CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ Sang tháng Hai,nắng cháy với đồng khô! Ta đứng đây,nhìn cuộc tình giãy chết! Hai bài thơ ấy,đã làm ta mỏi mệt! Tự trách mình,còn biết trách ai đây?? Người thích ngọt bùi,ta trao vị đắng cay! Một kết thúc chẳng còn gì để mất! Một trận cầu thua tưởng chừng muối mặt! Ta chôn mình trong mớ tàn tro… Suốt đời ta chỉ là gả hồ đồ! Nắn nót viết chữ yêu,giờ hóa ra chữ hận! Con tim gắn liền hai từ hồng phấn! Lại phải hóa thân làm kẻ bạc tình!!? Từ bỏ bút hiệu rồi,ta sẽ mãi lặng thinh! Người muốn hiểu thế nào thì hiểu! Sự lăng nhục chỉ mình ta hứng chịu! Hóa ra thơ chỉ lừa dối mà thôi??? Ngày này tháng này,ta khắc dấu nỗi đau! Lần cuối cùng,một cuộc tình đã vỡ! Duyên hay nghiệp gì,ta đều mang nợ! Chỉ mong người,lấy lại sự bình tâm… PHONG TRẦN
LỜI RU CÕI CHẾT Nơi quen trở thành chốn lạ! Trang thơ ta đứng một mình! Vườn yêu tả tơi cây lá! Còn đâu một đóa hoa xinh?? Vết thương vẫn còn chảy máu! Lời ru cõi chết vọng về! Manh chiếu mồ yêu đắp vội! Đời người nửa tỉnh nửa mê… Tình chắp cho ta đôi cánh! Bay lên chạm cổng Thiên Đường! Ngờ đâu cuộc đời bất hạnh! Tình rơi vực thẳm đau thương!! Nụ hôn chứa đầy chất độc! Ra đi không lối quay về! Cuộc tình chan trong nước mắt! Thẹn thùng cầm bút đề thơ!! Lòng ta chỉ trời thấu hiểu! Mong sao hoa nở đừng tàn! Đắng cay mình làm mình chịu! Tội tình hãy để ta mang… PHONG TRẦN
TÂM SỰ CỦA MỘT GÁI GỌI Nhan sắc em chỉ ở mức trung bình! Đóng thùng vào,em mơ thành hoa hậu!? Đàn ông dẻo miệng nên thường khen dối! Đã đưa em lên chín tầng mây… Xưa là cô bé lọ lem nghèo đói lắt lay! Giờ em trở thành thợ săn các đại gia chân đất! Tóc dài,váy ngắn,thịt da thơm mát! Em lượn lờ nơi các quán cà phê… Thêm đôi kính trắng cho giống học giả hay nhà thơ! Đâu ai biết em thay chồng như thay áo? Quen đùa với thân xác,em trở thành cao ngạo! Xem đàn ông trên đời,chỉ là lũ phàm phu!? Ngửa tay nhận tiền,chấp nhận cảnh ngục tù! Tút lại nhan sắc để cho người đày đọa! Một lần lại một lần,thân xác đem ngã giá! Bắt chước người,em mơ lấy chồng hàn Quốc hay Đài Loan… Ai hay đâu giấc mộng chóng tàn! Đường dây gái gọi đứt từng khúc một! Chiến hữu xộ khám khiến lòng em như lửa đốt! Tiền nhiều mà làm gì,để người khác chuyền tay!?? Thà làm cô bé lọ lem nghèo khổ lắt lay Mà được một người chân thành yêu dấu! Cái tốt đẹp giờ đã đem đánh đổi! Có đại gia nào yêu gái gọi thật lòng đâu??? PHONG TRẦN
CHIẾC VÁY HOA Chiếc váy hoa,em mặc thật kiêu sa! Xóa trong anh,chuỗi tháng ngày trống vắng! Đôi mắt ướp hạnh phúc,như hồ Thu tĩnh lặng! Đi bên người tình,váy tựa màu mây!! Vị ngọt ái tình,nếm chút xíu đã say! Em giúp anh tấu nốt,những hợp âm dang dở! Mái tóc đen dài,thêm váy hoa rạng rỡ! Em cứ âm thầm,chinh phục trái tim anh… Khổ cho đôi mắt của một kẻ si tình! Ngấm men yêu,nhìn chỗ nào cũng đẹp! Cặp môi xinh,với nụ cười khép nép! Đi giữa đường,nhưng lại chỉ muốn…hôn!! Hết Đà Lạt lại Nha Trang,anh như kẻ mất hồn! Chiếc váy hoa,dắt anh vào mê trận! Chỉ có vậy thôi,mà thấy lòng hưng phấn! Bao năm rồi,mới tìm lại cảm giác yêu!!! PHONG TRẦN
ĐÔI MẮT THU HỒN Kinh doanh tiền tệ,gặp lúc khó khăn! Cả tỉnh cùng ngồi lại tìm phương tháo gỡ! Đang ăn nên làm ra,không ai muốn đổ vỡ! Buổi họp đầu tiên,ta đã quen nhau… Điều hành hội nghị,anh ngồi ở trên cao! Phía bên dưới,ánh mắt em lúng liếng! Đôi mắt thu hồn,khiến anh chết điến! Bà phó chủ nhiệm góa chồng,tuổi mới ba mươi!! Anh thao thao bất tuyệt,còn em chỉ…cười!? Thỉnh thoảng bối rối,vì ánh mắt ai…nhìn trộm! Tim đập loạn xạ,như gả trai mới lớn!? Thần Ái Tình,đưa ta đến với nhau!! Anh chưa bao giờ diễn thuyết,lại quên trước quên sau! Sự khác thường,chỉ vì em mà có! Anh vốn không tin,cái từ duyên nợ! Nhưng còn “Đôi Mắt Thu Hồn”,biết giải thích làm sao?? Cuộc họp tan rồi,vẫn còn thấy xuyến xao! Em e ấp,nhận nơi anh lời hẹn! Anh muốn đến,nơi chúng ta sẽ đến! Để viết cho mình,tập nhật ký tình yêu… PHONG TRẦN
MỘ THƠ Chiếc tách pha lê rơi xuống đất! Cuộc tình Hoa Tím vỡ làm đôi! Từ nay quên chuyện đời được mất Ngồi đắp cho thơ nấm mộ sầu… PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2013 09:14:52 bởi võ phong trần >
TRÁCH AI? Thả chút hương thừa theo gió bay! Cam tâm làm kẻ chịu lưu đày! Tình thơ giờ hóa thành tình ảo! Chỉ trách mình thôi,biết trách ai?? PHONG TRẦN
ĐỪNG GIẬN DÒNG SÔNG Em cứ đi về nơi xa ấy! Một cành hoa tím nhớ mang theo! Bến sông sóng vỗ hồn tê tái! Tình đã trôi theo ngọn thủy triều… Sách cũ trong tay,hồn trĩu nhớ! Ngày nào hai đứa bước chung đôi! Xin em đừng giận dòng sông đó! Đừng đắp bên sông nấm mộ sầu!! Lỡ sóng đi rồi,hoa lại nở! Một trời sắc tím gói thơ em! Sông chia hai ngả,tình không vỡ! Ép bóng hình xưa,tận đáy tim… Anh sẽ về thăm con nước ấy! Người xưa dù đã đi lấy chồng! Chuyện đời đâu khác chi dòng nước! Biết bên nào đục,bên nào trong?? PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2013 09:06:51 bởi võ phong trần >
CẢM THƠ Vần thơ xưa,song thất lục bát! Đọc lên nghe,thơm ngát tình ai! Hay cho biển rộng sông dài! Dù đau vạn kiếp,thương hoài ngàn năm!! Nghe tiếng mưa,đêm nằm trăn trở! Gối không êm,dòng lệ chảy dài! Tình kia giờ đã nhạt phai! Một vùng ký ức,nối dài niềm đau!! Tình đâu thể qua cầu rút ván? Con tim yêu,biết hận là gì? Đời người trăm nỗi thị phi Lỡ lầm một bước,tình đi không về!! Cùng nhau phụ lời thề năm ấy! Bến sông xưa,sóng dậy trong hồn! Thơ cùng hoa tím vùi chôn Ngàn năm cách biệt,nỗi buồn nghẹn tim… PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2013 08:29:56 bởi võ phong trần >
VẦN THƠ VÔ HẠI Đời không thích thơ vị nhân sinh!
Đành hạ bút viết vần thơ vô hại!
Đào xới hương vị của cuộc tình tím tái!
Khóc gió than mưa,ghét lá yêu hoa…
Lấy thâm sơn cùng cốc làm nhà!
Uống nước suối,ăn trái rừng,cầm hơi để viết!
Làm bạn với rắn rết,để quên đi mối tình thắm thiết!
Kết vỏ cây làm áo,để khỏi bị nhố nhăng!?
Cái họa ngàn đời,rồi cũng sẽ quên!
Có ai nhớ mãi những gì không muốn nhớ!?
Con tim khi yêu,tiết ra dòng máu đỏ!
Lúc bị phụ tình,chỉ còn thấy giá băng!!
Đau cỡ nào cũng không được thở than!
Cái lớn không được nói,cái nhỏ thì hụt hẩng!
Vết trược trong tim,sẽ kéo dài vô tận!
Thơ viết làm gì,mà tắt lửa nguội tro???
Chọn mặt gửi vàng,ta xóa những giấc mơ!
Lục ký ức,viết vần thơ vô hại!
Chốn hạ giới,đâu còn hoa để hái?
Ướp vào hồn,cho mực hóa hương thơm…
PHONG TRẦN
ĐÂU CHỈ RIÊNG ANH Chưa bao giờ là ca sĩ! Giọng của em,vẫn ngọt tựa mía lùi! Đàn ông gặp em,trăm người đều mộng mị! Kẻ si tình,đâu chỉ có riêng tôi!!? Dung nhan chưa đến mức hoa nhường nguyệt thẹn! Chỉ bấy nhiêu thôi,đủ say đắm lòng người! Không lời báo trước,tự nhiên em đến! Những vần thơ,làm xao xuyến tim tôi!! Kể từ ấy,hoa thơm tràn khắp lối! Những trang thơ,mở cổng đến Thiên Đường! Một hình mẫu bấy lâu hằng mong đợi! Phím tơ lòng,trải khúc hát yêu thương!! Âm thanh ấy,khiến hồn tôi say đắm! Một giọng cười tựa lụa xé,băng tan… Cánh chim nhỏ đã lìa xa vạn dặm! Mà trong tôi,vẫn chưa hết mơ màng!! Suốt đời biết ơn dòng sông duyên nợ đó! Dù giờ đây,đã bên lở bên bồi! Tài sắc vẹn toàn,trăm người hâm mộ! Kẻ si tình,đâu chỉ có riêng tôi??? PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2013 11:43:54 bởi võ phong trần >
NÓN LÁ GÒ GĂNG Năm ấy,học lớp đệ nhị trường An Nhơn! Có cô bạn tên Xuân Mơ,mi thanh mục tú! Trong chiếc áo dài trắng,đẹp như kiều nữ! Đạp xe vẫn giữ trên đầu,chiếc nón lá Gò Găng!! Nón nghiêng một bên,khi có tiếng hỏi han! Nón che cặp má đào của ai vừa ửng đỏ! Hàm răng trắng,cánh môi hồng đang chớm mở! Đã vội thẹn thùng,giấu sau quai nón ngát hương!! Hai buổi đi về,hai đứa chung đường! Chiếc nón lá,che sau,chắn trước!! Nón làm khuất mái tóc dài tha thước! Đôi khi làm vướng tầm nhìn nơi chiếc eo thon… Năm học đi qua,em bắt mất hồn! Tà áo trắng,chiếc nón lá,khiến tôi ngơ ngẩn! Không nói thì tiếc,nói ra em lại giận! Có chiếc nón nào,che mưa gió con tim?? Sau hai mươi năm,tôi lại đi tìm! Về lại đất Gò Găng,xem người ta chằm nón! Những tấm lá bây giờ không còn đủ lớn! Che được bóng hình,người con gái năm xưa!!! PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2013 12:12:03 bởi võ phong trần >
QUA CẦU GIÓ BAY Em đi dòng nước vẫn còn! Hoa chưa tàn úa sao hồn tôi đau? Ngày xưa tóc rối lụa nhàu! Cài khuy không chặt qua cầu gió bay Con tim thoát khỏi tầm tay Tình kia chẳng khác mây bay cuối trời! Thuyền yêu tách bến ra khơi Chỉ mong em sống cuộc đời bình yên! Quên đi trăm nỗi ưu phiền Xóa đi ngàn sự đảo điên của đời! Sang sông gửi lại nụ cười Dành cành Lan đó cho người ấp yêu! Xa thơ còn lại bao nhiêu? Không thơ còn lại những điều giản đơn! Không còn tháng giận năm hờn! Con tim được ngủ,mảnh hồn được vui! Tình thơ em mang đi rồi! Bên sông còn lại một trời nhớ thương PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2013 08:36:53 bởi võ phong trần >
SUỐI TIÊN (1) Em,con gái nhà giàu,học trường Nhân Thảo!(2) Mới tí tuổi đầu,đã thơm ngát phấn son! Cữa hàng kinh doanh ô tô trên đường Trần Hưng Đạo! Tiểu thư họ Mai,đẹp hơn cả lời đồn… Tôi,con nhà nghèo,học trường Kỷ Thuật!(3) Chiếc xe đạp cà tàng,mòn lốp,thiếu phanh! Ôm mộng văn chương,mơ màng,háo hức! Những vần thơ,chen giữa chuyện học hành… TRƯỜNG KỶ THUẬT QUI NHƠN Bọn tôi năm người,thuê nhà ở trọ! Tự túc nấu ăn,phải chợ búa hàng ngày! Nguyên dãy nhà trọ nằm sau góc phố! Đều của gia đình em.Tôi nào có hay!!? Lần đầu trả tiền nhà,tôi tròn xoe mắt! Ở nơi đây,có cô tiên nhỏ!Không ngờ!! Chỉ hỏi thăm trường lớp mà em đỏ mặt! Suốt buổi chiều,cả năm đứa ngồi làm thơ…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2013 10:35:57 bởi võ phong trần >
Trong “ngũ quỷ”,tôi là người bết nhất!(4) Không được điển trai,thêm vướng phải tội nghèo! Tùng,Liềm,thì khá giả,chú Sơn học rất xuất sắc!(5) Còn Tôn Thất Trai,thì …thuộc dạng ăn theo!! Người đẹp viếng nhà,ai nấy đều xấu hổ! Quần áo vứt ngổn ngang,bát đĩa bầy hầy… Bút mực sách vở chen lẫn cùng chai lọ! Hoa Phù Dung đi rồi,mà hương vẫn còn bay… Em mượn tôi,cuốn “Đặc san Kỹ Thuật”! Mấy bài thơ,làm nhiệm vụ bắc cầu!(6) Gã hàn sĩ,lọt mắt xanh người ngọc! Cá rán dành cho mèo mù,ai có ngờ đâu?? Lý do chung thầy dạy văn,nên tìm mượn vở!(7) Em đến thăm,mỗi lúc thường xuyên hơn! Chú ghẹo,bạn trêu,làm tôi xấu hổ! Nhưng hoa yêu,đã chớm nở trong hồn… KẸT XE TẠI ĐƯỜNG TRẦN HƯNG ĐẠO QUI NHƠN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2013 10:42:15 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: