CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
Trong thơ anh,em đích thị là giai nhân! Anh quá thiên vị,khiến nhiều khi em thấy ngượng! Nhưng đọc thơ rồi,tâm hồn lại thư sướng! Có gì vui bằng,được tình quân đắm say?? Trong bộ váy công sở,hai má đỏ hây hây! Nhiều người nhìn theo,nên em biết mình đẹp! Bóng đã hóa thành người,anh có còn viết tiếp? Hay lại đi bỏ bóng để săn người?? Gió lặng rồi,cành hoa ấy lại tươi! Sáng nay vô tình,tiếp người đàn ông tên Tạo! Đây là nhân tố đã từng gây phiền não! Giờ phụ trách lái xe,giao vải cho trung tâm!! Ngày ấy cũng vì theo một chữ tâm! Nghe lời ông nội,khiến tốn nhiều nước mắt! Tạo bây giờ,chẳng có gì đổi khác! Nhưng giữa hai người,dã có một dòng sông!! Bất ngờ tiếp nối bất ngờ,thêm một người đàn ông! Đội trưởng quản lý thị trường,giờ đi buôn vải! Ngày ấy,hắn đeo đuổi em gần như si dại! Không tống tiền lại tống tình,đáng ghét lắm thay!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2014 07:20:59 bởi võ phong trần >
ĐỪNG GỌI EM LÀ PHỞ HAY CƠM *Viết thay hàng tỷ phụ nữ trên trái đất tuổi từ 18 đến 60. Đừng gọi em là phở hay cơm! Dù em là vợ,hay nhân tình của ai đó! Một lời nói khinh bạc,làm con tim tan vỡ! Chẳng phải em là người phụ nữ,anh đã từng yêu??? Phận hồng nhan,ai không muốn cưng chiều? Sao lại nỡ gọi em là cơm hay phở? Tình đã bén,ắc duyên kia nặng nợ!? Sao em không là máu đỏ của tim anh??? Sắp đến ngày Tám tháng Ba,xin hãy dỗ dành! Không được tiếp tục,gọi em là cơm hay phở! Cơm làm no bụng,nhưng đâu phải là chồng vợ?? Nếu là cơm,anh có “ĂN” ngày ba bữa,được không??? Từ ngữ thôi,mà làm đau khách má hồng! Yêu anh làm gì,giờ gọi em là “Phở”? Nếu trời bắt,ta có duyên không nợ! Hãy gọi em là người phụ nữ đáng thương… Định mệnh không cho ta đi chung đường! Anh không được gọi em là “Cơm” hay “Phở”! Ngày Tám tháng Ba,sẽ làm em xấu hổ! “Phở Cơm” gì,anh cũng đã từng yêu… TIỀN GIANG (Võ Thanh Phong) *Bút hiệu khác của Phong Trần
Gặp cảnh trớ trêu,em không ngớt mỉa mai Hắn lại cứ trơ mắt nhìn,không tin là sự thật! Bị em trêu,Thiên chạy mất dép! Kiến ăn cá,cá lại ăn kiến,đời lắm chuyện bất ngờ!! Anh bảo em nối lại nhịp cầu thơ! Sáo đã sổ lồng,anh sẽ về gặp lại! Nghe anh nói,tim phập phồng sợ hãi! Đừng anh ơi!Giờ đã khác xưa rồi! Ngày em trao anh,cành hoa ấy còn tươi! Dùng nhan sắc,chắp cho thơ đôi cánh! Tiền Giang-Hoàng Lan,duyên kia đã định! Bao hương nồng,chỉ ủ một con tim!! Thơ cũng như người,vướng phải chữ nghiệp duyên! Thơ rướm máu,người tàn phai nhan sắc! Trên con sông yêu,thuyền tình bão lật! Ta còn chút gì,để viết về nhau… -Phải bao nhiêu vần thơ,để bắt lại nhịp cầu? Một chút xót xa,trăm phần xấu hổ!? Duyên không thành,phải chăng do phần số? -Hoàng Lan bây giờ,biết lấy gì để trao anh??
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2014 07:31:23 bởi võ phong trần >
Cây tình héo hon,dù vài chiếc lá còn xanh! Nhưng chùm hoa đẹp,đã tả tơi trước gió! -Anh ơi!Chúng ta còn duyên nhưng hết nợ!? Gặp lại rồi,tình ấy có còn không?? -Nếu kiếp này,không nối sợi tơ lòng Ta cùng hẹn,kiếp sau đừng đến muộn!! -Dù anh muốn làm con người độ lượng Nhưng còn nàng thơ,biết giải thích làm sao?? Cuốn sách đã viết xong,em chi xiết tự hào! Một chút an ủi,cho “Cành Hoa Truớc Gió”! -Vì yêu một người,em đã dùng máu đỏ Hòa vào thơ,chấp bút tặng Tình Quân!! -Con người yêu nhau,cốt ở tinh thần! Còn thể xác,cũng chỉ là vay mượn!! Ma cao một thước,đạo cao một trượng! Tiền bạc nào,mua cho được trái tim??? -Em sẽ không gặp,anh đừng đi tìm! Một năm nữa,để cho hồn lắng xuống! Nếu cả thơ lẫn người,không còn thấy vướng! Nơi “Bến Sông Trăng”,chúng ta sẽ gặp nhau!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2014 08:34:50 bởi võ phong trần >
Nếu áo nàng Thơ,ngày ấy chưa phai màu! Em sẽ mặc lại,đón anh ngày tương hội! Chúng ta đã đem cả cuộc đời đánh đổi! Thì có tiếc gì,một chút ấy…tàn tro!! Hai bàn tay không,xây dựng lại cơ đồ! Săn được rồi,người sẽ về với bóng! Uyên Ương tung cánh,giữa trời cao đất rộng! Song kiếm họp bích,chấp bút cho thơ… Tình Quân ơi!Một năm nữa em chờ! Cùng viết “Thiên Tình Sử”,cho đời chiêm ngưỡng! Yêu nên tính chất,chứ đừng tính lượng! Vết thương lành rồi,con tim ấy thuộc về anh… Xa Thiên Đường,tình cứ ngỡ mong manh! Nhưng thoát khỏi Địa Ngục,tình càng nồng hơn trước! Ta ghép đời nhau,trở thành ngọn đuốc! Đốt cháy sự bạo tàn,soi sáng một niềm tin… Dấu yêu ơi!Em phải cố giữ gìn Để mối “Tình Thơ”không đi vào ngõ cụt! Không còn để anh phải uống dòng nước mắt! Không được gần nhau,nhưng chẳng nói từ ly… Hai bộ áo dài,thay em vu quy Hãy giữ lại,để chờ em về mặc!! Chỉ một năm thôi,anh sẽ không thắc mắc Bóng với người,chung hát khúc tình ca…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.03.2014 07:58:28 bởi võ phong trần >
Truyện dài bằng thơ “CÀNH HOA TRƯỚC GIÓ” đến đây thì chấm dứt.Xin cảm ơn người đẹp Tiền Giang,á khôi Nữ Hoàng Trang Sức LHTN đã đồng hành cùng cuốn sách từ đầu đến cuối!Xin cảm ơn nhân vật chính đã không phản đối!Tuy truyện đã kết thúc nhưng VPT sẽ tiếp tục post thơ vào trang này để lưu giữ mối tình tuyệt đẹp TIỀN GIANG-HOÀNG LAN! Đa tạ!
TÀ ÁO TÍM Năm ấy anh học năm thứ nhất khoa Văn! Đến nhà bạn chơi một chiều chủ nhật! Cô em gái của bạn đã làm anh ngây ngất! Rót trà mời khách,em xưng tên Huyền Trân!! Là nữ sinh đệ nhị trường Gia Long!(1) Ngoài áo dài trắng em thích màu tím Huế! Cái đuôi mắt gợi tình giấu nụ cười e lệ! Bạn bảo bề ngoài trông ngoan nhưng em rất cứng đầu!! Mỗi khi anh đến nhà,em chẳng chịu đi đâu! Cứ lẩn quẩn hỏi chuyện này chuyện nọ! Giọng em ngọt và tẩm đầy chất Huế! Đẹp người,đẹp nết, lại nấu ăn rất ngon... Lâu ngày thành quen,anh thích tiếng cười dòn! Em thì tìm cách đọc thơ anh cho bằng được! Bị cốc đầu em giả vờ khóc sướt mướt! Anh mất rất nhiều quà còn phải hứa dắt xem phim!! Sự vô tình đôi khi làm tổn thương con tim! Ngày tháng cận kề anh vẫn xem như cô em gái nhỏ! Anh không cố ý trồng hoa nên hoa kia chẳng nở! Còn em vô tình chiết liễu, liễu ấy lại xanh um... Anh trai em có người bạn nơi sư đoàn Sáu không quân! Chủ nhật nào cũng đến chơi và tỏ ra săn đón! Sang năm đệ nhất em bỗng nhiên vụt lớn!(2) Nom phổng phao và duyên dáng lạ thường!!? Xe nhà binh đòi đưa em đến trường Em lại cứ bắt anh chở bằng xe máy!? Kẻ hữu ý người vô tình đều bị sóng đời đưa đẩy! Trường Đại học Dược mở rộng cửa đón em... Cứ ngỡ cuộc đời sẽ mãi trôi êm đềm! Ngờ đâu mẹ em ngã bệnh rất cần tiền cứu chữa! Người đàn ông ấy theo chiến thuật để rơm gần lửa! Anh hùng cứu mỹ nhân, bỏ tiền ra lo liệu mọi bề!! Em vẫn còn lén mở sách của anh để đọc thơ! Nhưng trái tim non nớt đã thấm nhiều nước mắt! Anh về Pleiku em nhớ anh quay quắt!? Nhưng sau đó lại chấp nhận làm dâu Sư đoàn Sáu Không Quân!! Sau ngày giải phóng,không còn nghe nhắc đến Huyền Trân Đất Sài Gòn bỏ quên một cô em gái nhỏ! Anh lại cuốn vào công việc trăm dâu ngàn bể! Rồi đến một ngày đột nhiên nhận được thư em... Những dòng chữ làm co thắt trái tim! Em thổ lộ mối tình đơn phương tuyệt vọng! Chồng đi vượt biên em cố gượng cười mà sống! Tần tảo bán buôn nuôi con lớn khôn... Ngày lên xe hoa em như kẻ mất hồn! Bài thơ " Sang ngang" của anh lén giấu trong áo gối! Sắp được bảo lãnh nghĩ không còn cơ hội! Nên viết mấy dòng này rồi ngàn kiếp xa nhau!! Vần thơ của anh làm đau mối tình đầu! Ngày ấy,tháng ấy,về Sài Gòn công tác! Trong lúc vô tình ghé vào quán nước Đâu hay rằng đó là nhà bạn của em!! Quả đất tròn lại cộng thêm chữ duyên! Gặp lại người xưa bàng hoàng khôn xiết! Vẫn trong bộ áo dài tím em vô cùng tha thướt! Thiếu phụ nửa chừng xuân quyến rủ đến lạ lùng!? Nguyệt, bạn của em, muốn sốt sắn lập công! Trong buổi tiệc sinh nhật lập trận địa mai phục! Đã bao nhiêu lần nghe em vừa tâm sự vừa khóc! Cô nàng biết rằng anh thực sự là ai!!? Buổi tiệc hậu sinh nhật Nguyệt pha cho anh ly cocktail Một liều thuốc kích dục đã làm hư tất cả! Ước gì lúc ấy con tim anh hóa đá! Để em sang xứ người không mang giọt máu của anh!! Sách có câu giai ngẫu tự thiên thành! Em lại muốn sửa sai bằng một lần vấp ngã!? Mang niềm an ủi nhưng bị ghẻ lạnh nơi xứ lạ! Anh rất buồn nhưng không biết phải làm sao?? Hôm ấy,khu Little Saigon trời đổ mưa rào! Em đi làm về chân tay lạnh cóng! Mang giày cao gót lại đang cơn xúc động! Em ngã xuống cầu thang băng huyết và chấn thương! Dưới mắt nhiều người, nước Mỹ là Thiên Đường!? Y học vô cùng tiến bộ,thuốc men đầy đủ! Chỉ còn biết đổ thừa là do phần số! Nên có vậy thôi mà em phải ra đi! Nhận được tin nước mắt đẫm bờ mi! Một mẹ một con không bao giờ về nữa! Tim anh như bị người ném vào đống lửa! Ơi Huyền Trân! Sao quá đỗi dại khờ!! Phương trời ấy chắc em không còn đọc thơ! Đem mối tình đầu gói trong tà áo tím! Viết lại chuyện cũ mà hồn anh chết lịm! Nơi xứ người chôn chặt khối tình si... Là cô gái thuần lương,em yêu thơ làm gì? Để lúc nằm xuống không có người đưa tiển! Ngày ấy là hoa khôi Gia Long,đầu đội vương miện! Em lại chọn con đường chông gai để không có đường về!! Nhớ cô em gái,xin đốt bài thơ! Đem lời đau của tim vinh danh “Tà Áo Tím”! Em hãy đến nơi em từng muốn đến! Một góc Thiên Đường,đầy trái ngọt hoa thơm… 1.Trường Nữ Trung Học Gia Long rất nổi tiếng trước đây. 2.Ngày ấy không gọi lớp 11 hay 12 mà là đệ nhị,đệ nhất. TIỀN GIANG (Võ Thanh Phong) Muốn biết rõ hơn câu chuyện này hãy vào: 1.http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvn1n3n1ntn31n343tq83a3q3m3237nvn#phandau 2.http://thuhoiquan.net/sho...C6%B0%E1%BB%9Dng/page2 (Nên đọc hết truyện)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2014 16:01:03 bởi võ phong trần >
HỌA SĨ VÀ NGƯỜI MẪU Từ khi sẩy tay đánh mất " Màu của thơ"! Suốt mười năm trời ngậm ngùi gát bút! Cơm áo gạo tiền làm phai màu mực! Mùi thế tục nếm rồi lạc mất lối về!! Chỉ một trái tim mà ngàn thứ đam mê Ai cũng bảo Đồ Sơn chưa đi thời chưa biết! Dính vào rồi lại đâm ra mê mệt! Đầu tiên là chuyện tín dụng và ngân hàng!! Ngoài vòng cương tỏa,không chịu hưởng nhàn! Buông viên phấn, tròng vào cổ cái chức danh chủ nhiệm! Không quen buôn tiền nên dính đòn hiểm! Thân bại danh liệt tiền bạc tiêu ma... Phong trào chứng khoán đua nở như trăm hoa!? Sắm smartphone cùng laptop cắm đầu giao dịch! Đầu óc mỏi mê buồn nhiều vui ít! Thắng thì cò con mà thua đến rách da!! Mình làm mình chịu chẳng dám rên la! Sàn vàng vừa hình thành cũng mon men chơi thử! Một phường cờ bạc chúng đưa ra mồi nhử! Ban đầu thấy ngon ăn nên ký quỹ nhiều thêm... Hai con ma đó ám suốt ngày đêm Bán bán mua mua không hề ngừng nghỉ! Ăn uống thất bát, thân hình tiều tụy Đầu tóc bù xù giống một thằng điên... Mười năm trên bục giảng đâu phải tham tiền! Mọi việc đổ đốn chỉ vì sự hiếu thắng! Trót bước chân vào mỗi ngày thêm sâu nặng Ma trận liên hoàn đố ai giải được đây?? Đau đớn kéo dài cho đến một ngày! Vô tình tái ngộ người về từ nước Mỹ! Cô bé đệ tam trường nữ trung học Pleime ngày ấy! Có đôi mắt thật xinh tên là Thu Huyền!! Người đẹp ngày trước tặng bài thơ " Duyên"! Trên bờ biển Qui Nhơn đánh rơi dòng nước mắt! Khi nhận nụ hôn rất vui nhưng lại khóc! Thấu được lòng anh em sắp lên xe hoa!! Chậm một phút mà trăm ngàn xót xa! Chuyến tàu bất như ý đưa em sang đất Mỹ! Quên tình xưa em sống đời bình dị! Bên một người chồng thiếu vắng trái tim!! Duyên phận nào giờ được gặp lại em? Cả hai người đều sống trong ràng buộc! Em cười nụ,nhận nơi anh lời chúc phúc! Ta kể hết nhau nghe chẳng giấu giếm thứ gì!! Nhắc lại chuyện xưa ủ giọt buồn trên mi! Em hỏi anh vì sao ra nông nổi? Trên đất Mỹ,stock có cho ai cơ hội!? Dính vào rồi làm sao gỡ cho ra?? Em nhìn anh ánh mắt đầy xót xa! -Sao anh không cầm bút viết lại như ngày trước? -Tâm hồn trống rỗng làm sao anh viết được? -Hay là chúng ta thử xoay trục thời gian?? Ngày ấy,Pleiku có một vườn Địa Đàng! Một thi sĩ học trò và một tà áo trắng! Em sẽ tiếp bút nhưng đưa ra một giới hạn! Vì hiện giờ chúng ta đều đã có gia đình!! Em đóng vai người mẫu để anh vẽ chân dung! Tìm lại cảm hứng viết lời thơ thanh thoát! Lần ấy đã trót làm châu chìm ngọc nát! Em nguyện cố hết mình để anh thoát khỏi đường mê!! Về đến Mỹ em cũng sẽ tập làm thơ! Gửi qua mail để động viên anh cầm bút! Tình thì ảo nhưng thơ thì rất thực! Còn một chút này em cố giữ cho anh!!(1) Trời đất chứng minh cho tấm lòng thành! Chỉ làm người mẫu nên em không có tội! Nếu con tim yếu mềm em sẽ ăn năn sám hối Bản hợp đồng sẽ chấm dứt từ đây... Chiều hôm ấy,không tiển em ra sân bay! Một cô em gái giờ biến thành người mẫu! Giữ lời hứa,cổ phiếu đem bán tháo! Từ giả sàn vàng, ăn ngon ngủ yên!! Suốt một năm dẹp hết ưu phiền! Ngòi bút đã nhận dạng ra con chữ! Nơi ấy, người mẫu ôm nỗi sầu viễn xứ! Thư chuyển qua mail mang hơi hám trái tim!! Thơ đăng trên mạng thường nhắc đến chữ “duyên”! Lộn hồn lộn vía luôn gọi tên họa sĩ! Bao nhiêu rắc rối phát sinh trên đất Mỹ! Nơi xứ người, giọt nước mắt lại rơi!! "Liên Trường Phố Núi"những vần thơ bùi ngùi!(2) Bức họa chưa thành người mẫu nhuốm bệnh! Họa sĩ dẫu tài hoa nhưng còn bàn tay định mệnh! Lộng giả thành chân, chẳng lẽ phá bỏ luật chơi!?? Được vần thơ hay để lại cho đời! Con tim chấp nhận phải đôi lần rỉ máu!? Để người em gái thôi không phiền não! Con dao đoạn tình rớt xuống giữa vần thơ... Thế gian vẫn thường một mất mười ngờ!? Đâu ai chịu hiểu em chỉ làm người mẫu? Tình như sương khói không đủ tô lên màu áo Đời vẫn phũ phàng làm chảy máu con tim!! New York giá băng,em đi giữa trời đêm! Cởi trả anh,tấm áo choàng người mẫu! Không viết thành thơ,anh là người có tội! Vì đã phụ lòng cô em gái hiền ngoan... 1. Chữ trinh còn một chút này Không cầm cho vững lại giày cho tan..( Kiều) 2. Liên Trường Phố Núi: trang web tập hợp các cây bút có gốc Pleiku do Cửu Dũng thành lập tại Cali.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2014 09:24:17 bởi võ phong trần >
CÁ THÁNG TƯ Sáng nay giật mình nhớ ngày Cá Tháng Tư! Đời không còn gì để cho ta nói dối! Trên trang thơ chẳng còn ai đứng đợi! Để tạo sự bất ngờ theo kiểu Cá Tháng Tư!! Lật tập “Tình Thơ” chợt nhớ một người! Tháng Tư năm ấy tình đang còn nồng ấm! Lời yêu tiếng nhớ vô cùng sâu đậm Đột nhiên nhận được mail,em sắp sang ngang... Điện thoại rơi, lòng chi xiết bàng hoàng! Tai ù mắt váng tim thì đau như cắt! Tự nhiên đánh rơi cái mình thương quý nhất! Cứ ngỡ cuộc tình đã chấm dứt từ đây... Rượu uống mềm môi, mắt lại nhòe cay... Những bài thơ buồn tải đầy lên mạng Đầu óc rũ rượi, tâm hồn chán nản... Nhận được mail thứ hai, bảo là Cá Tháng Tư!? Tặng một lẳng hoa kèm theo nụ cười! - Em chỉ nói đùa mà sao anh lại giận? Còn chìa cái má xinh xinh màu hồng phấn - Nếu chưa hết buồn,xin anh hãy hôn đi!! Đã là Cá Tháng Tư còn trách móc nỗi gì! Nhận nụ hôn mà lòng đầy ray rứt! Tình là thứ không thể đem đùa cợt! Đến bây giờ, vẫn còn ghét Cá Tháng Tư...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2014 16:20:06 bởi võ phong trần >
XIN GIỮ LẠI...
*Chương 10 cuốn tiểu thuyết “NGƯỜI ĐI SĂN BÓNG” Mất tất cả rồi,xin giữ chiếc gương!
Để lúc gặp lại,soi dung nhan ngày ấy!!
Nét mực tím dẫu mờ trên trang giấy!
Xin vì tình yêu,giữ lại đường hoa văn…
Dẫu không còn gì,lưu luyến ở trong tim!
Xin giữ lại,những vần thơ nước mắt!
Kiếp người ngắn ngủi,biết đâu được mất?
Giữ lại một chút buồn,để tạ lòng nhau!!
Nếu chữ tình,không hàm chứa niềm đau!
Văn chương loài người,sẽ trở nên chán ngắt!
Giữ lại trong hồn,mùi hương thơm ngát!
Nhưng đã chắc gì,ta hái được dáng hoa!?
Nếu không có ngày về,hát lại khúc tình ca!
Xin giữ cho nhau,những hợp âm dang dở!
Để biết kiếp này,ta có duyên không nợ!
Đau xé lòng,chẳng biết ngỏ cùng ai…
Người đừng hiện về,trong những cơn say!
Để khỏi thấy,ly rượu nồng chợt đắng!
Nếu đã giữ được,tâm bình khí lặng!
Xin giấu trong lòng tiếng nhớ,để mà quên!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2014 10:34:04 bởi võ phong trần >
CẢM ƠN TÌNH YÊU Nhờ có Tình,ta biết được cuộc đời! Bên sau bức tường,có vườn hoa đang nở! Giữa khóm hạnh phúc,nẩy một mầm tan vỡ! Trong nụ cười tươi,hằn dấu vết buồn đau!! Cảm ơn tình yêu,đã làm lá xanh màu! Từ khi có em,đời anh như trẻ lại! Tình đã cầm máu,những vết thương băng hoại! Con tim nói lời yêu,mà chẳng thấy thẹn thùng!!! Cảm ơn tình yêu đã tạc chữ thủy chung! Người qua sông rồi,vần thơ còn rớt lại! Tình không xát muối,mà hồn nghe tê tái! Thơ chẳng nói nhiều,nhưng ta biết người đau!!! Tình sẩy tay,làm rớt một nhịp cầu! Trong sự hàm ơn,dùng vần thơ nối lại! Góc biển chân trời,vẫn nghĩ về người mãi! Nếu không có người,cũng sẽ chẳng có thơ!!! Hơn một năm rồi,là thực không phải mơ! Tình đã viết,bộ sử thi hoành tráng! Tâm hồn khô cằn,bỗng trở nên lảng mạn! Cảm ơn người!Cảm ơn cả Tình Yêu!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2014 15:47:16 bởi võ phong trần >
ÁO VÀNG HOA CÚC *Đăng lại bài thơ cũ
Thu chưa sang,sao em mặc áo vàng?
Khiến anh nhớ màu Cúc Hoa yêu dấu!
Em bảo anh tình phai như sắc áo!
Đâu hay rằng,hồn vỡ dưới trăng thanh!!
Lời thơ em,như muối xát lòng anh!
Em đã bắt con tim yêu rồi đó!
Trên vùng sỏi đá,một đóa Hồng lại nở!
Thêm một lần,thuyền đắm bến Tiền Giang!!
Em đẹp tuyệt vời!Anh lại quá đa đoan!
Anh không xứng!Vạn lần anh chẳng xứng!!
Đôi mắt u buồn,đôi vai gầy chịu đựng!
Em chính là Thánh Nữ của trần gian!!
Hương của hoa Hồng,sắc của hoa Lan!
Anh tu mấy kiếp,trời bắt em lại đến?
Ta đang đi chung một chuyến tàu định mệnh!
Nỗi buồn riêng anh,sao em chịu chia đôi? Anh phải dối lòng,khiến em chịu đớn đau!
Nhưng con tim đầu hàng em rồi đấy!
Dù một lần nữa,nước sông Tiền sóng dậy!
Anh nguyện về,yêu lấy sắc vàng kia!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2014 15:48:27 bởi võ phong trần >
Sách và đời: BÀN TAY GHÉT BÀN TAY THƯƠNG *Tập 4 tiểu thuyết “Người Đi Săn Bóng”
Anh thương bàn tay,với ngón búp măng dài! Viết ra những lời phun châu nhả ngọc! Bàn tay ấy không cài hoa lên tóc! Mà lũ bướm đa tình,cứ lớp lớp bay theo!! Anh thương bàn tay,gõ phím tắt,nói lời yêu! Vỗ về lúc buồn,dỗ dành lúc giận! Chỉ có mấy từ,đọc mãi mà không chán! Ngôn ngữ tình yêu,biến hóa thật lạ thường!! Bàn tay bá bờ vai,khiến đang giận phải thương! Bàn tay vuốt mái tóc,khiến sóng tình dào dạt! Cũng bàn tay ấy làm tim anh tan nát! Khi vòng qua sau lưng,để môi nóng cận kề!! Bàn tay nào,làm đẹp những trang thơ? Cho anh,cho em,cho mối Tình Bất Tử? Bàn tay ấy đã xóa đi quá khứ! Để cho đời,xanh mãi một tình yêu!! Thương bàn tay này,nhưng ghét bàn tay nọ làm sao!! Đêm tối không đèn,còn xòe ra che chắn! Đâu phải làm thơ mà bắt đầu óc anh tưởng tượng?!? Buồn hết một giờ,cũng bỡi cái bàn tay!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2014 08:28:13 bởi võ phong trần >
KHÚC NHẠC TÌNH... Em có muốn,giữ bên mình chút gió?
Làm dịu đi,trưa mùa Hạ oi nồng!
Gió sẽ mơn man để làm em bớt nhớ!
Gió thay người!Em yêu có thích không??
Vẫn còn đó,những cụm từ luyến ái!
Dành tặng nhau,khi con nước vỡ bờ!
Nếu tình say,xin em yêu đừng ngại!
Ngôn ngữ đời thường,không thể có trong thơ!!
Tình được nuôi sống,bằng những lời hứa hẹn!
Mua lại niềm vui và bán bớt nỗi buồn!
Vẫn như ngày nào,em yêu ơi,đừng thẹn!
Có hạnh phúc rồi,ta quên hết đau thương!!
Gió vuốt ve,gió thì thầm tình tứ!
Để tình yêu,chớm úa,lại xanh màu!
Nếu thấy mệt,em yêu ơi,hãy ngủ!
Thức giấc rồi,đừng để lạc mất nhau!!
Em nằm đó,mang đường cong của lá!
Tình đang lên,như con sóng thủy triều!
Nụ hôn nồng,nghe thơm hương mùa hạ!
Em mỉn cười,và bảo gió...cứ yêu!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2014 16:16:38 bởi võ phong trần >
MÀU THỜI GIAN Tháng Tư,gió gọi mưa về! Để bằng lăng tím rủ rê cuộc tình! Để ta lạc vào nguyên trinh Để thơ tìm được mối tình trong mơ… Tháng Tư,mở cửa mùa Hè Hàng cây mừng đón tiếng ve đại ngàn! Tóc bay trong gió mơn man Tri âm tìm lại tiếng đàn năm xưa!! Tháng Tư,hát khúc giao mùa! Một tà áo tím,đong đưa cuộc tình! Ngàn vàng mua nụ cười xinh! Hè chưa qua hết,biết mình đã…yêu!! Tháng Tư,còn lại bao nhiêu? Để ta uống nốt những chiều bâng quơ! Mượn hình bóng ấy làm thơ Người đi,trăm thứ trả về hư không!! Tháng Tư,Hoa đã có chồng! Ta ngồi vớt lại những dòng thơ…đau! Xin cảm ơn mối tình đầu! Nhờ em ta biết được Màu Thời Gian…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2014 09:52:13 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: