BÀI CA SỐ PHẬN - NGUYỄN THỊ HỒNG NGÁT
hcm_bluerose 06.04.2013 01:12:45 (permalink)
BÀI CA SỐ PHẬN
 
NGUYỄN THỊ HỒNG NGÁT
 
Có thể có những lúc giữa bạn bè náo nhiệt
Nhưng số phận luôn bắt em cô đơn
Cô đơn cả khi có anh
Cô đơn cả khi hai đứa mình hạnh phúc
Số phận vốn đa đoan, khắc nghiệt
Để em tính nết thất thường
Thoáng vui rồi bỗng lại thoáng buồn
Lòng canh cánh một cái gì xa lắm
Luôn đau đớn bởi những điều dự cảm
Về quanh em vui ít, buồn nhiều
Con tàu về bến đã từ lâu
Riêng em vẫn lênh đênh trên con đường vô tận
Ngoài trời mua bụi bay...ngày hôm nay lạnh lắm
Thành phố mờ trong mưa...người cũng mờ trong mưa.
 
---1991---
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2013 18:35:53 bởi diên vỹ >
#1
    diên vỹ 18.04.2013 18:35:15 (permalink)
    Tuyết Trắng

    Em giẫm lên tuyết trắng
    Giẫm lên vết chân anh
    Vết chân anh năm tháng
    Vẫn còn đây nguyên lành...


    Những ngày xưa biếc xanh
    Những chiều xưa tím đỏ
    Mùa thu lá thật vàng
    Như tình ta rực rỡ.

    Bao êm đềm trôi đi
    Và cả bao sóng gió
    Chỉ còn lại con đường
    Đưa em về nỗi nhớ.

    Tuyết rơi ngoài cửa sổ
    Tuyết phủ kín mặt đường
    Riêng vết chân của anh
    Vẫn còn đây hơi ấm...

    Đôi bàn chân lận đận
    Kéo em theo suốt đời
    Vui buồn và sướng khổ
    chẳng bao giờ chia phôi...
     

    Nguyễn Thị Hồng Ngát
     
     

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2013 18:37:58 bởi diên vỹ >
    #2
      diên vỹ 18.04.2013 18:39:53 (permalink)
      Khi anh chưa đi xa

      Khi anh chưa đi xa
      Em đã lường nỗi nhớ
      Mưa lầy đường trơn ngõ
      Đất níu người, níu anh

      Em cũng tự trách mình
      Anh đi - không kịp hỏi
      Một lời chào thoảng tới
      Bỗng thấy lòng nôn nao ...

      Em vụng dại làm sao
      Để anh thu xếp lấy
      Liệu có thiếu thứ nào
      Đường đi xa biết mấy .

      Đêm nay sẽ dài đấy
      Trời rét rồi - rét hơn
      Hồng thơm không người hái
      Khi hờn - ai dỗ em ?

      Khi em thức trong đêm
      Ai người hôn lên mắt
      Ai người yêu em thật
      Như tấm lòng của anh !

      Trời chiều nay bâng khuâng
      Chia cùng em nỗi nhớ
      Cầu ao em giặt tã
      Sóng cũng không buồn chao ...

      Miếng cơm nuốt chẳng vào
      Đắng ngay từ đầu lưỡi
      Em mới hiểu thế nào
      Là xa nhau - anh hỡi ...
       
       
      Nguyễn Thị Hồng Ngát

      #3
        diên vỹ 18.04.2013 18:43:52 (permalink)
        Đối mặt với đời thường

        Con chim tránh cơn mưa
        Vội vã bay về tổ
        Con gà đi kiếm mồi vất vả
        Trời tối rồi cũng về ổ nghỉ ngơi
        Còn riêng em anh ơi
        Em biết trốn vào đâu cho khỏi nhớ
        Em biết trốn vào đâu cho khỏi khổ
        Nỗi cô đơn năm tháng cứ giày vò
        Em thấy sợ khi mỗi bận về nhà
        Mở cửa ra...
        Anh vắng!
        Chiếc giường chông chênh...
        Chiếc bàn chông chênh...
        Chiếc ghế chông chênh...
        Tất cả như mới chỉ có nửa mình
        Còn nửa kia...
        Anh vắng!

        Em đối mặt với ồn ào của đời thường
        Chẳng nhàn hạ gì hơn con gà đi kiếm ăn
        Con chim đi tha rác
        Chỉ riêng có một điều mãi vẫn chưa quen được
        Là nỗi cô đơn năm tháng cứ giày vò

        Em - người đàn bà làm thơ
        Xin đừng trách
        Sự đa cảm nhân đôi
        Nỗi buồn nhân đôi
        Và niềm vui cũng nhân đôi nốt
        Sống thái quá
        Dù ở cực này hay cực khác
        Trái tim thường dễ đau...

        Giữa cuộc đời ồn ào
        Người với người bán mua đổi chác
        Như con chim tha rác
        Như con gà kiếm mồi
        Riêng có một điều không thể quen anh ơi
        Là khi mở cửa ra...
        Anh vắng!
         
         
        Nguyễn Thị Hồng Ngát
         

        #4
          diên vỹ 18.04.2013 18:47:08 (permalink)
          Mùa thu, mùa yêu anh

          Nghe thu về trong gió
          Nghe thu về trong mưa
          Mỗi năm mùa thu đến
          Quên mà vẫn là chưa

          Hui hiu mùa gió thổi
          Se sẻ ngoài song thưa
          Con chim kêu lích chích
          Trăng trên cao tỏ, mờ

          Mười lăm năm là mấy?
          Biết bao mùa thu đi
          Biết bao mùa hoa sữa
          Trong đêm thu thầm thì

          Mùa thu, mùa yên ấm
          Mùa thu mùa yêu anh
          Mười lăm năm thoáng chốc
          Ngỡ chiêm bao, giật mình
           
          Nguyễn Thị Hồng Ngát
           

          #5
            diên vỹ 18.04.2013 18:51:22 (permalink)
            Anh ở bên em

            Em chẳng nghĩ rằng em đã xa
            Anh thân yêu đng bao giờ nghĩ thế
            Tổ quốc ở bên em từng lá cây ngọn cỏ
            Và anh yêu là ngọn gió sớm chiều

            Ôi nước Nga, nước Nga bình yên sao
            Với vườn cây suốt đêm ngày yên tĩnh
            Và đêm - thâu đêm trăng Sáng
            Ở nơi đây em mới thấy ngày dài

            Nỗi nhớ về đất nước xa xôi
            Nhớ về anh chẳng thể nào nguôi được
            Trong miếng cơm ăn trong từng hớp nước
            Như có anh ngồi đó- ăn cùng

            Em nhớ anh nước mắt lưng tròng
            Khi thấy bạn đi cùng con và vợ
            Chiều thứ bảy nơi quảng trường rực rỡ
            Bồ câu bay trên mái những ngôi nhà

            Anh thân yêu thế là em đã xa
            Lại ao ước được trở Tề Tổ quốc
            Ăn đĩa rau với bạn bè thân thuộc
            Chung lo toan trong trận bão mùa hè

            Đêm chia tay (chén rượu quan hà)
            Em đã ngấm bài thơ bạn đọc
            Em đã nhớ và em đã khóc
            Mọi vui buồn đều (vắng cổ nhân)

            Anh thân yêu, em muốn gọi ngàn lần
            Gọi tên anh và lên Tổ quốc
            Em chẳng quên nhưng ngày khó nhọc
            Thế nên bao giờ anh cũng ở bên em...

            Nguyễn Thị Hồng Ngát
            18-8-1981

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2013 18:55:29 bởi diên vỹ >
            #6
              diên vỹ 18.04.2013 18:58:41 (permalink)
              Bên phố mang tên các nhà du hành vũ trụ



              Có lẽ chỉ còn mình em thức với đêm
              Ở ngoài phố hàng cây yên ả quá
              Chuyến tàu điện cuối cùng đã về bến đỗ
              Phố dài không bóng người đi...

              Dãy tượng bán thân đứng đó uy nghi
              Để ghi nhớ những ai đã bay vào vũ trụ
              Dưới bức tượng đài vệ tinh trắng loá
              Tất cả như trong tư thế - bay lên...

              Và đêm nay, có lẽ chỉ với mình
              Em chợt nghĩ đến một ngày nào đó
              Nếu cả loài người dồn lên cung trăng ở
              Còn riêng em - xin ở lại dưới này...

              Xin ở lại dưới này với hoa lá cỏ cây
              Với tình yêu có ngọt bùi cay đắng
              Với thiên nhiên bao la tràn trề ánh nắng
              Có giận hờn và lo lắng vì nhau

              Nếu một ngày kia anh cũng muốn bay
              Thoát khỏi em, khỏi cuộc đời bình dị
              Thì em vẫn yêu, một ngàn lần hơn thế
              Trái đất của em tuy cũ kỹ nhưng ĐỜI!
               
              Nguyễn Thị Hồng Ngát
              4-86
               

              #7
                diên vỹ 18.04.2013 19:01:34 (permalink)
                Có anh, lạ lùng sao!

                Ngày ấy em còn trẻ
                Anh thường đến nhà chơi
                Em đi lấy chồng rồi
                Anh vẫn còn đến nữa

                Dựng xe bên khung cửa
                Anh đứng lặng ngó vào
                Chỉ có ngọn đèn dầu
                Và cha ngồi chẻ lạt

                Khi em không hạnh phúc
                Lại bế con trở về
                Anh dựng xe bên hè
                Rẽ vào ngồi uống nước

                Không thở than khó nhọc
                Đi tiếp cuộc hành trình
                Bởi vẫn cứ đinh ninh
                Phía xa kia lạ lắm...

                Anh nhìn theo thầm lặng
                Qua ngõ vẫn rẽ vào
                Và đời em, cứ thế
                Có anh, lạ lùng sao!

                Nếu yêu, xin hãy nói
                Nếu giận, xin cứ hờn
                Là bạn - xin giúp đỡ
                Lững lờ, đời mệt hơn

                Matxcơva 11-84
                Nguyễn Thị Hồng Ngát





                #8
                  diên vỹ 18.04.2013 19:15:29 (permalink)
                  Em đợi anh, anh nhé! nhớ trở về


                  Sao không phải là anh gọi cửa
                  Sau mỗi lần đi đâu đó xa xôi?
                  Em choàng dậy với niềm vui mừng rỡ
                  Anh hôn em - người lạnh gió bên ngoài

                  Sao không phải là anh, anh ơi...
                  Em chẳng đợi khách ở đâu chợt đến
                  Tiếng chuông gọi bỗng làm em sực tỉnh
                  Cứ ngỡ anh, lòng thảng thốt một mình

                  Bao năm rồi biền biệt xa anh
                  Em cứ ngỡ qua ngàn thế kỷ
                  Một mình em - căn phòng dài rộng quá
                  Chiếc gối không luôn đợi một mái đầu

                  Một mái đầu, ở nơi ấy - anh yêu
                  Xin đừng tựa vào một nơi nào khác
                  Góc phòng anh đây, chiếc gối mềm ấm áp
                  Với vòng tay em luôn nâng giấc, vỗ về

                  Em biết rằng ở phía xa kia
                  Trời khó tính gây nhiều giông bão
                  Em yêu anh với lấm lòng thơm thảo
                  Cho thuyền anh tìm bến đi về

                  Đời rộng lòng với những kẻ cách xa
                  Mỗi lần nhớ ở trong mơ lại gặp
                  Với tình yêu ở trong em không tắt
                  Vẫn đợi anh, anh nhé, nhớ trở về...

                  Nguyễn Thị Hồng Ngát
                  30-10-1986
                   


                  #9
                    diên vỹ 18.04.2013 19:17:49 (permalink)
                    Gửi lại bài thơ yêu

                    Thành phố ào ạt cơn mưa
                    Người đi vội tìm chỗ trú
                    Ào ạt rồi bỗng lạnh không
                    Con đường trở về bến cũ…

                    Người đi, người đi người đi
                    Sài Gòn lung linh ánh sáng
                    Rất nhiều gương mặt không quen
                    Sau mười một năm xa vắng

                    Bạn cũ bao năm dời xa
                    Đời riêng cũng nhiều cay đắng
                    Cuộc sống ào ạt đi qua
                    Tóc xanh bây giờ ngả trắng

                    Tôi cười mắt cũng chân chim
                    Nhưng Sài Gòn thì vẫn trẻ
                    Đôi lứa yêu nhau vẫn thế
                    Nụ hôn thấm giọt mưa chiều

                    Xin gửi lại bài thơ yêu
                    Đặt bên góc vườn êm ả
                    Gửi lại giọt thương giọt nhớ
                    Của tình dang dở đôi ta...
                     
                    Nguyễn Thị Hồng Ngát
                    Sài Gòn 1-8-88

                    #10
                      diên vỹ 18.04.2013 19:35:54 (permalink)
                      Như là gọi ai


                      Tây Hồ khói và sương
                      Tây Hồ mây và nước
                      Người đi xuôi về ngược
                      Không dứt được Tây Hồ
                       
                      Gương mặt ai thẫn thờ
                      Ngắm nhìn lăn tăn nước
                      Đèn như con mắt thức
                      Đèn như là sao sa
                       
                      Trời nơi này bao la
                      Nước nơi này gợn sóng
                      Lòng đang như biển động
                      Đến Tây Hồ lại yên
                       
                      Xin đừng nói gì thêm
                      Chiều đang buông chầm chậm
                      Có điều gì lạ lắm
                      Như là ai gọi ai...
                       
                      Nguyễn Thị Hồng Ngát
                       

                      #11
                        diên vỹ 18.04.2013 19:45:21 (permalink)
                        Đôi  bàn tay
                         
                        Bàn tay nắm lấy bàn tay
                        Bao nhiêu thương nhớ những ngày đã qua
                        Tay mình nằm giữa tay ta
                        Bao nhiêu âu yếm chuyền qua tay này
                        Rưng rưng nhớ thuở hao gầy
                        Bàn tay năm ngón chứa đầy bão giông
                        Bao đêm đôi mắt thức chong
                        Bây giờ nhìn lại thấy lòng dịu đi
                        Bây giờ chả ước mong gì
                        Nhìn bàn tay chỉ vân vi nỗi đời
                        Tay ta nằm giữa tay người
                        Xót tay ai đã da mồi từ lâu
                        Đi qua bao cuộc bể dâu
                        Bàn tay ai đỡ  trước sau ân tình
                        Tay ta nằm giữa tay mình
                        Nhìn tay thấy cả bóng hình lứa đôi.

                        Nguyễn Thị Hồng Ngát
                        6 - 6 -2009
                         


                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2013 19:46:32 bởi diên vỹ >
                        #12
                          diên vỹ 18.04.2013 19:49:48 (permalink)
                          Nhớ một thời cỏ thơm - mây trắng
                           
                          Sao có lúc lòng buồn đến thế
                          Dù vẫn cười như chẳng có gì đâu
                          Mỗi ngày sống vẫn làm đủ việc
                          Nào đâu hay người đổi mặt thay màu

                          Sao có lúc vẫn buồn vô cớ
                          Qua ngã tư chen chúc những người
                          Huých, đẩy, dẩy, xô như là quỉ dữ
                          Trời đang yên bỗng gió nổi tơi bời

                          Sao có lúc lòng buồn đến thế
                          Dòng sông xưa còn đỏ phù sa?
                          Ta về quê nhớ một thời khao khát
                          Cỏ rất thơm mây rất trắng hiền hòa

                          Ta ao ước giá gì còn trẻ dại
                          Sẽ chẳng đi ra phía đô thành
                          Làm thôn nữ bế bồng con cái
                          Ấp iu nâng bếp lửa nhà mình

                          Thì sẽ chẳng thấy buồn đến thế
                          Ở đâu ra sao lắm kẻ dữ dằn
                          Những người tốt đi đâu hết cả
                          Thương cây còn cố giữ một màu xanh…

                          Nguyễn Thị Hồng Ngát
                          Tháng 8-2009
                           

                          #13
                            diên vỹ 18.04.2013 20:02:56 (permalink)
                            Đi tìm sự bình yên
                             
                            Thôi, ta về với miền quê yên tĩnh
                            Có yên tĩnh không khi ở đâu cũng rất đông người?
                            Ở đâu cũng đã quen với phép tính tuyệt vời
                            Cộng và nhân thì giỏi, chia và trừ lại kém
                            Tình yêu thương trở nên quí hiếm
                            Tâm hồn ta như một ngọn gió hoang
                            Giữa ngôi nhà những cánh cửa mở toang
                            Luôn mong gió nồm nam thổi tới
                            Ta ngột ngạt trong chính mình bức bối
                            Chẳng thể sẻ chia chẳng thể mong chờ
                            Chẳng thể tắm mình trong những câu thơ
                            Trong trẻo như ban mai của thời con gái
                            Đã thấy ngại những chuyến đi, đôi chân đã mỏi
                            Trái tim cứ nhói đau những lúc trĩu buồn
                            Muốn về bên sông Cái sông Con
                            Để thấy lòng còn mênh mang sóng vỗ

                            Mỗi cuộc đời như một bài toán đố
                            Đi đến cuối đường vẫn chẳng thể giải xong

                            Hay ta về với thành phố nắng hong ?
                            Nơi nườm nượp tàu xe tắc đường hàng tiếng
                            Nơi thử thách lòng ta kiên nhẫn
                            Trước những bon chen - những cú huých chết người
                            Trước những cơn mưa ếch nhái nhảy lên bàn ngồi
                            Nơi đen trắng với vàng thau lẫn lộn
                            Nơi những hèn đớn với cúi luồn toan tính
                            Nơi vênh vang áo mũ lòe người
                            Ta ăn cùng bàn ta thở cùng hơi
                            Ta cũng chẳng vẻ vang hơn là mấy

                            Đời vốn thế thôi thì ta biết vậy
                            Hãy lặng yên như chẳng biết  gì
                            Hãy lặng yên như một kẻ ngu si
                            Mọi sự ghét bắt nguồn từ sự nói

                            Sống khó quá làm sao không mệt mỏi
                            Đi đâu giờ để có được bình yên?
                            Giữa nhà mình  gió bão vẫn từng cơn
                            Lòng không tĩnh làm sao đời tĩnh được?

                             
                             Nguyễn Thị Hồng Ngát
                            2011
                             


                            #14
                              diên vỹ 18.04.2013 20:06:06 (permalink)
                              ĐÊM NGHE TIẾNG ỄNH ƯƠNG KÊU

                              Ễng ương kêu
                              Uôm uộp suốt đêm
                              Khiến người không ngủ nổi
                              Người nhìn quanh
                              Làng làm gì còn ao? Làm gì còn bờ bãi
                              Làng lên phố lâu rồi - bản giao hưởng từ thuở hồng hoang sao còn ngân mãi
                              Uôm uộp trong đêm- uôm uộp trong lòng

                              Ễng ương sống ở đâu?
                              Những cánh bèo đã chìm trong  đất
                              Những mạch nước giếng làng trong vắt
                              Đã được đổ đầy bằng gạch xỉ gạch than
                              Mét đất mấy cây vàng
                              Ễnh ương là loài gì mà được ở?

                              Sao vẫn vẳng tiếng kêu  đâu đó
                              Uôm uộp...uộp uôm...
                              Như tiếng chồng gọi vợ
                              Như tình nhân gọi tình nhân
                              Vào mùa sinh nở...

                              Mưa  ào ạt khắp nơi
                              Trắng xóa đất trời
                              Ễnh ương ở đâu?
                              Hay đã về quê cũ?
                              Nơi bà ta xưa hay kể chuyện buồn
                              Vợ chồng ễnh ương cãi nhau suốt đêm
                              Uộp uôm...Uôm uộp
                              Anh chồng thua bạc
                              Chuộc chuộc
                              Chị vợ không nghe
                              Chẳng chuộc, chẳng chuộc...
                              Uộp uôm !

                              Bà mất lâu rồi
                              Đứa trẻ ngày xưa giờ cũng đã lên chức bà
                              Nhưng các cháu của bà bây giờ không thích nghe chuyện cũ
                              Ênh ương cứ kêu
                              Mặc người mất ngủ
                              Trời ngoài kia đang mưa
                              Con cò kiếm ăn về muộn  ướt sũng đôi cánh
                              Vợ chồng ễnh ương bây giờ vô gia cư
                              Dẫu anh chồng không chơi cờ bạc.

                              Uộp uôm
                              Uôm uộp...

                              Làng Tân, 3-5-09



                              NHỚ CỤ HAI HIÊN*

                              Đêm đêm
                              Ông cụ  nấu bếp thời Tây không chịu ngủ
                              Ông cứ ngồi bên đống than không còn đỏ hồng
                              Hỏi, ông bảo ông làm gì còn mắt mà nhắm

                              Giật mình nghe rõ tiếng ông
                              Không biết tiếng nói ấy từ đâu vẳng tới?

                              Dường như ông vẫn nghe rõ bước chân người đi
                              Dù không một lần ông ngoái lại
                              Tấm lưng già còng xuống bên bếp lửa
                              Xoong chảo bỗng dưng kêu lanh canh
                              Bếp tàn tro sao nồi canh trên bếp vẫn sôi sùng sục

                              Ông cụ nấu bếp giơ hai tay  lấy làm tiếc
                              Lúc này tôi mới giật mình nhận thấy ông cụ không có đầu
                              Sao cụ cứ ngồi hằng đêm như thế?
                              Một thế kỷ đã trôi qua
                              Ông cụ và những người đầu bếp của mình  vẫn ngồi hằng đêm như thế
                              Xoong chảo bỗng dưng kêu lanh canh...
                              Bếp tàn tro sao nồi canh trên bếp vẫn sôi sùng sục
                              Ông cụ bỗng cất tiếng cười
                              Khi thấy người dương thế nói về lòng yêu nước
                              Lòng yêu nước có bao giờ cũ
                              Dù những người yêu nước thỉnh thoảng vẫn bị bỏ quên
                              Chị đừng lấy làm phiền
                              Khi thấy chúng tôi  ngồi hằng đêm ở góc vườn hoang này đã một thế kỷ
                              Đừng hỏi chúng tôi vì sao đêm đêm không ngủ
                              Xoong nồi cứ khua lanh canh...

                              Làng Tân, 5-09

                              * Cụ Hai Hiên cùng một số cộng sự đã tham gia vụ Hà Thành đầu độc nổi tiếng năm1908 và bị thực dân Pháp chém đầu. Ngôi mộ cụ hiện vẫn nằm ở một góc vườn hoang ở làng Tân ( Nghĩa Đô).



                              KHÔNG THỂ XA RỜI

                              Gửi Hân ( PHG )

                              Em không nghĩ lại thương anh đến thế
                              Ngày lại ngày đơn điệu trôi đi
                              Các thói quen như vẫn mọi khi
                              Sáng thức dậy thật bình yên khi thấy nhau ngồi đó

                              Từng bữa ăn với từng giấc ngủ
                              Ta thuộc nhau như lòng bàn tay
                              Từng sở thích từng lo toan thường nhật
                              Dằng dặc đường đời  chẳng khó nhận ra

                              Em không nghĩ lại thương anh đến thế
                              Khi đi xa em chỉ có một mình
                              Em cứ tưởng mình là người từng trải
                              Thì có sao mọi việc sẽ quen  dần

                              Nhưng không phải, rất khó quen, anh ạ
                              Bát cơm bưng vẫn cứ phải có nhau
                              Miếng nước uống cũng ân cần tay rót
                              Xót xa thương tóc ngả trắng trên đầu

                              Em mới hiểu ta cần nhau đến thế
                              Giữa mênh mông ngả cuối của cuộc đời
                              Mỗi ngày sống càng nâng niu gìn giữ
                              Cả khi chết đi cũng không thể xa rời...

                              2012
                               

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2013 02:19:30 bởi diên vỹ >
                              #15
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9