CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
[
THƠ ANN HAY! [<font]
d
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2015 14:48:52 bởi VÔ THƯỜNG.HNL >
NGÀY NÀY NĂM ẤY… *Tổng quan tiểu thuyết “Người Đi Săn Bóng” Cũng tháng Bảy,ngày này năm ấy! Ta gặp nhau,tình cháy nơi tim! Duyên đưa,nợ đẩy,đi tìm! “Tình Thơ” trải thảm,ngày đêm chẳng rời… Mùa Thu đến,mưa rơi trước ngõ! Trên trang thơ,giữ hộ đời nhau! Một thiên tình sử xanh màu! Mượn ngòi bút nhỏ,khắc câu đá vàng!! Thơ như sóng,hết tan lại hợp! Mỗi bài thơ,chứa một trái tim! Sông yêu,bắc nhịp cầu duyên! Trang thơ có một trích tiên hạ phàm!!! Khúc đoạn trường,ai làm nên nỗi? Phận hồng nhan,gánh tội cho đời! Vườn yêu mưa gió tả tơi! Cầu yêu gãy nhịp,một người xót xa!! Gieo vần thơ,lệ sa ướt gối! Giấu niềm đau,khỏi tủi đời nhau! Trang thơ,gió thảm mưa sầu! Con tim nào biết nỗi đau phụ tình?? Vì chữ hiếu,hy sinh tất cả! Mặc cho người,hóa đá vọng…thê! Đem chôn một mối “Tình Thơ”! Đắp ngôi mộ giả,đợi chờ tái sinh!!?? Chiếc áo vàng,định tình còn đó! Một đời hoa,sẽ nở hai lần?? Chỉ cần có một chữ tâm! Dù cho nhớ trộm,thương thầm chẳng sao!!? Nỗi đau ấy,ai nào hiểu được? Tình vẫn đang như nước vỡ bờ! Hương yêu ướp mấy vần thơ! Đóa Hoàng Lan ấy,đợi chờ phục sinh… TIỀN GIANG
KHÔNG CÓ TÔI Lối cũ đi về,không có tôi! Hương xa chẳng đủ tặng cho đời! Quê người héo hắt trong sầu nhớ! Chiếc lá ưu phiền,lặng lẽ rơi!! Góc phố mưa bay,quán vắng người! Giọt buồn rớt xuống giữa tim ai! Đi tìm dấu vết ngày xưa đó Chỉ độc mình em,không có tôi!! Đời có vui thêm được chút nào? Yêu thơ chỉ chuốc đắng cay thôi! Trả em nét bút ngày xưa ấy! Em đã theo chồng,bỏ cuộc chơi!! Tình chẳng chung đường,đành mất nhau! Bao nhiêu khổ lụy,trả cho đời! Em đừng ghép nốt vần thơ đó! Trước cổng Thiên Đường,không có tôi!!! Tiền Giang
TẠ TÌNH Vẫn biết tình xưa như bóng mây Sao ta ôm mãi mộng Chương Đài? Bài thơ chỉ chọn gieo vần nhớ! Một chút buồn xưa,theo nắng phai… Thuyền chẳng còn neo nơi bến sông! Hoa rơi,tan vỡ mộng tương phùng! Sông tình đổi hướng chia hai ngả! Gửi nốt tàn tro,theo gió Đông!! Ta chẳng còn gì để nợ nhau!? Dây chuông ai cắt,để ai sầu? Thơ tình trói chặt đời lãng tử Trăm cánh buồm yêu,một nỗi đau!! Đoản khúc chìm trong tiếng mưa rơi! Nỗi đau không trả lại cho đời! Anh đành uống nốt men cay đó Để tạ lòng nhau!Yêu dấu ơi… TIỀN GIANG
DƯỚI GIÀN THIÊN LÝ * Chuyện của một người Đêm hôm ấy dưới giàn Thiên Lý Những lời yêu mộng mị em trao Con tim chi xiết xuyến xao Vần thơ cất cánh bay vào vườn yêu... Anh không tin những điều huyền hoặc Trời cho em nhan sắc mặn mà Đẹp luôn cả dáng cùng da Bao người mơ ước cánh hoa Đại Ngàn... Giờ phụ đạo tình chan lên mắt Gió mùa Đông làm tóc em bay Học xong lại nắm bàn tay Thầy non trò trẻ ngất ngây vì tình...* Giàn Thiên Lý hoa xinh vẫn nở Anh đi rồi em sợ chia xa Hàm răng đẹp tựa cánh hoa Chụp hình em gửi để mà làm tin...* Hai năm trời trăm nghìn thương nhớ Vẫn đinh ninh một nợ hai duyên Ván kia dẫu chửa đóng thuyền Lời yêu đã thốt có quên được nào... Chỉ một năm em vào đại học Phô dáng ngà vóc ngọc! Người mê! Đại gia nên chẳng cần thơ Roll Royce đưa đón em về làm dâu... Nào phải em qua cầu rút ván Tình phôi pha bỡi nạn kim tiền! Giàn hoa Thiên Lý nên duyên Giờ giàn hoa đó gieo phiền cho anh... Gói nhung lụa em thành kiều nữ Một bông hoa của xứ Tây Nguyên! Vần thơ gieo nốt chữ quên Đem hàm răng trả con tim dại khờ.. Một lần ấy, giấc mơ Thiên Lý Trót lầm tin mộng mị em trao! Con tim khắc một nỗi đau Vẫn mong em được qua cầu bình yên...* * Phụ đạo: dạy thêm ( Trình độ chỉ chênh lệch 2 lớp nên dạy kèm) *Anh khen hàm răng đẹp nên khi chụp chân dung,em cắt gủi riêng hàm răng * Sóng gió địa ốc làm em chao đảo và mất rất nhiều thứ TIỀN GIANG
HOA DIÊN VỸ Xưa học mỹ thuật em thích xem tranh Mê bức " Hoa Diên Vỹ" của danh họa Van Gogh! Hoa Diên Vỹ, Tử La Lan hay Iris Mang thông điệp từ " Con mắt của Thiên Đường".. Tín sứ của thần Zeus với đa sắc cầu vồng Đem điềm lành và hy vọng cho nhân loại! Màu tím thủy chung màu vàng khờ dại Màu xanh da trời, khao khát hiến dâng... Ba đài hoa rũ xuống dáng thanh tân Ba cánh hoa: khôn ngoan,trung thành và dũng cảm Trên những nấm mồ hoa Diên Vỹ làm bạn Gửi cho người đi xa trăm nỗi xót thương... Giữ hoa trong tay, một mảnh của Thiên Đường Flower of light với lá hình lưỡi kiếm Xưa hoàng tộc gắn hoa lên áo trang điểm Nay đặt Heartsease lên mộ thơ tạ lỗi một người... Trăm năm sau hoa Diên Vỹ vẫn tươi Giới bình dân gọi em là hoa Bướm! Thơ cạn ý, anh cố tình vay mượn Chút hương nồng của đóa Tử La Lan... *Hoa Diên Vỹ còn gọi Tử La Lan,Nghệ Tây,hoa Bướm… *Flower of Light: hoa của ánh sáng *Heartsease: tên gọi thân thương hoa Diên Vỹ TIỀN GIANG
HƯƠNG BIỂN Ta đứng đây nghe mùi hương biển Tưởng đâu chừng câu chuyện ngày xưa Đời người sớm nắng chiều mưa Chưa vui sum họp đã vừa ly tan... Mùi biển mặn trăm ngàn nhung nhớ Một chút buồn đang vỡ trong tim Dặn lòng hãy cố tìm quên Một ngày hạnh phúc bao đêm muộn phiền... Trả hương biển cho miền ký ức Để vần thơ khỏi mất niềm tin Chút thơ ngây hãy giữ gìn Mai kia gặp lại thấy tình không phai... Ta sẽ viết truyện dài hương biển Vì cố nhân tình nguyện lưu đày Cho dù góc biển chân mây Thơ chưa ngã gục có ngày đoàn viên... Đưa tay vớt mối duyên kỳ ngộ Không đành tâm làm khổ đời nhau! Lau cho hương biển giọt sầu Vắt tim viết nốt mấy câu tạ tình... TIỀN GIANG
VẮNG CƠN GIÓ BẤC Ta thương cơn gió mùa Đông Mang theo giá buốt để lòng vấn vương! Dã Quỳ vàng rực bên đường Không son phấn vẫn sắc hương dạt dào... Ta yêu lời nói thanh tao Dung nhan đâu kém hoa Đào năm xưa? Đã từng dãi nắng dầm mưa Qua sông chẳng kịp nên chưa lụy đò... Người trao ta nửa giấc mơ Ôm cành hoa trắng đợi chờ... ngàn năm! Nhả tơ cho trọn kiếp tằm Thơ không viết nữa, tri âm vẫn còn... Cuối năm lại thấy cô đơn Vắng mùi hương ấy dỗi hờn nàng Thơ! Khi yêu ta hóa kẻ khờ Ôm vần điệu để mộng mơ suốt đời... Tàn Đông mưa đã ngừng rơi Gỡ tờ lịch cuối nhớ người ta yêu! Đèn vàng nhuộm phố hắt hiu Vắng cơn gió Bấc thêm nhiều nhớ nhung... TIỀN GIANG
TẠM XA Ừ! Thì ta cứ tạm xa Vẩy tay như thể chưa là của nhau! Tóc chưa rối, lụa chưa nhàu Vần thơ chưa biết nỗi đau phụ tình... Trái tim ấy vẫn nguyên trinh Làm sao viết nốt chuyện tình khói sương?? Thơ không giữ nổi mùi hương Gió không cản nổi bước đường em đi... Chẳng ai thốt tiếng từ ly Đêm đêm giọt lệ trên mi lăn dài! Quên rồi một cái nắm tay Xa rồi ký ức những ngày dấu yêu... Bên đời dáng nhỏ liêu xiêu Em đi để lại những chiều nhớ nhung! Ngoài kia trời sắp vào Xuân Mà sao chỉ thấy trong lòng… tàn tro... Ừ! Thôi đoạn tuyệt giấc mơ Đem tàn y khoát lên bờ vai ngoan!? Trăm năm một cõi mơ màng Từ đây đã bặt tiếng đàn tri âm... TIỀN GIANG
ĐÃ GÃY NHỊP CẦU Thơ buồn chực sẵn ngoài hiên Mởi vừa hé cửa đã liền bước vô Thế gian buồn có ba bồ Hai phần ta giữ, bất ngờ lắm thay... Làm thơ đi gió về mây Trong tim khoảng trống lấp đầy được đâu?? Tình yêu lắm sắc nhiều màu Sao ta giữ mãi nỗi đau... vắng người?? Tường Đông ong bướm lả lơi Sao không quên được nụ cười giai nhân? Gió lùa lá rụng ngoài sân Nhớ ai hồn lại muôn phần đớn đau... Ta vừa bắc một nhịp cầu Đâu hay lại nhận nỗi sầu cách ngăn! Từ đây đã bặt tiếng đàn Họa mi không hót trăm ngàn xót xa... Không còn vóc dáng tiên nga Những lời giận dỗi khiến ta đau lòng! Tình phai khi chớm tàn Đông Thơ buồn mất dấu trong lòng người xa... TIỀN GIANG
TA CHẲNG PHỤ NGƯỜI Ta không phụ người, cũng chẳng đổi thay Đất bằng nổi sóng, nên chia hai ngả! Từ nay gặp nhau xin làm kẻ lạ Bao nhiêu ân tình đành để trôi sông... Lời đoạn tình khiến má ấy thôi hồng Chim Họa Mi từ nay không hót nữa! Một chút giận hờn mà con tim máu ứa Trăm bài thơ tình đem vùi xuống huyệt sâu... Trên đỉnh đau thương ta cố nuốt trái sầu Đi khắp thế gian vẫn một đời lầm lỡ Đem con tim buộc mối dây duyên nợ Cuộc tình tan rồi ta mất nửa trái tim... Ôm nỗi buồn lang thang dưới trời đêm Ta lại dẫm nát một cánh hoa hương sắc! Vần thơ hàn sĩ đem tẩm bằng nước mắt Người đi rồi, sự đau đớn còn kia... Cứ ngỡ trăm năm tình quyết chẳng chia lìa Chỉ cơn gió thoảng cánh buồm yêu đã gãy! Số trời định, cho gì thì nhận nấy Sao người còn thống hận để mà chi??? TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2015 21:30:51 bởi võ phong trần >
EM Ở ĐÂU Tháng hết năm cùng,em ở đâu? Sáng nay mây xám vắt ngang trời! Lời đau đã thốt đêm ly biệt Chỉ vậy mà ta phải mất nhau... Thơ chết theo tình,em ở đâu? Áo xưa sao vội để phai màu! Nụ hôn chưa đủ làm môi ấm Đã vội giận hờn khiến mất nhau... Nguyệt khuyết hoa tàn,em ở đâu? Chia ly nhuộm đỏ cả tinh cầu Rừng phong lá đổ tình gục chết Giấu kín nỗi lòng đành mất nhau... Xuân thắm bên trời,em ở đâu? Chăn đơn chẳng đắp nhớ tơi bời! Lời như gió thoảng sao cay đắng Để đến bây giờ chịu mất nhau... TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2015 19:58:52 bởi võ phong trần >
NỖI BUỒN CỦA ĐÁ Hôm qua buồn, lang thang trong rừng Mỏi gói chồn chân, ngồi bên phiến đá! Bỗng giật mình nghe tiếng than rất lạ Thế giới bảy tỷ người,sao vẫn cô đơn?? Có ai ngờ đâu đá cũng biết buồn Ngày xưa một thời yêu cuồng sống vội!? Trái tim thánh thiện mang ra trao đổi Để nhận về cả một thế giới buồn đau... Mất tình yêu nên phiến đá sầu Một mình trong rừng, đêm nghe gió hát! Xuân đến rồi mà tình kia phai nhạt Hương dẫu nồng, đá chẳng bớt cô đơn... Giá rét mùa Đông vẫn lưu trú trong hồn Đá nằm đó ngẫm nhân tình thế thái! Sấp ngửa hai tay, biết khôn hay dại? Lưu đày rồi,còn nghĩ đến yêu đương... Gửi cho phiến đá hai chữ vô thường Trong đau khổ có cái nhân hạnh phúc! Hãy ngủ yên và thôi đừng ray rứt Ta sẽ đem nỗi buồn của đá viết thành thơ... TIỀN GIANG
LÀ GÌ CỦA NHAU Là gì của nhau mà cảm thấy thân thương? Nghĩ đến chia xa lại thấy lòng héo hắt! Đó với đây tuy ngàn trùng xa cách Nhưng mỗi phút giây như đang sống kề bên... Tình là khói sương sao quá vững bền Một lời nói sai cũng làm em rơi lệ! Tình trên mạng trăm dâu ngàn bể Đâu biết bây giờ thành lẽ sống của tim!! Là gì của nhau mà khắc khoải đi tìm Vợ, nhân tình, hay tri âm tri kỷ?? Đa sầu đa cảm đa tình thiên cổ lụy Biết vậy rồi vẫn không dừng được em ơi... Là gì của nhau mà không nói thành lời? Để mặc cảm xúc như sóng trào thác đổ! Dây oan buộc rồi biết tình sẽ khổ Đêm từng đêm ta cứ nghĩ về em... Chia nửa mùa Xuân để sóng biển dịu êm Là gì của nhau? Anh không cần đáp số! Tình chan lên đá hoa Yêu vẫn nở Em là người đang giữ trái tim anh... TIỀN GIANG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: