Thơ tình Thụy Khúc!
Anh có muốn... Anh có muốn em hứa không? Sẽ là em chẳng nhớ mong đợi chờ
Dối lòng làm kẻ hững hờ
Mặc cho tim khát từng giờ nhớ thương
Dẫu rằng gió lạc vườn hương
Không yêu đương...em vấn vương làm gì
Bởi không hứa hẹn điều chi
Chân em lạc bước xuân thì bên sông...
Thôi đành nỗi nhớ xa trông
Tơ duyên níu chút nặng lòng em thôi
Trái tim bèo dạt mây trôi
Bảo không... lòng cũng trót vương mất rồi
Anh ơi! đừng nghĩ xa xôi
Em chỉ muốn mãi duyên mình thế thôi
Dù cho vạn vật đổi ngôi
Thì ta vẫn giữ tình này tháng năm.
uyenuyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2013 18:29:26 bởi thuykhuc >
Chơi vơi...
Chiều ngược gió nghe lòng chơi vơi lạ
Nắng ngập ngừng thả nhẹ xuống bờ xa
Gió mơn man trong quán vắng la đà
Lan nhè nhẹ... bản tình ca ngày mới
Tôi thả hồn trong niềm vui phơi phới
Đón nắng hồng ấp ủ mộng uyên ương
Bỏ lại bão giông về phía cuối con đường
Lật tâm hồn nghiêng trang đi một nửa
Tô khoảng trời màu xanh thêm lần nữa
Tim ngập ngừng hơi thở của tin yêu
Khi hoàng hôn nhuộm tím cả bóng chiều
Thôi đầy vơi những mảng màu trống vắng
Giấu vào đêm ánh trăng vàng thầm lặng
Ươm hương tình cho ngày nắng đơm hoa
Dệt tình ca ngọt ngào trao niềm nhớ
Thôi bão lòng... thầm mộng ước mơ xa...
uyenuyen.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2013 18:30:10 bởi thuykhuc >
Người ấy và tôi...
Người ấy hẹn tôi một buổi chiều
Nơi bờ sông vắng thật phiêu diêu
Nắng nhẹ trôi theo làn gió mới
Phơi phới hồn tôi gió ngược chiều
Gió vườn nơi ấy thật mênh mang
Điệu nhạc êm đưa đến dịu dàng
Cho tôi mơ màng trong gió mới
Thử thách trái tim một chút liều...
Người ấy thật lòng chẳng nói yêu
Chỉ thương hoa thắm sắc mây ngàn
Không hẹn trăng vàng xây mộng ước
Chỉ muốn được đem gió nhẹ nhàng
Người chẳng hẹn gì chẳng hứa chi
Chỉ bảo thích em muốn thầm thì
Thương đôi má hồng khoe trong nắng
Say đắm vườn xuân thỏa bóng kiều
Người muốn cùng tôi hứa một điều
Giữ tròn trăng nửa của riêng nhau
Dù nắng đổi màu hay thay hướng
Người ấy và tôi vẫn bạn thuyền.
uyenuyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2013 18:30:46 bởi thuykhuc >
Thụy Khúc!
Mắt say em ngắm giọt mưa sa
Đẹp quá anh ơi ... nắng hiền hòa
Mưa trời rớt ngọc... trên sông vắng
Thụy Khúc đôi ta, chút đượm đà
Níu nhẹ vai em kéo vào lòng
Nâng cằm anh đặt : " nụ hôn môi! "
Dường như gió ngừng trong ngây ngất ...
Cây lá đong đưa... ý ngập tràn
Lòng bỗng ước ao .. mưa thật dài
Để gần thêm nữa, chỉ thế thôi
Được anh nâng niu và âu yếm
Ngắm giọt mưa rơi .. cũng đủ rồi
Gió hát bâng khuâng đến ngọt lời
Thì thầm anh bảo: ướt át rơi ...
Dẫu trời nắng đổi màu em hỡi !
Tình của đôi ta ... vẫn chẳng rời ...
Muốn lả lơi gieo... những lời tình
Họa hình đôi mắt của riêng anh
Bông hoa hé nở... lòng anh đó
Thỏ thẻ hồn thơ chút dịu dàng.
uyenuyen
Mơ hoa
Một chiều nắng nhẹ tỏa duyên mơ
Mây trắng ngừng bay đứng đợi chờ
Lối về e ấp trong hương gió
Vương vấn hồn tôi một khách thơ
Chiều hạ vàng gieo nắng ngẩn ngơ
Buông rơi trên áo trắng hững hờ
Tôi ngồi bối rối trong thu vắng
Với bóng hẹn hò động bến mơ
Thoảng nghe gió lòng hát bâng quơ
Vẩn vơ mong ước một bóng chờ
Mê say tôi dệt thơ tình ái
Khắc họa trong tim một khoảng trời
Bởi lời người đến gợi dư hương
Cho tôi xao xuyến suốt dọc đường
Môi hồng nô nức chân trời mới
Mơ thầm hoa nắng nở duyên đôi
Người ấy bảo rằng thích thơ tôi
Thương làn môi thắm thoáng dại khờ
Ru mơ người hẹn tôi rằng nhớ
Ngày ấy... chờ tôi một món quà.
uyenuyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2013 18:31:31 bởi thuykhuc >
Quán bên đường!
Đã bao lâu rồi tôi trở lại
Thăm Quán bên đường của "người xưa"
Dẫu thời gian phủ bụi nắng mưa
Nhưng vẫn đâu đây ấm gần "tình xưa" ấy.
Thăm Quán bên đường của "người xưa"
Tìm bài thơ họa lúc ban trưa
Của "người xưa" đó gài song cửa
Chẳng thấy thơ đâu chỉ nắng thưa.
Ghé Quán bên đường buổi chiều nay
Quán vắng mênh mông gió ngập đầy
Bâng khuâng tôi nhớ chiều năm cũ
Nhớ vần thơ gởi nắng hồng say.
Quán vắng "người xưa" chỉ một mình
Cảnh vật im lìm gió lặng thinh
Bỗng nghe trong lòng tôi thầm ước
Quán lại như xưa thoảng hương tình.
Hỡi "người xưa" ấy hãy về đây
Sửa lại quán anh ở chốn này
Sắm hoa, trà, rượu mời khách đến
Thi sĩ, giai nhân lại sum vầy.
uyenuyen
Đáy lòng!
Trời mưa ướt áo làm chi...!
Cho tôi lạc bước xuân thì bên sông
Trái tim đầy ắp bão giông
Đêm về thổn thức nhớ mong ngập tràn
Chông chênh khi lúc trăng tàn
Chơi vơi gió lạnh ướt làn tóc mây
Mong manh một bóng mai gầy
Khát khao nắng ấm đong đầy giấc mơ
Trải lòng dệt những vần thơ
Gởi niềm tâm sự nơi bờ sông Thanh
Chiều nao ước hẹn cùng anh
Dẫu trời nắng đổi vẫn xanh thắm màu
Tơ duyên vẫn nối nhịp cầu
Hương cau vẫn ngát bên vườn trầu không
Một mai cách biệt núi sông
Dù xa cách mặt vẫn không cách lòng
Khoảng trời ôm ấp nhớ mong
Trăng vàng vẫn đợi bên song khuya về
Người đi khuất nẻo sơn khê
Khuê phòng khép lại đam mê tháng ngày
Tim này quyết chẳng đổi thay
Hỡi người "quân tử" có hay... đáy lòng.
uyenuyen
Duyên trời
Nếu một ngày anh lặng lẽ ra đi
Bỏ lại mình em giữa chiều hè nắng gắt
Câu thơ em buồn rơi nghiêng nốt lặng
Trang thơ thẫn thờ vì khoảng vắng không anh
Đã đôi lần mắt ngơ ngác dõi tìm quanh
Cái nick xanh đã nhiều lần chẳng hiện
Nếu tất cả chỉ mãi là hoài niệm
Hạ dần buông chiều tím ngắt bên thềm
Nhốt anh vào lòng cho nỗi nhớ sâu thêm
Rồi lơ đễnh dõi nhìn ngoài hiên vắng
Chẳng thấy anh đâu chỉ đêm dài câm lặng
Khoảng trống không anh lấp mãi chẳng đầy...
Đến một ngày... rồi anh sẽ ra đi
Bỏ lại mình em tím chiều nắng nhạt
Thụy Khúc buồn mênh mông cùng nỗi nhớ
Góc quán ngồi... đôi chiếc ghế cũng bơ vơ
Một khoảng trời nắng xếp lại ước mơ
Chốn ấy... niềm vui sẽ mãi còn dang dở
Đêm khuya về nỗi niềm riêng trăn trở
Se sắt cõi lòng khắc khoải nỗi chờ mong
Nửa vầng trăng soi lặng lẽ bên song
Giữa màn trời chỉ mênh mông con gió
Có những ước muốn trong đời... thật khó
Duyên của trời... vời vợi bóng thời gian...
uyenuyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2013 18:44:09 bởi thuykhuc >
Trong giấc mơ!
Đêm qua em thấy trong mơ
Vòng tay anh siết đôi bờ vai em
Bóng trăng lấp ló sau rèm
Như ghen em đó khát thèm môi hôn
Trong hơi thở khẽ đập dồn
Bờ môi ấm ngọt ru hồn ngất ngây
Đôi gò bồng đảo dâng đầy
Dưới làn lụa mỏng trăng gầy mơn man
Gió hôn trên má dịu dàng
Tóc huyền thơm cả không gian nồng nàn
Trăng len giấc ngủ khẽ khàng
Cho đôi cánh khép nhẹ nhàng vòng tay
Trăng vàng ân ái đắm say
Ngọt ngào như áng mây bay giữa ngàn
Gió ru giấc ngủ mơ màng
Dường nghe hạnh phúc ngập tràn trong em.
uyenuyen
Thì thầm đêm trăng!
Ánh trăng khuya ló mình bên song cửa
Tỏa bóng vàng mát dịu gió đong đưa
Không biết giờ này anh đã ngủ chưa?
Có nhớ mong về một người con gái
Nhớ ngọt ngào trong vườn hoa tình ái
Nụ môi hồng lên ánh mắt đắm say
Trăng đêm nay tròn lắm anh có hay?
Làn gió nhẹ cứ vờn bay tà áo
Gió thì thào như ru yêu tiếng sáo
Gợi cho lòng bỏng cháy những khát khao
Ngắm trăng huyền em chìm đắm ước ao
Muốn ước sao nép trong vòng tay ấm
Muốn được dạo chơi trong khu vườn cấm
Để nghe lời thì thầm: nhớ lắm em yêu!
Muốn được cùng anh ngắm biển nắng chiều
Để ánh nắng trời soi đôi mình chung bóng
Muốn cuộn vào nhau như ngàn con sóng
Sóng xô bờ cho òa vỡ những yêu thương
Trăng đêm nay như thầm nhắc dư hương
Những nồng nàn còn vấn vương môi ấm
Bao ước muốn len lén thầm rạo rực
Trong nỗi nhớ đập dồn thổn thức trái tim em.
uyenuyen
Không thể và có thể...
Dẫu biết rằng! mình không thể bên nhau
Để bước đi chung con đường trước mặt
Không thể cùng lối về khi trời chiều tắt nắng
Nhưng không thể nào bắt trái tim câm lặng
Giả vô tình... trốn khao khát yêu đương...
Dẫu biết rằng! đi nửa quãng đường hương
Tìm hạnh phúc trong sương giăng ngập lối
Anh có biết! trái tim côi bối rối...
Nhưng tình yêu nào có tội phải không anh!
Có thể chỉ là... niềm hạnh phúc mỏng manh
Nhưng cả thâm tình em dành cho anh đó
Mình có thể cho nhau những gì riêng có
Cùng sẻ chia điều khó dễ đời thường
Cho những đêm trường giá lạnh qua mau
Có lẽ nào! mình lại không muốn có nhau
Và thật lòng cho nhau là của nhau mãi mãi
Mà thời gian cứ trôi không dừng lại
Nên bây giờ và cả mãi về sau
Dù cho hết cũng vẫn không trọn vẹn
Nhưng em biết mình sẽ không lỗi hẹn
Ân tình này mãi nguyên vẹn trong em
Có thể một ngày lệ đẫm mi hoen
Bởi xa cách... sẽ thật là... không dễ
Em vẫn biết có những điều không thể
Mà cuộc đời vẫn cứ vô tình như thế
Cho em thật gần rồi lại bắt chia xa
Nhưng em tin ân tình chẳng phôi pha
Dù thời gian làm bạc màu mái tóc
Và có thể...một ngày kia em khóc
Lặng lẽ âm thầm trong nỗi nhớ chờ mong.
uyenuyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2013 23:14:53 bởi thuykhuc >
Sao...
Sao mà lòng chỉ thấy nhớ anh thôi
Sao nhớ mong cứ cồn cào đến thế
Sao không gặp lòng lại buồn tê dại
Sao nghe lòng như trống trải rộng hơn
Sao vắng anh bóng đêm lạnh cô đơn
Sao bỗng dưng gió ngừng thôi đùa giỡn
Sao trăng khuya dỗi hờn ngoài song cửa
Sao bóng vàng đứng lặng chẳng đong đưa
Sao bên trời cũng bất chợt lưa thưa
Sao hồn thơ cứ thiếu thừa nhịp ngắt
Sao đêm nay buồn cứ dâng lên mắt
Sao ngập lòng se sắt nỗi niềm riêng.
uyenuyen
Đợi...
Biết là chẳng có anh
Nhưng em vẫn cứ chờ
Thầm mong điều bất ngờ
Ánh đèn vàng thắp sáng
Dù chỉ là một thoáng
Chia nỗi nhớ đầy vơi...
Mỗi lần em hắt hơi
Lại nghĩ là anh nhắc
Rồi lòng thầm thắc mắc
Có phải là anh không?
Biết anh có nhớ mong
Giống như em không nhỉ!
Ngắm trăng em thủ thỉ
Nhắn dùm lời nhớ thương
Gởi vào gió làn hương
Dịu dàng môi hôn nhé
Anh ơi! em hỏi khẽ
Ngọt ngào phải không anh?
uyenuyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2013 17:11:00 bởi thuykhuc >
Tình anh!
Tình anh đến một chiều mưa
Bên sông đò vắng lưa thưa nắng vàng
Hương tràm gió thoảng mênh mang
Nhẹ vương trên tóc miên man dịu dàng
Tình anh cơn gió nhẹ nhàng
Ru em câu hát chứa chan ngọt mềm
Anh đem nắng ấm dịu êm
Xua đi khoảng lặng bóng đêm buông rèm
Tình anh thắp lửa tim em
Cháy lòng nỗi nhớ... khát thèm ước mơ
Cho em lại biết đợi chờ
Chẳng còn giấu lệ trong thơ đêm về
Tình anh cháy bỏng đam mê
Cho em khao khát môi kề bên môi
Tim yêu thổn thức bồi hồi
Cuộn trào nỗi nhớ đứng ngồi nao nao
Tình anh trái cấm ngọt ngào
Vườn hồng mở lối em vào say hương
Vòng tay siết chặt yêu thương
Ru em chìm đắm mộng thường thanh tao
Tình anh ấm giấc chiêm bao
Lấp đầy trống vắng lối vào vườn yêu
Cho em hạnh phúc nắng chiều
Ngày em trông ngóng đêm nhiều nhớ mong.
uyenuyen
Ghen...
Lạ quá! sao tôi cứ chạnh lòng
Ngày trước nào có... có can chi
Mà sao nay đọc thơ người viết
Chỉ muốn giận anh... "kẻ vô tình"?
Tại anh cứ họa bóng với hình
Ngọt ngào êm ái tặng ai kia...
Dẫu rằng tôi chưa hề quen biết
Cũng chẳng muốn tình đem sớt chia...
Tôi muốn tình ấy một ngày kia
Duyên trời se lối dưới trăng khuya
Để thơ người họa tôi chung bóng
Dệt giấc mộng lòng ta sóng đôi
Tôi muốn lời người chẳng xa xôi
Đừng nhìn âu yếm áng mây trôi
Đừng để gió lòng vương muôn lối
Thả hồn mơ mộng dưới trăng thanh
Tôi muốn niềm vui trong mắt anh
Là bóng hình tôi in nắng xanh
Là nụ cười tươi anh chờ đón
Trên cánh môi hồng chỉ riêng tôi
Anh hãy là riêng của tôi thôi
Họa thơ sưởi ấm trái tim côi
Cho tôi dệt mộng trăng in gối
Tôi muốn anh là của riêng tôi.
uyenuyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2013 17:21:31 bởi thuykhuc >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: