CUỘC TÌNH ĐÃ VỠ
Hai vạch đều chuyển màu,má đỏ hây hây: -Em bắt được anh rồi,hỡi người tình yêu dấu! Đây chính là điều,em hằng mong đợi! Anh có cùng vui,hay quất ngựa truy phong?? Thích thì thích,nhưng hồi họp khôn cùng! Con sông Tiền lại một phen dậy sóng!! Biết chắc trong người có thêm mầm sống!! Em bảo anh xuống gấp,để tặng quà!! Gặp mặt đúng ngày Noel,dù đường rất xa! Chỉ có chấp hành,không quyền từ chối! Biết tính em,nên anh không hỏi! Ai bảo có người yêu là cô bé,làm chi?? Mùa Đông,Phố Núi tràn ngập hoa Dã Quỳ! Mới đó mà hơn một năm rồi,em có biết? Xưa yêu thơ,giờ yêu người tha thiết! Nụ Hoàng Lan,ôm chặt lấy con tim!! Anh mang thơ em trên chuyến bay đêm! Có cả tấm ảnh trong bộ áo dài hồng thương nhớ!! Phía sau tấm hình,em nhận mình là vợ Dồn trăm thương ngàn mến,tặng chồng xa…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2013 08:01:13 bởi võ phong trần >
HOA PHÙ DUNG ( Tặng Đặng Ngọc Dung) Em lập nhóm thơ lấy tên Hoa Phù Dung! Được chị em tôn vinh là " Tao Đàn Nguyên Soái"! Đóa hoa ấy biết bao người muốn hái!? Môi thắm má đào thắt đáy lưng ong... Ba mươi cái xuân xanh em vẫn chưa chồng! Hoa nhiều mật ngọt nhưng bướm không dám đậu! " Tâm khúc" của người ngọc vẫn chưa ai hợp tấu! Em neo thuyền đợi cơn gió phương xa!! Anh thì một đời chìm nổi phong ba! Chỉ gieo con chữ lại gặt về lắm nợ! " Kinh cung chi điểu" ngửi mùi huơng đã sợ! Con bướm dẫu đa tình chỉ quen lối vườn xưa!! Lời khen dành cho em biết nói mấy cho vừa! Thơ trác tuyệt mà Dung tựa Ngọc! Thơ của em chưa vấy nhiều nước mắt! Đừng sớm nở tối tàn như một đóa Phù Dung!? Tình vốn không có sẵn ở Thiên Đường! Hạnh phúc hay khổ đau do chính ta thêu dệt! Có những cặp ngỡ sẽ yêu đến chết! Nhưng mới được ba năm đã vội lìa xa... PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2013 08:15:09 bởi võ phong trần >
Anh xuống gặp em,không phải để nhận quà! Anh biết tỏng,cô bé yêu đang nhỏng nhẻo! Sóng vỗ thuyền chìm,vẫn còn la thiếu! Muốn ghép hai hồn thơ,để thể xác được đầy!! Quán “Miền Đồng Thảo”,lại tay trong tay! Trên dòng nước,vẫn phủ đầy hoa tím! Hoa Ti gôn bắt đầu xuất hiện! Trong bộ Jumpsuit,em đẹp đến nao lòng!! Chuyện nắng,chuyện mưa,trao đổi lòng vòng! Anh hỏi quà đâu?Em chỉ cười không đáp! -Theo anh,quà tặng,thứ gì quý nhất? Anh ngớ người,chẳng biết trả lời sao!! Hoàng Lan của anh,tâm ý cực cao Những thứ tầm thường,lẽ nào đem tặng? Mối Tình Thơ,đã vô cùng sâu nặng! Tranh thủ hôn em,rồi tuyên bố chịu thua!! Cầm tay anh đặt lên bụng,em yêu nói đùa! Quà tặng cho anh,đang nằm trong đó! Đến đây,thì mười mươi đã rõ! Anh ôm em,mừng không nói nên lời!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2013 07:46:39 bởi võ phong trần >
ANH ĐÂU PHẢI Anh đâu phải mùa Thu Mà cho em màu tím? Nhuộm lời thơ trìu mến Để bắt em đợi chờ?? Anh đâu phải giấc mơ! Làm xanh bao kỷ niệm? Nếu ngày xưa chẳng đến Tình đã không vương sầu!! Anh không phải chiếc cầu Để xe hoa lăn bánh! Ôm làm chi ảo ảnh Giờ trăm nhớ ngàn thương?? Anh đâu phải con đường! Để tìm về quá khứ? Xóa giấc mơ đoàn tụ Cho em yêu an lòng!?? Anh đâu phải vầng trăng Để cho em xẻ nửa? Dẫu thơ không còn lửa Tàn tro chẳng xin em!! Anh chỉ còn trái tim Máu khô không nhịp đập! Mỗi ngày cố thoi thóp Viết thơ tình tặng em... PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2013 08:31:51 bởi võ phong trần >
ANH SỢ MÙA ĐÔNG Giáng sinh đến rồi sao không theo lời hẹn! Gửi một tấm hình để phụ tử đoàn viên? Đưa con đi xa,quyết giữ mối tình hoa tím! Thiếu bóng cha yêu thì còn có mẹ hiền!? Tiếng chuông giáo đường không ấm bằng năm ấy! Đêm giáng sinh vắng bóng một Thiên Thần! Mất con sông tình sóng lòng không dậy! Tim chết rồi làm sao để hóa thân??? Choàng khăn ấm đi giữa trời giá lạnh! Triệu vì sao mừng đón Chúa ra đời! Em đi rồi cả góc trời cô quạnh! Noel không vui,lại buồn quá!Em ơi!! Giờ này chắc hoa xưa không tàn nữa? Trên tay em đang có một Thiên Thần? Tình băng giá, thơ không ai giữ lửa! Qua được cầu có gì phải phân vân?? Nghe chuông đổ chờ tấm hình năm ấy! Đêm giáng sinh băng tuyết ngập cõi lòng! Phận lưu đày trời bắt sao chịu vậy! Em đi rồi,anh rất sợ mùa Đông... PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2013 08:04:34 bởi võ phong trần >
Lần trước chúng mình ngồi nhìn hoa tím rơi! Em sợ mối tình thơ cũng giống như hoa tím! Giờ thơ với người,đều thuộc về anh trọn vẹn! Khúc vỹ thanh buồn,đã chuyển sang vui… Em nghĩ anh cũng giống bao người Sợ trách nhiệm,sợ rắc rối,cùng nhiều hệ lụy! Lúc yêu thì nói bao lời trân quý! Có con rồi,liền quất ngựa truy phong!! Vui thì vui,nhưng có chút lo lắng trong lòng! Chỉ sợ em yêu gặp điều khó xử! Những ngày ở Pleiku,em mơ có siêu thi sĩ! Tập hợp mã nguồn gen,của hai kẻ yêu thơ… Trở thành hiện thực,không còn là giấc mơ! Em muốn anh,đặt tên cho bé! Nếu là gái,mong trăm phần giống mẹ! Tên đứa con yêu,sẽ là Hoàng Lan!! Còn nếu là trai,em chọn tên Tiền Giang! Vừa là con sông,vừa là người tình yêu dấu! Trong cơn xúc động,em vừa hôn vừa hỏi: -Sau đỉnh núi này,anh còn muốn chinh phục nữa không??
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2013 08:13:30 bởi võ phong trần >
MỘT NĂM... Ngày sắp rớt tờ lịch cuối! Một năm mưa gió qua nhanh! Vườn yêu không ai đứng đợi! Cùng ta nhặt đóa hoa tình!! Nhả nốt tơ lòng viết sách! Tri âm biền biệt phương trời! Ngày xưa uống dòng nước mắt! Giờ đây thơ chứa niềm đau!! Nhan sắc đựng trong ly rượu! Khi buồn ta ngắm một mình! Xa rồi người quên hay nhớ? Nhìn ta em cứ lặng thinh!! Trời không cho ai tất cả! Nên giờ ta giữ phần hồn! Một ngày con tim hóa đá Bóng hình cũng sẽ vùi chôn!! Năm hết nguồn thơ cũng cạn! Ngắm hoa lại nhớ một người! Nguyệt tận, tuyết tiêu, vân tán Tim anh đau buốt!Em ơi!!! PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2013 08:31:49 bởi võ phong trần >
Tình của em,chẳng khác nước của dòng sông! Đầy ắp đấy,nhưng luôn luôn đổi mới! Để em nghi ngờ,anh là người có tội! Tình cuối cùng,anh đã khắc vào tim!! Sau đỉnh này,còn nhiều đỉnh khác trong em! Anh dù bỏ cả đời,cũng không chinh phục hết! Chỉ bấy nhiêu thôi,đủ làm anh mê mệt! Ôi!Hai đóa Hoàng Lan!Sao yêu đến nghẹn lời!! Suốt ba ngày,anh,em và bé dạo chơi! Em gạt bỏ hết những điều phiền muộn! Tình chàng ý thiếp,thơ hòa tâm tưởng! Tay trong tay,hợp tấu khúc tình ca…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2013 08:42:15 bởi võ phong trần >
CHƯƠNG CHÍN: NIỀM ĐAU HOA TÍM Trở về An Hữu,hồn ngập xót xa! Hắn vẫn lăn xả vào,không lùi một bước! Nhớ đến anh,là em lại khóc! Bà con họ hàng,đều bị hắn giật dây… Tỷ phú giả vờ,làm kiếp ăn mày! Để hai họ nội ngoại thảy đều thương xót! Ai cũng bảo hắn là người chồng tốt! Để em hết đường nói tiếng từ hôn… Niềm đau nhân đôi,bão thổi qua hồn! Con đường em đi,chông gai ngập lối! Người ta đợi,nhưng em không muốn đợi! Nút thắt này,buộc phải gỡ cho xong!! Em đi đặt may,hai bộ áo dài hồng! Tẩm hương thơm,viết những lời thương nhớ! Áo đi thay người,mối tình đau khổ! Qua đường bưu điện,em gửi áo lên Pleiku!! Đêm “Tân hôn giả lập”,em đã vu quy! Giờ muốn dùng đôi áo,thay em làm vợ! Có “đồng minh” rồi,em không còn sợ! Đôi áo này,là tín vật chờ nhau…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.12.2013 08:35:14 bởi võ phong trần >
Thấy áo không thấy người,tim anh chợt đau! Khung trời tự do vẫn đang còn phía trước! Nơi đất Sài Gòn,từng đêm em sướt mướt! Chiếc bẩy tình,giương sẵn để chờ em… Chủ nhật ở nhà,em theo thói quen Ăn tô mì nóng rồi phụ bán điện thoại! Vừa ngửi thấy mùi mì,đột nhiên em kinh hải Nước dãi tuôn trào,nôn ra cả mật xanh!! Tết nhất đến nơi,tạm gát việc học hành! Tập trung buôn bán và thanh lý hàng hóa! Hiện tượng ốm nghén,không qua đôi mắt mẹ! Cứ ngỡ tác phẩm kia,là của chú rể đại gia!! Có con gái,ai mà chẳng lo xa? Nhưng “ăn cơm trước kẻng”lần này,lại là điều tốt! Một thằng rể nhiều tiền lắm bạc! Có con rồi,như xích hắn được một chân!!? Thừa lúc vắng khách,bà cật vấn Cẩm Loan! -Bào thai ấy,chắc là con thằng Thảnh? Hỏi cho có lệ,chờ cái gật đầu xác nhận! Nào hay đâu,đất sụt dưới chân!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2013 07:36:02 bởi võ phong trần >
NGÀY CUỐI NĂM Ngày cuối năm em đang ở đâu? Vắng em hoa tím ngẩn ngơ sầu! Trang thơ giờ đã phai màu chữ! Tháng hết năm cùng chẳng thấy nhau!! Ngày cuối năm em đang ở đâu? Gót sen từ độ bước qua cầu! Dung nhan có giữ như ngày ấy Hay đã đắm chìm theo bể dâu?? Ngày cuối năm em đang ở đâu? Chờ em anh đứng bến giang đầu! Mong cho mưa gió tan theo sóng Cỡi chiếc thuyền yêu vớt nỗi đau!! Ngày cuối năm em đang ở đâu? Vườn yêu hoa úa lá phai màu! Tình cuối một đi không trở lại! Biết thế sao lòng vẫn thấy đau!! Năm hết rồi em đi về đâu? Cho anh vay nửa trái tim sầu! Để lỡ mai này không gặp nữa Còn một chút gì nhớ đến nhau... PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2013 08:54:04 bởi võ phong trần >
Cẩm Loan lắc đầu,trời đất quay cuồng! -Hay con của “thằng Bắc Kỳ”,có lẽ nào như thế? Cái gật đầu kèm theo suối lệ! Bà mẹ nổi điên,gầm thét vang trời… Cánh Hoàng Lan,bị vùi dập tả tơi! Bậc từ mẫu,thốt toàn lời đay nghiến! Sự bức xúc lên đến đỉnh điểm Khi mẹ bắt em,phải phá bỏ cái bào thai!!? Người mẹ nào giết con mà chẳng thấy đau? Hơn nữa,đây là “Siêu Thi Sĩ”,mà anh hằng mơ ước! Trăm đau,ngàn khổ,em còn chịu được! Nhưng chuyện thất đức này,em tuyệt đối không nghe!! Mẹ chỉ trời chỉ đất đưa ra lời thề! Nếu em cứng đầu,mẹ nhảy sông tự vẫn! Một khi hai người đàn bà đều lên cơn giận! Cuộc chiến tranh chỉ một mất một còn!! Giống như mẹ,em nổi cơn điên!? Dắt chiếc Dylan,cắm đầu bỏ chạy! Quần áo tả tơi,đầu bù tóc rối! Em lái xe như một kẻ mộng du…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2014 07:38:39 bởi võ phong trần >
EM XƯA Thơ xưa em viết cho ai? Mà giọt nước mắt lăn dài trong tim! Xưa em rất sợ màng đêm! Mỗi khi nắng tắt lại quên lối về!? Xưa em rất đỗi chân quê! Mi thanh mục tú tóc thề lả lơi!! Giờ em đã bước vào đời! Khép con tim lại để người ấp yêu! Huơng tình còn được bao nhiêu? Sang sông em thả theo chiều gió bay! Vắng thơ đêm cũng như ngày! Chén sầu uống cạn một đi không về! Sông Tiền mưa gió ủ ê! PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2014 08:15:54 bởi võ phong trần >
Con chim sáo kia,muốn thoát khỏi ngục tù! Đành đem sinh mệnh của mình đi ngã giá! Tránh đâm vào người,em tự mình té ngã! Xe một nơi,người một nẻo,thật thương tâm… Cấp cứu đưa em vào bệnh viện Vĩnh Long! Đầu băng kín,chân tay đầy máu! Vì một chút tự do,ai làm nên tội? Bàn tay lông lá kia,bịt lối đến Thiên Đường!! Bé Hoàng Lan ra đi,đầy uất hận đau thương! Hoàng Lan mẹ,vùi mình trong hối hận! Còn người Phố Núi,thì vừa thương vừa giận! Vạ gửi tai bay,ập đến bất ngờ!! Giải khăn tang trắng treo trên các trang thơ! Bài văn ai điếu,khóc thương “Siêu Thi Sĩ”!? Tim đeo tình,nên tim kia phải lụy! Ải trần gian khổ đau,ai chẳng bước một lần?? Suốt một tuần,lấy rượu ướp vào thân! Không thể sẻ chia cùng “niềm đau hoa tím”! Đất An Hữu,một hồn thơ chết lịm! Gia đình bây giờ,thành Địa Ngục trần gian…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2014 08:23:48 bởi võ phong trần >
HƯ KHÔNG Bảo xa thì cũng xa rồi! Ai đem ráp nửa mảnh đời làm chi? Một người ngoảnh mặt quay đi Một người ôm khối tình si trong lòng! Lời yêu trả lại dòng sông! Vần thơ níu bước, má hồng nặng duyên! Hoa thơm khắc một lời nguyền! Bão lòng vùi dập con thuyền từ ly! Có còn lệ ướp hàng mi? Cây tình đã héo nhắc chi thêm buồn! Trăm lần thuơng vạn lần thuơng! Vẫn không sửa được con đường em đi!? Thiệp hồng in chữ vu quy Hoa trôi bến khác có đi không về! Nghẹn ngào xếp lại " Tình Thơ" Xóa vầng trăng khuyết giấc mơ cuối cùng! Ba năm giờ hóa hư không... PHONG TRẦN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2014 07:30:41 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: