GIAI ĐIỆU PHÙ TRẦM
Thay đổi trang: << < 525354 > >> | Trang 53 của 58 trang, bài viết từ 781 đến 795 trên tổng số 867 bài trong đề mục
sen dat 01.01.2015 21:22:26 (permalink)
0
Đầu năm 2015 Sen Đất xin chúc toàn thể anh chị em trong mục tiêu khiển một năm mói rạng rõ niềm vui tưng bừng như chiếc giỏ hoa này. Và để đón mừng năm mới SD mang vào đây một truyện dịch để mọi người đọc cho vui ngày đầu năm dương lịch nha!
Forever after – Short story by Jim Thompson
Mãi mãi về sau  
Nguyễn minh Trân chuyển ngữ
Khi Ardis Clinton mở cánh cửa sau khu chung cư nàng ở và nhìn thấy người tình thì chỉ còn thiếu vài phút nữa là đến năm giờ. Anh chàng là một người còn trẻ có đôi mắt thô lố như mắt bò, với bộ tóc đen quăn bù xù một đống. Anh ta làm công việc rửa chén cho nhà Joe’s Diner ở ngay phía bên kia con hẻm.
Họ ôm nhau say đắm. Thân thể nàng chạm sát vào con dao cắt thịt được giấu trong cái áo sơ mi của anh ta khiến người Ardis run lên háo hức. Một lát nữa thôi, tất cả sẽ kết thúc. Gã chồng ngu đần của nàng sẽ phải chết. Gã và những lời nói chuyện vớ vẩn ngớ ngẩn của gã. – tất cả những buồn chán khó chịu  sẽ mãi mãi không còn nữa. Thế là với hai mươi ngàn tiền bảo hiểm, mười ngàn đôla tiền đền bù gấp đôi…
Nàng thì thầm: “ Rồi đây chúng ta sẽ được hạnh phúc Tony à” “Anh sẽ được sở hữu một chỗ riêng tư, một nhà hàng ăn uống nho nhỏ đích thực theo kiểu mà người ta thường gọi là quán ba ấm cúng thân mật đấy, và thế là anh chỉ việc đánh một bộ đồ vét vào, điều hành quán ba, lượn lờ qua lại chỉ tay năm ngón và-”
“Và chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau,” Tony nói “Chỉ có em, anh, và em bé, cùng nhau sánh bước trên đường đời”
Ardis bỗng giật nẩy người. Nàng đẩy anh chàng ra, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đẹp trai ngơ ngơ của anh ta. “Đừng” nàng quát lên.”Đừng nói những lời như thế! Em đã dặn đi dặn lại anh là không được để lộ ra điều đó, và nếu còn phải dặn anh một lần nữa, em sẽ!-”
“Nhưng anh có nói gì đâu?” anh chàng cãi lại. “Anh đâu có nói gì.”
“Được rồi...”Nàng lấy lại bình tĩnh cố nở một nụ cười. “Không sao cả anh yêu. Anh không có được những cơ hội, và thật ra chúng ta cũng không có dịp để tìm hiểu nhau- vì vậy thôi bỏ qua đi. Mọi việc sẽ khác khi chúng ta cưới nhau.” Nàng vỗ nhẹ má , hôn anh chàng một lần nữa. " Anh ra ngoài từ bữa ăn tối, đúng không?  Không ai thấy anh đó chứ?."
"Ừ...ừ anh đã dọn sẵn món chưng cách thủy cho Joe, còn cô hầu bàn thì đang ở phía trước cửa hàng, em biết rồi chứ gì, còn mãi đổ đường đầy vào chén, chêm cho đầy bình rắc muối và tiêu  như mọi khi cô ta vẫn làm ngay trước bữa ăn tối đó mà. Và-"
"Tốt. Giờ, giả dụ như có ai đó quay vào bếp và phát giác ra anh không có ở đó. Anh sẽ phải bịa chuyện sao đây?"
"Được thôi...thì anh nói mình ra ngoài hẻm đổ rác." Anh ta vội vàng chữa lại " Ý anh nói có thể là vậy. Hoặc anh nói là mình xuống tầng hầm lấy thêm ít đồ cũng nên. Hoặc có thể nói mình đang ở nhà vệ sinh cũng được,  ý anh là – hay là-”
“Tốt” Ardis nói giọng tán thành. Đừng có mà  nói thật anh đã ở đâu đấy nhé, do đó họ không thể chứng minh rằng anh đã ở đấy. Đừng có nhớ mình đã ở đâu, hiểu chưa nào anh yêu? Có khối chỗ anh có thể bịa ra nơi mình đã ở.”
Tony gật gù. Khi liếc nhìn căn phòng ngủ phía sau nàng, anh ta nhíu mày lo lắng: “Tại sao em tính làm điều đó lúc này hả em? Anh biết vụ này trông giống như một vụ cướp. Thế nhưng hãy dọn dẹp phòng ngay trước khi ông ta vào đây.
“Không còn thời gian nữa đâu. Đừng lo Tony à. Em sẽ khép cửa phòng lại”
“Nhưng ông ta có thể mở cửa và nhìn vào.  và nếu ông ta thấy tất cả các ngăn quần áo bị lộn tùng phèo, và-”
Ổng không nhìn đâu! Ổng không nhìn vào phòng ngủ đâu. Em biết rõ ông ta sẽ làm gì, biết chính xác ông ta sẽ nói gì, từ khi lấy nhau về đến nay ông ta  luôn nói và làm cứ y chang như vậy. Toàn những điều ngớ ngẩn khùng điên thôi,  chán mớ đời!.
 Nàng bất chợt dừng lại khi nhận ra mình đang lớn giọng. “Mà thôi hãy quên đi” nàng nói và cố gượng cười.” “Ông ta sẽ không gây cho tụi mình chút khó khăn nào đâu”
“Em nói sao anh biết vậy,” Tony ngoan ngoãn gật đầu. Nếu em nói thế ắt là phải thế rồi, Ardis à.”
Nhưng vẫn có rắc rối từ các nhân viên cảnh sát. Anh à, em biết mình đã cảnh báo anh về điều này rồi. Thế nhưng sự việc có thể sẽ xấu đi, tệ hại  hơn bất cứ gì mà anh đã từng trải qua đó.  Họ có thể sẽ chẳng có bằng chứng gì. Nhưng chắc chắn họ sẽ đặt nghi vấn nếu như anh bắt đầu kể ra hay công nhận bất cứ gì.
“Anh sẽ không nói đâu. Họ sẽ không moi được gì ở anh-”
“Anh có chắc không đó? Họ sẽ tìm cách đánh lừa anh. Có thể họ sẽ nói với anh là em đã thú nhận rồi. Họ có thể còn ép cung hành hạ anh. Bởi vậy nếu anh không hoàn toàn chắc chắn …”
“Họ sẽ không khai thác được gì ở anh,” anh chàng lập lại chắc nịch. “Anh sẽ không nói”
Khi quan sát dò xét thái độ anh ta, Ardis hiểu là anh ta sẽ không nói.
Nàng dẫn chàng đi xuống căn phòng lớn để tới phòng tắm. Anh chàng vén rèm phòng tắm bước vào bồn. Rút đôi găng  từ trong túi ra đeo vào tay. Với vẻ vụng về lúng túng anh ta quờ quạng rờ rẫm con dao cắt thịt sau chiếc áo sơ mi.
“Ardis này, hãy nghĩ lại đi em yêu.”
“Ơ kìa, còn nghĩ gì nữa kia chứ?”
“Có cần thiết là anh phải đấm em không? Anh không thể ngay cả chỉ hẩy nhẹ em nữa là, hay là-”
“Không anh yêu à” Nàng khẽ khàng nói. “Anh phải đấm em. Phải làm cho vụ này trông giống như một vụ cướp. Nếu anh giết chồng em mà không hề làm gì em, vậy thì anh hiểu sự việc sẽ ra sao rồi đó.”
“Nhưng anh chưa bao giờ gây thương tích cho một phụ nữ nào, không một phụ nữ nào cả em biết không? Lỡ  anh ra tay đánh em quá nặng thì sao, và-”
“Này Tony!”
“Thôi được rồi,” Anh chàng càu nhàu: “Anh không thích đánh em nhưng đành phải xuống tay  thôi”
Ardis rót vào tai anh chàng những lời ngọt ngào âu yếm. Sau đó hôn nhanh lên môi chàng và quay trở lại phòng khách. Bây giờ là năm giờ mười lăm –còn đúng năm phút- tính  chính xác cho đến lúc  chồng nàng, ông Bill trở về nhà.
Khép cánh cửa phòng ngủ, nàng ngả người trên cái ghế bành dài. Cái váy lót ngủ buông lơi hững hờ, và nàng cứ để như thế, mỉm cười vẻ đắc ý khi nhìn ngắm từ trên xuống dưới đường cong của cặp đùi. Hãy cho ông ta một  cơ may được phấn khích vui thú nàng nghĩ thầm. Trước khi  ông ta vỡ lẽ ra hãy cứ để cho ông ta rửa mắt thoải mái lần cuối.
Nhưng rồi sắc mặt nàng chợt biến đổi. Uể oải chán chường xen lẫn phẫn uất nàng kéo váy lót phủ đôi chân. Vì rằng Bill đương nhiên sẽ chẳng bao giờ để ý đến. Dù cho nàng có đeo một cái khoen ở lỗ mũi,vẽ một tâm điểm lồ lộ ở rốn thì ông ta cũng chả nhìn tới. Phải chi ông ta để ý đến , chỉ cần một lời hỏi han ân cần một chút…
Phải chi ông ta hành động khác đi, nói và làm mọi thứ khác đi một chút thôi …
Nhưng ông ta không hề làm. .Có thể ông ta không có khả năng làm được như vậy. Vậy nàng còn có thể hành động gì khác đây ngoài cái mà nàng đang làm? Nàng có thể ly dị được, chắc chắn rồi, thế nhưng đó là tất cả gì nàng có thể  nhận được. Không tiền; Không có gì để xây dựng cuộc sống mới. Trắng tay sau mười lăm năm sống trong tâm trạng mòn mỏi điên dại.
Đó chính là lỗi của ông ta. Nàng chua xót nghĩ thầm. Nếu như phải chung sống hòa hợp với ông ta chỉ thêm một đêm hay ngay cả là một giờ nữa thôi thì mình cũng không thể chịu được nữa.
Nàng nghe tiếng bước chân nặng nề ở hành lang. Sau đó là  tiếng tra chìa vào ổ khóa, và Bill bước vào. Ông là một kỹ sư cơ khí. Một người đàn ông có vóc dáng chắc nụi vào khoảng bốn mươi lăm tuổi. Cặp kính gọng vàng lỗi thời trên sóng mũi to ngắn khiến mặt ông trông nghiêm nghị như một con cú vọ.
Ông ta vừa đặt cái hộp đựng thức ăn bữa trưa xuống vừa nói “Thế đấy, cày ăn từng bữa, làm ngày nào xào ngày đó”
Ardis nhăn mặt khó chịu. Ông ta lê bước tới chiếc ghế bành, cúi xuống hôn phớt trên má nàng. “Chà cả ngày giờ mới thấy mặt,” rồi hỏi. “ Hôm nay bữa ăn tối chúng ta có món gì đây?”
Ardis nghiến răng lại. Không nên gây chuyện lúc này. Trong vài phút nữa thôi sự việc sẽ kết thúc. Nhưng rồi, bằng cách này hay cách khác thế nào cũng phải phát cáu..  Ông ta cứ luôn khiến nàng tức uất lên như vậy.
“Anh Bill này…nàng nở một nụ cười ma mị khêu gợi, từ từ trút bỏ áo lót ngủ ra “Anh thấy em thế nào hả Bill?”
“Được đấy” Ông ta  ngoác mồm ngáp một cái “Tuy nhiên có một lỗ thủng ở quần lót.” “ Hãy nói xem hôm nay chúng ta dùng gì buổi tối?”
“Có canh, món lòng, món rau trộn.”
“Nghe có vẻ ngon đấy! Phòng tắm chúng ta đã có nước nóng chưa?”.
Ardis nín thở cố dằn lòng xuống rồi lại thở hắt ra  nghe như thể một tiếng rên ấm ức. “Đương nhiên là có nước nóng rồi! Chúng ta lúc nào mà chả tắm nước nóng?. Có phải vậy không nào? Tai sao mỗi tối anh lại cứ phải hỏi như vậy?”
“Hỏi vậy thì có gì mà em nổi nóng kia chứ? Ông ta nhún vai. “ Vậy thì cứ việc đoán là  anh sẽ vào bồn tắm đi nhé”
Ông lê bước đi ra, xuống căn phòng lớn. Ardis nghe cánh cửa phòng tắm mở ra và đóng lại. Nàng vụt đứng dậy, lại gần máy điện thoại chờ đợi. Cánh cửa lại bật mở và Tony từ phòng lớn chạy thật nhanh lên.
Anh ta đã rửa con dao phay. Trong khi anh ta đang vội vã giấu con dao vào trong cái áo sơ mi của mình, Ardis bấm điện thoại. “Cứu với” Nàng giả giọng thều thào yếu ớt. “Cứu…cảnh sát ơi…đồ giết người!”
Nàng để cái ống nghe rớt trên sàn, thì thào với Tony: “Ông ta đã chết rồi chứ? Anh có chắc không đấy?
Ồ chắc chứ, anh chắc chắn mà! Giờ làm sao đây?
Được rồi, giờ chỉ còn mỗi một việc nữa thôi…
Anh không thể Ardis, anh không thể đánh em, anh-”
Đấm em ngay đi. Nàng hất mặt ra lệnh . Tony, em nói anh hãy đấm em đi!”
Thế là anh chàng ra tay đấm nàng. Đầu óc lắc lư choáng váng  rồi tất cả biến mất. Nàng lặng lẽ gục xuống trên sàn nhà.
Khi nàng hồi tỉnh, nàng đã nằm dài trên chiếc ghế bành. Người đàn ông vóc dáng bệ vệ, một thám tử đang ngồi lù lù cạnh đó,  một người trẻ trong áo khoác trắng với cái ống nghe quanh cổ thấp thoáng sát bên.
Chưa bao giờ trong đời nàng cảm thấy khỏe khoắn như lúc này. Ngay cả phần dưới mặt, nơi Tony đã đánh nàng, cũng không hề đau đớn mới lạ chứ. Tuy thế, bởi vì đây là điều nàng cần phải thực hiện nên nàng rên lên khe khẽ, giọng thều thào
“Tôi đang ở đâu đây? Cái gì đã xảy ra vậy?
“Trung úy Powers đây ” viên thám tử lên tiếng “Xin  hãy kể cho tôi biết sự việc gì đã xảy ra, thưa bà Clinton.”
“Tôi…tôi không nhớ. Tôi muốn nói, chỉ nhớ được lúc chồng tôi vừa mới về nhà và đi vào phòng tắm. Thế rồi có tiếng gõ cửa, tôi nghĩ đó là thằng nhỏ đưa báo hay ai đó tựa như thế. Vậy nên-”
“Bà mở cửa thế là hắn ta chạy vào và tấn công bà phải không?. Rồi sao nữa?”
“Đúng vậy, thế rồi hắn chạy vội vào phòng ngủ và bắt đầu lục lọi. Mở tung các ngăn tủ ra, và-”
Mà hắn ta tìm gì trong đó thưa bà Clinton? . Bà đâu có số tiền nào đáng kể  phải vậy không? Hoặc bất cứ nữ trang nào ngoài thứ mà bà đang đeo trên người? Cũng không phải là số tiền lương hàng ngày của chồng bà phải vậy không?
Đúng vậy, không phải- Nhưng mà”
Sao ạ?
Tôi không biết. Có thể hắn ta bị điên. Tất cả những gì tôi biết được là điều hắn ta đã gây ra mà thôi.
Tôi  hiểu rồi. Theo tôi thì tên này coi bộ hành động khá là mưu mô lớp lang đấy. Tại làm sao mà chồng bà đã không hề nghe thấy gì cả vậy?
Ổng không thể nghe được. Ông đang tháo nước tắm mà, và,” Nàng kịp dừng lại, nỗi sợ hãi  làm cổ họng như nghẹn lại.
Trung úy Power toét miệng cười quái đản.
“Bị  hớ rồi phải không bà Clinton?”
“Tôi không hiểu ông ám chỉ gì?”
“Thôi đi đừng đóng kịch nữa! Cái bồn tắm khô như cái lò sấy ấy. Vòi tắm có mở đâu, và bà biết tại sao nó lại không được mở mà. Vì có một gã đang đứng trong đó”
Nh…nhưng- tôi không biết gì cả. Tôi đã bất tỉnh, và”
“Vậy thì tai sao bà lại biết điều đã xảy ra? Làm sao bà biết gã này vào phòng ngủ và lục lọi tứ tung?” Và tại sao bà lại gọi được điện thoại?”
Đúng, tôi…tôi đã không hoàn toàn bất tỉnh. Tôi nhận biết tình tiết xảy ra một cách lơ mơ.
“Giờ bà hãy nghe  đây,” giọng ông ta đanh lại. “Bà đã sắp đặt trước cuộc gọi này – đúng vậy, tôi muốn nói đây là cú điện thoại giả mạo - máy nhận được cuộc gọi vào lúc năm giờ hai mươi ba phút. Tình cờ khi ấy có một chiếc xe tuần tra của cảnh sát ở ngay đấy trong khu chung cư, do đó hai phút sau, vào lúc năm giờ hai mươi lăm phút các nhân viên cảnh sát đã có mặt tại đây trong nhà bà. Lúc đó bà đã bất tỉnh , tính cũng đã được hơn một giờ rồi. Bà chỉ hồi tỉnh vừa mới đây thôi.”
Đầu óc Ardis lùng bùng quay cuồng. Thế rồi bỗng dưng sáng suốt hẳn ra, đầu óc trầm tĩnh lại không một chút nao núng.
“Tôi không hiểu điều ông đang ám chỉ là gì thưa trung úy. Nếu ông cho rằng tôi đã lầm lẫn, nhập nhằng. Rằng là chắc tôi  mơ hay tưởng tượng một số điều tôi đã trình bày với ông – tôi sẽ chấp nhận thôi.”
“Bà hiểu tôi đang nói gì mà! Tôi nói là không một ai có thể vào và ra khỏi nơi đây, cũng như tạo ra vụ này chỉ trong vòng có hai phút được!.”
“Thế thì hẳn là máy điện thoại đã lầm lẫn về thời gian rồi,” Ardis reo lên. “Tôi không còn cách nào khác để giải thích điều này”
Power làu bàu trong mồm.  Ông ta nói ông ta có thể giải thích rõ hơn cho nàng hiểu- và rồi ông trình bày với nàng. Một sự giải thích hợp lý. Ardis lắng nghe, cự nự khe khẽ.
“Điều này thật nực cười vô lý quá trung úy à. Tôi chả quan tâm đến bất cứ điều vớ vẩn ba láp nào ông có thể đã nghe được, tôi không biết tên Tony này là ai cả. Và điều chắc chắn hơn cả là tôi  không âm mưu với hắn ta hoặc bất cứ ai khác để giết chồng. Tại sao lại thế chứ?”
“Hăn ta nói là bà đã cùng lập mưu. Chúng tôi đã có được chữ ký thú nhận từ hắn ta.”
“Ông có thật ư?
 Thế nhưng lẽ đương nhiên là bọn họ chả lấy được gì đâu. Họ có thể đã phát giác ra Tony, nhưng anh ta sẽ không bao giờ nói “ Điều đó  khó mà minh chứng được bất cứ gì phải vậy không?”
Nào, bây giờ  bà  hãy nghe tôi đi  bà Clinton à! Chẳng lẽ bà lại nghĩ thế.
À mà này, chồng tôi sao rồi? Tôi hy vọng là anh ấy không bị trọng thương.
Viên trung úy găt lên:_Anh ấy ra sao à? Còn làm sao nữa sau khi bị hành hung kia chứ” Ông ta ngừng nói đôi mắt quắc lên.
“Thật sự thì” ông ta nói lớn “ông ấy rồi sẽ ổn thôi. Ông ta bị thương khá nặng, nhưng ông ta có khả năng cung cấp cho chúng tôi một bản cung khai, và-”
“Tôi mừng quá. Thế nhưng sao ông còn tra hỏi tôi làm gì nữa?” Lại một sự lừa phỉnh khác đây. Bill hẳn là đã chết rồi. “Nếu như anh ấy cho ông lời khai thì ông hẳn  đã biết  rằng tất cả mọi điều đã xảy ra giống y như tôi  nói chứ”
Nàng nhìn ông ta với vẻ chế diễu chờ đợi câu trả lời..
Power nhíu mày  vẻ mặt nghiêm khắc của ông ta nhăn lại hằn học.
“Phải đấy” Cuối cùng ông ta lên tiếng: “ Phải đấy, bà Clinton à. Chồng bà đã chết. Chúng tôi không có bất cứ lời khai nào từ ông ta và chúng tôi không có bất cứ lời thú nhận nào từ Tony.”
Đúng vậy à?
Nhưng chúng tôi biết bà có tội và bà cũng thừa biết rằng bà là tội phạm . Tốt hơn là bà nên nhận lỗi đi trong lúc bà còn có thể..
Trong lúc còn có thể là sao?
“Bác sĩ này” Powers hất đầu về phía vị bác sĩ, về phía người đàn ông nhìn trông có vẻ như một bác sĩ. “ Hãy nói rõ bệnh tình đi bác sĩ à. Hãy nói cho bà ấy biết là bạn trai bà đã đánh bà hơi bị quá tay”
Người đàn ông ngập ngừng tiến lại. Anh ta lên tiếng: “Tôi lấy làm tiếc thưa bà Clinton. Bà đã bị thương rất trầm trọng.
“Tôi  bị thương nặng ư?” Ardis cười mỉm. “Tôi cảm thấy mình khỏe mà,”
“Tôi không nghĩ là bà khỏe” vị bác sĩ nói một cách nghiêm chỉnh “ Đó là sự thực. Bà nói bà không cảm thấy đau đớn gì cả.  Bà biết đó,với một vết thương như của bà thì bà không thể cảm giác gì được nữa.”
“Hãy cút đi” Ardis nói “Cả hai người hãy cút đi”
“Thưa bà Clinton, xin bà hãy tin tôi, đây không phải là sự lừa gạt. Tôi không muốn cảnh báo bà, nhưng-”
“Thế thì đừng hòng mà cảnh báo” nàng nói. “Đừng có hòng làm tôi khiếp hãi được tí tẹo nào đâu nhé thưa ông. Giờ thì biến đi cho khuất mắt.”
Nàng khép mắt và cứ nhắm nghiền thế. Cuối cùng, khi nàng mở mắt ra, Powers và tên bác sĩ – nếu thật sự anh ta là bác sĩ đã đi khỏi. Và căn phòng chìm trong bóng tối.
Nàng nằm đó mỉm cười một mình, tự chúc mừng mình. Bên ngoài hành lang, nàng nghe tiếng lê bước đang tới gần, nàng phát hoảng một lúc. Thế rồi, nhớ ra, nàng lại bình thản trở lại.
Đương nhiên không phải là Bill rồi. Nàng đã thoát được con người xuẩn ngốc đó mãi mãi rồi. Ông ta đã làm cho nàng hóa điên lên, khiến cho nàng không thể chịu được thêm một phút nào nữa nếu như cuộc sống của nàng còn dựa dẫm vào ông ta. Thế nhưng giờ thì…
Bước chân ngừng lại trước cửa phòng nàng. Tiêng chìa khóa tra vào xoay vòng, cửa mở ra và đóng lại.
Có tiếng lịch kịch của cái hộp đựng thức ăn trưa được đặt xuống;và rồi một giọng nói quen thuộc vang lên-với những lời ngớ ngẩn quen quen: Thế đấy, cày ăn từng bữa, làm ngày nào xào ngày ấy.
 Miệng Ardis mím chặt lại; từ từ nhếch lên, thành một cái cười ranh mãnh. Vậy là họ chưa chịu từ bỏ kia đấy! Họ đang bày trò lừa bịp lần cuối đây. Được thôi, chúng bây cứ việc giở trò đi, bà sẽ chơi đến cùng với bây.
Người đàn ông lê bước đi ngang phòng, cúi xuống, và hôn khẽ lên má. “Cả ngày giờ mới nhìn thấy mặt”. “Hôm nay bữa ăn tối có gì vậy?”
“Bill…” Ardis lên tiếng “Anh nhìn thấy em thế nào hả anh?
“Được đấy. Mặc dù có một vết son nhòe trên môi. Bữa ăn tối có món gì vậy em?
Chim cú hầm nhừ đấy! Giờ hãy nói đi thưa ông. Chả hay ông là ai vậy?
Chà coi bộ ngon đấy! Phòng tắm chúng ta đã có nước nóng chưa em?
Đương nhiên là có nước nóng rồi! Lúc nào mà chả có kia chứ? Sao anh luôn cứ phải hỏi nếu- nếu-’
Nàng không thể nói hết trọn câu được. Ngay cả đây là một trò đùa – ngay cả ai đó làm bộ nói và hành động giống y chang ông ta đi nữa – thì cũng quá sức chịu đựng.
Ô…ông hãy ra khỏi đây ngay! Giọng nàng rung lên “Tôi không chịu nỗi điều này nữa! Tôi kh…không thể chịu được điều này nữa đâu! Tôi đã phải chịu đựng nó mười lăm năm nay rồi, và-”
Hỏi vậy thì có gì mà nổi nóng kia chứ? Ông ta nói. “Vậy thì cứ việc đoán là anh sẽ vào phòng tắm đi nhé”
Hãy ngừng đi! Ngừng đi! Tiếng gào thét của nàng tràn ngập căn phòng…những tiếng thét  âm thầm lướt đi trong tĩnh lặng. “Đó là ông ta- Ông ta đã chết rồi mà! Mình biết là ổng đã chết rồi! Ổng đã chết, và mình không thể nào chung sống với ổng thêm một phút nào nữa. Và-và-!”
Nếu anh là em, anh sẽ không bao giờ dám đánh cuộc số phận như thế, giọng ông ta dịu dàng cất lên Không dám đánh liều để rồi bị gãy cổ như em đâu em ạ!
Ông ta lê bước đi ra, hướng về căn phòng tắm, một căn phòng tắm hiện hữu đâu đó trong cõi Vĩnh Hằng.
Nếu bạn nào muốn đọc bản tiếng Anh xin hyax chờ Sen Đất sẽ đăng bản tiếng Anh trong phòng ngoại văn sau nha!

<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.01.2015 21:29:45 bởi sen dat >
Attached Image(s)
thiên thanh 02.01.2015 02:14:02 (permalink)
0


 

* * * 
 
 
kính chúc ca nhạc sĩ Dzuylynh và GĐPT 
một Năm Mới 2015 thật nhiều niềm vui và tốt đẹp 
 
 
 
 
 
 
dzuylynh 02.01.2015 06:15:07 (permalink)
0
giaiđiệuphùtrầm merci sen đất, thiênthanh về lời chúc đẹp đầu năm 2015. chúc các bạn năm mới cái gì cũng mới !
Dzuylynh thân mời qúy độc giả, độc ...thiệt thưởng thức giai thọai về một một ca khúc bất hủ của GIAO THỪA :
" Ò e dzuylynh đánh đu, Cà Na nhảy dù, thiên thanh bắn súng
Tóc Nâu, Sương Anh nhào dzô, Huyền Băng hết hồn, dòm lại là Sen... "
 
Ce N'est Qu'un Au-revoir       La Valse Dans L'Ombre
Chỉ còn vài giờ nữa, chúng ta sẽ giã biệt năm 2014... Kính mời quý bà con bạn hữu nghe khúc nhạc giao thừa AuldLang Syne/ Ce N'est qu'un Au-revoir, và xem lại tóm lược phim Waterloo Bridge/La Valse Dans L'Ombre với bài hát Auld Lang Syne làm nhạc nền cho toàn bộ cuốn phim.
Những tài liệu này sưu tầm từ nhiều links các websites, xin chia sẻ, coi như lời giã biệt năm cũ 2014 để đón mừng năm mới 2015, vời lời chúc mọi sự lành...
 



  Auld Lang Syne - Audio     Auld Lang Syne - Video
  
Giai Thoại Về Khúc Nhạc GiaoThừa
 Bài hát AULD LANG SYNE
 
Ở Hoa Kỳ, dân chúng vào nửa đêm giao thừa dương lịch thường thức khuya để xem TV Chương Trình đón năm mới ở Quảng Trường Time Square ở New York, chủ đích là coi cảnh dân chúng theo dõi quả cầu tụt xuống theo 12 tiếng chuông đồng hồ để rồi tưng bừng hát mừng một năm mới bằng bài hát Auld Lang Syne.
Rất nhiều người Việt Nam thắc mắc chung quanh bài hát này vì họ quen nghe điệu hát quen thuộc nầy qua bài hát Tạm Biệt hay Ce n'est qu'un au-revoir! mỗi khi chia tay bãi trường hay tan Lửa Trại Hướng Đạo. Điệu hát này con nít Việt Nam nhại ý đổi lời là: Ò e, con ma đánh đu, Tạc zăng nhảy dù Zôrrô bắn súng! chết cha con ma nào đây, thằng Tây hết hồn, thằn lằn cụt đuôi".
Điều rất lạ thứ nhất là, dù là thiên hạ không biết chút xíu gì về tiếng Tô Cách Lan, nhưng điệu nhạc của nó bình dị quyến rũ thấm dễ dàng vào tâm trí khiến người ta nghe vài lần là thuộc ngay, có thể nói hát mà không hiểu lời ca nhưng cảm thấy hay, điều này thật lạ lẫm.
Kỳ thực, bài này gốc gác từ xứ Tô Cách Lan nhưng lại mang rất nhiều cái lạ. Chữ Auld Lang Syne nếu dịch ra tiếng Anh là Times Gone by nghĩa là nói theo tiếng Việt là Cái thủa năm xửa năm xưa, mà nói theo giọng Nam kỳ xứ Việt là Hồi Nẵm.
Cái lạ lớn thứ hai là bài hát này được phổ biến hầu như khắp hoàn cầu nhưng lại được hát vào những dịp khác nhau.
Và cái lạ thứ ba là nguyên thủy của bài hát là dùng để ''mừng đón'' một điều vui mới đến, nhưng về sau nó lại được sử dụng để ngậm ngùi ''tiễn đưa'' một điều luyến tiếc.
  Bài Auld Lang Syne ban đầu là do Thi Sĩ trứ danh của xứ Tô Cách Lan tên là Robert Burns chuyển ký và in ra dựa vào một bài du ca dân dãcủa xứ này. Robert Burns đưa ra một bản chép của bài ca nguyên thủy đến Viện Bảo Tàng Anh với câu ghi chú: "Bài hát sau đây, một bài hát rất cổ, cổ nhất trong những bài xưa cổ và chưa bao giờ được in ra và ngay dù xuất hiện dưới dạng bản thảo cho đến lúc tôi ghi ra từ tiếng hát một cụ già, điều này đã đủ khiến cho người ta tin cậy". 
Nhưng điệu ca mà ông Burns chuyển ký ra không phải là điệu hát ngày nay.
Auld Lang Syne dịch theo từng chữ Tô Cách Lan ra Anh ngữ là Old Long Since, được Robert Burns dịch là Times Gone By. Nói theo tiếng Việt, tôi nghĩ thích hợp hơn cả dịch là ''Năm xưa, năm xửa, năm xưa''.

Đại ý của bài Ca Dao Tô Cách Lan này là hai người bạn thân rất lâu không gặp nhau rồi rủ nhau nhậu bia, nhậu rượu, nhưng với điều kiện tiền ai nấy trả. Hai ông cùng lè nhè nhắc lại bao nhiêu chuyện cũ thuở năm xưa năm xửa như: Nào là cùng nhau leo đồi, nào là cùng nhau lội suối...Cứ nhắc xong một kỷ niệm thì họ lại cùng nâng ly nốc cạn. Uống cho đến say thì thôi.
   Lời ca Việt tếu Ò e con ma đánh đu đúng âm điệu nguyên thủy vì ngườiTô Cách Lan đã dùng cây kèn bagpipe để thổi.
Theo phong tục cổ truyền của xứ Tô Cách Lan, người dân đã hát bài này vào dịp Giao Thừa Năm Mới hay Hogmanay.
Người phổ biến bài này bằng cách chơi nó vào dịp Giao Thừa Tết Dương Lịch trong những buổi phát thanh thường niên kể từ năm 1929 là Nhạc Trưởng Guy Lombardo.
Bài Auld Lang Syne rõ ràng tỏ sự vui mừng gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, nâng ly nhắc lại chuyện xưa. Áp dụng vào tiệc rượu Tất Niên Giao Thừa thì rất đúng, vì đây là dịp sum họp bè bạn. Nhưng khi nó lan truyền ra các xứ khác, thì nó được hát với cách áp dụng rất khác nhau.
Ở Đài Loan, bài này hát vào dịp sinh viên tốt nghiệp và đám tang, tượng trưng cho sự chấm dứt hay vĩnh biệt.
*Ở Nhật, vài tiệm siêu thị chơi bản này để nhắc nhở khách hàng giờ đóng cửa.
*Ở Anh Quốc, bài này cử vào lúc bế mạc của Đại Hội thường niên về Mậu Dịch.
Ở Hàn Quốc, trước khi có bài Quốc Thiều Aegukga (Ái Quốc Ca) hiện nay, thì họ dùng điệu này làm Quốc Thiều với lời tiếng Hàn.
Trường hợp xứ Maldives cũng giống vậy: Đó là bản Gaumii Salaam nhạc Auld Lang Syne với lời đặt theo thổ ngữ.
Ở Ấn Độ, trong Quân Lực xứ này, khi tiễn toán quân Tân Binh tuyển mộ diễn hành rời khán đài, thì bài này cử lên và toán lính phải đi thật chậm.
 * Dân Việt Nam còn nhớ bài Auld Lang Syne cũng được vào phim ảnh như là nhạc chủ đề như cuốn phim La Valse dans l'Ombre/Điệu Luân vũ trong Bóng mờ với  Robert Taylor và  Vivien Leigh. Mời xem một đoạn trong phim:
 Xem phim WaterlooBridge với nhạc đệm AuldLangSyne
Mời coi lại vài đoạn trong phim, với hình ảnh Vivien Leigh và Robert Taylor , nhớ lại một thời ở Saigon bao nhiêu lần đến Rạp Lê Lợi coi đi coi lại phim này...
             http://www.yourepeat.com/g/vivien+leigh+waterloo+bridge

Mời nghe bản Valser Dans L'Ombre("Farewell Waltz") rất xưa, trên đĩa 45 vòng, do ca sĩ Marie José hát tiếng Pháp, năm 1945, trong link này:
  
                         https://www.youtube.com/watch?v=N5TCdKEOLy8

Bài Auld Lang Syne đúng là một điệu hát rất hay, rất lạ và cực kỳ thân quen với hầu như với tất cả mọi người, trong mọi trường hợp, dùng sao cũng thích hợp: đón mừng và buồn tiễn nhau đi. Đây là bài nhạc trứ danh mang giá trị vượt thời gian và không gian, mỗi lần nghe lại là mỗi lần  nhớ một thời... và cái hay của bản nhạc với lời ca xa xưa nhưng có thểmấy ai thấu hiểu sự kỳ bí hấp dẫn về nó cả như câu nói của ngườiAnh: ''the song that nobody knows."
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2015 06:19:55 bởi dzuylynh >
da vàng 03.01.2015 22:10:00 (permalink)
0
VĂN TẾ TƯỞNG NIỆM TRI ÂN TỬ SĨ CHARLIE (đầu năm 2015)
 
 
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=StwDX1ug6UU[/tube]
 

Kính thưa Trời Đất và hồn thiêng sông núi Tổ Quốc Việt Nam,
 
Hôm nay là ngày đầu năm 2015, nhằm ngày 11 tháng 11 năm Giáp Ngọ.
Hôm nay tại đây, chúng tôi là những cựu quân nhân QLVNCH cùng với anh em thương phế binh và một số hậu duệ từ nhiều nơi đến đây xin kính cẩn nghiêng mình trước vong linh các Anh hùng Tử sĩ đã “vị quốc vong thân” hy sinh vì một tổ quốc Việt Nam tự do thân yêu của chúng ta.
 
Riêng câu chuyện ngày hôm nay bắt đầu từ ngày 15/10/2014 do anh Phạm Trung Hiếu khởi xướng gây qủy vận động và
tuyển Tình nguyện viên đi tìm hài cốt tử sĩ tại Dakto -Tân Cảnh, Kontum.
 
Ngày 7/11/2014 khởi đầu đợt 1 kết qủa tìm được một ngôi mộ tập thể 20 hài cốt của Sư Đoàn 23 Bộ Binh trong số đó có Trung úy Nguyển Chánh và 19 chiến sĩ vô danh, 01 hài cốt của anh Vỏ văn Đô TĐ34 BĐQ. Ngày 22/11/2014 tiếp tục đợt 2 tìm được 04 ngôi mộ không tên của toán biệt kích tại xã Kroom gần huyện Sa Thầy Komtum.
 
Kính thưa, mục đích chính của chúng tôi là muốn tìm cho được hài cốt cố Đại tá Nguyễn Đình Bảo tại đồi Charlie, nhóm tình nguyện viên do anh Vỏ Phùng Dương TPB BĐQ cụt một chân làm Trưởng nhóm cùng với vợ chồng Trang Phạm người địa phương tìm đường lên được đến đỉnh đồi và phải dã trại ròng rả 3 ngày... khi đến được hầm chôn người anh cả Tiểu Đoàn 11 nhảy dù thì còn thấy được vài mẩu xương vì đã trên 40 năm tất cả đã bị mục rữa theo thời gian, anh em bèn lấy một số đất cát tro bụi và gom nhặt những di vật của TĐ 11 Nhảy Dù còn sót lại rải rác trên đồi đem về chôn cất lập đền thờ tưởng niệm Tri Ân các Anh Hùng Tử Sĩ.
 
Riêng một số hài cốt đã lưu giử từ trước được tìm thấy tại BCH của Tướng Lê Văn Hưng ở An Lộc, gồm 06 bộ hài cốt trong đó có một hài cốt có thẻ bài tên là Phạm văn Hiệp.
 
Chúng tôi kính cẩn cúi đầu thành kính tri ân trước vong linh các chiến sĩ đã hy sinh vì chính nghĩa cho lý tưởng Tự Do. Chúng tôi khấn nguyện cầu mong thế hệ đi trước “sống hiển hách, thác linh thiêng” xin về đây chứng giám phù hộ cho non sông gấm vóc tổ quốc và dân tộc Việt Nam sớm được sống trong một xã hội được tôn trọng đầy đủ quyền con người. Cầu mong vong linh các Anh hùng Tử sĩ sẽ dẫn dắt thế hệ tương lai của đất nước tiếp nối con đường cha ông đã đi một lòng vì Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam.
 
Mong rằng các thế hệ mai sau sẽ không bao giờ còn phải sống dưới bất kỳ hình thức áp bức bất công phi lý nào.
 
Huỳnh Công Thuận.
da vàng 03.01.2015 22:15:38 (permalink)
0
 
 
 
 
 
Ai là tác giả bản Cờ Bay trên cổ thành Quảng Trị?
 


Trong những bài ca chiến đấu của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa thì bản hùng ca hay nhất, được nhiều người hát trong suốt 40 năm qua ở hải ngọai mỗi lần sinh họat cộng đồng là ca khúc Cờ Ta Bay Trên Quảng Trị Thân Yêu, đồng hương hay gọi tắt là bản Cờ Bay Cờ Bay. Ngoài giá trị nghệ thuật của nhạc phẩm còn có một lý do khác là lúc làm lễ thượng kỳ lá cờ vàng ba sọc đỏ, sau khi hát bản quốc ca “Này công dân ơi đứng lên đáp lời sông núi” , nhìn thấy lá cờ vàng thân yêu tung bay phất phới, thì lòng người phấn khởi cất lên bản Cờ Bay Cờ Bay.
 
Xin ghi lại lời ca như sau:
“Cờ bay! Cờ bay oai hùng trên thành phố thân yêu
Vừa chiếm lại đêm qua bằng máu
Cờ bay! Cờ bay tung trời ta về với quê hương
Từng ngóng đợi quân ta tiến về
Ta ôm nhau mắt lệ nghẹn ngào quì hôn đất thân yêu
Quảng Trị ơi, chào quê hương giải phóng
Hồi sinh rồi này mẹ này em
Vui hôm nay qua đêm đen tìm thấy ánh mặt trời
Đi lên! Đi lên trên hoang tàn ta xây dựng ngày mai
Nhà vươn lên người vươn lên
Quân bên dân xây tin yêu đời mới
Đón nhau về, anh đưa em về Gio Linh, Cam Lộ, Đông Hà
Sạch bóng thù, đồng hân hoan quân dân vui
Vang câu hát tự do …”
 
Lịch sử sáng tác của bài hát oai hùng này là khi quân Cộng Sản Bắc Việt đưa quân ào ạt đánh chiếm tỉnh Quảng Trị vào tháng 3 năm 1972 thì Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã tái chiếm lại vào ngày 16/9/1972 trong một trận đánh được mô tả là rất ác liệt, được ghi vào những chíến công oai hùng của người lính Việt Nam Cộng Hòa. Lá quốc kỳ màu vàng ba sọc đỏ được kéo lên trên Cổ Thành tỉnh Quảng Trị trước sự vui mừng của quân dân Việt Nam Cộng Hòa.
 
Và chỉ một thời gian ngắn sau đó trên đài phát thanh Sài Gòn vang lên bản hùng ca Cờ Ta Bay Trên Quảng Trị Thân Yêu làm nức lòng mọi người. Không ai biết rõ chính xác tác giả của ca khúc này, chỉ biết là do các nhạc sĩ của Cục Chính Huấn sáng tác.
 
Thời điểm đó, khoảng năm 1972, 1973, có nhiều bản nhạc hùng ca được viết và được trình bày hợp ca và phổ biến trên đài phát thanh Sài Gòn và đài phát thanh Quân Đội để nhân dân cả nước nghe, và tác giả thuộc Cục Chỉnh Huấn Việt Nam Cộng Hòa.
 
Sau khi Sài Gòn thất thủ vào tháng 4/1975 thì những người di tản và vuợt biển tạo thành cộng đồng Việt Nam tại hải ngọai và mang theo những bản hùng ca đó. Trên trang mạng có người ghi tên tác giả bản Cờ Ta Bay Trên Quảng Trị Thân Yêu là Lê Kim Hoa, một cái tên rất xa lạ với giới thưởng thức nhạc.
 
Đối với một bản hùng ca hay như vậy mà tên tác giả hầu như là vô danh vì sau đó không thấy Lê Kim Hoa viết thêm bài nào khác nữa.
 
Nhạc sĩ Đỗ Kim Bảng năm nay trên 80 tuổi, hiện sống tại Quận Cam tiết lộ rằng Lê Kim Hoa là bút hiệu của thi sĩ Tô Kiều Ngân. Lê Kim Hoa là tên người yêu của thi sĩ họ Tô. Ông đã mất vào 20/10/2012 tại Sài Gòn.
 
Cách đây hơn mười năm, tình cờ ngồi nói chuyện văn nghệ với nhạc sĩ Ngô Mạnh Thu (đã mất) đã từng làm việc trong Cục Chính Huấn thì ông cho biết rằng tác giả của bản Cờ Bay là hai người : thi sĩ Tô Kiều Ngân và nhạc sĩ Trương Hoàng Xuân.
Nhạc sĩ Trương Hoàng Xuân làm việc trong Phòng Văn Nghệ Cục Chiến Tranh Tâm Lý- còn gọi là Cục Chính Huấn. Trong nhóm nhạc sĩ này có Trầm Tử Thiêng, Đỗ Kim Bảng, Ngô Mạnh Thu…
 
Ca sĩ Mai Hương bảo rất thích bản Cờ Bay Cờ Bay và chị còn nhớ rõ lời ca vì thời đó chị đã hát hợp ca bản này cũng như những bản hùng ca khác trên đài phát thanh Sài Gòn.
 
Bài hát có nét nhạc tươi sáng, lời ca hùng hồn mà thắm thiết tình cảm. Mấy câu “Ta ôm nhau mắt lệ nghẹn ngào quì hôn đất thân yêu, hồi sinh rồi này mẹ này em, anh đưa em về Gio Linh, Cam Lộ, Đông Hà, vang câu hát tự do” vẫn là nét đặc biệt của các ca khúc thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa đầy chất nhân bản. Có vẻ như là một bài thơ phổ nhạc hoặc là sự cộng tác của một nhà thơ với một nhạc sĩ, cảm hứng từ một chiến công để viết thành bản hùng ca hay nhất của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và còn lưu truyền bên này hải ngọai.
 
Đầu năm 2015, trong hoàn cảnh đất nước hèn yếu và độc tài tham nhũng dưới sự cai trị của Việt Cộng thì chính nghĩa của Việt Nam Cộng Hòa càng ngày càng ngời sáng với lá cờ vàng ba sọc đỏ tung bay mọi thành phố có đồng hương Việt Nam cư ngụ. Mời quí vị nghe lại bản Cờ Bay Cờ Bay và xin vinh danh tác giả của nhạc phẩm là thi sĩ Tô Kiều Ngân và nhạc sĩ Trương Hoàng Xuân.
 
Ngày đầu năm 2015
Trần Chí Phúc
Nguồn: SBTN
 
 
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=Sq1yJl_lcTc#t=37[/tube]
 
 
Phù vân 09.01.2015 01:46:35 (permalink)
0
ĐỌC BÁO GIÙM BẠN

Lại đồn đoán về tận thế năm 2015

Sau 3 năm yên tĩnh, những lời đồn đại về "tận thế" trở lại trong năm 2015, lần này tập trung vào những lời tiên tri của Nostradamus và lịch Maya.

Những câu chuyện về tận thế trong năm 2015 đang bắt đầu vào cao trào, với nhiều tín đồ cuồng tín cho rằng thế giới sẽ bị diệt vong vào tháng 9 năm nay. Mới đây, trang Inquisitr đã liệt kê một loạt những cách thức tận thế nhuốm màu khoa học viễn tưởng có thể xảy ra trong năm 2015. Chẳng hạn như công nghệ vừa được sử dụng để khai sinh một dòng virus nhân tạo phục vụ cho mục đích y học lại bị thổi phồng thành công cụ để chế tạo vũ khí sinh học gọi là virus “xác sống”. Nghe qua chẳng khác nào tình tiết trong các loạt phim về thây ma biết đi vốn được dân Mỹ ưa chuộng như The Walking Dead.
 
Một trong những giả thuyết thú vị về đề tài này chính là không ít người cho rằng, lịch Maya thực sự chấm dứt vào ngày 15/5/2015, và dự đoán trước đó về khả năng tận thế vào ngày 21/12/2012 chỉ là một sự "tính toán sai lầm". Theo website In5D, một người có biệt danh Wakatel Utiw (tức sói lang thang) đã dẫn một số lời tiên đoán tận thế theo kiểu Maya (tức mơ hồ và khó hiểu) rằng “vào thời điểm của Baktun thứ 13 và 13 Ahau là thời điểm các tổ tiên của chúng ta sẽ trở lại và sự thông thái của con người quay về”. Và người này cam đoan năm 2015 là thời điểm lời tiên tri đã đề cập.
 
Trong khi đó, nhiều người cũng đã đề cập đến những lời tiên đoán của nhà tiên tri người Pháp Nostradamus vào thế kỷ 16, người được cho là đã tiên đoán đúng cách mạng Pháp; vụ ám sát Tổng thống Mỹ JFKennedy; sự kiện tòa tháp đôi ở New York sụp đổ trong vụ khủng bố 11/9/2001; sự xuất hiện của bom nguyên tử... Theo website predictionsofnostradamus.com, nền kinh tế thế giới sẽ sụp đổ, núi lửa Vesuvuius phun trào và người chết sẽ hồi sinh. Cũng không phải lời tiên đoán nào đều mang theo điềm xấu, khi những người diễn dịch ý của Nostradamus cho rằng những rào cản ngôn ngữ sẽ bị xóa bỏ vào năm nay. Liệu điều đó phải chăng đề cập đến thiết bị thông dịch mọi thứ tiếng do Microsoft chế tạo?
 
Tất nhiên, đâu phải lời tiên đoán nào cũng chính xác, vì nếu đúng thì trái đất đã nổ tung từ nhiều đời trước. Ngày 21/12/2012 là một trường hợp, gần hơn nữa là vào năm 2014, khi một lời tiên tri cổ xưa dự đoán rằng sự kiện Ragnarok (tạm dịch sự sụp đổ của các vị thần) diễn ra vào ngày 22/2/2014. Theo đó sói thần tên Fenrir lẽ ra phải tiêu diệt Odin, thần Skoll nuốt mặt trời và người anh em Hai nhai gọn mặt trăng...
 
Khi lời tiên đoán tận thế kiểu Maya rơi vào năm 2012, không ít người lo ngại Thế chiến thứ 3 sẽ nổ ra, thậm chí một số người còn chạy đến những nơi như làng Bugarach ở Pháp, làng Sirince ở Thổ Nhĩ Kỳ để chuẩn bị cho những ngày cuối cùng. Sau khi trải qua năm 2012 một cách bình thường như mọi năm khác, đến năm 2014 mọi người bắt đầu thoải mái đón “tận thế” kiểu ăn chơi, như xứ York tại Anh chào đón du khách tham gia tuần lễ Ragnarok. Có vẻ như những dịp dự đoán tận thế sau này trở thành cái cớ để nhiều người tiệc tùng thả cửa, với lập luận rằng cần phải "quậy tới bến" để chết cũng không hối tiếc.
 
Theo Thanhnien
da vàng 14.01.2015 00:54:53 (permalink)
0
 
 
 
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=D-_LL7wsmgA[/tube]
 
 

BỐN MƯƠI NĂM...


 sáng tác & trình bày Dzuylynh
 album Tháng Tư.Em.Nỗi buồn

Bốn mươi năm vùi sâu trong cơn mộng mị
Bốn mươi năm luân lạc mỏi cánh thiên di
Bốn mươi năm bao người đã bỏ nước ra đi?
Bốn mươi năm sầu bi uất hận để làm gì!


Bốn mươi năm quay đầu nhìn về cố quốc
Để thương Em, tàn phai sau cánh cửa ngục tù
Để thương Anh, thân mòn vì xiềng xích cùm gông
Thương những Con Người suốt đời vì tổ quốc non sông...


Bao anh thư đã kiêu hùng hy sinh mạng sống
Mấy anh hào đã hiến mình mà vị quốc vong thân
Từ mùa xuân quê nhà được mang danh giải phóng
Hỏi đến bây giờ có còn gì không?


Thân ly hương nuốt nhục quên đi mà sống
Đã mấy lần tự hỏi Nước Việt tôi đâu! 
Quê hương mình bao giờ thóat cuộc bể dâu?
Bốn mươi năm... Vùi hồn sâu dưới nấm mộ sầu!


Bốn mươi năm, quân thù xâm lăng giày xéo
Bấy nhiêu năm, dân tôi thống khổ đói nghèo
Vẫn mong chờ một ngày dậy tiếng quân reo
Mảnh dư đồ ba miền ta vẽ lại từ đây!


Bốn mươi năm, Đất Mẹ bị đem đi chào bán
Bốn mươi năm, giặc mua về một mảng Dân Oan
Bốn mươi năm, rừng hoang mọc lên lũ tham quan
Việt Nam... đang chìm sâu đáy biển lửa hoang tàn


Hãy ngưng thôi những bài thơ ru tình ái
Hãy ngưng thôi khúc nhạc than khóc bi ai
Viết lên đi những gì thay thế dân tôi!
Nói lên đi, nói giùm cho Tổ Quốc Sơn Hà!


Dzuylynh 2015




da vàng 18.01.2015 15:12:48 (permalink)
0
 
 
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=II9QM_TJgxE[/tube]
 

(xin mời bấm vào YouTube hay bấm vào link dưới đây để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/0uk49z53tf126quxjgmlpnj1ypxzi0b5


Hoàng Trường Sa 
thơ Cao Nguyên | nhạc & trình bày Dzuylynh
album Việt Nam Minh Châu Trời Đông
Ơi Hoàng Sa! Hỡi Trường Sa! 
Bi thương tiếng gọi sơn hà Việt Nam 
Đang còn bị giặc xâm lăng 
Nước trào rỉ máu, Đất oằn xót đau! 


Ơi Trường Sa! Hỡi Hòang Sa! Ơi Tổ Quốc! Hỡi Đồng Bào! 
Yêu thương tiếng gọi thắm màu quê hương 
Âm vang trống giục sa trường 
Bạch Đằng dậy sóng quật cường oai nghiêm! 


Giơ tay cao thét lời nguyền 
Hận thù Bắc Thuộc hịch truyền xuất quân 
Đánh cho giặc Hán kinh hồn 
Muôn đời khiếp sợ tinh thần Văn Lang! 


Hoàng Sa,Trường Sa là của Việt Nam 
Đã trong sử sách ngàn năm lưu truyền 
Trống đồng hào khí linh thiêng 
Hãy vang lên khắp mọi miền núi sông! 


Triệu con tim một tấm lòng 
Quyết tâm tiêu diệt giặc ngòai thù trong 
Việt Nam ơi! Tổ Quốc ơi! 
Triệu con dân Việt sẽ khơi sử hồng! 


Từ Trường Sơn tới Biển Đông 
Thịt da xương máu con Rồng cháu Tiên 
Núi Sông là một mạch liền 
Không ai có thể đảo điên Sơn Hà! 




da vàng 20.01.2015 22:16:34 (permalink)
0
 
 
 
 
[tube]https://www.youtube.com/watch?v=RXdZd07hHIY[/tube]
(xin mời bấm vào YouTube hay bấm vào link dưới để nghe bài văn tế)
https://app.box.com/s/5li67cq7euocf963xvfx5clll48pwymp


Văn Tế 74 Tử Sĩ Việt Nam Cộng Hòa 
Hải Chiến Hoàng Sa
Nguyễn Phúc Vĩnh Ba . Dzuy Lynh diễn đọc


Hỡi ơi!

Nhẹ tựa lông hồng,
Nặng tày non Thái.
Những cái chết đã đi vào quốc sử, con cháu nghe mà xót dạ bàng hoàng,
Bao con người vì gánh vác giang sơn, cây cỏ thấy cũng chạnh lòng tê tái.
Anh linh kia hoài phảng phất thiên phương,
Chính khí đó sẽ trường tồn vạn tải.

Mới hay,

Giồng giống Việt luôn còn nòi nghĩa dũng, thịt tan xương nát sá chi,
Trời đất Nam đâu thiếu bậc anh hùng, máu đổ thây rơi nào ngại.
Kính các anh vị quốc thân vong
Bày một lễ thâm tình cung bái.
Nhớ các anh xưa,
Tuổi trẻ thanh xuân,
Khí hùng chí đại.

Thời binh hỏa đâu màng gì nhung gấm, chọn tri âm tri kỷ chốn sa trường,
Thuở can qua há tiếc chút bình an, nguyền báo quốc báo dân nơi hiểm ải.
Một tấc đất vẫn là cương thổ, ông cha xưa bao đời gầy dựng, sao cam lòng để vuột mất đi.
Dăm hòn đảo ấy vốn bản hương, anh em nay mấy độ canh cày, quyết tận sức ra gìn giữ mãi.
Từ Chúa Nguyễn sách văn (1) chép rõ, nhân dân Nam từng khai thác làm ăn,
Đến Pháp Thanh công ước (2) còn ghi, chủ quyền Việt chẳng luận bàn tranh cãi.
San Francisco hội nghị (3), mừng biết bao, thấy thế giới đồng lòng,
Việt Nam Quốc gia chính quyền (4), vui xiết kể, đón sơn hà trở lại.

Thế nên,


Đất cát ông cha thì phải giữ, dẫu mũi tên hòn đạn không sờn,
Núi sông tiên tổ sao chẳng gìn, mặc ăn gió nằm mưa chi nại.
Trùng dương sóng dữ, mập mờ thuyền viễn thú, thân trai há sợ kiếp gian nan,
Hải đảo gió cuồng, vời vợi biển quê hương, vai lính thêm bền lòng hăng hái.
Hội khao lề lại trống chiêng bi tráng, tiễn người đi mờ bóng cuối chân trời,
Nơi quê nhà đành con vợ u buồn, thương kẻ đợi trông buồm về trước bãi.

Có ngờ đâu,


Giặc ác hiểm quen tuồng xâm lược, máu tham tàn không giấu kín ý gian,
Ta hiền lương chuộng đạo hiếu hòa, tình hữu nghị có đâu ngoài lẽ phải.
Địch thả câu nước đục, hai ba lần chiếm đảo (5), xây đồn đắp lũy đó đây,
Chúng luồn gió bẻ măng, bốn năm dạo lên bờ, dựng trại cắm cờ lải rải.
Ngày 16 Quang Hòa, Hữu Nhật (6),... giặc đã nuốt tươi,
Đến 17 Duy Mộng, Quang Ảnh (6),... chúng đang xơi tái.

Lửa hờn bốc tận thanh vân.
Khí uất tràn đầy thương hải.
Ghìm máu nóng, thông tin bằng quang hiệu, giặc cứ ngang tàng,
Hạ quyết tâm, biệt hải tiến vào bờ, ta ôm thất bại.
Không nản chí, Thường Kiệt, Nhật Tảo băng băng pháo đạn xông pha,
Chẳng dùi lòng Bình Trọng, Khánh Dư (7) né né tiễn lôi lèo lái.
Vẳng đôi tai còn nghe khúc “Thuật Hoài” (8)
Bừng con mắt đà thấy câu “Trung Ngãi” (9)

Thế nhưng,


Lực bất tòng tâm,
Thiên dung vô lại (10).
Giặc đã nhiều chuẩn bị, nào tảo lôi, nào liệp đỉnh, tàu nhiều quân bộn giàn hàng,
Ta mất thế thượng phong, này sóng dữ, này đá ngầm, biển rộng đường xa phải trải.
Phía chếch đông tàu Mỹ đứng mà nhìn,
Phương chính bắc hạm Tàu nằm sắp phái.
Dù như thế ta vẫn quyết thư hùng
Có ra sao mình cứ liều sống mái.
Đùng đoành trọng pháo nổ thấp cao,
Sàn sạt hỏa tiễn bay trái phải,
Ngụy Văn Thà (11) trúng thương trước ngực, máu anh hùng đẫm ướt chiến y,
Lý Thường Kiệt (12) lãnh đạn ngang hông, nước đại hải ngập đầy buồng máy.
Khói mù tàu giặc cháy bốc lên,
Pháo nổ thuyền mình câu vọng lại.

Thương ơi!


Thế lực không cân
Thời cơ cũng trái.
Bảy tư người bỏ mình vì nước, biển sâu ký gởi thân phàm,
Cả bốn tàu trúng pháo quân thù, bờ cạn lui về gác mái.
Cờ quốc gia phủ người ra trận, toàn quân dân uất ức trẻ như già
Vành khăn tang chít tóc đang xanh, bao thân quyến nghẹn ngào trai lẫn gái.

Công các anh,

Tổ quốc thề không quên,
Toàn dân nguyền nhớ mãi.
Chống ngoại xâm là truyền thống muôn đời
Giữ lãnh thổ vốn luân thường vạn đại.
Máu tử sĩ sẽ nuôi khôn dân tộc, mau kiên trì giành lại giang sơn,
Xương anh linh rồi nung chín hùng tâm, sớm quyết liệt san bằng oan trái.
Nước cường thịnh khi dân biết kết đoàn,
Dân phú túc lúc người luôn thân ái.

Hôm nay.


Sơ sài lời điếu câu văn,
Đạm bạc chùm hoa dĩa trái.
Xót uy linh, xin tượng tạc bia xây,
Tỏ thâm tạ, khiến dân quì quan vái.
Mong các anh siêu độ tái sinh,
Cầu đất nước dân an quốc thái.

Hỡi ơi!


Xót xa tiếng mất ý còn,
Tha thiết lòng phơi ruột trải.
Hồn có linh thiêng
Niệm tình thụ bái.

Huế, ngày 15.01.2015
Nguyễn Phúc Vĩnh Ba

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2015 23:07:19 bởi da vàng >
Đóa Hồng Tím 21.01.2015 04:58:05 (permalink)
0

hỏi rằng người ấy sao quên nhớ
những buổi chiều mưa loang thoáng bay
những hạt tâm tình mong manh vỡ
rụng giữa mùa Ngâu sóng lưu đày
 *
hỏi tiếp giùm tôi sao giòng biếc
bao giờ trăng xuống chạm hồn sông
lá gió lưu linh giòng tiễn biệt
sợ nỗi tịch liêu chạm đến nguồn
 *
hỏi bóng vân du trời có gặp
người ấy ngày xưa tha thiết yêu
còn nhớ dành cho nhau son sắc
tình độ mùa thương nở ít nhiều?
*
hỏi sao người ấy xa xôi quá
con đường thiên lý mấy ngàn cây
e viễn tầm tôi rơi biển lạ
giữa vạn trùng dương rối mắt cay
*
hỏi chuyến tôi về qua ngõ cũ
có còn con phố vạn lần thăm
tôi rong tìm lại lòng thiên sứ
đã một lần gieo những phím lòng
 
đht

   




da vàng 23.01.2015 00:23:39 (permalink)
0



(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/ek8e9xpyys2xuzpn9pglhe9ioqag8v3n


Dân Ta Vẫn Còn Là Người
Lời Bùi hồng Lĩnh | Nhạc & trình bày Dzuylynh


Con trâu là để kéo cày
Con người là để làm thầy con trâu
Cày bừa vỡ đất cho sâu
Nhiều người lam lũ thay trâu kéo cày
Nhọc nhằn kéo mãi thân gầy
Ăn không đủ để ngày mai ra đồng
Trâu ăn no cỏ trời trồng
Em tôi bụng đói không mong mỏi gì
Hát đi em, để làm chi?
Để còn hăng hái mà ghì cái gông!!!

Đu dây để vượn trong rừng
Qua sông qua suối qua từng ngọn cây
Vượn ăn vượn uống tràn đầy
Đu nhanh như thể cái dây là nhà
Sao em lại khác người ta?
Ngày ngày bám lấy dây cao đến trường...
Duới sông nước chảy xuôi nguồn
Cái cầu không có lo buồn quanh năm
Vượn trông vượn nghĩ xa xăm
Con người sao lại chơi khăm giống mình???

Đống rác là để ruồi bu
Kiếm ăn xong lại về ru ấm lòng
Em tôi nhặt mãi không xong
Rác chưa đầy túi trong lòng không vui
Đêm về một giấc ngủ vùi
Trăng sao vẫn tỏ, ngậm ngùi co ro
Ruồi sao chẳng có phải lo
Tung đôi cánh vỗ ấm no suốt đời
Em đi khắp chốn khắp nơi
Mang theo bụng đói nhìn trời hàng đêm...

Dân ta phải hơn con trâu!
Phải hơn con vuợn! phải hơn con ruồi!
Dân ta vẫn còn là Người
Phải còn tỉnh để đổi đời đau thương!



<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2015 00:25:37 bởi da vàng >
thiên thanh 28.01.2015 02:27:00 (permalink)
0





(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/yqb7vhwg6hxh4lawqjh3dsxqkydlhrp3

tâm hạnh
 thơ Cao Nguyên | nhạc & trình bày Dzuylynh
( Minh Văn phổ nhạc tặng Diệu Linh. Diệu Hiền )

Bên anh đang mùa Đông
Gió tràn hiên buốt lạnh
Bên anh nắng Hạ hong
Khô mạch đồng lúa mạch

Ơi này gió này nắng
Sao không về giữa Xuân
Cho em hồng tâm đạo
Và anh xanh ý thơ

Cũng đành chờ em hỡi
Giữa vời vợi đất trời
Những rộn ràng cũ mới
Hồng xanh cỏ hoa tươi

Đông rồi qua Hạ bay
Đêm thôi dày gió lạnh
Ngày vơi mỏng nắng hanh
Thơ vào mùa tâm hạnh

Ct.Ly 09.02.2015 14:32:06 (permalink)
thiên thanh 09.02.2015 14:42:47 (permalink)
0
công tử Lỳ nhanh tay hơn em hén ... hic là .... thiếu 8 câu cuối ah,
coi chừng ong lynh chít  
 

ba mươi bảy mùa Xuân – trong dấu ngoặc 
triệu bàn tay xây dựng đỉnh Thi Ca 
mỗi lời viết gởi cho Người, cho Đất 
luôn nồng nàn với tâm ý thiết tha! 


hãy trồng tiếp em ơi! trên từng dấu ngoặc 
mỗi lời vui là một đóa hoa 
Xuân đang mở hừng đông trên mặt đất 
đóa hoa nào cũng tỏa ngát hương xa! 
Ct.Ly 10.02.2015 01:57:25 (permalink)
Thay đổi trang: << < 525354 > >> | Trang 53 của 58 trang, bài viết từ 781 đến 795 trên tổng số 867 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9