CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
Thơ tình thời áo trắng: CHO MƯỢN CUỘC ĐỜI Xưa em mượn anh một nửa bờ vai Dỗ giấc ngủ khi thấy lòng phiền muộn Vần thơ thiếu ý cũng bảo anh cho mượn Để trải nỗi lòng khi thấy nhớ tình nhân!! Mượn cánh hoa Đào kéo mùa Xuân đến gần Mượn màu nắng để xoa hồng hai má! Mượn sắc tím để hồn anh nghiêng ngã Mượn cơn gió mùa hè dùng đẩy chiếc thuyền yêu... Thương Tây Nguyên,em đi mượn buổi chiều Trải lá nhớ lên khu vườn tình ái! Suốt đời vay mượn người bảo em khờ dại Lỡ họ đòi, biết phải trả làm sao?? Chỉ vì chữ tình mà hình dáng hư hao Em mượn con tim để kiểm tra nhịp đập! Nhận nụ hôn đầu tiên em giả vờ khóc Anh phải cho mượn cuộc đời để khỏi dỗ người yêu... TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2014 09:25:33 bởi võ phong trần >
AI NGẮT ĐI MỘT CÀNH HOA THẠCH THẢO Tà áo trắng in cành hoa Thạch Thảo Một vòng tay, ôm trọn cả mùa Thu! Năm cuối cấp, một mối tình hư ảo Góc vườn yêu,hoa tím dốc sương mù... Em đi học bằng xe lam ba bánh! Nhà ở ngoại thành vốn quen việc nông tang Trời vào Thu, gió heo may chớm lạnh! Đôi mắt đen khiến bao kẻ mơ màng... Chiều tan học, cũng nơi con dốc ấy Xe bị ban, em ngồi ở vệ đường! Dừng xe đón em, hồn anh sóng dậy Đưa em về, lòng bỗng thấy vấn vương... Gia đình em trú trong căn nhà nhỏ Tọa lạc giữa khu vườn tràn ngập sắc xanh! Đám hoa Thạch Thảo trồng kề bên cửa sổ Ba mẹ đổ mồ hôi, để em được học hành... Những lần đến chơi, ta bên nhau lặng lẽ Chiều cuối Thu khoát chiếc áo mờ sương! Trên bàn học, một bình hoa Thạch Thảo Giống đôi mắt em, phủ sắc tím u buồn... Ta trao nhau nụ hôn nồng cuối cấp Nơi sân trường đại học phải chia xa! Đêm tiển đưa áo trắng lau nước mắt Có ngờ đâu bình địa nổi phong ba... Làng quê nghèo đón người về từ đất Mỹ Quà cáp thênh thang lóng lánh nụ cười Ba mẹ hứa hôn mà em nào để ý Vẫn tiếp tay Việt kiều với khuôn mặt thật tươi!! Tấm thiệp hồng tựa như tia sét đánh! Trong vườn Thu, cây lá xác xơ buồn! Sân trường đại học đào mồ chôn tim lạnh Bên dốc đời, chùm Thạch Thảo đứng cô đơn... Một lần ấy rồi em không về nữa Màu tím xưa mang theo đến xứ người Anh bẻ bút vì thơ không còn lửa! Bến sông Tình, mưa Nhớ đã ngừng rơi... TIỀN GIANG
SẮC HOA MÀU NHỚ Trong tay em cành đào phương Bắc Màu hoa tô nhan sắc miền Nam! Bao nhiêu tinh túy Tiền Giang(1) Em thâu tóm cả để làm của riêng... Đào không nở nơi miền sông nước Nhưng hoa xinh mong được gần em! Ngất ngây một cánh môi mềm Áo vàng đánh thức con tim đa tình... Mượn chút rét để dành hơi ấm Trời Hà Thành bớt xám nhờ em!? Mai ngày trở lại Tiền Giang Sắc hoa đào đó nhớ tràn cung mây Mái tóc tựa bờ vai tạo dáng Chuyến du xuân tìm bạn tri âm!? Đào kia chỉ đợi gió Đông Sắc hoa màu nhớ má hồng nặng duyên... 1.Mỹ nhân người Tiền Giang TIỀN GIANG
Việt Nam quê hương tôi: CHUYỆN TÌNH HOA DÃ QUỲ Lên Tây Nguyên, ta cùng ngắm Dã Quỳ! Loài hoa dại nhưng tràn đầy sức sống Sắc vàng của hoa, câu chuyện tình cảm động Giữa chàng K'Thu và người đẹp H'Ly... Da trắng, tóc dài, khuôn mặt nhu mì! Cô gái bản làng giỏi nuôi tằm dệt vải Tình yêu đến từ một đêm lửa trại K'Thu là một thợ săn đẹp trai và tài ba... Dưới ánh lửa hồng say ngắm dáng ngà Ngụm rượu cần thay cho lời ước hẹn! Trai tài gái sắc mặn nồng quyến luyến Trời Ban Mê chứng giám nụ hôn đầu... Một năm tròn, thời gian đi quá mau Nàng dệt tấm chăn kiệu hồng cho ngày cưới! Chàng lên đường vào rừng săn thú dữ! Hẹn ngày về, em sẽ đến cưới anh...(1) Phận má hồng ganh ghét bỡi trời xanh Y Von,con một tộc trưởng, mê nàng như điếu đổ! Không được đáp trả nên hắn dùng quỷ kế Phục kích bắt K'Thu trói nghiến giữa rừng!! Ngồi trên khung cửi lòng dạ bồn chồn! Đã bao ngày chẳng thấy chàng trở lại Tình yêu thôi thúc không thể ngồi đợi mãi H'Ly băng rừng tìm dấu vết K'Thu... Mỏi gối chồn chân, rừng núi lại mịt mù Giai nhân gục ngã bên một dòng suối đục! Trong mơ văng vẳng tiếng người yêu thúc giục - Em ráng đi đoạn nữa sẽ gặp anh... Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân H'Ly đã đến được nơi K'Thu bị trói! Đau đớn lòng em,ai làm nên nỗi? Y Von cầm ná trên tay quyết liệt cản ngăn... Điều kiện hắn đưa ra, nàng chối bỏ thật nhanh Mũi tên tẩm thuốc độc đưa nàng về tiên giới! Ở nơi đó, K'Thu đang đứng đợi! Khúc bi tình làm ngập lệ xứ Tây Nguyên... Chỗ đôi tình nhân mọc lên hoa màu vàng Sống mạnh mẽ, phơi mình trong nắng gió! Thu vừa đi, hoa Dã Quỳ nở rộ! Đây là loài hoa chỉ có ở Tây Nguyên... Người ta bảo sự phản bội ứng vào sắc vàng Dã Quỳ lại tượng trưng cho chung thủy! Tình sử Ban Mê khiến màu vàng tôn quý Ngắm một lần rồi không thể nào quên... 1.Theo phong tục người Ê Đê, con gái đi cưới con trai nên phải chuẩn bị rất nhiều lễ vật.Trong đó, tấm chăn kiệu hồng cho đêm tân hôn là không thể thiếu. Hầu hết các dân tộc Tây Nguyên đều theo chế độ mẫu hệ,con cái lấy họ mẹ, vợ đi cưới chồng. TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2014 10:32:07 bởi võ phong trần >
TÌNH SỬ ĐỖ QUYÊN Vua nước Thục tên là Đỗ Vũ Vừa thông minh hội đủ tài năng Nhưng tin dùng bọn gian thần Hoàng hậu lo sợ nhiều lần cản ngăn... Vua tổ chức đi săn dã ngoại Người vợ yêu để lại cung son Dịp may không thể nào hơn Quyền thần thực hiện lời đồn giết vua... Nơi cung cấm gió mưa ảm đạm Hồn cựu vương lảng vảng trở về Đớn đau tình nghĩa phu thê Hóa thân chim nhỏ cận kề một bên... Tiếng rên siết chim Quyên ai oán Bên vườn hoa người bạn tri âm Máu tươi từng giọt âm thầm Đêm đêm nhỏ xuống đỏ bầm cánh hoa... Hoàng hậu trẻ xót xa đau đớn Biết người chồng đã biến thành chim "Tử quy"gào thét từng đêm(1) Hồn lìa khỏi xác đi tìm người thương... Hoa mang tên Đỗ Quyên từ đó Hoa toát lên sắc đỏ dị thường Màu hoa màu máu yêu thương! Con tim đã chọn chung đường tử sinh... Hoa Đỗ Quyên chuyện tình cảm động Chim Đỗ Quyên lồng lộng thủy chung Quanh năm suốt tháng đi cùng Hoa đâu chim đó tựu trung chẳng rời... *Theo truyền thuyết, hoàng hậu thấy chim rỏ máu lên hoa biết là linh hồn chồng nên đau đớn gào lên " tử quy" rồi chết theo chồng hóa thân thành hoa Đỗ Quyên hay còn gọi là Ánh Dương Hồng. Thi tiên Lý Bạch có câu thơ: Thục quốc tằng văn Tử Quy điểu Tuyên thành hoàn kiến Đỗ Quyên hoa! TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2014 21:20:24 bởi võ phong trần >
QUÁ TAM BA BẬN Đã không duyên trước chăng mà Thì xin chút ước gọi là duyên sau. ( Nguyễn Du) Tiền Giang chỉ một chiếc cầu Lẽ nào nối với nỗi đau ba lần? Thơ đang thiếu nửa mùa Xuân Đưa thoi chim én ngại ngùng đó thôi! Vĩnh Kim ghi mối tình đầu Cái Bè để lại một câu chuyện tình! Đất lành nở lắm hoa xinh Bên bồi bên lở sông dành cho ai? Yêu sông nối giấc mơ dài Trước sao sau vậy, thương hoài ngàn năm! Yêu thơ xin hiểu phận tằm Đa tình không phải con tim dại khờ! Đem tình nhúng xuống sông thơ Cái Bè, Chợ Gạo, bất ngờ lắm thay! Con tim đi gió về mây Quá tam ba bận, lần này rồi thôi... TIỀN GIANG
CHUNG VẦNG TRĂNG ĐỢI Thiếp xin chàng chớ bạc đầu Thiếp thì giữ lấy một màu trẻ trung... ( Chinh phụ ngâm) Thêm hình bóng đi cùng năm tháng Thơ với người làm bạn tri âm Lo chi thế sự thăng trầm Cùng soi chung bóng một vầng trăng thôi Kìa vầng nguyệt sơn đầu chiếu rọi Nọ tri âm thế tại nâng bôi Trần gian chỉ bấy nhiêu thôi Đủ say lòng kẻ đơn côi phương trời... Em cứ giữ những lời đã hứa Kể từ nay tiếp lửa thơ anh Sợ gì tóc bạc đầu xanh Phút giây luyến ái trở thành thiên thu!! Giữ mãi nét ôn nhu đằm thắm Nhan sắc em, say đắm hồn anh! Sông Tiền trồng một cây tình Trời thương hoa lá sẽ xanh trọn đời!! Cùng nhau ngắm mưa rơi trước ngõ Con tim hòa sắc đỏ tặng nhau! Thương em, anh chẳng bạc đầu Lựa vần, ghép ý, viết câu chuyện tình... TIỀN GIANG Thơ viết chung với YT
ĐÙA VỚI LỬA Đêm về khuya sâu lắng!
Tình như nước tràn bờ!
Tâm tư sầu trĩu nặng!
Nhớ em,anh làm thơ!
Xưa tưởng là tầm gửi!
Đến và đi dễ dàng!
Tình đến không mong đợi!
Tình đi không oán than!!
Giờ biết không phải vậy!
Tình khắc trong tim rồi!
Nhớ nhung như lửa cháy!
Xa vắng kèm khổ đau!!
Nụ hôn trao mỗi tối!
Vẫn không nghe ấm lòng!
Thao thức và chờ đợi!
Bao giờ đến Lập Đông?? Ta đang đùa với lửa!
Đem đặt cược cuộc đời!
Không còn đường chọn lựa!
Tình “ĐIÊN” rồi em ơi!!!
TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2014 22:04:33 bởi võ phong trần >
KHÚC “TIẾU NGẠO” KHÔNG AI HỢP TẤU *Tặng YT Trời mưa lại buồn nên đọc truyện Kim Dung Những mối tình dường như cài đặt sẵn!? Ghép thơ của nhau sợ làm em giận Một Lệnh Hồ lãng tử dám mạo phạm Thánh Cô!?? Em viết chỉ mấy câu mà hay đến không ngờ Khúc " Tiếu ngạo" trên đời là có thật! Đi tìm tri âm đôi khi mòn cả dép Em đã kịp về để luận kiếm Hoa Sơn... Trên Hắc Mộc Nhai ta đốt đoản thơ buồn Gặp em, ta đâu cần Quỳ Hoa Bảo Điển! Sao mãi đến giờ em mới xuất hiện? Hàng ngàn bài thơ tình không có dấu chân em?? Độc cô cửu kiếm của Phong Thanh Dương Chỉ mấy thức thôi mà vang danh thiên hạ! Em đã làm cho trái tim sỏi đá Trong một ngày bỗng hát khúc yêu thương... Hè sắp qua, em lại về trường Anh sống nốt cuộc đời lãng tử Khúc " Tiếu ngạo" không còn ai tình tự Viết đoản thơ buồn, mình đọc, mình nghe... TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2014 12:59:24 bởi võ phong trần >
GIÁ NHƯ Giá như lúc buồn, có ai để gọi tên! Đời sẽ thấy vui lên thêm một ít Giá như lúc thấy tâm hồn vẩn đục Có câu kinh nào khẽ nhắp ở đầu môi... Giá như mùa Thu đừng có giọt mưa sầu Bến sông Ngân sẽ không còn Chức Nữ! Giá như con tim đừng bị ai chế ngự Thì chuỗi tháng ngày yên ả biết dường nào?? Giá như vói tay hái được một vì sao Tình đã có món quà trân quý nhất! Giá như chỉ có được mà không bao giờ mất Không ai đành tâm đắp nấm mộ cho thơ... Giá như yêu mà không thành kẻ khờ Mưa gió đã không làm nát cành hoa tím! Giá như chia tay lệ đừng rơi ngào nghẹn Kẻ lạ bây giờ đã chẳng hóa người dưng!?? Giá như... giá như... hai tiếng ấy ngập ngừng! Ta không thể xoay bàn tay định mệnh! Duyên đưa đẩy nên ngày xưa em đến Giờ nợ hết rồi nên em lại ra đi... TIỀN GIANG
GÁNH TỘI CHO THƠ Lời yêu thốt rồi con tim như ngừng đập Nhìn vào gương xe thấy mặt đỏ vô cùng! Lần đầu tiên,vần thơ yêu ngượng ngập!? Hối vô cùng, người có biết hay không?? Ở nơi đó, một khung trời yên tĩnh! Em sống vô tư như cỏ nội mây ngàn Những cặp mắt học trò lấp lánh Và một người tình đã ước hẹn trăm năm... Gió mùa Thu đột nhiên đưa anh đến Con sông xưa ru khúc hát vỗ bờ! Duyên đưa đẩy như kiếp nào đã hẹn Không biết cội nguồn, tặng vội mấy bài thơ... Dòng sông ấy mong sao đừng dậy sóng Để người làm thơ không thành kẻ tội đồ! Nhan sắc nào có lỗi, chỉ tại ta mơ mộng Trăm dâu đổ đầu tằm, xin gánh tội cho thơ... TIỀN GIANG
CÁNH ÉN BÊN TRỜI " Hứa yêu anh giáo rồi lại còn như thế"! Lời than sao nghe mà xót cả lòng! Chiều hôm ấy trời êm không có gió Một chiếc thuyền chìm giữa ngả ba sông... Bên này nụ cười, bên kia đôi mắt ướt Ngả ba sông lại ngỡ ngả ba lòng!? Một cành hoa trôi theo hai dòng nước! Một chút buồn đành phải thả trôi sông... Yêu nên tốt, hương bay xa ngàn dặm! Sợi tơ lòng thành lưới nhện tình yêu! Ánh mắt ấy khiến thi nhân say đắm Một dòng sông, mấy hình bóng diễm kiều... Đưa tay hứng giọt mưa bên thềm vắng Gió mùa Thu đâu tạo được sóng lòng? Một chút hương mà thi nhân xem nặng Ngỡ thuyền tình chìm ở ngả ba sông... Quên nhau rồi, nắng sẽ hồng đôi má Cánh " én" xinh sẽ bay lượn bên trời Con sông Tiền quên thêm một kẻ lạ Tình vẫn nồng, như ngày ấy, em ơi!! TIỀN GIANG
Thơ thiền: HỒI ĐẦU THỊ NGẠN Đêm qua bầu trời trong vắt Lòng ta lại thấy bình an! Ngọn lửa trong tim đã tắt Hồn thơ thôi chẳng mơ màng... Cố ý trồng hoa chẳng nở Vô tình chiết liễu xanh um! Sẩy tay, ngọc kia đã vỡ Có chăng một giấc mơ buồn... Nhân thế hồi đầu thị ngạn Sao còn tìm đến bến mê Đừng để dục che tâm nhãn Mai kia còn có đường về... Sự đời sắc không không sắc Sao lòng vướng bận làm gì? Hoán đổi hồng nhan bạch cốt Đời đâu còn chuyện sân si!?? *Hồi đầu thị ngạn: quay đầu là bờ
TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2014 22:34:03 bởi võ phong trần >
NGẮM HOA Đừng ngắm hoa khi đứng quá gần! Hương thơm sẽ làm đầu óc ta mụ mị!? Khiến ta không nhìn thấu những điều tinh túy! Chỉ biết khen hoa đẹp như bao kẻ phàm nhân!! Hoa cũng như người,gồm thể xác và tinh thần!? Màu sắc tươi thắm,làm lóa mắt loài ong bướm! Giọt sương rớt xuống,tạo ra dòng hoài niệm! Hương thơm khiến hồn hoa,tạo ra triệu giấc mơ… Thoát khỏi vũng bùn,hoa mới làm thơ! Buông son phấn,khoát màu thiền vĩnh cửu! Xưa,nước mắt rơi,bụng làm dạ chịu! Nay,mưa gió dập vùi,cành hoa ấy còn không?? Ta không ngắm hoa,bằng đôi mắt người trần! Dùng thơ làm thấu kính,để tạo ra tâm nhãn! Đời hữu hạn,mà tình thì vô hạn!? Ta trân quý từng chút phấn của nhụy hoa!! Đôi mắt u buồn,màu tím kiêu sa! Ta ướp nhan sắc ấy,trong trái tim rướm máu! Dù ở cự ly nào,lòng vẫn không thay đổi! Nhưng ngắm hoa từ xa,lòng thấy nhẹ nhàng hơn!!?? TIỀN GIANG
NHỮNG TẤM HÌNH… Ngày ấy tình nồng chắp cánh bay! Đời không có rượu, thơ vẫn say Một trời nhan sắc thêm hương mới Khoảng trống trong tim đã lấp đầy... Em tặng cho tôi những tấm hình Dung nhan yêu dấu giữ làm tin! Chọn toàn những tấm ưng ý nhất Cái miệng cười tươi, đôi mắt xinh... Nào biết đời người lắm gió mưa Ai đem sầu lấp lối Thu xưa Cành hoa đã héo, hình thôi gửi! Em sợ tình phai theo gió mưa... Tình giữ trong tim em biết đâu? Dung nhan rồi sẽ tàn phai thôi! Mỹ nhân tự cổ như danh tướng Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu...(1) 1.hai câu thơ cổ: người đẹp cũng như danh tướng, không muốn cho thế nhân thấy đoạn kết của mình. TIỀN GIANG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: