Truyện Ngắn Quang Nguyễn
longnhatquang 16.03.2013 18:36:33 (permalink)

MIỀN THƯƠNG NHỚ

Mưa ! ào ào đổ xuống mái hiên nhà , tiếng sét réo vang gầm từ xa lắc mấy chú gà con nấp ẩn vào cây rơm sau nhà . Mưa đầu mùa những hạt mưa thật lớn rơi xuống từng bẹ dừa tạo ra nhiều thứ âm thanh thật da diết và sâu lắng , chiều nay trời âm u không có một tia nắng xuyên qua giàn bí để làm khô quần áo đang phơi ngoài sau nhà , cảnh tượng xem rất buồn và hồn nhiên như những chú gà con co rút vì lạnh

Hùng ngồi nhìn thật nảo nề , dường như những hạt mưa đã làm ướt hết cả tấm lòng của anh gợi cho anh nhớ lại thuở ban đầu tuổi nhỏ cùng tắm mưa như chiều nay , anh lại thích cái cảm giác ngồi trong nhà nhìn ra cửa sổ lắng tay nghe những hạt mưa rơi xuống đó cũng là một trong những sở thích của Hùng mỗi khi buồn đặt ngay tâm trạng mình vào những cơn mưa đầy hối hả , hôm nay cũng vậy anh đang buồn nỗi buồn đã in hằn lên khuôn mặt cháy nắng của anh , anh đã được hai mươi tuổi dáng người thấp bé miệng ít khi cười cũng rất hiếm khi trò chuyện cùng ai , xóm làng bạn bè trang lứa đặt anh biệt danh là " Hùng Sầu " . Anh đã thôi học vì hoàn cảnh gia đình công việc mưu sinh của anh là phụ hồ nhưng đồng lương quá ít ỏi lại không phù hợp với công việc nên anh quyết định bỏ quê lên Sài Gòn để tìm việc làm , có nhiều người bạn đi làm Sài Gòn giới thiệu cho anh công việc ở đất Sài Gòn rất dễ kiếm tiền nên anh cũng muốn thử sức mình trong cuộc hành trình lần đầu tiên , anh ngồi suy nghĩ vẫn vơ bên cửa sổ với làn khói thuốc bay lan tỏa hòa với ngọn gió và mất hút , anh buồn  vì sắp chia tay với căn nhà mà hai mươi năm nay anh đã sinh ra và sống nơi này lại có hình ảnh , cha mẹ , bạn bè và hàng khối kỉ niệm đang sâu lắng trong tim , khi lên Sài Gòn không biết có gặp người quen không ? Anh phải làm gì ở đất lạ quê người khi trong đời anh chưa bao giờ đi xa , bao nhiêu suy nghĩ cứ bay theo làn khói thuốc nó tạo cho anh sự áp lực lo sợ tận trong tâm tư , bất ngờ có tiếng gọi của mẹ làm những suy nghĩ chưa có câu trả lời của anh tan biến

- Hùng ơi ! xuống ăn cơm con ơi , mẹ có nấu món canh chua cá lóc mà ba con mới bắt được lúc mưa hồi nảy , kêu ba con nghỉ tay vào ăn cơm luôn

Hùng trả lời ngắn gọn

- Ba ơi nghỉ tay vào ăn cơm luôn

ông Sáu cha Hùng đang cầm trên tay mấy cây cần câu , ông đứng nhìn Hùng mỉm cười trả lời

- Ba vào đây , Ba cố gắng cắm thêm câu để bắt cá làm món thật ngon để tiễn con lên Thành Phố

ông Sáu bước vào với mình ướt đẫm vì mưa , trên tay cầm hai con cá

- Má nó ơi , đem hai con cá này chiên luôn đi làm thật nhiều để tiễn mai con nó lên đường

bà Sáu vâng lời chồng làm ngay để có một bữa ăn thật ngon , vì bà , và Hùng , ông Sáu đều biết đây là bữa ăn chia tay biết đến bao giờ Hùng mới được trở lại bên gia đình với bữa cơm đầm thắm , tuy đơn sơ nhưng dạt dào tình cảm gia đình , thừa hiểu hoàn cảnh gia đình nên Hùng đề nghị

- Thôi được rồi , như vậy là đủ lắm rồi ba mẹ ạ , hai con cá còn lại để ngày mai ba mẹ ăn , ba mẹ làm vậy con đi không nở

ông Sáu và vợ đều muốn như vậy nhưng Hùng đã ra ý kiến lại không muốn để cho Hùng buồn nên ông bà quy thuận theo anh , gia đình ngồi bên bữa cơm chiều kể chuyện cho nhau nghe vì họ đều biết sắp có cuộc chia tay diễn ra trong nước mắt mặc dù cả ba người họ đều không muốn nhưng biết làm sao khi gia đình Hùng quá nghèo , Hùng lại muốn đi xa kiếm việc làm để phụ giúp gia đình mặc dù Hùng là đứa con duy nhất của ông bà , bà Sáu quay mặt về nơi khác vì sợ sự xúc động lại trào dâng đôi khi bà chỉ ú ớ đôi tiếng đáp cho qua chuyện những câu đáp thật ngắn gọn , ông Sáu cũng buồn không kém bà với ông Hùng là tất cả như châu báu quý giá nhất trên đời ông cũng thừa hiểu được không có sự thương tâm nào hơn sự chia tay , người đi , người ở lại , kẻ thương , người nhớ , ông Sáu lắc đầu gắp một đũa rau vào chén bà vỗ vai và an ủi
 
- Thôi má nó ăn đi , không gì phải buồn cả chuyện đời mà , huống chi thằng Hùng con mình nó đi làm kiến tiền phụ giúp gia đình mình phải vui chứ bà
 
bà Sáu nghẹn ngào trong giây phút rồi nhẹ lắc đầu thở dài
- Tôi ăn không nổi đâu , cũng chẳng biết là chuyện  gì
 
bữa cơm gia đình tưởng chừng sẽ đầm ấm nào ngờ lại tắt nghẽn trong một nỗi buồn , rất sâu thẳm từ đâu vọng về chợt nhói đau như một vết thương từ đâu chưa lành trong lòng bà , Hùng phải đôi lần lên tiếng an ủi để cho cả ông bà được thấy nhẹ nhàng hơn và trạng thái sẽ trở lại như ban đầu
 
- Mẹ à , con đã lớn rồi mà biết tự chăm sóc cho mình huống gì con đã quen cực nhọc , con hứa khi nào tìm được công ăn chuyện làm sẽ thường xuyên viết thư về cho cha mẹ
 
ông Sáu cũng nói vào để xua tan đi những ưu phiền trong bữa cơm chiều đầy tiếng mưa như nổi lên những khúc nhạc buồn văng vẳng trong căn nhà tranh
 
- Đó má nó thấy chưa , con đã lớn rồi mà ,  má nó còn lo gì nữa
 
tuy miệng nói vậy nhưng lòng của ông Sáu cũng tan nát không kém vợ , bà Sáu vẫn còn in sâu nỗi buồn trên mặt
 
- Tuy là vậy nhưng nó chưa bao giờ đi xa nhà
 
ông Sáu gạt ngang
 
-  Đó thấy chưa , má mày đúng là ..... trong cuộc đời ai cũng có lúc bắt đầu ngay từ lần đầu tiên , mà chi cho mệt cái thân già , nó đi làm chứ có phải đi ra chiến trường đánh giặc đâu mà bà lo .
 
Hùng phải lần nữa an ủi mẹ già để bà bớt lo lắng hơn
 
- Đúng rồi mẹ , ai cũng có lần đầu tiên mà , câu này mẹ hay nói đó , thôi ăn cơm đi
 
giây phút chan hòa đã trở lại họ cũng dần quên đi tiếng đáy lòng mà đã vướng vào họ , hai tiếng đã trôi qua tiếng mưa càng nặng hạt hơn buổi chiều thời gian hai ông bà được trò chuyện cùng Hùng không được bao lâu nữa vì sáng sớm năm giờ Hùng phải ra bến xe để lên đường ngay , cả ba người họ cùng trò chuyện trong đêm ông Sáu chăm đầy bình trà nóng với ánh mắt nhìn Hùng tràn đầy niềm tin ông nhẹ nhàng vỗ vào vai Hùng
 
- Hùng à , lần này ba cho con đi lên Thành Phố thứ nhất là do nhà mình quá nghèo cuộc sống ở quê thì không trang trải nổi , thứ hai cố gắng nhịn nhục nơi đất lạ quê người , cho dù đi đến đâu con cũng nên nhớ con là con của cha mẹ , con sinh ra tại đây thì phải trở về tại đây , ra đi là để quay trở lại
 
Bà Sáu và Hùng hiểu được thái độ và những lời dặn của ông , Hùng lên tiếng
 
- Dạ con biết rồi , cám ơn ba
 
bà Sáu cũng nắm lấy tay Hùng dặn dò
 
- Phải giữ gìn sức khỏe nha con , lên trên đó khi nào có việc làm viết thư về cho cha mẹ biết
 
Hùng trấn an bà
 
- Ba mẹ cứ yên tâm , con hứa rồi mà
 
ông Sáu đứng dậy đi vào trong và nói vọng lại
 
- Má nó kiểm tra lại đồ đạc trong hành lý nó đủ chưa
 
bà Sáu nhìn theo dáng ông trả lời
 
- Có sẵn hết rồi ! Ông yên tâm ngủ đi mệt cho ông quá đúng là già hay lo xa
 
Thời gian đã chín giờ những tiếng mưa vẫn ào ào từ chiều vẫn không thôi , Hùng hiểu được tâm lý của cha mẹ khi có con một là lo vậy
 
- Thôi mẹ cũng đi ngủ sớm đi
 
bà Sáu ngáp dài gương mặt đầy căng thẳng
 
- Ừ con cũng vậy ngủ sớm đi ma cha mẹ tiễn con ra bến xe sớm
 
Hùng đáp cho qua chuyện
 
- Dạ chúc cha mẹ ngủ ngon
 
chỉ còn lại mình Hùng tâm trạng anh rối bời trong những tiếng mưa đêm anh ước gì thời gian đừng trôi qua nhanh để được ở lại căn nhà này lâu tí nữa , anh cũng không biết công việc ở Thành Phố mình làm là gì , lương có cao không ? nếu tìm không được việc thì trở về quê hương thì phải mất mặt với bà con lối xóm , bao nhiêu suy nghĩ vu vơ đã gởi vào từng cơn gió lạnh rồi bay hút , điều mà anh lo sợ nhiều nhất là việc làm bỡi vì anh quá bé nhỏ lại không có học thức cao , không biết người ta có nhận hay không ? Bao nhiêu suy nghĩ chưa có lời giải đáp thì ông Sáu bước lên với điếu thuốc trên tay nồng nặc mùi khói
 
- Sao giờ này còn chưa ngủ hả Hùng , ngày mai phải đi sớm đó
 
Hùng đáp gọn
 
- Dạ lát con ngủ , sao giờ ba còn chưa ngủ ?
 
ông Sáu trả lời
 
- Tại mưa lớn quá âm thanh rầm rộ làm ba khó ngủ quá
 
một câu nói dối lòng của ông mà Hùng nghe qua đã biết ngay , vì cha anh nằm xuống là đã ngủ người dân quê hay ngủ sớm , thời gian mà ông Sáu còn thức là có chuyện đang lo lắng cho Hùng nhưng không nói ra , bà Sáu bước chân ra thì thào với chồng
 
- Ông ơi ! Tôi không ngủ được
 
cả đêm đó ba người họ cùng trò chuyện khá lâu , họ chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ thì tiếng chuông báo thức năm giờ sáng réo vang lên , buổi sáng cỏ cây ướt đẫm vì cơn mưa đêm qua , trời vẫn chưa sáng hẵn những chú gà gáy ò ó o sau cây rơm , ông Sáu lái chiếc xe cub chở Hùng và vợ ra bến xe mà lòng đầy sự đau nhói , đến nơi Hùng bước xuống ngồi bên chiếc ghế đá chuẩn bị lên xe , hai ông bà đưa mắt nhìn mà cầm lòng không được bà Sáu ú ớ chỉ nói được một câu khi Hùng đã lên xe
 
- Mẹ chúc con lên đường mạnh khỏe
 
ông Sáu vẫy tay chào sau tiếng còi của tài xế Hùng nhìn theo đăm chiêu , chuyến xe đã lăn bánh hai ông bà tựa vào nhau ngắm nhìn chuyến xe đang chạy bà đã khóc trên vai của ông Sáu , Hùng cũng nhỏ từng giọt nước mắt xuống áo nhìn về phía cha mẹ đang đứng và xa dần dần đến mất hút sau một cua quẹo , chỉ còn lại hai ông bà với những tiếng nghẹn ngào bà Sáu thì thầm cùng chồng
 
- Không biết chuyến xe này mang nó đi thời gian bao lâu mới mang nó trở về
 
ông sáu nói
 
- Cầu trời phật cho con mình tìm được việc làm ở Thành Phố , mình về nhà thôi bà , khi nào làm có tiền nó sẽ về quê thăm mình mà .
 
Hùng ngồi trên xe không biết Sài Gòn là nơi nào thỉnh thoảng anh hay hỏi những hành khách xung quanh , khi đến nơi anh chỉ còn lại bốn trăm nghìn với bốn trăm nghìn anh thuê một gác trọ và đi tìm việc làm ngay , công việc ban đầu của anh là phụ hồ , đến bóc vát , làm quán cơm , nhưng vẫn không ổn định thì tiền lương quá thấp chỉ đủ chi phí cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày chứ không có dư , chịu đựng làm lụng mãi đến một tháng sau anh mới được vào làm trong công ty chỉ là công nhân nhưng công việc cũng khá nhẹ nhàng , tiền lương cũng không thấp nên anh quyết định làm luôn , tiền lương tháng đầu tiên của anh là ba triệu đồng anh cầm trên tay vui như chưa bao giờ vui , anh quyết định tối nay về viết thư để sáng ra bưu điện gởi tiền và thư về nhà , ngày thứ hai Hùng thấy nhớ nhà vô cùng , nhớ cha mẹ , nhớ luôn cả quê hương , những lá thư của anh gởi về dường như không hết cảm xúc của anh viết ở đất Sài Gòn người đông nhà lớn , anh lại thích cái an nhàn mộc mạc của quê hương mỗi khi tan ca về anh hay ra ngõ trước nhìn những áng mây cao trên trời thèm cái nhìn và lắng nghe tiếng dịu của sông nước , thèm luôn những chiều hoàng hôn giăng lối trên những cánh đồng quê , có nắng chiều phe phẩy , những cánh chim bay về tổ ấm , dưới đường có đàn trâu về , nghĩ đến những cảnh ở quê hương anh chỉ bật khóc vì nhớ nó vô cùng , nhiều đêm anh luôn miệng gọi , cha ơi , mẹ ơi , chẳng có tiếng ai trả lời như những ngày xưa anh hay gọi anh biết đó là ải thử thách ban đầu trong cuộc đời mình . Đêm nay những ánh sao của Sài Gòn đã mọc đầy một vầng trăng đứng yên trên một nóc nhà cao tầng những tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường , anh lại nhớ quê hương nông thôn da diết một nỗi nhớ như siết chặt vào con người anh , nhớ những cánh đồng mơn mởn những cây lúa vẫy chào khi gió thổi , nhớ luôn hàng dừa quê ngoại mỗi khi trốn tìm anh sau nấp , quê hương hình bóng quê nhà vẫn hiện trong tim gan anh , một miền trăng tròn dịu đậm chất thương yêu của con người nó da diết thơ mộng và đầy hứa hẹn sẽ trở về như lúc xưa , được nghe tiếng ru con của những bà mẹ với giấc ngủ trưa hè , được nhìn lục bình trôi bập bềnh trên dòng sông nhỏ , được nghe thấy tiếng mưa và thả hồn trong từng cơn gió , được hòa mình vào những cánh dầu của những em nhỏ , nghĩ đến những điều này Hùng chỉ mỉm cười dưới muôn nghìn sao của đất lạ quê người , Trăng Sài Gòn không tha thiết như trăng đắm say chốn quê nghèo của Hùng , không biết khi nào mới được về quê và ăn món cá linh nấu bông điên điển với Hùng quê hương là chốn tìm về với ngôi nhà sẵn sáng đón chân ta trở lại , một miền quê mà anh đã lớn lên và cất bước ra đi nhưng chắc chắn anh sẽ quay trở lại và nồng nàn ấm áp với cơn mưa chân quê . Một miền nhớ nhung tha thiết sẽ vĩnh viễn và không bao giờ anh quên .
 
Quang Nguyễn
#1
    longnhatquang 17.03.2013 09:46:15 (permalink)
    NHỮNG NGÔI SAO THIÊN THẦN
     
     
     

    Nắng , cái nắng đầu mùa oi ức không có một cây nào để che chở làm mát bên ven đường , chỉ có những hạt bụi li ti từ lâu nằm dưới đường nay được cơn gió lướt qua bay phẳng lên giống như một đám sương mù giữa mùa đông lạnh . Bốn đứa trẻ còn lang thang ngoài đường chân không dép , đầu không nón , đứa bán vé số , đứa bán báo , đứa bán bánh tiêu và đứa đánh giày , tụi nó sinh ra không gia đình sống với những chuổi ngày đơn độc người thân nhất trong cuộc đời nó là bà ngoại hai , bà ngoại hai có nghĩa là tuổi đã già lại không phải là ngoại ruột nên tụi nó gọi là bà ngoại hai , tuy thế sự thương yêu vô vàng là người duy nhất nuôi chúng nó như người anh hùng đã ra tay hào hiệp để cứu cuộc đời chúng nó sau những chuỗi ngày đau thương bên cuộc đời

    Một năm sau bà ngoại hai mất , tụi nó thương bà bao nhiêu thì buồn bấy nhiêu ... Biết bao nhiêu kỉ niệm cùng nhau bên ngôi nhà nhỏ với bữa cơm là rau ngoài vườn và những con cá mà tụi nó câu ngoài sông về , thời gian mà tụi nó biết thế nào là mái ấm gia đình chỉ được năm tháng , năm tháng tuy không dài nhưng tụi nó cũng hiểu được sự thương yêu , quan tâm của bà dành cho chúng nó giống như biển rộng hay giống như những hạt cát trên đường trần mà không sao đếm hết được , ngoại hai ra đi là sự mất mát to lớn nhất trong cuộc đời chúng nó , chính bà đã dạy điều hay lẻ phải , phép đạo đức trong cuộc sống . Bà là người neo đơn chỉ có một ngôi nhà tranh và một vườn rau bà không có người thân nên từ lâu xem chúng nó như báu vật , như máu mủ của bà , khi còn sống bà luôn ước sẽ thấy chúng nó trưởng thành và có nghề nghiệp lúc đó bà mới xuôi tay nhắm mắt , bà đã chưa nhìn thấy gì đã đi trước chỉ để lại cho chúng nó một vườn rau và một căn nhà với những lời dạy kí ức xưa khi bà còn sống .

    - Chúng cháu lớn lên phải thật ngoan ,ra sức xây dựng cho quê hương đất nước .

    tụi nó từ lâu cũng hiểu ra được lời chân lý khi bà dạy vẫn còn in hằn trong đầu óc chúng nó , thể hiện qua ánh mắt long lanh đầy sự thơ ngây trong mỗi đứa , tụi nó sinh ra đã đặt ngay một hoàn cảnh éo le trái ngang và cay đắng nhất trong đời mọi sự khó khăn đã choàng lên tấm thân bé nhỏ của chúng nó , tụi nó sống bằng lẻ phải , chân lý , và bằng cả trái tim đến với người khác nên trong xóm ai cũng thương chúng nó , mọi người đều khen ngợi rằng " tuy nghèo không có cha mẹ , nhưng biết lẻ sống , chứ không giống như những đứa trẻ khác " chính vì thế tụi nó hay được mọi người giúp đỡ bằng những thức ăn , gạo , niềm vui rộn ràng trào dâng trên khuôn mặt mọi đứa , tiếng cười khúc khích của chúng nó làm vui cả một xóm quê nghèo

    Đoạn đường hôm nay sao ít người tụi nó đi đến một con đường khác mới có một bóng cây , ngồi dừng chân trò chuyện

    - Anh Bòn ơi ! Đi nãy giờ anh có mệt không ?

    Tiếng nói của một con bé vang lên chính là bé Gạo , Gạo được bảy tuổi là người nhỏ nhất trong họ , cô bé có bím tóc bên dài bên ngắn , khuôn mặt kháu khỉnh , mỗi khi sợ hãi đều gì hay nhắm mắt lại , với làn da trắng phất nên ngoại hai đặt tên con bé là Gạo

    - Ồ tưởng gì mệt mỏ gì đâu em Gạo , anh đi thường xuyên nên quen rồi .

    câu trả lời và nói chuyện hay dí dỏm , chính là Bòn , Bòn được xem là người anh cả , Bòn đã mười ba tuổi với tính hay đùa cợt thích làm người khác vui nhưng lại rất yếu mềm nên ngoại hai đặt tên cậu bé là Bòn

    - Anh Bòn và bé Gạo sao không hỏi em

    câu nói vừa phát ra là của Cu Nị , Nị được tám tuổi với tính khôn lanh hay nhường nhịn , nhưng rất ghanh tỵ và pha trò , với dáng nho nhỏ được ngoại đặt tên là Nị

    - Còn em nữa nè anh Bòn , sao lo cho có một người vậy

    câu nói này là của một bé gái dáng hơi béo , rất gan dạ , lại thích ăn Nếp nên được ngoại hai đặt tên là Nếp

    - Trời ơi mấy em giành nhau thế này chắc anh hai chết mất quá , ai anh cũng thương yêu và lo lắng như nhau cả .

    Bé Nếp nhanh miệng hỏi

    - Anh Bòn thương ai nhất trong ba người chúng em ?

    Bé Gạo cũng xen vào cho vui

    - Dĩ nhiên là anh Bòn thương bé Gạo này nhiều hơn rồi , vì em là em út của anh chị mà , đúng không ?

    Cu Nị cũng nói vào cho vui lây

    - Đúng rồi ! thương em nhiều hơn , phải chi mà Nị này nhỏ tuổi hơn Gạo để được làm em út thì quá sướng

    giờ đến lượt Bòn lên tiếng

    - Ai anh cũng thương yêu như nhau , ai cũng là em của anh hết , ngoại mất đi thì anh phải thay thế ngoại yêu thương và chăm sóc cho các em chứ

    câu nói của Bòn đã sơ ý chạm tới nỗi đau của cả bốn , nên chỉ biết nhìn nhau trong im lặng , Bòn đã gợi lại hình ảnh ngoại mà tụi nó không thể nào quên được , trong sự yên lặng này Nị lên tiếng đề nghị để quên đi nỗi buồn mà Bòn đã sơ ý nói ra

    - Thôi anh em mình về bán cho xóm làng đi nha chứ ở đây nắng quá chắc anh em mình bệnh mất thôi

    Tưởng không khí đã thiên thu chìm vào nỗi buồn nào ngờ đã dập tắt ngay câu nói của Nị , thế là cả ba người đồng ý về làng và cũng dần quên đi hình ảnh ngoại đã hiện lên trong chốt lát .

    Về đến làng cả bốn đứa gặp cô giáo Thanh và gật đầu chào cô , cô giáo Thanh là một giáo viên trường tiểu học trong làng , chúng nó rất mến mộ cô và cô cũng vậy ,

    Đến chiều bóng đã tà phía sau hàng cây , xa xa ngoài đường những chú trâu về bên ven đường làng , những cánh dìu của những đứa trẻ trong xóm cũng hạ thấp xuống và dần đến mặt đất , tụi nó vui vì lúc trưa được cô Thanh mời lên nhà và cô đã hứa dạy chúng nó ngay tại nhà cô , một lát sau cả bốn đứa đều có mặt tại nhà cô gian nhà cô có một cái sân rộng lớn với hàng rào có dây leo kín , trong trong có những chậu hoa kiểng mà cô đã miệt mài chăm sóc từ lúc còn là sinh viên , sự khéo léo tài hoa của cô được tạt lên những cây kiểng được uốn lượn rất công phu , gian nhà cô có một không gian yên tĩnh hài hòa cũng có chút quê hương bằng những bức tranh vẻ trên vách nhà , tụi nó mãi mê nhìn ngôi nhà mà quên thời gian đang là bảy giờ , cũng vừa lúc cô Thanh thấp thoáng từ trong bước ra với nụ cười tươi với đôi mắt hiền hòa nhìn chúng nó , cả bốn đứa đều khoanh tay lễ phép chào cô

    - Em ... Chào .... Cô .. Ạ

    Cô Thanh nhẹ nhàng ôm lấy từng đứa cất giọng nói ngọt ngào

    - Cô chào các em , các em đã ăn cơm chưa ?

    đồng loạt trả lời

    - Dạ chúng em ăn rồi ạ

    Cô Thanh dìu các em bước vào bên trong gian phòng riêng của cô , cô có một tủ sách lớn dường như những cuốn sách này đã đi theo cô từ nhỏ đến tuổi sinh viên và cả khi ra trường , cô Thanh sắp xếp các chúng nó ngồi ngăn nắp và chuẩn bị phấn , bông bản , chuẩn bị cho buổi học đầu tiên trong cuộc đời chúng nó

    đã tám giờ vằng trăng đã sáng tỏa ngoài cửa sổ , từng ngọn gió thổi xì xào vào những cánh hoa loan lung lay , những ánh sao đêm đã mọc đầy trên bầu trời cao và bài học cũng đã kết thúc , vốn chưa được tiếp xúc nhiều với chúng nó nên cô Thanh muốn chúng nó ở lại thêm một lát để có cuộc tâm sự quan tâm và chia sẻ với tụi nó , về hoàn cảnh gia đình cũng như sự thiếu thốn mà từ lâu chưa có ai chia sẻ , chúng nó rất phấn khởi và nhận lời ngay

    - Nè các em trong cuộc sống mỗi con người chúng ta , ai cũng có những ước mơ dù có thật hay không nhưng người ta vẫn ước , với ước mơ đó sẽ giúp họ thành công và nổ lực hơn , giờ cô hỏi từng người nha , cô hỏi Bòn , ước mơ của em là gì ?

    Bòn cũng có một ước mơ mà chưa bao giờ nói với ai , sẵn hôm nay có dịp thằng bé sẽ bọc lộ ngay

    - Dạ thưa cô , em ước mơ làm công an

    Cô thanh đồng cảm với điều ước của thằng Bòn

    - Thế tại sao em ước mơ làm công an ? Theo cô biết thì lương của những chiến sĩ công an không cao , lại còn phải tranh đấu với những bọn tội phạm , rất nguy hiểm , thậm chí có thể hi sinh cả tính mạng

    Thằng Bòn nhanh nhẹn đáp

    - Dạ thưa cô , em muốn làm công an để bảo vệ cho đời sống và xã hội luôn tươi đẹp , sẽ loại hết những bọn tội phạm xấu xa , sẽ đem sự hạnh phúc và an toàn đến cho mọi người , làm cho xã hội luôn an ninh và trật trự

    Cô Thanh mỉm cười khi nhận ra một sức mạnh hào hùng và kiên quyết nào đó xuất phát ra từ ánh mắt của Bòn

    - Đúng rồi đó , vậy từ nay về sau em đi ra đường thấy  hình ảnh của một chiến sĩ công an nào đó thì phải rất trân trọng và yêu thương nha , cô chúc ước mơ của em sớm được hiện thực

    giờ đến lượt ba đứa còn lại cô Thanh quay sang Nị và hỏi

    - Còn Nị , ước mơ của em là gì ?

    Nị có một ước mơ mà từ xưa tới giờ luôn khoe với mọi người

    - Dạ em ước mơ làm bác sĩ

    cô nhìn Nị triều mến và hỏi khẻ ,

    - Tại sao em lại ước mơ trở thành bác sĩ

    Nị đáp nhanh

    - Dạ thưa cô , em ước mơ làm bác sĩ để cứu những người bệnh tật , vì em biết trong nghành y có câu " lương y như từ mẫu " họ là những người nhân từ nhất , yêu thương bệnh nhân như ruột thịt của mình

    cô âu yếm nhìn Nị trào dâng sự cảm xúc trong lòng

    - Cô chúc ước mơ của em sớm được hiện thực

    Cô Thanh nhìn sang phía hai cô bé còn lại

    - Còn bé Nếp , ước mơ của em là gì ? và tại sao em lại thích nó

    bé Nếp rụt rè với nụ cười tươi

    - Dạ thưa cô , ước mơ của em là hướng dẫn viên du lịch , vì Việt Nam chúng ta có rất nhiều phong cảnh đẹp như thơ mà đi đến bất kì nơi nào cũng chẳng đâu hơn quê hương Việt Nam , sẵn đó em sẽ cho khách nước ngoài biết Việt Nam chúng ta có những cánh đồng xanh , những dòng sông của tỉnh lẻ , và những khu di tích văn hóa lịch sử , con người Việt Nam rất tốt và thật thà

    cô Thanh hôn nhẹ lên đôi má ú của bé Nếp

    - Rất tốt và tuyệt vời , thật xứng đáng là con người Việt Nam , cô cũng rất tự hào về dân tộc đất nước ta , cô chúc ước mơ của bé Nếp sớm được thành thật nha

    đến lượt cuối cùng là bé Gạo , cô nắm tay và hỏi bé Gạo

    - Còn Gạo ước mơ của em là gì ? và tại sao em lại thích ước mơ đó

    bé Gạo ngồi nhìn ba người đã trả lời , cô bé nắm vuốt bím tóc của mình như thẹn

    - Dạ thưa cô , ước mơ của em cũng giống như cô , làm cô giáo , em thích cô giáo là vì em muốn xóa cái nạn mù chữ , em muốn ai cũng biết chữ để viết được tiếng mẹ đẻ , có vậy mới thấy ngôn ngữ Việt Nam chúng ta rất hay .

    cũng là một giáo viên nên cô Thanh cũng hiểu ra được chân lý của việc giảng dạy

    - Cô cũng rất hy vọng bé Gạo sau này sẽ trở thành cô giáo , và hi vọng tất cả các em lớn lên đều có nghề để giúp ích cho xã hội và quê hương

    đã chín giờ bốn nói lời cám ơn và chào tạm biệt cô trước khi ra về , trăng về đêm rất sáng và thơ mộng , Thanh ngồi nhìn ra cửa sổ nhớ lại từng câu nói của mỗi đứa mà thấy thương chúng nó vô cùng , chúng nó rất có nghị lực không giống như những học trò tinh nghịch của cô , có gia đình đầy đủ , có đủ hoàn cảnh , vậy mà cũng không chịu học . Cô nhìn lên bầu trời từng ánh sao lung linh nhấp nháy và cầu mong sao những ước mơ của bốn đứa trẻ sẽ thành thật trong tương lai , chúng nó cũng giống như những cánh sao trên trời kia sáng tỏa mọi nơi , có bao giờ tắt , tinh tú và hồn nhiên lẫn mình trong bầu trời bao la , thật đáng yêu biết bao , quý trọng thật nhiều từng lời nói , từng ánh mắt , với sự kiên quyết tương lai chúng nó sẽ sáng tỏa mãi và đậu cao tận tít xa vùng trời , chúng nó cũng như những vị sao mà cô đang nhìn thấy trong ánh mắt cô , trong tâm hồn cô chúng nó luôn là những ngôi sao thiên thần , đẹp hơn các vị sao khác  , huyền dịu và sáng mãi .... sáng mãi .. giữa trời cao .

    QUANG NGUYỄN
    #2
      Ct.Ly 18.03.2013 18:27:12 (permalink)
      #3
        longnhatquang 19.03.2013 18:07:16 (permalink)

        NHƯ NHỮNG NGÀY XƯA

        Tuấn , cậu bé kháu khỉnh lanh lợi tuổi đã mười hai mà như một ông lão vì tính tình khôn ngoan nên mọi người trong xóm gọi cậu bé là " ông cụ non " mỗi khi nghe người ta gọi ba từ ấy Tuấn phát cáu hay về mách lại với cha mẹ , đầu nghênh nghênh hay nhảy múa và ca hát có khi bạn bè trang lứa gọi cậu bé là " Cu Hề " thằng bé là con của ông chủ hãng nước đá lớn nhất vùng lũ trẻ nhỏ sợ nhất là Tuấn vì con nhà khá giả , to con , hay khoe khang với bạn bè là biết võ thuật nên đám trẻ ai cũng nể thậm chí có đứa còn theo Tuấn làm đệ tử . Người lớn trong xóm ai cũng lắc đầu thở dài khi gặp Tuấn vì thường hay rủ bạn bè phá phách khắp làng , có khi mọi người mắng vốn với ông chủ hãng nước đá những lần như vậy ông hay đánh đòn thằng nhỏ , bù lại với sự nghịch ngợm là Tuấn rất thông minh học giỏi , vâng lời cha mẹ , ở trường hay được giáo viên khen về tinh thần học tập , Tuấn thích bơi lội , đá banh , và thích cả đi ra đồng thả diều ông chủ hãng nước đá mua tặng chiếc xe đạp nhỏ mà trong đám bạn không ai có Tuấn lại không thèm .

        Năm tháng cứ trôi dần nơi làng quê như thế Tuấn giờ rất khôi ngô và tuấn tú dường như cái biệt danh lúc nhỏ cũng không còn khi anh lớn lên , học đại học Tuấn ít hay đi về nơi làng quê xưa ở quê những đứa bạn của tuổi thơ sống như thế nào anh cũng chẳng biết , chỉ biết rằng mình đang đi học chạy theo để bắt giữ tương lai nhiều khi anh tự hỏi
         
        - Mình quá may mắn phải không ? Được đi học , còn những đứa bạn tuổi thơ có đứa được đứa không .
         
        Với tuổi hai mươi bốn có cái nhìn rất xa xăm , ông chủ hãng nước đá ở quê rất tự hào về Tuấn , là con trai duy nhất nên cho anh vào học ở Sài Gòn ông cũng chẳng nở , ở địa phương ông giờ tiến triển rất nhiều cuộc sống thẳng tiến đi lên đồng tiền ngày càng có giá trị cao không giống như ngày xưa mà một tháng việc kinh doanh hãng nước đá của ông thu nhập chẳng được bao nhiêu , vốn là một ông chủ nhiều năm trong nghề nên sự tính toán rất tỉ mĩ thậm chí còn hơn cả vợ chiều nay ông phải ra xưỡng để sản xuất cho kịp theo đơn đặt hàng , khi đi ông dặn vợ
         
        - Khi nào thằng Tuấn nó gọi điện thoại về cho bà xin tiền học hay gì đó , thì nói nó điện cho tôi , tôi cũng có chuyện muốn nói với nó , mà không có lúc nào tôi điện cho nó mà liên lạc được cả
         
        Bà chủ hãng nước đá nheo mắt trả lời
         
        - Ừ ông đi đi , nhớ về ăn cơm nha
         
        Tuấn mới học năm đầu mà ông bà đã tốn không ít tiền cho cậu ăn học ở đất lạ quê người đồng tiền dưới quê ông bà làm ra chỉ đủ để Tuấn lo chuyện học vấn , Bà chủ nhìn theo chiếc xe mất hút của Ông chủ rồi bước vào trong nhà gọi điện cho Tuấn , Tuấn nhận được cuộc gọi của mẹ thì vui mừng vì anh định gọi về lại sợ cha la , những lúc như vậy anh chỉ lén gọi cho mẹ để xin tiền
         
        - Alô con Tuấn đây
         
        với tiếng nhạc rình rang chát chúa , mẹ anh không nghe được gì
         
        - Con ở đâu mà nhạc lớn quá vậy
         
        Tuấn nói qua lời thoại
         
        - Dạ con đang đi ăm đám cưới của bạn
         
        Bà chủ vẫn không nghe được gì nên đề nghị
         
        - Con ra ngoài mẹ nói chuyện coi
         
        Tuấn chạy hút ra ngoài để tránh đi tiếng nhạc ồn ào của vũ trường mà Tuấn đã nói dối với mẹ là trong đám cưới
         
        - Nè ! cha con hồi nãy kêu con gọi cho ổng kìa , chẳng thấy khi nào con gọi cho ổng cả , một câu hỏi thăm sức khỏe cũng không có , ổng gọi cho con thì chẳng liên lạc được
         
        Tuấn nói như né tránh
         
        - Con nói chuyện không hợp với cha đâu ! Cha khó tánh quá mà , mẹ à tiền tháng vừa rồi hết rồi mẹ gởi thêm cho con năm triệu nữa nha , nhớ đừng cho cha biết
        mẹ anh tái mặt
         
        - Cái gì , mới đây mà hết rồi hả , con nên biết nhà mình sản xuất nước đá chứ không phải sản xuất tiền
         
        Tuấn phát cáu
         
        - Mẹ không gởi là con đói đó
         
        mẹ anh trả lời
         
        - Mẹ thấy những sinh viên khác ngoài học ra họ còn đi làm thêm để kiếm tiền học , con thì chỉ biết rút tiền nhà thôi
         
        - Thôi được rồi , lần này mẹ gởi , lần sau mẹ sẽ đến Thành Phố xem con học gì mà lúc nào điện lên cũng nghe tiếng nhạc , tiếng vỗ tay , la hét cụng ly , hỏi con thì con nói những người ở gần trọ , mẹ không biết có tin không nữa
         
        Tuấn ngơ ngác sợ cha mẹ biết được sự thật ăn chơi xoa đọa ở đất Sài Gòn nên nói gọn để kết thúc cuộc gọi
         
        - Mẹ không tin thì thôi , vậy nha
         
        Tiếng tắt máy trong cuộc trò chuyện làm bà chủ phải thở dài và nghĩ ngẫm sâu xa về con trai mình , mà từ lâu bà lén chồng gởi tiền cho Tuấn , thật ra ở Sài Gòn Tuấn lợi dụng đồng tiền ở quê gởi lên ăn chơi phát tán , thâu đêm , cờ bạc , gái gú , rượu chè , mà gia đình không hề hay biết , ông chủ đã nhiều lần muốn lên Thành Phố xem lối sống và sự học hành của Tuấn như thế nào mà vẫn không có thời gian , nhớ trước khi tốt nghiệp ở quê Tuấn vẫn là một đứa con ngoan được bạn bè và cha mẹ tin tưởng nhưng từ khi bước chân lên học ở Sài Gòn dường như Tuấn của ngày xưa không còn nữa , một cái nhìn khác thường khinh khi nào đó đang nhìn về Tuấn , tiếng còi xe vang trước sân bà chủ ra mở cửa thì thấy ông chủ về
         
        - Ủa xong chưa mà ông về sớm vậy ?
         
        ông chủ hãng nước đá phát cáu vì hợp đồng bị hủy
         
        - Xong cái gì mà xong , hợp đồng bị hủy bỏ rồi
         
        bà chủ cũng thấy buồn
         
        - Vậy sao giờ , tiền đâu mà gởi cho thằng Tuấn
         
        ông chủ đang rầu , nghe câu nói của vợ bỗng phát điên lên
         
        - Cái gì lại tiền nữa hả , bà điện lên cho tôi nói với nó , học được thì học không được thì khăn gói về quê chăn trâu , thằng Thanh con bà Sáu xóm trên cũng học Thành Phố mà có tốn tiền nhiều như thằng ma quỷ nhà mình đâu , nó đâu thiếu thốn cái gì xe , máy tính , con người ta nhiều người đâu có được như nó
         
        bà chủ im lặng một lúc vì biết tính tình nóng nảy của chồng
         
        - Tôi cũng mới la nó đó chứ bộ nếu không gởi tiền thì lấy gì mà nó sống ở Thành Phố
         
        ông chủ lớn tiếng
         
        - Chứ thằng Thanh cha mẹ nó ít khi gởi tiền sao không thấy nó chết đói đi , phải biết tự bàn tay mình làm ra chứ , hãng nước đá nhà mình đâu phải từ trên trời rơi xuống , phải làm , gây dựng , có cực khổ mới có thành công
         
        bà chủ nhẹ giọng
         
        - Nhưng tôi thương con từ nhỏ nó đâu làm gì nặng đâu
         
        ông chủ gay gắt hơn
         
        - Chính vì nó sung sướng cưng chiều nhiều quá mới sinh ra nhiều thói hư tật xấu , phải cho nó làm để biết cuộc sống với người ta , thương con thì trên  đời này ai không thương . Tôi năm nay gần sáu mươi tuổi đời mà Tôi chưa thấy cha mẹ nào không thương con cả , chỉ có con cái bỏ rơi cha mẹ , chứ không có cha mẹ nào bỏ rơi con cái
         
        - Bà đừng quên câu " con hư tại mẹ , cháu hư tại bà "  " cá không ăn muối cá ươn , con cưỡng cha mẹ trăm đường con hư " Tôi đã dứt khoát không gởi tiền bạc gì cho nó cả bà làm vậy không phải thương nó mà giết đời và tương lai nó
         
        Nói xong ông chủ bực tức đi vào nhà , bà chủ cũng đi theo , rồi một tháng sau trôi qua bà chủ phải cắn lòng vì sự kiên quyết của chồng , rồi một buổi sáng ông chủ uống cà phê đọc báo xem tin tức ông như chết điếng vì đọc được tin , Tuấn đã bị công an bắt về hành vi nhiều lần trộm cắp tài sản nguyên nhân gây ra là do ăn chơi , cá độ , dẫn đến vi phạm an ninh trật tự , sau khi con trai bị lên án ông cùng vợ khăn gối lên Thành Phố để gặp Tuấn trong phút chốt qua cánh song sắt , bà chủ khóc nức nở khi biết một phần lỗi cũng do mình , Tuấn ngước mặt lên nhìn cha mẹ với hai hàng nước mắt vì ân hận
         
        - Xin lỗi cha mẹ vì không suy nghĩ đúng đắn , con đã lao vào những thứ vui cay đắng của đời , con ước gì thời gian quay ngược lại để con được trở lại như những ngày xưa , hiếu thảo với cha mẹ , được xóm làng bạn bè thương mến , nghĩ lại thật hạnh phúc biết bao , cha mẹ đã cho con một tình thương vô bờ bến mà con không biết trân trọng , vạn lần xin lỗi cha mẹ , nay con đã hiểu ra được thì tất cả đã quá muộn màng , giờ này con chỉ nghĩ đến những ngày xưa bên cha mẹ và bạn bè , được bôi lội , thả diều , đá banh , giá như ngày xưa con nghe lời dạy bảo của cha mẹ thì hôm nay không phải lao vào con đường tội lỗi , giờ con thấy thương cha mẹ quá cha mẹ hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu này , con hứa khi được trả tự do con sẽ về lại " như những ngày xưa " của tuổi nhỏ và vâng lời cha mẹ , sẽ không lao vào con đường tội lỗi nữa
         
        - Xin lỗi cha mẹ
         
        - Xin lỗi cha mẹ
         
        - Xin lỗi cha mẹ
         
        Hai ông bà rơi từng giọt nước mắt khi thấy Tuấn đã hối hận , lòng của ông bà như mang nặng những vết thương đau , giờ Tuấn phải trả giá công bằng cho những việc làm sai trái của mình , nếu như ngày xưa Tuấn không đua đòi thì hôm nay không phải như thế này , ông bà cũng hi vọng tất cả mọi người đừng ai loạt vào con đường giống Tuấn rồi ăn năn thì mọi chuyện như giấc mộng trôi qua , ta phải đối diện với cái hiện thực thì đã quá muộn màng .
         
         
        Quang Nguyễn
        #4
          longnhatquang 20.03.2013 19:47:06 (permalink)
          MÙA ÉN BAY

          Phong ơi , có thư từ miền xa gởi đến cho anh nè .

          Tiếng nói của anh đưa thư trong quân đội vừa dứt thì Phong chạy ào ra với nụ cười hớn hở tràn đầy niềm vui

          - Cám ơn anh mà ai gởi thư cho em vậy ?

          anh đưa mắt nhìn Phong cười và nói

          - Gì mà phải cám ơn ! Nhiệm vụ của em mà , đồng chí đọc thì sẽ biết ai gởi , thôi em chào đồng chí nha , em còn phải giao thư cho nhiều chiến sĩ khác sắp đến tết thư từ miền xa của các đồng chí nhiều lắm

          nói xong anh đưa thư đã đi sang nơi khác Phong đứng nhìn lá thư mà lòng hồi hợp biết bao anh đã đợi chờ những lá thư gởi đến từ rất lâu nay mới được cầm trên tay như một món quà cuối năm , lòng vừa mừng vừa thấy lo xa đó là đức tính và thói quen của con người anh từ khi anh bước chân vào quân đội thì những đức tính ấy dường như không còn nay được lộ ra vì một lá thư bé nhỏ mà anh luôn hi vọng của một người con gái mà lúc chưa nhập ngũ anh đã yêu và cho đến bây giờ hình ảnh của cô gái ấy cứ xuất hiện trong tâm trí anh từng giờ , từng phút . Anh đã gởi rất nhiều lá thư nói lên sự nhung nhớ của mình về người con gái ấy nhưng chưa bao giờ được nhận lại cái hồi âm , trong doanh trại có nhiều chiến sĩ được người yêu và gia đình đến thăm còn riêng anh thì chưa một lần vì quê hương của anh quá xa gia đình cũng không có nhiều thời gian , với tuổi hai mươi bảy những chiến sĩ trang lứa rất nhiều họ cũng có những phút mơ mộng và hồi tưởng về những kỉ niệm khó quên nhất trong đời lính , họ biết nhường nhịn , yêu thương nhau như anh em một nhà sẵn sàng chia sẻ bao bọc những tâm sự vui buồn cho nhau nghe nên rất nhẹ nhàng mỗi khi Phong vướng vào chuyện buồn , mỗi đêm trần trọc không ngủ được luôn có những ánh mắt thân thương với bao câu nói đầy sự chân thật và cảm thông đó là những người trong đơn vị của Phong , dường như một cái duyên nào đó sắp xếp cho họ đến với nhau với tình yêu thương bao la , sự đùn bọc , họ đem tim mình đến với người khác , rất đáng trân trọng hình ảnh của những anh bộ đội trong đơn vị của Phong , chưa kịp đọc lá thư thì tiếng bước chân đi xào xạc bên hàng lan đang hướng về Phong

          - Ê Phong anh em mình vào dọn phòng chuẩn bị tết với người ta

          Phong nhìn lại thấy Vũ đang đứng sau lưng anh , Vũ quê tận Cà Mau nhập ngũ trước Phong hai tháng Vũ là người rất vui tính hay kể những câu truyện cười của Bác Ba Phi ở quê anh cho mọi người nghe những lúc mệt mỏi , căng thẳng , buồn bã

          - Ừ tập hợp anh em đầy đủ mình dọn luôn cho vui

          Vũ cười kha kha khi nhìn xuống tay Phong có lá thư

          - Thư của người yêu phương xa gởi tới hả

          Phong đáp

          - Chưa biết , chưa đọc mà

          Vũ xua tay

          - Thôi thôi để vào túi rồi tối đọc , đi dọn phòng cho mấy sếp nhờ

          Vũ và Phong bước vào nơi các anh sinh hoạt hằng ngày với những cái giường mà nhiều đêm các anh đã gắn liền trong cuộc đời đi lính , Vũ lên tiếng

          - Thằng Đoàn và thằng Tú đâu , nảy giờ mày thấy tụi nó không ?

          Phong Trả lời

          - Tụi nó đi gác rồi ông ơi , thằng Tú thì gác trước , thằng Đoàn gác sau , tối nay tới tôi gác sau , ông gác trước

          Vũ cười hí hí

          - Chết cha tao quên tới lượt gác mà không nhớ , vậy tranh thủ dọn đi

          hai người cùng dọn cùng trò chuyện rất vui , với những câu cười nở trên môi không bao giờ dứt , Vũ lên tiếng

          - Ê Phong không biết bốn đứa mình ra quân biết có còn gặp lại không ? Thật sự mà nói tao không dám nghĩ đến và nói ra vì tao sợ anh em buồn

          Phong đánh nhẹ vào đầu Vũ rồi nói

          - Bữa tiệc nào cũng phải tàn mà , có duyên thì gặp lại thôi , trời không chia cắt anh em mình được đâu

          Vũ nhìn phong nói những lời mà anh chưa bao giờ nói

          - Tao có ba món quà tặng cho ba đứa bây mà giờ không có thằng Đoàn và thằng Tú tao tặng cho mày trước , để khi nào ra quân nhìn thấy nó là nhớ lại những tháng ngày vui buồn có nhau trong quân đội

          Phong nói

          - Mệt mày ghê nổi tiếng là nói chuyện vui mà giờ nói toàn là chuyện buồn , mà quà gì ?

          Vũ lấy trong túi ra một cây bút bằng vỏ đạn đồng mà anh đã nhặt làm thành những món quà lưu niệm trong những thời gian rãnh

          - Nè ! Mày lấy đi cho tao vui , cây bút này nếu sữ dụng theo thời gian sẽ không cạn mực , nhưng tình nghĩa anh em mình thì sẽ không bao giờ khô cạn

          Phong nhìn Vũ với đôi mắt buồn tênh và nói

          - Tao hiểu ý mày mà , được tao nhận và tao sẽ giữ nó đến suốt đời , cám ơn mày giờ tao đang nghĩ đến những chuyện trước

          Vũ nói

          - Là chuyện gì ?

          Phong kể lại

          - Tao nhớ một năm về trước cũng vào mùa cuối năm này , thằng Lâm nó ra quân bốn anh em chỉ biết đứng nhìn vẫy tay chào mà miệng nghẹn ngào nức nở không nói được một lời nào , lúc đó tao thấy đôi mắt thằng Lâm dường như nó đang khóc , nó quay lưng đi mà cứ nhìn lại như đi không đành , ra khỏi cổng nó đứng nhìn bốn anh em thật lâu trong phút chia tay kẻ đi người ở , tâm trạng nó buồn lắm bốn anh em mình cũng vậy cả đêm đó chẳng có ai ngủ được nhìn chiếc giường đã vắng bóng thằng Lâm càng hiu quạnh , nỗi buồn lại hiện về trong cả bốn đứa

          Vũ nghẹn ngào quay mặt nơi khác nói những lời xúc động

          - Mày nhắc lại làm tao thấy nhớ thằng Lâm quá , nhớ luôn những anh đã ra quân trước đó , anh Minh , anh Hải , anh Cường , anh Bảo , anh Quang , tất cả họ đều để lại những kỉ niệm êm đẹp trong đơn vị , giờ này đã thành kí ức trong những người còn lại

          Không khí đã chuyển sang buồn của những ngày cuối năm nó gợi lại cho họ những hình ảnh thật đẹp mà những hình ảnh đó họ sẽ mang trong lòng mãi mãi trong những tháng ngày quân trường , Phong lách sang chuyện khác để tránh nỗi buồn tìm về

          - Nè Vũ tối nay gác rồi giờ mình tranh thủ dọn dẹp cho nhanh để tối còn làm nhiệm vụ nữa chứ

          Vũ gãi đầu

          - Ừ ha ! Sao dạo này mau quên vậy ta nói chuyện nảy giờ mày không nhắc chắc giờ tao chưa nhớ

          Phong pha trò chọc ghẹo

          - Mới hai mươi mấy tuổi mà y như ông già chín mươi

          Vũ cười hí hí

          - Ông già chín mươi thì đâu có vào đây , đâu có chọc gái , đâu có bắn súng và ném lụ đạn

          Phong đá nhẹ vào người anh

          - Cái thằng này đúng là ...Thôi tranh thủ cho kịp thằng Tú và thằng Đoàn về

          Vũ nói vui

          - Biết rồi đồng chí trẻ , để lão già chín mươi này lấy chổi quét

          Thời gian của buổi chiều đã trôi qua họ thay phiên nhau gác để giữ gìn đất mẹ cuộc sống của những anh bộ đội gian nan vất vả nhưng họ vẫn luôn nở nụ cười vui khi họ đã đóng góp một sức trai để bảo vệ quê hương và đất nước , đó là trách nhiệm của những chàng trai họ tình nguyện tất cả chỉ vì một lý do đơn giãn đó là yêu thương tổ quốc , đó là ý chí của những anh bộ đội với Phong cũng vì lẻ đó từ khi anh khoác áo quân đội màu xanh huy hoàng niềm tự hào bao la rạng ngời hiện rỏ trong con người anh , anh gác cổng sau lắng nghe từng cơn gió xì xào thổi qua những hàng cây mảnh trăng ngoài xa lấp ló sau những tán lá thưa một nỗi nhớ xa xôi nào đó kéo về trong người anh . Anh nhớ gia đình , nhớ nhà , và nhớ luôn cả người yêu , nỗi nhớ này đã làm nhiều đêm anh thức giấc , anh nhớ lúc chưa đi quê hương anh còn đang lũ lụt ngoài đồng như biển cả trắng xóa vì mùa nước về , lúc anh lên đường mẹ già tóc bạc trắng và bốn đứa em nhìn anh quay lưng đi mà lòng họ như tan nát nghỉ đến những chuyện này anh nhớ đến người mẹ quê và chắc bây giờ họ cũng rất nhớ anh và luôn mong anh về bên gia đình . Phong lấy lá thư lúc trưa đã nhận ra đọc người gởi là cô Thanh người yêu của anh ở quê , nhìn nét chử nghiêng nghiêng qua ánh trăng với những lời mộc mạc văn chương học trò mà anh cắn lòng nhớ Thanh da diết cái ngày anh lên đường nhập ngũ chính Thanh đã tiễn anh còn thêu tặng anh chiếc khăn tay màu trắng chỉ hồng có đôi chim én bay chuẩn bị về tổ ấm hiện lên ý nghĩa sâu sắc giữa anh và Thanh , lá thư kèm theo một tấm hình của một người con gái tóc buông xõa mặc áo dài tuổi học trò vừa nhìn anh đã nhận ra chính là Thanh cũng mái tóc ngày xưa anh hay vuốt mỗi khi Thanh hờn dỗi , cũng dáng thướt tha với áo dài mà anh hay làm thơ tả về cô trong phút gặp gỡ ban đầu tất cả sự nhớ nhung anh đem gởi vào trang nhật kí trong những ngày quân trường hay gởi cho một cơn gió nhờ nó bay về bên Thanh , không biết xuân nay anh có được về thăm lại quê hương , gia đình và Thanh hay không nhưng anh luôn hi vọng sẽ có một ngày nào đó anh sẽ trở về . Trăng đêm nay rất thơ mộng cảnh vật yên tịnh và thanh vắng gió của mùa đông lạnh lạnh cũng có sự ấm áp của mùa thu còn đọng lại nó đã đi và bắt đầu một mùa mới trong năm , đó là mùa xuân cũng là mùa hoa nở khắp quê hương rộn ràng miềm vui câu cười

          Sáng sớm Phong thức dậy nhẹ nhàng khi được hít làn không khí trong lành của một ngày mới sau một đêm gác đầy nhớ nhung , trời hôm nay rất mới mẻ ngọn gió lạnh thổi qua người anh những con chim én bay lượn quanh trên kia hàng cây báo hiệu mùa xuân đã về Phong lại nhớ đến chiếc khăn tay của người yêu tặng lúc anh nhập ngũ cũng có đôi chim én cảnh tượng đã hiện lên trong ánh mắt anh , làm anh gợi nhớ lại thời yêu đương nồng nàn có không ít kỉ niệm đẹp ở anh và Thanh . Tuy xuân nay anh không về cùng với gia đình và người yêu nhưng chẳng xa xôi vì tất cả đều nằm trong lòng của anh mùa én bay dường như đã đưa tâm hồn anh trở lại quê nhà với hình ảnh mẹ già , bốn đứa em thơ và cô Thanh , anh đón xuân tại doanh trại cũng giống như ở nhà , anh và ba người bạn đón xuân trong quân đội và cùng kể chuyện nhau nghe về những mùa xuân xưa .

          Quang Nguyễn

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2013 18:04:19 bởi longnhatquang >
          #5
            Ct.Ly 28.03.2013 02:57:50 (permalink)
            #6
              longnhatquang 31.03.2013 16:39:52 (permalink)
              CÔ BẠN HỌC
               
              Tùng ... Tùng ... Tùng ... Tiếng trống đánh dài báo hiệu giờ vào lớp Tôi vội vàng từ sân trường chạy vào lớp cho kịp tiết học đầu tiên do thời gian quá gấp khi chạy vào Tôi đã sơ ý đụng phải cô bé lớp phó học tập của lớp , cô bé có gương mặt tròn với đôi má ú tóc luôn buộc kiểu đuôi gà dáng người thấp bé nhưng rất hung hăng bọn con trai trong lớp mỗi khi đùa cợt hay bị cô bé đánh nên trong lớp ai nấp đều sợ mấy bạn nữ đặt cô một nick name trông khá ấn tượng đó là " bà chằn teen " ngoài khuyết điểm hung hăng ra cô bé còn khá nhiều ưu điểm mà ít có ai để ý và biết đến đó là cô luôn hòa đồng với bạn thời gian giận rất ngắn , nói chuyện dí dỏm hài hước cũng có một số bạn bè nói cô bé là tính tình lúc nắng lúc mưa chẳng ai hiểu và biết được tính nết của cô bé cả Tôi cũng không ngoại lệ . Cô bé nhìn Tôi chằm chằm mặt đỏ lên vì tức giận sau một cái té đau điếng do chính tôi gây ra
               
              - Bộ đui rồi hả ? Chạy cũng phải coi trước coi sau chứ cũng may là không bẩn cái áo dài chứ không thì ông không yên với tôi đâu
               
              những bạn trong lớp cười ào lên vì biết tính cách hung tợn của cô bé , có bạn nam đứng cạnh nói nhỏ vào tai tôi
               
              - Bạn đỡ Thảo Nguyên lên nói lời xin lỗi với cô ấy là xong chuyện , chứ không là chẳng yên thật với Nguyên đâu đấy .
               
              Thấy câu nói của bạn nam cùng lớp cũng có lý Tôi bước lại gần đỡ chuẩn bị đỡ cô bé lên và sẵn sàng nói lời xin lỗi cứ như thế là xong chuyện , nào ngờ cô bé hét lớn lên
               
              - Đừng chạm vào người tôi , tính lợi dụng tôi hả .
               
              Tôi đứng yên chẳng biết nói gì câu nói của cô bé khiến tôi phải lùi lại sau tiếng cười trêu chọc của các bạn , đây không phải là lần đầu tiên Thảo Nguyên nới với tôi những lời vậy , dường như tôi đã thuộc lòng , chúng tôi đã học chung từ lớp một cho đến lớp chín mà chưa có giây phút nào gọi là chan hòa chỉ có xung khắc như lửa với nước , tính nết của cô bé tuy có hung dữ nhưng vẫn hòa đồng với các bạn khác còn riêng Tôi thì chưa bao giờ . Tôi từng suy nghĩ cô bé ghét tôi vì lý do gì thậm chí cách xưng hô cũng không được như người khác chỉ có " ông với tôi - mày và tao " chưa từng có lời ngọt ngào như " bạn với mình - hoặc xưng tên " Cô bé nhìn tôi như thù tôi từ kiếp nào cuối cùng Thy lớp trưởng phải lên tiếng để can thiệp
               
              - Thôi Nguyên à , Quang cũng biết mình sai nên mới lại định đỡ bạn lên đó
               
              bạn Thi nháy mắt làm ám hiệu để Tôi nói lời xin lỗi cùng cô bé
               
              - Mình xin lỗi đã làm bạn ngã thật sự mình không muốn .
               
              Đây cũng là câu nói mà ít khi nào Tôi nói cùng Thảo Nguyên trừ những trường hợp nhờ vả cô bé giúp đỡ một chuyện nào đó , nói xong cô bé nhìn mặt tôi nói câu cuối và đi vào ghế ngồi
               
              - Đồ đáng ghét .
               
              Tôi hơi quạu vì câu nói của cô bé nhưng bạn bè khuyên ngăn trong đó có Thy lớp trưởng
               
              - Thôi Quang à , bạn cũng vào vị trí luôn đi chuẩn bị tiết học đầu cãi nhau tám chín năm nay chưa đã hay sao , cãi xong rồi vui vẻ lại , vui lại rồi cãi tiếp trông hai bạn thú vị quá .
               
              Lớp trưởng nói xong tất cả chúng tôi đều bước vào ghế ngồi , trong giờ học Tôi hay liếc mắt về dãy bàn thứ hai bên trái nơi đó là nơi của Thảo Nguyên ngồi , dĩ nhiên cái liếc mắt của Tôi không phải là đưa tình mà chỉ xem hành động của cô bé như thế nào có biểu hiện sự giận dỗi về tôi hay không , nếu thật sự cô bé giận Tôi đến mãi mãi thì việc học hành của Tôi chắc chắn sẽ sa sút bởi vì Thảo Nguyên nổi tiếng là học giỏi được giáo viên chủ nhiệm giao chức lớp phó học tập , còn bản thân Tôi thì quá tồi tệ những khi gặp khó khăn về vấn đề học tôi hay hỏi Thảo Nguyên hỏi thầy cô ngay tại lớp thì tôi ngại với bạn bè đó cũng là lý do mà tôi liếc mắt sang không ngờ bị đôi mắt của Thảo Nguyên bắt gặp cô bé bặm môi viết một mảnh giấy nhỏ rồi chọi lại vị trí Tôi , trong giấy cô bé viết rằng
               
              - Có tin tôi móc mắt ông ra không hả ông nhà văn ? Làm gì nhìn tôi dữ vậy bộ tính trả thù mấy câu nói hồi sáng hả
               
              Mỗi khi nghe cô bé gọi  tôi là ông nhà văn tôi hay buồn cười bỡi vì môn Ngữ Văn tôi học được hơn các môn khác tuy tả tập làm văn từ ngữ không hay nhưng so sánh Tôi hơn các bạn bè khác và thường được giáo viên dạy văn khen , từ đó trong lớp đặc biệt là Thảo Nguyên gọi tôi là Nhà Văn . Tôi bực vì câu nói chanh chua của cô bé trong giấy định viết hơn thua với Thảo Nguyên nhưng nghĩ lại nếu làm vậy cô bé sẽ giận không hướng dẫn cho mình làm bài tập lúc đó thì khổ nghĩ vậy nên thôi viết gọn chỉ bốn từ
               
              - Còn giận Tôi không ?
               
              Chọi lại nơi Thảo Nguyên cô bé nhìn tôi trề môi cười với lời thoại trả lời trong giấy
               
              - Xí ! Ai thèm giận chứ đọc xong đừng chọi giấy lại thầy bắt gặp thì khổ cả hai có gì ra chơi hoặc tan trường nói chuyện , vậy nha chúc Quang học tốt .
               
              Tôi vui vì từ rất lâu nay mới được Thảo Nguyên gọi tên Tôi  trông có vẻ như quen thuộc Tôi nghĩ rằng  tính nết cô bé có phải nắng mưa thất thường như bạn bè trong lớp nói giờ Tôi mới biết những gì họ nói là sự thật , được một câu nói gọi tên của Thảo Nguyên tuy không nói bằng miệng nhưng Tôi vẫn thấy vui vui khác với mọi khi gặp nhau thì cãi vả , có đôi khi cô bé giận Tôi đến cả tuần không nói chuyện cũng không hướng dẫn bài tập cho tôi làm từ đó tôi kiềm chế cái tính nóng nảy của mình mỗi khi cô bé châm chọc vào Tôi , Tôi chỉ cười rồi đi nơi khác cũng có nhiều bạn bè kết đôi Tôi và cô bé thành một cặp nguyên do từ đâu Tôi cũng chẳng biết nhưng tôi biết một điều rất thực về chúng tôi là " Oan gia ngõ hẹp " , Tôi chính là cái gai trong mắt của cô bé , nhà Tôi và cô bé cách nhau một ấp gia đình cô bé giàu có trong xóm , còn nhà Tôi thì quá nghèo nên những lần đi học hoặc túng quẫn Tôi hay mượn tiền của cô bé những lần như vậy cô bé đều cho mượn nhưng hay la mắng Tôi thấy xấu hổ cho mình về hành động mượn tiền của con gái . Mỗi khi gặp mặt cô bé Tôi thấy rất sợ với đôi mắt dữ tợn và gương mặt quá ngầu , tính tình cô bé mạnh mẽ chẳng khác nào một người con trai nhưng tâm hồn cô rất lạc quan cô rất thích những bài thơ của tôi những buổi chiều tan trường về cô bé hay đưa cuốn nhật kí cho tôi và bảo chép thơ của Tôi vào , nhật kí của cô ngoài sáu dòng tự bạch của bạn bè ra số trang còn lại là thơ tôi .
               
              Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua hết một mùa hè chúng tôi từ giã mái trường bước sang mái trường mới Trung Học Phổ Thông tại huyện Tân Hồng từ đó Tôi và Thảo Nguyên không còn học chung nhau nữa nhưng mỗi ngày tôi đều đến nhà của cô bé chở cô bé đi học vì Tôi không có xe đạp , từ đó về sau chúng tôi không còn cãi nhau nữa ngày nào cũng đi trên đoạn đường từ Tân Hộ Cơ đến Tân Hồng vài cây số , những kỉ niệm kể không hết trên chiếc xe đạp mi ni của cô bé rồi một chiều về  Tôi nói cùng cô bé sẽ có một ngày không xa tôi thôi học đi tìm việc làm ở Sài Gòn cô bé nhìn Tôi với ánh mắt thân thiện không còn hung dữ như trước nhẹ nhàng từng tiếng nói cùng Tôi
               
              - Sao phải nghĩ học vậy Quang ?
               
              Tôi chỉ đáp cho qua chuyện
               
              - Tại mình chán học đấy mà , mình học không giỏi như bạn , lại không có điều kiện Nguyên thấy đó cả chiếc xe đạp cũng không có phải đi nhờ xe của Nguyên
               
              cứ tưởng những câu nói đó cô bé sẽ để ngoài tai nào ngờ cô bé rất quan tâm về vấn đề Tôi nghĩ học lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại
               
              - Chỉ vì nghèo , không thích học mà Quang bỏ cuộc hay sao đó là con đường tương lai ta đang đi mà Quang suy nghĩ cho kỉ đi
               
              Tôi cười đáp như nói vui
               
              - Mình làm gì có tương lai chứ
               
              Cô bé Thảo Nguyên đanh đá hung hăng như ngày nào giờ đã tan biến khỏi tâm hồn tôi thay thế một Thảo Nguyên mới rất dịu dàng và đáng yêu , tính tình cô bé thay đổi theo thời gian đến trưởng thành kể cả cách nói chuyện cũng rất hòa nhã
               
              - Sao Quang lại không có tương lai chứ , người ta nghèo mà vẫn đi học đó , phải có nghị lực để phấn đấu Quang à , nghe lời Nguyên học tiếp đi Quang ... hứa nha
               
              Tôi nói gọn
               
              - Chắc không học nữa rồi , chắc chắn như vậy , không hứa được đâu .
               
              Đoạn đường tôi và Thảo Nguyên đi từ Tân Hồng về Tân Hộ Cơ khá dài cho cuộc trò chuyện không có cãi nhau , chỉ có quan tâm chia sẻ lẫn nhau có đôi khi Thảo Nguyên im lặng trong một thời gian dài như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó về bản thân Tôi
               
              - Quang nghĩ rồi ! Ai chở mình đi học đây ?
               
              Tôi cười nói
               
              - Thì đi cùng bạn bè lớp chín a của mình đó
               
              Thảo Nguyên im lặng một lúc rồi nói
               
              - Mà khi nào Quang nghĩ
               
              Tôi trả lời nhanh
               
              - Ngày mai Nguyên à
               
              cô bé nói trong sự ngạc nhiên
               
              - Cái gì , ngày mai sao , vậy hôm nay là ngày cuối cùng  Nguyên đi học và về cùng Quang
               
              Tôi nói nhanh
               
              - Đúng là như vậy , chúc Nguyên học tốt nha
               
              cô bé im lặng mãi cho đến khi tới nhà Tôi hỏi gì cô bé cũng chẳng trả lời chẳng hiểu vì lý do gì khi đến nhà cô bé Tôi xuống xe chào đi về , bất ngờ cô bé gọi tên tôi thật lớn
               
              - Quang .......
               
              Tôi quay lưng lại thấy Thảo Nguyên còn đứng đó với đôi mắt nhìn Tôi như muốn nói điều gì đó
               
              - Có chuyện gì vậy Nguyên
               
              cô bé nói mà chẳng để ý đến ánh mắt của những người hàng xóm đang nhìn về phía chúng tôi
               
              - Ngày mai là tạm biệt rồi Quang vào nhà Nguyên ăn cơm cùng gia đình , học chung từ nhỏ đến lớn mà chưa có dịp mời Quang , vào nhà đi Quang lát Nguyên lấy xe máy đưa Quang về
               
              Tôi xua tay từ chối
               
              - Thôi để mình về còn phải chuẩn bị hành lý để ngày mai lên Sài Gòn nữa khi nào trở về sẽ ghé thăm Nguyên sau
               
              cô bé dường như muốn giữ chân Tôi lại
               
              - Vậy Quang có muốn cùng Nguyên đi dạo trên chiếc xe đạp này lần cuối cùng không ?
               
              Tôi trả lời
               
              - Thôi đã đi một tháng mấy nay rồi , Nguyên vào nhà đi dường như gia đình đang đợi thôi chào Nguyên nha
               
              lại một lần nữa cô bé gọi tên tôi
               
              - Quang ....
               
              Tôi quay lại
               
              - Chuyện gì hả Nguyên
               
              cô bé đáp
               
              - Hồi xưa đi học Nguyên hung dữ lắm phải không ?
               
              Tôi cười vì câu nói lạ lùng của cô bé vì chưa bao giờ cô bé hỏi Tôi như vậy
               
              - Đâu có , mà cũng có nhưng giờ thì đáng yêu hơn nhiều , ủa mà Nguyên nói chuyện này làm gì ?
               
              cô bé cười nói
               
              - Không gì nhắc lại cho vui vậy mà , Quang làm thơ viết văn hay lắm đó thật sự Nguyên rất ngưỡng mộ
               
              Tôi cười
               
              - Cám ơn Nguyên , những gì Quang viết nó không mang ý nghĩa sâu sắc gì hết , hay ho gì đâu , chỉ duy nhất mình Nguyên khen thôi , mà Nguyên viết thơ cũng có ý nghĩa chứ bộ Quang còn giữ bài thơ Sắc Son của Nguyên trong nhật kí nè
               
              cô bé nói
               
              - Vậy Quang biết bài thơ đó Nguyên viết tặng cho ai không ?
               
              Tôi suy nghĩ một lúc
               
              - Không biết , là ai vậy ?
               
              cô bé nhìn Tôi rồi nói
               
              - Ngốc thật ! Là Quang đó
               
              nói xong cô bé dắt chiếc xe đạp vào nhà Tôi đứng nhìn quanh như nói một mình
               
              - Ủa là tôi sao , nhưng đó là bài thơ tình mà có lẻ nào Nguyên .... Nguyên ....
               
              cô bé chạy thẳng vào trong nhà như tránh đi tiếng gọi của tôi từ đó cái tên Thảo Nguyên nó mang dấu ấn trong lòng Tôi nó gợi lại cho Tôi những kỉ niệm nguyên vẹn từ thuở chín năm trường lớp , Tôi ra về với những dòng suy nghĩ chồng chất không biết lời Thảo Nguyên nói có thật hay không vì một bài thơ tình tuy không da diết nhưng sao Tôi thấy yêu và trân trong nó vô cùng
               
              " Em như cánh chim trời
              Theo anh đi muôn nơi
              Gởi tình yêu về tổ
              Xa tít chốn ngàn khơi
              Em yêu anh mất rồi
              Tuổi thơ áo tinh khôi
              Giọt mực máy lem tím
              Tim em chẳng mồ côi
              Có anh về đường dài
              Khi em tuổi ô mai
              Sắc son từ dạo ấy
              Thế đấy hỡi chàng trai ".
               
              Bài thơ Sắc Son Tôi đã thuộc lòng vì vần điệu khá ấn tượng Tôi chính là nhân vật câu cuối cùng của bài thơ và mà từ lâu Tôi không nghĩ ra thậm chí không dám nghĩ vì Tôi và Thảo Nguyên là hai tính tình đối kị .
               
              Thế là từ đó Tôi bỏ quê hương lên Thành Phố làm từ đó dường như tôi không thể liên lạc được với cô bé nữa Nguyên giờ ra sao Tôi cũng chẳng biết . Rồi một chiều đi làm trên đường về Tôi thấy những cây phượng bên ven đường của phố Sài Gòn đã nở hoa Tôi biết đây là mùa hè , lòng tôi thấy nhớ Nguyên nhớ một cách lạ thường mà không sao để tả thành lời được mỗi khi nhớ đến cô bé học chung Tôi hay lấy nhật kí ra đọc có dòng tự bạch của Thảo Nguyên và có luôn tấm ảnh dán đầu bài thơ Sắc Son lòng Tôi nao nao muốn gặp cô bé tại đây để vơi đi nỗi nhớ đang về trong lòng , nhưng làm sao được khi Tôi đang ở nơi xa . Có phải Tôi cũng đã yêu thầm cô bé ở ngay lúc ban đầu Tôi cứ trách bản thân mình và trách luôn cái ngày ấy , tưởng chừng nó như giấc chiêm bao sẽ quên lãng đi hình bóng cô bạn học hay có tính chanh chua với mình nào ngờ khi xa rồi mới thấy nỗi nhớ càng thắm thiết hơn . Rồi năm tháng sau Tôi có dịp về thăm quê niềm vui như bất tận cái vui này là sắp được gặp Thảo Nguyên nếu như được gặp cô bé Tôi sẽ nói ngay lời yêu từ thuở ấy mà không do dự hoặc hối tiếc , về đến quê ngay lập tức Tôi tìm đến nhà Thảo Nguyên đây con đường ngày xưa Tôi hay đến chở Thảo Nguyên đi học giờ khác xưa nhiều quá con đường đã rải nhựa và mỹ quan hơn xưa , có không ít sự thay đổi của hai năm từ khi Tôi bước chân lên Thành Phố cái ngôi nhà của Thảo Nguyên cũng khác đi hoàn toàn , màu sơn đã thay đổi hoa trồng rực rở trước cổng vào có hồ cá cảnh trông rất thơ mộng Tôi bước lại gần bấm chuông cửa mãi đến một lát sau mới có tiếng bước chân của người phụ nữ ra mở cửa
               
              - Cháu tìm ai
               
              Tôi nhìn người phụ nữ và nói
               
              - Cháu chào cô , cô cho cháu hỏi Thảo Nguyên có nhà không ?
               
              người phụ nữ cười và nói
               
              - À  Thảo Nguyên là con bé mập mập lùn lùn da trắng con của anh Ba chủ nhân cũ của ngôi nhà này phải không cháu ?
               
              Tôi đáp ngay
               
              - Dạ đúng à , đúng là con của bác Ba
               
              người phụ nữ nói
               
              - Vậy thì xin lỗi người cháu đang tìm gia đình nó bán căn nhà này lại cho cô rồi
               
              Tôi ngạc nhiên hỏi lại
               
              - Ủa sao kì vậy , thế cô có biết gia đình bác Ba đang ở đâu không , thật sự cháu rất muốn gặp Thảo Nguyên
               
              người phụ nữ nhìn tôi như thông cảm
               
              - Cô nghe nói là gia đình anh Ba sang Mỹ định cư ở đó luôn , tại cháu lâu quá không về đây không biết cũng phải
               
              Tôi nghẹn ngào trước câu nói của người phụ nữ
               
              - Dạ cháu cám ơn cô ! Chào cô cháu về
               
              Tôi bước chân đi mà lòng buồn tan nát biết bao nhiêu kỉ niệm thời chung lớp chung trường một thời đầy mơ mộng giờ đây nó như cơn gió bay qua người Tôi mà cố nắm giữ cũng không được Tôi phải làm gì để về lại những tháng ngày năm xưa cùng với Thảo Nguyên cùng cãi vả , hình bóng mà Tôi lưu giữ mãi giờ Tôi không bao giờ được nhìn thấy ngoài thực tế Tôi đang đứng đây còn Thảo Nguyên thì ở một nơi rất xa xôi biết đến bao giờ Tôi gặp lại cô bé , và lời yêu Tôi đang định nói giờ Tôi lại nói với chính mình nó tạo cho Tôi sự áp lực mà nhiều đêm phải trăn trở khi nhớ lại cô bé Thảo Nguyên khi xưa . Những nét chữ nhỏ xinh xắn trong nhật kí vẫn còn đây thời ô mai thắm hồng tuổi xuân cũng đã chớp nở rộ khắp sân trường nhưng bóng hình của Thảo Nguyên thì quá xa mờ , sao Tôi vẫn thấy nhớ nhớ cô bạn học xưa nhớ luôn những tháng ngày cãi vải rồi giận hờn có nhiều đêm Tôi nằm mơ được gặp Thảo Nguyên vài lần nó dựng lại cho Tôi màn kịch hồi tưởng ngập tràn nhung nhớ về cô bạn học mãi mãi và không bao giờ thôi .
               
              Tác giả Quang Nguyễn ( Tân Hộ Cơ - Tân Hồng - Đồng Tháp )
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2013 16:43:00 bởi longnhatquang >
              #7
                longnhatquang 13.04.2013 19:06:47 (permalink)
                NGƯỜI MẸ VÀ GÁNH HÀNG VỀ KHUYA





                Con bé Hà đã khuya rồi nó còn chưa ngủ đứng trước cửa ngó mắt về phía con đường dường như nó đang chờ ai cái nôn nóng đã hiện rõ trên gương mặt đầy xinh xắn của nó , đêm nay chưa bao giờ nó thấy đêm dài như thế này gần cả một đêm tay chống càm nhìn ra phía con đường vắng tanh chẵng thấy bóng mà nó đang chờ , trăng đêm nay rất tròn anh sáng bùng quang như ban ngày nó nhìn thấy mọi vật xung quanh từ đầu cuối đường đến đầu đường .. làm sao nó yên giấc được khi hằng đêm mẹ nó phải gánh trên vai một đôi hàng nặng để nuôi nó ăn học phụ nữ nghèo họ vất vả là như thế , hôm nay cũng vậy đến bây giờ vẫn chưa thấy mẹ nó về trong lòng nó thêm cồn cào và rai rứt .. giá mà gia đình nó sung sướng như bao gia đình khác thì mẹ nó đâu cực nhọc tấm thân , nhà chỉ có hai mẹ con nên tình thương rất đậm đà và tha thiết cha nó qua đời trong thời chinh chiến chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau sống nghĩ mà thương mẹ nó vô cùng tuổi đã già sức yếu lại mang trên vai đôi gồng gánh nặng nhọc đã mười mấy năm nay . Nó luôn tự hào về mẹ nó cả xóm này chẵng có người phụ nữ nào nhọc nhằn trong sương gió vất vả hết ngày lẫn tháng , thấp thoáng dáng bước trên đường nhanh nhẹn nó vội vàng chạy ra trước ngõ mà vui mừng mẹ nó đã về với những giọt mồ hôi lem ướt áo nó chạy tới ôm chồm mẹ nó vào lòng



                - mẹ ơi ! tội nghiệp mẹ quá để con gánh vào nhà cho , mẹ có mệt không , hàng bán hết không mẹ



                - Con bây giờ chưa ngủ à khi nào mẹ đi bán vắng nhà thì con cứ yên tâm ngủ đi rồi mẹ cũng sẽ trở về thôi con gái ơi ! mệt thì mẹ không mệt đâu quen rồi , thôi từ đây đến nhà gần mà để mẹ gánh cho , sao con gái dành hết việc của mẹ vậy , thôi vào nhà đi con hàng mẹ bán hết rồi .



                Hai mẹ con cùng nhau bước vào nhà đầy tình thương dâng lên với bà lúc nào cũng hãnh diện về đứa con gái của mình tuy nghèo nhưng bà rất hạnh phúc khi sinh ra bé Hà , bà ra đường luôn được người ta khen rằng “ con bé Hà coi nhỏ vậy mà nó có hiếu với mẹ nó quá , đến nỗi thầy hiệu trưởng cũng khen đến thăm nhà và chia sẽ tấm gương chịu khó học giõi “ vì thế mẹ bé Hà có mệt nhọc đến đâu bà vẫn cam chịu , bé Hà dẹp hàng sang một bên chạy vào lấy quẩn áo vào bảo mẹ



                - mẹ đi tắm đi , con dọn cơm lên



                bà nghe lời bé Hà đi tắm và vào ăn cơm thời gian cứ như thế hết ngày này sang ngày khác đêm đêm hai mẹ con tâm sự với nhau bé Hà nói với mẹ rằng



                - mẹ ơi , để ngày mai con đi bán nha con năn nỉ mẹ đó cho con bán thay mẹ đi một ngày cũng được



                bà cười trong niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn



                - đi sao được mà đi khi con đang mang chứng bệnh tim trên người , mẹ đúng là một người mẹ không ra gì không kiếm được nhiều tiền để trị bệnh cho con



                - mẹ ơi con xin mẹ đừng nói vậy mẹ đã vất vả mười mấy năm nay rồi vai của mẹ cũng đã chai , chỉ vì nuôi con ăn học thôi mà con thương mẹ lắm mẹ là người vĩ đại nhất thế gian này








                - mẹ cũng hạnh phúc vô cùng khi sinh ra một đứa con như thế dù vất vả mẹ cũng chịu ! con nè nếu ông trời cho con một điều ước thì con ước gì ?



                - con ước mẹ tươi trẻ mãi nhiều sức khỏe và không còn vất vả với đôi gánh nặng nhọc về đêm này nữa



                - thế con không ước con hết bệnh sao ?



                - con không ước như vậy , chỉ ước về mẹ thôi nếu mà con lớn con sẽ không bao giờ lấy chồng xin ở vậy để săn sóc cho mẹ đến suốt đời



                Nắm bàn tay bà mà hôn nhiều làn da mẹ đã nhăn vì tuổi tác nhưng không hiểu sao Hà lại thích hôn và ngã đầu vào lòng mẹ lúc nào cũng có một cảm giác thật ấm áp vào bao la , bà cũng rất hạnh phúc vì con mình căn nhà đã chan chứa tình thương trong mười mấy năm qua , bé Hà no ấm được đi đến trường trong ngày hôm nay cũng nhờ vào một gánh hàng rong và công sức giọt mồ hôi của bà , Hà nói với mẹ



                - mẹ ơi biết bao giờ con nuôi mẹ giống như mẹ đang nuôi con đây ?



                - con không thấy sao chính con đã xoa dịu bớt cái nỗi đau của mẹ đó , con cố gắng học tập cho nên người thành đứa con có ích cho xã hội và đất nước …. Như thế là con đã nuôi mẹ rồi đó , gánh hàng thường ngày mẹ gánh cũng nhẹ hơn



                bé Hà trả lời



                - dạ ! mẹ yêu quý của đời con



                hai mẹ con ôm nhau trong niềm hạnh phúc trăng cũng đã sắp tàn Bên khung cửa .




                Tác giả : Quang Nguyễn ( Tân Hộ Cơ - Tân Hồng - Đồng Tháp )
                #8
                  longnhatquang 17.04.2013 18:53:23 (permalink)
                  MÙA HƯƠNG SƯA



                  Hà Nội với ba mươi sáu phố phường thân yêu đã cháy bỗng trong tim như những ngày Thùy đã đặt chân đến có nhiều điều kỳ diệu của Hà Thành nó rực rở như những cánh hoa mùa xuân , điều kì diệu của nó chính là những con đường phố thị lúc nào cũng rực rở hoa khắp bốn mùa tạo thành một không vô cùng quý phái hòa hồn vào thiên nhiên cô cảm thấy yêu và say sưa Hà Nội hơn giống như tình quê hương nơi đất mẹ . Dạo quanh quận Cầu Giấy cô bắt gặp những tà áo dài tuổi học trò của nữ sinh bay bay trong làn gió với nụ cười duyên gần như quyến rủ những nam sinh ven đường trông con gái Hà Nội dễ thương biết bao , cô thận trọng trong những cái nhìn về phố xá , nhà cửa , như một niềm vui gắn liền trên đôi môi hồng nhạt màu son của cô gái tuổi hai mươi tám như Thùy . Cô đã biết yêu Hà Nội ngay từ lúc ban đầu giờ đây cái cảm giác xa lạ đã tan biến khỏi tâm hồn cô chỉ còn lại sự gần gũi và thân thuộc chuyến công tác tại Miền Bắc của Thùy kéo dài đến một tháng vậy là trong một tháng cô đã gởi những cảm xúc của mình nói lên sự thương yêu của bản thân mình đến với Hà Nội , reng … reng … reng tiếng chuông điện thoại của Thùy réo vang cô mỉm cười khi thấy số của Linh Chi một người bạn vừa đến Hà Nội cô đã quen cũng là người giúp đỡ cho cô cùng các đồng nghiệp sẻ chia những khó khăn tại đất lạ Hà Thành



                  - A lô Thùy nghe nè Linh Chi !



                  Bên kia cất lên tiếng nói ngọt ngào của Miền Bắc



                  - Cậu đang ở đâu thế ? không biết hôm nay là ngày gì à ? Tớ mới đi chợ về mua vài món nấu chè mời Cậu lại nhà Tớ cùng ăn .



                  Tiếng cười khúc khích của Thùy



                  - Thùy đang đi dạo phố vì sắp xa Hà Nội rồi .



                  Cô bạn Linh Chi nói như biết trước chuyến công tác của Thùy sắp kết thúc tại đây



                  - Dạo phố hoài Cậu không chán à , Hà Nội cũng như những nơi khác thôi đâu có đặc điểm gì nổi bậc đâu sao Cậu thích thú thế , thôi Cậu đang ở đâu để Tớ đến đón Cậu về .



                  Trông cô bạn người Bắc hay lo cho bạn bè phương xa lại có đặc điểm vui tính Thùy nói nhanh



                  - Thôi để Thùy đón Taxi về , vậy nha



                  Cuộc hội thoại đã kết thúc Thùy đón chiếc xe về đến tận ngõ nhà của Linh Chi vừa vào đến nhà cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy những bạn đồng nghiệp đi công tác cùng mình đến đầy đủ không thiếu một ai , Quỳnh Trang , Lan Anh , Anh Thư , Mai Ngọc , Diệu Hiền , với gương mặt mọi người nhìn cô ngập tràn niềm vui nụ cười nở trên môi họ đồng loạt nói câu



                  - Chúc ….. mừng



                  Thùy càng ngạc nhiên hơn khii thấy hành động của họ khác với mọi khi làm cho cô bâng khuâng cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại mọi người



                  - Ủa mà các bạn chúc mừng cái gì ? chúc mừng ai ? còn một tuần nữa mới hoàn thành nhiệm vụ công tác mà .



                  Cô bạn Lan Anh chạy tới kéo tay Thùy vào



                  - Vào đây … vào đây để tụi này nói cho nghe , Thùy không biết hôm nay là ngày gì sao ?



                  Nghe cô bạn đồng nghiệp đi cùng mình từ Nam vào Bắc nói cô chỉ biết lắc đầu đáp



                  - Thùy không biết !



                  Sáu cô gái cùng toát lên cười , Mai Ngọc đang sắp những loại trái cây vào dĩa cũng nói vào



                  - Chắc Thùy lo chuyện công tác nhiều quá nên quên đó mọi người .



                  Anh Thư với bọc ly nhựa trên tay cười và nói



                  - Ngọc nói vậy không à . Theo Thư nghĩ thì chuyện công tác sắp xong rồi có gì đâu mà lo



                  Diệu Hiền cô gái mới tham gia vào chuyến công tác lần đầu tiên cũng nói cho không khí vui tưng bừng



                  - Hiền thì nghĩ Thùy dạo phố nhiều quá , yêu Hà Nội đến mức độ không thể tả nên quên .



                  Quỳnh Trang đang lấy ghế xếp quanh một bàn tròn cũng nói vọng ra



                  - Yêu Hà Nội hay yêu chàng trai nào của Hà Nội đây !



                  Thùy lúng túng với những câu nói khó hiểu của các đồng nghiệp



                  - Các bạn chọc Thùy hả , trong mỗi người chúng ta ai cũng yêu Hà Nội mà , nếu không thì mọi người đâu có xung phong công tác nơi này , ủa mà ngày gì vậy Linhh Chi bạn chủ nhà chắc bạn biết



                  Cô gái Hà Nội cười tươi nói nhỏ vào tai Thùy



                  - Tớ không nói cho cậu biết đâu , điều bí mật không thể tiết lộ



                  Thấy Thùy đã chịu thua sáu người con gái đồng thanh hát



                  - Happy birthday to you … Happybirthay to you ….



                  Thùy bỗng phát lên cười vì hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô ngày bốn tháng ba vậy mà cô quên mất . Họ cùng bày tiệc trước sân nhà của Linh Chi có cây Sưa che bóng mát làm cho buổi sinh nhật thêm sinh động và tràn đầy ý nghĩa sau những câu chúc của các bạn là cuộc trò chuyện mà trong một tháng nay chưa bao giờ được sum vầy đầy đủ vui vẻ như hôm nay , cô bạn Linh Chi nói cùng mọi người



                  - Các cậu có thấy Hà Nội quê Tớ có đẹp không ?



                  Quỳnh Trang là người trả lời đầu tiên



                  - Đẹp lắm Chi à , Trang thích những vườn cây xa xa có hương ổi chín se phả vào trong gió làm ngạt mùi hương thật là quyến rủ khi đến Thủ Đô thân yêu .



                  Linh Chi cười rồi nói tiếp



                  - Còn ai thích gì nào ?



                  Diệu Hiền trả lời



                  - Hiền thích những đêm đầy sao có trời Hà Nội có lúc rầm rộ tiếng còi xe ngoài đường , có lúc yên tĩnh không gian thật da diết cảm giác khó quên trong lòng người



                  - Còn Ngọc thì thích cái nắng mới lên của Hà Nội trông ấm áp làm sao , thích luôn cái bóng chiều tà tạo cho Ngọc thấy nhớ nhớ xa xăm



                  Tiếng nói của Mai Ngọc vừa dứt thì Anh Thư thay lời



                  - Thư thích nữ sinh ở đây trông họ thướt tha duyên dáng quá đi mất đúng là áo dài Việt Nam đẹp mê hoặc hồn người



                  - Lan Anh thì thích buổi sáng khi bình minh giăng lạnh lạnh trông thơ mộng lắm yêu Hà Nội quá



                  Lan Anh nói xong đến giọng nói của Thùy vang lên



                  - Thùy thích những mùa hoa của Hà Nội đặc biệt là Hoa Sưa , những đêm ngủ Thùy hay mở cửa sổ để gió mang hương Sưa vào vậy là no say một giấc với hương Sưa trắng vào tháng ba đầu mùa , ở ngoài đường thì hoa Sưa rơi trắng xóa thấy yêu làm sao



                  Linh Chi thay lời Hà Nội cám ơn mọi người đem sự thương yêu tình cảm của Miền Nam đến với Miền Bắc



                  - Tớ cám ơn các cậu nha , được quen với các cậu đúng là vinh dự , Tớ cũng rất thích hoa Sưa ở quê mình sáng nào Tớ cũng đi bộ trên đường để ngắm những chùm Sưa trên cành và cả khi rơi xuống , chúng ta sẽ chia tay trong tuần tới Tớ muốn tình cảm sẽ giữ mãi bên thời gian giờ chúng ta đi dạo các cậu không phản đối chứ .



                  Thùy nói và nhìn từng người



                  - Không ai phản đối đâu họ cũng rất yêu Hà Nội mà , các bạn tìm cho mình mỗi người cái bao ni lông đi .



                  Mọi người ngơ ngác nhìn nhau đồng loạt nói



                  - Để làm gì vậy Thùy ?



                  Thùy cười trả lời lại với các bạn



                  - Nhặt hoa Sưa rụng để làm kỉ niệm khi về Miền Nam



                  Mọi người đồng thanhh nói



                  - Hay quá bảy người con gái của chúng ta ai cũng yêu hoa Sưa hết .








                  Linh Chi đề nghị với mọi người



                  - Ta lấy tên nhóm cho tình bạn là “ Hoa Sưa “ nha vừa thơm , vừa tinh khiết quyến rủ lòng người sẽ lưu giữ mãi những người thích hoa sưa trắng vào tháng ba các cậu tán thành nhé …..



                  Tất cả mọi người đồng ý và vui mừng vì mới đây mà họ đã có nhóm tình bạn mới được mang tên là “ Hoa Sưa “ nghe có vẻ thanh bạch đầy hương rắc khắp đường phố Hà Nội giống bảy cô gái luôn đưa nét vào mình vào cơn gió mang hương Sưa lẻn khắp Hà Nội tạo cho tâm hồn con người những yêu ai Hà Nội hoặc đang xa quê hương nơi này có cảm giác khao khát khoai khoái về một loài hoa nở trắng xóa trên những nẽo đường quê hương , một ý nghĩa thật hay được đặt ra bởi cô gái Hà Nội có gì hơn tình bạn những bàn tay nắm chặt niềm thân ái giữa bạn và bạn là mãi mãi không có giới hạn ngăn cách hoặc chia ly , mỗi ngày bảy người con gái đều đi nhặt hoa Sưa như thế mà thấy đất trời Hà Nội như tạt vào trong tranh với nét họa thật thiên tài , những hình ảnh kỉ niệm họ chụp rất nhiều ảnh về Hà Nội trong không gian tháng ba lung lay những cánh hoa Sưa tươi ngan ngát vang lừng mùi hương trinh nguyên , khắp đường những cánh hoa Sưa rơi trắng xóa mỗi khi cơn gió lướt qua chúng bay dạt ra xa và đưa cả mùi hương đi theo . Mới đây mà sáu người con gái Miền Nam chuẩn bị chia tay với cô bạn Linh Chi trưởng nhóm tình bạn “ Hoa Sưa “ có thể là nỗi buồn cả bảy người con gái giữ hai phương trời Bắc và Nam . Một buổi sáng Linh Chi đứng bên ven đường gương mặt buồn bã trên tay một chùm hoa Sưa chuẩn bị tiễn đưa sáu người con gái trở về phương Nam , tiếng còi xe inh ỏi người đường Linh Chi biết đây là chuyến xe sẽ mang sáu người con gái thành v iên nhóm tình bạn Hoa Sưa xa rời cô, cô chợt thấy buồn khi nhìn những ánh mắt mọi người nhìn mình họ ôm chặt nhau có người khóc , có người nói



                  - Thùy cám ơn Linh Chi trong thời gian qua , mình sẽ rất nhớ bạn nếu có dịp một lần nữa mình sẽ trở lại Hà Nội dấu yêu .



                  Quỳnh Trang khóc nức nở



                  - Ở lại mạnh khỏe nha Linh Chi , Trang sẽ thường gọi điện và nhắn tin cho bạn



                  Anh Thư cũng buồn không kém



                  - Chi nè Thư tặng cho bạn cuốn nhật kí mà mình đã viết về Hà Nội trong những lần mình đến những tâm sự nho nhỏ



                  Linh Chi trả lời ngắn gọn



                  - Cám ơn các bạn nha .



                  Cả Thùy , Mai Ngọc , Diệu Hiền , Lan Anh , Anh Thư , Quỳnh Trang ôm chồm lấy Linh Chi



                  - Sáu người con gái bước lên xe đơn vị xe lăn bánh nhìn lại phía sau thấy Linh Chi vẫn coòn đứng đó đưa mắt nhìn về chuyến xe đang chạy , tay vẫy chào mà đôi mắt ướt đẫm vì nước mắt , Sáu người con gái trên xe ôm những bọc hoa Sưa mà họ đã nhặt chỉ biết nhìn nhau , Thùy lên tiếng



                  - Chắc Linh Chi buồn lắm các bạn ha nghĩ cũng thấy tội , tụi mình ra Bắc Linh Chi lúc nào cũng bên mình mà giờ …..



                  Quỳnh Trang ngồi chưa hết nỗi buồn



                  - Con người chứ đâu phải cỏ cây đâu mà không biết buồn huống chi sáu người mình có với Linh Chi quá nhiều kỉ niệm êm đẹp giữa lòng đất Hà Nội



                  Mai Ngọc cũng lên tiếng



                  - Hà Nội ơi , Linh Chi ơi nhớ mãi thôi , hay là chúng ta đặt tên nickname cho mỗi người chúng ta là Hoa Sưa đi thấy hay đấy các bạn



                  Anh Thư cũng tiếp lời



                  - Đúng ha , về Thư đăng kí facebook với tên là Hoa Sưa Tình Bạn sẵn đó đăng những tấm hình mà chúng ta đã chụp được lên mạng xã hội cũng hay đó các bạn



                  Diệu Hiền cũng nói



                  - Quyết định như vậy bỡi vì chúng ta đều là nhóm tình bạn Hoa Sưa mà



                  Lan Anh chen vào



                  - Sau khi về đợi một thời gian dài dài cho Linh Chi nhớ chúng mình , lúc đó mình mới ra thăm Hà Nội vậy tình bạn mới dạt dào cảm xúc , mà thôi tháng ba năm sau nha , vì tháng ba mới có hoa Sưa được không mọi người



                  Họ đều đồng ý và hứa hẹn sẽ có một ngày trở ra thằm Hà Nội và điều quan trọng nhất là hoa Sưa nó đã liên quan đến cuộc gặp gỡ và hành trình giờ đã trở thành tên nickname cá nhân hoặc một cộng đồng trên mạng internet càng gần gũi và tha thiết hơn của tình bạn vấn vương .



                  Hoa Sưa là loại hoa có màu trắng tinh khiết nhất vào tháng ba dường như mùi hương nó rất nhẹ nhàng , những bông Sưa nở thành từng chùm lung linh trong gió và rụng xuống như trải thảm trắng tinh phố Hà Nội , những ai yêu Hà Nội thì không quê nào quên lãng loài hoa này chính vì thế nhóm tình bạn Hoa Sưa được sáng lập cũng từ lý do đó , nó giống như màu áo dài của nữ sinh khi đến trường gợi sự nhớ nhung khôi ngôi về góc phố Hà Nội đẹp làm sao với tháng ba nồng nàn màu sắc hoa Sưa rộ màu trắng nguyên khắp phố phường của nhiều người con xa quê đang hướng mắt nhớ về Hà Nội mỗi khi đầu mùa tháng ba hoa Sưa nở .



                  Tác giả Quang Nguyễn
                  #9
                    longnhatquang 26.05.2013 12:01:06 (permalink)
                    HIU HẮT XÓM ĐUÔI TÔM
                     
                    Dạo này rộn ràng tin đồn ở ấp Đuôi Tôm về chuyện Phương đi lấy chồng Đài Loan . Một cô gái chân lấm tay bùn quanh năm với ruộng lúa mà không thể tin khi nghe lấy một ông chồng hơn cả cha ruột mình bốn tuổi , những người bàn tán xung quanh và sẻ chia nỗi đau mất đi người yêu của Bình . Bình và Phương cùng sinh ra và lớn lên tại nơi này cái duyên thắm quê mùa chuẩn bị kết họ thành đôi thì đồng tiền đã vào ngăn cản và cướp đi tình yêu của hai người để lại một vết đau in hằn trên con người Bình và vĩnh viễn không bao giờ hết đau được . Đuôi Tôm xung quanh chỉ toàn là lúa xa xa những cánh cò bay lả lơi , những con sông nhỏ ẩn hiện nét quê hương gợi lại những kỉ niệm êm đẹp một thoáng mơ mộng ngập tràn yêu thương giữa Bình và Phương
                     
                    -         Thằng Bình đâu ! Bà kêu nó vào ăn cơm rồi chiều đi xịt thuốc , tối ngày mặt mài bơ phờ giống y như con gà bị cúm
                     
                    Ông Mười cha Bình tính tình ngay thẳng xưa nay là thế , một Ông lão nông dân chân phác thật thà ra đường phải nghe nhiều lời hỏi han bàn tán về việc con dâu hụt của Ông đi lấy chồng Đài Loan , mỗi lần như thế Ông rất nghẹn ngào và cảm thương cho con trai mình , nên chỉ cười bước đi chứ không trả lời
                     
                    -         Nó nằm võng ở dưới sàn chứ đâu ! Ông lúc nào cũng vậy không cảm nhận được sự buồn bã đau thương của con cái , nó chịu áp lực chưa đủ hay sao mà Ông nói cúm này cúm nọ
                     
                    Bà Mười là người thừa hiểu được chuyện tình của Bình nên nói những lời ngọt làm Bình xoa dịu bớt cơn đau
                     
                    -         Bà nói cái gì ? Tôi không hiểu sao ? không hiểu mà ra đường phải trốn tránh những lời bàn tán của thiên hạ hả ! Tôi cũng đâu khác gì nó , mà chuyện gì qua cho nó qua nhớ tới làm chi rồi buồn
                    Bà Mười là người tỏ ra rành rẽ nhất
                     
                    -         Bộ ông muốn quên là quên dễ sao , thôi ăn cơm đi để lát nó ăn sau cũng được
                     
                    Ông Mười như không quan tâm đến câu nói của vợ
                     
                    -         Bà nè ! Tôi tính thế này Bà thấy được không ? hay mình cưới vợ cho nó đi sinh con đẻ cái thì quên mối tình xưa ngay chứ cái Đuôi Tôm này đâu duy nhất mình con Phương là con gái buồn rầu chi cho mệt
                     
                    Bà Mười gạt ngang
                     
                    -         Không được đâu , tinh thần nó chưa ổn định với lại giờ này nó rất sợ con gái , Ông nhắc Tôi mới nói Tôi thấy con Phương nó đẹp người , đẹp nết cả cái Đuôi Tôm này ai cũng khen , nào ngờ nó là người như vậy
                     
                    Ông Mười lắc đầu thở dài
                     
                    -         Ôi ….. sông không biết sâu hay cạn , lòng con người khó đoán lắm Bà ơi vật chất nó thay đổi hết tất cả , mà như vậy cũng tốt cho con Phương
                     
                    Bà Mười quát lớn
                     
                    -         Ông nói tốt là tốt sao ?
                     
                    Ông Mười nhìn vợ một  hồi rồi nói
                     
                    -         Vậy mà Bà không hiểu à , thì lấy chồng giàu có , được ra nước ngoài sống , chứ lấy thằng Bình con mình thì khổ dài dài , nhà mình quá nghèo mà
                     
                    Bà Mười trề môi
                     
                    -         Tốt cái cù lôi chứ tốt , Ông không xem thời sự tin tức sao biết bao nhiêu cô dâu Việt đang khóc dở ở bên đó muốn về nước mà không được kìa
                     
                    Ông Mười ngập ngừng một lúc rồi nói
                     
                    -         Thì … thì ,…. Tùy theo người mà bà , thôi ăn cơm đi trưa nay Tôi với thằng Hùng dượng hai đi xịt thuốc còn thằng Bình cho nó ở nhà đi khi nào trạng thái bình thường thì cho nó ra đồng , ở nhà Bà nhớ an ủi nó , Tôi sợ nó làm chuyện dại dột
                     
                    Một buổi trưa đã trôi qua cuộc sống của họ quanh năm với ruộng đồng đời nhà quê hai lúa cực khổ là như thế , từ khi cô Phương đi lấy chồng Đài Loan có rất nhiều người đến an ủi sẻ chia cùng Bình về sự mất đi người yêu hay gần gũi hơn là người vợ tương lai trong số đó có Nam và Cường là bạn thân nhất của Bình lúc nào cũng kề bên an ủi cho người bạn mình được vui và quên đi cái đau khổ đang xé tim gan lắng về trong lòng Bình .
                     
                    Chiều ! Những cánh cò trắng bay lả lơi ngoài đồng , những chiếc áo trắng tinh khôi của những em nhỏ tan trường về Bình thui thủi ở nhà một mình , tiếng còi xe réo vang ngoài sân
                     
                    -         Ê Bình tối nay ra trại vịt của thằng Cường nhậu chơi
                     
                    Nam là người bạn mà Bình quý nhất , Bình cười như có vẻ đồng ý
                     
                    -         Vậy thì đả quá , đã mấy ngày nay muốn nhậu mà chưa có dịp , để tao vào tắm rồi ra ngay , mày ra trước đi
                     
                    Nam cười hí với khuôn mặt thư sinh thật thà
                     
                    -         Ừ để tao kêu thằng Cường nướng vịt
                     
                    Bóng dáng của Nam đã khuất sau dãy nhà sàn , ngày họp mặt của ba người họ có lẻ là một cuộc tâm sự đầy ý nghĩa trong chuyện của Bình .
                     
                     
                    Tối những cánh sao lấp lánh trên bầu trời , trăng vằn vặt hiện lên nét thơ ngây một chút mặn mà duyên dáng của xóm Đuôi Tôm , cả ba người họ vào cuộc , Cường lên tiếng để xua tan đi cái ám ảnh trong lòng của Bình
                     
                    -         Mày quên con Phương đi , cái thứ bạc bẽo , dối trá , có xứng đáng để mày nhớ lưu luyến như vậy không ?
                     
                    Nam cũng chen lời vào
                     
                    -         Đúng rồi đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên , cái Đuôi Tôm này con gái thiếu gì tìm đại một người đi
                     
                    Bình cầm trên tay ly rượu với giọng nói ngẹn ngào chứa đựng nhiều sự đau khổ
                     
                    -         Dù biết là như vậy nhưng yêu một người thật lòng muốn quên lãng là điều rất khó , huống chi tao và Phương quen nhau từ rất lâu
                     
                    Cường tức giận lên tiếng
                     
                    -         Nếu sâu sắc như vậy tại sao bó bỏ mày đi lấy ông nước ngoài , vì lí do gì ? Tình cảm ư , thật là khốn nạn , tệ còn hơn cả súc sanh
                     
                    Nam lay vai Bình nói từng lời nhỏ nhẹ
                     
                    -         Phương nó không yêu mày đâu , nó chỉ yêu tiền thôi mày quen với con Phương từ nhỏ đến lớn còn ông Đài Loan kia biết nó không tới một ngày , đồng tiền là sức mạnh của tình yêu đấy Bình à  không phải như xưa một mái nhà tranh hai quả tim vàng đâu
                     
                    Bình khó chịu với câu nói của hai người bạn mình
                     
                    -         Tụi bây nói quá rồi , tao tin Phương không phải là người như vậy , Phương bị ép thôi
                     
                    Cường to tiếng vì người bạn mình cón lú mờ
                     
                    -         Ép ư , ai ép nó
                     
                    Nam đôi lần xua tay
                     
                    -         Thôi thôi bỏ đi đang nhậu mà
                     
                    Rồi tiệc nhậu cũng đã tàn họ chia tay nhau về , Bình ngà ngà hơi say bỗng thấy nhớ Phương da diết anh đi lang thang trong màn đêm tìm lại cái dư âm của anh và Phương như ngày nào , cái ngày Phương bước lên xe hoa với đôi mắt nhìn anh đậm nét buồn đây cũng là cái nhìn cuối cùng tiễn Phương về Đài Loan , với những lời oán trách của bà con lối xóm ai cũng nói anh và Phương là “ thanh mai trúc mã “ vậy mà giờ anh phải nhìn lại cái căn nhà khép kín cửa không  một bóng người của Phương đến giờ phút này anh vẫn chưa tìm ra lời giải đáp Phương bỏ anh vì lí do gì ? vì tiền hay tình ? cái câu hỏi mà ai cũng cho là vì tiền đã khiến anh nhiều đêm bâng khuâng khóc rất thảm thiết , nhưng trong lòng anh vẫn nghỉ Phương lấy chồng Đài Loan vì hoàn cảnh gia đình . Vậy Phương có được hạnh phúc khi làm dâu xứ lạ chăng ? nghỉ đến nước mắt anh tuôn trào trong đêm ai cũng bảo “ người yêu mày vì tiền mà bán thân cho Đài Loan “ những lời cay độc nhất dành châm biến vào Phương đã nhiều lần anh bênh vực cho Phương về mọi lời nói , điều này anh làm là đúng hay sai ? I cũng bão “ mày yêu quá hóa khờ “ anh chưa một lần trách Phương về việc làm và quyết định đáng bị khinh bỉ bù lại là sự đau buồn nhớ thương da diết dành riêng cho người yêu . Giờ này Phương đang làm gì và có nhớ đến anh , nhớ đến xóm Đuôi Tôm mà xưa vẫn hẹn hò yêu thương mặn nồng cùng chung mọi sự vất vả đau khổ hay đang vui khi bên chồng ? những suy nghĩ của người say rượu lai láng buồn giờ ở Đuôi Tôm chẳng còn ai quan trọng hơn Phương , Phương đã đi ….. đã đi sẽ không bao giờ quay trở lại , những cánh đồng mơn mởn xanh vẫn còn đây vẫn còn mùi hương làn tóc của người con gái năm xưa anh hay hôn mà giờ Phương nơi đâu , xóm nhỏ Đuôi Tôm chẳng còn niềm vui đến với anh khi từ lúc Phương đi .
                     
                    Quang Nguyễn ( Tân Hộ Cơ – Tân Hồng – Đồng Tháp ) 
                    #10
                      longnhatquang 26.05.2013 12:03:34 (permalink)
                      HAI HƯỚNG CUỘC ĐỜI
                       
                      -         Anh Minh ơi có người gởi quà tặng anh nhân ngày quốc tế phụ nữ nè
                       
                      Tiếng của con bé Ngọc cạnh nhà Minh vừa chạy lại cầm trên tay một bọc đen hình chữ nhật dài cô bé mỉm cười nhìn mặt Minh nói
                       
                      -         Ngày quốc tế phụ nữ sao lại tặng quà cho anh nhĩ
                       
                      Minh cười xoa vào đầu con bé mới có mười bảy tuổi đã lắm chuyện
                       
                      -         Ủa mà quà này của ai vậy Ngọc
                       
                      Cô bé cười hí hí
                       
                      -         Em không biết , em ra khỏi quán net thì có một chị to béo đưa cho em bảo về đưa cho anh , sẽ có người gọi điện tạo cho anh sự bất ngờ
                       
                      Minh gãi đầu như không hiểu
                       
                      -         Vậy anh cám ơn em nhiều nha
                       
                      Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi suy nghĩ mắt đưa vào chiếc quà vừa nhận mà Minh chẳng biết chủ nhân là ai trong khi đó anh chưa quen với ai có dáng vóc to béo như bé Ngọc nói , điều tò mò khiến anh phải mở hộp quà ra và vô cùng thích thú với chú gấu bông Kitty trắng tuy không biết là của ai nhưng anh cũng phải nói lời cám ơn một mình , ngày quốc tế phụ nữ sao lại tặng quà cho anh cái suy nghĩ cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu như một lời thuộc lòng , tuổi đã ngoài hai mươi nghề nghiệp đã có đầy đủ nhưng anh chưa một lần vướng vào chuyện tình cảm nam nữ đặc biệt là đối diện với phái nữ anh không có cái cảm giác nào gọi là “ thích “ công việc của anh xã giao không ít nhiều người nhưng chẳng có ai là thân thiết , chỉ có Nam là người bạn đồng nghiệp mà anh từng chia sẻ vui buồn Nam cũng rất nhiệt tình lắng nghe đôi điều nhỏ nhoi từ con người anh , ngồi một mình bên chiếc máy vi tính bất ngờ Diệu em gái anh gọi to
                       
                      -         Anh Hai ơi ? có điện thoại kìa
                       
                      Tiếng gọi của cô em gái làm tắt những suy nghĩ quanh quẩn bên món quà , Minh vào nghe giờ này thắc mắc đã được giải mã người tặng quà cho anh không ai khác chính là Nam  còn cô gái có vóc dáng to béo như bé Ngọc nói là em gái của Nam . Gia đình của Nam cũng tương tự giống như gia đình anh cũng có em gái như nhau , việc chia sẻ vui buồn cho bạn thân mà không phải là gia đình là chuyện thường tình vì anh cho rằng gia đình mình sẽ không hiểu anh bằng Nam dĩ nhiên là Nam cũng phải có suy nghĩ giống vậy nên mới hòa hợp thế được .
                       
                      Diệu đang quét nhà chuẩn bị cho ngày quốc tế phụ nữ khi nào công việc xong cô sẽ lựa chọn cho mình một bộ trang phục rực rỡ để chào đón ngày quốc tế phụ nữ và chào đón người yêu đến ghé nhà  sẵn đó cô sẽ giới thiệu cho gia đình biết mà họ chỉ nghe cô kể chứ chưa thấy mặt mũi ra sao , công việc cũng đã xong cô chạy vào phòng thay một bộ đồ như đã chọn chạy ra nơi Minh
                       
                      -         Anh hai thấy bộ đồ này của em được không ? chị Jennifer thiết kế đó
                       
                      Minh quay mặt nơi khác trả lời
                       
                      -         Anh không biết , anh không phải là nhà thiết kế thời trang cũng không phải là ban giám khảo chấm thi người mẫu
                       
                      Cô em gái bực mình
                       
                      -         Thì anh là đàn ông mà , cảm nhận theo bản năng của đàn ông đi tại hôm nay người yêu em đến nhà sợ anh ấy không thích bộ này nên mới hỏi anh nè
                       
                      Minh quay lại nhắc từng chữ cho em gái nhớ
                       
                      -         Anh đã nói anh không biết em thích mặc cái gì đó là chuyện của em đừng hỏi anh vấn đề đẹp hay xấu
                       
                      Diệu nhìn anh với gương mặt phát cáu
                       
                      -         Sao anh lúc nào cũng chanh chua với em hết vậy , đàn ông gì mà chẳng ngọt ngào gì cả bỡi vậy anh không có người yêu thì đúng rồi
                       
                      Minh thở dài bỏ đi nơi khác như không muốn nghe những lời nói của em gái mình anh và cô em gái hay cãi nhau họ không hợp nhau về tính cách nên ít khi nào chia sẻ vui buồn cho nhau dường như là không có . Tiếng còi xe inh ỏi ngoài cổng cha mẹ anh đã về , anh ra mở cổng với lời chào cha mẹ
                       
                      -         Ba mẹ đi liên hoan ở hội phụ nữ sao về nhanh vậy ?
                       
                      Mẹ anh nheo mắt trả lời
                       
                      -         Uống vài ly bia thấy nhức đầu quá nên bảo ba con đưa mẹ về , thứ hai nữa là về gặp thằng bồ của con Diệu xem nó ra sao
                       
                      -         Con vào trong chuẩn bị tiệc cùng em con đi để mẹ dẫn xe vào
                       
                      Gia đình chuẩn bị bữa tiệc khá long trọng để chào đón ngày quốc tế phụ nữ còn đặc biệt hơn là người yêu Diệu đến nhà , họ chuẩn bị kĩ càng buổi tiệc cũng đã bắt đầu , cả gia đình ngồi quanh quẩn bên nhau , cha Minh lên tiếng bảo Diệu
                       
                      -         Diệu ! con kêu bạn con tới đi
                       
                      Diệu chạy lên nhà trên ,
                       
                      -         Dạ để cho gọi điện cho anh ấy
                       
                      Họ ngồi quanh quẩn bên nhau trong một gia đình hạnh phúc có sự ấm cúng của buổi tiệc làm ngày quốc tế phụ nữ thêm rực rỡ màu sắc , cuối cùng người yêu Diệu cũng đã đến anh mang trên tay hai bó hoa hồng đỏ tươi
                       
                      -         Chào bác trai
                      -         Chào bác gái
                      -         Chào anh Minh
                      -         Chào em
                       
                      Mẹ Minh nói nhỏ với chồng
                       
                      -         Bồ con Diệu trông có vẻ lịch lãm quá
                       
                      Cha Minh mỉm cười kéo chiếc ghế lại gần
                       
                      -         Mời cháu ngồi
                       
                      Anh lấy hai  bó hoa hồng ra       
                       
                      -         Cái này cháu tặng cho bác gái , chúc bác gái có nhiều sức khỏe , còn cái này tặng Diệu chúc em ngày càng xinh đẹp
                       
                      Mẹ Minh và Diệu nói lời cám ơn họ thích thú khi có người tặng quà , bắt đầu Minh lên tiếng
                       
                      -         Làm phụ nữ sướng thật , ngày gì cũng có quà
                       
                      Họ cười cho câu nói của Minh , Diệu lên tiếng cho buổi tiệc thêm vui
                       
                      -         Anh hai ganh tỵ với mẹ con mình kìa mẹ , ai biểu trời sinh ra anh là con trai chi chứ sinh anh ra là con gái thì có lợi nhuận rồi , mà đâu phải riêng em và mẹ có quà đâu chứ không phải hồi sáng anh cũng có quà đấy sao
                       
                      Cả hai ông bà ngạc nhiên khi nghe Diệu nói họ đồng thanh đáp
                       
                      -         Quà … gì … ?
                       
                      Mẹ Minh nhìn anh rồi mỉm cười cha Minh lên tiếng
                       
                      -         Sao không kêu người yêu con đến đây luôn
                       
                      Mẹ Minh vui mừng nói
                       
                      -         Cái thằng này có người yêu mà không nói cho cha mẹ biết , thiệt là …..
                       
                      Minh đáp ngắn
                       
                      -         Con đâu có người yêu
                       
                      Hai ông bà nhìn nhau trong giây lát mẹ Minh nói
                       
                      -         Thế quà đó là quà gì ?
                       
                      Minh nói như chuẩn bị trước
                       
                      -         À cái đó là của khách hàng tặng cho con không quan trọng đâu
                       
                      Buổi tiệc ngập tràn không khí vui , người yêu Diệu lên tiếng
                       
                      -         Xin lỗi hai bác và anh Minh nãy giờ cháu vào nhà mà chưa giới thiệu về bản thân cho hai bác và anh Minh biết
                       
                      -         Cháu tên là Phúc , cháu sinh năm một nghìn chín trăm tám sáu , cháu là kỹ sư xây dựng nhà cháu ở thị trấn
                       
                      Minh đứng dậy bắt tay cùng Phúc và giới thiệu
                       
                      -         Mình tên Minh lớn hơn bạn một tuổi , làm công nghệ thông tin
                       
                      Phúc cười và nói
                       
                      -         Em có nghe Diệu nói về anh rất nhiều em cũng rất thích những cái mà anh thiết kế và lập trình rất có ý sáng tạo , mà nghe nói là anh còn cô đơn
                       
                      Mẹ Minhh nhìn hai chàng trai trẻ rồi nói
                       
                      -         Đúng rồi nó còn cô đơn , hôm nào cháu giới thiệu một cô nào đó cho nó quen để bác yên tâm , lứa nó người ta có gia đình hết rồi
                       
                      Phúc rất phấn khởi
                       
                      -         Dạ cháu sẽ cố gắng
                       
                      Diệu nhìn Minh rồi nói
                       
                      -         Ba má đang muốn có con dâu kìa anh hai , giới thiệu biết bao nhiêu người rồi mà anh chẳng chịu ai hết không biết anh có phải là con trai không nữa hay là giới tính thứ ba
                       
                      Minh tức giận vì câu nói của em mình anh đập tay xuống bàn lớn tiếng
                       
                      -         Câm miệng
                       
                      Bữa tiệc đang vui bổng dưng chuyển thành màu không khí khác , cha Minh nhìn anh rồi nói
                       
                      -         Con làm gì vậy Minh , con biết con đang làm gì không ?
                       
                      Mẹ Minh cũng lên tiếng
                       
                      -         Ở đây có cha mẹ mà con còn đối xử với em con như vậy , điều gì làm cho con  bực mình vậy mà nếu có bực mình cũng phải chờ khách đi rồi gia đình giải quyết , con có biết điều con vừa làm là điều vô giáo dục không ? mẹ cho con ăn học tới nơi tới chốn mà Minh
                       
                      Minh đứng dậy nói và quay lưng đi
                       
                      -         Xin lỗi mọi người
                       
                      Bốn người nhìn nhau cha Minh phải lên tiếng
                       
                      -         Xin lỗi cháu Phúc nha
                       
                      Phúc trả lời
                       
                      -         dạ không sao đâu bác , chắc tại anh Minh uống hơi quá chén
                       
                      Minh quay về căn phòng mình mặc dù bên ngoài tiếng cười nói , tiếng cụm ly cóc cóc vẫn đang diễn ra . Buổi tiệc cũng đã kết thúc sau vài giờ Phúc cũng đã ra về sau tiếng chào gia đình , cha Minh bảo Diệu
                       
                      -         Dọn dẹp xong con vào phòng kêu anh hai ra đây cha mẹ nói chuyện
                       
                      Diệu vâng lời cha chạy vào phòng Minh , thấy Minh mở cửa sổ nhìn lên bầu trời Diệu khẻ gọi
                       
                      -         Anh hai ơi , cha mẹ kêu anh ra nói chuyện kìa
                       
                      Minh lủi thủi đi về bàn tiệc ngập tràn không khí vui cũng do chính anh mà buổi tiệc mất đi sự hào hứng trong khi khách còn ở lại , anh hiểu được cái tâm trạng của cha mẹ và cô em gái nên chỉ biết im lặng về sự việc nóng vội của mình cũng không hiểu vì lí do gì khi cô em gái nhắc đến từ “ giới tính thứ ba “ anh lại có thái độ như vậy mặc dù mọi người ai cũng biết đó chỉ là câu nói vui của Diệu , hai ông bà xưa nay yêu quý anh hơn cả Diệu vì anh là con trai duy nhất mà sự việc vừa rồi khiến hai ông bà phải đau lòng , cha anh đốt lên điếu thuốc phì phèo rồi nói
                       
                      -         Con ngồi xuống , bà và con Diệu lại đây ngồi luôn
                       
                      Cả gia đình ngồi bên bàn tiệc đã tàn hướng mắt nhìn về Minh như muốn cho lời giải thích thỏa đáng về hành động thiếu ý thức của mình , cha anh một lần nữa nghiêm túc hỏi
                       
                      -         Thái độ vừa rồi của con là sao ?
                       
                      Mẹ Minh cũng nói vào
                       
                      -         Con nên tự kiểm điểm về thái độ vừa rồi , em con nó chỉ nói vui , con đâu phải là đồng tính sao búc xúc vậy
                       
                      Minh nghẹn ngào thở dài đôi lát rồi nói
                       
                      -         Thưa cha mẹ con không muốn giấu nữa , con thật sự đúng như lời em con nói , con là người đồng tính
                       
                      Cả ba người đều tái khi nghe Minh nói , cha anh như mất hồn
                       
                      -         Con nói cái gì , con là người đồng tính thật sao
                       
                      Diệu cũng nhìn Minh rồi nói
                       
                      -         Anh hai không phải là như vậy chứ mẹ
                       
                      Mẹ anh khóc thảm thiết
                       
                      -         Trời ơi tại sao tôi ra sinh ra thứ người này , mày cút ra khỏi nhà tao mau .. Tao không có đứa con như mày
                       
                      Minh nghẹn ngào từng lời nói
                       
                      -         Đâu phải lỗi do con đâu , bộ mẹ tưởng con muốn như vậy hả
                       
                      Cha Minh phải đôi lần khuyên ngăn vợ mình
                       
                      -         Bà bình tĩnh lại đi la om sòm lên người ta cười vào đầu bây giờ
                       
                      Diệu cũng lên tiếng để trấn an mẹ mình và Minh
                       
                      -         Anh hai nói đúng đó mẹ lỗi do ông trời chế giễu cuộc đời ảnh chứ ảnh đâu muốn như vậy
                       
                      Minh rơi từng giọt nước mắt nói
                       
                      -         Mẹ có biết con đã che giấu bao năm nay vì con sợ người ta cười miệng đời thật chua cay họ có ác cảm  với với người đồng tính như con , con rất sợ khi họ biết họ sẽ nói con là kẻ bệnh hoạn của xã hội nhiều đêm nằm suy nghĩ chỉ muốn chết cho xong cái kiếp thân xác con trai tâm hồn con gái
                       
                      Mẹ Minh và Diệu khóc nức nở
                       
                      -         Mẹ xin lỗi dù người ta có nói gì đi chăng nữa thì con phải cố gắng sống cho thật tốt để vượt qua  dù con có là người gì đi chăng nữa thì con cũng là con của cha mẹ
                       
                      Minh bỏ đi vào phòng cho chuyện buồn qua đi nhiều đêm anh phải đối diện với nó như một cơn ác mộng từng đêm đánh thức anh , cuộc đời anh phải chịu nhiều cay đắng mà không thể nào làm dịu ngọt được có những nỗi niềm mà không thể nào nói cùng ai bạn bè xa lánh , kẻ cười , người trêu , anh chẳng làm điều gì có lỗi cuộc đời bê đê nhiều lúc phải khóc cho bản thân mình , có ai hiểu được họ đã mang nặng vết thương suốt một kiếp người tại sao mọi người lại phân biệt họ , họ không phải là trò hề của cuộc đời cũng không phải là những kẻ bệnh hoạn của xã hội đó chỉ là những lời cay độc mà mọi người dành để ám chỉ về họ , không ai muốn hình hài mình trở nên quái dị như thế cuộc đời họ không được may mắn như người khác đó cũng chính là nỗi khổ lớn nhất của bê đê . Minh cũng hiểu ra được cái chân lí sống mạnh mẻ của người đồng tính như anh sẽ có những lời cay đắng và những lần bão tố trong cuộc đời nhưng Minh sẽ vượt qua và đứng dậy bằng hai hướng cuộc đời của mình và luôn hy vọng ở kiếp sau sẽ có hình dáng bình thường không còn mang hai dòng máu như kiếp này .
                       
                      Tác giả Quang Nguyễn ( Tân Hộ Cơ – Tân Hồng – Đồng Tháp )
                      #11
                        longnhatquang 29.05.2013 18:57:44 (permalink)
                        MA CÂY GẠO
                         
                        Dạo này không thấy thằng Ma Cây Gạo đi ngang nhà thầy giáo Tư nữa từ khi nó bị đám trai trong làng vây đánh thì con đường này nó không còn lui tới , mọi người cũng cảm thấy yên tâm khi không có sự xuất hiện của nó . Tên của nó là Hoàng thân người gầy ốm mà không biết từ đâu nó có tên là Ma Cây Gạo khi mọi người truyền miệng nhau gọi một cái biệt danh chẳng lành gắn liền với cuộc đời nó chính bản thân nó cũng không biết Ma Cây Gạo là gì , mọi người tránh mặt nó và chẳng ai đi chơi chung đám trẻ trong làng lấy ông mà người đời hay nói “ Đi với phật mặc áo cà sa . Đi với ma mặc áo giấy “ có nghĩa là đi chơi chung với nó sẽ bị hư lây vì thế cuộc đời nó ít khi nào có bạn chơi cùng . Nó sinh ra là một gia đình nông dân nghèo , nó học ít cuộc sống của nó chủ yếu quanh năm với ruộng đồng trăng gió thua xa các bạn cùng lứa trong làng , mỗi khi nó đi ra đường người ta gọi “ thằng Ma Cây Gạo “ đi đâu đó nó chỉ mỉm cười chứ chưa bao giờ tỏ ra tức giận và nó cũng chẳng chào hỏi ai với gương mặt khá ngầu tóc thì nhuộm vàng nhuộm đỏ nên ai cũng gọi nó là một tên lưu manh hay là một kẻ côn đồ thậm chí có nhiều bậc phụ huynh không cho con mình đi chơi với nó chẳng ai gọi nó là Hoàng , người ta chỉ gọi Ma Cây Gạo như một thói quen miệng . Nó cũng chưa bao giờ chọc ai hay đánh ai có một hôm nó đi ngang qua nhà thầy giáo Tư sơ ý đụng phải một cô gái té lăn trong lúc đang say rượu vậy mà nó phải chịu một trận đòn ác liệt mặc dù nó đã đỡ cô gái đứng dậy và nói lời xin lỗi thật ra người ta đã có ác cảm với nó ngay từ lúc ban đầu , trong xóm nhà ai mất bất cứ cái gì cũng nghi nó là người đầu tiên
                         
                         
                        Vào ngày cuối tuần lũ bạn trẻ trong xóm rủ nhau đi uống nước tuổi yêu đương hò hẹn đến với nhau khá đông trong quán thằng Ma Cây Gạo cũng có trong đó nhưng nó không phải là khách mà chỉ là tiếp viên , quán nước với tiếng nhạc trầm ấm và những ngọn đèn chớp rực rỡ làm không gian của quán càng thêm sự lãng mạn tiện cho việc trò chuyện của nam nữ , cô Chi ở xóm giữa lên tiếng
                         
                        -         Ê mọi người ai như thằng Ma Cây Gạo kìa phải ko ?
                         
                        Ly bạn trong nhóm trả lời
                         
                        -         Ừ nó đó ủa mà nó xin vào đây bán hả ta ?
                         
                        Mai con của thầy giáo Tư cũng nói vào
                         
                        -         Bán ở đây cũng được mà khỏi đi long nhong phá phách làng xóm
                         
                        Thảo là người từng bị thằng Ma Cây Gạo đụng té cũng nói
                         
                        -         Nói thì nói châm biến vậy thôi chứ thật ra nó có phá phách ai đâu , nói quá cũng thấy tội nghiệp cho nó
                         
                        Cô Chi nói
                         
                        -         Thảo nói cũng đúng , mình cũng chưa thấy nó phá ai hết mà không hiểu sao ai cũng ghét nó
                         
                        Mai pha trò
                         
                        -         Chưa chắc à nha , nó không phải dân hiền đâu nhìn tóc tai là mất phản cảm rồi , cha mẹ mình nói kiếm người yêu trong xóm này ai cũng được trừ thằng Ma Cây Gạo ra
                         
                        Ly cũng nói cho vui cả bàn
                         
                        -         Mà thôi dù gì ngày xưa nó cũng học chung với tụi mình mà
                         
                        Hùng là chàng trai đã mời bốn cô gái đi uống nước , Hùng im lặng nãy giờ mới lên tiếng
                         
                        -         Có gì đâu cái thằng rác rưởi đó mà các em bàn tán quá vậy , hôm nó đụng Thảo té biết vậy đánh cho nó chết luôn vậy thì hôm nay các em khỏi bàn tán
                         
                        Ly nói và nhéo vào vai Hùng
                         
                        -         Chưa thấy ai ác như các anh , nó say rượu sơ ý đụng thôi mà đánh nó dữ quá , hôm qua nó có ghé nhà em xin vào làm ở hãng nước đá của cha , cha em không nhận nó , lúc nó bước chân ra về trông cái mặt nó buồn lắm , phải biết cảm thông cho người khác anh Hùng à
                         
                        Mai nói với mọi người trong bàn
                         
                        -         Để lát nó qua hỏi nước mình kêu nó lại nói chuyện , mình chưa bao giờ được nói chuyện với nó cả ra đường nó thấy Mai nó không dám nhìn vì gia đình nó đang thiếu nợ gia đình Mai
                         
                        Chi nhìn mọi người rồi nói
                         
                        -         Mà sao người ta gọi nó là Ma Cây Gạo kìa , phải chăng là nó ốm ? Mà cây gạo là cây gì kìa ? Dường như ở vùng mình không có loài cây này
                         
                        Thảo trả lời
                         
                        -         Cái này thì mình hiểu , chắc tại người ta thấy nó giống như du côn nên gọi vậy , ở đời có câu “ Thần cây đa , ma cây gạo , cú cáo cây đề “ đây cũng là một câu của tâm linh cây gạo ám chỉ về nơi cư trú của vong hồn khuất mặt , nên gọi là như vậy ,
                         
                        Ly cười hí hí
                         
                        -         Trời ơi ma cây gạo nghe ghê ghê sao á
                         
                        Chi nói riêng với Hùng
                         
                        -         Thật ra nó không phải là người xấu đâu anh , đừng có ác cảm và nghĩ nó như vậy
                         
                        Hùng bị bốn cô gái mà anh mời đi uống nước lại bênh vực cho người mà anh ghét nhất , rất tức giận nhưng không tỏ ra vẻ vì anh luôn cho mình là người tế nhị
                         
                        -         Các em nói tốt cho nó không à , nếu nó không phải là người tốt thì tại sao người ta gọi nó là như vậy cho dù nó không phải là người xấu đi chăng nữa thì cũng bị người khác khinh khi thôi vì cha nó là người ăn nhậu bê tha , quậy phá nhà cửa , đánh đập vợ con , có câu “ cha nào con đó “
                         
                        Mọi người im lặng sau tiếng bước chân của thằng Ma Cây Gạo đi tới , nó tế nhị chào mọi người và hỏi
                         
                        -         Chào anh chị , cho em hỏi anh chị uống gì ?
                         
                        Cả bốn cô gái đều kêu nước riêng Hùng thì im lặng , nó phải hỏi lại lần thứ hai
                         
                        -         Cho hỏi anh trai uống gì ?
                         
                        Hùng nhìn nó với đôi mắt hung dữ
                         
                        -         Tao không phải là anh của mày
                         
                        Nó cười trả lời vui tính
                         
                        -         Em biết mà bỡi vì cuộc đời em đâu có bạn , em gọi anh là anh là một sự tôn  trọng cũng bỡi vì em là một tiếp viên phục vụ cho khách , xin hỏi anh uống gì ?
                         
                        Hùng trả lời không đầu đuôi
                         
                        -         Uống nước
                         
                        Nó cười vui và nói
                         
                        -         Tất cả mọi người ở đây ai cũng uống nước hết , quan trọng là anh uống loại nước gì ?
                         
                        Mai và ba người con gái lên tiếng
                         
                        -         Đừng có chọc người ta nữa , anh uống gì thì kêu
                         
                        Hùng không kêu nước cứ ngồi bấm điện thoại mặc dù nó đã hỏi lần thứ tư nó bỏ đi vào trong dường như nãy giờ nó đã nghe mọi người nói về nó , và nó cũng cảm thấy vui khi còn bốn cô gái hiểu được nó tuy nhiên nó còn buồn về những chuyện riêng tư phải chi cha nó là người cha đàng hoàng thì đi ra đường nó đâu bị người khác khinh khi cho đến bây giờ , cái tầng lớp xã hội đồng tiền là trên hết ai có tiền thì chẳng ai dám khinh khi nó thừa hiểu điều đó , nó đi ra đường ai cũng bắt nạt vì tính tình quá hiền từ đó nó nhìn đời bằng đôi mắt khác nó câm thù cái xã hội này , mọi người đối xử tệ bạc với nó vậy nó chẳng sống bằng lòng nhân nghĩa để làm gì , cuộc đời nó bị người ta chê cười cũng do sự thấp hèn mà ra nhiều đêm nó luôn tự nói “ sẽ có một ngày nào đó nó không còn bị khinh khi “  phải làm gì khi nó sống trong một cái xóm mà ai cũng ghét đầu trên xóm dưới ai nghe biệt danh Ma Cây Gạo cũng lắc đầu những chuyện xấu xa của cuộc đời đổ lên trên đầu nó .
                        Nó chưa bao giờ làm điều gì xấu nhưng ai cũng nghĩ vậy , cuộc đời nó rất thê thảm khi ra đường với bao nhiêu đôi mắt nhìn nó đều tỏ ra vẻ không thích thú thậm chí có đôi lần nó chào hỏi bà con lối xóm họ cũng không trả lời , từ đó nó tập cách sống riêng lập cũng chẳng thèm đi chơi với ai , nhà nó nợ ngập đầu do nhiều mùa thiếu hụt cha nó là người nghiện ngập rượu chè nên ra đường chẳng ai thèm ngó ngàng từ khi nó vào làm tiếp viên trong quán nước nó mới biết thế nào là từ Ma Cây Gạo mà người đời ám chỉ về nó như một cu hồn sống trong cây gạo nhiều khi nó muốn nói cho mọi người biết nó không phải là người xấu nhưng tất cả suy nghĩ đều vô vọng trước thái độ và hành động của người khác
                         
                         
                         
                         
                         
                         
                         
                         
                         
                        Rồi có một chiều nó đi dạo quanh xóm thấy mọi người chạy tấp nập họ nói với nhau “ cháy nhà “ nó chạy theo mọi người nơi có nhà đang cháy nó hướng mắt nhìn về ngọn lửa đang phừng phực khói nghi ngút tất cả mọi người không ai dám vào , nghe mọi người bàn tán với nhau là “ bên trong có người họ sẽ chết cháy mất thôi , khi xe cứu hỏa đến không kịp “ không hiểu vì lí do gì hay một cách sống sự yêu thương con người nào đó khiến nó lao thân vào ngọn lửa đang cháy để cứu người . Những người chạy đi lấy nước và có người đứng xem trong số đó có ông Tư già trong xóm gọi nó
                         
                        -         Kìa thằng Ma Cây Gạo đừng vào đó ! Nguy hiểm …. Nguy hiểm … nguy hiểm
                         
                        Nó chỉ nói vọng lại một câu
                         
                        -         Tôi có cách sống thương yêu , không phải là thấy chết mà không cứu giống như mọi người , chỉ biết sống cho bản thân mình , sống chết mặc bây là phương châm sống hả
                         
                        Nói xong nó đã chạy vào tận trong và đưa hai bé gái ra ngoài một cách an toàn , tiếp tục nó chạy vào ôm một bà lão đang ngất xĩu ra ngoài , sau khi ra ngoài nó nghe tiếng khóc của một em bé tiếp tục nó chạy vào lần thứ ba mặc dù mọi người khuyên ngăn nhưng nó bỏ mặt , chạy vào tìm đến nơi có chiếc nôi của em bé , nó ôm cả chiếc nôi em bé ra ngoài khi chạy ra nơi cánh cửa chính chuẩn bị thoát thì nó bị một cây cột rơi trúng ngay đầu máu chảy lênh láng nó lấy thân che cái nôi lại để bảo vệ cho em bé , nó cố gắng đưa em bé ra ngoài trong tình trạng kiệt sức hoàn toàn , nó say sẩm mặt mày , mọi người bảo nha
                         
                        -         Nó đã cứu thêm một em bé nữa kìa , Trời ơi dường như nó bị gì rồi , mau lại ôm em bé còn thằng Ma Cây Gạo thì đưa nó đến bệnh viện lẹ lên
                         
                        Khoảng giờ sau xe cứu hỏa và mọi người đã dập tắt được ngọn lửa hung hăn sắp cướp đi bốn mạng sống nếu không có thằng Ma Cây Gạo , cũng vào thời điểm đó nó đã mất ngay tại bệnh viện , mọi người nghe tin thằng Ma Cây Gạo chết họ khóc thảm thiết có người bảo nhau rằng
                         
                        -         Nó tốt bụng như vậy mà ai cũng nghĩ xấu cho nó , nó đã hy sinh để đổi lấy bốn mạng người , từ xưa tới giờ trong xóm không ai làm được , tội nghiệp cho nó quá
                         
                        Một đứa bé gái trong xóm nói
                         
                        -         hồi  đi học đi qua công trình con bị đạp đinh ngay chân chính anh Ma Cây Gạo đã cõng con về tận nhà , lúc đó ảnh bị đứt dép đi chân không lại đi trên đường đá nhựa giữa trưa nắng nữa , con hỏi ảnh có bị nóng chân không ? ảnh nói không , về tới ngõ nhà con thấy chân ảnh rướm máu và bị phồng lên nữa . Tội ảnh quá
                         
                        Thằng Ma Cây Gạo đã vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại nữa , trước khi đi nó đã để lại một câu cho ông già Tư và mọi người “Tôi có cách sống thương yêu , không phải là thấy chết mà không cứu giống như mọi người  chỉ biết sống cho bản thân mình , sống chết mặc bây là phương châm sống hả “ đó là câu cuối cùng nó nhấn mạnh cuộc đời nó để mọi người hiểu nó là người như thế nào , đến nay mọi người hiểu được con người nó thì đã quá muộn màng nó đã ra đi vĩnh viễn ở cỏi trần , giờ này mọi người xưa kia ghét nó bấy nhiêu thì giờ thấy thương bấy nhiêu , cái biệt danh Ma Cây Gạo cũng sẽ chôn vùi cùng với thân xác nó tận lòng đất sâu thay thế vào đó là một câu chuyện cực kì cảm động sẽ được lưu truyền ở thôn xóm này . Nó ra đi nhưng tiếng thơm nó để lại cho đời còn mãi về sau mà không bao giờ phai mờ hoặc bôi xóa bên năm tháng .
                         
                        Quang Nguyễn ( Tân Hộ Cơ – Tân Hồng –Đồng Tháp )
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9