Những mẫu truyện ngắn của Liên Hoa
Liên Hoa 29.03.2013 09:40:41 (permalink)
TỘI ÁC VÀ ĐỊA NGỤC
 
-     Cạn ly nào! Dzô…

-     Hữu Nhân, chúc mừng anh được thăng lên chức Phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị của tập đoàn RTF chúng ta. Dzô nào…

-     Anh hai, anh thật là tài giỏi. Từ nay nhờ anh chiếu cố thằng em này nhé. Cạn với em một ly nào! Dzô anh hai…

-     Cuối cùng thì người có tài thực sự như anh Nhân đây cũng được chủ tịch công nhận rồi. Tuấn Nguyên chỉ là kẻ bất tài mà ngồi ở cái ghế đó lâu quá, thật bất công cho anh Nhân. Lúc trước em nghĩ mà cũng thấy uất ức thay cho anh đó.

Hắn ngất ngây trong những lời chúc tụng, nịnh bợ của những tên cấp dưới đang cố lấy lòng hắn. Thế là hắn cũng leo được lên cái ghế mà hắn hằng ao ước. Bao nhiêu công sức tính toán, bày mưu tính kế cuối cùng đã đem đến kết quả mỹ mãn cho hắn rồi. Vui quá, hắn cười tít cả mắt suốt buổi tiệc.

“Tuấn Nguyên, mày ngu lắm. Trên đời này không có ai là kẻ thù vĩnh viễn, càng không có ai là bạn vĩnh viễn. Mày chết là do mày ngu, do mày tin tao, không phải do tao hại mày. Chứng cớ giả đó là chính mày tiếp tay cho tao để đặt chúng vào nhà mày đấy, thằng ngu ạ”
Nghĩ đến người bạn thân chí cốt giờ đang bóc lịch trong nhà lao, hắn nở một nụ cười mai mỉa.

2

Bây giờ là tầm một giờ sáng. Hắn đã mệt lả sau buổi tiệc mừng thăng chức, thay vào vị trí của một người đã bị hắn tố giác tội tham nhũng gần ba tháng trước đó. Hắn đang ngủ say, tay quàng sang ôm vợ. Người phụ nữ nằm bên cạnh hắn có khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng khắc khổ và như hằn một nỗi buồn sâu thẳm. Những dấu ấn đó hiển hiện trên dáng người, trên khuôn mặt cô dù lúc này cô đang chìm trong giấc ngủ.
Bỗng nhiên, có cái gì đó chạm vào hắn.

Lạnh kinh người.

Nội tạng hắn như đóng lại thành băng.


Một cảm giác ghê rợn, buồn nôn dâng lên trong cuống họng, muốn chực trào ra ngoài nhưng lại chẳng thể nào ra được. Ứ nghẹn.

Thịt da hắn nhũn ra. Những đốt xương dường như không còn tồn tại trong cơ thể hắn nữa.

Hắn dùng tất cả sự cố gắng của mình cho việc gượng mở đôi mắt đang nặng trĩu, cố nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Cái lạnh kinh hoàng và cảm giác ghê sợ cùng cực kia là từ đâu mà đến?!

Cố gắng một hồi, cuối cùng thì hắn cũng hé được hai con mắt để nhìn chung quanh. Trước mặt hắn, một cái bóng trắng lờ mờ hiện ra . Một mái tóc dài chấm đến gót chân rẽ làm hai ngôi, để lộ khuôn mặt trắng bệt và cái miệng rộng đang cười. Nụ cười như có gì nham hiểm, như sắp lấy đi của hắn cái gì đó.

Người hắn run lên bần bật.

Ma?! Hắn vốn không tin rằng trên đời này có ma quỷ, vậy mà giờ đây đứng trước mặt hắn lại là một con.. ma. Hắn muốn dụi mắt để nhìn cho rõ, xem có phải là một con ma thật không, hay ai đó đang cố tình giả ma hù dọa hắn. Hắn cố nhấc cánh tay lên để làm cái điều hắn muốn, nhưng hắn lại phát hiện ra tay chân hắn đang cứng đơ, không thể nào nhúc nhích được, dù chỉ là một ngón tay.

Là một con ma thật sao?!

Hắn đưa mắt nhìn chung quanh như tìm người cầu cứu. Hình như, hắn thấy có một sự chuyển động ở không gian bên phải của mình. Tim hắn nảy lên một nhịp mạnh, mừng rỡ như bắt được phao giữa dòng nước lũ, vội đưa mắt nhìn sang.

Không có gì cả.

Hắn sợ hãi, vội đưa mắt sang bên trái mình. Cái bóng lờ mờ màu trắng khi nãy vẫn đứng đó, vẫn nhếch môi cười nhạt đó.

Thật kỳ lạ, rõ ràng khi nãy hắn có thấy..

Như sực nhớ ra điều gì, hắn lại liếc nhanh về phía có chuyển động khi nãy, cố căng mắt lên để nhìn cho rõ.

Là..

Hắn hét lên trong sợ hãi cùng cực, nhưng thanh âm trong cuống họng lại không thể phát ra ngoài.

Hắn không nhìn nhầm. Đúng là có “người” nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn hắn ngoài cái bóng trắng kia. Sở dĩ hắn khó phát hiện ra, vì cái bóng này màu đen, hòa lẫn trong đêm tối. Đến khi mắt hắn đã quen dần với bóng đêm, hắn mới hìn thấy cái hình ảnh lờ mờ ấy đang cầm trên tay.. một sợi dây xích.

Luồng khí lạnh toát ra từ hai cái bóng này thật đáng sợ.

Chẳng nhẽ..

Hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó, lời vẫn không thể bật ra thành thanh âm.
 
Hắc Bạch Vô Thường?? Họ đến đây bắt hắn đi?? – Hắn run sợ trong cả ý nghĩ

Có giọng nói vang lên trong không gian, âm thanh lạnh lẽo:

-     Hữu Nhân, khi sống ngươi làm nhiều việc trái với luân thường đạo lý, gây tai họa, đau khổ cho nhiều người. Số ngươi đã tận, mau theo chúng ta xuống địa phủ ra mắt Diêm Vương để Ngài luận tội

Hắn nghe xong, tâm thần hoảng loạn cực độ, cố ôm vợ thật chặt, nhưng dường như hắn đã trở thành một người vô hình khi đôi bàn tay ghê rợn của Hắc Bạch Vô Thường kéo hắn ngồi dậy và xích hắn lại.

Hắn chới với, sợ hãi, cố vùng vẫy, cố la hét, nhưng tất cả đều vô dụng. Không ai nghe thấy hắn cả.

Trên giường, thân xác hắn vẫn ôm vợ, như đang ngủ một giấc thật say.

3

Vào cổng địa ngục, hắn được Hắc Bạch Vô Thường giao cho một tên quỷ sứ dắt đi xem tội, trước khi đến Đại điện nghe Diêm Vương phán quyết.


Nơi đầu tiên hắn đến là một nơi được giới thiệu là “Bạt Thiệt Địa Ngục”, chính là tầng địa ngục thứ nhất. Những tiếng la ó, tru tréo vang lên như ma hờn quỷ khóc, buốt nhức đến tâm can.

Ngay dưới kia, hàng vạn vạn tội nhân đang phải chịu hình phạt đau đớn. Những chiếc móc xích móc vào đầu lưỡi, được các tên quỷ sức kéo lê đi, mang theo cái thân thể nặng trĩu cùng những vết lằn roi đẫm máu do tên quỷ sứ khác vừa theo sau vừa quất mạnh vào người. Những chiếc lưỡi bị kéo dài nát bét trên nền đá, đau đớn tột cùng.

Hắn vô thức sờ lên lưỡi mình.

Đầu hắn quay cuồng, chân hắn loạng choạng, cả cơ thể hắn dường như không còn cảm giác. Hắn quỵ xuống. Những tiếng rên hừ hừ thoát ra khỏi cái miệng đang há hốc của hắn, dứt quãng.

Có cái gì đó mềm mềm, ướt ướt ở ngay dưới tay, dưới chân hắn. Run rẩy nhìn xuống, hắn thấy mình đang đứng trên.. một đống lưỡi người. Những cái lưỡi bị kéo dài, giãn ra và bê bết máu trông thật kinh tởm. Hắn cố đứng lên, vội vàng bỏ chạy.

Ruột hắn quặng lại, đẩy lên cổ, nôn thốc nôn tháo. Nhìn khuôn mặt hắn lúc này xanh như một tên quỷ đói cùng với sự kinh hoàng tột độ.
Lúc nãy, vì quá sợ hãi, hắn cứ bỏ chạy thục mạng mà không để ý rằng mình đã chạy đến ngay nơi những phạm nhân đang chịu hình phạt. Một vài tội nhân vì quá đau đớn, giật được sợi xích từ tay quỷ sứ, ôm cái lưỡi của mình bỏ chạy.

Có vài chục người chạy về phía hắn. Hắn hốt hoảng định chạy ngay ra khỏi đó, nhưng đã trễ. Một tên đã va vào hắn, té ngửa. Cả thân hình nát bét đè lên người hắn, máu chảy cả vào miệng, vào mũi hắn. hắn cố nhoài người sang một bên, nôn tháo.

Vừa lúc ấy, tên quỷ sứ đuổi theo kịp, lôi tên tội nhân kia ra.

Tên tội nhân cố ôm lấy cánh tay hắn thật chặt, ánh mắt van xin cùng những tiếng kêu thảm thiết:

-     C..ứ..ứ..u.. tô..i..i.. c..ứ..u..u.. t..ôi..i… Đ.. đa..u..u.. l..ắ..ắ..m.. c..ứ..u..u………………

Những thanh âm không rõ ràng phát ra từ cái lưỡi đã bị kéo dài đến tận cổ và không ngừng chảy những dòng máu nóng.

Hắn bây giờ đã cứng đơ, chẳng còn cử động được nữa.

Cùng lúc đó, tên quỷ sứ đi cùng hắn bước đến, giọng ồm ồm:

-     Rồi ngươi cũng sẽ chịu hình phạt này. Ngươi có biết tại sao không?

Hắn vẫn còn chết điếng người, chỉ run rẩy nhẹ lắc đầu.

Theo ngón tay chỉ của quỷ sứ, hắn nhìn lên một chiếc gương rất lớn nằm lơ lửng ở khoảng không, ngay trên đầu hắn.

Những hình ảnh trong chiếc gương làm hắn giật bắn người.

Đó là cảnh hắn bí mật ăn một số tiền lớn từ công trình, rồi tạo bằng chứng giả vu cáo cho đồng nghiệp, cũng là người bạn thân nhất của hắn, đẩy người bạn đó vào cảnh tù tội, nhà tan cửa nát.

Trong đó, là cảnh hắn lừa vợ của người bạn thân ấy, người phụ nữ mà hắn đã thầm yêu mười mấy năm trời, buộc cô ta vào thế phải bỏ chồng theo hắn.

Trong đó, là những xảo ngôn, những quỷ kế, lọc lừa mà hắn mà dùng để thăng tiến, để có tiền tài danh vọng hôm nay.

Trong đó, là tất cả những tội ác hắn đã làm, những nghiệp chướng hắn đã gây ra khi còn tại thế.

Cái vỗ vai của tên quỷ sứ lôi hắn về với thực tại, với địa ngục đau đớn tột cùng mà hắn phải trải qua, phải trả giá:

-     Còn một vài nơi khác ngươi cần xem qua. Đi theo ta.

Hắn được dẫn đến một tầng địa ngục khác. Nghe quỷ sứ bảo đó là tầng địa ngục thứ chín, có tên “Dầu Oa Địa Ngục”.

Vừa đến cửa, một mùi khét nghẹt xộc ngay vào mũi hắn. Mắt hắn cay xè vì khói, đầu hắn như muốn nổ tung ra vì những tiếng la hét xói vào tận óc.

Hắn không dám bước tiếp. Tên quỷ sứ đẩy hắn về phía trước làm hắn chếnh choáng suýt ngã.

Trước mắt hắn bây giờ là những chảo dầu khổng lồ đang sôi sùng sục. Một vài tên quỷ sứ đang châm thêm củi để lửa cháy to hơn. Một vài tên khác đang dùng những chiếc nĩa lớn để đảo thứ mà chúng đang chiên trong chảo.

Hắn nhất thời hiếu kỳ, nhìn vào trong.

Một vài cái đầu và chân người trồi lên, cháy đen. Những bàn tay vẫn cố nhoài ra ngoài cầu người giúp đỡ dù biết rằng vô vọng.

Tiếng la tiếng hét, những âm vọng xé nát không gian của các tên tội nhân sắp bị ném vào chảo để chịu hình phạt. Hắn rồi cũng sẽ là một trong số đó.

Toàn thân hắn cứng đơ. Cảnh tượng rồi đây, hắn sẽ cảm nhận từng miếng thịt trên cơ thể mình thấm trong dầu sôi và chín lên từng chút một, đau đớn tột cùng làm cho hắn cảm thấy như trời đang sập xuống, đè lên trái tim hắn đến nỗi không thể nào thở được dù chỉ một hơi tàn.

Hắn vùng lên bỏ chạy nhưng có lẽ sự sợ hãi tột độ đã khiến hắn ngất đi. Tên quỷ sứ túm lấy hắn, dắt hắn đến một nơi khác.

Khi hắn tỉnh dậy, chỉ thấy chung quanh toàn là máu. Máu đẫm ướt dưới chân, máu vương vãi khắp nơi trên vách đá, trên thân thể hắn. Một mùi tanh tưởi bao trùm khắp cả không gian.

Hắn hoảng hốt ngồi bật dậy, toan bỏ chạy, thì lại cảm giác chân mình đang dẫm lên cái gì đấy.

-     Đ..đ..a..a..au..u..u…

Thì ra, chân hắn đang dẫm trên thân thể của một người.

Mà không, không phải..

Mặt hắn từ trắng bệt chuyển sang tím tái.

Hắn hét lên một tiếng “Á…” đinh tai, rồi ôm đầu hoảng loạn.

Cái mà hắn nhìn thấy, không phải là cả cơ thể của một con người.

Đó là một nửa cơ thể bị cắt theo chiều dọc, với một nửa cái miệng đang mấp máy khi bị hắn giẫm lên cái chân còn lại. Chung quanh, rất nhiều nửa thân thể đang nằm im rên rỉ. Suối máu này chính là từ họ chảy ra..

-     Đây chính là “Đao Cư Địa Ngục”, tầng địa ngục thứ mười tám. Những người bị đưa vào đây sẽ bị lột hết y phục, tay chân bị cột vào bốn trụ dang ra theo hình chữ Đại (大), dùng lưỡi cưa kéo cắt từ đáy lên tới đầu. Người bị cắt sẽ không chết mà phải cảm nhận cái đau đớn đó từng giây từng khắc. Ngươi cũng sẽ phải vào đây.

Giọng ồm ồm của tên quỷ sứ vẳng bên tai.

Hắn ôm đầu, há miệng thở dốc, cả cơ thể run lên bần bật.

Những tội tác đã gây ra trên nhân gian, bây giờ dày vò tâm trí hắn.

Nếu biết trước kết cuộc ngày hôm nay, hắn sẽ không gây ra bao nhiêu tan thương đến như vậy.

Trước mắt hắn, mọi thứ nhòa dần. Bàn tay hắn càng ôm đầu chặt hơn, như muốn nghiền nó ra cho quên hết những gì vừa thấy, quên hết mọi lỗi lầm đã gây nên mà không nghĩ đến hậu quả.

“Vợ ơi, em đâu rồi?

Người phụ nữ mới nãy tôi còn ôm trong tay, bây giờ cũng đâu còn bên cạnh tôi nữa. Tôi yêu em điên cuồng như thế, dùng mọi thủ đoạn để có được em như thế, nhưng cuối cùng, tôi cũng chẳng thể có được trái tim em?! Em vẫn yêu cái tên bạc nhược đó, cái tên vô dụng đã bị tôi cho một vố phải vào tù bóc lịch đó, dù rằng, em vẫn tin tôi, em vẫn nghĩ hắn ta là một tên phụ bạc. Bao nhiêu việc tôi làm vì yêu em, vì muốn có được em, những tưởng rằng sẽ mang cho tôi hạnh phúc. Nào ngờ, chính giờ phút này đây, tôi mới thấy rằng, kẻ thất bại nặng nề nhất lại chính là tôi. Tôi dùng mọi thủ đoạn giữ một cái xác không hồn, làm cho em đau khổ, và bây giờ đây, tôi cũng sắp phải đau khổ.

Người bạn thân từ thuở còn Đại Học của tôi ơi, tôi đã hại bạn nhà tan cửa nát, vợ con ty tán, phải ngày ngày ăn bát cơm hẩm của nhà lao. Tôi từng cười khẩy vào mặt bạn, tôi cho rằng bạn là một thằng đàn ông vô dụng, bất tài, là một thằng đàn ông ủy mị, “đàn bà”. Ừ, quá “đàn bà” khi tôi đã lộ cái bộ mặt thật giả nhân giả nghĩa của mình ra, nhưng bạn nói vẫn luôn xem tôi là thằng bạn thân chí cốt thuở nào. Tôi thực sự không ngờ, đến giờ phút này tôi mới nhận ra, kẻ bất tài, vô dụng nhất không phải bạn, mà là tôi. Bạn rộng lượng, sẵn sàng thứ tha cho một kẻ ích kỷ, ham giàu có vinh hoa, ham chiếm hữu thứ vốn đã thuộc về bạn mà đổ oan cho bạn rồi đẩy bạn vào con đường tù tội. Còn tôi, tôi là kẻ ngạo mạn khinh đời, cho rằng một tay mình có thể dùng tiền, dùng quyền che hết cả công lý, nhưng khi chết đi vẫn không tránh được luật nhân quả của cuộc đời và những lời phán tội của Diêm Vương.

Tiền bạc ơi, danh vọng ơi, quyền lực ơi! Những thứ tôi đã cùng mọi cách để có được tại nhân gian, bây giờ tôi còn mang theo được gì khi nhắm mắt? Người ta vẫn nói “Có tiền mua tiên cũng được”. Tôi từng rất tin vào điều đó. Có tiền, tôi bịt miệng được người này, mua chuộc được người kia. Có quyền, tôi sai bảo được kẻ này, tôi hiếp đáp được kẻ khác. Có nhà cao cửa rộng, xe sang xe đẹp, tôi sống một cuộc sống như tiên cảnh, được người người dòm ngó thòm thèm, ganh tị, mơ ước. Nhưng hỡi ơi, bây giờ tôi còn lại gì??

Cha mẹ cho tôi cuộc sống, đặt cho tôi cái tên Hữu Nhân, là muốn tôi làm một con người, có tình có nghĩa. Nhưng, tôi đã sống một cuộc sống như thế nào? Cuộc sống, danh vọng, ham muốn,.. đã cuốn tôi xa rời bản chất thiện lương vốn tồn tại trong mỗi sinh linh. Tôi đã sống không giống một con người!

Đến lúc chết đi, nhìn những hình phạt đau đớn tột cùng đang chờ đón mình, mới nhận ra quá nhiều thứ mình làm đều vô nghĩa, quá nhiều thứ mình coi trọng thực chất chỉ là phù du, hư ảo.

Muộn rồi. Tất cả đã quá muộn. Tôi chẳng còn một cơ hội nào để thay đổi nữa.”
 
---

Hắn ôm đầu, ngất lịm đi giữa mênh mông biển máu.

4

Trên Điện, Diêm Vương đập bàn, quắc mắt nhìn hắn:

-     Hữu Nhân, ngươi có biết ngươi đã phạm những tội ác nào không?

Hắn quỳ giữa điện, cố thu người lại, cuối đầu run bần bật:

-     Con biết.. thưa Diêm Vương

Diêm Vương nghiêm mặt:

-     Tội của ngươi rất lớn. Khi sống đã không biết gieo phước đức, tạo nghiệp lành, đã vậy lại còn hại người, tham lam chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình. Ngươi gian ngôn xảo biện, nói dối gạt người, sẽ phải chịu phạt trong mười lăm vạn năm tại “Bạt Thiệt Địa Ngục”. Tại đây, ngươi sẽ bị tiểu quỷ bạnh mồm, rồi dùng kiềm thép, dây xích kéo lấy lưỡi rút ra, không phải là giựt một cái cho đứt hẳn, mà là từ từ kéo cho dài ra, cho đến khi rớt ra ngoài. Tiếp đến, ngươi phải bước vào “Dầu Oa Địa Ngục” vì tội vu cáo, phỉ báng, mưu chiếm tài sản vợ con người khác. Tại địa ngục này, ngươi sẽ bị lột hết quần áo rồi bỏ vào chảo dầu mà chiên, lật đúng một trăm năm mươi triệu lần. Chưa hết, kế đến ngươi sẽ bị chuyển đến “Đao Cư Địa Ngục”. Tầng địa ngục thứ mười tám này dành cho ngươi vì tội ăn bớt tiền công vật liệu, dối trên lừa dưới. Như lúc nãy ngươi đã thấy, tại đây, ngươi sẽ bị lưỡi cưa kéo cắt từ đáy lên tới đầu nhưng không thể chết. Ngươi sẽ trả nghiệp ở đó trong hai mươi vạn năm không ngưng nghỉ.

Hữu Nhân dường như đã sợ hãi đến mức không thể sợ thêm nữa nữa. Hắn ngồi im không nhúch nhích, không nói được nửa lời.

Chỉ vài phút nữa, sau khi Diêm Vương chính thức phán tội cho hắn, hắn sẽ bị đưa đến Bạt Thiệt Địa Ngục để bắt đầu thời gian chịu tội của mình. Thế là hết. Bao nhiêu đau đớn khổ ải sẽ bắt đầu, hắn sẽ phải làm sao đây? Cảnh tượng trong các tầng địa ngục mà hắn vừa thấy qua rồi đây sẽ được dùng cho chính hắn. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, hắn đã cảm thấy sợ hãi đến mức tim như ngừng đập và lục phủ ngũ tạng quặng từng đợt liên hồi.

Biết kết cuộc thế này, hắn nhất định sẽ không bao giờ dám gây bất cứ tội ác nào. Hắn sẽ không, nhất định là sẽ không.. Nhưng, quá trễ rồi, quá trễ rồi..

Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng và sợ hãi khôn cùng

Diêm Vương hắng giọng. Trái tim hắn giật thót như sắp rơi ra ngoài. Đến lúc rồi sao? Ngài đã lên tiếng.. Đến lúc thật rồi..

Ngài bắt đầu nói, giọng chậm rãi:

-     Thực ra, số ngươi ở nhân gian chưa tận. Vì mẹ ngươi ăn ở hiền lành, tạo nhiều phước đức, lại ngày ngày tụng kinh niệm Phật xin xá tội cho ngươi. Vì thế, ta cho ngươi cơ hội thấy được hậu quả của những việc ác ngươi đã làm. Nhân quả trùng trùng, không thể nào thoát được. Hắc Bạch Vô Thường sẽ đưa ngươi trở lại nhân gian. Hãy biết sống như thế nào cho đúng nghĩa.

Mọi việc vượt quá trí tưởng tượng và mơ ước của hắn. Hắn cứ đơ người ra, không nói được lời nào.

**************

Hắn giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vẫn còn ướt đẫm trên trán.

Trời vẫn chưa sáng hẳn. Tay hắn vẫn đang quàng ôm lấy vợ.

Nhẹ vuốt mái tóc đen dài suông mượt của cô, hắn thở dài.

Ngày mai, hắn đã biết hắn phải làm gì.
 
 
(HẾT)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2013 10:05:14 bởi Liên Hoa >
#1
    Liên Hoa 29.03.2013 10:03:50 (permalink)
    HƯƠNG HOA DẠI
     
    Chiều. Từng cơn gió xào xạc làm đung đưa những hàng bạch đàn thẳng tắp, giữa cái khung cảnh êm ả đến yên bình. Ngôi chùa nhỏ nằm tít sâu trên ngọn núi, xa rời chốn thành thị phồn hoa, náo nhiệt và bon chen, phù phiếm. Chưa bao giờ cô thấy lòng bình yên như thế, thảnh thơi như thế.

    Đã bao lâu rồi, cô không được đắm mình trong một không gian nhẹ nhàng đến vậy. Rời xa những toan tính, rời xa những đau thương, những xót xa và ước vọng đời thường, cô tìm về bên Phật như đứa con thơ dại lạc lối tìm về cố hương. Chánh Pháp là con đường mà cô lựa chọn cho suốt cuộc đời mình, nhưng cô đã bao giờ hiến trọn trái tim mình cho hạnh phúc bình dị đó?

    Hải Lam đã từng cố gắng, rất nhiều. Những thành quả tưởng chừng như nhỏ nhoi, nhưng cô đã phải đánh đổi bằng bao nhiêu bài học đắt giá để đạt được nó, để chiến thắng cái ích kỷ, cá nhân trong trái tim mình. Bước qua đau thương, bước qua hận thù để giữ lại một tình yêu đơn thuần nhất, không vụ lợi, không tự tư. Bản thân cô cho rằng, bước chân đưa cô đến với Chánh Pháp đã gần ngay trước mắt.

    Thế nhưng..

    Cuộc sống là những chuỗi thử thách không ngừng, hay chỉ đơn giản nó tồn tại theo luật “có vay – có trả”?

    Hoàng Nguyên đã đến trong cuộc đời cô, như một giấc mộng được dệt từ muôn vàn tinh tú. Anh yêu cô bằng sự nồng nhiệt từ trái tim, bằng sự chân thành của một chàng trai lần đầu rung động. Hoàng Nguyên luôn có mặt bên cô những lúc cô cần anh nhất, bất kể thời gian hay không gian, bất kể sự thờ ơ của một tâm hồn đã nguyện hiến dâng Phật đạo.

    Hải Lam từng cho rằng, cô sẽ không bao giờ yêu anh, không bao giờ để cái thứ tình yêu vị kỷ đó làm cô lạc lối. Vậy mà dường như, ông trời luôn muốn cho con người ta hiểu một điều rằng: cố chấp vào một định kiến nào đấy chỉ có thể khiến cho con người ta thất bại. Cũng giống như cái tư tưởng không vướng chân vào tình cảm của chính cô..

    Cô yêu anh. Một tình yêu không đến nhanh chóng và bất ngờ như anh đối với cô.

    Cô yêu anh. Yêu từ lúc nào, chính bản thân cô cũng không biết. Một sự rung động đến rất nhẹ nhàng từ những quan tâm, chăm sóc mà anh đã dành cho cô. Một liều thuốc cảm lúc nửa đêm khi cô bệnh, dù anh ở cách cô vài chục cây số. Một cuốn truyện tranh khi cô buồn. Một bàn tay run rẩy ôm cô thật chặt và nói rằng sẽ không bao giờ hết yêu cô..

    Dường như, tình cảm đến càng nhanh thì đi cũng càng nhanh chóng, còn khi đã thấm dần từng ngày trên từng làn da, thớ thịt, thì lại ngấm sâu vào xương tủy của một con người. Cũng giống như anh, đến và đi như cơn gió thoảng.

    Chiếc khăn mùi xoa thơm mùi hoa lài thoang thoảng quen thuộc hiện ra trước mặt cô. Là Tuyết Linh.

    Lúc này, Hải Lam mới nhận ra hai dòng nước mắt đã không biết tự khi nào ướt đẫm khuôn mặt mình.

    Cô gượng cười với người bạn gái thân thiết đang nhìn cô đầy lo lắng, đưa tay đón lấy chiếc khăn thêu một cành sen hồng tuyệt đẹp.

    - Có ổn không nhỏ?, Tuyết Linh ngồi xuống bên cạnh cô.

    Khẽ lau đi những dòng nước mắt, Hải Lam mỉm cười. Nụ cười như chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.


    - Có lẽ ta chưa ổn lắm. Nhưng không sao, đã lâu như vậy rồi mà. Cũng phải thích nghi dần chứ, đúng không?

    - Ừ, cũng lâu quá rồi.

    Hai cô bạn ngồi bên nhau. Im lặng.

    Hoàng hôn khẽ đổ xuống trên ngọn đồi nhỏ, rồi dần đi qua nhường chỗ cho cái khung cảnh ảm đạm của buổi chiều tàn.

    Gió vẫn thoảng từng cơn. Nhè nhẹ. Những chiếc lá bạch đàn héo khô rơi rụng cuối mùa thu, vương trên ngôi mộ nhỏ của vị tăng nhân đã từng sống trong chùa. Một chú chim non nghe tiếng xào xạc của lá khô, ngỡ bước chân người, vội vã vỗ cánh bay lên ngọn cây, chui vào tổ tìm sự bình an. Bóng tối dần buông, phủ một màn đen nhẹ lên mọi vật.

    Tuyết Linh chợt thở dài, đưa tay bắt lấy một chiếc lá đang rơi xuống trước mặt cô, giọng bâng quơ:

    - Khung cảnh này thật khiến cho người ta nhiều cảm xúc

    - Ừ.

    - Nhưng nó làm cho những ai đang đau buồn lại càng đau buồn hơn.

    - Ừ. Chiều tàn luôn buồn một cách nặng nề như vậy. Chính vì vậy mà ta thích. Thích sự nặng nề, thích vẻ khắc khoải, nhưng trong nó, ta lại tìm thấy sự bình yên cho chính mình..

    Ánh mắt Hải Lam vẫn xa xăm như nhìn về một khoảng không nào xa lắm. Miệng cô rõ ràng là có hiện lên nụ cười, rất nhẹ.

    - Linh này!

    - Hả? Gì nhỏ?

    - Có phải là thử thách với ta quá khắt nghiệt không? Hay tại bản thân ta quá vô dụng, không đủ sức vượt qua được nó nhỉ!

    - …

    - Ta những tưởng ta đã vượt qua được mọi cảm xúc. Ta những tưởng sau tất cả mọi việc, sẽ không gì còn ảnh hưởng được đến ta. Nhưng hình như ta đã lầm.

    - Nhỏ à, mỗi người đều có một điểm yếu riêng. Trong mọi chuyện, người ta đều có thể vượt qua, nhưng có một số chuyện, có thể là một chuyện rất nhỏ với người này, nhưng với người kia thì như là tử huyệt vậy

    - Ừ. Đó là thử thách lớn nhất dành cho ta

    - Ta tin nhỏ nhất định sẽ vượt qua được!

    Hải Lam lại mỉm cười. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến bên miệng giếng. Chiếc giếng này là nguồn cung cấp nước duy nhất của ngôi chùa nhỏ trên một ngọn núi cách mặt đất đến vài km.


    Tuyết Linh cũng bước theo cô.

    - Nhỏ nghĩ cái giếng này đang buồn hay đang vui?

    Tuyết Linh có vẻ bất ngờ vì câu hỏi của cô bạn thân. Cô im lặng.

    Hải Lam nhìn cô, trên môi vẫn luôn hiện một nụ cười:

    - Nó thực sự đang vui. Ta cảm nhận thế.

    - Tại sao? Nó bị đào sâu xuống lòng đất như thế, hẳn sẽ rất đau. Sao nhỏ nghĩ nó không buồn mà lại vui?

    - Cho dù nó bị người ta đào xới sâu hơn tất cả những chiếc giếng khác, nhưng đó là vì nó đang nằm trên một ngọn núi. Nó hiểu, nếu nó không chịu thiệt thòi một chút, thì những tăng ni đang sống trong ngôi chùa này sẽ không có nước mà uống.

    - …

    - Nhỏ biết không, cho dù bản thân mình chịu đau đớn nhưng có thể mang lại được niềm vui, lợi ích cho người khác, thì đó là những nỗi đau có nghĩa.

    - Nhỏ không còn buồn nữa sao? Nhỏ nghĩ như vậy từ khi nào?

    - Nghĩ đến thì lâu rồi, chỉ là bản thân ta quá đau thương để không chịu chấp nhận nó, dù biết đó là sự thật, là điều nên hướng đến. Ta rủ nhỏ đến đây là muốn tìm một chút yên bình, tìm một khoảng không gian đủ lặng để nhìn mọi việc một cách rõ nét hơn. Mọi thứ đều nằm sẵn trong con người mình, chỉ là đến từng thời điểm, con người ta sẽ chấp nhận một vài điều hiển nhiên mà trước giờ họ luôn cố chối bỏ

    - Nhỏ không còn buồn?

    - Còn chứ! Nhưng ta sẽ học cách chấp nhận một cách thanh thản nhất.

    - Thế còn Hoàng Nguyên..

    Hải Lam không nói gì. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hái một bông hoa dại. Nụ cười trên môi cô thật nhẹ nhàng, bình yên.

    Tuyết Linh đã quá hiểu cô bạn mình, cũng không hỏi thêm gì nữa. Bất chợt, cô cũng mỉm cười.

    Bóng chiều còn sót lại tan biến hết. Màn đêm đã bao trùm lên vạn vật.

    - Linh này!

    - Hả?

    - Dù là giữa đêm đen, hoa vẫn cứ thơm nhỏ ạ!
     
     
    (HẾT)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2013 12:24:51 bởi Liên Hoa >
    #2
      Liên Hoa 03.06.2013 22:16:32 (permalink)
      CÂU CHUYỆN CHÀNG GIÓ
      Ngày viết: 23/05/2013
       
       
      Có một cơn Gió ngay từ lúc mới sinh ra đã mang trong mình hoài bão. Hoài bão ấy rất đẹp, đó là mang lại niềm vui và cảm giác tươi mát cho tất cả mọi người!
       
      Ngày ngày, cậu được đi theo để nhìn cha và ông làm việc. Nơi nào có bước chân của họ đi qua là nơi ấy lại xuất hiện những nụ cười hạnh phúc. Cậu bé Gió rất vui và tự hào vì điều đó. Cậu cũng muốn làm được như cha và ông của mình.
       
      Một hôm, cậu hỏi cha:
       
      - Cha ơi, con có thể cùng làm việc với cha và ông được không ạ? Con cũng muốn mang đến cảm giác mát dịu cho thế gian. Con cũng muốn làm được việc có ích như gia đình ta vẫn làm vậy.
       
      Xoa đầu Gió, người cha nhẹ mỉm cười và nhìn cậu đầy trìu mến:
       
      - Con trai ngoan của ta, con hãy còn nhỏ lắm. Bây giờ, con vẫn chưa đủ lớn để mang lại cảm giác mát mẻ ở mỗi nơi con bước qua. Dục tốc thì bất thành, con phải ăn nhiều cho chóng lớn, và rèn luyện bản thân mình để sau này có thể đủ sức bay khắp thế gian, mang niềm vui cho thiên hạ, tiếp nối truyền thống của gia đình chúng ta, con nhé!
       
      Cậu bé Gió ưỡn ngực về phía trước, giọng nói đầy quyết tâm lẫn sự tự hào:
       
      - Vâng, thưa cha. Con hiểu rồi. Con sẽ lớn thật nhanh để có thể làm việc giúp ích cho đời.
       
      Người cha mỉm cười tỏ vẻ rất hài lòng.
       
      Ngày tháng dần qua. Cậu bé Gió ngày nào nay đã trở thành chàng trai cao lớn, khỏe mạnh. Cũng như cha và ông của mình, ngày ngày cậu bay đi khắp nơi, mang những cơn gió mát dịu đến cho thế gian. Nhìn gương mặt hạnh phúc, dễ chịu của muôn loài khi được đắm mình trong gió mát, cậu lấy làm vui và hãnh diện lắm. Ước mơ từ thuở bé của cậu nay đã trở thành hiện thực.
       
      Chàng trai Gió làm việc không ngưng nghỉ. Ngày cũng như đêm, đêm cũng giống ngày. Tất cả thời gian của cậu đều dồn vào công việc.
       
      Một hôm, cậu bay qua ngôi làng nọ, và gặp một chiếc lá rất xinh. Cậu bay đến gần, chiếc lá khẽ rung rinh trong gió. Nụ cười tươi tắn của cô bé Lá khiến trái tim cậu chợt xuyến xao.
       
      Cậu Gió nhìn Lá đầy say đắm:
       
      - Bạn thật đáng yêu. Bạn có muốn cùng tôi bay khắp mọi nẻo đường hay không? Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau không bao giờ chia cách.
       
      Lá thôi đung đưa, khẽ đưa mắt nhìn cậu thật dịu dàng:
       
      - Tôi không muốn rời xa mẹ cây. Nếu muốn bên tôi, cậu hãy ở lại đây mãi mãi và đừng đi đâu nữa. Như thế chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau.
       
      Suy nghĩ hồi lâu, Gió trả lời:
       
      - Nhưng số mệnh của tôi là phải đi khắp nơi, mang sự mát mẻ và niềm vui cho thiên hạ. Tôi làm sao có thể ở mãi nơi này được?
       
      Lắc lắc đầu, Lá nói:
       
      - Vậy thì cậu cứ đi đi, tôi không muốn ở bên cạnh một người không có nhiều thời gian quan tâm, chăm sóc tôi, dù với bất cứ lý do nào đi nữa.
       
      - Nhưng tôi... tôi thích cậu!
       
      Lá quay mặt sang hướng khác, không trả lời. 
       
      Với trái tim tan nát, Gió buồn bã quay đi. Cậu bay mãi, bay mãi mà không biết là mình đang đi đến đâu. Lúc định thần lại, cậu thấy mình đang ở cạnh một đám mây trắng trôi bồng bềnh.
       
      Nhìn thấy nét u sầu hiện rõ trên gương mặt của Gió, Mây lên tiếng hỏi:
       
      - Này cháu Gió, có chuyện gì làm cho cháu buồn phiền như vậy?
       
      Gió nhìn bác Mây, rồi lại cúi mặt xuống, thở dài:
       
      - Cháu rất thích Lá, nhưng vì cháu không có nhiều thời gian ở bên để quan tâm, chăm sóc cho cô ấy, nên cô ấy không cần cháu.
       
      Giọng Mây thật hiền từ:
       
      - Này cháu, thế tại sao cháu không ở bên chăm sóc cô ấy?
       
      - Tại vì nhiệm vụ của cháu là đem những cơn gió mát đến cho muôn loài. Cháu phải đi rất nhiều nơi, cháu không còn đủ thời gian để luôn bên cô ấy như những người đàn ông khác. Và cô ấy thì không chấp nhận được điều đó bác ạ.
       
      Mỉm cười xoa đầu Gió, Mây mỉm cười:
       
      - Chàng trai của ta ơi, cô bé Lá ấy không chấp nhận, vì cô ấy không yêu cháu và thấy được giá trị của những việc cháu đang làm. Mang niềm vui và lợi ích cho muôn loài, đó là một việc làm rất ý nghĩa. Cháu đừng buồn, rồi cháu sẽ gặp được cô gái dành riêng cho cháu, một cô gái biết cảm thông và hiểu được giá trị của người thương yêu bên cạnh mình. Cô ấy sẽ chấp nhận mọi thứ, dù thời gian cháu dành cho tình yêu của cháu không được bao nhiêu. Nhưng cô ấy sẽ càng trân trọng cháu hơn, vì cháu là một chàng trai tốt!
       
      - Trên đời này có cô gái chấp nhận được như thế sao, bác Mây?
       
      - Có chứ cháu, có nhiều là đằng khác. Nhưng trong số đó chỉ có một cô gái dành riêng cho cháu mà thôi, và cháu nhất định sẽ gặp được cô ấy.
       
      Nghe Mây nói thế, trong lòng Gió đã bớt đi phần nào đau khổ. Tuy nhiên, cậu vẫn còn buồn vì chuyện của Lá, và cậu cũng không biết được mình có thể gặp được người con gái như bác Mây đã nói hay không.
       
      Cậu lại bay mãi... Ngày qua ngày, vẫn mang những ngọn gió trong lành đến với những nơi cậu bước chân qua.
       
      Một ngày nọ, Gió lạc vào sa mạc. Loay hoay mãi, cậu vẫn chưa tìm thấy đường ra. Nơi này thật là nóng, cái nóng thêu cháy tất cả lượng nước ít ỏi có trong cơ thể cậu. Cậu sắp ngã gục. Cậu sắp mê man không còn biết gì nữa.
       
      Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên, như xa, mà lại như rất gần. Có lẽ tai cậu đã ù đi, các giác quan cũng bắt đầu tê liệt nên cậu không con cảm nhận rõ mọi thứ chung quanh.
       
      - Anh Gió ơi, anh Gió ơi!
       
      Gió định trả lời, nhưng cậu không còn đủ sức để làm việc ấy nữa.
       
      Giọng nói lại vang lên, thật dịu dàng:
       
      - Em biết anh đang rất mệt, mọi sức lực trong cơ thể anh dường như cũng không còn. Nhưng anh Gió ơi, anh phải cố lên, không được bỏ cuộc trong lúc này. Nếu bỏ cuộc nghĩa là anh sẽ chết, còn nếu anh cố gắng lên, thêm một chút nữa thôi, thì anh sẽ thoát ra được khỏi nơi này. Em biết đường ra, nó nằm ở ngay đây thôi. Em sẽ đưa anh đi.
       
      Tuy không đủ sức để thốt thành lời, nhưng trí óc Gió thì vẫn còn hoạt động được. Cậu suy nghĩ về những lời nói kia. Cô ấy nói đúng, nếu bỏ cuộc, nghĩa là cậu sẽ chết. Vậy tại sao lại không dùng tất cả sức lực còn lại để cố gắng, may ra con một con đường sống.
       
      Thế là Gió gượng người đứng dậy. Nghị lực sống luôn thật phi thường, nó tạo ra những sức mạnh không thể nào lý giải được. 
       
      Cuối cùng, cậu cũng thoát ra khỏi sa mạc và đến bên một con suối nhỏ, nhờ sự giúp đỡ của hạt Bụi.
       
      Bấy giờ, Gió mới có thể nhìn rõ vị ân nhân vừa cứu mạng mình. Bụi không xinh đẹp, rực rỡ sắc màu như Lá, nhưng ở cô, nét thùy mị, sự ngây thơ và trong sáng hiện rõ trên gương mặt rất dễ thương.
       
      Trái tim Gió lại một lần lỗi nhịp. Cậu nhìn Bụi, muốn nói gì đấy rồi lại thôi. Nhưng Bụi rất tinh ý, cô nhìn ra được sự ngập ngừng ở chàng trai trẻ này.
       
      Nở một nụ cười rất dịu dàng, cô hỏi:
       
      - Anh có điều gì muốn nói với em phải không?
       
      Gió ấp úng:
       
      - Ơ, tôi...
       
      - Anh có điều gì thì cứ nói đi ạ?
       
      Hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, Gió nói từng câu chữ rất rõ ràng:
       
      - Thực ra, tôi thấy mến Bụi. Tôi muốn hỏi Bụi có thể ở bên cạnh tôi hay không. Nhưng, tôi sinh ra là kiếp Gió, nhiệm vụ của tôi là phải đi khắp nơi, mang lại sự tươi mát cho muôn loài. Tôi không có nhiều thời gian ở bên cạnh để chăm sóc Bụi, quan tâm Bụi như những chàng trai khác. Và tôi cũng không có gì để cho Bụi cả, ngoài trái tim thực sự chân thành. Vậy nên tôi nghĩ Bụi sẽ không chấp nhận tình cảm của tôi.
       
      Ánh mắt buồn buồn, Bụi nhìn Gió:
       
      - Anh Gió nghĩ em như vậy sao? Dù thân em chỉ là hạt bụi, không rực rỡ sắc màu, nhưng không có nghĩa là em không biết cảm thông, thấu hiểu. Anh là Gió, anh mang đến sự mát mẻ, xua đi cái nóng bức khó chịu cho thế gian. Việc làm đó của anh vô cùng đáng quý. Em hiểu và em rất trân trọng anh. 
       
      Ngập ngừng một lát, Bụi cúi đầu e thẹn, nói tiếp:
       
      - Những lúc anh bận việc vắng nhà, em sẽ nấu cơm chờ anh về. Những lúc anh mang niềm vui, lợi ích cho thiên hạ, em sẽ dạy con của chúng ta biết tự hào về công việc của cha nó. Và, những lúc muốn bên anh nhưng anh không thể ở nhà, em sẽ cùng anh rong ruổi mọi ngã đường. Gió thổi hạt Bụi em bay mãi. Anh ở đâu, em sẽ ở nơi đó.
       
      Niềm vui đến bất ngờ như một phép màu. Gió ôm chầm lấy Bụi. Trái tim cả hai đều thổn thức...
       
      Từ đó, Gió ở nơi đâu là Bụi nơi ấy. Họ bên nhau mãi mãi không rời, sống một cuộc đời vô cùng hạnh phúc và đầy ý nghĩa.
       
      Vẳng trong không gian như nghe câu hát: 
       
      “Chàng là Gió, thiếp là Bụi.
      Gió thổi nhẹ nhàng, Bụi bay nhẹ bổng.
      Luồng Gió cứ thổi, hạt Bụi cứ bay.
      Luồng Gió thổi đến Thiên Sơn, hạt Bụi theo đến Thiên Sơn” (*) 
       
       
       
      (*): Trích bài hát “Gió cuốn bụi bay”
       
      #3
        NgụyXưa 04.06.2013 08:34:15 (permalink)
        "Câu Chuyện Chàng Gió" đã được mang vào thư viên.
         
        Xin cám ơn tác giả đã góp sức cho vnthuquan.nẹt
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9