NhàQuê
-
Số bài
:
2270
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 12.12.2006
|
Re:Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG
-
20.03.2013 04:51:22
Đoản Rời: Tạp Khúc HÀNH HƯƠNG 11 Hơn 50 năm rồi mà tôi còn nhớ như in ngôi nhà của cậu 2 cất theo hình chữ "Đinh" quen thuộc , nhà chánh quay cửa về hướng Tây, hướng ruộng, tức quay lưng ra lộ với khoảng cách khá xa . Giữa sau nhà và lộ có phần mồ mả bên ngoại ....Có lúc Má tôi dặn khi Người qua đời thì chôn cất trên nghĩa địa nầy, nhưng sau cùng chúng tôi quyết định để Má nằm cạnh Ba và cùng một khuôn viên mộ trên phần đất nơi tôi được sanh ra . Phần gạch của chữ Đinh nằm đầu song hướng Bắc không sát ranh láng giềng mà còn khoảng rộng đặt cối quết bánh phòng Tết và giã gạo lúc chưa có nhà máy xay lúa ở gần ...Trước cửa nhà có vườn trầu tươi tốt. Mợ 2 và Má tôi đều ăn trầu, khu vực vườn trầu thường có mấy thạp nước mắm rươi, khi đi đám giỗ cậu mợ nhắn đem theo mấy chai lít lấy nước mắm về ăn . Nước mắm rươi giầm bất kỳ loại cá nướng nào cũng vét nồi ...thiếu cơm,.... ngay cả chan cơm không thức ăn cũng bá phát ! Bây giờ ngôi nhà ấy không còn nữa, người anh thứ 7 (cậu mợ 2 chỉ có hai người con trai là anh 2 và anh 7, còn lại là gái), nay ở phần đất nầy, anh và các con anh cất nhà quay mặt hướng Đông và gần lộ để kinh doanh buôn bán . Khi tôi tới thăm và thắp hương lễ cậu mợ, anh đang ngủ trưa, nghe chị kêu, anh tốc dậy , anh có lẽ lớn hơn tôi chừng 2 tuổi là cùng ...lúc nhỏ từ 2 nơi khác nhau, chúng tôi cùng vô trường quận để học tiểu học ... Thời đó cả Ba Tri chỉ có 2 nơi có dạy đến bậc tiểu học là trường Quận có tên dài sọc là Trường Tiểu Học Bổ Túc Ba Tri và trường Mỹ Chánh (Ba Mỹ). Thật sự bất ngờ, anh chị làm ăn khấm khá, có cả xe du lịch Toyota đời mới nhưng style sao không thấy ở Mỹ, thông thường như Camry, corolla, Avelon,...Xe đấp mền nhưng tôi có hí coi thử . Ở một nơi xa xôi tận cùng cù lao Bảo mà được vậy quả là "hết biết" ...Lễ vật tôi mang tới anh chỉ nhận tượng trưng phần trà mà thôi. Đường mòn vào nhà có những vũng nước mưa còn đọng, băng ngang qua vườn chuối xơ rơ mùa nắng, chúng tôi ghé thăm chị 9 bà con bạn dì ruột, má chị thứ 6, má tôi con út của Ngoại, nhà chị cất lại trở hướng khác hơn xưa nhưng vách phên rách trống, vẫn nền đất chỉ có mái nhà lợp ngói nhưng trông cũ kỷ ...mấy con gà ốm tong thấy người lạ thất thần bỏ chạy ...Phải gọi lớn mấy lần chị mới từ đâu sau vườn chạy lên ...chị nhìn tôi hồi lâu mới nhận ra ...Trên 50 năm rồi còn gì !!! chị sống quá bụa đã lâu có thể đến 50 năm. bằng khoảng thời gian từ lần gần nhứt tôi đến thăm chị, con chị ở quanh quẩn gần xa đâu đó. Chị hiền lành không khác chi bà chị "Cậu Mầy" của tôi . Một TV mỏng có chân để trên bàn dành cho chị tiêu khiển . Đó là người chị thứ 3, con cậu 2 ....Chị cũng sống một mình, các con chị đều đi làm ăn xa thỉnh thoảng mới quay về ...Chị là người dễ xúc động, ...chị lần từ ngón tay tôi, từng bàn tay vừa khóc vừa hôn lên đó ..trong ràn rụa nấc nghẹn chị kể lể nỗi nhớ thương người em cô cậu của mình bao năm viễn xứ. ... Tôi xa chị từ lần chị bịnh "thập tử nhất sanh" đến nằm nhà má tôi chăm sóc thuốc thang mà sau kỳ nghỉ hè đó tôi lại đi và biền biệt ...Khi kiếu từ chị lại khóc ôm hôn tôi ...có lẽ đây là lần chị em tôi vĩnh biệt, chị ngoài 80, tôi vừa thất thập ... Nhà chị Út có khu vườn xoài đang xanh trái, loại xoài ghép ngày nay chỉ vài năm đã ra quả khi cây chỉ mới ngang đầu, vườn chị còn trẻ và ngôi nhà khang trang cũng mới cất không lâu tuy rằng theo kiểu cổ điển thôn quê cũng nói lên sự sung túc gia đình chị ...Anh chị tạm gác mọi chuyện tiếp tôi bên bàn trà nóng nhưng lạ kỳ thay lại làm hạ bớt cái hừng hực gay gắt tháng hè vùng ven biển ...Anh chị đều nhỏ tuổi hơn tôi ít nhất cũng 5 tuổi, nhưng gọi tôi bằng cậu gần như "cậu mầy" một cách tự nhiên quyền thế ...chị là con gái út của cậu mợ 2 ...khi sanh chị, tôi đã đi ăn giỗ bên phía ngoại bằng đôi chân của mình, Ba Má tôi khỏi gánh anh em tôi mỗi đứa một đầu như trước đây nữa, tôi đã có thể vật lộn với mấy đứa bà con bên ngoại cùng chạng khi được cáp độ ...Thời kỳ chiến tranh những đối thủ ấy chia làm 2 phe mà ngày nay không biết còn đầy đủ không!? Tôi cũng thanh minh, giải thích cho anh nghe những tin đồn đại, chụp mũ, gán ghép, kết tội mà tôi không bao giờ có trong cuộc chiến tranh mà chánh quyền mới hay những người muốn lập công bịa đặt tung ra ...chuyện ấu trỉ mà cũng tạo được lớp người hùa theo! Anh nghe đồn thì chỉ hỏi cho biết chứ anh thuộc "phe ta". Khi anh chị tiễn tôi và chỉ dẫn đường tới nhà anh chị 6 thì chị 6 lại chạy xe đạp ngang qua, chị đi đâu về gấp, vù cái đã vượt khỏi có đến 50m, xa vậy nên chị không nhận ra anh em tôi ...chị nói vói phải về liền đi gieo mạ ...cuối cùng rồi chị cũng dắt bộ trở lại vì đối thoại với khoảng cách xa như vậy bên nào cũng "hốc cổ" ..Chị mừng rỡ hơn cả chúng tôi mừng trông thấy chị còn tráng kiện ....mời anh chị và hẹn gặp trong ngày tiệc, đã không đến nhà anh chị vì sợ làm mất thì giờ anh chị đang bận rộn công việc đồng áng mùa màng mà trời có dấu hiệu sắp mưa . Anh là một cán bộ đã nghỉ hưu ...khoảng 1982 có gặp anh trong chốc lát trên đường khi anh "đi họp". Đó là lần gần nhất sau chiến tranh. Nếu không gặp chị 6 bất ngờ theo lộ trình sau khi thăm anh chị, chúng tôi sẽ đến xóm Cây Me thuộc Bảo Thạnh ghé thăm vài chỗ nữa ...rồi theo đường liên xã Bảo Thạnh-Tân Thủy (cũng là con đường Đục Giồng Bông nối dài) ngang qua Giồng Nần Chúng tôi quay lại Nhà Thờ Bảo Thuận và theo con lộ băng qua cánh đồng để đến Giồng Nần thắp hương Dì 6 là chị ruột Má tôi cùng anh 10 con dì ...Mọi việc bình thường, chỉ lạ là hai bên đường băng qua cánh đồng ấy giờ san sát nhà cửa và cả trường học ...Nói chung quê ngoại bây giờ nhiều thay đổi, hình ảnh ngày xưa đã là "cổ tích" . Khoảng đường từ Giồng Nần đến đầu Đục Giồng Bông (Ấp 4 Tân Thủy) không tráng nhựa nên có đoạn gồ ghề chỉ hơn xưa đôi chút, khi ngang qua miễu đầu Giồng Nần có cây trôm, tôi có cảm giác rờn rợn như ngày xưa vì chuyện kể đã lâu xãy ra ở đâu đó mà tôi cứ mường tượng nơi miễu nầy ....Chuyện kể răng cô vợ bị cọp tấn công, người chồng cứu được, ôm vợ leo lên cây trôm thì cô vợ đã chết, người chồng ôm xác vợ mấy ngày liền mà không dám xuống vì cọp vẫn dưới đất nhìn lên ...mỗi lần cọp dợm nhảy lên (cọp không biết trèo) thì trên nầy xác chết lại cười ...cuối cùng kiệt lực người chồng sau khi khấn vái đành buông tay và xác vợ anh bị cọp tha đi . ..Hồi nhỏ qua miễu ấy tôi đều chạy hoặc mùa khô tránh tìm đường khác . Khi về đến ranh ấp 4 và 3 của Tân Thủy chúng tôi rẽ hướng Vĩnh Hòa (Giồng Giá) để ghé nhà Diễn đứa học trò đã có thời gian cùng nhau đi buôn bằng ghe thương hồ xuôi ngược . Ba của Diễn và các bác đều là liệt sĩ, trong đó người thứ 6 là thầy dạy tôi năm lớp 4 là một trong những huyện đội trưởng chiến đấu can trường thời Đồng Khởi .Diễn cũng là đảng viên, bộ đội phục viên và không còn sinh hoạt đảng nữa ...Thầy trò rất mừng khi gặp lại nhau mà không báo trước , tôi cũng mừng cho em ngày nay ổn định, nhà cửa vườn tược thênh thang chẳng khác nào trang trại ...Em cũng không hay biết gì về bài thơ "Con Khô Rớt" tôi viết tặng em khi nhớ về thời hai thầy trò thương hồ ...cho tới ngay cả khi tôi viết bài nầy . Con Khô Rớt (tặng DIỄN, kỷ niệm thời thầy trò đi buôn) Mở bịch tôm khô sang keo đựng Vài con” bất phục” rớt trên bàn Kể như công thưởng vui vẻ nhận Răng già trệu trạo ngon hết can Có dù rớt đất ta cũng lượm Tiếc chỗ từ xa gởi qua đây Tôm cá nơi nào mà chẳng có Thương sao bên đó nhớ bên nầy Chiêu ngụm trà lài sẳn “đưa cay” Mới đó thời gian vun vút bay Nhớ thuở thương hồ thầy đệ tử Ra vàm ghé bến khắp Miền Tây Nhóm bếp nửa đêm nấu ấm trà Lục lạo lon đường mới nhớ ra Hồi sáng lại quên mua bánh kẹo Tôm khô thắc ngặt được quá là ! "Gia Long Tẩu Quốc” được vậy đâu Mắm sống bần chua cũng nuốt nhầu Ngư ông bày vẽ trà buổi sáng Tôm khô, chưa chắc dễ “dân giàu” Nay viết bài thơ như nhắc lại Miền quê cũng lắm thú ăn chơi Khô lân chả phụng, chà... cao quá! Quanh quẩn vườn sông đủ sướng đời NhàQuê 21-08-08 Vàng và Đỏ đêm đêm chúng tôi neo đậu lai rai trà nước chẳng có dấu tích gì là ranh giới kể cả ranh giới thầy trò... đôi khi tôi cảm thấy tôi nợ những người có tầm nhìn tình nghĩa như vậy . Như thế đó cả hai bên Nội Ngoại tôi ở 2 phía khác nhau, hết chiến tranh tình cảm gia đình không gì phân cách ...Riêng tôi cũng không đòi hỏi sự can thiệp giúp đỡ gì ...Tôi luôn tâm niệm là mỗi người chịu sự chi phối của luật pháp của chánh quyền nơi mình sinh sống, tôi đã làm tròn bổn phận một công dân, nên chưa bao giờ tôi cảm thấy có tội gì với đất nước với quê hương. Không chút hận thù những hãm hại mà tôi phải gánh chịu trong cuộc đời đã qua NhàQuê Aug 20, 2012
|