CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
XIN HÃY ĐẾN Đã hứa với lòng sẽ chẳng quên em! Nên ngọn bút hướng về Nam để viết! Hình bóng ấy,con tim yêu tha thiết! Xa nhau rồi,hồn vẫn cứ tương tư… Ngắm cành hoa xưa lại nhớ một người! Trăm nhớ ngàn thương dồn trong ký ức! Đọc thơ trên mạng,tình nửa hư nửa thực! Mà sao ngoài đời,cứ chín đợi mười mong?? Anh trót làm đau,một đóa hoa hồng! Nguyện hết kiếp này gục đầu sám hối! Anh không xứng!Xin em đừng hờn dỗi! Độc hoa tình,anh uống hết,vì em!! Không ai đem thơ đùa với trái tim! Nếu có kiếp sau,xin em đừng lỗi hẹn! Quên niềm đau cũ,xin vì thơ hãy đến! Để anh trải lòng,cho em thấy khối tình si… PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2013 07:59:14 bởi võ phong trần >
Lăn lộn,bươi chải,được một mớ tiền! Hắn trở lại Cao Lãnh làm mưa làm gió! Qua lại đất Miên,như người ta đi chợ! Kết bạn đám xã hội đen,để trấn lột dân nghèo!! Tự dán cho mình cái mác Việt kiều! Hắn luôn giành quyền ăn trên ngồi trước! Bản chất vốn là một kẻ keo kiệt! Vì hận người vợ cũ,nên hắn luôn đày đọa đàn bà!! Một tay hắn,đã bẻ trăm cành hoa! Đồng tiền bẩn,nên tình cũng bẩn! Trời không có mắt,hay số em lận đận? Khiến loài phàm phu muốn vấy bẩn hoa hồng!! Mê em rồi,hắn đổ thật nhiều công! Vung tiền thiết lập thiên la địa võng! Biết em khác thường,nên hắn không manh động! Lấn dần từng bước,để chờ thời cơ… Em thì đầu óc,suốt ngày lơ mơ! Xác ở sông Tiền,hồn trao Phố Núi! Gặp nhau rồi,càng nhớ thương chờ đợi! Vắng độ mấy giờ,là giận dỗi hờn ghen…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2013 08:07:12 bởi võ phong trần >
Mỗi lần em buồn,anh lại làm bạn với ma men! Một lần nọ,cắt đường thơ trên Thư Quán! Không gọi điện được,em càng thêm giận! Hắn thừa dịp này,xúi mẹ em buông câu… Giúp đỡ nhiều,ơn nghĩa càng sâu! Cái vòng kim cô,mỗi ngày siết chặt! Cơn giận qua rồi,em lau nước mắt! Đóa Hoàng Lan bây giờ,đã bị xiềng gông!! Con sáo khổ đau,chưa bước sang sông! Người thứ ba,đã bắt đầu hoạnh họe! Có tiền mua tiên,hắn cứ tưởng bở! Nên luôn giục em,rút ngắn thời gian!! Hắn sợ hoa đẹp rồi sẽ chóng tàn! Em lâm vào thế,lưỡng đầu thọ địch!? Suốt ngày hắn bám ba mẹ em để nói khích! Còn bên này,tình nghĩa…tựa Thái Sơn!! Em vì thương anh,nên bỏ hết dỗi hờn! Vắt óc tìm cách,hoàn trả đồ sính lễ! Buộc đã khó,nhưng tháo ra nào dễ? Để rồi một hôm,sóng gió dậy sông Tiền…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2013 08:24:03 bởi võ phong trần >
Em xạc điện thoại nơi phòng khách,nên quên! Sang tiệm Spa hàng xóm,bảo trì nhan sắc! Một trời tin nhắn,khiến mặt hắn tái mét! Chân chạy,mồm la,huyên náo xóm làng!! Em thì tỉnh bơ,còn hắn tức lộn gan! Đôi bên dằng co,em đập chiếc Mobiado tan nát! Đại gia cá tra,tặng em cái tát! Cuộc chiến tình tiền,nổ phát súng đầu tiên!! Đạo phu thê,gắn kết bỡi chữ duyên! Tu ba kiếp,chung thuyền trên sông rộng! Tu mười kiếp,đồng sàng chung mộng! Quyền lực nào,đánh đổ được con tim??? Cái tát của đồng tiền,đến chết không quên! Lùi đến chân tường,không thể nào chịu nhục! Một cành hoa đẹp,đâu để người vùi dập? Em muốn tự tay mình,sắp lại cuộc cờ! Một nỗi buồn,lan tỏa các trang thơ! Giữa nụ Hoàng Lan,có dòng nước mắt! Mười hai bến nước chẳng trong chẳng đục!? Sống bên người thân,mà cô đơn đến lạ thường!! Bản thân mình không cần đến đồng tiền! Nhưng phụ mẫu lại chui vào bẩy rập! Thiên tình sử sông Tiền chứa đầy nước mắt! Bên hiếu bên tình,oằn nặng hai vai…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2013 08:01:34 bởi võ phong trần >
CHƯƠNG BẢY: TÂN HÔN GIẢ LẬP Cuộc chiến tình tiền,em chỉ có một mình! Hắn lại thiết lập một liên minh vững chắc! Đứa em gây tai nạn,hắn đứng ra giải quyết! Ba mẹ em cần tiền,hắn đáp ứng ngay… Đoạn kết mối Tình Thơ,chỉ còn tính từng ngày! Chiếc lồng son mở cửa,chờ con chim sáo! Lối đến Địa Ngục,chỉ còn độc đạo! Cá cắn câu rồi,hắn quyết chẳng buông tha! Hôm ấy,Cẩm Loan vừa về đến nhà! Ông chồng chưa cưới,đậu xe chờ sẵn! Trước mặt song thân,rất nhiều quà tặng! Hắn đặt vấn đề,tổ chức cưới xin!! Nhận quà rồi,ba mẹ khó làm thinh! Hắn được trớn,buộc nàng bỏ học! Đau đớn tức tửi,khiến Hoàng Lan bật khóc! Hắn gia thêm thời hạn,với điều kiện kèm theo!! Ngả ba sông,luôn là chỗ hiểm nghèo! Thuyền yêu không vững,chòng chành dễ lật! Cuộc chiến này,tỏ ra không cân sức! Muốn đảo ngược thế cờ,cần phải có đồng minh!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2013 07:10:44 bởi võ phong trần >
Muốn giành thắng lợi,dứt khoát phải hy sinh! Tiên hạ thủ vi cường,ai mà chả biết! Không còn đường lui,nên cần sự quyết liệt! Một mình Cẩm Loan,đáp máy bay đi Pleiku!! Phố Núi hôm ấy,trời nhiều sương mù! Nghe nàng bảo đi đón,Phong giật mình thảng thốt!? Cuộc viếng thăm đầy bất ngờ và đột ngột! Chẳng lẽ sự nhớ thương,sâu nặng đến thế sao?? Ngồi nơi phòng chờ,người đẹp đi giày cao! Diện chiếc váy Maxi ngắn,vô cùng xinh đẹp! Da trắng,tóc đen,nhưng đôi mắt lại ướt! Một chút buồn,như sương khói Tây Nguyên… Em vốn không thích má lúm đồng tiền! Nhưng nụ cười nhẹ,hút hồn anh tức khắc! Nếu thi hoa hậu,có lẽ em đẹp nhất! Đã thế trong đầu,lại chứa toàn thơ!! Tay trong tay,anh vẫn không hết bất ngờ! Em bảo trả lại anh,chuyến đi An Hữu! Hai chiếc va li trên tay nặng trĩu! Em đi chơi mà giống di tản,quá chừng!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2013 08:28:40 bởi võ phong trần >
MỘT NGÀY... Buổi sáng em chợt hỏi Tình thơ đi về đâu? Nắng làm anh bối rối! Mắt em hoen lệ sầu... Trưa mùa Đông vẫn lạnh Hoa tím rơi bên đường! Đọc mail hồn cô quạnh Sao lòng mãi nặng thuơng?? Chiều trải sương góc phố! Ta giờ xa nhau rồi! Vì ai hoa chẳng nở? Cuộc tình nhiều đớn đau!! Trăng vẫn còn khuyết nửa! Chiếc phone giờ vô hồn! Vần thơ không còn lửa! Phương trời ôm cô đơn!! Một ngày trôi quá chậm! Khiến nỗi nhớ tràn bờ! Xa rồi em đừng giận! Chỉ còn mấy vần thơ... PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2013 08:34:38 bởi võ phong trần >
Cửa chưa cài then,đã vội trao hôn! Khách sạn mười hai tầng,rung rinh chao đảo! Em mở va ly,cho xem hai bộ áo! Một màu hồng,còn bộ kia trắng tinh!! Tay lại trong tay,em nhìn sâu vào mắt anh! Đặt câu hỏi,kiểm tra lòng trung thực! Em kể anh nghe,nỗi lòng u uất Kẻ phàm phu kia,đang dồn em đến chân tường!! Nếu đời giống thơ,thực sự yêu thương! Em sẽ mặc bộ màu hồng,làm cô dâu giả lập! Bỏ ngoài tai,những vấn đề đạo đức! Cùng anh động phòng,ngay trong đêm nay!! Mới hai chín tuổi,đời hãy còn dài! Nhưng đây là lần cuối,em cam tâm làm vợ! Không cần rước dâu,anh vẫn là chú rể! Em quyết tâm,tìm cho được đồng minh!! Nếu anh bảo không! Em sẽ chọn bộ áo trắng tội tình! Trở về sông Tiền,gieo mình theo sóng! Tình chết rồi,em chẳng cần sự sống! Từ đây thi đàn,sẽ mất dấu Hoàng Lan!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2013 07:10:21 bởi võ phong trần >
ĐỪNG… Mai tôi về tìm lại chính tôi Máu của vần thơ đã cạn rồi! Quá khứ giờ xanh như chiếc lá! Đừng làm đau nữa cánh hoa ơi!! Tôi sẽ về tìm lại chính tôi! Ôm mớ tang thuơng trả lại đời! Sóng mắt nhấn chìm hồn lãng tử! Túi thơ bầu rượu một mình thôi!! Em đi rồi còn lại mình tôi! Cố viết cho xong một kiếp người! Son phấn thơm hoài vần thơ cũ! Sông tình còn đó trái tim đau!! Nếu buồn xin cứ nghĩ về tôi! Trong chiếc khăn tang giấu nụ cười! Đừng cố quên đi rồi lại nhớ! Đừng ngăn dòng lệ thắm bờ môi!!! PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2013 07:55:26 bởi võ phong trần >
Nói chưa dứt câu,lệ đã đổ hai hàng! Sau lưng anh,mồ hôi ra ướt áo! Xưa nay anh vốn là con người cao ngạo! Nhưng giờ trước mặt em,đã thay đổi hoàn toàn!! Trả lời em,bằng một nụ hôn!! Anh nhắc lại lời thề trên vách đá! Đâu phải yêu,khi gặp con sóng cả Mất niềm tin,rồi vội ngã tay chèo!! Nhà thơ Hoàng Lan,lộ trăm nét yêu kiều! Em đặt câu hỏi,giống như trắc nghiệm! Mùa này Phố Núi,không còn hoa tím! Anh trở thành cậu học trò nhỏ hiền ngoan!! Anh đưa em,đến một nhà hàng! Ánh nến mờ ảo,chẳng khác gì nến cưới!! Cuộc khảo sát tốt đẹp,em không còn do dự! Đổi vai người tình,thành một cô dâu!! Ta gần nhau,chẳng phải lần đầu! Nhưng vì có áo hồng,em nhận mình là vợ! Anh thì già,mà em lại quá trẻ! Bướm cũ với hoa xưa,mà hạnh phúc khôn cùng!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2013 08:15:53 bởi võ phong trần >
Em nhắc với anh,việc tìm kiếm đồng minh! Khác với lần trước,nên không cần gìn giữ! Mong bướm đến rồi,nhụy hoa kia sẽ mở! Phố Núi có thêm,một “Siêu Thi Sĩ” ra đời!! Song kiếm hợp bích,hoa tím không còn rơi! Thơ sẽ đánh bại,những đồng tiền nhơ bẩn! Tình có tác dụng tạo ra ngàn hưng phấn! Để con người,vượt qua những khó khăn!! Ba đêm hạnh phúc,mùi thơm đã quen! Em phải về Sài gòn,học môn thiết kế rập! Mê đắm ngập tràn,yêu thương đầy ắp! Em hỏi anh có muốn cùng em hồi dâu?? Vừa ôm vòng eo,anh vừa hỏi “Đồng Minh” đâu? Em thẹn thùng,cắn vai anh một cái! Một lần được chết,để ngàn đời sống mãi! Nụ hôn nồng,đưa em ra sân bay!! Váy màu da trời,tóc gợn như mây! Em đi rồi,bỗng thấy hồn trống vắng! Đường phố Pleiku,đột nhiên tĩnh lặng! Hoa ngập trời,nhưng thiếu đóa Hoàng Lan…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2013 17:20:08 bởi võ phong trần >
NHỚ... Anh về thăm lại vườn xưa Rào xiêu vách ngã gió mưa tơi bời! Không còn nghe tiếng em cười! Bên song trăng khuyết nhớ người phương xa!! Vườn yêu đã vắng dáng hoa Bao nhiêu kỷ niệm đi qua mất rồi! Sóng xô hoa dạt bên trời! Mong cho người cũ sống đời bình yên! Tịnh tâm gột hết ưu phiền! Chữ nghiệp vứt bỏ chữ duyên nằm lòng! Bến tình chẳng đục chẳng trong! Trời sinh một kiếp má hồng truân chuyên! Quên đi thế sự đảo điên! Trang thơ lưu dáng trích tiên ngày nào! Đôi bờ vai nhỏ hư hao! Đôi hồ thu ấy xuyến xao lòng người! Đọc thơ nhớ quá đi thôi.... PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2013 08:45:10 bởi võ phong trần >
CHƯƠNG TÁM: GIẤC MƠ “SIÊU THI SĨ” Con sông Tiền vẫn sóng gió dập dồn! Tức nước vỡ bờ,em coi thường sự đe nẹt! Níu chân được lý tưởng,con người không sợ chết! Còn kim ngân,chỉ là mớ giấy lộn mà thôi!! Con bướm vàng đã đậu cây mù u! Bản tình ca,xiêu lòng cành hoa nhớ! Hưởng giọt mật tình yêu,máu con tim càng đỏ! Trăm con đường,đều hướng đến Tây Nguyên!! Tâm hồn ướp thơ,nên em coi nhẹ kim tiền! Kẻ phàm phu cứ nghĩ là em treo giá! Bẩy rập hắn giương lên,em không hề lạ! Nên muốn rắc rối này,sớm kết thúc cho xong!! Đêm đêm,vẫn nhờ mail nối sợi tơ lòng!! Điện thoại thiếu bảo mật,nên chọn nơi chọn lúc! Chủ nhật gặp hắn,đổ thêm tí nước mắt! Để rồi thứ hai,lên xe trở lại Sài Gòn… Sắp vào lớp,em gọi cho anh,tiếng cười vẫn giòn! Nhưng âm sắc giọng nói,có chút gì hờn tủi! Tay hiệu trưởng dê xồm,vẫn chờ cơ hội! Em bắt anh gọi điện đánh thức mỗi ngày!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2013 08:53:32 bởi võ phong trần >
LỜI CHO BÉ Em đừng lo khi trời dông tố! Tình không tròn món nợ còn kia! Keo sơn bỗng chốc chia lìa! Chỉ thuơng đi sớm về khuya một mình!? Em đừng lo bóng hình sẽ mất! Những vần thơ rót mật vào hồn! Kiếp này mãi mãi chẳng quên! Khắc hình bóng ấy trong tim suốt đời!! Em đừng sợ mưa rơi ngập phố! Tắt lửa lòng nỗi khổ ai mang? Yêu hoa ai để hoa tàn? Đừng lo tình cuối lỡ làng duyên em!! Em đừng sợ màng đêm buông xuống! Những bất ngờ tiên lượng cả rồi! Đừng lo hoa ấy sẽ rơi! Quên thơ sẽ có một đời bình yên!! Em sẽ thấy chữ duyên mầu nhiệm! Em sẽ thuơng hoa tím bên trời! Đừng lo, đừng sợ, bé ơi! Dẫu buồn hãy nhớ những lời anh khuyên... PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2013 08:26:45 bởi võ phong trần >
Nghe chuông reo,điện thoại cầm tay: -Anh yêu ơi!Em vẫn còn đang ngủ! -Sắp trễ rồi đó,cô học trò thiếu phụ Thay quần áo xong,nhớ uống sữa nha em!! Cưng tìm đủ cách để trói chặt con tim! Không cho anh,rời xa em nửa bước! Chải đầu thì đòi lấy tay anh làm lược! Tô son môi hồng,lại nhớ đến nụ hôn… Chúng ta bị thần Ái Tình bắt cả xác lẫn hồn! Ngồi trong lớp,em vẫn kẹp điện thoại nơi cổ! Đây là trường tư,nếu không chắc khổ! Miệng nói,tay làm,mắt nhìn,tai nghe!! Hôm ấy,em buồn nôn,lúc mới đi học về! Linh tính báo cho biết có điều khác lạ! Không gọi cho anh,cô học trò hối hả! Đến tiệm thuốc tây,mua…đồ thử bằng que!! Nhìn vào gương,em chải mái tóc thề! Mặc bộ đồ đẹp,không chờ anh đánh thức! Vì muốn biết kết quả nên em háo hức! Giơ cái que lên cao,em nhắm mắt mấy giây…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2013 08:39:18 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: