GIAI ĐIỆU PHÙ TRẦM
Thay đổi trang: << < 282930 > >> | Trang 28 của 58 trang, bài viết từ 406 đến 420 trên tổng số 867 bài trong đề mục
dzuylynh 20.11.2013 08:05:14 (permalink)
0
                                
 
* * *
KIẾN TRÚC TÔN GIÁO - DANH LAM THẮNG CẢNH

Những Ngôi Chùa đẹp nhất Châu Á

Không có nơi nào trên trái đất có nhiều Đền-Chùa như ở châu Á. Cũng không có nơi nào ở châu Á lại có nhiều Đền-Chùa của đạo Phật, đạo Lão … đẹp tới như vậy. Sau đây là những ngôi Chùa mang đậm nét công trình kiến trúc nghệ thuật theo kiểu cổ điển tuyệt vời nhất ở Châu Á. Nếu có cơ hội xin mời bạn đến viếng thăm :

1. Chùa Golden Pavilion – ở Kyoto – Nhật Bản

Chùa Golden Pavilion hay còn gọi là Chùa Kinkakuji.  Chùa Golden Pavilion là một trong những địa điểm thu hút du khách nhất tại Kyoto- Nhật Bản. Lúc đầu, nơi này được xây dựng như một nơi nghỉ dưỡng cho Tướng quân Ashikaga Yoshimitsu vào cuối thế kỷ 14. Vào năm 1950, ngôi chùa đã bị thiêu rụi bởi một nhà sư trẻ, tuy nhiên Chùa đã được xây dựng lại theo đúng nguyên mẫu ban đầu rồi dát vàng vào năm 1955. Được bao phủ giữa cảnh quan thiên nhiên tươi đẹp, hùng vĩ với mây trời, hồ nước trong xanh làm cho vẻ đẹp của ngôi Chùa này càng trở nên cổ kính, ấn tượng hơn. 
 
2. Chùa  Wat Rong Khun (Chùa Trắng) – ở Chiang Rai - Thái Lan
 
 
Chùa  Wat Rong Khun được xây dựng tại tỉnh Chiang Rai, đây là ngôi Chùa không giống như bất kỳ những ngôi đền khác của Thái Lan. Chùa là một kiệt tác hiện đại được xây dựng bởi Chalermchai Kositpipat, một nghệ sĩ nổi tiếng - người đã cống hiến 10 năm cuộc đời mình cho dự án lớn này, nhân danh Đức Phật. Đây là dự án hiện đại được xây dựng gần như hoàn toàn bởi các vật liệu màu trắng và được trang trí bằng những mảnh nhỏ của đôi kính và làm cho ngôi Chùa  long lanh chiếu sáng hơn , đặc biệt là vào ban đêm.
 
Khi được hỏi về dự án của mình, Chalermchai Kositpipat cho biết ông có ý định xây dựng một bản sao của thiên đường tráng lệ và rực rỡ. Ông thiết kế Chùa pha trộn các yếu tố Phật giáo truyền thống với yếu tố hiện đại, nhằm làm cho Chùa Wat Rong Khun có kiến trúc độc đáo hơn .
 
3. Chùa Wat Phra Kaew (Chùa Phật Ngọc) – ở Bangkok - Thái Lan
 
 
Chùa Wat Phra Kaew hay Chùa Phật Ngọc là một ngôi Chùa linh thiêng nổi tiếng ở Bangkok, Thái Lan, nằm trong khuôn viên của Cung điện hoàng gia Thái. Chùa được xây dựng bắt đầu khi vua Phật Yodfa Chulakole dời kinh đô đến Bangkok năm 1785. Điểm nhấn đặc biệt của ngôi chùa là bức tượng Phật bằng ngọc bích khoác trên mình bộ áo bằng vàng, một trong những bức tượng Phật nổi tiếng và lâu đời nhất trên thế giới.
 
4. Chùa Hoa Sen - Lotus Temple – ở Delhi – Ấn Độ
 
Lotus Temple là ngôi đền nổi tiếng nhất tại Ấn Độ. Đây cũng là một kỳ quan sáng tạo của con người với kiến trúc thiết kế đặc biệt gồm 27 mái vòm hành lang bằng cẩm thạch dưới dạng cánh hoa sen xếp thành 3 lớp. Mất hơn 10 năm thiết kế và xây dựng, từ lúc chính thức mở cửa vào năm 1986, nơi đây đã trở thành một địa điểm tham quan ưa thích của du khách khi đến với Ấn Độ.
 
5. Đền Harmandir Sahib - The Golden Temple -  ở Amristar – Ấn Độ
 
 
Đền Harmandir Sahib hay còn gọi là The Golden Temple là điểm tham quan chính ở Amristar- Ấn Độ và là một công trình tôn giáo quan trọng, thiêng liêng nhất với những người theo đạo Sikh. Người đã có công xây dựng ngôi đền nổi tiếng này đầu tiên là Giáo trưởng Ram Dast vào thế kỷ 16 và hoàn thành bởi người kế nhiệm Giáo trưởng Arjan. Vào khoảng thế kỷ 19, đền được phủ phần mái bằng vàng, tạo nên vẻ đẹp hào nhoáng như bây giờ. 
 
6. Tu viện Paro Taktsang (hay Tigers Nest) - xứ Bhutan
 
Tọa lạc trên một vách đá cheo leo ở độ cao 900m của xứ Bhutan (một quốc gia nằm giữa Ấn Độ và Trung Quốc).    Tiger’s Nest (Hổ Huyệt Tự) là một tu viện Phật giáo nổi tiếng của người Tây Tạng. 
Được xây dựng từ thế kỷ 17 nhưng lại bị thiêu rụi trong một vụ cháy kinh hoàng vào năm 1998. Sau này, tu viện đã được sửa chữa, xây mới lại, còn hiện nay, người ta hạn chế không cho du khách thăm viếng để tạo một không gian yên tĩnh cho việc chay tịnh.
 
7. Đền Borobudur , Indonesia
 
Nằm trên hòn đảo Java cách 40 km về phía Tây Bắc Yogyakarta, Borobudur là ngôi đền Phật giáo nổi tiếng và lớn nhất của Indonesia. Nguyên gốc từ Borobudur có nghĩa là “Đền thờ Phật trên ngọn núi”. Được xây dựng trong suốt 75 năm vào thế kỷ 8-9 dưới vương triều Sailendra với gần 2 triệu khối đá lớn, đây là một công trình vĩ đại về mặt kiến trúc và vẻ đẹp tổng thể. Tuy nhiên, nó đã bị bỏ hoang vào thế kỷ 14 do nhiều lý do bí ẩn và đến năm 1970, chính phủ Indonesia đã phải kêu gọi UNESCO trợ giúp trùng tu lại ngôi đền trong suốt 12 năm.
Lưu Ly - Source : Travelatus
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2013 08:12:00 bởi dzuylynh >
Phù vân 20.11.2013 09:44:57 (permalink)
0
ĐỌC BÁO GIÙM BẠN
Dĩ Dãng Dơ Dáy Dễ Dầu Dì Dấu Diếm?
“Chuyện xảy ra cho ông Kennedy giống như sự trừng phạt của Thượng Đế” (what happened to Kennedy may have been divine retribution).
***
Saigon tháng 11 của 50 năm trước đón nhận tin TT Kennedy bị ám sát ra sao?
Nhiều người dân Saigon lập tức gắn liền hai vụ ám sát lừng danh này lại với nhau, theo như Keever nhớ lại. Một bà hầu gái VN nói với bà như sau: “Ông Diệm bùm, ông Nhu bùm, ông Kennedy cũng bùm, chết nhiều quá, Saigon sẽ loạn cho mà coi”.

Cali Today News – Nữ ký giả Beverly Deepe Keever  của Hoa Kỳ hôm thứ ba 19/11 đã viết: “Trong tháng 11 năm 1963 có 2 cái chết của các vị Tổng Thống, đầu tiên là ông Diệm ở miền Nam VN, sau đó là ông Kennedy của Mỹ, đã khiến siêu cường số một dính sâu vào chiến cuộc VN suốt 10 năm sau đó”.  
Bà Keever lúc đó đang ở Saigon, làm việc cho nhiều hãng tin, nhớ lại mọi người Mỹ tại thành phố xinh đẹp này đều sửng sốt trước tin ông Kennedy bị giết, chỉ 3 tuần sau khi hai anh em ông Diệm và Nhu bị sát hại.
 
Nhiều người dân Saigon lập tức gắn liền hai vụ ám sát lừng danh này lại với nhau, theo như Keever nhớ lại. Một  bà hầu gái VN nói với bà như sau: “Ông Diệm bùm, ông Nhu bùm, ông Kennedy cũng bùm, chết nhiều quá, Saigon sẽ loạn cho mà coi”.
 
TT Johnson đang nói với các ký giả.Photo Courtesy: Lyndon Baines Johnson Library
 
Lời tiên tri đơn giản đó đã thành sự thật khi ông Johnson “leo thang vùn vụt” bằng cách gửi quân ồ ạt sang VN. Một người Việt là nhân viên điện thoại nói với bà Keever: “Nước Mỹ rồi sẽ loạn như VN thôi khi mà ông Kennedy bị giết y hệt như ông Diệm”.
 
Đáng kể nhất là vào năm 1964, theo hai sử gia Arthur M. Schesinger Jr. và Robert Dallek, TT Johnson đã nói với các ký giả: “Chuyện xảy ra cho ông Kennedy giống như sự trừng phạt của Thượng Đế” (what happened to Kennedy may have been divine retribution).
 
Một người khác là Thượng Nghị Sĩ Mike Mansfield, được sử gia Seth Jacobs nhắc đến, là vào giữa năm 1965 khi gần 200,000 quân nhân Mỹ đến VN, đã nói: “Chúng ta đang trả giá cho tội ác đã loại bỏ Tổng Thống Diệm”.
 
Lúc đó liệu có ai trong số những người Mỹ nghĩ đến cái giá của tháng 4 năm 1975, 12 năm sau tháng 11 đầy chết chóc oan khiên? 
 
Trường Giang (nguồn Consortiumnews.com)  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2013 20:44:19 bởi Phù vân >
dzuylynh 22.11.2013 09:13:28 (permalink)
0
 
 
 
 


Blue    .

Người da đen đang thổi saxophone
Kề chuyện những đoạn đường
Họ đã đi qua
Những ngày cúi lưng nhặt bông gòn trên cánh đồng nắng cháy
Những giọt mồ hôi đen rơi xuống đất
Mấy trăm năm
Đã làm nước tưới cho những cây bông mới

Cũng trong nắng gắt
Người chủ phe phẩy cái quạt trong bóng dâm
Cười vui cho một mùa hoa nữa
Những bông trắng nõn
Nằm trong bàn tay đen của từng đàn thợ
Hay bay theo những luồng gió lên cao
Thật đẹp

Đêm đang đi qua
Tiếng kèn vẫn réo rắt trong quán vắng
Những người khách mỏi mệt 
Bên những chai bia
Có người đứng dậy đi vào cầu tiêu
Đêm vẫn còn dài

Người da đen vẫn kể
Những đoạn đường họ đã đi qua
Lúc họ nhìn trong gương
Thấy mình là người giữ nhà trung thành cho những người da trắng
Và những đời người không căn cước

Đêm qua
Trong một thành phố trung Mỹ
Có người da đen đã trở thành người uy quyền nhất trên thế giới
Những dòng nước mắt chảy mãi trên khuôn mặt
Nhiều người
Đã trôi đi những tức tưởi và mặc cảm

Đêm nay
Sao người da đen thổi kèn vẫn còn buồn
Điệu Blue
True Blue

 BDT

  ***
 

DL độc tấu O Sole Mio (written by Giovanni Capurro and the melody was composed by Eduardo ) 

Điệu thức Nam Ai
(trích tùy bút Duy Linh "Cỏ bồng dấu ngựa" )

Người nô lệ phun những giọt nước mắt đen đúa lên chiếc kèn đồng.
ai óan, bi thương, tủi nhục òa vỡ trôi vào men cay chiếc ly thủy tinh màu huyết dụ sóng sánh Cordon Blue.
Cũng có thể gọi là True Blue không Anh?

Đọc thơ anh, em buồn xanh người và màu da bỗng sẫm vàng hơn sáu mươi năm đã khóac
Đêm nay sao mình không ngồi xuống, anh chia cho em một chút tuổi bụi lưu vong của năm lần ba trăm sáu mươi lăm ngày lẻ chứ, Anh!
" Đêm nay sao người da đen thổi kèn vẫn còn buồn
Điệu blue
True blue "
( thơ BDT )
Anh hỏi anh sao? Anh trả lời anh rồi đấy thôi ! Người da đen vẫn còn buồn hay tiếng kèn vẫn còn buồn, và cả hai vẫn buồn muôn thuở ! Hay là tại người buồn... kèn có vui đâu bao giờ...
Bọn mọi da trắng ăn cắp tiếng cười đen, trả lại giọng hờn bi óan, phẩn nộ trong ẩn nhẫn nấp sâu trong hồn người nhạc công da màu mang họ màu xanh blue. Cái hồn lãng tử giang bạt kỳ hồ, cái kiếp nô lệ lầm than, hay hồn tiếng Sax cuộn lại, thắt chặc rồi bung ra tả tơi nỗi lòng của người đàn bà da đen đồng tính trong The color Purple của nhà văn, nữ sử gia, biên tập viên Alice Walker...nếu con chữ biết leo lên nốt nhạc!
Tiếng kèn buồn, tiếng kèn vẫn còn buồn và tiếng kèn sẽ còn buồn muôn thuở, phải không Anh?
Tiếng kèn da đen buồn vì mất gốc mà còn bị giữ nguyên màu nguyên thủy, tiếng kèn da vàng buồn vì mất nước nên da có cằn khô nhợt nhạt hơn...dẫu sao, trắng pha đen ra màu súc cù là, vàng trộn trắng hóa thành màu vôi vữa bị bạch tạng!
 
Tiếng cười đen nghẹn ngào nức nở nghe sao rất trắng, trắng màu bạch kim xi vỏ chiếc kèn đồng, hay trắng nhẵn màu xương trắng máu đỏ da đen đồng lọai.
Mấy mươi năm rồi anh ngồi làm mẫu cho người điêu khắc gia tạc tượng da vàng luân lạc trong Bar bên ly Whisky khét lẹt mùi xích sắt nóng nung bể lò rèn nô lệ để nghe rổn rảng âm khua tàn bạo, vô tâm cùng tiếng nghiến răng của ngọn roi da xiết chặt hằn sâu trên da thịt con người ngòai cánh đồng cỏ cháy, trong hầm mỏ buốt gía căm căm buổi cuối đông.
Bọn mọi trắng tạp chủng tạ ơn dân bản địa bằng cách lùa người da đỏ tội nghiệp vô một lổ nhỏ tình thương, ban cho vài lá bài và mấy con xúc xắc, bố thí vài xu lẻ cùng dúm thức ăn thừa cướp được từ mẫu bánh mì lúa mạch mặn mồ hôi sôi nước mắt của người dân đóng thuế, hoa mỹ gọi là trợ cấp nghìn thu.
Và cũng đã chưa quên dán lên chiếc nhãn Chú Gà Tây đáng thương sinh Bắc tử Nam sinh Tây tử Mỹ không hề nhận được giấy báo tử trước cuối tháng mười một.
Đính kèm là luận điệu giả dối điêu ngoa tởm lợm, gióng môi khua mép rền rĩ tiếng tri ân vô vị rỗng tuếch bủa tai những khai quốc công thần thuộc bộ tộc có làn da màu đồng mắt cua Indian đến từ Nam Mỹ tự thuở khai thiên lập địa.
Những anh hùng David "  Davy' Crockett- King of the Wild Frontier, Daniel Boone được mệnh danh là những folk heroes of the United States có bao nhiêu công với tạp chủng quốc cũng đồng nghĩa với có bấy nhiêu tội diệt chủng với thổ dân là những người đi khai hoang lập ấp từ thời hồng hoang khởi thủy.
Để hôm nào có dịp gặp nhau...
Em sẽ thổi cho anh nghe giai điệu Nam Ai nước Việt da vàng bởi "  Chiếc kèn Saxo Ténor tù lao cải" với chiếc lược chải tóc mài bằng mười ngón tay chai sần rướm máu sau chuỗi giờ lao động khổ sai trong suốt bốn mươi chín ngày ròng rã chế tác từ miếng nhôm vỏ hỏa châu cầm tay.  Một lọai hỏa tín hiệu soi sáng quen thuộc với bao nhiêu vết bầm đen in dấu lên bắp vế người trung đội trưởng Cọp Biển " Lính Con Bà Phước " can trường tầm giặc trong những đêm trường sơn Hạ Lào,Thừa Thiên - Quảng Trị mùa hè đỏ lửa 1972.
Chiếc lược nhôm và mảnh bao nhựa tái sinh đã réo rắt gọi hồn đồng đội là những ai ra đi chẳng hẹn ngày về trong mùa Vu Lan đầu tiên của năm tháng khổ sai biệt xứ...
Tiếng Saxo dã chiến này cũng từng trỗi lên dưới ánh sáng giải ngân hà leo lét đêm Giáng Sinh 1976 tại mật khu Hiệp Đức, Quảng Nam vốn là hang ổ thâm sơn cùng cốc của cộng phỉ, thí điểm trại Tù Binh liên khu 5 của CSVN sau ngày cướp trọn miền Nam .
Mảnh nylon tạo âm kia chính là chiếc áo gói tán "đường chén" đen trị giá một đồng rưỡi tiền Việt Cộng năm 1976 của người sĩ quan rất trẻ với chiếc mũ nồi xanh đội lệch, là bạn tù sau ngày mất nước vừa liếm sạch sau lần gia đình thăm nuôi duy nhất.
Để rồi sau đó người vợ trẻ bị cán bộ quản giáo và đám cảnh vệ bề hội đồng cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, mắt mở trừng trừng, thây phơi bên giòng suối cạn; sau cả tuần lễ vất vả gian nan trèo đèo băng suối đi thăm nuôi chồng cải tạo.
Hãy tưởng tượng xem tiếng kèn "lược" da vàng châu Á tha hương và tiếng kèn đồng da đen châu Phi luân lạc có mang cùng âm hưởng hay không? Anh!
" Đêm đang đi qua
Tiếng kèn vẫn réo rắt trong quán vắng
Những người khách mỏi mệt
Bên những chai bia
Có người đứng dậy đi vào cầu tiêu
Đêm vẫn còn dài... "
 
Mình về thôi, anh ạ ! Đêm có còn dài lắm không? Cho em xin điếu thuốc với... Anh lại đi vào cầu tiêu nữa ư?
Ừ thế cũng ok. Trút ra, trút ra hết những gì không muốn giữ lại trong lòng, người nhạc công da đen đã chẳng đang bảo thế là gì!
Buồn với chả buồn, không khéo con bé bán nước bọt hôm nay rao hàng khản cổ ế ẩm đang ngồi thu lu bên vệ đường nó cười nhạo anh em mình kia kìa! Anh buông tay ra, đừng chòang vai em chứ, bọn mọi trắng lại lấm lét xầm xì bây giờ.
Nếu hậu duệ của mười bảy triệu cái trứng Nam Việt của Mẹ Âu Cơ ấp vào ngày ba mươi tháng tư năm bảy mươi lăm nở cùng một lúc hôm nay, bọn mọi trắng chúng nó sẽ trở thành dân tộc thiểu số ngay chính trên quê hương mình, Anh có biết không?
Lúc ấy, người nhạc công da đen cười, cây Saxophone cười, buồn ơi đi vắng .
Và em khóc...
một mình .
Dẫu gì, em chỉ là một đứa con nít sống lâu năm.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2013 21:20:49 bởi dzuylynh >
THƯƠNG GIANG 23.11.2013 07:43:37 (permalink)
0
Ghé thăm anh Tư và gửi tặng anh Tư bài thơ cũ nè!
Chúc anh Tư có nhiều sức khỏe & sáng tác hay nhé!
https://www.youtube.com/watch?v=OEghcRl5otc
Phù vân 23.11.2013 23:13:49 (permalink)
0
 
                           
 
 
TĨNH TÂM
 
Gió ơi gió...em bây chừ vui lắm!
Mắt không còn lệ đẫm gối chăn đêm
Tâm vô ưu rất thanh thản êm đềm
Hồn vui vẻ bên đàn em thơ dại...
 
Buồn xưa ơi, hãy đi xa...chớ lại!
Đừng cận kề làm đau nhói trái tim
Đừng để cho tiếng nấc cuả nỗi niềm
Vương trên môi má triền miên chẳng dứt
 
Hồn thoát ra những buồn vui rưng rức
Rất bình yên trong tỉnh thức thân tâm
Để lắng nghe thụ nhiếp thật thâm trầm
Lời Pháp thoại thấm đầm trong trí huệ
 
Ngồi yên lặng miệng lâm râm lời kệ
Để tinh thần giác tuệ được lặng yên
Để quán thêm sự siêu việt cuả Thiền
Từ từ giũ sạch ưu phiền tục giới
 
Sương Anh 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2013 03:53:13 bởi Phù vân >
dzuylynh 23.11.2013 23:48:10 (permalink)
0
 Hic ! Dạo này  trong trí Cà na chỉ hiện ra chuyện vườn tược, rau trái, nấu ăn thì làm sao Cà na làm thơ được. Vậy mà ông Tư cũng dọa ...ngâm Cà na vô hu? thuốc Bắc ở siêu thị chú Xèng của béhộp !
 ( Ủa , mà sao lâu quá hổng thấy béhôp hả ông Tư ? )
 
Cà Na
*****

Bé hộp dân oan sau khi cải tạo ở sóc Bom Bo về vì tội danh Vặt Lông Dzịt và quánh Khỉ Nam Tiên bây giờ theo phụ dì Chín bán Bánh Mì Ly rùi Cà ui !
Bé Hộp, ăn hủ tíu cô Tóc rùi ra chào chị Cà Na nghen ! có chị quan họ Rau Muống đến thăm nuôi nữa nè HộpMắtNai !
Ông Tư dạo này bỏ nghề luộc Thơ nấu Nhạc chùa rùi, lổ sở hụi,  chuyển qua làm nghề bán bông nuôi miệng, đang trên "thủy trình " đi giao bông cho công viên Tao Đàn mày nghe tao nghe mày đàn đó Cà ui.


                    https://app.box.com/shared/41o7dyajxix3pgf7lsx6
               MẮT NAI _ thơ dohop. phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
Mắt Nai 
Long lanh ướt át 
Nhung đen ngây thơ 
Mi cong thơm ngát 
Dịu dàng như mơ… 
  
Mùa xuân hoa giăng 
Bươm bướm tung tăng 
Đồi non hoa reo 
Cỏ xanh vui theo… 
  
Hạ về chia tay 
Nắng chói tim anh 
Mắt ướt thơ ngây
Em như áng mây… 
  
Mùa thu lá rơi 
Mắt biếc thơ ngây 
Xạc xào lá khô
Tim anh ngất say… 
  
Mùa đông giá băng 
Thiếu vắng em thơ
Giờ em nơi đâu
Hoa khóc tàn mơ?
  
   dohop 10/8/2005

                                     

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2013 03:55:35 bởi dzuylynh >
thiên thanh 24.11.2013 04:44:07 (permalink)
0
nghe nhạc cuối tuần...
 
... thân mến tặng các bạn GĐPT   ...
 ... ...
 
                                                                                                                  ảnh & mixage: anh 5
 
Yêu Một Người
 
Nhạc  Ngọai Quốc  .  Lời Việt Khúc Lan .  thiên thanh hát

Yêu một người nên nhớ một người
Những ngày vui đã qua đi rồi
Giữa đêm lạnh, từng cơn bão vẫn xoay trong hồn.

Xa một người nên khóc một người
Dẫu ân ái đến nay không trọn
Mộng trăm năm sẽ cho ta những phút ngỡ ngàng thế thôi.

Mộng rơi giữa thềm hoa
Mộng sao vẫn cay đắng xót xa
Rượu cay có mình ta
Uống cho cạn nỗi đau muôn đời.

Mộng rơi giữa đời ta
Mộng như những cánh én thướt tha
Chiều nay có mình ta
Với cơn sầu.

Yêu một người nên nhớ một người
Suối lệ rơi giữa đêm vô tận
 Tiếc chi một vòng tay đã cách xa phương trời.

Xa một người nên khóc một người
Câu hẹn xưa chớ nên mong đợi
Tình yêu ơi, hãy cho nhau khúc hát lỡ làng thế thôi.
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2013 04:45:53 bởi thiên thanh >
Phù vân 26.11.2013 08:41:33 (permalink)
0
KHOA HỌC KỸ THUẬT
  Boeing 797
Một máy bay khổng lồ chở 1000 hành khách trên chặng đường 16.000 km ở vận tốc 0.88 mach, tương đương với 1061/km/giờ.
Dưới đây là giấc mơ mà Mỹ đã ra công sức từ lâu để thực hiện. Những hình ảnh do một phó nhòm tài tử chụp được



Hãng Boeing chuẩn bị tung ra loại máy bay mới này cho hành khách thế giới sử dụng, có thể làm đảo lộn cả bộ mặt cuả kỹ nghệ du lịch hàng không dân sự



Thiết kế cuẳ chiếc Boeing 797 này gồm việc kết hợp cánh và thân máy bay làm một, doTrung Tâm Nghiên Cứu cuả Cơ Quan Quản Trị Hàng Không & Không Gian NASA cuả Mỹ thực hiện .

Con chim khổng lồ này có sải cánh (envergure) là 265 feet (khoảng 87 mét) (so với 70 mét cuả 747) và sẽ có thể sử dụng những đường bay thiết kế riêng cho máy bay Airbus A-380 mà sải cánh là 262 feet (khoảng 86 mét).Máy bay B-797 là một thách thức trực tiếp cuả Boeing Mỹ trước A-380 Airbus cuả châu Âu, là hãng đã đạt được 159 đơn đặt hàng chắc chắn. Việc cho ra chiếc B-797 có mục đích để … đè bẹp chiếc A-380…
Chiếc A-380 đã nằm trên sàn thiết kế từ năm 1999 với phí tổn chi ra đã là 13 tỷ, thì coi như đã tạo lợi thế cho Boeing 797, vì chiếc Airbus vẫn lệ thuộc vào lối thiết kế kinh điển, dùng thân máy bay chở người, mà vài thập niên tới đây sẽ trở nên lỗi thời.Chiếc B-797 trên thực tế được coi là "cánh bay" chứ không còn là "máy bay" nữa!



Thiết kế "kết hợp cánh và thân" (fusion aile et fuselage) mang lại nhiều lợi điểm so với thiết kế kinh điển bấy lâu nay, mà quan trọng nhất là "lực bốc và cản" (Ascenseur et Trainée nói theo tiếng Pháp, và Lift & Drag theo tiếng Anh), coi như hữu hiệu hơn đến 50%; chưa kể trọng lượng tổng cộng cuả máy bay sẽ giảm được 25%, và năng lượng sử dụng (xăng) sẽ hữu hiệu hơn được 33%, so với A-380 cuả Airbus.Đó là chưa kể sự vững chắc (rigidité) là một yếu tố cốt lõi làm cho máy bay bền bỉ hơn.

Kết hợp cánh và thân còn làm máy bay ít bị ảnh hưởng cuả không khí xáo trộn bên ngoài (turbulences) tức là bay êm ả hơn cho hành khách, dù thời tiết xấu, góp phần thêm vào việc tiết kiệm năng lượng.Tổng hợp lại, thiết kế mới cho phép B-797 có vận tốc đường trường (vitesse de croisière. tiếng Anh là cruising speed) cuả nó là 654 Miles/Hour (1061 Km/giờ), so với chiếc Airbus chỉ đạt được 570 MPH (924 Km/giờ) .



Ngày giờ chính xác B-797 được đưa vào sử dụng thì chưa biết chắc, nhưng trận chiến giành ưu thế trong vận chuyển hàng không dân sự coi như đã được họach định thật rõ ràng.                        

sưu tầm

   
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2013 08:49:13 bởi Phù vân >
dzuylynh 26.11.2013 09:31:55 (permalink)
0
SAU LƯNG NỖI NHỚ VẪN LÀ QUÊ HƯƠNG    
 
TRÁI  CÂY  MIỀN  NAM

                  
 Các bạn còn nhớ những quả này không? 
Đây là trái THỊ... thơm lừng cả xóm và còn có một sự tích huyền thoại khó quên.







Cao Lao hôm nay có nhiều cây thị thân phải hai vòng tay người ôm mới hết. Có những cây đến 4 người ôm hiện còn sống giữa vườn nhà ông Cao Viết Thiếu, Nguyễn Trọng Chiến, Hồ Xuân Đỡi... 



Thị cổ thụ hiện vẫn là niềm tự hào của người dân Cao Lao. Đến mùa thị chín, người làng hái trái đi bán. Bán không kịp, thị chín rụng đầy, họ thu dọn và đổ vào góc vườn, cứ thế thị lại được sinh sôi.







Em Tấm đang ngồi chờ.....



Đây là trái Lý... cũng thơm lừng..





 Quả lý, "đặc sản" miền Nam, bây giờ tìm cũng khó. Cây và hoa như quả mận, vị cũng giống  nhưng đặc hơn và kg rỗng như mận trắng. Chả trách có ng gọi nó là mận trắng, có vị ngọt







Đây là trái Lê-Kim-Ma









Lợi ích sức khỏe từ lê ki ma


Vị ngọt vừa đủ quyện với vị béo và thơm của nước dừa, màu sắc bắt mắt từ cơm nạc lê ki ma làm thành món bánh bò ngon mà lạ.

Lê ki ma hay quả trứng gà có tên khoa học Pouteria lucuma, thuộc họ Sapotaceae, là loại cây ăn quả bản xứ vùng Andes, Nam Mỹ. Vì có màu và hương vị như lòng đỏ trứng luộc nên người Anh gọi lê ki ma là eggfruit, có giá trị dinh dưỡng cao và nguồn hydrat cacbon lớn, vitamin và khoáng chất dồi dào. Lê ki ma còn được người Péru gọi là “vàng của người Incas” - một tộc người da đỏ ở miền nam châu Mỹ, bởi đặc điểm cây có thể mọc trên vùng cao 1.000 m và có hương vị hoàn toàn khác biệt với những trái lê ki ma trồng ở vùng khác. Một cây có thể cho đến 500 trái/năm, có thể dùng làm thức ăn chính khi thiếu hụt lương thực.

 Lợi ích sức khỏe từ lê ki ma Do những khám phá mới về tính năng trị liệu mà lê ki ma trở nên một loại trái rất được ưa chuộng. Có hàm lượng niacin (vitamin B3), beta-caroiten, sắt và chất xơ, là những thành phần chống ô xy hóa cực mạnh cho da và cần thiết cho hoạt động của cơ thể. Lê ki ma còn giúp tăng tỷ lệ hồng cầu trong máu, kích thích hoạt động của hệ thần kinh, chống trầm cảm, giảm cholesterol và triglecirid trong máu, ngăn ngừa các bệnh tim mạch và béo phì, hạn chế các cơn nhồi máu cơ tim, tăng hiệu quả của hệ miễn nhiễm và tăng lực rất tốt.

Lê ki ma có hương vị hấp dẫn nên trở thành nguyên liệu chính cho nhiều món tráng miệng, bánh, salad, kem lạnh, yaourt, nước cốt, thức uống... Ngoài ăn tươi thì lê ki ma còn được chế biến thành bột, có thể bảo quản được một năm. Để chọn được trái lê ki ma ngọt, bở, thơm, không nên ham trái láng đẹp mà nên chọn trái hình trái tim, một đầu nhọn, vỏ mỏng, nếu ăn ngay thì lấy trái mềm.

Hãy thử nhâm nhi một ly sinh tố lê ki ma, bạn sẽ biết vì sao thức uống này được nhiều người ưa chuộng. Nguyên liệu là: 2 kg lê ki ma, 100 gr dừa nạo, 4 hũ yaourt, 250 ml sữa tươi. Cách thực hiện: Lê ki ma gọt vỏ, bỏ hột, tán nhuyễn và đem xay chung với dừa nạo, yaourt, sữa tươi, chúng ta sẽ được một thức uống màu vàng cam rất đẹp, thơm ngon và bổ dưỡng.

Lưu ý: ăn nhiều trái lê ki ma cùng một lúc có thể bị say.

 Minh Quân
======================



Đây là trái "Bồ Quân" cũng có người gọi là trái Hồng Quân... trước khi ăn nên vò tròn cho mềm thì vô cùng ngọt...

 

Bồ quân - trái lạ mùa tựu trường

Thường trái dập không ăn được nhưng với bồ quân, trái càng dập thì ăn càng ngon ngọt!

Có người gọi bồ quân là trái mùa tựu trường, bởi vào mùa này, bồ quân mới chịu chín đỏ. Những quả bồ quân thoạt trông như quả sung, khi chín thì ửng đỏ và quả tròn treo trên cành lủng lẳng.

Thường thì trẻ con ở quê vẫn hay dùng trái bồ quân non chọi nghịch nhau hoặc chơi bắn bi. Những quả xanh, tròn nếu cắn phải sẽ cảm ngay một vị chát hơi chua rất khó chịu.

Điều khá lạ là với loại trái này, khi chín "hườm" hoặc chín "quá" thì muốn ngon, người ăn thường vò viên nó trong lòng bàn tay cho dập dập. Lúc đó vỏ bồ quân càng căng mọng và phần thịt quả bên trong như chực vỡ, đầy hấp dẫn.

[image]http://img.news.zing.vn/img/134/t134946.jpg">
Cho đến nay, chưa có nhiều tài liệu nghiên cứu để chỉ ra công dụng hiệu quả của loài trái lạ này. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm dân gian thì ngoài việc được sử dụng như một loại trái cây hấp dẫn, bồ quân còn có tính nhuận trường. Thân cây bồ quân thường có gai và người dân quê tận dụng những chiếc gai này thay cho kim để lể ốc.

Bí mật vì sao trái bồ quân càng dập thì càng ngon ngọt vẫn là một ẩn số!









Còn đây trái Ô-Môi...của tuỏi ô-mai ghiền với vị chua chua.. chát chát... ngòn ngọt  vô cùng hấp dẫn với tuổi vô tư....



 
Thuốc bổ từ cây ô môi

          Ô môi là loại cây rất quen thuộc với người dân miền Nam, chúng mọc hoang hoặc được trồng lấy quả. Quả ô môi thường được dùng ngâm rượu làm thuốc bổ, hoặc nấu cao mềm để kích thích tiêu hóa, nhuận tràng.

 Cây ô môi khô

Cây ô môi có tên khoa học là Cassia grandis L.F. Đây là một loài cây gỗ to, thuộc họ Vang, thân cao tới 10-12 m, vỏ thân nhẵn, những cành non có lông màu rỉ sắt, cành già màu nâu đen. Lá kép lông chim, gồm hàng chục đôi lá chét dài 7-12 cm, rộng 4-8 cm, có phủ lông mịn. Hoa màu hồng tươi mọc thành chùm ở những kẽ lá đã rụng. Chùm hoa thõng xuống, dài tới 20-40 cm. Quả hình trụ, cong như lưỡi liềm, dài 40-60 cm, đường kính 3-4 cm, có 50-60 ô, mỗi ô chứa một hạt dẹt, quanh hạt có cơm màu nâu đen, vị ngọt, mùi hắc. Chính thứ cơm đặc sền sệt chứa trong quả ô môi này được nhân dân ta ngâm rượu làm thuốc bổ để uống, hoặc nấu cao.








Đây là trái Điều (đỏ) và Đào (vàng)... ruột đặc nhưng hột thì lộn ra ngoài... vừa chua vừa ngọt và vừa thơm










Đặc sản của Việt Nam




Trái Khế 




Trái Đu Đủ



Mận Trắng



Mận Đỏ



Trái Xoài Màu Đỏ



Cây Xoài đỏ



Mít Tố Nữ



Mía



Thanh Long



Phật Thủ

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2013 19:31:34 bởi dzuylynh >
dzuylynh 27.11.2013 23:03:20 (permalink)
0


TẠ ƠN

ơn tổ quốc mớm cho ta lý tưởng
để xả thân này gìn giữ non sông
ơn Lạc Long Quân Âu Cơ huyền thọai
cho cháu con ta máu huyết tiên rồng
biết ngẫng cao đầu ngạo nghễ biển đông
ơn Mẹ Cha yêu ban cho vóc dáng
răn dạy bảo ban tỏ đạo làm người
tứ đức tam tòng trí nhân hiệp nghĩa
hiếu hạnh lễ ân sao đáp đền công
ơn hiền thê vẫn một đời tận tụy
mở rộng vòng tay nồng ấm yêu thương
ơn con trẻ biết xiển dương huyết thống
tiên liệt tổ tông lá ngọc cành vàng
sớm đã nên người hữu dụng tha hương
ơn đồng đội cũ tháng ngày chinh chiến
người đã vùi thây tiền tuyến sa trường
ơn những anh hùng vị quốc vong thân
vào thuở quê hương sa vào tay giặc
ơn chiến hữu ta thân tàn ma dại
đã lững quên đi một vạt hình hài
ở lại quê nhà thống khổ điêu linh
áp nhận đòn thù oan nghiệt vô nhân
của lũ cộng nô đê hèn bán nước
ơn ơi mũ sắt giày sault áo trận
cũng đã cho ta thỏa chí kiêu hùng
ơn anh những người thầy thuốc bao dung
trong biết bao lần đạn xẻ dao đâm
đêm ngày chữa ta vết thương chiến trận
ơn những hồn thơ và ơn vía nhạc
những đã cho ta sống thác vạn lần
để mấy đêm trăng thao thức bâng khuâng
mộng du bước giữa giấc trường lưu mộng
ơn tha hương chỗ trời vừa đủ rộng
để đại bàng gãy cánh gượng bay rong
đêm đêm mài tâm dưới ánh trăng loang
ngày ngày rèn dũa ý thân tu học
ơn những đọan đường trần gian gai góc
đã cho ta nhẫn nhục học làm Người

dzuylynh.cuốinẽothahương.thanksgiving2013  


<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2013 21:07:22 bởi dzuylynh >
da vàng 30.11.2013 03:45:57 (permalink)
0


Tạ Ơn Anh 

Anh không còn đôi chân
Lướt trên sàn khiêu vũ
Anh không còn đôi tay
Kê đầu em giấc ngủ

Anh không còn là người
Cũng không thành con thú
Môi anh sao mỉm cười
Mắt như vì tinh tú

Anh ngày xưa ngày xưa
Là thiên thần Mũ Đỏ
Chân anh mang giày saut
Tay lái dù trong gió

Hay anh là Nghĩa quân
Giữ làng cho dân ngủ
Hay anh là Mũ Xanh
Tuyến đầu anh trấn thủ

Đất mẹ chưa ru anh
Cuộc chiến tàn cờ rủ
Tay chân làm phân xanh
Vài ba bông dại nở

Xưa lựu đạn dao găm
Nay chiếc lon nho nhỏ
Xưa đánh pháo diệt tăng
Nay cơm thừa nước đổ

Xưa đồng đội như rừng
Gót giày vang mặt phố
Nay xa cách muôn trùng
Một thân nơi xó chợ

Những nguời hai mươi năm
Thoảng như cơn mộng dở
Còn mỗi khúc thân tàn
Vinh danh ngày tháng cũ


Đỗ Tiến Đức
da vàng 30.11.2013 03:48:03 (permalink)
0
 
 
 
Tạ Ơn Mẹ

(Viết thay lời những người con gốc Việt gửi đến các bà mẹ Hoa Kỳ đã dày công dưỡng dục)

Tạ ơn Mẹ, người không cùng huyết thống
Tóc mẹ vàng, da mẹ trắng như mây
Mẹ vớt con từ vực thẳm lưu đày
Nuôi con lớn bằng tình thương máu mủ

Tạ ơn Mẹ vì con mà lam lũ
Ngày qua ngày trong xưởng máy, nhà kho
Làm thêm giờ cho con được ấm no
Đêm lại thức dạy con từng tiếng Mỹ

Khác ngôn ngữ như ngăn thành, cách lũy
Mẹ dỗ con bằng ánh mắt, vòng tay
Mẹ gốc Âu, con gốc Á, khổ thay
Con là nợ, vì đâu mà mẹ gánh!

Mẹ biết con từ quê hương bất hạnh
Có lũ người hung ác tựa sài lang
Nuốt miền Nam bằng nanh vuốt bạo tàn
Đưa cả nước trở lại thời trung cổ

Cũng từ đó con như chim mất tổ
Tuổi còn thơ đã bỏ mẹ, lìa cha
Xuống thuyền đi trong nước mắt nhạt nhòa
Đem tính mạng gửi trên đầu ngọn sóng

Nhờ ơn Mẹ như trời cao biển rộng
Con mới còn sống sót đến ngày nay
Được nên người trên đất nước thứ hai
Niềm hãnh diện cho cả hai dân tộc

Trong hồn con mẹ rạng ngời ánh đuốc
Sáng bập bùng soi mỗi bước con đi
Lời Mẹ hiền con sẽ mãi còn ghi:
“Là dân Mỹ, nhưng đừng quên gốc Việt!”

Dâng lên Mẹ đóa hồng tươi thắm thiết
Chứa tình con từng cánh đỏ yêu thương
Mai con về quì hôn đất quê hương
Càng nhớ đến ngàn công ơn của Mẹ.

VŨ ĐÌNH TRƯỜNG
dzuylynh 30.11.2013 19:30:52 (permalink)
0
NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA CHÚNG TA

Người việt cộng xấu xí


Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa.
 
Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.
 
Cách đây đã lâu, tôi đọc “người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Đài Loan), chưa bàn tới hay/dở/đúng/sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn “Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” & nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này? 
Một đất nước mà hơn phân nửa các cô cậu tú tài đi thi cử nhân khoe rằng mình có quay cóp một cách hoàn toàn không có chút tự trọng (đó là được hỏi, còn báo chí không cần hỏi vẫn có những hình ảnh phao thi trắng cả trường thi! Vậy thì thi cái gì? Thi xem ai quay cóp giỏi hơn chăng?). Trong đó còn có cả những đứa trẻ bảo rằng năm nay không thi thì năm sau thi, chứ làm bài mà phỉ báng “thần tượng Su-Ju” của nó là nó không thi! Mặc cho bao nhiêu tâm sức, kỳ vọng của gia đình, nhà trường, xã hội – những nền tảng đã cho nó có được cuộc sống và kiến thức để mà tiếp cận được với Su-Ju danh giá của nó. Thế mà nó vẫn được rất nhiều đứa trẻ khác tung hô! Chính là những đứa trẻ sẵn lòng khóc lóc, quỳ gối, hôn ghế… trước thần tượng. Một dân tộc gì đã sản sinh và nuôi dạy ra một thế hệ kế thừa như thế?
 
Con nít nó học cha anh mà ra, chúng ta đã nuôi dạy trẻ con thành ra như thế sao? Đừng ai đổ thừa cho ai. Vì trường học đổ cho cha mẹ, cha mẹ đổ cho xã hội, xã hội đổ cho cha mẹ & nhà trường. Tóm lại, đừng đổ nữa. Hãy biết hốt về mình đi! Tất cả chúng ta là người lớn, chúng ta đều có lỗi.
 
Bởi người lớn có hơn gì? Một xã hội mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để duy trì sự thống trị trước nhân dân. Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường & trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có,… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm”. Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình”.
 
Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường. Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất. Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Đơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân & gia đình nó – nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Đừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ Đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động”.
 
Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết,…
 
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
 
Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức:
 
 
Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh & ức hiếp bên dưới. 
 
Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?!
 
Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!
 
Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sàigòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.
 
Bọn công bộc đó đã đẩy 2 mẹ con người phụ nữ nọ phải dùng đến cách phản kháng cuối cùng mà họ có là khỏa thân ở giữa đường để đòi lại công bằng. Vì trong tay họ còn có gì để chống lại chúng ngoài phẩm cách của người đàn bà vốn được coi là thiêng liêng? Họ dùng đến cách đó, và cuối cùng bị chúng lôi kéo dọc đường và nỗi oan của họ có ai thèm đoái tới?
 
Bọn công bộc đó đã đẩy đến đỉnh điểm hôm nay, một người mẹ uất ức tự thiêu trước cổng 1 cơ quan công quyền vì không còn sức để chịu đựng…
 
Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Đáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
 
Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác.
 
Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác!
 
Vì chúng ta lương thiện. Kẻ không lương thiện có những phản ứng tàn độc hơn, hoặc biến hẳn sang một trạng thái sống khác, như một sự kết tinh cao cấp hơn của một xã hội đương nhiên sẽ sản sinh ra nó.
 
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
 
Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật. Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.
 
Tôi đọc tin bọn chủ & lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng. Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt. Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp!
 
… còn rất nhiều tin.
 
Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế?
 
Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.
 
Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc”.
 
Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu,thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa. Vì hãy quên những hình tượng cách mạng cao đẹp trong văn chương hay cả âm nhạc của miền Bắc thời chiến tranh đi! Đó không phải là văn chương, nó là thuốc pháo, tìm cách dẫn dắt, thôi thúc người ta chém giết & chết. Không hơn không kém.
 
Các bạn có tìm kiếm giống tôi không? Và các bạn có tìm thấy không? Hay đầy rẫy xung quanh chúng ta chỉ có 3 loại:
- Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
- Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
- Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi! 
 
Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.
 
Còn những thứ hổ lốn lai căng phát trên TV, bán ngoài sạp báo mỗi ngày, tôi không dám kể tới, vì đó là nỗi kinh hoàng mà nếu phân tích thêm, chỉ muốn vứt cái đầu mình đi, không cần suy nghĩ nữa làm gì cho mệt óc.
 
Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi?
 
Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
 
Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản.
  
Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
 
 
Nghe nói cụ Tản Đà có câu: Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn! Cho nên quân ấy mới làm quan. Những gì độc ác, bẩn thỉu của cộng sản, những người khác đã nói đầy cả ra rồi, tôi nghĩ mình cũng không cần nhắc lại. Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
 
Ngoài sự cấu kết quyền lực – quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?
 
Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp.
 
Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ,… Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục,… thì họ còn sợ gì nữa?
 
Việc gì mà họ không dám làm?
 
Còn những kẻ yếu không có niềm tin là có Phật, có Chúa, có Thánh Allah luôn soi sáng mình, giúp đỡ mình, ngự trị trong mình, thì họ còn biết dựa vào đâu để tìm lại niềm lạc quan mà sống, mà tranh đấu để tự tìm lấy giá trị sống thiêng liêng mà đấng tạo hóa đã ban cho mỗi chúng ta?
 
Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?
 
Giữa sự hỗn loạn và hoang vu ấy, cái ác sẽ luôn luôn ngự trị, kẻ có sức mạnh sẽ luôn trấn áp chúng ta. Chúng ta – những kẻ được đến trường nhưng thật ra thất học, những kẻ nghĩ mình lương thiện nhưng thật ra không có lương tri, những kẻ đủ ăn mặc nhưng thật sự chưa hề nếm mùi vị hạnh phúc, những kẻ đọc sách, nghe nhạc mỗi ngày nhưng không biết đó chẳng phải là nghệ thuật đích thực, một nền nghệ thuật có thể soi sáng tâm hồn ta chứ không phải ru ta ngủ trong quên lãng. Những kẻ hoang mang không biết tin ai, không hiểu nên làm gì cho đúng.
 
Lúc đó, lúc hỗn loạn và hoang vu đó, anh cộng sản xuất hiện và nói:
Đời chúng mày chỉ cần độc lập – tự do – hạnh phúc.
 
Chúng ta tưởng thế là hay ho lắm! Dù nền độc lập này có mang lại tự do không? Có hạnh phúc không? Hay chúng ta đang cúi đầu nô dịch cho ai đây? Chúng ta thực chất đang sống thế nào đây? Và đang để lại cho con cháu chúng ta di sản gì?
 
Chúng ta đeo bám theo họ, quên cả chính bản thân mình, một con người, cần phải sống sao cho đúng nghĩa, đúng phẩm cách, hành động đúng theo những gì mà một con người có lương tri cần phải hành động.
 
Bạn có đang tự hào vì mình là người việt nam không? Hỡi những con người ấu trĩ mang trong mình một đinh ninh sắt đá là tôi rất tự hào vì tôi là người việt nam “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” đã từng đấu tranh thắng Mỹ, các bạn không thấy điều đó nó hết thời rồi à?
 
Ta thắng Mỹ để có một xã hội phồn vinh, một dân tộc được tôn trọng. Chứ còn thắng Tàu, thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng khắp nơi… Mà ngày nay những kẻ ta từng thắng đó, nó coi chúng ta còn không hơn con chó thì cái chiến thắng đó nhắc tới làm chi cho thêm nhục?
 
Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Đông”, “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn”,… để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Đĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?
 
Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.
 
Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.
 
 
 
Hanwonders

<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2013 20:24:16 bởi dzuylynh >
thiên thanh 30.11.2013 21:24:53 (permalink)
0

Dấu chấm đen trên tờ giấy trắng


....Tôi lớn lên như bao chàng trai khác, vẫn hỷ nộ ái ố cuộc đời; biết yêu, biết ghét, biết giận, nhưng chưa bao giờ tôi biết tha thứ cho lỗi lầm của ai và … tôi nhìn cuộc đời, nhìn mọi người bằng lăng kính của riêng mình ! Tôi có cái nhìn rất tinh tế nên tôi dễ nhận ra những điểm không tốt của người đối diện mình và cũng chính vì thế khiến tôi không có bạn nhiều.

Tôi quý mến tất cả, nhưng tôi không tha thứ cho ai dù vô tình hay cố ý chơi không đẹp với mình, và tôi sẽ tìm cách đối xử lại như chính họ đã làm với tôi …. Có thể như thế mà tôi trở thành người khó tánh nhất xóm.
Và một ngày…. Mọi suy nghĩ của tôi thay đổi hết khi một vị Sư về trú tại chùa.
Xóm tôi có một ngôi chùa nhỏ nằm chơi vơi giữa đồng. Ngôi chùa nền đất vách lá ngày ngày chỉ có một vị sư già trông coi. Ngoài việc làm đồng áng, trông coi mảnh vườn và sau những giờ học tôi rất thích đến ngôi chùa này. Giữa không gian yên tỉnh, tiếng chuông, tiếng mõ, hòa cùng tiếng tụng kinh của Sư âm vọng giữa không gian tĩnh mịch, khiến lòng tôi yên bình lắm.

Một hôm có một vị sư trẻ về trú tại chùa. Vị sư trẻ có một đôi mắt sáng, sáng đến nỗi bạn có thể soi đường trong bóng đêm và thầy có một nụ cười rất hiền, nụ cười chứa đựng niềm hạnh phúc vô biên. Tôi thích nói chuyện với thầy, vì ở Thầy tôi không tìm thấy được điểm xấu nào. Như hiểu được mọi suy nghĩ trong đầu tôi, một hôm sau buổi tan trường tôi không về nhà mà chạy thẳng vào chùa để được tụng kinh cùng Thầy khi Thầy cúng chiều. Tôi yên lặng lắng nghe từng lời Thầy tụng vì thầy có một giọng tụng rất hay như cuốn hút lòng người vào từng lời kinh, lời chú nguyện của thầy khi thầy cúng thí thực. Sau thời kinh, khi mà thầy đã yên vị tọa cụ, Thầy nắm tay tôi dẫn ra sau vườn ngồi vào chiếc bàn gỗ. Thầy rót cho tôi một tách trà nhạt, rồi Thầy hỏi tôi:
- Con có nhiều bạn không, sao trẻ em trong xóm thì nhiều mà chỉ mình con vào chùa, mấy em đó đâu sao không đi cùng con? 
- Dạ không, con không có bạn nhiều vì họ ai cũng xấu ! 
- Sao con nghĩ vậy ? Thầy hỏi với vẻ ngạc nhiên 
- Vì họ chửi thề, họ hổn hào, họ lười học, họ lười suy nghĩ. Thầy xoa đầu tôi cười rồi nói: 
- Để Thầy chỉ cho con điều này .
Rồi Thầy lấy ra một tờ giấy trắng, giấy trắng học trò, Thầy dùng bút lông nhỏ lên tờ giấy một chấm đen thật đen; Thầy giơ tờ giấy lên và hỏi: 
- Con có thấy gì không? 
Tôi nhanh miệng đáp mà không cần suy nghĩ: 
- Dạ bạch Thầy một chấm đen ạ. 
Thầy cười hỏi lại: Con nhìn rõ chưa nè? 
Dạ con nhìn thật rõ rồi, bạch Thầy - Tôi khẳng định lại 
Thầy cười tươi, nụ cười hiền hòa như chứa đựng cả tam thiên niềm an lạc vô biên: 
Sao con chỉ nhìn thấy chấm đen nhỏ trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy tờ giấy lớn trắng tinh thầy đang cầm? 
Tôi lặng im không nói được lời nào. 
Thầy tiếp: 
- Con người cũng vậy, không ai là hoàn thiện, cho nên Đức Phật mới thị hiện cõi đời này để giúp chúng sanh hoàn thiện tâm mình, giúp chúng sanh thánh thiện hơn, đạt được phật tánh (ngộ nhập Phật tri kiến) vì thể tánh chúng sanh và Phật không khác, chúng sanh cũng sẽ là những vị Phật của tương lai (ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành). Nếu con chỉ chầm chầm nhìn vào cái xấu của họ, con sẽ bỏ lỡ nhiều điểm tốt của họ, cũng như con chỉ nhìn thấy chấm đen trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy được tờ giấy trắng có chứa chấm đen nhỏ! Nếu con nhìn thấy điểm tốt của họ, con sẽ thấy ai cũng đáng yêu, ai cũng đáng kính cả, đó là tâm Phật trong mỗi con người luôn hiện hữu.
Niềm an lạc, sự yêu mến không phải người khác ban phát cho con mà chính con phải tạo ra nó...

Nguồn:email

<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2013 21:26:01 bởi thiên thanh >
thiên thanh 30.11.2013 21:31:09 (permalink)
0
Hai quả trứng gà và ông hàng xóm
 
 



Tháng 11 trời Connecticut bắt đầu lạnh, cái lạnh làm se cả lòng người xa xứ. Tôi bước đi chậm rãi, ngắm vội vài lá vàng rơi rụng. Trời trong xanh thì thầm gọi chào buổi sáng. Lần đầu tiên, tui được nhìn thấy mùa thu xứ Mỹ. Đã quá thu rồi! Ừ, vậy mà, thu vẫn đi êm đềm nhẹ nhàng vào lòng người thật khó tả!
 

(Note: Tất cả những hình trong bài này là hình minh họa)

Tui nghe tiếng má tui gọi ơi ới “Khanh ơi”. Tui giật thót mình, hồn thu đang dạt dào tự nhiên... bay mất. Tui lật đật quay đầu trở lại, thấy má tui đang đứng lớ ngớ bên ngoài cửa apartment (chà! có chuyện gì đây?) Má tui trả lời gọn lỏn “Cửa đóng rồi, cứng ngắc không mở được. Đang luộc 2 trứng gà, không vặn lửa lớn, nhưng để lâu cháy nhà.” Trời đất, tui nghe tới đây, hồn vía như lên tới tận mây xanh, mới qua Mỹ có 3 ngày đâu biết tiếng Anh tiếng em gì? Réo gọi ai đây, điện thoại cũng không có, tui phải làm sao bây giờ? Trời lạnh mà mồ hôi rịn ra ướt cả lưng áo.
 


Tự nhiên như có phép lạ, một ông già Mỹ trắng lù lù thò cái đầu từ cửa sổ bên cạnh nhà ra (chắc là nghe tiếng động). Má tui đứng mà nhảy tưng tưng, ông bước ra ngoài, rồi hỏi một tràng tiếng Mỹ, tui không hiểu gì hết (biết trả lời lại chết liền!) Tui nhìn qua nhìn lại, má tui nhanh như hỏa tiễn thời chiến tranh VN, xáp tới ổng, giơ hai tay lên làm dấu như 2 quả trứng, ổng lắc đầu. Má tui tiến thêm bước nữa, đưa hai tay lên (cong ngón cái và ngón trỏ lại với nhau) tạo thành hình tròn rồi chỉ vào bộ ngực của má tui (hình như trên đời này, khi không còn cách nào nói cho đối phương hiểu, chỉ còn cách là làm tín hiệu có sẵn ngay trước mắt). Giống như 2 quả trứng, ổng cũng lắc đầu nguầy nguậy.

Quýnh quáng quá, như là phản xạ tự nhiên, má tui tiến sát vào ổng, và chỉ gần phía dưới bụng (chỗ hiểm) ý nói là giống 2 quả trứng (chà! cái này mới là ghê chứ) rồi đưa tay về phía cửa đang đóng kín. Ông già sợ tái xanh cả mặt mày, ổng lui ra, ổng né. Ổng càng né, má tui càng xáp vô, đến khi nào chỉ đúng “mục tiêu” thì thôi. Mắt ông mở tròn xoe, ổng nhìn má tui như thể nhìn người hành tinh xuống, còn má tui nhìn ổng như thể là ông không có thật trên đời! Rồi ông cuống cuồng chạy vào nhà lấy phone, tui hiểu ngay ý má tui, tui cười chịu không nổi, tui cười tới đâu, tui sởn gai ốc tới đó. Tui thấy ông nói xí xô xí xào gì đó trong phone; không đầy năm phút sau, một đoàn hùng hậu 6 chiếc, xe chữa lửa, cảnh sát một toán người tiến đến. Xe hú còi inh ỏi náo động xé toạc bầu không khí đầy thu vàng đang êm ả của xóm tui. Tui tá hỏa tam tinh, má tui thì xụi lơ, teo héo! Tui nghĩ bụng phen này chết chắc, má tui chắc là bị bắt quá vì cái tội xáp vô ông già Mỹ kia.




Ngay lập tức police bước tới hỏi một tràng tiếng Mỹ (tui và má tui là dân quê thứ thiệt, đi qua Mỹ mà còn đòi đem theo một cặp gà con trống mái gầy giống cho nó đẻ, thì lấy đâu ra tiếng Mỹ mà học). Mà cũng phải, thử nghĩ lại coi, lúc đó sợ cháy nhà, sợ bị bắt muốn chết giấc, hồn vía mất tiêu lấy đâu ra từ ngữ mà nói lại. Một chữ thank you cũng quên tuốt luốt. Tui trả lời bằng động từ tu quơ, quơ qua, quơ lại, Má tui một lần nữa soạn lại “bổn cũ”. Lần này ngay ông police mà tiến tới, đưa hai tay lên ra dấu như 2 quả trứng chỉ vào “chỗ hiểm”, ông police lùi lại, rồi má tui đến đập cánh cửa. Ngó chừng như ổng hiểu ý, họ nạy cửa bung ra. Má tui te te chạy vào: 2 quả trứng gà sắp sửa nổ tung, vì nồi nước đã cạn queo. Mùi khen khét bốc lên như chờ đợi mời mọc mọi người.

Lúc này ông hàng xóm nhìn má tui từ đầu cho tới chân, ông bỗng cười sặc sụa, cười ngặt nghẽo, cười muốn tắt hơi. Rồi mọi người cùng cười vang. Tui mừng rơn trong bụng. Thoát nạn!
 


Rồi, mùa Thu đi, mùa Đông lại đến. Ông già hàng xóm ấy trở nên thân thiết hơn, gia đình chúng tôi biết tên ông là David. Mà lạ thiệt, má tui không chịu kêu tên đó mà cứ gọi là ông “ÉT” (egg) cho dễ nhớ mà! Cứ mỗi tuần đều đặn, ông ghé nhà tui, tặng cho gia đình tui một vỉ trứng gà. Có hôm vui thiệt, má tui tản bộ ra đầu ngõ (thèm thịt gà nguyên con nấu cháo), vừa đến cửa tiệm quên mất từ con gà. Má tui đưa hai tay lên làm giống như 2 cánh gà đập phành phạch vào đùi, miệng thì kêu ò ó o o như tiếng gà gáy. Ông Mỹ bán hàng mắt như muốn nổ đom đóm, đứng như trời trồng. Bỗng đâu ông già hàng xóm xuất hiện, tới làm thông dịch, nghe thấy “hiểu liền!” biểu đem ra một con gà cho má tui. Vậy đó, ông còn làm tài xế cho cả gia đình tui, chở đi shopping, đi chợ VN, đi học ESL, có khi ông ngồi đợi cả buổi.

Tui kể đến chuyện ngứa. Đầu mùa Đông tới, da tự nhiên ngứa, ngứa gì mà ngứa gãi muốn điên lên, tụi tui đi ra tiệm thuốc đem theo ông ET hàng xóm (thông dịch viên bất đắc dĩ). Tui chỉ cần ra dấu, cởi áo lạnh ra, xắn tay áo lên, gãi “ rột” một cái, là ông biết ý ngay, mua liền cho 1 chai thuốc ngứa.
 


Vậy đó, rồi ông vui lây cùng chúng tôi theo năm tháng, cho đến ngày mà má tui biết được bập bẹ vài chữ. Hôm đó, ông đem trứng gà cho nhà tui, má tui không nhận vì trong tủ đầy nhóc trứng rồi, Lần này thì má tui nhẹ nhàng say:  “No, thank you, have a nice day,” gọn ơ, ngọt xớt! Mặt ông cười, nụ cười chất ngất một niềm vui, vui như đón bình minh. Ừ, phải rồi, ông đang đón một bình minh của sự đổi đời của cả một gia đình trước mặt ông mà ông không hề hay biết. Bình minh của những con người mới đang bước đi chập chững để tạo dựng cuộc sống ngay trên đất nước ông... Và ông cùng đồng hành với chúng tôi trong những năm tháng đầu tiên mà không mệt mỏi. Mà mệt mỏi làm sao được chứ, khi mà trái tim ông đang vui sướng san sẻ tình thương cho người đang đón nhận.
 


Đã bao nhiêu năm rồi, bây giờ hỏi lại má tui, má tui nói nhớ ông “ET” quá chừng luôn. Rồi má tui cười xoà, nụ cười có nhiều kỷ niệm. Sáng nay, hai quả trứng gà “ốp-la” được đứa con gái tui bày ra bàn chờ điểm tâm, tui nhìn mà cười tíu tít, nó hỏi “làm gì mà mom cười vui vẻ quá vậy!” Trời đất, nó đâu có biết. Có một ngày nọ, lâu lắm rồi… hai quả trứng gà như câu chuyện hài đã đi vào lòng người thật đậm đà khó quên. Có diễm phúc nào bằng khi mà tui đang có thêm một quê hương, một quê hương mới, một quê hương không sinh ra tui nhưng ràng rịt bước chân tui đến cuối cuộc đời.

Mùa Thu đến, mùa thu mênh mang ngọt ngào chuyên chở những dòng ký ức xa xôi để lại trong lòng người thêm nhiều nỗi niềm nhung nhớ.



Tui Tạ ơn Trời, tui cám ơn đời, tui cám ơn người, tui cám ơn vùng đất đã ưu ái cưu mang tui trong những ngày khốn khó... Hình như mắt tui cay sè...
 

 Bảo Huân


 
nguồn: email
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2013 21:41:44 bởi thiên thanh >
Thay đổi trang: << < 282930 > >> | Trang 28 của 58 trang, bài viết từ 406 đến 420 trên tổng số 867 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9