CHỒNG XA
Vân Trần viết | Dzuylynh đọc
"Có con mà gả chồng gần
Có bát canh cần nó cũng đem qua
Có con mà gả chồng xa
Trước là mất giỗ, sau là mất con"
Thuở còn bên Cha bên Mẹ nó thường nghe Mẹ nói "con gái là con người ta" ( nhưng có lẽ Mẹ thương nó nên không nói câu thứ 2 "con dâu mới thực Mẹ Cha mua về") , lúc đó nó chưa thấm câu nói của Mẹ. Và khi đã có chồng chưa theo chồng về nơi xứ lạ thì nó vẫn chạy đi chạy về, không chỉ mang về cho Mẹ bát canh cần mà nó còn mang về bao nhiêu là thứ khác (đố ai làm dâu mà không mang gì về cho Ba Má ruột mình chớ).
Sau 6 tháng theo chàng về nơi xứ lạ, tất cả mọi thứ đều bỡ ngỡ mới lạ trong nó, rồi tất bật đầu tắt mặt tối sanh con đẻ cái . Lấy chồng mà không sinh con đẻ cái thì bị mắng là "cây độc không trái, gái độc không con". Nó cũng trầy da tróc vẩy mãi mấy tháng mới phọt ra 2 cục nợ, xong, nó lại cắm đầu cắm cổ mà dùi mài kinh sử... cuối cùng cũng xong.
Mấy hôm nay trời mưa rỉ rã lâm râm. Tối nằm ngủ mà nghe tiếng mưa rơi lộp độp lộp độp... mà chừng như não cả ruột gan... cứ ngỡ như là đang ở quê nhà, lo trước sau treo tấm bạt che mưa dột, lấy xô hứng nước từ mái tôn lủng,.. Ngủ có được đâu! Thế là nó nhớ... nhớ ngày nó còn đi nhà trẻ quậy phá bị nhốt cầu tiêu rồi thằng hàng xóm về méc. Nhớ nhà nghèo quá, Má nó gánh nước ngoài giếng vô nhà, nó cũng lon ton xách bình theo ra múc. Nhớ nó đi học lớp một, tè trong quần về nhà bị con Mai hàng xóm méc, Má nó la cho một trận. Lớn chút, đi học oánh lộn bị cô mắng vốn;. Lớn chút nữa, nó phá làng phá xóm bị Má nó oánh, nó co giò chạy, thế là Má nó chạy theo không kịp phải lấy chiếc xe đạp mini chạy rượt theo túm cổ nó lôi về nhà. Tới khi lớn hơn một chút, lại nhớ có lần Má đạp chiếc xe đạp cà tàng đưa rước nó từ Mũi Tàu Xa Cảng ra tới trung tâm Saigon để học giữa trưa trời nắng đổ lửa. Lớn thêm chút nữa, ở vào cái tuổi đang yêu chỉ biết lo ngựa xí xọn, nhí nha nhí nhảnh như con cá cảnh, cái tuổi dở dở ương ương cứng đầu của nó đã làm bao phen Má nó giận lên giận xuống... Và rồi cuối cùng, Má nó cứ tưởng nó sẽ ế chồng vì tính tình nó CHẢNH quá... Vậy mà, cũng có người vượt nghìn trùng cây số hơn nữa vòng trái đất dzìa rước nó chớ bộ (cũng tự hào chưa ế mới xém xém ế thôi). Ngày rước dâu nó mặc áo đẹp, cười híp mắt không thấy đất thấy trời gì hết.
Ngay cả Má nó giọt ngắn giọt dài mà nó cũng còn không thấy nữa là... Gả đứa con gái đi rồi mới thấy nỗi lòng của người Mẹ. Thương đứa con gái, muốn giữ mãi nó bên mình mà Mẹ không cách nào giữ được,còn con thì cứ vô tư tươi cười hạnh phúc.
Nhớ lắm Mẹ ơi, nhớ những ngày sớm hôm thức khuya buôn bán, bán bưng để kiếm tiền lo cho con cái ăn học để được làm thầy chứ không làm thợ. Và khi nó đã thành danh chưa hiểu và chưa trả chữ hiếu thì nó lại mọc cánh bay xa nghìn trùng.
Thế đấy! Đừng ham lấy chồng xa, tủi thân tủi phận lắm ai ơi! Mỗi khi bị bệnh cảm gió trở trời càng thảm não. Mỗi khi nghe tin Mẹ ho, sổ mũi, chỉ biết gọi điện về hỏi vài ba câu, chứ có ai nào biết nó cũng mắt mũi tèm nhem, sụt sịt sổ mũi ... hổng biết khóc vì nhớ Mẹ hay vì dị ứng phấn hoa nữa nha hic hic hic ...
Lấy chồng xa rồi thì lúc đó sẽ hối tiếc những ngày tháng quý báu ở bên Mẹ. Hãy trân trọng và đừng bao giờ làm Mẹ buồn Mẹ giận trước khi hiểu ra lòng Mẹ bao la muốn trả chữ hiếu thì đã quá muộn rồi.
*hôm nay làm bánh cuốn chả lụa lại nhớ Mẹ ngày xưa bán bánh ướt ... nên mới ngồi gõ cảm xúc này, gõ mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.