CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
CHỈ CÓ EM THÔI *Viết thay em Chiếc áo tình yêu còn rất mới Mà sao như đã mặc lâu rồi? Bao năm thất lạc nên chờ đợi Dưới bóng cây Tình lại thấy nhau... Xin hãy tìm em nơi Phố Đông Tặng thơ cho má ấy thêm hồng! Con tim chỉ chứa mình em nhé Ta lụy nhau rồi anh biết không?? Xỏa tóc em ngồi hong nắng mai Anh đem thơ họa dáng trang đài! Lửa tình bỏng rát con tim nhỏ Rượu chẳng kề môi, sao thấy say?? Em đã mềm lòng,anh biết đâu! Trăm thương ngàn nhớ tặng cho đời! Mai xa, giữ lại mùi thơm ấy Duyên nếu không thành vạn kiếp đau...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2016 19:54:02 bởi võ phong trần >
BAO GIỜ? Người không xin,ta vẫn cho một nửa! Để bây giờ,nửa còn lại nhớ thương! Không hẹn vẫn đi chung một con đường Mà điểm đến,ngát hương thơm tình ái... Cổng Thiên Đường mở,một lần rồi mãi mãi Để bướm hoa tràn ngập cõi trần gian!! Đêm năm canh,ngày sáu khắc,mơ màng! Nơi tiên cảnh,đến rồi đi,rất vội... Quên lối Thiên Thai,Lưu Nguyễn buồn đứng đợi! Trở lại trần gian,Từ Thức bỗng cô đơn.. Tiên tục chia xa,dông bão nổi trong hồn! Còn ai biết,chuyện tình hai năm trước???? Mỗi giấc mơ,bóng người về tha thướt! Áo dài hoa,quần tím,nụ cười xinh! Đơn giản vậy thôi,mà chứa biết bao tình!! Để thơ ta phủ lên màu huyền sử!! Ta yêu thơ,hay yêu hồn Xuân Nữ? Biết ngày nào,trở lại động Đào Nguyên? Hoa tím kề bên,không xoá được ưu phiền Trong mỗi giấc ngủ,đành khoanh tròn chữ...NHỚ!!! TIỀN GIANG
GIỮ MÀU ÁO TRẮNG Chiều nay áo trắng lên ngôi Vì yêu áo trắng sánh đôi bên nàng! Đong đầy một giấc mơ hoang Một tà áo trắng muôn ngàn dấu yêu!! Dung nhan nước đổ thành xiêu Quần đen áo trắng gây nhiều nhớ nhung! Đưa tay vén mái tóc bồng Nụ hôn in dấu má hồng người thương... Cho dù tuyết ấy pha sương Giữ màu áo trắng mở đường chim qua! Quần đen áo trắng kiêu sa Yêu anh hãy giữ dáng hoa ngày nào... Cho dù năm tháng hư hao Đừng làm phai nhạt má đào năm xưa!! Trao em khúc hát giao mùa Mặc cho giông bão gió mưa cuộc tình... Tặng nhau tâm thức nguyên trinh Giữ tà áo trắng cho mình đừng xa!! Biển tình muôn hướng bao la Con tim dấu ái vẫn là của nhau...
TẦM CAO MỚI
Anh muốn viết bài thơ êm ái nhất!
Gửi đến em,xua bao nỗi muộn phiền!
Quên thực tại,quên chuyện đời được mất!
Bớt đau lòng vì hai chữ nghiệp duyên!!
Giấc mơ xưa,ngập tràn hoa với bướm!
Dấu chân yêu đã trải khắp bốn mùa!
Cho nhau trái tim,ta không thèm vay mượn!
Sao còn nặng lòng,vì những chuyện thắng thua??
Hãy nâng tình lên một tầm cao mới! Để tiếng yêu tựa khánh ngọc chuông vàng!
Đường xa mấy,chân kia không hề mỏi!
Một đời người,mấy tri kỷ hồng nhan??
Thơ và tình đều tạo nềm thống khoái!
Trăm năm sau,vẫn dành để tặng người!
Ai hiểu được một lần thành mãi mãi??
Khúc ru tình,sao thương quá!Em ơi!!! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2016 16:21:38 bởi Huyền Băng >
CHỜ NEO Em gánh hoa hay là gánh tình? Áo vàng quần trắng trông rất xinh! Thuyền yêu cập bến" chờ neo" đó Hoa nở sao em đứng một mình?? Rao bán cho đời giấc mơ Xuân Tóc bay trong gió đẹp vô ngần! Một mai bến ấy con thuyền đậu
Gánh nghĩa, gánh tình, gánh thủy chung...
Tà áo dài kia theo nắng rơi
Tình Xuân em hát tặng cho đời!
Đường xa chân mỏi em buông gánh
Thoáng nhớ về nhau, một.. chút thôi!!
Phó mặc cuộc đời chuyện bể dâu
" Chờ neo" em đứng chốn giang đầu!
Áo vàng gói nhớ bay trong gió
Thuyền đã cập bờ!Em ở đâu??
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2016 07:45:08 bởi võ phong trần >
BIỂN PHÍA SAU EM Biển bây giờ đang ở phía sau em Vẫn thầm thì những lời êm ái nhất! Những con sóng thích vuốt ve bờ cát Để tà áo dài nổi lên giữa màu xanh... Dừa nhoài thân, cho những quả ngọt lành Mái tóc em làm buổi chiều xuống chậm! Mép bờ cát đang ngã dài chiếc bóng Biển tự tình, còn em đứng.. làm duyên!! Mãi ngắm nhìn em nên biển lặng sóng yên Cuối chân trời mây đen bay hối hả! Có biển rồi anh xin làm kẻ lạ Để ngọn sóng lòng không làm vướng chân nhau... Phía sau em đã có biển ngọt ngào Anh sẽ cất tình thơ vào ký ức! Chút kỷ niệm lỡ một mai đánh mất Sẽ nhờ biển làm nhân chứng nha em...
XANH VÀ TÍM Chiếc áo dài xanh ôm sắc tím Em chia anh nửa khúc ru tình Đã hẹn mùa Xuân sao chẳng đến? Để giờ sắc nhớ cứ long lanh!! Một chút buồn đang vương mắt ai Trang thơ in bóng liễu Chương Đài! Tình không đủ lớn nên tim héo Trăm dấu ngàn yêu rồi cũng phai... Ngọn gió tuyệt tình xua tóc rối Áo kia không gói được hồn người! Không ai ước hẹn sao ta đợi? Yêu đến ngàn năm, chỉ thế thôi... Kéo áo dài xanh che sắc tím Ra đi tình sẽ chẳng quay về! Vườn yêu xóa hết lời ước nguyện Sóng dồi gió dập mấy trang thơ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2016 08:59:55 bởi võ phong trần >
HOÀI CỔ Về lại căn nhà xưa Em chạnh niềm hoài cổ! Mưa bay mờ cuối phố Nhạt màu son trên môi... Từ độ tình chia phôi Mắt đong đầy thương nhớ! Buồn len vào hơi thở Một bờ vai cô đơn... Vòng eo hay dỗi hờn Đôi bàn tay trăn trở! Tà áo dài hoài cổ Đường hoa văn yêu anh... Thời gian qua rất nhanh Rong rêu tràn trí nhớ! Trả người duyên với nợ Ta làm kẻ độc hành... Mộng xưa đã không thành Tình đi vào thiên cổ! Có một con tim vỡ Còn trái kia giá băng... r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2016 11:25:10 bởi Huyền Băng >
EM BỆNH RỒI * Viết thay em Đêm nay rét quá anh ơi! Mưa bay gió bấc cây đời không xanh! Vào ra thơ thẩn nhớ anh Giọt tương tư rớt xuống cành Thiên Hương... Một ngày không gặp người thương Nhức đầu sổ mũi, đủ đường ốm đau!
Môi son má phấn phai màu
Lệch vòng tóc rối, úa nhàu con tim...
Lắng nghe tiếng vạc kêu đêm
Phương Nam nắng ấm,anh quên tình rồi!?
Có vì sao nhớ đổi ngôi
Đèn không hắt bóng, bên trời quạnh hiu...
Tàn Đông thấy nhớ anh nhiều
Bệnh thì mặc bệnh vẫn yêu cháy lòng!
Đem buồn thả xuống dòng sông
Mặc trời giá rét, tim không đổi dời...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2016 17:12:11 bởi võ phong trần >
MƯA THÁNG SÁU Tháng Sáu trời mưa phố nối mây Hình như không gặp đã... nửa ngày! Đường hóa thành sông, em ngại bước Vạt áo dài hồng, theo gió bay... Tháng Sáu trời mưa, đêm hắt hiu Xem qua tin nhắn nhớ em nhiều! Giọt buồn tí tách bên thềm vắng Thơ có trăm vần, chỉ chọn yêu... Tháng Sáu trời mưa, hoa tím đau Mở kho ảnh cũ, nhớ tơi bời! Màu môi vẫn thắm như ngày ấy Thoảng chút hương nồng! Yêu Dấu ơi!! Tháng Sáu trời mưa, ướt bến sông Bên nhau ta nối sợi tơ lòng! Lỡ mai Hà Nội trời chợt nắng Ván đã đóng thuyền! Em biết không??
400 NGÀY * Viết thay em
Em yêu anh đã được bốn trăm ngày Con đường tình qua bốn mùa thương nhớ! Đầu Hạ quen nhau con tim thắm đỏ Em thẹn thùng đón nhận lời yêu... Một trăm ngày đầu đợi gió đổi chiều Anh hứa xóa hết bóng hình trong quá khứ! Đem sắc Bằng Lăng tím ru hồn xuân nữ Để em lần đầu biết đến Tây Nguyên... Một trăm ngày sau, bán hết muộn phiền Anh đưa em đến cùng trời cuối đất! Khi mùa Thu trải tình lên sóng mắt Em biết kiếp này ta đã có nhau... Lúc ngọn gió Đông hôn cánh hoa Đào Mình lại có thêm một trăm ngày thương nhớ! Cửa động Đào Nguyên khép rồi lại mở Chữ tình bây giờ, xao xuyến quá!Anh ơi!! Thêm một trăm ngày để làm xanh cây đời Mùa Xuân đem hoa in lên nhan sắc! Giận rồi yêu, vần thơ lau nước mắt Tháng Năm lại về, mối tình ấy bền hơn... Anh ngồi làm thơ còn em chơi đàn Chim Phụng bay về mừng song kiếm hợp bích! Bốn trăm ngày yêu, càn khôn chuyển dịch Mong kiếp này, ta mãi mãi bên nhau...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2016 15:14:23 bởi võ phong trần >
DỖ TÌNH Em dỗi trông lại càng xinh Môi cong má đỏ cho tình lên ngôi! Lòng dạ thì cứ rối bời Nhưng đôi mắt vẫn không rời dáng em... Dỗi hờn xé rách màn đêm Những lời dành dỗ cho mềm nụ hôn! Nước mắt làm xót trái tim Dỗ em,anh hứa đi tìm lời ru... Giữ cho tình nét ôn nhu Dùng thơ xua hết mây mù quanh em!
Dỗi tình đừng dỗi trái tim
Để anh giữ được lời nguyền hôm xưa...
Em dỗi nên trời đổ mưa
Nửa ngày dành dỗ vẫn chưa hết buồn!
Mai về chín nhớ mười thương
Mùa Đông hoa nở trắng đường em qua...
Dung nhan gói giữa lụa là
Để em phô nét kiêu sa với tình!
Dỗi rồi lại nói yêu anh
Vườn yêu giờ chỉ có mình với ta...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2016 09:25:17 bởi võ phong trần >
DÃ TRÀNG XE CÁT Dã tràng ơi! Hãy xe cát Biển Đông Tìm lại viên ngọc, nàng Thơ vừa đánh mất! Màu xanh của biển,ta ngỡ là nước mắt Khóc cho những cuộc tình sớm chịu phân ly... Quy luật của muôn đời, có đến ắt có đi Hành trang nào không chất đầy hoài niệm? Sân ga vắng người, không ai đưa tiển Ta đang đi về nơi vắng bóng người thương... Chân dung ai còn treo ở trên tường Nơi thư phòng, bình hoa Hồng đang héo! Phía sau vườn, cụm Sơn Trà nắng chiếu Viên Lục Bảo ngọc chìm sâu dưới biển Đông... Gọi sự trợ giúp của binh đoàn Dã Tràng Cát cứ xe mãi, ngọc vẫn không tìm thấy! Lấp không được nên biển tình sóng dậy Ta biết mình đã đánh mất nàng Thơ... Cuộc đời luôn chứa đựng sự bất ngờ Ta đang hóa thân làm Dã Tràng xe cát! Biển vẫn cứ xanh để châu chìm ngọc nát Ta lên chuyến tàu đi về phía không em...
ĐI QUA NỖI NHỚ Anh đi qua nỗi nhớ Tìm dấu giày của em! Tìm màu hoa thắm đỏ Một chiều nào trót quên.. Mượn màu môi xuân nữ Anh đi qua cơn mê! Cánh hồng vừa hé nụ Hương nồng bay vào thơ... Trái tim như mắc cạn Đợi chờ con sóng tình! Mưa trên vùng khô hạn Cho cây đời ngát xanh.. Anh đi qua nỗi nhớ Tìm lại nụ hôn nồng! Cửa vào tim hãy mở Kẻo ngày đợi đêm mong... R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2016 13:24:56 bởi Nguyệt Hạ >
EM BIẾT Em biết mùa Thu lá đổi màu
Sao còn trách móc chuyện không đâu?
Đường tình trải lệ,hoa phai sắc
Khiến trái tim buồn lại nhói đau.. Em biết hoa kia nở có thì
Giọt buồn sao cứ thấm bờ mi!
Thơ không thay được lời dành dỗ
Tựa má kề vai biết nói gì?? Em biết rượu kia chớ rót đầy
Sao còn nâng chén để anh say?
Hoa lồng bóng nguyệt khoe nhan sắc
Tà áo dài hồng theo gió bay... Em biết cuộc tình chỉ một thôi
Xa nhau nửa khắc nhớ tơi bời!
Con đường thiên lý chân không mỏi
Một trái tim hồng! Yêu Dấu ơi!!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: