THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN

Tác giả Bài
hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:18:46
EM MUỐN GIĂNG TAY GIỮA TRỜI MÀ HÉT
 
Ta sống và yêu trong những lời nguyền rủa
bốn con mắt gian dối với đời
nhưng thật thà yêu nhau đến chết
bốn con mắt thờ ơ lãnh đạm
giữa vòng rào cuộc đời trói buộc
vin vào nhau để sống
tìm một nguồn hạnh phúc mong manh
 
Anh yêu
giữa khúc quanh đời ta mới thấy rõ nhau
xin anh đừng nhụt chí
vòng rào đời những muốn dìm chết đôi ta
nhưng anh đừng thất vọng
hãy yêu em như đã từng yêu
đừng để em lẻ loi cô độc
 
Giữa khúc quanh đời ta mới thấy rõ nhau
em biết sẽ về đâu với vô vàn ao ước
với vô vàn thèm muốn
lăn trong vòng tay nhau
em biết sẽ về đâu
nhớ anh bồn chồn
thiết tha
cay đắng
Em Muốn Giang Tay Giữa Trời Mà Hét
yêu anh
đại lộ hay khúc quanh
nào có nghĩa gì
bốn con mắt vẫn âu yếm nhìn nhau
ta cứ yêu!...
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 19:02:49 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
Re:THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:24:42
CẢM GIÁC
 
Em bắt gặp cảm giác bồn chồn của minh
khi thức dậy
biết mình không mơ
anh như luồng gió thốc đầu mùa mưa
lùa vào tâm hồn em
thổi ào lá rụng
em bắt gặp mình bối rối khôn khuây
 
Có lẽ em sẽ chạy trốn trước anh
và sẽ tự hờn dỗi mình
ôi trái tim mềm yếu
 
Có lẽ em sẽ nghĩ về anh hoài
và sẽ tự làm mình đau
ôi trái tim bướng bỉnh
 
Có lẽ em sẽ như con sông kia
chảy và cuốn đi những gì trong tầm tay
cả hạnh phúc và khổ đau
nụ cười và tiếng khóc
 
Có lẽ em sẽ là em
người đàn bà ngốc nghếch
ôm vào lòng những thèm muốn trẻ con
 
Có lẽ sẽ dễ dàng hơn
nếu mình không còn nhớ gì về những điều xảy đến
thật đau buồn nếu ta còn bồng bột
giẫm lên ta
 
Em bắt gặp cảm giác bồn chồn của mình
cảm giác đánh thức sự thật
lừa dối bản thân
cảm giác nồng cháy khi biết mình không mơ
cảm giác điên rồ hạnh phúc
và dẫu những cảm giác bối rối cứ đầy tràn trong trái tim em
khi thức dậy
em vẫn muốn được nhìn thấy anh
mãi mãi
dẫu có thể không bao giờ...


<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 19:05:41 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:28:34
ĐIỆU RU TÔI
 
Thánh thót nhạc mưa
trầm trầm lời tỏ tình từ anh
cơn đau buốt xoáy
ngày nào ngày nào còn đây
 
Còn đây hơi thở đẫm mùi cát biển
chúng mình yêu nhau
còn đây vó ngựa khua dòn
hành trình trăng mật
đồi cỏ chúng mình hôn nhau
còn một khoảng không gian chỉ có đôi ta
mật ngọt từng phần da thịt
còn chuếnh choáng cơn say
mỗi lúc đi về
 
Điệu ru ấy ngày ngày
ngày ngày lôi tôi từ mộ bia
vùng dậy
 
ngày ngày giăng võng giữa tim tôi
ngày ngày tình yêu
ngày ngày hạnh phúc
 
ngày ngày mơn man tận đáy cuộc đời
 
Thánh thót một điệu nhạc khóc cười
tôi lao đi như thác
trầm trầm lời tỏ tình
vĩnh viễn không quên...


<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 19:08:31 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:31:43
THÁNG MƯỜI, MƯA VÀ BÃO
 
Tình yêu cuối cùng đã chết
cuộc sống hạ màn!
 
Thằng hề chùi mặt
quy nguyên vẻ đời
ánh đèn lơ láo
ai người ngó chơi?
 
Hí trường sâu rộng
từng trận khóc cười
hạ màn vắng lặng
ghế nào lẻ loi?
 
Đời thôi lặng trôi
tháng mười giông bão
nước mắt nhòe mưa
khóc đời ảo não
 
Và tôi cuối cùng
vỡ nghìn mảnh nhỏ
tim thành đại dương
chập chùng sóng gió
 
Và tôi đời tôi
như đời giông bão
thằng hề quy nguyên
và tôi khờ khạo
 
Cuộc sống vỡ toang
tiếng kêu của pháo!
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 19:12:42 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:36:09
KẾT THÚC
 
Sáng hôm nay trời cũng buồn như hôm qua
trời nắng hay mưa cũng không cần biết
ta đã qua một đêm dài tội nghiệp
thờ thẫn nhìn mình u tối trong gương
 
Ta vẫn nghĩ là ta bình thản để quên
chưa dễ gì được thế
thời gian qua chầm chậm từng giây
vẫn xót xa đau linh hồn kiệt quệ
 
Sáng hôm nay phải dậy điểm trang
để thấy ta là người còn đầy hy vọng
để thấy đời không dành riêng ai
phải quên để sống
 
Vâng rồi ta sẽ quên
ôi thời gian là liều thuốc đắng
biết bao giờ hồn ta bình yên
khỏi đau đớn vì người phụ bạc
 
Ôi chẳng bao giờ ta còn tin tình yêu
mong manh làm sao thứ tình phiêu lưu
biết có ngày rã tan
mà tình vẫn đầy như biển
người sẽ dửng dưng như lúc người quay đi
ta chẳng dấu được trái tim bi thiết!..

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
Re:THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:42:33
TẠI SAO MÌNH GẶP NHAU
 
Nếu em đừng gặp anh
Đêm sẽ không thao thức
Hơi thở đầy trong ngực
Khỏi rộn ràng nôn nao
 
Thế mà cứ gặp nhau
Mừng như cành gặp lá
Một chút gì keo sơn
Giữ đời ta ở đó
Một chút gì như lụa
Buộc đời ta vào nhau
 
Ngày ấy anh ở đâu
Ngày em còn mắt biếc
Hồn em còn đầy sao
Môi ngọt lời hò hẹn
Tình yêu như tiếng sét
Nếu như mình gặp nhau
 
Nếu như mình gặp nhau
Thơ sẽ thành thuyền nhỏ
Hồn anh về đậu đó
Yên tĩnh suốt mùa yêu


Ngày ấy anh ở đâu
Em thôi là thiếu nữ
Sao mình còn gặp nhau
Sầu bỗng thành tư lự
Ngày bỗng tan bèo dâu
Hồn rụng đầy lá phủ
 
Em có là thềm cửa
Cho anh ngồi gác trăng
Anh có là bóng nắng
Sưởi ấm đời em không
 
Trán sẽ thành giấy lụa
Phẳng phiu in nhạc tình
Mắt thành sao bỡ ngỡ
Khi em ngồi bên anh
 
Khi anh quên cả nhạc
Hồi hộp nắm bàn tay
Bàn tay mềm đến thế
Bàn tay tựa cánh hoa
Khẽ rút về rất nhẹ
Chút ngông nghêu gục đầu
 
Khuya về, anh có hỏi
Tại sao mình gặp nhau?...
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 19:25:41 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
Re:THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:44:34
THỜI GIAN CỦA CHÚNG TA
 
Lặng im giữa bao điều cười nói
em và anh
 
Khoảnh khắc của tình yêu
lặng im trong ánh mắt
em và anh
 
Điều không tưởng của tình yêu
dập dồn xô đến
em và anh
 
Thời gian của chúng ta
vĩnh viễn không gì bôi xóa nổi...

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
Re:THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:48:01
THIỆN TÂM
 
Người ta thường nói Phật tại tâm
con không ăn chay cũng ít lên chùa ngày rằm mùng một
không xuống tóc quy y
chẳng giữ điều răn mệnh
lại dỗ dành mình rằng Phật tại tâm
 
Con là một tín đồ vô tư
khi vui thì quên
khi buồn lại nhớ
chỉ thành tâm nguyện cầu khi tâm hồn đau khổ
chỉ quỳ trước Phật đường khi cái chết quẩn quanh
 
Như đứa con đi hoang không nhớ nẻo về
vẫn giữ trong tim những điều phước thiện
chờ nghe một tiếng chuông ngân vang
là quay trở lại
con quỳ trước mặt Người
sám hối
ăn năn...
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 19:38:26 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
Re:THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:50:46
THÁNG NĂM BÊN SÔNG
 
Tháng Năm bên sông
chiều tan bọt rượu
đôi ta cười lặng
đôi ta ồn ào
 
Trăng nhòa trước mặt
sao chìm sau lưng
bước chân lơ lửng
nỗi buồn rưng rưng
 
Chàng như giọt mật
ngấm vào tim ta
ta như cơn bão
cuốn chàng đi xa
 
Chiều tan bọt rượu
chốn này riêng ta
tháng Năm giữ lại
một hoàng hôn hoa...
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 19:46:07 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
Re:THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:54:29
HANH PHÚC ĐẮNG
 
Đêm vẫn không yên tĩnh như từ bao giờ
không anh
mưa vẫn rơi hiu hắt
thành phố 
ngôi nhà
vẫn buồn như thuở vắng chân qua
 
Em vẫn là người đàn bà cô đơn
ngửa cổ cười trên quạnh quẽ
tình yêu không phải trò đùa
vẫn trốn tìm trong trái tim mảnh vỡ
buộc lòng ta nhớ quên
 
Vẫn nấc thang cuối cùng
ta nhắm mắt đi qua
nghe tiếng rơi hạnh phúc
ngọt một thời
đắng một thời
thênh thang không giữ nổi niềm vui
 
Vẫn chập chững bước đầu tiên
một hành trình vòng quanh
chẳng bao giờ kết thúc
em cứ đi hoài
thấp thoáng sau anh...
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 19:48:57 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
Re:THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 19:59:19
HẠNH PHÚC
 
Giăng cánh bay ra từ bóng đêm
một đốm lửa hạnh phúc
 
Em thoát ra nỗi sợ hãi cái chết
sự đe dọa của bệnh tật
và thuốc men
em thoát ra nỗi ám ảnh một tình yêu lọc lừa
và trái tim phản trắc
em thoát ra từ điệu vỗ một mặt biển giông bão
và quá khứ đau buồn
em thoát 
nhờ anh
 
Đốm lửa cần thiết của đêm đông
xua tan giá rét
em đã giữ trong lòng
ánh mắt hạnh phúc không thể thay thế
 
Không một người đàn ông nào có thể thay thế
người đàn ông đàn ông hơn tất cả đàn ông
cho em niềm tin
cho em cuộc sống
 
Anh đã biết lắng nghe không phải chỉ những lời ngọt ngào
mà cả lòng thù hận
anh không chỉ biết nhận mà còn biết phải cho đi
đốm lửa cần thiết của trái tim
anh đã giữ cho em vựot qua tất cả
 
Em biết đó là một hạnh ngộ
của núi 
và biển
 
Em biết vì sao em yêu anh.
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2013 18:30:20 bởi diên vỹ >

hcm_bluerose
  • Số bài : 93
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.04.2013
Re:THƠ PHẠM THỊ NGỌC LIÊN - 06.04.2013 20:03:23
HẠNH PHÚC THỪA
 
Xin lỗi hạnh phúc thừa
đừng đùa cợt ta nữa!
 
Đừng cho ta tình yêu màu đen
vệt rát bỏng chạm tay vào lửa
cơn hấp hối dọc ngang
 
Đừng bắt ta đã một lần nước mắt chảy xuôi
thêm một lần chảy ngược
những niềm vui độc ác
tình yêu dọc đường
thôi hãy khuất xa
 
Xin lỗi hạnh phúc thưa
làm sao ngươi có thể gọi ngươi là hạnh phúc?
ngươi nhỏ vào đời ta những giọt cường toan
yêu chết điếng
và rồi ngươi dửng dưng đi
 
Ta giống như con ốc mượn hồn
chở trên lưng mái nhà kẻ khác
nơm nớp lo âu
 
Xin lỗi hạnh phúc thừa
bao giờ ngươi vỡ?...
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2013 18:27:33 bởi diên vỹ >