CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
Tặng một bài thơ,đổi một ngày rửa bát!(8) Sửa một bài văn,em đi chợ giúp một hôm! Tập mượn rồi trả,kèm mùi hương thơm ngát! Từng bước em đưa tôi đến cổng Thiên Đường!! Thế rồi… Sáng hôm ấy,mặt trời lên rạng rỡ! Em hẹn riêng tôi,đi ngắm cảnh Suối Tiên!! Con tim hạnh phúc,nhưng má thì ửng đỏ!? Rất muốn đi chơi,nhưng túi lại không tiền… Đôi mắt đẹp,nhìn thấu lòng người khác! Em bảo đừng lo!Mọi thứ đủ cả rồi!! Quần Jean áo thun,em lái chiếc Velo Solex!(9) Ngồi phía sau,tôi không ngớt đổ mồ hôi… Lần đầu tiên,cận kề mùi thiếu nữ! Thơm như hoa Quỳnh,ngọt tựa Phù Dung!? Biết tôi sợ và thẹn,em luôn ý tứ! Hỏi những câu vu vơ,cho khỏi chạnh lòng!! SUỐI TIÊN QUY NHƠN
Gửi xe chân núi,thay quần short ngắn! Nghe tiếng nước reo,suối đã ở kia rồi! Tay trong tay vượt thác,hai đứa đều im lặng! Nhưng con tim si tình,cứ đập rộn rã trong tôi… Dừng chân ngồi nghỉ trên nền đá phẳng! Áo dính vào da,má em đã ửng hồng!! Hớp nước em trao,ân tình sâu nặng! Hơn một giờ,đầu suy nghĩ lung tung… Liễu yếu đào tơ,em vẫn trèo thật khỏe! Bàn cờ đá của tiên,lộ rõ trong tầm nhìn!(10) Em bảo,hôm qua,vừa cãi nhau với mẹ!? Chuyện như đùa,nên tôi đã không tin… Những gì em giúp tôi,mẹ đều biết cả! Khẩu lệnh ban ra:Đừng quan hệ với nhà nghèo! Nếu không nghe lời,từ đây cấm cửa! Em hỏi tôi,giờ biết phải làm sao?? BÀN CỜ ĐÁ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2013 10:59:37 bởi võ phong trần >
Hạnh phúc vừa nhen nhóm,bỗng dưng tắt ngấm! Ba lô trên vai,bỗng nghe nặng quá chừng! Đường xuống núi,giờ thấy xa vạn dặm! Cầm chiếc bánh em đưa,mà nước mắt rưng rưng… Con tim biết yêu trong dáng hình con nít! Nắm tay em,chẳng biết trả lời sao! Thầy chưa dạy,giải bài văn oan nghiệt! Nên nhìn em,tôi cứ mãi nghẹn ngào!! HÌNH MINH HỌA
Từ hôm ấy,nguồn thơ không đến nữa! Chén bát ăn xong,dồn đầy ắp một thùng! Học hành sa sút,con tim như có lửa! Bài thơ nào,cũng chêm chữ nhớ nhung… Để rồi… Ba năm sau,đi qua đường phố cũ! Một đám rước dâu,làm lóa mắt mọi người! Trong chiếc áo dài hồng,mặt mày rạng rỡ! Cô bé ngày xưa,đang cầm bó hoa tươi!! HÌNH MINH HỌA
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2013 09:22:29 bởi võ phong trần >
Lên xe hoa,em quên căn phòng trọ! Những bài thơ,vứt lại ở bên đường! Một người đứng âm thầm nơi góc phố! Nhìn em cười,chẳng biết giận hay thương?? Khi con Suối Tiên,không dẫn lối đến Thiên Đường! Chiếc xe hoa,đưa ta về Địa Ngục! Qui Nhơn hôm ấy,mưa phùn gió Bấc! Ướt tình người,lạnh buốt một hồn thơ!!! PHONG TRẦN 1.Suối Tiên,một thắng cảnh nằm ở Khu 6 thuộc thành phố Qui Nhơn. 2.Nhân Thảo,một trường tư thục nổi tiếng. 3.Trường Kỷ Thuật do Mỹ tài trợ xây dựng nằm đối diện khách sạn Hải Âu. 4.Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò 5.Tùng,Liềm,Sơn đều con nhà khá giả ở cùng thôn với tác giả.Tôn Thất Trai ở Phù Cát! 6.Đặc san Kỷ Thuật số nào cũng đăng bài của tác giả,chủ yếu là thơ. 7.Thầy Ngô Cao Đồng dạy văn cả hai trường Nhân Thảo và Kỷ Thuật! 8.Vì sống tự túc nên chia nhau đi chợ và nấu ăn mỗi người một ngày.Thứ bảy,chủ nhật nếu không về quê thì tùy nghi di tản.Tác giả đã dùng văn thơ để có sự tăng viện cho công việc khó nhọc nói trên. 9.Ngày ấy,chỉ con nhà giàu mới có chiếc xe máy nổ. 10.Nơi thượng nguồn Suối Tiên có bàn cờ đá.Tương truyền do tiên xuống đánh cờ rồi để lại.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2013 11:35:33 bởi võ phong trần >
NẶNG NHẸ Đem hồn treo trên vách núi! Chia cho đời chút niềm đau!? Người đặt trăm ngàn câu hỏi Ta giờ giải thích cách nào?? Dĩ vãng đội mồ sống dậy! Cuộc đời không phút bình yên! Chuyện đời biến không thành có! Con tim không ngớt ưu phiền… Hai mươi năm tình phai nhạt! Bên ta giờ chỉ còn thơ! Lời nói khiến hồn tan nát! Trăm năm lại lỡ chuyến đò!!? Gõ tiếng chuông chiều sám hối! Xua đi mưa gió trong lòng! Về đâu xin người đừng hỏi! Nghiệp duyên hai chữ sắc không!! Vác lên cuộc đời thấy nặng! Buông tay bỗng chốc nhẹ nhàng! Trời kia hết mưa lại nắng! Sổ đời đừng vội sang trang… PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2013 09:26:00 bởi võ phong trần >
CÁNH SEN HỒNG VỀ ĐÂU Sen,Xê,Đào,cùng học chung khoa Văn Em đẹp nhất,lại là chị cả! Ba chị em ruột cùng trường,chuyện này hơi lạ!! Đất Vĩnh Kim,đầy trái ngọt hoa thơm… Lần đầu tiên,ngồi chung trên giảng đường! Em thường lấy đuôi tóc,che nụ cười nửa miệng! Mỗi người một ghế,sao vẫn nghe thấy vướng? Tôi hỏi mượn em,cuốn giáo trình đầu tiên!! Hàng mi dài cong,chơm chớp làm duyên! Em chia sẻ hơn những gì mong đợi! Nửa tháng làm quen,để rồi một tối! Ta nắm tay nhau,đi dưới những hàng me… Ba chị em,đều là gái quê! Thích mặc áo bà ba trắng,quần lãnh đen ống rộng! Tóc dài phủ lưng,hồn đầy mơ mộng! Đi giữa Sài Gòn,nhìn vẫn biết gái Miền Tây!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2013 10:09:43 bởi võ phong trần >
Nhận bài thơ tình,hai má đỏ hây hây! Ngồi ở giảng đường,mắt lim dim muốn ngủ! Văn chương Quốc Âm,học bao nhiêu cho đủ? Lại còn có cả chữ Hán,tiếng Anh và Văn Minh Việt Nam… Bài vở chóng quên,nhưng hình bóng thì nhập tâm Những con đường đi riết,quen từng chỗ vấp! Từ Cường Đễ,băng qua dinh Độc Lập! Có một hôm trời mát,đi mãi sang quận Năm… Hai mươi cái xuân xanh,em đẹp tựa trăng rằm! Hoa Hải Đường,chẳng cần gì son phấn! Nụ hôn đầu tiên,khiến em vừa thương vừa giận!? Nếu duyên không thành,có còn nhớ hay quên??? Vĩnh Kim quê em,nằm cạnh sông Tiền! Khu vườn rộng,lắm cây nhiều trái! Những chùm bông so đũa,rũ xuống hồn thơ dại! Quả ngọt trong vườn,em đều muốn trao anh…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2013 10:18:19 bởi võ phong trần >
Mùa Vacation,tạm quên chuyện học hành! Mỗi sáng chúng ta,đi bơi trên sông rộng! Vẫn áo bà ba quần đen,mà sông Tiền nổi sóng! Em dắt anh vào mê lộ từng ngày… Rượu quê em nhạt,nhưng uống nhiều cũng say! Về đất Sài Gòn,đâm ra nuối tiếc! Trở lại giảng đường,trong chiếc áo dài tha thướt! Em làm anh,mất hết sự tập trung!! Vần thơ yêu,kèm những cánh thư hồng! Khi anh đột ngột chuyển sang trường sư phạm! Sự xa cách đã tô lên màu xám! Cánh Sen hồng,héo rũ buồn đau… Đã muốn qua sông sao không chịu bắc cầu? Đường về Vĩnh Kim bỗng trở nên xa lắc Buổi tiển đưa nhau,vần thơ hòa nước mắt! Vạt áo bà ba,ướt đẫm giọt lệ tình!! Những chứng chỉ Văn Khoa không đóng dấu niềm tin! Ta lạc mất nhau trước cổng trường đại học! Anh nợ em hai mươi năm nước mắt Cánh Sen hồng,giờ lưu lạc về đâu??? PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2013 10:24:03 bởi võ phong trần >
NỤ HÔN ĐỒI SIM (Trích từ tập Hoa Bướm Ngày Xưa)
Ba em là thầy giáo,lại bảo anh dạy kèm! Một cô bé xinh,nhưng cứng đầu và lắm chuyện! Rất ghét làm toán,chỉ mê đọc truyện! Thỉnh thoảng lại vòi “ông thầy nhỏ” tặng thơ… Không thể chiều em,anh phải giả vờ! Bẹo má,cốc đầu,nhưng thảy đều vô tác dụng! Chạm vào người em,anh lại càng lúng túng! Những tiếng suýt soa, nghe mà cứ xót xa!? Lợi dụng một hôm,thầy mẹ vắng nhà! Em bắt anh đưa đi xem phim cho bằng được! Rạp có máy lạnh,anh vẫn nghe thấy khát! Những sợi tóc dài,cứ mơn trớn con tim… Chủ nhật,anh đạp xe lên đồi hái sim! Em đeo cứng một bên,như là cục nợ! Gần đã khó,mà rứt ra không phải dễ! Dưới gốc sim già,em viết tập nhật ký đầu tiên…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2013 12:03:56 bởi võ phong trần >
Anh dạy kèm,chẳng phải để kiếm tiền! Em học thêm,không chỉ vì con chữ! Mới một năm thôi,mà phát sinh nhiều thứ! Em không gọi anh bằng thầy,mà còn dạn dĩ nắm tay… Những vần thơ yêu,chưa hết nét thơ ngây! Em chép trên giấy perlure màu xanh đỏ! Bắt chước các cô gái nhà giàu cùng phố! Em tẩm vào thơ,một chút hương thơm!! Cách em trao thơ,làm xao xuyến tâm hồn! Lén gấp vào sách,của “ông thầy nhỏ”! Thơ trao đi rồi,bỗng đâm e lệ! Em trốn anh,biền biệt,đến ba hôm!! Những vần thơ yêu,chứa chút dỗi hờn! Em nhắc chuyện “cột tìm trâu,trâu tìm cột”! Vắng em ba bữa mà lòng như lửa đốt! Anh lên đồi sim,để cùng gió tự tình!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2013 12:16:21 bởi võ phong trần >
Nằm sóng soài trên vạt cỏ tranh! Những bức thư tình,lấy đọc đi,đọc lại! Tình sư đồ,giờ nhuốm màu tình ái! Anh ngủ quên,đến tận xế chiều!! Thật nhiệm mầu cho linh cảm tình yêu! Em cũng đạp xe về nơi hẹn cũ! Cả tiếng đồng hồ,ngồi nhìn anh ngủ! Trong tay anh,là những bài thơ của em… Âm thanh nào hay,bằng âm thanh trái tim! Khi thức giấc,có nàng tiên bên cạnh! Màn đêm sắp buông,nên bàn tay giá lạnh! Nhưng đôi môi lại nồng,nhờ hơi ấm trái tim!! Nụ hôn trên đồi,ngàn kiếp không quên! Tình vụng dại,cứ ngỡ thành bất tử! Chỉ một tuần sau,bỗng nghe tin dữ Ba em bị đổi về công tác tại Miền Nam!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2013 12:26:12 bởi võ phong trần >
Hôm chia tay,trời đổ mưa dầm! Cả hai đứa đều hẹn ngày gặp lại! Ai có ngờ đâu,một lần rồi mãi mãi! Hai năm sau,em du học tận trời Âu!! Sông Ngân bây giờ,đã gãy nhịp cầu! Tốt nghiệp trở về,em làm dâu người khác! Ba năm ở trời Tây,em quên thơ,quên nhạc! Quên nụ hôn đầu,ngây ngất ở Đồi Sim… Tập thư tình,anh đốt để quên! Mùi hương xưa,trả lại “cô trò nhỏ”! Ai cũng có một thời lầm lỡ! Nhưng con tim đã yêu,đâu biết hận bao giờ?? PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2013 12:29:41 bởi võ phong trần >
MÀU CỦA THƠ Em tốt nghiệp vừa tròn một năm! Được phân công về ngôi trường xa tít tắp! Lạ nước,lạ cái,nhiều đêm nằm khóc! Cô giáo mà tựa hoa khôi,khiến cả trường ngẩn ngơ!! Trường tuy lớn,nhưng lại nằm ở vùng quê! Học sinh có em,còn đầu trần chân đất! Con chữ trộn lẫn với ngô khoai lúa thóc! Em ngồi nhặt ra,đưa lên lớp giảng bài!! Những hôm đẹp trời,em mặc áo dài! Một vài bóng nam,thập thò trước cửa!? Áo màu huyết dụ,quần sa tanh đỏ! Cây lá ở sân trường,nhìn cũng phải ngẩn ngơ!! Anh dạy văn,nên thường làm thơ! Mất lòng trưởng phòng,bị “đày” về nơi đó! Từ trường lớn,về nơi trường nhỏ! Ba mươi giáo viên,chẳng một người quen…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2013 09:48:36 bởi võ phong trần >
Sĩ,nông,công,thương,ai chẳng vì tiền? Nhưng dạy học ngày ấy,hoàn toàn trong sáng! Ngoài lương ba cọc ba đồng hàng tháng! Chẳng còn khoản thu nhập nào,để trà nước,đổ xăng!! Mài đũng quần,ôm một đống bằng! Đạn bắn sẻ,gươm chém ruồi,thật phí! Người khác hết giờ,ăn no ngủ kỹ! Riêng anh buồn,nên làm thơ,cắm câu… Thời gian nửa năm,trôi qua thật mau! Hai dòng điện,bỗng một hôm bị chạm!? Đi xóa mù chung,giống chiếc cầu trải thảm!(1) Khiến anh giật mình,nhận ra nhan sắc của em… Nơi công tác thì xa,nên anh đưa về mỗi đêm! Nói giọng Huế,em ngồi phía sau thỏ thẻ! Chỉ được vài hôm,thẹn thùng e lệ! Vòng tay ôm eo,chẳng biết tự lúc nào!?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2013 10:01:50 bởi võ phong trần >
Em hỏi thơ anh sao không có màu? Khi ta dừng nghỉ,nơi em gọi là “Quán Gió”! Ánh sáng yếu ớt,vẫn nhìn thấy son môi em màu đỏ! Còn đôi mắt nấp dưới hàng mi cong,sáng tựa sao băng… Cảnh vật phơi mình dưới ánh trăng rằm! Nhưng Hằng Nga lại trốn vào căn chòi nhỏ! Hôm ấy,em lại mặc chiếc áo màu đỏ! Vải lụa mềm,mát rợi trong tay anh!? Anh bảo bây giờ,thơ đang màu xanh! Muốn chuyển sang hồng,phải cần hơi ấm! Em gục đầu vào ngực anh,giả vờ tức giận -Nếu anh hôn môi,em sẽ nghỉ chơi!! Tình yêu ít khi được nói bằng lời! Hằng Nga giận,rồi yêu,chỉ trong một tối! Tình đến muộn,nhưng đẹp hơn mong đợi! Em thổi vào hồn anh,chất liệu sống nhiệm mầu!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2013 21:36:36 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: