trinh (1872-1926) 
  
Sinh ngày 9/9/1872 tại Tây Lộc, Tiên Phước, Tam Kỳ (nay là Tam Lộc, Phú Ninh) tỉnh Quảng Nam, mất ngày 24/3/1926, Cụ Phan Chu Trinh là người Việt Nam đầu tiên (và duy nhất cho đến nay) nhìn thấy trước cảnh “dịch chủ tái nô” (đổi chủ nhưng dân vẫn là nô lệ)…Để tránh điều này, Cụ đã chỉ ra con đường giành độc lập – tự do cho dân tộc là phải bắt đầu từ “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”.
  Lời tiên tri của Cụ xuất phát từ 10 nhận xét vô cùng tinh tế và chính xác về đặc điểm con người Việt Nam mà đối chiếu thực tế ngày nay vẫn còn nguyên thâm căn cố đế (xem dưới đây). Tiếc thay các thế hệ nối tiếp nhau đến nay vẫn chưa thực hiện đúng theo lời lời giáo huấn của Cụ. Dẫu sao,chậm còn hơn không bao giờ, mỗi người Việt Nam chúng ta dù sống ở đâu và làm việc gì, còn trẻ hay đã già hãy chiêm nghiệm những lời dạy trên đây của bậc Tiền bối đáng kính của dân tộc.

                       
Mười điều bi ai của dân tộc Việt Nam
 
Phan Bội Châu và Phan Chu Trinh


1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết, chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.
2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam hay nữ ai cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.
3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám đi khắp thế giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí với vợ con.
4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ lợi.
5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ tín trong kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có; thì ta quen thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc đất đai trở thành vô dụng.
6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử hợp nghĩa với người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình bán hết ruộng hết trâu.
7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan đua chen thực nghiệp.
8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp xếp giờ nghỉ giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê công việc.
9. Trong khi họ biết gắng gỏi tự lực tự cường, tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật.
10. Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước lợi dân, đúng là “đầy tớ” của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức quan để no ấm gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng.
 
NGUỒN : EMAIL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2013 23:58:13 bởi dzuylynh >
dohop 23.05.2013 11:03:28 (permalink)
0
QUAN THẾ ÂM 

 
Giọt nắng đầu trêu chọc nàng sương đêm
Hạt sương trắng kiêu sa lập lòe ngũ sắc 
Khi giun dế còn đam mê hoan lạc, 
Hoa ngây thơ hớ hênh trọn giấc nồng 
Có bà mẹ vo gạo thổi nồi cơm 
Có bà mẹ lặt rau gọt khoai sắn 
Hạt sương trắng kim cương còn vương vấn 
Phút huy hoàng đẹp nhất sao chóng tàn 
Có bà mẹ ngồi vuốt tóc con ngoan 
“Con say ngủ cho nhịp nhàng cuộc sống!” 
Mẹ ươm trồng trăm hoa trong giấc mộng 
Cho con vui, con khỏe, con no đầy 
Mẹ lắng nghe hơi thở trẻ thơ ngây 
Bếp reo vui ánh lửa hồng tí tách. 
Hoa thiên lý gửi hương theo gió lạnh 
Miệng môi cười con trẻ nói trong mơ 
Mẹ yêu con cho biển mặn nên thơ 
Thay nước mắt, mẹ vui trong bể khổ. 
Lá mồng tơi thương người nên thẫm đỏ 
Đọt khoai mì cảm kích cũng tươi xanh 
Có bà mẹ thương con quên phận mình 
Vì nhân thế mẹ gửi thân trần thế 
Hạt thóc rơi vui đàn chim se sẻ 
Đậu dừa thơm chúng kiến cũng vui mừng 
Mái tranh nghèo thơm ngát mùi chè thưng 
Hoa bằng lăng mượn mùi hương thêm tím 
Mẹ yêu con cho đời thêm mầu nhiệm 
Cho rau xanh, quả ngọt, hoa thơm 
Mẹ vui cười dù vất vả sớm hôm 
Nuôi con lớn trong tình yêu bát ngát 
Khi mây trắng gần kề mái tóc bạc 
Suối yêu thương vẫn nước chảy xuôi dòng 
Có bà mẹ quyến luyến đàn con 
Theo con mãi trong hạt sương ánh nắng… 

dohop 
Sydney – Melbourne – Sydney 25-26/2/2006 
(Hình ảnh/Image từ Internet)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2013 11:05:16 bởi dohop >
Attached Image(s)
thiên thanh 24.05.2013 18:06:14 (permalink)
0
GOD’S MOST BEAUTIFUL... AWESOME!
God’s creation is full of awesome sights!
Here Are Some Of Nature’s Most Beautiful. Enjoy! 
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 



nguồn 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2013 18:11:47 bởi thiên thanh >
dzuylynh 24.05.2013 22:35:18 (permalink)
0
                                                                                                ảnh hươngkiềuloan
 
 
N Ắ N G   H Ẹ P
-  đến trưngvương Đỗ Hợp  -

tháng năm mùa hạ 
vắng tiếng ve râm ran gọi hồng sắc phượng
nắng trốn đi đâu nắng bỏ sân trường 
người đã xa rồi biền biệt mấy mùa thương
khung cửa trưng vương náu nương tuổi dại
nắng hẹp như em nên em dại mãi đến bây giờ
vỡ bóng trang đài và vỡ một hồn thơ

từ bao giờ ta trở thành xa lạ
từ bao giờ ta nhớ nắng hôm qua
em ước chi có chút nắng làm quà 
dăm ba giọt cũng đã là lời thống hối
buông xả - quên thôi nhớ chi bổi hổi
nắng hẹp nhưng tâm anh chẳng đến nỗi hẹp bao giờ

đêm nay trăng tròn như thuở đầu gặp gỡ
Ngày Phật Đản Sanh sao anh không viết một đọan thiền thi
bởi cung bậc thang âm nào có ý nghĩa gì
khi nắng hẹp và tình Người cũng hẹp...

em nhón chân lóng ngóng trên khung cửa mùa thu
nhìn ngơ ngác nửa bức tường ô nhục
đọan trường thư tuyệt tự lỡ trao rồi
BáLinh ơi giông bão vẫn tơi bời
nên nắng không vàng và thơ cũng xanh xao...

ngồi bên hiên giữa thềm nguyệt lạnh
ngước mặt trông trời buồn con tạo đành hanh
nắng ở đâu sao nắng chẳng xuyên mành
em nơi đó lần chuỗi tràng cô quạnh
nắng có về hong mắt lệ long lanh
nắng hẹp qúa nắng đan vành tang trắng
đã xa rồi xa quá một mùa trăng

nắng hẹp ! 

vịnhnửavầngtrăng mùakhánhđảnphậtlich2557 May242013.dzuylynh
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2013 23:03:55 bởi dzuylynh >
thiên thanh 25.05.2013 01:06:36 (permalink)
0

 

download
 
 
QUE SERA SERA ...
 
Ngày em còn thơ lòng vương mộng mơ
Thường hay hỏi má em má ơi ngày sau
Con sẽ thắm tơ duyên và vui sướng không 
Rồi nghe má khuyên bảo rằng 

Biết ra sao ngày sau
Đời luyến lưu vui tươi khổ đau 
Vì sắc duyên là sông bể dâu
Nào ai biết ngày sau Đời ta sẽ về đâu

Ngày em tròn đôi lòng vương tình yêu
Thường hay hỏi khẽ anh hỡi anh ngày sau
Ta sẽ mãi bên nhau và vui sướng không  
Thì anh nắm tay bảo rằng

Biết ra sao ngày sau
Mình có nhau hay thêm khổ đau 
Tình có phai nhạt hay bền lâu 
Nào ai biết ngày sau Đời ta sẽ về đâu

On vit grandir et puis rêver
La jeune fille qui demandait
 Dis-moi mamie si j'aimerai
Et sa maman disait

Que sera, sera
 Demain n'est jamais bien loin
Laissons l'avenir venir
Que sera, sera, qui vivra verra
Qui vivra verra 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2013 01:09:30 bởi thiên thanh >
dzuylynh 25.05.2013 22:17:16 (permalink)
0
             
KÍNH MỪNG KHÁNH ĐẢN - PHẬT LỊCH 2557
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
Trưởng Minh Văn Dzuylynh, dohop, thiênthanh và ACE cộng tác viên cùng bằng hữu Giai Điệu Phù Trầm kính chúc qúy văn nghệ sỹ, qúy tao nhân mặc khách ẩn danh, thi hữu và đạo hữu một Đại Lễ Phật Đản an lạc, kiết tường, tinh tấn.
Hân hạnh giới thiệu tiếng hát thân quen của nữ ca sỹ phật tử Võ Thu Nga qua ca khúc Ngàn Tay Hóa Độ - thơ Sơn Cư - nhạc Lê Minh Hiền

 
[YouTube]http://www.youtube.com/watch?v=4WhQZR92viE[/YouTube]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2013 12:14:02 bởi dzuylynh >
thiên thanh 26.05.2013 17:58:56 (permalink)
0
 
... tt và GĐPT mến gửi đến các bà Mẹ bên Châu Âu ... 
...    ...
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2013 18:03:16 bởi thiên thanh >
dohop 27.05.2013 12:47:29 (permalink)
0
thiên thanh


 
... tt và GĐPT mến gửi đến các bà Mẹ bên Châu Âu ... 
...    ...
 
 


 
Mừng Sinh Nhật Mẹ
Ai hôn tôi mỗi sáng
Ấp ủ trong vòng tay?
Chưng diện tôi ngày ngày
Áo quần thơm, tóc mướt?
Ai lo từng ngụm nước
Làm bánh kẹo thơm ngon?
Ai chăm sóc dỗ dành
Bằng lời thương ngon ngọt
…Vết cắt kéo da non?
Ai kể chuyện rỉ ron
Đưa tôi vào mộng đẹp?
Mẹ tôi!
Mẹ hiền yêu quí ơi
Mẹ đẹp nhất trên đời!
 
dohop phỏng dịch 27 tháng 5 2013
(Nét chữ thật của bé hộp đó!)
 
 
Attached Image(s)
thiên thanh 31.05.2013 04:12:28 (permalink)
0

tt cảm ơn pé Đồ Hộp đã dịch bài thơ ra tiếng Việt thật dể thương ...
 

                                                 Reflet de la vie_tranh vẽ Tuyết Phan 
 


NĂM EM MƯỜI TÁM TUỔI
thơ TuyếtPhan . nhạc & trình bày dzuylynh

Bước xuống cuộc đời buồn
Như chim non lìa tổ 
Giang đôi cánh nhỏ nhoi
bay xuống đời...
 
Chập chửng từng bước nhỏ
Me dạy con chớ vội
Đời sẽ dìu dắt con đời sẽ dìu dắt con
Tuổi anh 20 đẹp 
Vì đất nước yên bình
rạng rỡ ánh bình minh

Em mười tám tuổi đời
chớm vào xuân đã úa
Mất nước mất tất cả
tuổi trăng tròn chơi vơi...

Anh bước xuống cuộc đời 
Me dìu anh từng bước 
Anh uống giọt sương mai 
Ngọt ngào như sữa Mẹ
Anh uống giọt mật trời
êm đềm trong ánh dương

Rời xa vòng tay Người
Chẵng có ai dìu dắt 
Em uống giọt nước mắt 
Nghe cuộc đời xót xa ...

Me cũng như con gái 
Mất nước Me còn chi 
Thấm ướt gịot sầu buồn
Nước mắt Mẹ tuổi già 
Đời còn trơ hốc mắt 
Hai vì sao nhá nhem
Để đêm tối chong đèn
Cho qua một kiếp người 
Mẹ thao thức canh trường
Rồi cuộc đời cũng qua...
 

Tuyết Phan 2013
                     
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2013 19:24:35 bởi thiên thanh >
dzuylynh 04.06.2013 07:03:05 (permalink)
0



TÊN EM LÀ MÙA ĐÔNG
 
  thơ Anh Tuấn . phổ nhạc & trình bày dzuylynh
Album  Phôi Phai Sắc Màu . Half Moon Bay. June 3.2013
- copyright by dzuylynh -
 
tên m 
dệt những vần thơ
miên man gọi những mộng mơ
cô đơn của thời nhung nhớ
xôn xao của những đợi chờ...
tên m 
là màu tuyết trắng
hoa đơn nhạt trong ánh nắng
nên tim chỉ còn dấu lặng
nửa vầng trăng hiu hắt cung hằng
mùa đông
tên m phủ kín
mùa đông
thênh thang ngõ vắng
đợi mong làm mắt nhung nặng trĩu bên song
ngày xưa
mưa sa lệ chẳng đầy vơi
đêm nay
tuyết chẳng ngừng rơi
vì tim m nhung nhớ một người
tên m 
mặc áo mùa đông
mênh mông làn gió chờ mong
yêu ai để thời vọng ước
đã chìm sâu vào cõi mịt mùng
tên m
ru đời hương phấn
tim yêu một thời đánh mất
hôn mê bên trời xứ lạ
nhìn mùa đông tuyết trắng bao lần  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2013 17:48:05 bởi dzuylynh >
dzuylynh 04.06.2013 14:44:06 (permalink)
0



 


TRONG VÒNG TAY MẸ
 

sáng tác & trình bày dzuylynh
album Cánh Thiên Di
( thương tặng bé Maggie Nguyen, bé Ngọc Lan Nguyen và thế hệ thứ ba ViệtNam lưu vong hải ngọai )
 
con còn nhớ không một thời thơ ấu
trong vòng tay mẹ ấp ủ yêu thương
bầu sữa trong ngần ngọt lịm lời ru
mai này khôn lớn bước xuống cuộc đời bình yên
mẹ là đôi cánh thiên di, là cánh cò xa xứ
che chở đời con giữa gió hú mưa gào 
mẹ là phù sa là con nước lớn ròng
cho con cánh nhỏ lục bình nở hoa 
nổi trôi giữa đất khách quê người
mẹ là phù sa bạt ngàn tưới tẩm
con mầm mạ non xanh biển lúa mai này...
 
 mẹ là giòng sông nâng thuyền con tách bến một sớm bình minh
chuyến viễn hành ra khơi chèo chống một mình
giữa trời xanh biển rộng giữa chập trùng mênh mông
mong mai này con trở về quê hương
dựng xây đất nước, phất ngọn cờ đào
cho rạng rỡ giống nòi Tiên Long
bé thơ ơi... bé thơ ơi...
mai này lớn lên con còn nhớ không những ngày thơ ấu
nhớ lời mẹ ru nhớ giòng sữa ngọt ngào đưa con đi vào chiêm bao
trên đóa môi hồng thắm nụ đào tinh khôi
ngủ ngoan...
giấc ngủ ngoan hiền thiên thần của mẹ, ngủ ngoan như lời ru hôm nào
ầu ơ ầu ơ bé thơ ngoan, bé thơ ngoan
ầu ơ ầu ơ ầu ơ...
 
Gilroy Cherry Orchard .North California. June 3.2013. dzuylynh


<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2013 22:37:43 bởi dzuylynh >
dzuylynh 06.06.2013 21:56:32 (permalink)
0
NGHĨA TRANG QUÂN ĐỘI BIÊN HOÀ 
 
Huyền Thoại Về Tượng Thương Tiếc

Trần Công Nhung


Chuyện hiển linh xưa nay không hiếm, nhưng những huyền thoại về Tượng Thương Tiếc, sống động như chuyện đời thường, chuyện hàng ngày trước mắt, khiến cho ai nghe cũng cảm động nghiêng mình kính cẩn và hết lòng thán phục.


Huyền thoại về Tượng Thương Tiếc được lan toả khắp nơi và khá nhiều chuyện tình tiết khó hiểu:

- Các xe chở rau từ Đà Lạt về khuya thường gặp một người lính ra chặn xe xin mua rau, khi tới bến kiểm lại tiền chỉ thấy toàn là tiền vàng mã.

- Một chuyện khác xảy ra ở Biên Hoà, vào một buổi sáng, có một quân nhân đặt mua bánh mì khá nhiều, khi giao hàng cho người quân nhân ra về, người chủ cất tiền vô tủ, đến lúc cần tiền lấy hàng, mở tủ ra chỉ thấy toàn tiền vàng mã, trong khi đó mỗi mộ ở nghĩa trang đều được cúng một khúc bánh mì…

- Có một cụ già ở chân núi Châu Thới, đêm nọ trời đã khuya, cụ nghe tiếng gọi ở ngoài xin nước uống. Khi đem nước và đèn ra cho người xin nước, thoạt đầu cụ tưởng như những lần quân đội hành quân vào xin nước. Nhưng khi người lính uống xong, ngẩng mặt lên cám ơn ra đi thì cụ chợt sửng sốt, tự nghĩ “sao lại có người lính giống Tượng Thương Tiếc đến như thế?”. Sáng hôm sau cụ già ra nghĩa trang để kiểm lại, cụ nhận thấy mặt mũi vóc dáng anh lính xin nước tối qua y hệt pho tượng Thương Tiếc, vết sình non hãy còn dính đầy đôi giầy trận, cụ cho rằng đêm qua bức tượng đã hiện thành người. Cụ về thuật lại với bà con ở Suối Lồ Ô, một người đi xem rồi về đồn mười, đồn trăm… lan khắp cả Thủ Đức, Tân Vạn, Biên Hoà, đổ nhau đi coi tượng đài Thương Tiếc làm xe cộ kẹt cứng cả một quãng đường trước cổng nghĩa trang.

- Một chuyện khác, những đêm trăng, những đêm mưa gió trở trời hiu hắt, dân chúng xung quanh vùng nghĩa trang có người nhất quyết chính mắt họ trông thấy người lính giống hệt Tượng Thương Tiếc đi lại trên xa lộ!

Chuyện huyền bí lan truyền rất nhiều trong dân chúng và trong Quân Đội. Một số sĩ quan yêu cầu Chuẩn Úy Thường Vụ Chung Sự Nghĩa Trang cho biết những gì thật sự mắt thấy tai nghe, Chuẩn Úy Thường Vụ Kể:

“Nhân một hôm đi Chợ Tam Hiệp sắm đồ giỗ ông già, khi mua xong, tôi cho tài xế đem về nhà trước. Tôi ghé thăm các bạn ở Tam Hiệp và mời họ đến nhà ăn giỗ ngày hôm sau. Khi về, trời sẩm tối, đến cổng nghĩa trang, tôi nghỉ chân dưới bức tượng. Không biết cao hứng thế nào, trước khi lội bộ về nhà, tôi nhìn lên tượng, và nói với giọng điệu cố hữu của một Thượng Sĩ đại đội:

- Ê mày, mai giỗ ông già tao, mày có rảnh ghé nhà tao 2 giờ chiều nhậu chơi.

Nói xong tôi bước về nghĩa trang vì tôi ở phía sau khu nhà phục dịch chung sự. Tám giờ sáng hôm sau, việc cúng giỗ bắt đầu và tiệc nhậu kéo dài đến một giờ chiều. Tiễn khách ra về xong, tôi đi ngủ, phần vừa say, phần vì đêm qua thức khuya. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe tiếng gõ cửa ầm ầm. Nhà cửa rung rinh, tôi giật mình la to:

- Ai phá nhà tao đó?

Tiếng gõ cửa vẫn không dứt, tôi bực bội đứng dậy mở cửa, tôi sửng sốt, thấy Tượng Thương Tiếc đứng chình ình trước cửa và nói:

- Chuẩn Úy Thường Vụ Bê bối quá, kêu hai giờ chiều đến nhậu, nhưng ông nằm say sưa ngủ tôi nhậu với ai?…

Tôi hoảng, đóng sập cửa lại, không dám ngó ra ngoài. Tôi nghe tiếng cười khằng khặc và bước đi rung rinh nhà, tiếng chân xa dần rồi im bặt”.

Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng Đại Đội Chung Sự Nghĩa Trang Biên Hoà kể trường hợp ông gặp Tượng Thương Tiếc ngồi sau xe Jeep của ông:

“Khi chạy xe vào Nghĩa Trang, tôi hay dừng lại, đón những binh sĩ đi bộ từ cổng vào, cho họ đỡ mỏi chân. Một buổi trưa, ăn cơm xong, trở lại làm việc, lúc tới cổng nghĩa trang, tôi dừng xe đón một Hạ Sĩ xin quá giang. Lúc anh ta ngồi vào phía sau, tôi bắt đầu rồ ga, sang tay số tiếp tục chạy vào trong. Rồ ga hoài mà xe không tiến thêm một tí nào… Tôi quay ra, định nhờ anh lính xuống đẩy giùm… thì thấy bức Tượng Thương Tiếc đang ngồi phía sau. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì có tiếng nói cất lên:

- Xe jeep Thiếu Tá sao chở nổi tôi…

Tiếp đó là một tràng cười khằng khặc, đồng thời bức tượng cũng biến mất”.

Vị Thiếu Tá còn kể tiếp:

“Nghĩa trang ở trên đồi vào tháng mưa cỏ mọc um tùm nên phải thuê người vô cắt cỏ. Trong lúc một cô đang cắt cỏ, có một anh binh sĩ đến tán tỉnh, vì quen với lối trêu chọc của lính nên cô chẳng thèm quay lại xem hình dáng người tán tỉnh mình là ai. Cô nghe tiếng người lính hỏi:

- Cô có biết tôi là ai không?

Cô gái vẫn cắm cúi làm việc và trả lời:

- Ông là ai, kệ ông chứ mắc mớ gì tôi…

Bỗng cô gái nghe một tràng cười ngạo nghễ từ phía sau và những bước chân thật nặng nề rung chuyển cả đất. Bấy giờ cô mới quay lại, thấy bức tượng đài kỷ niệm đang đứng trước mặt. Cô la hoảng, chạy vào khu làm việc, kể lại sự tình vừa xảy ra cho tôi nghe, đồng thời cô cũng xin nghỉ việc ngay ngày hôm đó…”

- Một chuyện khác: “Vào giữa một đêm trăng mờ năm 1968, một chiếc xe đò chở đầy hành khách từ miền Trung về, khi tới xa lộ còn cách nghĩa trang quân đội 500 thước, viên tài xế bị ngủ gật nên thắng gấp, khiến bánh xe trợt một đoạn dài, rồi lật nghiêng. Trong lúc mọi người đang khóc than, đang tìm cách đập vỡ cửa kiếng chui ra, thì chợt có tiếng nói vang lên:

- Xin đồng bào bình tĩnh... xin đồng bào bình tĩnh... ai đâu ở đó... đã có lính nhảy dù đến cứu bồ.

Tiếng nói vừa dứt thì xe được đẩy lại dựng đứng như cũ, anh tài xế cùng lơ xe và khách vừa mở cửa ra ngoài, vừa hết lời khen sức mạnh ghê gớm của đại ân nhân. Thế nhưng mọi người chỉ thấy ân nhân dáng người cao lớn đứng sừng sững bên kia đường, rồi ông ta bước từng bước rất dài về phía trước. Tới trước cửa nghĩa trang quân đội thì biến mất. Anh tài xế bỗng la thất thanh, chỉ vào Tượng Thương Tiếc:

- Bà con ơi... ổng đó... ổng đó... Trời ơi... trời ơi... ổng hiển linh cứu bà con mình.

Thế là mọi người vội leo ngay vào trong xe, rồi ai nấy đều chắp tay lạy... đều đọc kinh râm ran... cả kinh Phật lẫn kinh Chúa”.

- Chuyện Tượng Thương Tiếc cứu người bị cướp: “Vào lúc 10 giờ tối tháng 3 năm 1969, có hai cặp tình nhân đi trên hai chiếc Honda ra xa lộ hóng gió, gần tới nghĩa trang thì bị ba chiếc khác chở 6 thanh niên tóc dài ép té bên đường. Liền sau đó 3 tên ngồi phía sau nhảy xuống dùng dao uy hiếp khổ chủ để cướp xe và lấy tiền. Trong lúc bọn cướp cạn đang trói các nạn nhân, thì bỗng có tiếng hét lớn trên đầu dốc:

- Chớ làm càn... chớ làm càn.

Rồi liền đó xuất hiện ở giữa đường xa lộ một bóng đen... Bóng đen khệnh khạng đi tới, một tên cướp hoảng hốt gào lên:

- Ối giời ơi... ma ma, chạy... chạy...

Thế nhưng không làm sao chúng chạy được, cứ thế đứng sững như trời trồng, bóng đen hai tay xách bổng hai chiếc Honda bỏ bên vệ đường, vừa lúc đó có bốn chiếc xe chạy đến, một xe Cảnh Sát đi tuần, một xe Jeep của bốn quân nhân nhảy dù, trên có một Trung Tá, còn hai xe kia là du lịch. Thấy chuyện lạ, các xe ngừng hết lại. Dưới bóng tối mờ mờ mọi người thấy trên đỉnh dốc có một bóng đen đứng hiên ngang lừng lững. Khi rõ chuyện, Cảnh Sát đến chỗ bọn cướp, đứa nào đứa nấy cứ như bị điểm huyệt. Một người lớn tiếng hỏi:

- Còn ai đứng ở trên kia đó...

Một tràng cười vang lên, rồi một giọng như sấm động...

- Cố gắng, Nhảy Dù... cố gắng.

Như hiểu ra chuyện, vị Trung Tá Nhảy Dù trấn an mọi người:

- Không sao đâu, pho tượng Thương Tiếc đi tuần thôi.

Sau đó ông vẫy tay la to:

- Về nghỉ đi em, khuya rồi... Nhảy Dù...

Bóng đen bỗng đứng nghiêm giơ tay chào:

- Cố gắng... Tuân lệnh Trung Tá”.

Tôi chợt nhớ một đoạn trong bài học thuộc lòng thời xa xưa:

Họ là những anh hùng không tên tuổi
Sống âm thầm trong bóng tối mênh mông
Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh
Nhưng can đảm và tận tình giúp nước.
Họ là kẻ tự nghìn muôn thuở trước
Đã phá rừng, xẻ núi, lấp đồng sâu
Và làm cho những đất cát hoang vu
Biến thành một dãy sơn hà gấm vóc!

Chuyện hiển linh xưa nay không hiếm, nhưng những huyền thoại về Tượng Thương Tiếc, sống động như chuyện đời thường, chuyện hàng ngày trước mắt, khiến cho ai nghe cũng cảm động nghiêng mình kính cẩn và hết lòng thán phục. Sống nằm gai nếm mật bảo vệ quê hương, chết hồn thiêng còn hiện về giúp người hoạn nạn… Dù có bị làm nhục phỉ báng cũng không quên vai trò của người lính chiến.

Trần Công Nhung
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2013 22:00:55 bởi dzuylynh >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 10 của 58 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 867 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9