Gà con cũng có thể là đại bàng
hello_hello 11.04.2013 13:24:42 (permalink)
GÀ CON CŨNG CÓ THỂ LÀ ĐẠI BÀNG
hello_hello
 
Tên tôi là Lâm Nam và tôi có một gia đình rất khác thường:
-          Ba tôi là một người rất vĩ đại. Ông đã từng là trùm thủ lãnh của băng đảng số 8, là ông trùm nổi tiếng (không ai biết đến) của nước ta, là người nắm giữ mạch kinh tế nước ta ( thông qua đàn em), vân vân…
-          Mẹ tôi từng là siêu trộm (thật ra đó là truyền thống của nhà ngoại tôi), không có gì là không thể trộm, chỉ có không thèm trộm…
-          Ba mẹ tôi tình cờ gặp nhau trong hoàn cảnh ABC nào đó, rồi yêu nhau theo cách XYZ kinh điển nào đó rồi sinh ra tôi. Nghe thiên hạ đồn đãi chuyện tình hai người rất li kì, đẹp như phim Hàn Quốc… Tôi không biết lời đồn ấy có bao nhiêu phần là thật hay ba tôi lại dùng cái thủ đoạn ba chấm nào đấy để nâng bốc tin đồn về bản thân nữa. Haizzz…
Còn tôi, Lâm Nam lại là đứa con của cả hai con người bại hoại ấy nên cũng rất ư là chấm thang… Chuyện của tôi kể ra thì thật dài. Có một ông ba khủng bố như vậy, thiệt tình tôi không thể là một cô gái hiền lành. Có một người mẹ khác người như vậy, tôi cũng khó mà có thể trở thành một con người ngay thẳng, chính trực, dám làm, dám chịu. Hức hức, quẹt nước mắt, chùi nước mũi, con người lương thiện của tôi tuyệt đối đã bị hai vị điên nhân kia đá bay từ lâu rồi. Năm hai tuổi, tôi đã chập chững bước đầu biết oánh lộn, năm năm tuổi thì chỉ biết đánh nhau thay vì chơi đồ hàng với bạn bè như bao đứa con nít khác. Đại khái thì sau này mọi chuyện vẫn cứ bạo lực xảy ra như vậy.
Bây giờ, tôi đã mười bảy tuổi, chuẩn bị ôn thi đại học trong một ngôi trường cũng có tiếng trong thành phố. Bản thân tôi cảm giác như mình là một con người đa nhân cách, đó là hậu quả của sự ngược đãi không thành của hai vị điên nhân nhà tôi khi tần số đi gây sự của tôi tăng đột biến. Hồi ấy, tôi đánh nhau sung lắm, đánh đến mức nghiện cả ra, hậu quả là đàn em nhà tôi ngày ngày sống trong sợ hãi, đàn em nhà người ta cũng đêm đêm lo sợ, ăn không ngon, ngủ không yên. Cuối cùng, bọn chúng sợ quá, đến cầu xin lão già nhà tôi, không, phải là lão cáo già nhà tôi mới đúng. Và khi cáo già đã ra tay, tôi thật sống không bằng chết. Haizzz, tóm lại, ở trường, tôi bình thường đến không thể bình thường hơn: có bạn bè, có thầy cô, chỉ có người yêu là không có, có buồn, có vui, có giận, có hờn, chỉ có oánh lộn là không có. Còn ở nhà, tôi vẫn là lão đại của băng A-8 – một lão đại 17 tuổi.
 
CHƯƠNG I
1.      TỪ BỎ CHỈ LÀ MỘT CÁCH BẮT ĐẦU KINH ĐIỂN           
 
Đó là một ngày đẹp trời: chim hót líu lo, mặt trời tỏa sáng, gió thổi nhè nhẹ, tôi tuyên bố với đàn em của mình rằng tôi sẽ từ bỏ thân phận chị Đại của mình để tập trung vào sự nghiệp lớn lao: thi đại học. Đương nhiên, ban đầu, lũ bọn chúng sẽ làm như đau khổ lắm rồi đợi đến khi tôi không còn ở đó, bọn chúng sẽ công khai khinh bỉ cái quyết tâm nhiều như cơm bữa của tôi. Haizzz, đó là do trước đây, tôi cũng hay dở hơi kiểu như vậy.
 
*********************************************
 
Ví dụ tiêu biểu số một: Quyết tâm để tóc dài.
Chuyện này kể ra cũng không dài. Chẳng qua là trong một lần dạo chơi trong công viên, tôi thấy rất nhiều người đẹp đứng chung với nhau, tóc ai cũng dài và thướt tha trong gió, nhìn như phim Hàn Quốc. Thèm nhỏ dãi…. Sao người ta so với mình cứ mộ trời một vực thế được. (Sự thật là tôi rất mê gái đẹp…) Chuyện sau đó thì khỏi kể cũng đoán được. Tâm hồn dở hơi ngàn năm thường xuyên xuất hiện của tôi lại bùng cháy dữ dội. Trở về, tôi làm mình làm mẩy với đám đàn em, sống chết đòi để tóc dài. Bọn chúng nghe xong phản ứng lại cũng khá kịch liệt. Đoạn hội thoại ấy tôi chỉ có thể tóm gọn trong vài câu sau:
Bọn chúng: “Bố ủng hộ, dù thì thì trào lưu trá hình bê đê cũng đang lên ngôi.”
Tôi: “Tôi trông giống bê đê hồi nào??”
Bọn chúng: “Không, thật ra thì bố thấy cái đầu con mà để tóc dài thì khi nhìn sẽ rất dễ liên tưởng đến cái mông ngựa.”
Tôi: “Nói rất hay, khuôn mặt ngọc ngà của tôi kết hợp với mà tóc dài thướt tha chỉ đáng bằng cái mông ngựa trong mắt các người sao???”
Bọn chúng: “Bố thật sự, thật sự nghĩ sau khi tóc con dài ra sẽ chẳng khác gì mấy tên chuyển giới không thành.”
Tôi: “Tôi không có ý định chuyển giới.”
Bọn chúng: “À, nghe đồn dạo này nước ta đang bị mất cân bằng giới tính trầm trọng đấy.”
Tôi: “…”
Bọn chúng: “Haizzz, thế là nguy cơ ế của tụi mình lại tăng ư???”
Tôi: “…”
Bọn chúng: “Bla bla bla..”

Hừ hừ, thế là không biết từ khi nào, cái đề tài tóc dài của tôi đã bị bọn chúng quăng tuốt ra ngoài Trường Sa rồi, mà thay vào đó là nhữg vấn đề liên quan đến động vật và nỗi lòng của những con người chuyển giới không thành. >.<  Hic hic, quẹt nước mắt, chùi nước mũi, tôi chạy đi tìm cục cưng của tôi – Jay – để giải tỏa vậy.
Bình thường, cục cưng của tôi rất ít khi nói chuyện, vậy nên, lời của nó được xem như vàng bạc , châu báu. Còn như tôi, không nói chuyện là chịu không được vì cái miệng của tôi luôn cần được hoạt động hết công suất, thế nên, khi tôi không ăn thì tôi sẽ nói nhảm. Hậu quả sau cùng là thân hình tôi rất ư là tròn. Không sao, là một người năng động, tôi không quan tâm chuyện gầy, béo, cao, lùn. Sau khi nói lên nguyện vọng nhất thời của mình cho cục cưng nghe, nó chỉ xì một tiếng (khinh ra mặt) rồi từ chối cho ý kiến.
Cuối cùng thì tôi cũng không thèm để tóc dài. Lí do: tóc dài khó oánh lộn và không thích hợp cho những người lười như tôi. 
 
********************************************
 
Vậy đấy, chuyện đó chính là sự bắt đầu của một chuỗi dài những quyết định dở hơi không bao giờ thành của tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân, phải chăng từ hồi bị ông già đập cho một trận đến nay, đầu óc tôi đã trở thành đầu óc của người ngoài hành tinh, luôn luôn làm nhưng chuyện bại hoại. Nói tóm lại là, tôi hoàn toàn mất đi phong độ ngày xưa ấy trước đàn em của mình. Ức chế thật. >.< Vậy nên mới có chuyện, bọn chúng dám công khai khinh bỉ sau lưng tôi. Chỉ là, lần này thì tôi quyết tâm thật. Vì một lí do nào đó chưa nghĩ ra, tôi nhất định phải đậu đại học. Dê hê!!!!!!!
Ngày đầu tiên sau khi rời ổ, tôi lao vào học hành như điên, vừa học vừa coi phim, nghe nhạc, ăn vặt, lướt web, facebook,.... Nói chung là tôi đã bước đầu cảm thấy tự tin về bản thân: tôi thật là một con người đa năng. Đương nhiên, để thể hiện quyết tâm của mình, tôi không gặp, không nghe, không nói chuyện, không liên lạc gì với lũ đàn em. Tin vui là cả tôi và bọn chúng đều sống sót.
Ngày thứ hai, tôi vẫn tiếp tục duy trì phong độ tuy có chút chút nhớ.
Ngày thứ ba, copy y chang.
Ngày thứ tư,....
Ngày thứ năm,....
...
Một tuần sau.... Tôi thật không còn nhận ra cái thế giới mà mình đang sống nữa, mùa hè chưa kết thúc mà tôi đã thật sự hóa điên. Có lẽ trước đây, tôi chưa từng nhận ra rằng sợi dây liên kết giữa tôi và bọn chúng lại quá đỗi chắc như vậy. Tôi chưa thể ăn nếu chưa phun mưa vào đồ ăn đứa nào đó, tôi chưa thể ngủ nếu chưa đi chôm đồ ăn của ai đó, tôi chưa thể ăn sáng nếu chưa đánh vỡ đồng hồ báo thức của thằng nào đó. Cứ như vậy, cái cụm từ “tôi chưa thể …nếu chưa …” cứ lượn qua lượn lại trong đầu tôi. Tôi bắt đầu tự hỏi, mình có nên bỏ qua cái mục tiêu này như mọi lần khác để quay lại với những thói quen và quy tắc mà mình vẫn luôn làm theo. Một đêm trằn trọc (mười lăm, hai chục phút) không ngủ. Sáng hôm sau, tôi đã có câu trả lời cho riêng mình.
Tôi quyết định đăng kí nội trú tại trường cho năm học tiếp theo.
Cuộc sống vẫn tiếp tục (trong đau khổ)…
Ngày tôi khai giảng, cha mẹ tôi mặc dù bình thường vẫn luôn tỏ ra là những người ma giáo cũng không khỏi lệ tuôn ào ạt. Tôi nghĩ có lẽ lần này, họ thật sự lo cho tôi.
Mẹ tôi nói: “Tao không lo cho mày đâu, tao chỉ lo cho danh dự dòng họ nhà tao thôi. Mày dám phá trường, tao dám đốt hết cái đống One Piece của mày. Mà này, nhớ ăn ít thôi, tập thể dục nhiều lên, mày mập quá, có ngày mấy thằng mổ heo nhìn lầm bắt mày về bán thì coi như tao mất mất một con heo giống.”
Ba tôi nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra mà cần liên lạc với phụ huynh, mày cứ nói là mày mồ côi, không cần liên lạc. Mày cứ chịu một mình đi, cha mẹ mày già yếu rồi, thương yêu tụi tao một chút, biết chưa.”
Tôi “…”
Rồi cả ba ôm nhau khóc.
Một cảnh tượng gây xúc động.
Tôi biết, họ khóc vì cuối cùng, sau 17 năm sống trong sự khủng hoảng, họ cuối cùng cũng được thảnh thơi ăn chơi sa đọa.
Tôi biết, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc đến tột cùng khi tống được cái thứ của nợ tró chết là tôi đây ra khỏi nhà được một năm.
Tôi biết, tôi biết hết nhưng tôi vẫn không sao ngăn được dòng nước mắt của chính mình.
Bởi tôi cũng vậy, đây là lần đầu tiên, tôi được giải thoát khỏi cái thế lực tàn ác, khốn nạn đã chà đạp tôi, khinh bỉ tôi suốt 17 năm.
Đây – chính là hạnh phúc. *(^ _ ^)*
Ba mẹ tôi vừa đi khỏi, Jay cũng vừa mang theo hành lí đến. Cánh cổng trường rộng mở, hai chúng tôi cùng bắt đầu cuộc hành trình biến ước mơ thành sự thật. Quả thật, để có thể thi đậu vào một trường đại học nào đó, tôi đã phải từ bỏ lũ đàn em và cái bang A-8 của mình. Chuyện này không đơn giản chỉ là bỏ cơm bữa, bỏ học, bỏ làm bài về nhà, bọn chúng cơ bản đã là gia đình tôi, là món đồ chơi thời thơ ấu mà tôi rất thích, một thói quen rất xấu của bản thân mà tôi không thể khắc phục.
Đúng vậy, điều tôi nhận ra vào cái đêm không ngủ ấy chính là: từ bỏ. Tôi từ bỏ thói quen ấy, gia đình ấy để thay đổi, để trưởng thành hơn, để rồi bọn chúng không cần phải là bờ vai cho tôi nữa mà tôi sẽ là bức tường vững chắc cho bọn chúng tựa vào. Từ bỏ, không có ý nghĩa gì đặc biệt, nó chỉ là một cách bắt đầu kinh điển.
 
2.      CẢM GIÁC KHÓ CHỊU NHẤT LÀ ÁM ẢNH
 
Trường tôi học hiện tại chính là ngôi trường có thể xem như hạng nhất của quận này. Khi tôi đăng kí nội trú, lớp học cũ của tôi vẫn không có gì thay đổi, chẳng qua là có quyền truy cập và ở lại khu kí túc xá cao cấp của trường thôi. Trường THPT chuyên Duy Hòa có tổng cộng 3 khu vực: khu vực lớn nhất và tồi tàn nhất – trường học, khu vực lớn thứ hai thì cũng bình thường nhưng bớt tồi tàn hơn – khu kí túc xá học sinh, khu vực nhỏ nhất nhưng đồng thời cũng đẹp nhất, cao cấp nhất – nhà ở của giáo viên. Trường tôi đúng là phân biệt học sinh quá đáng. Nhưng dù sao, đây cũng là kí túc xá lớn nhất quận (tôi nghĩ vậy) nên đành phải chấp nhận thôi.
Bạn cùng phòng của tôi hiện tại chỉ có mỗi nhóc Jay. Lẽ ra là một phòng mười mạng người nhưng phòng tôi thì thiếu một đống. Tôi biết chắc đây là sự sắp đặt ác ý của hai vị điêu nhân ở nhà. Có lẽ là sợ tôi phá trường chăng, hay lo tôi mộng du đánh chết người ta nhỉ? Bản thân tôi tự đánh giá mình tuy là chị Hai côn đồ nhưng là một con người không đánh nhau bừa bãi (chỉ đánh nhau bậy bạ), tuy là chơi chung với đám người không tốt nhưng tôi cũng không học hỏi gì từ bọn chúng (chị dạy bọn chúng mà, học cái nỗi gì), nhân phẩm của tôi thật tốt đến không thể tốt hơn (miễn bình luận), sao mọi người cứ hay phòng xa thế nhỉ??!
Đành chịu thôi, nghĩ nhiều tóc cũng không dài thêm được nên cứ lăn ra ngủ cho rồi.
Ngày đầu tiên trôi qua vậy đó, lúc ấy là khoảng 3h30’ chiều…
Tôi lơ mơ thức dậy khi nghe thấy tiếng bước chân của nhóc Jay chạy ra ngoài. Không xong, có khả năng nó kêu mình hoài không được, nói ông bà già nhà mình lên hốt mình về nhà thì khốn. Nghĩ đến việc phải về nhà chịu chết, tôi bỗng thấy bản thân mình có nội lực ghê gớm, lập tức bật dậy khỏi giường, vệ sinh cá nhân, thay đồ siêu thần tốc rồi chạy ngay đến trường. Trên đường đi, mọi người cứ nhìn tôi cười say đắm. Có lẽ, hình ảnh một cô gái đang chạy, làn tóc đung đưa trong gió quá mĩ miều, quá hào nhoáng khiến họ cứ mãi nhìn theo. Nghĩ vậy, tôi liền cong khóe môi lên, tạo thành nụ cười nửa miệng tạo cảm giác cười như không cười trong truyền thuyết. Quá hoàn hảo, tôi quá hoàn hảo. Đang vừa miên man suy nghĩ tạo dáng, vừa chạy như một con tâm thần, điên thoại trong túi tôi rung lên. Tôi nhìn vào màn hình, là nhóc Jay.
Thế là tôi dừng lại, tạo dáng tao nhã, ung dung cầm điện thoại, dịu dàng trả lời: “Alo”
“Ông nội ơi, ông đang ở đâu vậy?” – Nhóc Jay hỏi tôi.
“Tao đang ở trên đường, có gì không?”
“…” – nó im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời tôi – “Tại sao cái quần đồng phục của ông lại nằm trên giường tôi???”.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ, có điều gì đó là lạ.
Nó lại nói tiếp “Còn có cái áo thun của ông nữa, may mà ông không bỏ cái quần đùi Hawaii tởm lợm của ông lên giường tôi ”.
Tôi tiếp tục trầm ngâm.
Nó thì vẫn tiếp tục nói với tôi bằng giọng nói bình thản: “Ông mà không về dọn thì tôi sẽ quăng hết vào thùng rác. Tút tút tút ”
Nó cúp điện thoại, tôi vẫn tiếp tục trầm ngâm.
Quả thật là lúc nãy, do quá vội, tôi đã quăng hết đống đồ mình thay ra lên giường nhóc Jay.
Vậy nên, chuyện này quả thực rất có vấn đề.
Thu hết can đảm, tôi nhìn xuống phía chân mình. Oh, thời trang thú lạ học đường, giờ thì tôi biết cái quần đùi của tôi tại sao lại không ở trên giường nhóc Jay rồi. Tôi khóc không ra nước mắt, thu hết sinh lực có được từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chạy như bay về kí túc xá. Kết quả, tôi vẫn bảo toàn được tính mạng cho đống đồ của mình, chỉ có điều, buổi sáng hôm ấy, tôi lại đi học trễ như mọi ngày…
Dạo này, tôi có giấc mơ rất lạ.
Tôi mơ thấy mình đang ăn chơi, đàn đúm vui vẻ, tự do trong trường thì đột nhiên lên cơn điên, đi gây lộn với tất cả mọi người, ngay cả thầy cô giáo. Nạn nhân bị tôi hành hạ ghê gớm nhất vẫn chính là bà cô chủ nhiệm vốn có thù với tôi. Ban đầu, khi mới mơ đến đấy, tôi sướng như điên, cứ ngỡ là mộng đẹp, ai ngờ, đột nhiên, ông già nhà tôi xuất hiện, đánh cho tôi một trận tơi bời rồi xách tôi về nhà, nhốt chung với con Sushi nhà tôi (vâng, nó là chó đấy ạ). Thế là tôi mới giật mình bật dậy, la hét om sòm là mình gặp ác mộng. Sau đó thì khỏi nói, tôi bị nhóc Jay dần cho một trận tơi tả rồi bắt tôi thức thâu đêm suốt sáng ngồi chép phạt cho nó. Sáng hôm sau, tôi ngủ suốt giờ học và rồi lại tha thêm một đống bài chép phạt về gặm dần trong đêm…. Cái vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi, lặp lại rồi lặp đi, lặp lại như thế.
Bình thường ở trường, tôi rất thân thiện và hòa đồng. Bạn bè của tôi rất nhiều nhưng thân nhất có lẽ là đứa ngồi bên cạnh và hai nhóc ngồi sau lưng mình. Cùng nhau, chúng tôi lập nên hội bà tám chuyên đi nhiều chuyện, bới móc, soi mói người khác, dĩ nhiên, chỉ với những đối tượng của công chúng thôi. Nói về tên của chúng, thật vui vì…tôi không nhớ.
Thật ra, tôi có một cái bệnh, đó chính là bệnh quên tên. Những cái tên duy nhất mà tôi nhớ được có lẽ là tên tôi và tên nhóc Jay. Truyền thuyết kể lại rằng, có một lần khi tôi 15 tuổi, có chuyện xảy ra, tác động đến tâm lí tôi. Thế là tôi đi đánh nhau, ngày đánh, đêm đánh, đánh đến nghiện cả ra. Ba tôi nói, lúc đó, tôi như một đứa điên cuồng, háo thắng, không quan tâm đến bất kì điều gì khác ngoài đánh lộn. Tôi rất mạnh, đó là sự thật, nếu không thì tôi đã không là thủ lĩnh của một băng nhóm lớn như vậy và cũng không cần đến ông già nhà tôi ra tay. Nghe đồn, ổng ra tay rất ác liệt, xài đủ mọi vũ khí, tung đủ các thể loại võ, cuối cùng, ông ấy xách nguyên cây đàn ghi-ta yêu dấu của mẹ tôi (không hiểu sao nó lại ở đó) nện một phát vào đầu tôi, làm tôi bất tỉnh mất 1 tuần liền.
Sau ngày hôm đó, hai sự vệc lớn đã xảy ra: thứ nhất, ba tôi bị mẹ tôi hành cho một trận xém chết do đã làm hỏng cây đàn của mẹ (hay thật, lúc ấy tôi còn đang sống dở chết dở trong bệnh viện), thứ hai, đầu óc tôi bị hư hỏng nặng và trở nên bất thường như ngày hôm nay. Tôi gặp khó khăn siêu, siêu lớn trong việc nhớ tên của tất cả mọi người quanh mình. Kể ra thì cũng hay vì tôi chưa bao giờ có thể viết chính xác tên ba mẹ mình vào phiếu mời phụ huynh học sinh hay ngay cả trong danh bạ cũng vậy, nếu tôi lưu số điện thoại ai đó bằng tên thì rằng cái dãy số ấy sẽ bị vứt xó từ cái giây phút đầu tiên nó được lưu cho đến khi chiếc điện thoại của tôi đi tong. Phế vật, quả nhiên, điện thoại vào tay tôi thì chỉ có thể là phế vật vì nó chỉ chứa duy nhất 10 số điện thoại.
Chuyện tôi không thể nhớ tên người khác, ai ai cũng biết và nó đã trở thành điều may mắn của tất cả mọi người vì tôi vốn rất … thù dai. Đúng, nếu tôi nhớ tên những kẻ đã đắc tội với mình, chúng chết chắc. Vậy nên, hiện tại, nguy cơ trở thành con người tàn ác của tôi đang tạm thời bị ngăn chặn. Tôi trở thành một con người dở hơi, bệnh hoạn nhưng rất hòa đồng.
Hôm nay, không khí lớp tôi có vẻ nhộn nhịp khác thường, trông ai cũng vui như thể cô chủ nhiệm bị cho thôi việc. Vừa ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc của mình, “cùng bàn” đã hưng phấn kể chuyện cho tôi.
“Cưng à, chúng mình sẽ có chủ nhiệm mới.” – cô ấy vừa nói vừa cười tít cả mắt.
Tôi vỗ bàn. Không ngờ, chỉ nghĩ bừa thôi cũng có thể linh đến vậy. Biết thế, tôi đã nghĩ ác hơn rồi, chẹp chẹp. Haizz, xin lỗi quý bạn đọc nhé, tôi vốn là thành phần bất trị “ngầm” mà. Tôi cố giấu niềm vui sướng như điên loạn của mình: “Ủa, sao vậy?”.
Cô ấy tở dài rồi đáp: “Haizz, có người mới làm chủ nhiệm lớp mình, nghe đồn là giáo viên mới chuyển đến. Tuy nhiên, mụ chủ nhiệm cũ vẫn dạy môn địa lý cho tụi mình.”.
Tôi cũng thở dài theo: “Aizzz, tiếc thật. Tụi mình còn bị mụ ấy đày đọa đến bao giờ nữa đây. À, mà mày biết chủ nhiệm mới của tụi mình ra sao không?”
“Biết!” – cô ấy đập cái bốp lên vai tôi, làm tôi giật cả mình – “Nam, là nam đấy, siêu đẹp trai, hơn tụi mình có vài tuổi thôi.”.
Tôi nghi hoặc: “Ý mày là cỡ già như giáo sinh ấy hả?”
Cùng bàn: “Đúng”
Tôi “…”
Nhìn cái vẻ mặt hớn đến không thể hớn hơn của cô ấy, tôi biết chắc là thể nào cô ấy cũng đã điều tra tất tần tật về ông thầy mới của chúng tôi rồi. Mà trường tôi cũng thật là tệ mà, giáo viên trẻ vậy mà cũng dám để làm chủ nhiệm lớp 12, nhưng vậy vẫn còn tốt hơn rất, rất nhiều so với việc để bà cô già chủ nhiệm cũ của chúng tôi hủy hoại triệt để tương lai của chúng tôi.
Bỗng nhiên, tôi thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào với một vẻ mặt hạnh phúc, trên môi nở nụ cười vừa dịu dàng, vừa tởm lợm. Cô à, mặt cô vốn đã không quen với cái vẻ nhân từ thì cần gì phải cố gắng quá mức như vậy, trông còn gớm hơn cả vẻ mặt của mẹ tôi lúc ăn đồ ba tôi nấu. Nghĩ tới đấy, tôi bất chợt rùng mình. Quả nhiên, thứ gì dính vào ông già đó cũng có thể gây chết người (mà tôi là minh chứng hùng hồn nhất đây).
Cả lớp nhanh chóng kiềm chế cơn buồn nôn trong bụng mình rồi đứng dậy, chỉnh trang đồng phục, chào cô, sau đó thì ngồi xuống, cẩn thận rửa tai nghe chửi. Thế nhưng, khác với mọi ngày, mụ ta chỉ nhìn chúng tôi với vẻ mặt hiền hòa gây cảm giác mắc ói không tả được nơi tôi. Không ổn, bà ta cười với tôi. Không lẽ, ông bà già nhà tôi tưởng rằng tôi chửi lén họ nên quyết định hốt tôi về nhà??! Không thể nào, mọi lời chửi bới đều được tôi viết lên giấy sau đó đem đi xé vụn rồi bán hết rồi (được tới 10k lận đấy). Dù có thần thánh đến đâu thì họ cũng không thể biết được chuyện tôi ngày chửi đêm rủa họ chứ. Hic, mồ hôi tôi túa ra như tắm. Vào một ngày không nóng, không nắng, sắc trời dịu nhẹ, mát mẻ, trong lớp bạn có một đứa chảy mồ hôi rất nhiều, mặt mày tái xanh, bạn thử nghĩ xem, người bạn ấy rốt cuộc bị gì? Phải chăng là táo bón? Hay đã đến mức độ thần thánh hơn đó là trĩ??? Khoan đã, tôi chính là người đó mà.
Tóm lại, trông tôi đang rất không bình thường. Tôi đang có một cái dự cảm rất ư là không lành. Khốn thật!!! Mà cuộc đời cũng có thật lắm cái vui, khi tôi cảm thấy có điều gì không ổn hay nguy hiểm đang rình rập nơi nào đó, chắc chắn nó sẽ xảy ra. Và nó đã xảy ra thật…
“Các em học sinh thân yêu, đáng yêu, nhí nhảnh, hồn nhiên, niềm tự hào nhỏ bé mà tươi trẻ của cô thân mến, cô xin giới thiệu thầy chủ nhiệm mới của chúng ta ngày hôm nay nhé”. Bà cô chủ nhiệm đáng sợ của tôi vừa phun mưa vừa cười quái dị vừa chỉ ra ngoài cửa lớp. Quả nhiên, ác mộng là đây, người vừa bước vào chính xác là người tôi quen, người tôi rất quen, quen đến mức hắn có bao nhiêu cái nhọt ở đít tôi cũng có thể đoán ra (mặc dù trật lất), hắn chính là đàn em của tôi: số 1.
 
********************************************
 
SƠ YẾU LÝ LỊCH CẨU THẢ VỀ “SỐ 1” CỦA “A-8”
(Người chém gió chính: Lâm Nam)     
Tên: Số 1 (Lê Nguyên).
Giới tính: thẳng nam chính hiệu tuy rất ám ảnh về giới tính thứ 3.
Nghề nghiệp: bang chủ (bù nhìn) của cái bang “A-8”.
Tính cách: rất, rất hay nghiêm trọng hóa vấn đề => ngàn đời bị người ta cho là lạnh lùng, trầm tính nhưng thực chất là quăng bom không giới hạn với vẻ mặt nghiêm túc không sợ chém đặc trưng.
Sở thích: đồ ngọt, ngủ nướng,…
Sở ghét: những điều trái ngược với sở thích; người nào có tên 2 chữ, trong đó họ là Trương còn tên là Huỳnh,…
Sở trường: nhiều, nhưng không dùng được bao nhiêu.
Điểm yếu: đồ ngọt.
 
********************************************
 
Vâng, thế là từ nay, tôi sẽ phải đối mặt với một tên khốn với kĩ năng chém gió cấp 11, 12 và gọi hắn là “thầy giáo”. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao bà cô chủ nhiệm của mình lại đột nhiên biến đổi nhân cách một cách nhanh chóng như vậy, bà ta đã bị kĩ năng chém gió vô hạn tuần hoàn của tên khốn kia thu phục và chấp nhận làm nô lệ trung thành của hắn, chấp nhận hy sinh để hoàn thành sứ mạng hành hạ tôi đây mà.
“Wow, ổng là giáo viên dạy toán của học viện Trùng Dương đó mày. Lần này mấy người mới chuyển tới trường mình toàn dân VIP ” – “cùng bàn” huých tôi một phát, cắt đứt dòng suy nghĩ biến thái của tôi.
“Khoan đã, mày nói đợt này nếu tính cả giáo viên và học sinh thì có tổng cộng bao nhiêu người mới chuyển vào trường mình?” – tôi nghi hoặc hỏi nó.
“7 người” – nó không cần đếm lại, trả lời ngay lập tức.
Sét đánh ngang tai, bom dội ngang mặt, đại bác ngang đầu, 7 đứa, trùng hợp vừa đủ dân số đệ tử ruột của tôi. Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn số 1, đáp lại tôi, hắn gật đầu một phát dứt khoát với vẻ mặt của một thằng táo bón nặng. Theo kinh nghiệm thâm sâu của mình, ý hắn sẽ là: “Ừa, 7 đứa lận đấy, con chết chắc rồi” nhưng con khốn tác giả lại bảo tôi ý hắn là: “ Con yên tâm, bố sẽ sống chết bảo vệ cái trường này khỏi con.”, thế là sao, ý hắn là gì???? (Theo tôi, ý hắn là: “ Bố chắc chắn sẽ tỏ ra không quen biết con”). Nói tóm lại, vẻ mặt của hắn đã khẳng định một điều: đàn em tôi, tổng cộng là 7 tên biến thái nhất hành tinh đã có mặt trong trường tôi dưới mọi hình thức với nhiệm vụ hủy hoại triệt để tuổi thơ êm đềm, mộng mơ của tôi.
Với trạng thái mơ hồ, nửa tỉnh nửa không tỉnh, tâm hồn tôi cứ thế trôi lềnh bềnh cho đến tiết cuối. Mãi cho đến khi nhóc Jay đợi tôi lâu quá, chạy qua lớp tôi, thấy mọi người đã ra về hết còn tôi thì vẫn ngồi thần người, nó bèn quăng luôn cái cặp của nó vào đầu tôi. Đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, đầu tôi đã mọc một cục nhọt rất lớn.
Có lẽ thấy tôi lạ thường như vậy, nhóc Jay cũng hơi xót. Thế là nó cũng hỏi han tôi, tôi ngậm ngùi kể hết cho nó nghe. Kết quả, nó cười đểu nhìn tôi rồi nói: “Thì cứ theo cách cũ, đuổi tụi nói đi là được rồi”.
He he, lần này, quân sư đã lên tiếng, tụi đàn em tôi sẽ khó sống đây.
 
 
3.      CẨN THẬN VỚI NGƯỜI LÙN
 
 
Dạo này, tôi rất dễ tức giận. Nguyên nhân là do đàn em của tôi cứ lũ lượt kéo đến trường tôi làm tôi loạn hết cả lên: đứa thì làm học sinh, đứa thì làm thầy giáo. Hay như bây giờ, tôi muốn ăn mì, rất muốn ăn mì nhưng lại không thể nào đụng tay được vào cái nồi mì nghi ngút khói để ngay trước mặt tôi. Nguyên nhân là do cái nồi ấy đang bị tổng cộng là tám người, tính luôn cả nhóc Jay, bu vào ăn hì hục như sắp chết đói. Cái **** gì vậy trời???
Tôi còn nhớ lúc tan học về, bụng đói cồn cào, thế là tôi chạy vào tiệm tạp hóa của trường mua 10 gói mì về ăn dần dần. Sau đó, không hiểu sao khi tôi vừa bước chân vào phòng kí túc xá của mình thì lại thấy số người trong phòng nhiều hơn bình thường rất nhiều (bình thường chỉ có tôi và Jay). Túi mì trong tay tôi lập tức bị giật đi, bếp của tôi lập tức bị chiếm dụng, nồi của tôi lập tức bị chôm chỉa, tất cả đều diễn ra với tốc độ siêu âm thanh. Đến khi tôi lấy lại nhận thức thì cái nồi mì chỉ còn lại độc vài cọng hành do tên nào ác ý phun vào.
Tôi nén giận, hít vào một hơi thật sâu rồi hét vào mặt lũ vô tâm tiểu nhân ấy “Tụi bây làm cái quái gì ở đây??????”.
Đáp lại tôi, bọn chúng chỉ cười trừ, đứa thì ợ to mất vệ sinh, đứa thì lấy đũa xỉa răng, đứa thì vùi đầu uống nước, … Tóm lại là bọn chúng đều không để tôi vào mắt.
Khóe mắt tôi co giật, khóe miệng tôi co giật, nửa khuôn mặt bên trái của tôi co giật, nửa khuôn mặt bên phải của tôi cũng co giật nốt. Thế là tôi ác ý sáp lại, đạp cho mỗi đứa một phát vào bụng. Đúng, đạp cho chết đi, đạp cho ói ra hết cái đống mì kia ra đi. Tiền mồ hồi nước mắt của chị mà dám giành à, lũ tiểu nhân đê tiện.
Thế là bọn chúng ôm bụng la tập thể. Nhóc Jay thấy ồn quá, bèn đưa tôi cái nồi, tôi liền hiểu ý, lấy cái nồi ấy đập mạnh xuống bàn.
RẦMMMMMMMM!!!!!!!!!
Bọn chúng im phăng phắc, cái nồi của tôi từ sâu vài chục xăng ti mét giảm xuống còn sâu và xăng ti mét. Nhóc Jay nhìn tôi, khóe miệng khẽ co giật, một lúc sau mới khó khăn mở miệng “Ý tôi là: Ông dẹp dùm tôi cái nồi đi”.
Tôi “…”
Lũ tiểu nhân “…”
Thôi được, tôi công nhận mình thật không giỏi trong việc hiểu ý người khác.
Tệ thật, giờ thì tôi hết nồi nấu mì rồi, hối hận quá.
Tôi thở dài, ngồi bẹp xuống đất chống cằm hối cải.
Lũ tiểu nhân cũng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với tôi.
Bọn chúng có tổng cộng bảy người tất cả, sáu chàng trai và một cô gái. Đứa nào cũng đều rất giỏi, rất rất biến thái và vô cùng đê hèn, vô cùng cực lưu manh. Tóm lại thì, bọn chúng là bảy tên thần kinh đại giáo chủ. Ở bên nhau được mười mấy năm, có lẽ tôi cũng hiểu được nguyên nhân bọn chúng đến đây. Đại khái chắc là vì nhớ tôi đây mà. Tôi vừa định mở miệng trấn an bọn chúng thì số 1 – tên Nguyên đã lên tiếng “Con còn chưa trả tiền cho bố mà đã chui vào đây học nội trú rồi, định quỵt hả?”.
Tôi “…”
Số 2 lại tiếp tục “Con à, bố tới để hỏi con có thể cho bố mang hết đống truyện tranh của con về nhà đọc không?”
Tôi “…”
Rồi “Bố nhớ là con rất thích ăn cơm gà gần nhà bạn bố đúng không?”
Tôi gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng có một người quan tâm tôi.
“Vậy con ở nội trú thì sau này bố không cần phải mua cho con nữa phải không?”
Tôi “…”
Không đợi bọn nó tiếp tục dùng lời nói đả kích tâm hồn bé bỏng của tôi, tôi đã trực tiếp đá bọn chúng bay khỏi cửa rồi nhanh chóng chốt cửa lại, tắt đèn, leo lên giường ngủ một mạch tới sáng.
Và như thế, đêm trôi qua, ngày trôi qua, tôi vẫn cứ nhịn, cứ nhịn như vậy. Ông bà ta dạy, một điều nhịn là chín điều lành, tôi vẫn kiên trì công cuộc giả ngu, giả điên trước mặt lũ tiểu nhân đáng khinh bỉ kia. Nếu là người khác, tôi nghĩ rằng bọn chúng đã từ bỏ từ lâu rồi, chỉ tiếc rằng mấy tên này coi vậy chứ giống tôi vô đối ở cái lĩnh vực mặt dày: Dù cho tôi có trưng ra cái bộ mặt khinh bỉ, lạnh lùng đến đâu thì bọn chúng vẫn cứ bám theo chọc phá tôi. Kết quả thật ngoài sự mong đợi của mình, tôi nhanh chóng trở thành tâm điểm sự chú ý với cái biệt danh rất ư là chấm thang: “Kẻ theo đuôi”.
Lật bàn!!!!! Tôi nào có theo đuôi bọn họ chứ. Quẹt nước mắt, chùi nước mũi, tôi nhất định phải trả thù. Núi lửa nơi tâm hồn tôi từ đây phun trào mãnh liệt.
 
********************************************
 
 “Vào một đêm nọ ở trường mình, chính xác thì là đêm hôm qua, thầy dạy thể dục của lớp kế bên – thầy Hùng – người được xem là có thể lực tốt nhất trường mình khi đang luyện tập thể hình vất vả thì bị tấn công.” – “cùng bàn” kể chuyện một cách rất say sưa, một đám nhiều chuyện vây quanh bàn tôi để được nghe tin hot mới nhất trong trường.
Tôi cũng ngồi xuống tham gia vào câu chuyện của cô ấy. “cùng bàn” của tôi là một cô gái có quan hệ bạn bè rộng rãi cả trong giới học sinh lẫn giáo viên: nào là bạn học mẫu giáo, bạn học cấp 1, bạn học cấp 2, bạn hàng xóm, bạn hàng xóm của bạn hàng xóm, bạn gần nhà, bạn gần nhà của bạn gần nhà,… rồi giáo viên thì là bạn cũ của bố, của mẹ, của hàng xóm, của cả bố mẹ của bạn bè hay thậm chí là bạn cũ của bạn cũ của họ hàng xa xôi của cô ấy cô ấy cũng nhớ tuốt. Do đó, hệ thống tình báo tin vịt của cô ấy có thể xem là lớn nhất cái trường này (chém cho vui thôi). Quả là một con người có trí nhớ thần thánh.
Thấy tôi, cô ấy mỉm cười như thường lệ để làm ra vẻ dịu dàng rồi tiếp tục kể “Nghe đồn kẻ tấn công là một tên con trai lùn tịt, giọng nói vô cùng khó nghe, hơn nữa lại vô cùng, vô cùng ám ảnh về vấn đề chiều cao con người”, nói đến đây, bỗng nhiên, mọi người đồng thời không nhịn được mà liếc nhìn tôi một cái, tôi vờ như không thấy điều ấy. Sau đó thì cùng bàn hít một hơi thật sâu rồi từ từ, từ từ phun ra từng chữ “…và … cực kì, cực kì … tàn bạo”.
Ngay khi câu chuyện vừa kết thúc, một vài người bắt đầu xì pam triệt để cái thớt của bạn tôi mới lập với hàng loạt câu hỏi như: Tại sao tên lùn ấy lại chỉ tấn công thầy Hùng dạy thể dục? Tại sao hắn có thể lọt vào cái khu nhà ở của giáo viên mà không bị phát hiện? Làm sao mà tên lùn ấy lại có thể đánh gục được một giáo viên siêu khỏe như thầy? Và vân vân,….
Nếu là lúc bình thường, có lẽ tôi cũng đã góp sức cùng lũ bạn mình phá banh cái chủ đề ấy nhưng chỉ tiếc rằng, câu chuyện ấy tôi nghe thật chẳng thật tí nào. Vì sao tôi lại biết ư? Đó là vì….
 
********************************************
 
Đêm hôm ấy trăng thanh gió mát, sắc trời đen thui, sấm nổ ầm ầm (cái này chém >.<), tôi dự định sẽ qua phòng của tên Nguyên ở, dần cho hắn một trận tơi bời hoa lá hẹ vì dám phá hoại hình ảnh của tôi.
Chuyện là vầy: Hắn làm chủ nhiệm lớp tôi nên cũng kiêm luôn việc trừng trị mấy đứa vi phạm nội quy của trường, mà tôi thì là cái đứa trùm đi học trễ do cái sự lười ngủ không thể nào chữa được. Sự thật thì tôi biết thừa cái tên đầu trâu mặt chó ngồi trên bàn giáo viên kia còn ham ngủ hơn cả tôi. Vậy mà, trước mặt cả lớp, hắn dám phê bình, chỉ trích tôi về chuyện ngủ nướng là một thói quen tệ hại, thể hiện sự heo bò, lười biếng không đáng có của một học sinh đang bước vào thời kì thi đại học. Bài diễn văn hùng hồn của hắn dài tổng cộng 2 tiết, tức 90 phút, đổi ra là 5400 phút, tức 324000 giây. Thử hỏi, làm gì có ai trên đời này có thể vừa đứng yên vừa chịu đựng trong một khoảng thời gian kinh dị vậy chứ. Nếu không phải thể chất của tôi rất tốt, có lẽ sau buổi học ấy, tôi thật sự phải chặt chân về làm heo rồi. Thật bỉ ổi, đê tiện, vô liêm sỉ hết mức. Dù là giáo viên có ác độc đến đâu thì cũng không có ai có thể bắt một cô học trò hiền lành 18 tuổi đứng trước lớp, mồ hôi vã như tắm, tai hướng về đài phát thanh để nghe người khác sỉ nhục mình, mà còn trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng nữa chứ. Vậy mà đám bạn tôi dưới lớp thì kẻ vuốt cằm suy tư, kẻ gật đầu tán thưởng. Lật bàn!!! Bộ chúng bay không có tình người à??? Hic, trét nước mắt, quẹt nước mũi, TÔI, PHẢI, TRẢ, THÙ.
Đó là nguyên nhân của việc tôi có mặt trước cửa phòng tên khốn kia. Khu nhà dành cho giáo viên của trường tôi được xây rất, rất đẹp. Mỗi giáo viên đều có một phòng riêng, không, nhà riêng thì đúng hơn. Tôi gãi đầu suy nghĩ, những ngày nắng nóng, nếu có thể qua đây ở nhờ thì thật là tốt. Khoan, đang nghĩ gì vậy, tôi đến đây là để trả thù mà.
Ngay khi nhớ lại cảnh tượng hồi sáng, cơn giận của tôi lại bùng cháy dữ dội. Tôi đứng thẳng người, đối diện với cánh cửa, chân đưa lên một góc anpha hoàn hảo, chuẩn bị đạp bay cánh cửa đó thì BỤP.
Hây, cúp điện rồi. Khỉ thật, đang lúc cao hứng thì cúp điện, cái thể loại điềm báo gì đây? Ông trời à, ông sợ tôi đánh lộn người chắc?
CẠCH!!!
Bỗng nhiên, cách cửa bật mở, tôi núp vội sau chậu cây theo phản xạ. Trời tối thật. Biết thế này, tôi đã quyết định đi sớm hơn, cũng may là mình đã theo học khóa huấn luyện “Những bước cơ bản để làm trộm” do mẹ tôi đảm nhận vai trò sư phụ, nếu không thì nguy rồi. Tôi cười thầm trong bụng một cách nham nhở đồng thời suy tính xem nên hành hạ hắn như thế nào cho thỏa mãn.
Một, hủy hoại danh tiếng. Cách này không cần tới bạo lực, chỉ cần vác hắn đi gặp một tên biến thái nào đó, để hắn bị XXOO gì đó, quay phim lại rồi phát tán trên tất cả các trang mạng nổi tiếng như Youtube, Daily motion, ZingTV, v.v… Điểm nhấn ở đây là phải đăng tải thông qua một tài khoản mang tên LeNguyen_SM-er với câu giới thiệu như “Hi hi, đây là sở thích của mình, mình muốn chia sẻ kinh nghiệm cho những người cuồng SM giống mình, hi vọng các bạn thích. Nhớ đóng góp ý kiến cho mình nhé. Mình không phải là giáo viên trường THPT X đâu, đừng tới tìm mình nhé. Mình sẽ đợi”. Ha ha, cách này đủ độc nhưng với khả năng của hắn thì sẽ dễ dàng hack hết mấy trang web kia để bảo vệ sự trong sạch cho mình. Trực tiếp bỏ qua.
Hai, hủy hoại hình tượng. Ở trường, ngoài ông thầy thể dục lớp kế bên có ngoại hình khá giống hắn và đám đàn em của tôi thì hắn được xem là người khỏe mạnh nhất trường. Vậy nên, tôi sẽ xông vào nhà hắn, đập cho hắn một trận bằng tuyệt chiêu “Vô ảnh bí kíp” của nhà tôi. Với tuyệt chiêu đó, tôi sẽ đánh vào tất cả những huyệt đạo yếu nhất trên người hắn với lực vừa đủ nhẹ. Sau đó, dù người khác không thấy hắn có bất cứ dấu vết bị đánh nào, hắn cũng sẽ đau nhức như thể bị đánh (bị đánh thiệt mà T^T). Sau đó, tôi chỉ việc giả vờ bị đau chân hay gì đó, nằng nặc bắt hắn cõng tôi xuống phòng y tế. Lớp học của tôi ở tầng 5, phòng y tế dưới đất. Cho dù có là người bình thường thì cũng chịu không nổi, đừng nói đến một tên đã trúng “Vô ảnh bí kíp” nhà tôi. Ha ha ha, sau đó, hắn sẽ lộ ra bản chất thục nữ yếu ớt của mình, hình tượng nam tính mà hắn vô cùng yêu thích sụp đổ hoàn toàn trong lòng mọi người. Ha ha, dù cách này không độc nhưng cũng đủ làm hắn cay cú mấy tháng. Nhưng ngộ nhỡ hắn điên lên, dùng hết sức còn lại quăng tôi xuống đất thì khốn nhỉ. Cách này, nhất định phải bỏ qua.
Ba, cách này là cách cuối cùng rồi, đầu óc tôi thì chỉ nghĩ được đến đó thôi, đó là cứ xông vào đánh cho hắn một trận cho đã tay rồi về nhà đắp chăn chờ đợi bị quả báo.
Haizz, ông trời thật ghét người tài giỏi.
Đang miên man suy nghĩ thì tôi bỗng thấy tên kia móc hộp quẹt ra hút thuốc. Trong đời tôi, ngoại trừ nhũng thứ tôi ghét hơn cả ghét nhất thì tôi ghét nhất là những tên hút thuốc. Không kịp dừng lại suy nghĩ, tay chân tôi đã theo phản xạ chạy tới chỗ hắn đứng tung chiêu.
Bài học số 1:
Nhân đây, tôi xin truyền lại cho các bạn một số tuyệt chiêu tự vệ cơ bản mà tôi biết nhé. Đối với những đối tượng là những kẻ cao hơn mình bạn phải khiến mình có chiều cao ngang bằng hắn thì mới có thể ra tay được.
Bước một, nắm chặt bàn tay lại hết sức có thể, co tay lại làm sao để cánh tay bạn tạo thành một góc ba mươi độ. Bước hai, bước quan trọng nhất, dùng hết sức bình sinh, đấm thẳng về phía trước. Bước này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm nếu bạn quá lùn, người ấy quá cao, cánh tay bạn đưa thẳng sẽ ngang với cái gì đó không nên bị đánh vào của người ấy. Sau khi thực hiện bước 2, cái bản mặt chết tiệt của hắn sẽ ở ngay trước mặt bạn, lực tay càng mạnh, hắn cúi người càng thấp. Bước ba, hãy để tay chân của bạn mặc sức tung hoành: đấm vào mặt hắn, tát hắn vài chục cái, búng mũi hắn, nặn mụn của hắn, … Rất, rất nhiều trò độc ác cần bạn suy nghĩ tới để hành hạ hắn.
Và tôi đã làm vậy thật. Ban đầu, tôi nể tình hắn là anh em, đánh hơi nhẹ. Nhưng tên khốn ấy lại sống chết không buông điếu thuốc trong tay, tôi bực quá, đánh càng lúc càng sung. Trong đầu, tôi khí thế nguyền rủa hắn “Hút thuốc à? Chết luôn đi!” nhưng khi ra tới miệng tôi lại trở thành “Cao hơn tao à, chết luôn đi”.
Được rồi, tôi công nhận mình có đôi chút ám ảnh về chiều cao con người.
Nhưng kì lạ là đang đánh nửa chừng thì tay chân tôi bị giữ lại, người tôi bị vác lên rồi rất nhanh sau đó, tôi thấy mình đang ngồi trên giường phòng mình, đối diện là Lê Nguyên.
Hắn vẫy vẫy tay trước mặt tôi “Mấy ngón đây?”
Tôi bịt mũi “Tay cậu hôi quá, mới đi bới rác đấy à?”
Đáp lại tôi, hắn không nói gì, chỉ quay mặt lại, đưa ngón trỏ lên nói với nhóc Jay “Bình thường”.
Tôi “…”
Rồi hắn lại nắm lấy bả vai tôi lắc khí thế “Con điên à, sao lại lên cơn trong trường vậy hả???”
Tôi chớp chớp mắt ngạc nhiên “Tôi nào có lên cơn gì đâu, tôi chỉ định tung clip SM của cậu lên mạng thôi mà”
Hắn “…”
Thấy gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán người đối diện, tôi vội sửa lại “Ý tôi là tôi không định dùng “vô ảnh” để đánh cậu rồi hủy hoại danh tiếng của cậu đâu”.
Hắn “…”
Khỉ thật, lại nói bậy rồi, tôi bị gì vậy trời.
Tôi khóc không ra nước mắt “Thật mà bố, tôi không định đánh cậu bầm dập…”
“LÂM NAM”, hắn nghiến răng cắt ngang. Tôi im phăng phắc như cá chết.
“Con nói lại xem nào”, hắn nói tiếp, giọng lạnh như băng. Tôi toát mồ hôi lạnh,ảm giác như mình đang ngồi trên một đống lửa, xung quanh là một khung cảnh toàn băng, vừa thấy nóng, vừa thấy lạnh. Hắn nhìn tôi thật chăm chú, rất, rất thật chăm chú.
Đến lúc này, tôi bèn sử dụng tuyệt chiêu của mẹ mỗi khi không muốn nói chuyện với bố, đó là leo lên giường đi ngủ. Thật may mắn, tôi đang ngồi trên giường. Thế là tôi gật đầu tỏ ý chào tạm biệt hắn rồi vật ra ngủ luôn…
 
********************************************
 
Thật không ngờ, tối hôm ấy, tôi lại đánh nhầm người. Thật là quá xui xẻo mà. Tên Nguyên có vẻ đang giận tôi, cứ mỗi lần thấy tôi thì lại đờ người ra rồi nhíu mặt, nhíu mày không thèm nói chuyện. Còn trường tôi, sau khi khả năng “tung tin đồn nhảm” của học sinh được phát huy, mọi người đều sợ mất mật, không dám đi chơi đêm, không dám coi thường người lùn. Đó có thể xem là điều an ủi duy nhất của tôi sau sự việc tối hôm trước vậy.
Haizzz, đúng là đời thật khó đoán, nhất là khi nó dính tới những người lùn như tôi.
 
 
4.      NGƯỜI KHÔNG MUỐN DÍNH PHẢI RẮC RỐI THƯỜNG LÀ NGƯỜI GẶP NHIỀU RẮC RỐI NHẤT
 
 
Đã vài tuần trôi qua kể từ khi lũ đê tiện kia trà trộn vào trường tôi. Sau sự kiện đánh lộn người, tôi đã hùng hổ thú nhận âm mưu của mình. Kết quả như mong đợi, bọn chúng biết điều hơn rất nhiều.
Lê Nguyên, tức số 1 vẫn là thầy chủ nhiệm lớp tôi, dạy môn toán.
Nguyễn Huy, tức số 2, là thầy dạy môn sinh học do sự yêu thương vô bờ vô bến vô cùng mắc ói đối với động vật của hắn.
Vĩnh Nam (số 3), Đinh Mộc (số 5 – thường lấy tên giả là Đinh Tấn) và Lữ Đình (số 6) thì đều học A1 – lớp học siêu giỏi, siêu thần thánh của trường tôi.
Trương Huỳnh (số 7) thì làm giáo viên dạy môn Văn
Riêng Dương Minh (số 4) thì học chung lớp với nhóc Jay là D0 – lớp học siêu thần thánh khác của ban D trường tôi.
Còn tôi, thủ lĩnh đám chúng nó lại học lớp A15 – cái lớp lẹt đẹt nhất trường. Tôi khóc thầm thật khí thế rồi ngước mặt lên nhìn trời. Thiên lí đâu? Công bằng đâu?
Không có sự quấy rối của chúng nó, tôi chuyên tâm học hành và kết quả đã được cải thiện rõ rệt. Hơn nữa, nhóc Jay cũng đã mặt dày sang mời (thật ra là đe dọa, khủng bố là chính) lũ đàn em đến ở chung với tôi để kèm tôi học hành này nọ. Hic hic, tôi thầm lau mồ hôi. Jay à, biết là con thương bố, nhưng tại sao lại gánh cái đống rác đó về nhà cho thêm phiền chứ. Tôi thật là khổ mà.
Thế là từ đấy trở đi, cả phòng kí túc xá tôi ở tuy cãi nhau ầm ĩ nhưng chung quy thì lại rất hạnh phúc. Cuộc sống là vậy, nếu bạn ghét những việc tồi tệ như cãi nhau hay điều gì đó tương tự vậy, bạn đã không đón nhận nó, để yên cho nó xảy ra dễ dàng như thế. Vì vậy, tôi cho rằng trong cuộc sống, chính những màu sắc u tối mới có thể làm nổi bật màu sắc thông thường, khiến chúng trở nên rực rỡ. Chúng nó là màu sắc thông thường, sự hiện diện của chúng nó lại là màu sắc u tối, còn tôi, lại là người đang dùng những màu sắc ấy để vẽ nên cuộc đời mình.
Hết truyện.
P.S: Chúc các bạn mùa thi vui vẻ.







Lật bàn!!!!!
Cái thể loại gì vậy???? Tôi còn chưa có người yêu mà đã kết thúc là sao? Bộ định cho chúng tôi sống kiếp FA giống bà à, con mụ kia!!!
Muốn chị qua nói chuyện với cưng không hả? *Nheo mắt nguy hiểm*







(Tác giả toát mồ hôi)
Thế nhưng, mọi chuyện không hề thuận lợi như tôi nghĩ.
Dạo gần đây, học sinh trường tôi thường xuyên bị trấn lột điện thoại, ví tiền, xe cộ hay thậm chí cả cặp sách, đến một cây bút cũng không tha. Trong lớp tôi có một trường hợp như vậy, cậu ấy tên gì gì đấy tôi không nhớ nhưng đại khái là bạn thân của “cùng bàn” nên tôi gọi cậu ấy là “chung bàn”.
“chung bàn” nhà khá giả nhưng không được hiểu sự đời cho lắm. Cái chuyện bị trấn lột của cậu ấy đã trở thành huyền thoại của lớp tôi. Đại khái là lần đầu, cậu ta bị trấn lột cái Samsung Galaxy SIII mới mua vì lí do điện thoại quá bự, nhét túi quần không vừa. Hây, đừng tưởng là cậu ấy cất điện thoại vào cặp do để không vừa nhé, cậu ấy thật sự để trong túi quần mới kinh chứ. Điều này thì khỏi phải nói, tôi có không làm trộm thì tôi cũng dễ dàng móc được chứ đừng nói là trộm thật. Cuối cùng, cậu ta mất điện thoại. Lần hai, cậu ta rút kinh nghiệm, mua lại cái Samsung Galaxy SIII như trước rồi cất vào cặp. Kết quả, không có cái ngu, cái xui vẫn sẽ đeo bám bạn. Cậu ta bị trấn lột ví tiền. Ví tiền để trong cặp, gần chiếc điện thoại…. Vâng, cả hai cùng đi tong. Lần thứ ba, cậu ta khôn hơn, để cái điện thoại trong hộp bút, ai dè, gặp phải tên cướp có lương tâm, chỉ cướp hộp bút về cho em trai đi học, trong cái hộp bút lại có cái Galaxy SIII mới mua, chưa kịp xài. Mất một lần ba cái điện thoại, có lẽ cậu ấy rất ức chế, không thèm mua điện thoại nữa. Rồi đến một hôm, cậu ấy bị dụ mua cái Galaxy SIII mới toanh giá cực rẻ. Cậu ta mua về, cố giữ cẩn thận, rồi một ngày đẹp trời phát hiện ra, cái điện thoại ấy chính là cái điện thoại đầu tiên mình bị trộm mất. Đúng là con người đen đủi nhất năm mà.
Tôi kể cho lũ đàn em và nhóc Jay nghe, tụi nó bò lăn ra cười, cười đến đau cả bụng, làm tôi phải chạy đi mua thuốc cho chúng. Sau đó, cả đám cùng đồng loạt kết luận rằng thành viên A15 quả nhiên có vấn đề thần kinh nặng. Tôi thở dài lặng lẽ.
Thấy vậy, Trương Huỳnh bảo tôi “Chuyện này không con nhẹ được đâu, lũ này rõ ràng là vi phạm luật “đen” rồi”.
Tôi gật đầu.
Lê Nguyên lại nói “Theo tin tức của “ổ bay” thì bọn này hoạt động hoàn toàn có tổ chức. Sau khi chúng ta rời đi, tin tức A-8 tạm thời ngưng hoạt động đã nhanh chóng được truyền đi khắp nơi, gây nên sự thành lập của các tân băng đảng.”
Tôi cũng gật đầu, thầm nghĩ, người Việt Nam sao không dùng tiếng Việt Nam mà cứ phải màu mè tiếng Hán Việt cho khổ vậy trời.
Đinh Mộc nói tiếp “Bố nghĩ, chuyện này không đơn giản vậy đâu. Mặc dù A-8 ngừng hoạt động nhưng sự thật thì từ trước đến giờ, chưa bao giờ xảy ra việc thành lập tân băng nhanh chóng như vậy”.
Tôi tiếp tục gật đầu. Quả nhiên, chúng nó đều màu mè như nhau.

“Sao con gật đầu hoài vậy??? Đang kiểm tra xem trong đầu mình có não không à?”
Tôi lườm cái tên điên vừa mới phát ngôn bất hợp pháp kia rồi dõng dạc tuyên bố “Vậy, mai nghỉ, chúng ta đi xem lũ chúng nó thế nào đi”.
“….”
Tôi tự hỏi tại sao chúng nó lại hoàn toàn im lặng trước bài phát biểu ngắn gọn, súc tích của tôi nhỉ. Dương Minh thấy tôi gãi đầu quá dữ dội, bèn nói luôn “Cái đấy không phải đã nói từ đầu rồi sao!” rồi leo lên giường của mình “Đi ngủ sớm đi”.
Lời nói của người đẹp là vàng ngọc, lũ vô dụng còn lại, bao gồm cả tôi đều tự giác tắt đèn ngủ sớm. Nghĩ lại, dường như từ hồi vào đây ở, mọi cuộc trò chuyện giữa tôi và đàn em đều đi đến kết cục là ngủ sớm thì phải. (_ _||||)
Ngày hôm sau, trường cho học sinh về thăm gia đình. Đây lẽ ra phải là khoảng thời gian đoàn tụ gia đình nhưng với tôi, dù có đem dây xích cột vào cổ tôi kéo về nhà dưới hình thức bắt chó về chuồng thì cũng không thể khuất phục được tinh thần kiên cường, bất khuất, ý chí muốn được ở lại của tôi. Vả lại, dù tôi có về nhà đi chăng nữa, chưa chắc hai kẻ điên khùng kia chịu mở của cho tôi vào chuồng. Thế là hoàn cảnh đẩy đưa, tôi và lũ đàn em hiện tại đang đứng đơ người trước trạm xe buýt gần trường, tụ điểm của mọi sự trấn lột.
….
Suy nghĩ một hồi lâu, tôi nói với chúng nó “Điểm mấu chốt ở đây là phải làm sao cho cái mặt nạn nhân trông thật đần”.
Chúng nó nhìn tôi chăm chú, ra vẻ suy tư.
Năm phút sau, Đinh Mộc mới vuốt cằm rồi nói với tôi “Bố chỉ cho”.
Tôi mừng rỡ làm theo lời hắn nói.
“Đầu tiên, cái môi đừng có bặm lại như thế, để tự nhiên đi. Còn đôi mắt nữa, đừng nhíu mày, để tự nhiên đi, cũng đừng có hếch cái mũi lên trời vậy. Con thử để cái vẻ mặt tự nhiên của mình lúc đi học cho bố xem nào.”
Tôi làm theo lời hắn, hoàn toàn để khuôn mặt mình tự nhiên.
Sau đó thì cả đám đều đồng thanh hô lên “Hoàn hảo!!”.
Tôi “…”
Hình như tôi đang để mặt bình thường thì phải.
“Thật ra thì cái mặt con lúc bình thường nhìn đã ngu lắm rồi”.
Tôi “…”
Được, coi như ta không chấp cái lũ tiểu nhân tụi bây.
….
Theo kế hoạch, mọi người sẽ chia nhau ra thành hai đội:
-          Đội 1: Tôi, Nguyễn Huy và Lữ Đình (tức số 2 và số 6) cùng số 4 là Dương Minh sẽ lên xe buýt là đóng vai nạn nhân. Tôi sẽ là người bị trấn lột và ba người kia sẽ là người xem xiếc.
-          Đội 2: Những thành phần còn lại, đảm nhiệm vai trò đứng phè một chỗ đợi tín hiệu từ phía đội một, sau đó bắt đầu truy kích.
Xe buýt đỗ cái két trước mặt tôi, màn kịch bắt cướp nhàm chán kinh điển nhất thế giới xin được phép bắt đầu.
 
********************************************
TÈN TEN!!!!!!!!!!!!!!!
Trên xe buýt số XX, mọi người đều đang vật vã cố đứng thật khép nép, thật vững vàng trước sự đông đúc của biển người tham gia hành trình xe buýt cũng nhưng cố gắng không thay đổi sắc mặt một cách bất lịch sự trước cái sự mùi “thơm” vô bờ bến của nhưng người xung quanh họ. Trong số những người đang đứng gần của lên xuống, có một cô gái trông như thằng bê đê với mái tóc ngắn, vóc người lùn tịt, béo tròn đang ngẩn người suy nghĩ vu vơ.
Người bên cạnh cô cho rằng cô đang suy nghĩ về chuyện học hành. Người sau lưng cô cho rằng cô đang suy nghĩ xem giới tính thật sự của mình ra sao. Phần lớn mọi người trong xe đều cho rằng cô đang ngủ đứng. Tên trộm đứng cạnh cô cho rằng cô đang thất tình.
Mỗi người đều suy nghĩ khác nhau, nhưng không ai đoán được suy nghĩ thật sự của cô.
Cô đang nghĩ rằng “Cái tên trộm khốn khiếp kia, ta để hai cái điện thoại hai bên túi, cái nào cũng lộ ra ngoài, sao đến giờ vẫn chưa ra tay???”. Vâng, cô gái ấy chính là Lâm Nam đang thực hiện vai trò “chung bàn” phiên bản nữ. Thật ra, tên trộm kia cũng là kẻ thất tình, nhìn thấy vẻ mặt thảm thiết của Lâm Nam như vậy bỗng nhớ về câu chuyện của mình, ngẫm nghĩ quá lâu, hắn quên luôn việc mình định làm.
Quá mất kiên nhẫn, Lâm Nam bèn giả vờ mỏi chân, khẽ đụng vào người hắn một cái. Đối với một người tập võ đã lâu, từ “khẽ đụng” trong tâm trí Lâm Nam lại mang ý nghĩa “huých mạnh” đối với người khác. Kết quả, tên trộm kia bị huých đau quá, quên luôn việc mình bị thất tình, quyết phải trả thù cho bằng được.
15 phút sau, hắn xuống trạm, Lâm Nam cũng xuống, ba người nào đó nãy giờ ngủ gật cũng vội biết điều xuống theo. Tín hiệu của chương trình theo dấu được cài sẵn trong chiếc điện thoại kia chính thức hoạt động.
 
********************************************
 
Sau khi xuống xe, Dương Minh (4) lập tức liên lạc với đám sâu bọ kia rồi bật chương trình theo dõi lên dò. Tôi nhìn Nguyễn Huy, hỏi thật lòng “Cậu thấy tôi đóng đạt không”.
Đáp lại, hắn chỉ nhìn tôi thật khinh bỉ rồi nói “Cái đó mà gọi là đóng à? Là hành động tự nhiên thì đúng hơn.”.
Tôi “…”
Cái gì chứ, tôi đã phải giữ cái bộ mặt tự nhiên như táo bón suốt gần một tiếng đồng hồ thế kia, vậy mà không thể công nhận thành tích nỗ lực của tôi chút sao. Tôi chu mỏ, chạy trước ba tên điên kia theo hướng dẫn của chiếc điện thoại trên tay mình.
“Đứng lại coi, thằng nhóc kia!!!!!!!”
Tôi đang chạy thật sung thì lại có tiếng hú hét vang lên bên tai. Sau đó thì khỏi nói, một bầy những tên mặt heo, mắt cú, mũi tinh tinh nhanh chóng bao vây tôi. Bọn chúng lại bắt đầu hành nghề đây mà. Tên vạm vỡ nhất nguyên đám thấy tôi không có vẻ gì ngạc nhiên hay lo sợ thì cũng thấy kì lạ, vội rút dao ra, run rẩy chỉ vào mặt tôi rồi nói “Lột…. lột… hết… đồ có giá… giá trị ra cho tao m….mau”.
Hắn run rẩy, đồng đội hắn run rẩy, không lẽ nhà vệ sinh công cộng gần đây thu tiền cao quá, bọn chúng buộc phải hành nghề cướp giật để giải quyết nhu cầu cá nhân trọng đại này??? Thật đáng thương mà, mọi nhu cầu bắt buộc phải giải quyết đều là nhu cầu chính đáng. Tôi đang định lên tiếng an ủi chúng thì đã có người lên tiếng trước tôi.
“Cả người tao, cái gì cũng giá trị, nhất là khuôn mặt đẹp tựa thiên thần của tao. Mày bảo tao phải lột cái kiểu gì đây?”. Tôi quay người lại, hóa ra ba tên kia không vô dụng như tôi tưởng, đều đã đuổi kịp tôi.
Được rồi, tôi công nhận cái từ “lột” nghe có vẻ kinh dị thế nào ấy. Haizzz, tên Đinh Mộc này, miệng mồm lúc nào cũng độc như một con đàn bà chua ngoa.
“Con nói gì? Bố bị lột như một con đàn bà chua ngoa???” – Tên số 5 điêu ngoa hét to vào mặt tôi.
É, tôi có nói gì đâu, mà có nói thì câu đó cũng sai bét nhè.
“LÂM NAM!!! Con dám nói bố sai mà còn khóc nhè?”
Tôi “…”
Thôi được, tôi đầu hàng.
Do quá mải mê độc thoại, tôi hoàn toàn không để ý rằng tên số 5 kia đã giải quyết gọn gàng đám côn đồ đáng thương kia. Tôi ngồi bẹp xuống đất đối diện với tên thủ lĩnh lúc nãy rồi nhìn hắn chăm chú. Thật ra, tôi đang khai triển tuyệt chiêu “nghìn mắt trong một” của mình. Thử hỏi làm gì có ai có thể có tinh thần thép để chịu đựng ánh nhìn miệt thị từ một đôi mắt đẹp tựa thiên thần như tôi chứ, ha ha ha.
Quả nhiên, sau năm phút, mồ hôi hắn chảy như mưa, lắp bắp hỏi tôi “Các… các ng… người là ai??? T…Tại sao lại bắt chúng tôi? Đ….Đừng nhìn nữa mà!!!!!!!!!!!”
Tôi chưa kịp chém gió cho hắn nghe, tên Lữ Đình (số 6) đã quăng cho bọn chúng một đồng xu bằng bạc có khắc số 8 ở cả hai mặt. Nhận được nó, lũ côn đồ chuyển đổi sắc mặt thật liên tục, thật thần kì.
Biểu tượng của băng A-8 chính là một đồng xu có khắc số 8 ở cả hai mặt. Ngày xưa thì nó được làm bằng vàng hoặc bạc để thể hiện cái oai và sự giàu có của A-8 nhưng từ khi vào tay tôi, do tình hình kinh tế lạm phát mà bản thân tôi cũng là người rất keo nên chỉ có chín người chúng tôi là có đồng xu được làm bằng bạc, cha tôi thì có cái bằng vàng còn đám đàn em tôm tép thì chỉ được xài chất liệu nhôm thôi. Nghe thì có vẻ thảm thật nhưng chịu thôi, tiết kiệm là quốc sách mà. Hơn nữa, xài đồng xu nhôm thế này cũng không sợ bị đụng hàng. Thật vậy, làm gì có ai rảnh rỗi sinh nông nỗi đi đặt người khác làm mấy cái đồng xu này chứ. Mà dù có thì cũng chả có chỗ nào rảnh rỗi để sản xuất. Thế thì tại sao chúng tôi lại có được??? Đơn giản thôi, chúng tôi là ai chứ, là côn đồ, là lưu manh, là đại diện cho mọi thế lực đê tiện của xã hội cơ mà. Cứ xì tiền ra thì ai nhờ làm cái gì người ta cũng làm đấy thôi. Đó chính là sức mạnh của đồng tiền cơ mà. (chả liên quan gì tới việc có là côn đồ hay không)
Tóm lại, chúng tôi đã thành công trong việc bắt bọn chúng khai báo tất cả và đại khái như sau:
Sau khi A-8 ngừng hoạt động, không có ai kiềm chế mối quan hệ giữa xã hội đen và lưu manh. Do phần lớn lưu manh bây giờ đều là hành phần nợ nần, tìm đến A-8 như tìm đến một ngôi nhà tình thương, một chỗ dựa vững chắc nên không có A-8, họ thật sự sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Xã hội đen ra sức càn quét thành phần con nợ của mình mà vi phạm luật “đen”. Thế là một số thành phần không thể chờ đợi sự hoạt động lại của A-8 nên đã xin gia nhập xã hội đen, nói cách khác tức là phản bội lại A-8. Sau đó thì theo lệnh của boss, bọn chúng bắt đầu kế hoạch phá vỡ luật “đen” do A-8 đặt ra nhằm cân bằng quyền lực giữa hai phe: chính phủ và vô chính phủ.
Chỉ có chừng đó thôi mà cái tên râu rậm ấy kể mất nửa tiếng đồng hồ. Tôi gật gà gật gù cố chống lại cơn buồn ngủ đang đè nặng lên hai mí mắt của mình. Đến khi hắn kể xong, tôi nhìn lại xung quanh thì thấy đàn em tôi đã có mặt đầy đủ (có luôn cái bọn ăn không ngồi rồi ở trạm xe buýt), mặt ai cũng ra vẻ suy tư. Tốt, suy nghĩ đi, cho chị chúng bây được khỏe não nào (riết rồi óc teo lại luôn, cho chết cái tội lười). Rồi đột nhiên, tên râu rậm dường như không còn sợ hãi nữa, cười như điên như dại, chỉ vào mặt Lâm Nguyên rồi nói “Mày là một trong hai Hắc Hoàng của A-8 phải không? Tao nói cho mày biết, cả lũ chúng mày lẫn lũ chính phủ rồi cũng sẽ sụp đổ trong tai Đại boss của chúng tao, ha ha ha”.
Lê Nguyên liếc nhìn tôi rồi cười nửa miệng với hắn. Tôi cũng bắt chước, cười nửa miệng với hắn. Kết quả, tên râu rậm nhìn tôi đồng cảm rồi nói “Cháu à, đằng kia có nhà vệ sinh công cộ……”. Hắn chưa dứt lời, tôi đã đạp khí thế vào người hắn. Tên già béo râu dê xồm xoàm chết tiệt, đó gọi là nụ cười khí phách, tôi cần tới nhà vệ sinh khi nào?? Tôi đạp, tôi đạp, đạp cho hắn rụng hết lông trên mặt luôn.
“Thôi nào, con”
Tôi lại bị nhấc bổng lên. Tên Nguyễn Huy đã ngăn chặn hành động giết người của tôi kịp lúc.
Xui xẻo thay, tên ấy bị tôi đạp dữ quá, ngất xỉu rồi. Đàn em của hắn do thấy đại ca hổ báo của mình bị một cô gái yếu ớt đạp cho bầm dập, sợ quá, bèn giả vờ ngất xỉu theo. Hây, đúng là lũ vô dụng mà. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, thầm cảm thương cho tên râu rậm kia. Nhìn đi, xem đàn em của chị này, chị đây chỉ giả bộ giận dữ tí thôi mà đã được vác về nhà rồi này, he he he.
Lúc ra về, tôi cứ nghĩ đến chuyện mình đã bỏ qua cái gì đó, nhưng thật sự không nghĩ ra nên đành bỏ mặc thôi.
 
********************************************
 
Có đàn em thông minh thật là sướng. Sau ngày hôm ấy, bọn chúng đã lập tức trở về băng điều tra chuyện này, chỉ còn mỗi tên Nguyên và Dương Minh ở lai trường. Đám bạn tôi, ai cũng chán ngán và thất vọng trước sự ra đi của họ. Haizz, thật là, tôi đây cũng siêu nhân đâu kém chúng nó, sao chỉ biết hâm mộ chúng nó mà không thèm nhìn đến tôi chứ. Tôi nuốt hai dòng nước mắt mặn mà vào lòng mà cảm thấy đau xót vô ngần.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy cũng thật đau đầu. Tại sao những người đang ở trong thời kì cách li với rắc rối như tôi đây lại cứ gặp rắc rối hoài vậy. Thật là xui xẻo mà!
Còn chuyện tôi đã quên cái gì đó, tôi thật không nghĩ ra, đàn em của tôi lại càng không nghĩ ra. Thây kệ, cứ coi như là quên đi (thì đúng là quên mà >.<).
P.S: hai cái điện thoại Lâm Nam dùng làm mồi nhử đều là điện thoại xịn của nhóc Jay. Phen này, nguyên cả đám Lâm Nam chết chắc, ha ha ha.
 
 
NGOẠI TRUYỆN 1
HỌC VĂN KHÔNG ĐÚNG CÁCH CÓ THỂ RỚT ĐẠI HỌC
Thầy giáo bước vào, cả lớp cùng đứng lên chào. Rất lẽ phép.
Lật bàn!!!!!!!! Tại sao cái trên Trương Huỳnh (số 7) chết bằm lại là giáo viên dạy Ngữ Văn cho tôi chứ. Tên khốn này mặc dù có khuôn mặt cực kì, cực kì hiền lành nhưng bản chất thì vô cùng, vô cùng dại gái, nhất là gái đẹp và lãng mạn đếm mắc ói. Hắn chính là nhà văn, một nhà văn biến thái, luôn có trí tưởng tượng bay bổng đến cả hố đen vũ trụ cũng không kéo lại được. Loạn thật, cái truyện này thật đúng là loạn đến không thể loạn hơn mà. Nhưng tóm lại thì, Trương Huỳnh, cái tên thư sinh mỹ thụ kia hiện tại đã bỏ nghề viết văn để nhào vô trải nghiệm cái cảm giác khi làm giáo viên.
Hắn ngồi xuống ghế giáo viên, đảo mắt một vòng quanh lớp, hơi ngừng lại nơi tôi đang giả ngu rồi mỉm cười với cả lớp. Đồ tiểu nhân khốn khiếp, dám dùng nhan sắc quyến rũ học sinh! Đả đảo, đả đảo!!!!
“Xin chào các bạn, tôi tên Trương Huỳnh, từ hôm nay trở đi sẽ là người đồng hành cùng các bạn trong bộ môn văn cho đến khi các bạn rời khỏi chiếc ghế nhà trường” – hắn nói với một giọng nói cực kì mềm mại, cực kì thu hút. Tôi nghe thấy tiếng hít thở không đều của thành phần “nguyện chết vì trai đẹp” trong lớp.
Đồ tiểu nhân màu mè khốn khiếp!!!! Tôi dùng ánh mắt cực kì sắc bén của mình chém hắn 1000 lần từ xa.
Hắn bơ tôi rồi cười cười nói tiếp “Thế các bạn biết gì về văn học thực thụ?”
Cả lớp đứng hình, cảm giác như bị tạt nước vào mặt lúc mình đang mở miệng hít thở, nước tràn hết vào miệng khiến ai cũng sặc nước không thôi.
Rồi đột nhiên, hắn đứng phắt dậy, vẻ mặt hào hứng khác hẳn với cái vẻ mặt kinh dị lúc nãy “Các bạn có đọc tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc không?”.
Ơ, cái shit. Tên điên này, câu trước, câu sau, chả có câu nào liên quan tới nhau cả. Đầu óc có vần đề sao? Học văn học vẽ bao nhiêu năm mà cái sự liên kết trong câu nói cũng không biết sử dụng là sao? Vậy mà cũng bày đặt làm giáo viên dạy văn học.
Cả lớp im phăng phắc, không ai dám động đậy. Sao vậy, tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?
“Này, chửi ai vậy, sao mày nói to thế?” – “cùng bàn” huých tôi một phát, làm tôi tỉnh cả người. Cái gì, tôi lại nói toạc hết suy nghĩ của mình ra ngoài rồi ư? Phen này thì chết rồi, biết làm sao bây giờ, sắc mặt tên Huỳnh đã đen mất một nửa. Tôi nhìn hắn, cười trừ. Hắn miễn cưỡng cười lại với tôi thật “ngọt ngào” rồi tiếp chục chủ đề.
“Thế các em đã đọc truyện “Chết! Sập bẫy rồi” của Kingkong Bây Bi chưa???”
Barbie, cái tên của người ta là Kingkong Barbie. Hừ, dốt tiếng Anh thế kia, làm giáo viên dạy tiếng Việt mà không thấy nhục à??? Tôi ngồi dưới lớp, nghiến răng ken két trong khi đám bạn tôi thì hào hứng gật đầu lia lịa.
Rồi đột nhiên, hắn bậy dậy, đập bàn hét to “Ai cho các em đọc truyện Trung Quốc như vậy? Định phản động hả????”
Tôi và cả lớp giật bắn mình. Chết tiệt, hắn cố tình dụ chúng tôi vào bẫy, như vậy thì lớp chúng tôi sẽ bị buộc phải tuyệt đối nghe lời hắn mất. Quả nhiên thâm độc.
Nhưng khi chúng tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã tiếp tục, giọng hiền hòa hơn nhiều “Phải bắt đầu đọc từ truyện Bên nhau trọn đời hay Hoa tư dẫn thì mới chuẩn được chứ. Haizzz, không ai chỉ cho các em cách đọc truyện Trung Quốc à?”
Thế là lớp tôi lại tiếp tục đứng hình. Một con quạ bay qua đầu tôi, mỏ kêu Két két, sau đó, một đàn quạ tiếp tục bay ngang đầu tôi, kêu Két két két. Chết tiệt, sao chúng bây không **** lên đầu cái tên thần kinh kia đi????
Tiết học ấy, chúng tôi chẳng có học hành gì ngoài việc ngồi yên một chỗ mà bấn loạn tập thể. Còn cái tên điên kia thì cứ thao thao bất tuyệt về cái thể loại văn học mạng. Nghe thì hay đấy, nhưng chú định giáo dục chúng tôi cái gì từ cái thể loại đấy? Cách tán gái chăng? Hừ, cứ cái đà này, bảo đảm chúng tôi sẽ rới đại học hết ráo.
XẸT!!!!
Một tia sáng chói lọi bay qua đầu tôi, soi sáng tất cả. Tôi lén nhìn Trương Huỳnh, hắn hơi liếc tôi, miệng cười đểu. Hiểu rồi, con đã hiểu rồi, bố ơi. Thì ra là vậy, hắn muốn từ từ loại bỏ đối thủ thi đại học cho tôi, bắt đầu từ những người này. Ha ha ha, quả nhiên là hiểu ý tôi mà! Ha ha ha….
P.S: Suy nghĩ thật sự của Trương Huỳnh đằng sau cái cười đểu ấy là: “Thấy chưa? Ta sinh ra là để làm phản động trá hình giáo viên mà”.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9