GIAI ĐIỆU PHÙ TRẦM
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 58 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 867 bài trong đề mục
dzuylynh 15.07.2013 00:17:48 (permalink)
0



 nói với con
 - cho thế hệ thứ ba Việt Nam lưu vong ở hoakỳ -
 
 
từ tinh huyết mẹ cha con hiện hữu trên đời

 hành trang mang theo là tiếng khóc
 bơi trong giòng sữa mẹ và hơi thở của cha
 mới lên ba con đã sống xa nhà 
 nơi đất khách tha hương tuổi thơ xanh ngọn mạ
 là mẹ đồng lúa vàng
 là cha mảng phù sa
 con da vàng máu đỏ giống lạc long
 con cánh chim bạt gió giữa phương trời xa lạ
 bởi tổ quôc mình không vượt nổi giấc can qua
 bởi lê dân cam chịu sống nhục nhã ê chề
 vùi trong giấc u mê thu mình sâu vỏ ốc
 cha ẩn nhẫn mài gươm vạch nỗi đau mất nước lên trên đá những vần thơ
 phả giai điệu căm hờn tủi nhục nơi tha hương chốn dung thân tạm bợ
 để chờ ngày quang phục quê hương
 thương tuổi thơ con sống qúa thật thà
 cánh chim non ngơ ngác giữa bầy sói lang kên kên dơi qụa
 và lũ ngợm người hút máu đồng lọai không tanh
 nơi tình thương xa xỉ như một món qùa không có thật
 nơi con người chà đạp lên nhau để sống
 nơi lòng nhân nghĩa là câu nói dối quẹt đầu môi
 nơi tự do công lý không bao giờ có thật
 nơi nụ cười dấu sau ngọn dao găm
 nơi chiếc lưỡi giả nhân le liếm sau lưng lời cay độc
 đất tạm dung nơi con đang sống chỉ là ngôi nhà thương bịnh họan
 hãy giữ xác thân đừng vướng tật bịnh nguy nàn
 hãy giữ linh hồn thanh thản bình an
 hãy xứng đáng nòi hùng anh đất Việt
 chờ mai này về xây dựng nước Nam 
 chớ theo người bám bả lợi danh bạc tiền tính toan hiểm ác
  cha nói với con từ trái tim vỡ nát
 từ linh hồn vô vọng trầm kha
 nói với con lời trần tình mặc khải
 hãy sống làm sao cho đáng một đời trai 
 để dưới tuyền đài cha có thể nở một nụ cười mãn nguyện

 thahươngviễnxứ.thượngtuầnthángbảy.2013 - phùvân
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2013 00:40:30 bởi dzuylynh >
dzuylynh 15.07.2013 00:23:45 (permalink)
0

 
S O I   B Ó N G

  mặt hồ in bóng sông ngân 
 trần thân hạt sỏi tinh vân đã mờ
 nghiêng đáy nước trăng chờ nhập xác
 hẫng lưng trời nắng khát hồi sinh
 bao giờ mới thấy bình minh
 chừng nào mới vén u minh rèm đời
 tự quán chiếu tâm khơi tĩnh thức
 giả thân rơi ngã vực trầm luân
 chạy quanh vạn nẽo luân hồi
 ngữ thân ý hỏi đã rồi tịnh yên?
 mê tâm muội trí viền động vọng
 khởi niệm từ vây đọng u mê
 trần gian lạc lối đi về
 bên hồ soi bóng não nề thực hư
 trầm mình chốn thảo lư tự vấn
 dựa bồ đề quán chiếu chân thân
 tâm hư xếp ngấn bồ đòan
 tháo vòng tục lụy tâm hòan tâm không...

bênnhánhphùsinh.fremont.july7.2013 - phùvân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2013 00:25:34 bởi dzuylynh >
thiên thanh 15.07.2013 03:58:38 (permalink)
0


 
 
 
 
 
 
 
dzuylynh 15.07.2013 05:13:41 (permalink)
0
CHUYỆN VỢ "ÔNG NHÀ THƠ"
Sáng tác: Phạm Thành Châu. TRUYỆN NGẮN.

Ở hải ngoại, mười ông Việt Nam sồn sồn, cỡ trên dưới sáu mươi tuổi thì có đến chín ông là nhà thơ. (Xin bạn đồng ý với tôi, vì chính bạn cũng từng làm thơ, từ thời còn đi học ở quê nhà, nhưng không gửi đăng báo vì khiêm tốn đấy thôi). Ở hải ngoại, cuộc mưu sinh tuy bận rộn nhưng một lúc nào đó, những “rung động bất chợt của những nỗi nhớ, những kỷ niệm…”, khiến tâm hồn lãng mạn cảm hứng thành những vần thơ, phải ghi xuống để khi rãnh rỗi, đem ra ngâm nga, tự thưởng thức. Và “chủ đề” của các ông, bà hiện nay là “quê cũ và người xưa”.
Sự thực, với các ông, trong chín nhà thơ đó, hết tám ông, thời còn đi học không hề có người yêu, yêu thầm thì họa may. Lý do đơn giản là thuở học trò, cứ vác quả tim cô đơn đi cà lơ thất thểu ngoài đường chứ chẳng cậu nào dám tán tỉnh hay tỏ tình với người đẹp. Nhưng trong “thơ văn hoài niệm” ông nào cũng sắm cho mình một lô các cô nữ sinh, xinh đẹp, ngây thơ… và nhất là cũng yêu “chàng” (nhà thơ) say đắm. Nhưng đau khổ thay! Người yêu lên xe hoa với người khác khiến chàng thành “thi sĩ”.[/CLOR]

Người làm thơ, trước hết là để cho mình ngâm nga, sau đó (tự thấy hay) mới quyết định mời thiên hạ cùng thưởng thức. Thời đại khoa học tân tiến, chỉ cần mở computer tung thơ mình lên “net” là có hàng trăm, hàng nghìn người đọc. Rồi thì những hồn thơ đồng cảm tìm đến nhau. Trước còn sơ giao, sau thành thân thiết. Khoảng năm 1994, ở hải ngoại, có Hội Thơ Tài Tử, quy tụ hàng nghìn nhà thơ trên khắp thế giới. Họ góp thơ để phát hành những tập thơ “Cụm Hoa Tình Yêu” dày năm, bảy trăm trang của mấy trăm nhà thơ, lại còn hẹn nhau cứ mỗi hai năm, cùng họp mặt để đem thơ mình ra ngâm nga, cùng thưởng thức, sau đó rủ nhau đi thăm thắng cảnh, đi ăn uống, vui chơi… Nơi họp mặt thường là các thành phố đẹp ở Mỹ, Châu Âu… Mới đây nhất là cuộc họp mặt của Hội Thơ Tài Tử ngày 14 tháng 9 năm 2012 tại Dalas, Texas kỷ niệm 18 năm thành lập, quy tụ nhiều nhà thơ khắp thế giới, có cả những nhà thơ từ Việt Nam sang. Trên thế giới, xưa nay, chưa có hội thơ nào quy tụ nhiều nhà thơ đến như vậy. Tuy vậy còn có hàng trăm thi sĩ người Việt hải ngoại không vô hội, họ làm thơ chỉ phổ biến trong bạn bè, thậm chí để riêng mình ngâm nga.
Tôi biết có một ông nhà thơ thuộc loại đó. Nhà thơ Xuân Tình với tập “Thơ Xuân Tình”. Tình yêu trong thơ ông ta mênh mông, lai láng như muốn tràn ra ngoài những giòng chữ.
Chuyện đó có gì lạ đâu?
Điều lạ mà tôi sắp kể ra đây lại là bà vợ ông nhà thơ đó.

Bà vợ ông nhà thơ làm chủ hai tiệm nail (làm móng tay), khá lắm, nên ông chồng ở nhà, đi vô đi ra và làm thơ chơi để giết thì giờ. Vợ ông ta rất yêu chồng, yêu luôn thơ của chồng. Làm chủ tiệm nail lại phải lo chuyện gia đình, chợ búa, nấu nướng, giặt giũ áo quần, rửa chén bát… bận túi bụi, vậy mà về đến nhà là ôm chồng hôn và âu yếm hỏi “Bữa nay ông xã em làm được mấy bài thơ? Đọc cho em nghe với!” Trong khi ông chồng đi lấy mấy bài thơ vừa sáng tác thì bà vợ nấu nước pha trà. Hai người ngồi ở phòng khách, vợ tựa đầu trên vai chồng, lắng nghe chồng ngâm thơ. Và dù là những câu thơ bí hiểm cách mấy, bà vợ cũng suýt xoa khen hay. Chuyện ngắn là chuyện dài “cô đọng”, bài thơ là chuyện ngắn “cô đọng”. Bà ta không cần biết điều đó. Bà chỉ cảm nhận được chồng mình có gì đó cao quý hơn người khác. Chồng bà là “nhà thơ”. Bà yêu chồng, yêu hồn thơ của chồng. Sau khi cùng chồng uống chén trà thơm, bà ta hôn chồng lần nữa rồi mới đứng lên lo chuyện cơm nước. Bà ta nấu vài món thôi, nhưng nấu nhiều. Lũ con, nhà gần đấy, đã nên vợ nên chồng, nhưng vẫn giữ thói ăn bám mẹ. Buổi chiều chúng chỉ chờ mẹ gọi là cả gia đình kéo đến ăn, đã khỏi nấu nướng mà được mẹ cho ăn ngon còn bới đem về để sáng mai đem đi làm.
Chuyện hai ông bà yêu thơ hơi quá đáng, có thể làm bạn nghi ngờ tôi “sáng tác”. Làm gì có bà vợ yêu chồng kiểu đóng kịch như vậy? Xin bạn kiên nhẫn đọc những chuyện vô lý tiếp theo. Vợ chồng tôi có quen với vợ chồng nhà thơ nên mới biết mà kể cho bạn nghe.
Ông nhà thơ nầy là một ông cù lần. Suốt ngày ở trong nhà, cứ lừ nhừ, khật khừ như con gà rù, chẳng bạn bè, chẳng hội đoàn, ngay cả hội “Thơ Tài Tử” ông ta cũng không tham gia. Một lần gặp vợ tôi, bà chủ tiệm nail khoe thơ chồng mình hay lắm, tôi hỏi sao không gửi đăng báo để thiên hạ cùng thưởng thức? Bà ta nói rằng, có gửi nhưng không thấy báo nào đăng! Tôi mới tiết lộ cho bà ta cái “mánh” giống như của tôi (mỗi khi gửi truyện đến các báo) “Chị gửi khoảng chục bài thơ của ông xã chị, kèm theo một chi phiếu mua một năm báo, họ sẽ coi như “bài cậy đăng”. Nhất định thơ của ông xã chị sẽ xuất hiện trên báo đó”. Bà ta bảo rằng không biết làm cách nào? Tôi bảo cứ ký cho tôi năm ba cái chi phiếu, tôi sẽ lo giùm cho.
Vậy là cả năm tờ báo, thuộc loại “văn học nghệ thuật” ở Cali. , Texas đều đăng thơ của ông chồng bà chủ tiệm nail. Bà ta đem mấy tờ báo ra tiệm khoe với khách hàng người Việt rồi cám ơn tôi rối rít “Ông xã em vui lắm. Không ngờ thơ mình được các báo giá trị đăng. Cám ơn anh nhiều lắm”. Như vậy là bà ta không cho chồng biết đó là “những bài thơ cậy đăng”. Tôi bảo “Có một cách làm cho ông xã chị khoái hơn nữa là ra mắt thơ”. Chuyện móng tay, móng chân thì bà ta rành, nhưng về văn học nghệ thuật thì bà ta lại phải nhờ tôi “Em có nghe chuyện ra mắt thơ, nhưng không biết làm cách nào? Anh có thể giúp em được không? Miễn ông xã em vui thì tốn kém bao nhiêu em cũng không ngại” “Ra mắt thơ nhiêu khê hơn đăng thơ trên báo, nhất là ông xã chị không quen biết nhiều với báo chí, ít giao thiệp với đồng hương địa phương ở đây. Tôi lên chương trình như thế nầy để chị về bàn với ông xã chị trước khi quyết định vì tốn tiền lắm. Trước hết là in những bài thơ của ông xã chị thành tập, gọi là “thi phẩm”. Muốn chơi sang thì nhờ một ông nhạc sĩ phổ nhạc khoảng mươi bài thơ, thuê ca sĩ hát và thu vào CD, sau đó tổ chức một buổi ra mắt thơ, có ca sĩ hát “thơ phổ nhạc”. Hôm ra mắt thơ, ông xã chị ngồi sẵn chỗ ra vào, ký tặng thơ và CD. Nhớ đừng ép mua, kiểu bắt chẹt đó khiến người ta bực mình. Người ta đến là may lắm rồi. Muốn buổi ra mắt thơ được đông vui, chị phải quảng cáo trên đài phát thanh, trên TV, trên báo chí thật rầm rộ. Nhưng tôi báo trước là chục nghìn không đủ đâu”. Bà ta sáng mắt lên “Bao nhiêu cũng được miễn sao chồng em được mọi người biết tên, báo chí, truyền hình, phát thanh đưa tin, gọi chồng em là “thi sĩ” là chồng em vui rồi. Anh cố giúp giùm em. Anh đừng ngại chuyện tiền bạc” “Tôi chỉ giới thiệu những người lo chuyện ra mắt thơ với chị, họ sẽ sắp xếp mọi việc. Chị yên tâm”.

Vài tháng sau, việc in ấn, phổ nhạc, thu CD đã xong, tôi gọi cho một ông trưởng ban nhạc kiêm MC (người điều khiển chương trình), chuyên phục vụ đám ma, đám cưới, hội xuân, ra mắt sách… nhờ ông ta lo giùm, rồi gọi một ông bạn, nhà “phê bình văn học nghệ thuật” ở Cali. nhờ giới thiệu tập thơ. Ông ta bảo, đây là dịp qua Virginia thăm bạn bè mà không tốn tiền nhưng phải gửi cho ông ta tập thơ rồi lo cho ông ta vé máy bay, khách sạn và vài chai rượu là đủ, và muốn ông ta nói trong bao lâu (nửa giờ, một giờ?), ông ta cam đoan sẽ làm phổng mũi tác giả và khán giả sẽ vỗ tay liên tục. Ông bạn “nhà phê bình” nầy tính hơi khùng khùng, nhưng cũng rất khôn. Ông ta góp nhặt những đoạn văn từ những bài phê bình, nhận định văn học trên các báo, xào nấu lại thành những bài thuyết trình hoa mỹ, thánh thót của riêng mình. Ông ta có khoảng năm, bảy bài thuyết trình tiền chế như thế, thủ sẵn, khi có người nhờ, giới thiệu một tác phẩm, thì chỉ việc lựa bài nào thích hợp với tác phẩm, nhét vào đó tên tác giả là thành một bài giới thiệu nghe rất mê ly. Một tập thơ, tập truyện, dở cách mấy mà qua tay ông ta với bài thuyết trình cũng trở thành “kiệt tác”. Đương nhiên, tác giả sướng mê, khán giả cũng khoái lỗ tai.
Thật ra, tôi vốn tính lười. Vợ sai còn không chịu làm, hơi sức đâu làm chuyện tào lao! Nhưng vì tôi không ưa ông nhà thơ nầy nên muốn phá chơi, vì trước đây vài năm, ông ta gặp ai cũng chào hỏi vui vẻ, còn rủ đi uống cà phê để tán phét, về sau, bỗng nhiên, ông ta rút vô nhà, gặp bạn bè, chào hỏi, ông ta chỉ gật đầu mà không thèm mở miệng, có lẽ ông ta thành nhà thơ, thuộc “cõi trên”, không thèm giao tiếp với bọn tầm thường. Bây giờ, tôi xúi ra mắt thơ mà không ai đến để ông ta “quê”, cho bỏ ghét. Hơn nữa, tôi tò mò muốn biết về bà chủ tiệm nail nầy. Yêu thương chồng, chiều chồng theo kiểu kỳ quái đó thì xưa nay hiếm thấy. Bà nào nghe chồng in thơ, ra mắt thơ là nhăn mặt rồi. Đã tốn kém còn phải mang về cả nghìn tập thơ, để chật nhà.
Muốn gửi tặng bạn bè, phải moi óc, có được vài chục địa chỉ là quá nhiều, lại phải ký tên, ra bưu điện gửi, tốn kém, phiền phức vô cùng! Nhiều ông còn đi các tiểu bang khác, ra mắt thơ, các bà vợ rầu lắm mà không dám nói. Riêng bà vợ ông nhà thơ nầy thì lại hối hả, chạy ngược, chạy xuôi, gọi người nầy, người kia nhờ vả, năn nỉ, đốc thúc… Tôi được bà ta coi như quân sư, gì cũng hỏi ý kiến, tôi thấy tội nghiệp nên cố giúp. Vì biết kết quả sẽ không ra gì nên tôi giao hẹn trước “Tôi giúp ông bà hết mình rồi nhưng người ta có đến hay không, tôi không chịu trách nhiệm”. 

Hôm ra mắt thơ, vợ chồng tôi có đến phụ giúp việc chào đón quan khách, sắp xếp chỗ ngồi. Thật không ngờ, khách đến chật nhà hàng! Không biết ai xúi mà bà ta mời một cô ca sĩ nổi tiếng từ Cali . qua. Thế là cứ nghe báo chí, đài phát thanh quảng cáo có cô ca sĩ Ngọc Hạ hát là người ta ùn ùn kéo đến. Hơn nữa đã nghe hát “chùa” (miễn phí) lại được tác giả tặng không tập thơ với CD ca nhạc, lại có nước ngọt, bánh kẹo để nhâm nhi, được gặp bạn bè trò chuyện rôm rả (chả cần biết diễn giả đang nói gì!). Vợ chồng nhà thơ mặt mũi sáng rỡ, nhất là ông chồng, không còn là con gà rù nữa, lúc nào cũng tươi cười, ký tên tặng thơ không ngơi tay.
Có điều lạ là, không biết từ đâu kéo đến một lô người đẹp. Tôi thật sự kinh ngạc, không ngờ thơ ông ta làm rung động quả tim của những cô trẻ đẹp đến như vậy! Các cô rất hấp dẫn, thơm tho, ngon lành. “Nói chung” là cô nào cũng nõn nà. Cô có cánh tay trắng nuốt thì mặc áo hở cả nách, cô có đùi thon dài thì mặc quần trên đầu gối hai gang tay, cô có ngực tròn, trắng, mịn như trứng gà bóc thì chỉ che ngực một phần tư thôi. Có cô, diện giống như nữ tài tử xi nê đến dự đại hội điện ảnh Oscar, phía sau, từ cổ đến dưới eo (lưng) để trống trải, thoáng mát, nên cô đi đâu thì đầu các ông quẹo theo hướng đó. Đã vậy các cô lại đi lung tung, gặp ông nào cũng chào, chào theo kiểu Nhật, nghĩa là cúi gập người xuống. Các ông thấy hết, mặt thộn ra, như bị bắt mất vía. Có lẽ xong buổi ra mắt thơ mà các cô chưa về, các ông cũng không chịu về. Tôi đâm ra ước được như ông nhà thơ, để trong mấy chục cô “hâm mộ thơ” đó làm gì cũng có vài cô sa vào vòng tay của tôi. Có điều lạ là bà vợ ông ta không tỏ ý khó chịu trước những lời ca tụng, tán tỉnh gần như tỏ tình của các cô (nõn nà) nầy với ông chồng (nhà thơ), mà còn về hùa theo rồi cười đùa vui vẻ nữa. Vì sao bà ta lại quá tử tế với chồng đến như vậy? 
Buổi ra mắt thơ thành công ngoài mơ ước. Người điều khiển chương trình quả là chuyên nghiệp. Anh ta mở miệng là khán giả cười vui như xem hài kịch. Nhà phê bình văn học nghệ thuật thì đúng là danh bất hư truyền. Vì tôi mãi chiêm ngưỡng vẻ đẹp giai nhân nên đôi mắt và hồn vía tôi cứ bám sát theo các cô đang ỏng ẹo đi lòng vòng khắp nơi, nên không biết ông ta nói gì nhưng thỉnh thoảng nghe tiếng vỗ tay rào rào.

Sau hôm ra mắt thơ đó, tò mò, tôi đem thi phẩm “Thơ Xuân Tình” ra đọc. Không hiểu ông bà nào đánh máy, trình bày tập thơ cho ông ta, đã ghi một câu đáng kinh ngạc, ngay bìa trước tập thơ, dưới tấm hình tác giả rằng “Thi sĩ lãng mạn được mến mộ nhất hiện nay tại hải ngoại, người đã hy sinh cả đời mình để viết nên những trang sử thi đau thương…”
Tôi cũng mượn bài diễn văn của nhà phê bình văn học để nghiên cứu, hy vọng sẽ biết được giá trị của thi phẩm. Đọc suốt tập thơ và bài “phê bình văn học” tôi chỉ rút ra được một kết luận là nhà phê bình quả là đại tài. Tôi xin trích vài đoạn văn tiêu biểu sau đây: “Lãng mạn và đầy cá tính là yếu tố hấp dẫn trong thơ Xuân Tình. Đó là một thông điệp, chuyên chở bằng chữ nghĩa, gần như lạnh lùng, không cảm xúc về những vấn nạn của hiện thực đầy cảm tính, nhưng lóng lánh trong đó là những mảnh suy tưởng sắc xảo, những rung động ẩn mật của tình yêu. Tuyệt vời hơn nữa là với sự thông minh, dí dỏm, nhà thơ Xuân Tình đã lôi cuốn người thưởng ngoạn vào những tình huống bất ngờ, đầy hình ảnh và âm thanh của đam mê, buông thả và cộng hưởng” (?!).
Trong một đoạn khác, ông ta viết “Từ vị trí một người thưởng ngoạn bình thường, tôi nghĩ, nhà thơ Xuân Tình có trong tay một cách thế thi ca để thể hiện sự hiện hữu của mình. Một nhà thơ phá cách, nhiều tìm tòi thử nghiệm, cách tân ở kỹ thuật, đậm tính thời cuộc ở nội dung. Thơ ông được giải thoát, được tự do, vượt trên mọi câu thúc xã hội, vượt qua cả hàng rào tín ngưỡng, đạo lý, vượt khỏi tâm lý rụt rè, khép kín để bay bổng về một thế giới mới, một linh hồn mới, một hơi thở mới. Từ đó, người ta thấy được cái phong phú của cuộc sống, cái sâu thẵm của tâm hồn và cái trớ trêu của định mệnh”
Tôi chịu thua, không hiểu gì về bài nhận định thơ theo lối tiền chế đó! Chỉ duy nhất một câu (không biết ông ta thuổng của ai) lộ rõ ý mỉa mai mà ít người để ý “Thơ rất lạ, một ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm vì sẽ kén người thưởng thức”. Tôi hỏi “nhà phê bình văn học” nghĩ thế nào mà viết toàn những câu ca tụng nghe rổn rảng như chuông mà chẳng thực tế, rõ ràng gì cả? Ông ta hỏi tôi “Ông có đi dự đám ma lần nào chưa? Có nghe người ta đọc điếu văn chưa? Tôi nhận định văn học trong những buổi ra mắt sách, ra mắt thơ cũng giống như người ta đọc điếu văn trong các đám ma vậy thôi. Chỉ ca tụng, suy tôn tác giả, tác phẩm chứ không phê bình, góp ý. Tác giả khoái chí, người nghe vui tai. Có hại cho ai đâu? Anh chê văn, thơ người ta vì văn, thơ của anh dở hơn của người ta. Nhà văn, nhà thơ thất bại thành nhà phê bình là vậy”.

Còn về thi sĩ Xuân Tình, cá nhân tôi nhận xét thì, quả thực ông nhà thơ của chúng ta đã “bước lùi về quá khứ một bước và tiến tới hậu hiện đại ba bước”. Nhiều bài thơ, tôi đoán, ông ta nhắm mắt viết bừa những câu bí hiểm điên khùng rồi ngắt ra từng đoạn, xuống giòng, thế là thành một bài thơ tự do, trừu tượng, siêu hình gì đó? Có những câu rất công thức như “Từ em về với người ta. Anh rời phố thị khóc tà huy xưa…” hoặc rất khó hiểu như “Em cổ tích ta vong thân mục tử, ôm mặt trời độc tấu khúc cuồng phong”…
Tôi biết, bạn nghĩ rằng tôi (nhà văn thất bại thành nhà phê bình) đang phịa ra một chuyện vừa dở vừa vô lý. Tôi còn điên đầu hơn nữa. Thế nên, nhân một hôm bà ta đến nhà để cám ơn sự giúp đỡ của vợ chồng tôi về buổi ra mắt thơ, tôi hỏi bà ta “Tôi có vài thắc mắc, nếu không tiện thì chị đừng trả lời. Như thế nầy. Tôi chưa thấy bà vợ nào hăng hái ủng hộ chồng in thơ, ra mắt thơ một cách tốn kém như chị. Ông xã chị ham vui thì chấp nhận được, nhưng chị lại sốt sắng hơn chồng nữa. Vậy là sao?”. Bà ta ngồi yên một lúc rồi bỗng khóc òa. Vợ tôi hoảng kinh, ôm lấy bà ta, vỗ về “Có chuyện gì vậy? Chị không muốn nói thì thôi, đừng kể ra đây”. Rồi làm bộ trách tôi “Anh sao tò mò chuyện người ta? Xin lỗi chị. Ông xã em vô ý quá!”. Bà ta vừa khóc vừa lắc đầu, một lúc sau mới mếu máo nói “Chồng em bị ung thư sắp chết. Mổ rồi, chữa đủ cách rồi, nhưng bác sĩ bảo riêng với em là ảnh chịu đựng giỏi lắm là hai năm. Bởi vậy em phải làm sao cho ảnh vui trong những ngày cuối cùng khi vợ chồng còn bên nhau. Bán nhà em cũng làm. Cứ nghĩ đến mỗi ngày vợ chồng mỗi cách biệt, đêm nào em cũng khóc”. Vợ chồng tôi vội xin lỗi “Ảnh bị bịnh mà tụi tôi không hề biết. Thật có lỗi quá!” Bà ta lại lắc đầu “Chồng em dặn trong nhà là không được nói cho người ngoài biết chuyện bịnh hoạn của ảnh. Ảnh không muốn ai hỏi han, thăm viếng, an ủi, thương hại”. Trước đó, tôi nghĩ rằng bà ta là người điên, giờ đây, tôi lại thấy thật đáng kính phục, thương chồng quá sức! Bà ta nói tiếp “Em phải làm gấp, trước ngày đưa chồng em tái khám, vì sợ, bác sĩ mà tìm thấy di căn thì chẳng khác gì bị kêu án tử hình. Lúc đó vui thú gì mà ra mắt, ra mũi. Em sợ mất ăn mất ngủ mà ảnh thì vẫn bình thản làm thơ còn đồng ý cho em tổ chức ra mắt thơ nữa”. Vừa thán phục bà vợ, bây giờ tôi lại kính nể ông chồng. Hiếm người thấy thần chết vác lưỡi hái đứng trước cửa mà vẫn làm thơ tỉnh bơ.
Sau ngày ông thi sĩ Xuân Tình tái khám, vợ chồng tôi không dám hỏi thăm sợ ông chồng giận vợ, đã dặn là không cho ai biết, sao có người gọi hỏi? Vậy mà một hôm, bà vợ điện thoại, mời chúng tôi đi nhà hàng, ăn mừng buổi ra mắt thơ thành công mỹ mãn.
Chiều thứ bảy, những người đã góp công, phụ giúp trong buổi ra mắt thơ, có cả mấy cô hấp dẫn đi nhởn nhơ bữa trước nữa, tổng cộng trên vài chục người, đến nhà hàng đông đủ. Bà vợ ông nhà thơ đứng lên nói mấy lời cám ơn, chờ mọi người vỗ tay xong, bà ta mới long trọng báo một tin vui “Hôm thứ hai, ông xã tôi đi tái khám, mấy ngày sau có kết quả từ bịnh viện cho biết, tình trạng rất khả quan, nghĩa là không thấy di căn hay bịnh lan qua các bộ phận khác”. Mọi người nâng ly chúc mừng nhà thơ khỏi bịnh. Ông ta đứng lên tươi cười nói “Tôi bị ung thư bao tử đã lâu nhưng không cho ai biết. Bữa nay thì coi như khá hơn trước. Bác sĩ nói vậy thì biết vậy, dù sao đi nữa, tôi vui sống được đến ngày nay là nhờ vợ tôi”. Đang ăn uống chuyện trò thì bà vợ ông nhà thơ có điện thoại. Bà ta nói lớn như muốn mọi người chú ý “Alô! Dạ đúng rồi ạ! Dạ, em có biết nhà sách Văn Chương của anh. Anh cần mang đến ngay hai mươi tập Thơ Xuân Tình? Thế hả? Một bà bên Pháp qua Mỹ thăm bà con, người ta nhờ mua đem về Pháp? Ôi. Thật hân hạnh cho vợ chồng em quá! Cám ơn anh nhiều lắm. Dạ, chủ nhật nầy em đem thơ đến, được không ạ? Dạ, cám ơn anh”.
Bà ta bỏ điện thoại vào xách tay, giọng bình thản “Sáng hôm qua, nhà sách Bình Minh cũng gọi bảo đem đến hai chục tập Thơ Xuân Tình. Một bà từ bên Úc qua Mỹ chơi mua một mớ. Thằng con chúng tôi đưa tập Thơ Xuân Tình của ba nó lên “nét” (internet), báo chí đem xuống in ra nên người ta biết và hỏi mua”. Mọi người ngớ ra rồi lại vỗ tay chúc mừng. Ông chồng ngồi cười cười, nói mấy lời khiêm tốn, nhưng mặt cứ vếch lên trời, coi bộ thú vị lắm. Thật đáng kinh ngạc. Một nhà thơ vô danh, chỉ sau mấy bài thơ đưa lên “net”, đăng báo và một buổi ra mắt thơ bỗng trở thành nhà thơ “kiệt xuất”! Hay là bà ta làm bộ như có người mua thơ để chúng tôi lác mắt chơi, và cũng để cho chồng vui chứ chẳng ai khùng điên đi mua loại thơ đó về Úc, về Pháp tặng bạn bè!
Mấy hôm sau, tôi đến nhà sách Văn Chương. Ông bà chủ nhà sách là chỗ quen biết. Tôi mua vài cuốn sách rồi làm như vô tình, hỏi chuyện về thơ, về phát hành, mua bán thơ. Ông chủ nhà sách dẫn tôi đến một góc kẹt, chỉ một dãy các tập thơ “Những nhà thơ nổi tiếng thì bán chạy lắm, còn những người khác gửi bán, tôi nể tình nhận, nhưng chẳng bao giờ bán được thơ. Thế nên, tôi dồn hết những “thi phẩm” của họ vào góc đó, gọi là Nghĩa Địa Thơ”.
Rồi ông ta tiếp “Có một chuyện lạ. Anh có biết nhà thơ Xuân Tình là ai không?”. Tôi lắc đầu, vờ không biết “Tôi chỉ đọc báo và biết ông ta vừa ra mắt thơ tuần trước ở thành phố mình” “Tôi có đọc thử, thơ ông ta cũng nhì nhằng, tàm tạm, vậy mà có người mua cả chục tập, đem về Pháp, Úc tặng bạn bè. Sáng nay tôi vừa giao hai chục tập thơ cho một bà, bà ta còn đòi mua thêm mấy chục tập nữa” “Có thể mình không đủ trình độ thưởng thức thơ ông ta. Kiểu nầy ông ta dám lãnh một giải thưởng thơ quốc tế nào đó thì cũng không nên ngạc nhiên” “Đúng vậy. Ở đời có những bất ngờ mà chẳng ai lường trước được!”

Đọc đến đây, quí vị sẽ nghĩ “Đúng là một chuyện phịa có hậu nhưng vụng về và vô lý. Nhà thơ ra mắt thơ thành công, bịnh ung thư lành hẳn, vợ chồng hạnh phúc!”
Nhưng xin thưa quí vị, chuyện đời đâu có đơn giản quá như vậy? Phần sau đây mới làm người đọc bàng hoàng.
Nguyên nhân thế nầy. Bà vợ ông nhà thơ đang khỏe mạnh bỗng thấy đau đầu khủng khiếp. Đi bác sĩ rồi khẩn cấp đưa vô bịnh viện mổ ngay. Bà ta có khối u trong đầu. Bịnh viện thử máu, chụp hình rồi chụp thuốc mê để mổ. Mổ xong, bà ta đi luôn, không tỉnh dậy nữa. Mới tuần trước còn thấy bà ta chào hỏi, cười nói với mọi người, tuần sau, bà ta biến mất trên thế gian!
Sau khi chôn cất vợ, ông nhà thơ đem những tấm hình vợ rọi lớn lên, treo kín các vách tường trong nhà. Trong phòng ngủ thì một bức chân dung vợ lớn hơn nữa, che lấp cái màn hình TV, để khi vào giường, thay vì xem TV, ông ta nằm ngắm vợ. Suốt ngày ông nhà thơ chỉ quanh quẩn giữa bốn bức tường, để nhìn đâu cũng thấy vợ. Có thể nói ông ta điên vì thương nhớ vợ chứ không phải thất tình.
Một năm sau, nhân giỗ đầu của bà chủ tiệm nails, chúng tôi được mời đến dự. Ông chồng có vẻ tỉnh táo, bớt nhớ vợ. Khi về, tôi nói với vợ tôi những thắc mắc về buổi ra mắt thơ, về những tập thơ bán qua Châu Âu, châu Úc. Vợ tôi giải thích “Chị ấy bắt mấy cô thợ nail (thợ móng tay) trong tiệm diện vô, sao cho sexy, đi nhởn nhơ cho mấy ông vui, để khỏi chán, bỏ về sớm”. Tôi kinh ngạc “Không ngờ bà ta khôn lanh quá cỡ. Bả làm cách nào mà bên Pháp, Úc cũng nghe danh ông ta mà tìm mua thơ?”. Vợ tôi lại cười, chấp hai tay vái vái vào khoảng không như vái vong linh bà vợ ông nhà thơ rồi thì thầm, như sợ bà ta nghe được “Chị ấy dặn tụi em phải giữ thật bí mật. Chỉ nhờ tụi em, giả bộ như người từ Pháp, Úc, qua Mỹ tìm mua Thơ Xuân Tình. Cứ hỏi mua tối đa, mấy chục tập cũng được, chỉ trả lại tiền”.
Bạn thấy, chuyện tôi kể chẳng hay ho gì, phải không? Không hay nhưng rất đẹp. Đó là tình yêu thương chồng của bà chủ tiệm Nails. Hiếm ông nào có được người vợ như thế.
Phạm Thành Châu
dzuylynh 15.07.2013 05:18:28 (permalink)
0
 
Ra đi ta có được gì?
 
Ra đời hai tay trắng.
Lìa đời trắng hai tay.
Sao mãi nhặt cho đầy..
         Túi đời như mây bay...
            Thiền Ngôn 

***

Tất cả chân lý đều ở trong cuộc sống này, khi sống với tham sân si thì đó là luân hồi đau khổ, khi đoạn tận tham sân si thì đó là Niết-bàn tịch tịnh. Vậy bài học là thấy ra đâu là đau khổ, đâu là Niết-bàn và nguyên nhân của nó ngay trong chính mình và cuộc sống chứ không phải cố gắng cho những ảo tưởng ở tương lai... Lắng nghe, quan sát lại chính mình trong tương giao với cuộc sống, sẽ thấy ra (vipassati) mọi chân lý mà chư Phật đã chứng ngộ.
Viên Minh


“ Sức mạnh của trẻ thơ là tiếng khóc. Sức mạnh của đàn bà là phẩn nộ. Sức mạnh của người ăn trộm là vũ khí. Sức mạnh của vua chúa là quyền uy. Sức mạnh của kẻ ngu là áp đảo. Sức mạnh của bậc hiền trí là cảm hóa. Sức mạnh của người đa văn là thẩm sát. Sức mạnh của sa môn là nhẫn nhịn.”
Dalai Lama 



Phần lớn chúng ta khổ vì muốn được thường, lạc, ngã mà không thấy vô thường, khổ, vô ngã trong vạn pháp. Trong vô thường mà muốn thường hằng, trong khổ đau mà muốn hạnh phúc, trong vô ngã mà muốn đó là ta, của ta và tự ngã của ta: Đây được gọi là những điên đảo tưởng. 


Mọi sự mọi vật do duyên sinh đều có biến đổi, có thành hoại, có sinh diêt. Do đó ai muốn chúng thường còn thì tự chuốc lấy khổ đau. Ví dụ như hoa Mai có nở có tàn nhưng ai muốn hoa Mai nở mãi không tàn thì sẽ khổ đau thất vọng .


Mọi sự mọi vật do ái dục + vô minh, tức tham-sân + si chi phối trong các hành động tạo tác mà đưa đến sầu khổ. Ví dụ như đời người có sinh, già, đau, chết nhưng ai tham sống sợ chết thì sẽ khổ đau phiền muộn. 
Mọi sự mọi vật vốn vận hành theo quy luật tự nhiên của chúng, còn ý niệm "ta, của ta, tự ngã của ta" được gán ghép vào đó chỉ là ảo tưởng. Và chính ảo tưởng này đem lại khổ sầu. Ví dụ như mắt thấy mà cho là "ta thấy", tai nghe mà cho là "ta nghe"... rồi "đây là con ta", "đây là tài sản của ta"... nên mới khổ.
Viên Minh



Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ”. 


Ra đời hai tay trắng.
Lìa đời trắng hai tay.
Sao mãi nhặt cho đầy.
Túi đời như mây bay. 


Hãy thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.
Dalai Lama




Thiên Đàng, Cực Lạc, chỉ là cách gọi tên thôi. Phật giáo, Thiên Chúa giáo chỉ là hệ thống tổ chức Tôn giáo và Giáo lý thôi. Trên thực tế Chân Lý vẫn là một đối với người đã giác ngộ. Giống như người miền Trung gọi là củ sắn thì người miền Nam gọi là củ mì, còn người nào ăn củ đó rồi thì mới thấy chỉ là một củ thôi ...


Khi còn tranh cãi nhau về cách lập ngôn hay còn chấp giữ hệ thống lý thuyết riêng của mình thì vẫn còn chưa thấy Chân Lý... Chính ý niệm của con người chia cắt manh mún Sự Thật thành cái của tôi và của anh mà thôi.
Viên Minh 




Sự khác biệt giữa con người là do mức tiến hóa khác nhau qua các kiếp sống. Có khi nào ta thù ghét một kẻ kém ta? Nhận thức rằng “ Vạn vật đồng nhất ”, ta sẵn sàng tha thứ cho kẻ khác, vì họ không hiểu biết, không ý thức hành động của mình, vả lại họ và ta nào có khác nhau đâu. Khi ta hiểu rằng vạn vật như chính mình, từ loài người qua loài thú, thảo mộc, kim thạch, và ý thức rằng mọi vật đều có sự sống, đều có Thượng đế ngự ở trong, ta sẽ cởi bỏ thành kiến, mở rộng lòng thương đến muôn loài.
Dalai Lama



Có hai cách biết: Một là cái biết thực tính (paramattha), hai là cái biết chế định (paññatti) với khái niệm.
Khi biết thực tính thì không qua khái niệm và không phản ứng tạo tác (không làm: vô vi, hoặc làm mà không tạo tác: duy tác).
Khi biết chế định với khái niệm thì có hai cách: Một là làm thiện theo nhu cầu cần thiết, hai là làm bất thiện theo tà kiến và tham ái.


Vì vậy, thấy biết chân thật là chính, còn làm hay không là một động lực tất yếu từ sự thấy biết này.
Viên Minh



“Sống với đạo Phật:
- Nếu không nói được những gì Phật nói, hãy im lặng như chánh pháp; đừng nói những lời ác, xuyên tạc, bịa đặt, vu khống, làm tổn hại kẻ khác.
- Nếu không làm được những gì Phật làm, hãy im lặng và lắng nghe, quán sát, học hỏi những thiện tri thức; đừng vọng động làm những điều thương tổn đến tha nhân”.
Dalai Lama



Trí tuệ không để bản ngã xen vào (= chấp thủ của các tư kiến) sự vận hành của các Pháp được gọi là Minh. Chỉ có Minh mới chấm dứt được toàn bộ tiến trình của bản ngã trói buộc con người, làm cho con người bị động trong vòng luân hồi sinh tử.
Viên Minh 



“Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu.
- Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm ô. 
- Anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh”.
Dalai Lama



- Trong lành là tuyệt đỉnh của Giới. Định
- Tĩnh lặng là tuyệt đỉnh của Định.
- Sáng suốt là tuyệt đỉnh của Tuệ.
Thực ra, chỉ có buông xả mới đạt được tuyệt đỉnh của Giới Định Tuệ mà thôi...
Viên Minh


“Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
Ví như trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì anh chỉ có mỗi thứ ấy, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác.

Vì thế, nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí tuệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.”
Dalai Lama


Hãy tin vào tất cả nhưng cũng đừng tin vào điều gì cả, hay nói chính xác hơn là đừng bám víu vào bất cứ điều gì. Tin vào mọi sự, mọi người, mọi vật… vì tất cả điều gì đến với mình đều có nhân duyên với mình, đều là bài học giúp mình học ra cái đúng cái sai, cái xấu cái tốt, cái chân cái giả…


Do đó phải biết ơn và phải học cho thật nhiệt tình, tận tâm và chuyên chú… chứ không nên chểnh mảng. 
Nhưng cẩn thận đấy, đừng bám víu vào điều gì, vì bám víu là dính mắc, dính mắc là trói buộc, trói buộc là đau khổ, là không còn thong dong tự tại...
Viên Minh




"Hạnh phúc không phải là thứ có sẵn, Nó đến từ chính hành động của bạn.. .
Tín ngưỡng của tôi rất đơn giản. Không cần có các chùa chiền, không cần các triết lý cao siêu. Tim và óc của tôi là các chùa chiền; triết lý của tôi là lòng tốt. 
Dalai Lama


<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2013 05:20:43 bởi dzuylynh >
dzuylynh 16.07.2013 01:34:17 (permalink)
0
 
 
 

 
 GÓC BÌNH AN
( đến cecile )

  xin cho một góc bình an
 cho hoa tâm nở rộn ràng thế nhân
 cho nhau một chút ân cần
 mặc cho con tạo xoay vần ra sao...
cuộc tình dẫu có hư hao
 giữ cho tinh khiết thanh cao cõi lòng
 lục bình trôi giạt đầu sông
 biết đâu bến đỗ mênh mông đất trời
thủy phân con nước lớn ròng
 phù sa trong đục cũng vòng luân lưu
 giữ chi buồn tủi phiền ưu
 bình an nở đóa vô ưu nhiệm mầu
qua rồi tháng bảy mùa ngâu
 qua rồi giông bão đục ngầu sắc mây
 ưu đàm níu cánh trên tay
 bình an là ở chốn này thân tâm

góctrờiníucánhưuđàm.july.2013. lanchy

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.07.2013 23:46:41 bởi dzuylynh >
Tóc nâu 16.07.2013 16:16:40 (permalink)
0
dzuylynh

...
chúc sen chóng bình phục, như dzuylynh vừa qua cơn bạo bệnh. chừ thì đã tiếp tục xuôi theo giòng sông giaiđiệuphùtrầm rồi đây !
...

 
Trời ạ, sao xóm này ai cũng đổ nhau ra mà bịnh với tai nạn đễ sợ vậy?!
Mến chúc anh DL dưỡng bịnh đến hết năm nay với tinh thần an nhiên và sớm khôi phục lại ' phong độ' nha; hì hì chọc chút cho vui ông anh à.


Chẳng thăm ai, chẳng gặp ai, chẳng nói gì, chẳng làm thêm chi .... vẫn không phải là hoàn toàn quên phức, hừa hừa ...
 
 
sen dat 17.07.2013 20:35:50 (permalink)
0
Chắc là phải "giải hạn" cho mục tiêu khiển mới đươc. Bây giờ  là mùa hè ai cũng đi chơi vậy mà mình bị đau buồn quá ha Dzuylinh! Tóc nâu chắc mùa hè lại lễ quốc khánh nên mới có thì giờ đi dạo tiêu khiển đa! Đọc được bài viết này thấy hay hay đưa lên cho bà con đoc. Tin này giống chuyện của  một chương trình truyền hình trong nước có tên: "Như chưa hề có cuộc chia ly thì phải!"
Con bị bắt cóc từ Thái Lan 32 năm hội ngộ cùng gia đình tại Mỹ


    LOS ANGELES - Sân bay quốc tế LAX trưa ngày Thứ Ba, 4 Tháng Sáu, chứng kiến một hình ảnh thật đẹp và thật xúc động: đó là cuộc tái ngộ của gia đình ông Ngô Văn Việt ở Glendale cùng người con trai Ngô Văn Đảm bị bắt cóc ở Thái Lan từ 32 năm trước trên đường vượt biên.


            Ông Việt, người cha từng bắt đầu hành trình đi tìm con từ 20 năm trước, nói về tâm trạng của mình trong lúc chờ đón con tại phi trường, “Hôm nay là ngày đầu tiên con tôi đến Mỹ từ Thái Lan. Cảm xúc của hôm nay là không bao giờ, không bao giờ tưởng tượng được sau 32 năm gặp lại nó, không biết tả như thế nào cho hết tình cha con trong 32 năm qua. Không thể nào tả hết được niềm nhớ thương trong chừng ấy thời gian.”



            Gia đình ông Ngô Văn Việt và đứa con trai Ngô Văn Đảm (thứ hai từ phải), bị bắt cóc ở Thái Lan lúc 3 tháng tuổi, hội ngộ tại phi trường LAX. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

            Bà Kim Lê, người mẹ từng “coi như chết đứng, hết biết mình mẩy gì hết, không biết mình mấy tuổi luôn” khi đứa con “còn ẵm bồng cho bú mà tự dưng bị bắt mất đi,” nói một cách xúc động, “Tôi chờ con tôi thất lạc đã 32 năm, giờ tôi đang hồi hộp chờ con tôi ra. Suốt đêm tôi ngủ không được mong cho tới sáng tôi được gặp con tôi.” Giọng bà nghẹn lại trong nỗi hồi hộp lẫn niềm vui ngập tràn.
            Và đứa bé Ngô Văn Đảm ngày xưa nay đã là người đàn ông 32 tuổi, không thể nói được tiếng Việt, chỉ có nụ cười rạng rỡ trên gương mặt và vài chữ tiếng Anh khi đặt chân xuống phi trường, “I love my family!”
            Quay ngược hành trình
            Hơn ba thập niên trôi qua, nhưng ông bà Việt-Kim vẫn không thể nào quên được một ngày của Tháng Ba, 1981, khi đứa con trai út hơn 3 tháng tuổi bị chiếc tàu đánh cá Thái Lan bắt cóc cùng với đứa cháu gái 11 tháng tuổi của họ.
            Trong khi người cha “chỉ còn biết khóc” thì người mẹ “gần như cũng muốn chết theo nó được.”
            Sau 10 năm định cư tại Mỹ, cuộc sống bắt đầu ổn định, cũng là lúc sự thôi thúc phải đi tìm đứa con bị bắt cóc năm xưa trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng người cha này.
            Tuy nhiên, dù mang nặng niềm tin rằng con trai mình còn sống do “người ta muốn xin mang về nuôi mà mình không cho nên họ bắt mang đi” nhưng chuyến đi tìm con lần thứ nhất vào năm 1993 và lần thứ hai năm 1997 của ông Việt ở Thái Lan đều không tìm ra một manh mối nào.
            Những tưởng phải bỏ cuộc, vì ông Việt thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu, thì gần 15 năm sau, một bài báo được đăng trên nhật báo Người Việt nhân ngày Lễ Thanksgiving 2011 mang tên “Vượt biên, bị cướp biển, thất lạc: Cha và con đoàn tụ” lại làm bừng lên trong vợ chồng ông Việt niềm hy vọng.
            Sau khi đọc bài viết trên về hành trình ông Trương Văn Hào ở Rochester, New York, đi tìm được người con trai tại một tỉnh xa xôi của Thái Lan sau 34 năm thất lạc, ông Việt liên lạc và được ông Hào đưa trở lại Thái Lan, bắt đầu hành trình tìm kiếm mới.
            Dù không phải lần đầu gặp lại con sau 32 năm bị mất tích, nhưng bà Kim Lê vẫn hồi hộp chờ đợi giây phút được nhìn thấy con tại Hoa Kỳ. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)

            Thế nhưng, một lần nữa, sau 16 ngày lặn lội ở Thái Lan, qua nhiều tỉnh, nhiều làng, với sự giúp đỡ của ông Hào, ông Việt vẫn không có được một chút tin tức nào. Ông quyết định trở về Kiên Giang thăm người mẹ đang bệnh nặng, trước khi quay trở về Mỹ.
            Trong thời gian này, người nhà của ông Việt ở Việt Nam tình cờ nhìn thấy trên TV một người thanh niên tên Buff xuất hiện trong chương trình “Như Chưa Hề Có Cuộc Chia Ly” giống ông Việt như tạc!
            Điều lạ lùng là người thanh niên ấy cũng đang trong quá trình đi tìm kiếm cội nguồn Việt Nam của mình.
            Ông Việt nhớ lại, “Khi vừa nhìn thấy hình ảnh người con trai tên Buff đó trên TV, tôi xác nhận ngay rằng đó chính là con tôi, vì gương mặt nó giống tôi dữ lắm. Tôi không thể tin tưởng được là tại sao lại có người giống tôi một cách kỳ lạ như vậy. Nên tôi cảm giác rằng nó là con mình liền. Tôi nhìn hình ảnh nó bước từ trong ra và kêu lên trong đầu trời ơi sao anh chàng này giống tôi lạ kỳ.”
            Bà Kim Lê lúc đó đang ở Mỹ, nghe chồng gọi điện thoại báo tin, bà cũng mở Youtube có chương trình đó lên xem.
            “Vừa mới nhìn thấy nó tôi nhận ra liền. Cảm thấy rợn người hết trơn, nhận ra được liền vì nó giống ổng quá! Tôi mừng lắm. Coi như suốt ngày đó không làm gì được hết. Mừng khóc luôn.” Bà Kim kể.
            Nhưng để chắc chắn đến 100% rằng đó là con mình, ông Việt vẫn quyết định sang Thái Lan tìm gặp người thanh niên tên Buff để thử DNA.
            Lúc bác sĩ báo cho biết kết quả thử DNA của ông và Buff hoàn toàn khớp với nhau, người cha này cùng những người có mặt chứng kiến khi đó “đều nhảy lên muốn đụng trần nhà luôn” vì “Mừng quá mà!” như ông Việt nói.
            Ngày 19 Tháng Bảy, 2012, tại quê nhà ở Giồng Riềng, Kiên Giang, không chỉ gia đình ông bà Việt-Kim mà “cả làng” đều đổ xô đến để mừng cuộc hội ngộ đầu tiên của họ ngay tại nơi từ đó họ bước chân đi vượt biên.
            Hội ngộ tại Hoa Kỳ
            Ngày xuống tàu vượt biên, gia đình ông Việt có tổng cộng 6 người, trong đó 5 người đã đặt chân đến mảnh đất tự do từ năm 1983. Riêng đứa con út Ngô Văn Đảm, tức Buff, mãi 32 năm sau mới có thể hội ngộ cùng cha mẹ và anh chị, cùng một đứa em gái ra đời sau ngày anh bị bắt cóc, tại đích đến cuối cùng.
            Dù rằng đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ lúc tìm gặp được nhau, nhưng sự bồn chồn, háo hức chờ đón đứa con nơi gia định chọn làm quê hương từ hơn 30 năm qua vẫn thể hiện rõ trên nét mặt của người cha, người mẹ, người anh, người em.
            Anh Đoàn Ngô, người anh trai lớn của Đảm, cùng đi trong chuyến tàu vượt biên năm xưa, nói, “Tôi rất vui vì không bao giờ ngờ có ngày hôm nay, dù đây là lần gặp thứ hai chứ không phải lần đầu, nhưng vẫn thấy rất là vui vì trong lòng mong chờ biết bao lâu, ba mươi mấy năm rồi.”

 Ông Tăng Bảo Can (giữa): "Hôm nay, đi đón con của bạn mà tôi cũng ngỡ như gặp được con của mình. Anh Việt cho tôi niềm vui, niềm hy vọng là tôi cũng sẽ tìm được con của mình." (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)

            Có mặt trong những người ra đón Đảm là ông Tăng Bảo Can, một người cha cũng có đứa con gái bị bắt cóc trên đường vượt biên từ hơn 30 năm trước.
            Ông Can tâm sự, “Tôi đến phi trường để chia sẻ niềm vui với anh Việt. Niềm vui của gia đình anh Việt khiến tôi nghĩ rằng cũng sẽ sắp có niềm vui cho tôi. Tôi đã đi tìm con gái tôi gần 33 năm rồi. Hôm nay, đi đón con của bạn mà tôi cũng ngỡ như gặp được con của mình. Anh Việt cho tôi niềm vui, niềm hy vọng là tôi cũng sẽ tìm được con của mình.”
            Trong tâm tình của một người cha đang dạt dào niềm hạnh phúc, ông Việt nói, “Niềm vui của tôi không chấm dứt sau khi tìm được con trai mình, mà tôi muốn niềm vui của mình được gửi đến mọi người để cho tất cả có thêm niềm hy vọng sẽ tìm được con em của mình. Chúng tôi muốn mang những kinh nghiệm và khả năng mà mình đã có được trong quá trình đi tìm con để giúp lại cho những người đi sau được dễ dàng hơn chúng tôi. Quý vị nào có con cái bị thất lạc cứ liên lạc với tôi, tôi xin được giúp đỡ bằng những kinh nghiệm mà mình đã có.”
            Từ trong phi trường bước ra, Đảm, đứa bé bị tước khỏi vòng tay cha mẹ từ ngày còn ẵm ngữa, nay đã là một người đàn ông đĩnh đạc, cười thật tươi trong vòng tay của cha mẹ, anh em.
            Một điều thật lạ, Đảm lại là đứa con giống cha nhất trong số các anh em trai của mình.
            Dù bất đồng ngôn ngữ, dù chỉ có thể nói với nhau được ít câu tiếng Anh, “Em mệt không?” “Em vui không?” “Anh sẽ mua cà phê cho em” nhưng giữa anh em họ dường như không có bất kỳ khoảng cách nào của sự yêu thương.
            Nhìn sự sum họp của họ, những người còn đang trông mong tin tức con cái mình bị thất lạc trên hành trình vượt biển từ mấy mươi năm qua lại cảm thấy có chút gì như an ủi, và hy vọng, một ngày nào đó, mình cũng có những khoảnh khắc đoàn tụ như thế.
            Ngọc Lan/Người Việt
Attached Image(s)
Cà Na tn nguyen 18.07.2013 00:25:16 (permalink)
0
 
                                                 Chuyện một khóm hoa Hồng....
 
                                                                                                                                                    Mến tặng Ông Tư
 
         Mùa Hè, ngày nghỉ Cà Na cứ ra vuờn, chơi với đám hoa cỏ miết !
        Có rất nhiều  người yêu thích hoa cỏ , nhưng có lẽ sự gắn bó với hoa cỏ của Cà Na hơi ...thái quá !
      Thật vậy, từ thuở bé Cà Na đã nhận thấy những khi buồn chán thì bông hoa cây cảnh là những người bạn có thể mang lại cho mình niềm vui , những khi căng thẳng , bực dọc thì vẻ tươi đẹp, rạng rỡ của hoa cũng giúp tâm hồn mình thanh thản , lạc quan...Nên cứ như thế, hoa cỏ theo Cà Na qua  những năm tháng ,qua những buồn vui...
         
        Càng thân thiết với hoa cỏ ,càng nhận rõ ra là hoa cỏ cũng có  " cá tính " như người .
         Chẳng hạn  như đám hoa Hồng của Cà Na.
        Có lọai màu sắc tươi thắm rực rỡ nhưng lại rất mau tàn , có lọai hương thơm ngào ngạt nhưng luôn bị  sâu rầy tàn phá , có lọai chăm chút kỹ lưỡng nhưng vẫn đau bệnh rồi  chết. Và cũng có lọai thật mong manh nhưng rất kiên trì chống chỏi với nghịch cảnh ( thiếu nắng , thiếu nước ) chống chỏi với bệnh tật để luôn tồn tại .
        Như khóm hoa Hồng màu đỏ cam mà Cà Na sắp post hình sau đây !.
       
        Khóm hoa này mua lâu lắm rồi , hơn chục năm . Vì vuờn có 2  cổ thụ to nên Cà Na trồng  ở vị trí không thuận lợi lắm , sát rào và ít nắng. 
       Qua 1 năm , hoa bị những lòai lưu niên chen lấn . Có khi cô chủ bận việc , chẳng còn nhìn thấy bụi hoa đâu ! Thế mà một hôm bỗng có chiếc nụ con con , yếu đuối  cố gắng vươn lên, khe khẽ lách ra khỏi sự che chắn mà nở !
 
 
 
       
       Hình ảnh ấy nhìn xúc động lắm !
       Sự cố gắng của hoa làm mình ngạc nhiên !
      Thế là hối hận , phải dọn vườn , tạo cho hoa một khỏang không khóang đảng .
     
      Nhưng mỗi mùa  nắng , sâu rầy từ trên cây cao vẫn tấn công đám hoa Hồng liên tục . Khóm hoa đỏ ở vị trí khiêm nhường lúc nào cũng bị ảnh hưởng nhiều nhất ! .Thế mà hơn muời năm nay, hoa vẫn kiên cường tồn tại !
      Dù khép nép sát rào như thế này
 
 
 
 
  những đóa hoa dẫu mong manh và bị sâu bệnh
 
 
 
vẫn duyên dáng, rực rỡ  một cách bình thản 
 
 
 
 Khóm hoa cho  nguời ngắm những hình ảnh xinh đẹp rực rỡ nhưng cũng tặng cho người một ý nghĩa ẩn chứa sâu xa  , sức sống và niềm tin mới chính là điều kỳ diệu !
 
Cà Na tn nguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2013 08:57:39 bởi Cà Na tn nguyen >
nghinhnguyen 20.07.2013 18:35:54 (permalink)
0
Quí mến chào nhạc sĩ nhà thơ Dzuylynh
luôn vui khỏe để làm điểm tưa cho DĐPT'
Nghinh Nguyên rất mừng khi bài thơ Ru em - Ru tôi cúa NN được dzuylynh phổ nhạc và hát gởi tăng
khi NN cho một số anh chị em nghe đều khen giai điệu quá hay.
Rất tiếc khi gời bài NN sơ sót làm thiếu hai câu cuối
đó là :  Ru em cánh võng vành nôi
            Ru tôi nặng trĩu nhánh đời oằn đau.  
Nếu có thể được xin nhạc sĩ gởi cho NN bản ký âm và cho phép tôi đươc in vào Tuyển Tập Bến đời sắp XB.
sang năm nếu đên HK sẻ tìm cách thăm Dzuylynh, năm rối có găp Nguyên Đổ ở INDIANA , Nhật Hạ ở San jos
xin chân thành cảm ơn
 
Nghinh Nguyên
thiên thanh 21.07.2013 05:19:09 (permalink)
0
tt xin mới quý bạn nghe nhạc cuối tuần ... 


... Lắng nghe muôn cung sầu hắt xuống đời 
Một trời tôi thương đau, một trời em mưa mau ...

 
 
 
thiên thanh 21.07.2013 06:04:11 (permalink)
0
 
 
 
 
 
 
... còn chút kỷ niệm ...
thiên thanh 23.07.2013 15:46:35 (permalink)
0
 suy ngẫm
 
Cái thùng gánh nước bị nứt


 
Xưa, có người dùng hai cái thùng gỗ lớn để gánh nước. Theo thời gian, một trong hai cái bị nứt, vì vậy khi gánh nước từ giếng về thì chỉ còn một nửa. 
Cái thùng còn nguyên rất tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn cái bị nứt luôn cắn rứt vì không hoàn thành nhiệm vụ. Một ngày nọ, cái thùng nứt nói với người chủ:
- Tôi thật xấu hổ về mình. Tôi muốn xin lỗi ông!
- Ngươi xấu hổ về chuyện gì?
- Chỉ vì lỗi của tôi mà ông không nhận được đầy đủ những gì xứng đáng với công sức của ông.
- Không đâu, khi đi về ngươi hãy chú ý đến những luống hoa bên vệ đường. Người chủ từ tốn trả lời.
Quả thật, dọc theo vệ đường là những luống hoa rực rỡ. Cái chậu nứt cảm thấy vui vẻ phần nào, nhưng rồi, về đến nhà, nó chỉ còn phân nửa nước nên lại ray rứt: 
- Tôi xin lỗi ông...
- Ngươi không chú ý rằng hoa chỉ mọc bên này đường, phía của ngươi thôi sao? Ta đã biết được vết nứt của ngươi và đã tận dụng nó. Ta gieo những hạt giống hoa bên vệ đường phía bên ngươi và trong những năm qua ngươi đã tưới cho chúng. Ta hái những cánh hoa đó để trang hoàng căn nhà. Nếu không có ngươi, nhà ta sẽ không ấm cúng và duyên dáng như thế này đâu.


Lời bàn của Quảng Tính:
 
Nếu chúng ta là cái thùng nứt thì hãy tận dụng vết nứt của mình.
Người xưa thường nói: "Dụng nhân như dụng mộc". Nghĩa là như người thợ mộc tận dụng tất cả các loại gỗ lớn nhỏ tốt xấu để làm nên những chi tiết khác nhau, cũng vậy, dùng người cũng phải biết đặc điểm của từng cá nhân mà phân công lao động hợp lý nhằm mang lại hiệu quả cao nhất.
Người gánh nước trong câu chuyện, khi chưa đủ điều kiện để khắc phục hoặc thay thế cái thùng nứt thì đã khai thác khía cạnh hữu ích của vết nứt, hơn là bực bội, thất vọng về nó. Tận dụng nước rò rỉ từ cái chậu nứt để tưới hoa, lấy hoa tươi trang trí nhà cửa đẹp đẽ là một thái độ ứng xử đầy yêu thương và tuệ giác.
Quan trọng hơn chính là thái độ của cái thùng nứt. "Nhân vô thập toàn", không ai là người hoàn hảo cả, nói cách khác ai cũng là cái thùng nứt, khác chăng là nứt nhiều hay nứt ít, nứt ngang hay nứt dọc mà thôi. Đừng tự ti hay mặc cảm về "vết nứt" của mình.
Trước hết, nên quán sát về những ưu điểm của bản thân để vui sống. Ngoại hình không đẹp, không sao, vì mình có đời sống nội tâm, nhân hậu, thương người. Công việc thu nhập thấp, cũng chẳng hề gì, vì đó là một nghề lương thiện, chính đáng. Đời sống chưa cao, nhưng chẳng sao, vì xung quanh ta còn vô số kẻ đói nghèo v.v... Thấy được như vậy, cuộc sống sẽ thanh thản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tập nhận diện thật kỹ và sâu sắc về các "vết nứt" của mình để thấy được những điểm tích cực, hữu ích của nó. Một hạn chế về học vấn sẽ giúp ta trở nên khiêm cung, không kiêu căng tự mãn. Một khiếm khuyết về sức khỏe sẽ giúp ta biết trân quý sự sống, không tự tàn hại thân thể, biết nâng đỡ và tương trợ lẫn nhau... Xung quanh ta có nhiều người khuyết tật, tàn nhưng không phế, vẫn cố vượt lên hoàn cảnh. Phải quán sát và suy nghĩ cho đến lúc ta thấu hiểu và sống hài hoà với "vết nứt" của chính mình.
Còn nữa, nhờ "nứt" mới thấy "lành"; "nứt" đã làm nổi bật "lành". Như hai mặt trước và sau của tấm huy chương.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2013 23:29:13 bởi thiên thanh >
sen dat 23.07.2013 20:17:05 (permalink)
0
Dzuylinh hết bịnh chưa? Thôi để Sen Đất sưu tầm ít bài viết giúp vui cho độc giả vậy nha!

>
> Câu chuyện tưởng như trong phim...
> Xin cả nhà cùng đọc để nhắc nhở những người thân yêu của mình.Cẩn thận vẫn hơn !

> ‎1 sinh viên Đại học Tứ Xuyên tham gia vào 1 buổi party tối thứ bảy. Cô
> cảm thấy hạnh phúc và uống rất nhiều rượu, sau đó một người đàn ông trẻ ngồi trước mặt c...ô. Hai người tản tính qua lại, cho đến khi
> cuối cùng cô cũng đồng ý đi với anh chàng đẹp trai này đã đi đến một
> khách sạn ở gần đó. Họ vào phòng, và cô gái uống nhiều rượu hơn, cô từ
> từ bắt đầu cảm thấy chóng mặt, buồn ngủ, và sau đó thiếp đi.
>
> Khi cô tỉnh dậy, cô thấy cơ thể của mình trong bồn tắm đầy đá lạnh, điện
> thoại và bóp tiền đầy đủ. Có 1 ghi chú với dòng chữ màu đỏ bên cạnh
> "Gọi 120, hoặc bạn sẽ chết!". Cô quay số gọi khẩn cấp (120) và giải
> thích tình hình hiện tại của cô. Bác sĩ rằng cô
> nên kiểm tra xem có vết thương nào không, và cô thấy 2 vết cắt dài 9
> inch ở phần lưng dưới! Bác sĩ muốn cô nằm xuống trở lại bồn tắm đầy nước
> đá, nói với cô ấy không được di chuyển, ngay lập tức có đội ngũ hỗ trợ
> đầu tiên để tìm cô ấy. Họ chỉ ra rằng 2 quả
> thận của cô đã bị đánh cắp! Vết cắt là để loại bỏ thận của cô. Trên thị
> trường chợ đen, 1 quả thận trị giá $300.000! Pháp y điều tra xác định
> rằng nạn nhân đã uống rượu, uống thuốc có chất ma tuý mạnh mẽ, cộng với
> đá viên, do đó, nạn nhân sẽ không cảm thấy
> đau đớn. Cô gái đã chết trong bệnh viện sau khi chờ đợi một quả thận
> thay thế.
>
> Cảnh sát thông báo cho tất cả mọi người: đây là 1 tội phạm mới xảy ra,
> phụ nữ và nam giới trẻ, khách du lịch, đều là mục tiêu của chúng. Đây là
> tổ chức tội phạm lớn. Hành vi phạm tội đang diễn ra tại nhiều thành phố
> lớn, đặc biệt là gần đây ở Sơn Đông, Quảng
> Châu, Thâm Quyến, Phật Sơn, Đông Quan, Hạ Môn, Tuyền Châu và Bắc Kinh,
> Thượng Hải, Tứ Xuyên, Trùng Khánh, và quán bar trên cả nước (nó cũng xảy
> ra ở phía nam Đông Nam Á) ! Xin vui lòng gửi bất kỳ người nào bạn quan
> tâm, những người bạn biết / yêu!
>
> (Vụ việc này tương tự như những gì đang xảy ra cho các cộng đồng nghèo ở
> Philippines, hay Việt Nam - vốn xếp hạng 4 trong các quốc gia có nạn
> buôn bán nội tạng người trong năm 2009-2010
sen dat 26.07.2013 09:26:36 (permalink)
0
  Biến dạng Rau Quả,
           sau tai nạn cũa lò Hạch nhân Fukushima Nhật Bản
Some people don't worry about the safety of food grown near the Fukushima reactors, two years after a nuclear disaster occurred, but others have begun to question the food and plants that have sprung up since the blast. Some people are still afraid of radioactive contamination, while Japan's government insists the food supply is safe. I'd say the food has gone bad and should probably be avoided at all costs.

    Hai năm, sau biến cố Lò Hạch Nhân tại Fukushima Nhật Bản. Nhiều người đã đặt Dấu Hỏi
     về những sự biến dạng kỳ quái đối với các loại cây trái trong vùng ; Mặc dù, chính quyền
    và các cơ quan chức năng đã trấn an dân chúng rằng : Các loại thực phẩm vẫn an toàn.
    Tôi có thể cho rằng, thực phẩm trong vùng, đã đi đến chỗ không an toàn và  có lẽ
    bằng mọi giá chúng ta cần nên tìm cách loại bỏ đi. ( theo :Bob on Tapiture ).
Lính thủy, sưu tầm và phỏng dịch.
    Nguồn : The Chive.
Attached Image(s)
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 58 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 867 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9