CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
CÙNG EM VIẾNG MỘ HÀN MẶC TỬ Muốn viếng mộ thi nhân Mặc Tử Sao em không hãy thử nhờ anh? Quy Nhơn cát trắng biển xanh Quê hương anh đó hữu tình biết bao? Chiều Ghềnh Ráng sóng xao gió lộng Bao nhiêu năm giấc mộng còn nguyên! "Máu cuồng", "Mật đắng", "Hồn điên" "Gái quê" với "Cẩm Châu Duyên" vẫn còn...(1) Em muốn thăm Đồ Bàn phế tích Ta cùng nhau chuyển dịch hướng Tây Kinh đô Chiêm quốc là đây Tháp Chăm ghi dấu những ngày bên nhau... Ra Phù Mỹ ngắm màu cát trắng(2) Uống nước dừa trốn nắng Bồng Sơn! Nếu em còn giận nụ hôn Ăn nem Chợ Huyện thì hồn bớt đau...(3) Qua Phù Cát lụa nhàu tóc rối Về Phú Phong bóng tối trải đường Nằm nghe trống trận Tây Sơn Anh vui vì có người thương bên mình... Nón Gò Găng chữ tình thêu dệt(4) Anh chết mê chết mệt vì em Thơ Hàn đọc dưới trời đêm Viếng mồ chi khiến con tim dại khờ?? Yêu Bình Định vần thơ để lại Mến Quy Nhơn nhớ mãi nghe em! Thơ Hàn đem giấu nơi tim Lỡ mai thương nhớ, khỏi quên đường về... - Trong ngoặc kép là tên các tập thơ của Hàn Mặc Tử
- Phù Mỹ,Bồng Sơn,Phù Cát,Phú Phong là tên các huyện và thị trấn thuộc tỉnh Bình Định
- Nem Chợ Huyện:đặc sản ẩm thực nổi tiếng Bình Định giống nem lai Vung Đồng tháp
- Nón lá Gò Găng: rất phổ biến trong đời sống thường ngày và thơ ca
TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2014 10:16:51 bởi võ phong trần >
ANH SẼ NÓI... Khúc giao mùa, trời đang mưa lại nắng Thiếu tri âm, thơ vui bỗng thấm buồn! Đời không phải một mặt hồ sóng lặng Đi dưới ngàn sao mới hiểu được cô đơn... Thơ muốn viết lại thiếu người mài mực Nàng nhìn ta bằng đôi mắt vô hồn Thốt lời yêu để riêng mình ray rứt Tháng Chín qua rồi nào có gì hơn?? Mong sẽ có một tháng Mười hạnh phúc Trong hòm thư ta viết chữ yêu nàng! Đóa hoa ấy sẽ cho đời giọt mật Để Tình Thơ đánh dấu phút sang trang... Lòng đã quyết xin cho anh chút gió Để thuyền yêu vào được bến sông Tình! Say men nồng con tim kia sẽ mở Muốn yêu người cần có chút niềm tin... Em có giận, cuối cùng anh sẽ nói Để con tim tìm được lối đi về! Tháng Chín đã qua, tình không thể đợi Em nghe rồi, đừng đổ tội cho... THƠ!! TIỀN GIANG
TIỀN Tiền không có nhiều phép lạ! Cớ sao khuynh đảo nhân gian? Tiền gieo rắc nhiều tai họa! Trắng đen thay đổi phũ phàng!! Cốt nhục chia lìa,hờn giận! Tiền là thuốc độc trong tim! Bao nhiêu cho đời thỏa mãn? Đến đâu mới khỏi kiếm tìm? Vì tiền lương tâm đánh mất! Lợi này đành đổi nghĩa kia! Lửa dục trong lòng chưa tắt! Lòng tham biết mấy cho vừa!! Một ngày nếu ngồi nhìn lại Thấy lòng hối hận vô bờ! Tiền làm nhân gian kinh hãi! Đời người như chiếc lá khô!! Tình mất,tiền không mua được! Vàng nào đổi được niềm vui! Dẫu tiền có nhiều như nước! Đời xem như đã hết rồi!!! Tiền Giang
MỘ THƠ
Chiếc tách pha lê rơi xuống đất! Cuộc tình Hoa Tím vỡ làm đôi! Từ nay quên chuyện đời được mất Ngồi đắp cho thơ nấm mộ sầu… TIỀN GIANG
TRẢ ƠN NGƯỜI GỬI RÉT Em gửi cho anh cái rét đầu Đông Nắng phương Nam bây giờ không vàng nữa! Thơ mát lạnh mà con tim có lửa Cái rét đã làm ấm lòng kẻ phương xa... Rét mang theo hương thơm của loài hoa Vì yêu nhan sắc khiến Hà Thành mất ngủ! Tóc bay dạo phố dáng đầy tư lự Một phút xao lòng em đã nghĩ về anh... Bài thơ " Sen Ngọc" gắn chút tình mong manh Một đóm lửa đã trở thành cơn bão Tạm quên đi chuyện đời cơm áo Nhận cái rét của em,anh đi gió về mây.. Đâu chỉ dung nhan mới làm người ta say? Nhả ngọc phun châu em chính là kỳ nữ! Cái nóng phương Nam đã bị em chế ngự Một chút rét thôi mà gói biết bao tình... Tâm ý tương thông xin nhận nơi anh Nụ hôn nồng tạ ơn người gởi rét! Thơ có em, đời sẽ vui như tết Mượn chút hương nồng anh viết bản tình ca... TIỀN GIANG
ĐI TÌM NHAN SẮC CHO THƠ Ta đi tìm một nhan sắc cho thơ Mỏi gối chồn chân mới biết toàn hư ảo!? Vác vần điệu, ta làm người bán dạo Thiếu bóng giai nhân, thơ đó chẳng ai mua.. Không tri âm giờ mới biết mình thừa Thơ nhạt như nước ốc, tình thành sương khói! Trên đỉnh phù vân ta vẫn ngồi ngóng đợi Một bóng hồng giải cơn khát cho thơ... Con chữ nghèo nàn không xây nổi giấc mơ Ta lại mộng du sau những lần chợt tỉnh!? Chút hương thơm cũng đưa lời phỉnh nịnh Khiến con tim cứ mãi chịu trầm luân... Thơ thiếu nhan sắc tựa cái xác không hồn Cuộc tình đến giống bị người gả bán!? Chấp bút đề thơ gặp năm xui tháng hạn Trăm khổ ngàn đau tay trắng vẫn hoàn nguyên... Thơ cũng như người phúc phận tùy duyên Nhan sắc của thơ chẳng tiền nào mua được! Hai chữ " Vô thường" học hoài không thuộc Ta đành đứng nhìn cảnh nước cuốn hoa trôi... TIỀN GIANG
CÙNG EM ĐỌC SÁCH Bước vào phòng em,anh trông thấy một người Không tay không chân nhưng cái đầu quá khổ! Bộ não rất lớn,đang trong tư thế mở Hỏi điều gì, hắn cũng trả lời ngay... Về chuyện sách vở hắn tỏ ra bậc thầy Anh toan bỏ đi, em lại vào kịp lúc! Hai má đỏ bừng lại thêm đôi mắt ướt Bảo anh hãy cùng đọc sách với em... Hắn ngồi đó với dáng điệu trang nghiêm Khều William Faulkner, lật " Âm thanh và cuồng nộ" Cuốn " Dịch hạch" của Albert Camus sao mà hay thế! Nghe Garcia Marquez than " Trăm năm cô đơn"... Mikhail Sholokhov tả " Sông Đông êm đềm" Kawabata ngẩn ngơ với " Nhật ký tuổi mười sáu" Henri Bergson vang danh vì " Tiến hóa sáng tạo" Boris Pasternak làm nao lòng bỡi " Bác sĩ Zhivago"... John Steinbeck gửi "uất hận vào chùm nho" Heinrich Boll thuyết giảng qua " Bức chân dung tập thể..." Đọc " Buồn nôn" mà không nôn đâu có dễ Jean Paul Sartre vì sao được gọi hiện sinh?? Rudyard Kipling được vinh danh với cuốn " Sách rừng" Em cố đọc nốt " Tàn cuộc chơi" của Samuel Beckett! " Những xiềng xích vô hình" Selma Lagerlof Khiến vì người, ta muốn lập lại cuộc chơi... " Bọn làm bạc giả" làm ta chán đời Andre Gide nói vậy nhưng không phải vậy! Pearls Buck lại bảo " Đất lành" thì chim đậu Còn Ernest Hemingway thì hỏi" Chuông nguyện hồn ai"? Anatole France kể lại " Tội ác" khiến ta thở dài " Trò chơi ngọc thủy tinh" Người nào cũng thích? Đây là tuyệt phẩm của Hermann Hesse " Gia đình Buddenbrooks" được tả bỡi ngòi bút Thomas Mann!! Bernard Shaw ưa châm biếm nhẹ nhàng Nên " Ngôi nhà của vợ góa" không hề lạnh lẽo! "Thư trung hữu mỹ nhân nhan như ngọc" nếu còn thấy thiếu(2) Anh sẽ hôn em để chàng SÁCH phát ghen... Giàu tri thức chưa hẳn đã nhiều tiền Muốn đầu nặng thì túi kia phải nhẹ(1)! Lỡ yêu sách rồi,anh với em cũng thế Tình sẽ nhân đôi khi vừa đọc sách vừa... hôn!!? 1. Bây giờ giá sách rất cao, mua nhiều sẽ rỗng túi 2.Trong sách có mỹ nhân mặt đẹp như ngọc * Những tác giả và tác phẩm viện dẫn: a. Âm thanh và cuồng nộ: tiểu thuyết của William Faulkner (Mỹ)giải Nobel văn học năm 1949 b. Dịch hạch(La Peste):tác phẩm của Albert Calmus(Pháp)Nobel VH 1957 c. Trăm năm cô đơn(Cien anos de soledad) Gabriel Garcia Marquez (Colombia)NB 1982 d. Sông Đông êm đềm:tiểu thuyết của Mikhail Sholokhov(Nga) NB 1965 e. Nhật ký tuổi mười sáu: sách của Kawabata(Nhật) NB 1968 d. Tiến hóa sáng tạo(L’Evolution creatrice): tác phẩm của Henri Bergson(Pháp),NB 1927 e.Bác sĩ Zhivago:tiểu thuyết lừng danh của Boris Pasternak(Nga) NB 1958 f.Chùm nho uất hận(The Grapes of wrath) sách gối đầu giường của John Steinbeck(Mỹ) NB 1962 g.Bức chân dung tập thể với một quý bà: tiểu thuyết của Heinrich Boll(Đức) NB 1972 h.Buồn nôn(La Nausee):triết lý hiện sinh của Jean Paul Satre(Pháp)NB 1964 i.Sách rừng(The Jungle book) tiểu thuyết gây ấn tượng của Rudyard Kipling(Anh) NB 1907 j.Tàn cuộc chơi(Fin de partie) sách của Samuel Beckett(Ireland) NB 1969 l.Những xiềng xích vô hình:tiểu thuyết của Selma Lagerlof(Thụy Điển) NB 1909 m.Bọn làm bạc giả(Les faux-monnayeurs): sách để đời của Andre Gide(Pháp).NB 1947 n.Đất lành(The good earth):tiểu thuyết thành danh của Pearls Buck(Mỹ).NB 1938 o.Chuông nguyện hồn ai(For Whom the Bell Tolls): tiểu thuyết làm nên tên tuổi Ernest Hemingway(Mỹ).NB 1954 p.Tội ác của Sylvestre Bonnard:tiểu thuyết vị nhân sinh của Anatole France(Pháp).NB 1921 q.Trò chơi ngọc thủy tinh(Das Glasperlenspiel):sách làm nên tên tuổi Hermann Hesse(Đức).NB 1946 r.Gia đình Buddenbrooks: tiểu thuyết của Thomas Mann(Đức) NB 1929 s.Những ngôi nhà của vợ góa(Widowers’house):vở kịch nổi tiếng của văn hào Bernard Shaw(Anh).NB 1925 TIỀN GIANG
TỎ TÌNH Vì em giỏi văn nên anh muốn nói yêu Phải nhờ các lão tiền bối thương tình chấp bút Anh đóng vai một tiểu đồng mài mực Để có được lá thư tình trao tận tay em... Đố tục giảng thanh cậy nữ sĩ Xuân Hương Chuyện bướm hoa anh trông vào Nguyễn Bính Lời thơ rót mật đâu phải là phỉnh nịnh Bắt chước Nguyên Sa tặng em " Áo lụa Hà Đông".. Gửi " Hương trinh bạch" của nhà thơ Đinh Hùng! Nói như Hoàng Cầm, "Nếu anh còn trẻ"! Mượn lời thơ Xuân Diệu để em đừng e lệ " Bên ấy bên này" trời đã chớm sang Đông... Yêu như Quách Tấn, chỉ có " Một tấm lòng" Sao em còn " Ngập ngừng" theo thơ Hồ Dzếnh? Nguyễn Tất Nhiên đã nói " Hai năm tình lận đận" "Em đi chùa Hương" với Nguyễn Nhược Pháp, làm chi? " Đường Xưa" của Yến Lan giờ cỏ mọc xanh rì Em còn giữ tà " Áo trắng" theo kiểu nhìn Huy Cận!? Yêu như " Tiếng Thu" Lưu Trọng Lư lại e em giận Đành trao " Khúc Thụy du" đổi lấy nụ hôn... Nhờ cả Puskin, nói hộ " Tôi yêu em" Bắt chước William Butter Yeah con tim trao hết! Nếu " Cánh hoa suy tàn" Baudelaire có làm em mệt Thơ thiền của Tagore, sẽ đưa ta quá cảnh Thiên Đường... " Mộng trong mộng" trót làm em tổn thương Edgar Allan Poe thật tình không cố ý Shakespeare biết nhan sắc em kiều mỵ Nên viết những bài Sonnet để anh noi theo... Kẻ làm thơ thường vướng cảnh nghèo Chỉ có con chữ hơi thừa một chút!? Xem bài thơ tỏ tình này, không may em khóc Anh sẽ bắt đền các cụ tổ nhà ta... * Tác giả và tác phẩm viện dẫn: 1. Hồ Xuân Hương: bà chúa thơ nôm ẩn dụ 2. Nguyễn Bính: Cô hàng xóm ( ai cũng biết con bướm đó) 3. Áo lụa Hà Đông: thơ Nguyên Sa 4. Hương trinh bạch: thơ Đinh Hùng 5. Nếu anh còn trẻ: thơ Hoàng Cầm 6. Bên ấy bên này: thơ Xuân Diệu 7. Một tấm lòng: tập thơ Quách Tấn 8. Ngập ngừng: thơ Hồ Dzếnh 9. Hai năm tình lận đận: thơ Nguyễn Tất Nhiên 10. Em đi chùa Hương: thơ Nguyễn Nhược Pháp 11. Đường xưa: thơ Yến Lan 12. Áo trắng: thơ Huy Cận 13. Tiếng Thu: thơ Lưu Trọng Lư 14. Khúc Thụy du: thơ Du Tử Lê 15. Tôi yêu em: thơ Puskin(Nga) 16. D'ont give all the heart: thơ William Butler Yeats(Ireland) 17. Cánh hoa suy tàn: thơ Baudelaire(Pháp) 18. Tagore nổi tiếng với chùm thơ Thiền(Ấn Độ) 19. Mộng trong mộng: thơ Edgar Allan Poe(Mỹ) 20. Những bản Sonnet của Shakespeare(Anh) TIỀN GIANG
TIỂN ĐƯA Sân ga tối nay đèn vàng hiu hắt Ta lên đường không một kẻ tiển đưa! Hàng cây không bóng đứng im cúi mặt Cõi trần ai,mới chợt thấy mình thừa!! Lần nào trong đời,ta đều đến chậm Bài thơ vui,đến khổ cuối vẫn buồn!? Tình không trọn,mới biết mình lận đận Nghĩ về người,hồn tràn ngập nhớ thương… Người vẫn mơ:Sẽ có ngày tái hợp Tay trong tay vui hát khúc tương phùng! Con đường đang đi sao nghe mờ mịt Lối vào Địa Đàng cứ thấy mông lung… Buồn chia cách,chạy dài theo phi đạo Nỗi đau kia xin bỏ lại Sài Gòn! Trên chín tầng mây,xua đi phiền não Ôm ấp bóng hình,giữ lại mùi hương!! Đến bây giờ,đóa hoa kia vẫn vậy Khi yêu thiết tha,lúc băng giá lạnh lùng! Đã hứa rồi,tình trong tim giữ mãi Dẫu có buồn,nàng hỏi,trả lời: KHÔNG!! TIỀN GIANG
NHỚ AI Đêm qua anh lại nhớ em Nhớ vòng tay ấm nụ hôn ngọt ngào! Nhớ vần thơ mới đổi trao Nhớ đôi mắt biếc dạt dào yêu thương... Đêm qua Phố Núi đầy sương Nhớ màu hoa nở trên đường em qua! Nhớ em hồn bỗng xót xa Con tim ray rứt như là... mất nhau! Đêm qua trăng rụng xuống cầu Nhớ em anh viết mấy câu thơ buồn! Nhớ như bão thổi qua hồn Nhớ không tải hết cô đơn muộn phiền... Đêm qua rét ngủ ngoài hiên Nhớ đôi má lúm đồng tiền làm thơ Nhớ em anh dệt giấc mơ Nhớ rồi lại gặp bất ngờ lắm thay... Đêm qua nửa chén đã say Nhớ sao nhớ quắc nhớ quay trong hồn Vần thơ rớt xuống vũng buồn Đôi bờ ngăn cách nhớ thương làm gì?? TIỀN GIANG
HƯƠNG TÓC Em chỉ xin được tựa vào vai anh Để anh vuốt mái tóc dài óng ả Để vần thơ tẩm một mùi hương lạ Câu chữ đọc lên thấp thoáng bóng hình em... Giữ chặt cho mình một nửa trái tim Còn nửa kia, em nhờ anh giữ hộ! Nếu nửa bên này kêu gào nhung nhớ Em biết làm gì khi thiếu bóng hình anh?? Nếu tình yêu ta có thể để dành Em bắt anh đợi thêm mùa Đông nữa! Không có tình,thơ anh sẽ thiếu lửa Nên em đành trao trọn trái tim yêu... Gội mái tóc thơm hong nắng mỗi chiều Để thơ anh vuốt ve từng sợi tóc! Con thuyền yêu trót chìm trong đáy mắt Ta nhận ra một nửa của đời nhau... Dù mai đây tóc ấy có đổi màu! Bài thơ đó anh đừng thay vần mới! Nửa này không về nửa kia vẫn đợi Ghép bản tình ca để cho tóc tỏa hương... TIỀN GIANG
võ phong trần
MỘT NỬA ĐƠN PHƯƠNG
Chỉ một mình yêu,thì mới gọi đơn phương!
Nhưng cuộc tình chúng ta,nào đâu phải vậy?
Chấp nhận sống,cảnh chân trời góc bể!
Vì vẫn được yêu,nên gọi nửa đơn phương!!
Người hạ quyết tâm,sẽ đi đến cuối đường!
Nhưng chưa khởi hành,nên gọi là một nửa!
Con tim trao rồi,không còn quyền chọn lựa!
Ta trót yêu người,còn hơn bản thân ta!!
Đem cuộc đời,đổi lấy một cành hoa!
Vẫn tự hào,mình là người may mắn!
Không được đến gần,ta nào đâu chán nản?
Cố giữ cho mình,một nửa cái đơn phương!!
Chỉ là chiếc bóng thôi,mà yêu đến lạ thường!
Ta biết mình đang giữ,cái người không thể có!
Mỗi khi hồn chìm,xuống vũng lầy nhung nhớ!
Tự an ủi rằng,chỉ mình mới được yêu!!
Lang thang phố quen,suốt cả buổi chiều!
Lòng ta lạnh,hồn thơ kia cũng lạnh!
Vẫn biết Tình Thơ,không phải là ảo ảnh!
Vì trong tim,ta còn một nửa đơn phương!!
Cơn gió xô ngang,lá phủ kín mặt đường!
Ta ước gì,có một người nhìn thấy!
Mang tình yêu lớn,mà cô đơn đến vậy!
Đâu ai hiểu rằng,một nửa vẫn đơn phương!!!
Tiền Giang
Chào bạn, Chiều nay ra phố lạc đường, Ghé đây chợt thấy đơn phương cuộc tình. Chưa quen không nói linh tinh Chỉ xin hỏi mượn một bình nước thôi
Nếu người không mắng nặng lời
Thì sau sẽ ghé trả lời bài thơ
Xin cảm ơn !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2014 21:25:43 bởi Ann >
RẤT VUI ĐƯỢC BẠN GHÉ XEM THƠ VÀ TRÍCH DẪN THƠ! VÕ PHONG TRẦN(TIỀN GIANG)
VẦN THƠ THIẾU LỬA Ngọn lửa trong anh đã tắt rồi Chỉ còn một chút tàn tro thôi Mùa Đông thiếu lửa nên thơ lạnh Trăng ngã bên thềm tri kỷ đâu?? Chỉ thoáng qua hồn một bóng mây Lửa tình không đủ ấm bàn tay Mò kim đáy biển, buồn khôn xiết! Lê bước độc hành, đôi mắt cay... Ai bán mà mua nửa giấc mơ? Nằm nghe tiếng sóng cứ xô bờ Ta gom lửa ấy ru hồn lạnh Một nửa nhân tình, một nửa thơ... Gió chở hương tình đi rất xa Ta về sửa lại giấc mơ hoa!? Nụ hôn thiếu lửa, vần thơ lạnh Giữ lại bên mình chút xót xa!! TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2014 20:12:56 bởi võ phong trần >
võ phong trần
MỘT NỬA ĐƠN PHƯƠNG
Chỉ một mình yêu,thì mới gọi đơn phương!
Nhưng cuộc tình chúng ta,nào đâu phải vậy?
Chấp nhận sống,cảnh chân trời góc bể!
Vì vẫn được yêu,nên gọi nửa đơn phương!!
Người hạ quyết tâm,sẽ đi đến cuối đường!
Nhưng chưa khởi hành,nên gọi là một nửa!
Con tim trao rồi,không còn quyền chọn lựa!
Ta trót yêu người,còn hơn bản thân ta!!
Đem cuộc đời,đổi lấy một cành hoa!
Vẫn tự hào,mình là người may mắn!
Không được đến gần,ta nào đâu chán nản?
Cố giữ cho mình,một nửa cái đơn phương!!
Chỉ là chiếc bóng thôi,mà yêu đến lạ thường!
Ta biết mình đang giữ,cái người không thể có!
Mỗi khi hồn chìm,xuống vũng lầy nhung nhớ!
Tự an ủi rằng,chỉ mình mới được yêu!!
Lang thang phố quen,suốt cả buổi chiều!
Lòng ta lạnh,hồn thơ kia cũng lạnh!
Vẫn biết Tình Thơ,không phải là ảo ảnh!
Vì trong tim,ta còn một nửa đơn phương!!
Cơn gió xô ngang,lá phủ kín mặt đường!
Ta ước gì,có một người nhìn thấy!
Mang tình yêu lớn,mà cô đơn đến vậy!
Đâu ai hiểu rằng,một nửa vẫn đơn phương!!!
Tiền Giang
Một nửa đơn phương nghe sao thật dị thường Ngẫm nghĩ mãi bỗng thấy người ích kỷ Người chỉ biết tình yêu như một điểu hoa mỹ , Giữ hạnh phúc cho riêng mình ai đau xót mặc ai Người cứ ỡm ờ chuyện cứ để ngày mai Dù cứ nói ta yêu người hơn tất cả Nhưng ai biết ngại đường xa hay biển cả Khi đã yêu rồi sao mỗi đứa lại một nơi Đọc thơ người sao bỗng thấy chơi vơi Thấy đau nhói trong lòng vì những lời không thật Có ai biết những điều gì được mất Khi yêu người chỉ có nửa trái tim Một nửa đơn phương rồi cũng sẽ lặng im Khi ta nuôi dưỡng tình yêu bằng những điều khác biệt Để cứ mãi yêu trong cô đơn mà không biết Để hồn thơ mang ảo ảnh đến phương nào Một nửa đơn phương rồi cũng sẽ nôn nao Khi chống chế bằng cuộc tình không thể biết Để rên xiết khi thấy mình bị thiệt Để cuối cùng giết chết nửa đơn phương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: