Mùa Thu...
...
mình không cảm nhận được mùa thu dù đang ở trong mùa thu, nếu không nghe người ta nói Trung Thu đến rồi thì mình cũng không biết luôn.
bình thường mình rất nhạy cảm với mùa thu, mà sao năm nầy chẳng cảm nhận được gì, không mơ mộng, không vui vẽ, không buồn fiền, không nghĩ đến tương lai, không cần hạnh fúc, cũng không cần ai cả... có lẽ mình sẽ trở thành một viên đá cuội nằm cuối đường... mặc rong riêu bám cũng chẳng màng fủi đi...
có lẽ mình cũng chẳng muốn về VN lần nào nữa, nhưng nếu về thì mình cũng chẳng để ai biết luôn...
một mình ta lang thang trên phố, phố vắng người chỉ nghe tiếng nhịp tim.. bầu trời vẫn như thuở nào, không gian vẫn dầy bụi, nhưng trong tim tôi chẳng còn bầu trời, chẳng còn một hạt bụi tình yêu nào sót lại, chẳng còn gì để nhớ để thương, mọi người hình như xa lạ, một bóng người chìm khuất dưới chân mây...
ngày nào đó nếu tôi về, tôi sẽ mong trời mưa mãi, mưa ướt đường, mưa ướt trái tim tôi...
có lẽ mùa thu trời sẽ mưa, nhưng SG làm gì có mùa thu, chỉ có hai mùa mưa nắng... khi tôi về sẽ chọn mùa mưa... mưa sẽ tưới mát tâm hồn, sẽ làm dịu tâm hồn một kẻ cô đơn...
tôi sẽ đem những ước mơ in lên từng hạt, từng hạt sáng long lanh, rãi khắp bầu trời, rãi khắp đất trời, rãi khắp thế gian... và nguyện cầu mọi người đừng giống như tôi.. một kẻ cô đơn lang thang trong đời...
lang thang trên từng chiếc lá
lang thang trên từng chân cầu
lang thang trên những viết tim đau
....
.. ...................................................................
...
mới đó mà ngày lễ Halloween sắp đến rồi, mình cũng chuẩn bị mua kẹo để phát cho mấy đứa nhỏ...
mình còn nhớ cách đây mấy năm, mình còn dẫn cháu mình đi xin kẹo mấy con đường... bây giờ nó lớn rồi, hết muốn đi xin kẹo, nó thích ngồi ở nhà cho kẹo hơn...
hổng hiểu sao, cháu mình đáng lẽ ở nhà cha mẹ nó, sao lại thích đến nhà mình thế???
mỗi lần cho kẹo mình thấy rất là vui, thấy tui nó vô tư hạnh phúc làm mình cũng cảm nhận phúc theo...
năm may mình nên mua loại kẹo gì ta????
.... ....................................................
..
chiều nay chẳng biết làm gì, để tư tưởng đi lang thang vô định làm mình có cảm giác thật lạ lùng.
tư tưởng chao đảo như con kiến đậu trên chiếc lá khô, đang từ trên cao rơi xuống, lượn qua lượn lại theo chiều gió, trên mặt nước hồ lăng tăng gợn sóng... rồi đáp nhẹ trên mặt nước trong veo, bềnh bồng theo giòng nước, chẳng biết đâu là bến bờ... và thời gian hình như chẳng còn tồn tại, chỉ có ta và ta giữa đất trời mênh mông...
không một tư tưởng khởi lên, trí óc hoàn toàn vắng lặng, mọi vật hình như đứng yên, chẳng có đất, chẳng có trời, chẳng có ta, và cũng chẳng có một ai, chỉ còn cảm giác là hiện hữu... mọi quan cảnh chung quanh hình như sáng hơn bình thường... tuy mắt nhìn thấy mọi vật hiện hữu những cũng không hiện hữu.. có lẽ mình đang bước vào sự thiền định tự nhiên...
??? mình biết thiền sao !!! nếu vậy thì thật lạ lùng, không tin được...
.....
.........................................................
mình đến thăm một người bạn, người bạn cho mình xem một câu chuyện ngắn, vể một nhà sư, mình thấy câu chuyện đó cũng tương tự câu chuyện mình đã đọc, nhưng ở đây câu chuyện được chế biến lại hay hơn nhiều....
"....
Một nhà sư bước xuống đò sang sông, cô lái đò rất xinh chèo thuyền đưa khách sang sông. Khi đã sang sông rồi cô lái đò lấy tiền của khách theo giá bình thường, nhưng riêng với nhà sư thì:
cô lái đò:
- sư cho em tiền gấp đôi với những người khác ạ.
nhà sư:
- tại sao tôi phải trả gấp đôi!
cô lái đò:
- vì sư nhìn em đắm đuối ạ.
Nhà sư đành lấy tiền trả cho cô lái đò.
Bữa khác nhà sư cũng đi đò sang sông, lần này sư không nhìn cô lái đò nữa, khi đò sang bên kia sông, cô lái đò đòi tiền.
cô lái đò:
- sư cho em tiền gấp ba lần của khách khác ạ.
nhà sư:
- lần này tôi không nhìn cô tại sao phải trả tiền gấp ba!
cô lái đò:
tại em mặc váy mà sư nhìn em trên mặc nước nên tiền phải gấp ba.
Nhà sư đành lấy tiền trả cho cô lái đò.
Lần thứ ba nhà sư đi sang đò và cũng là cô lái đò cũ đưa sang sông, nhà sư lần này vừa lên đò là ngồi ngay xuống nhắm mắt thiền định, không dòm đi đâu hết, khi đò sang sông cố lái đò đòi tiền.
cô lái đò:
- sư cho em tiền gấp năm lần của khách khác ạ.
nhà sư:
- lần này tôi không dòm cô trên đò, không dòm cô trên mặt nước, nhắm mắt thiền định mà sao lại trả tiền gấp năm??!!
cô lái đò:
- vì tuy sư không nhìm em bằng mắt nhưng nhìn em bằng tâm, mà tâm quý hơn mắt nên thầy phải trả gấp năm.
Nhà sư móc tiền ra trả, và cúi đầu suy nghĩ.
Nhà sư dặn lòng không sang đò do cô gái kia đưa nữa, nhưng vì có việc gấp phải sang sông nên đành phải lên đò sang sông. khi đến bên kia bờ, nhà sư không đợi cô lái đò hỏi, nhà sư nói liền.
Nhà sư:
- lần này cô đòi tôi bao nhiêu tiền?
cô lái đò:
- lần này em không lấy tiền.
Nhà sư:
- lần này tôi nhìn cô từ lúc bước lên cho đến khi sang sông mà, tại sao cô không lấy tiền!
cô lái đò:
- vì lần này mắt thầy nhìn em nhưng không thấy em.
Nhà sư hình như chợt hiểu ra điều gì đó.
..."
câu chuyện này mình nghe bạn đọc một lần nên nhớ không chính xác lắm, nhưng đại khái là câu chuyện như vậy... câu chuyện thật đáng để mình suy nghĩ... hi hi... mình thì có lẽ đến lần thứ ba là hỏi cô gái về làm vợ rồi, như vậy mới đắc đạo tình của mình... hé hé hé
.... .............................................................................
....
lâu rồi, từ lúc sinh ra tại thế gian này mình chưa bao giờ để ý đến nó, làm như mình đang sống tạm, sống nhờ vào mảnh đất mình đang sống, nên nhiều việc mình cũng chẳng thèm để ý... quả thật mình quá lơ là với cuộc sống, chẳng thèm chăm sóc gì cho mình toàn đi lo cho người khác, nên đến bây giờ mình vẫn còn lông bông không có người cầm chân, cầm túi, và moi bóp ... mình hẹn với lòng là năm 2010 này dù sao đi nữa, cũng ráng kiếm và chấp nhận một người nào đó moi bóp của mình...
mình chẳng biết khi tình yêu bắt đầu chớm nở nó như thế nào... có lẽ phải có một hạt giống tình yêu nào đó, hạt tình yêu lúc đầu theo mình thì dễ thương lắm: ấm áp, nhẹ nhàng, mềm mại như nhung, và đôi lúc cũng cay như ớt...
hạt giống tình yêu cũng có vị đắng, vị ngọt, vị chua (nhiều khi còn chua hơn giấm), và cũng có vị mặn nữa (nhưng hình như vị mặn hơi ít), đôi khi hạt chưa chín tới nên gieo mãi chẳng lên cây...
hạt tình yêu của mình gieo hoài chẳng lên cây nào, có lẽ mình đem hấp lên trên lò ăn là hay nhất.... có ai bán hạt tình yêu nào tốt thật tốt giới thiệu cho mình cái... mình sẽ đem trồng vào một vườn hoa và chăm sóc hàng ngày, và tâm sự với hạt hàng ngày...
hạt tình yêu ơi, hạt đang ở đâu vậy !!!!
............................................................................
Đang ngủ vùi bị đánh thức bởi người mới nhưng quen quá đi thôi
Giờ này mùa đông, Lữ Khách như con Marmotte lười biếng, chui vào ống cây tìm chút hơi ấm, ẩn mình chờ mùa Xuân, đem dđ-&n cho mnìh một chút hưong Xuân ấm áp Hình như ctly ít đâu lắm phải không! Có lẽ chỉ về Việt Nam khoảng 2 lần là nhiều, vậy bên đó ctly có đi khắp các nước Âu Châu chưa... ctly thấy tất cả các nước bên đó nước nào đẹp nhất, nước nào gây ấn tượng nhiều nhất, và nước nào làm cho tâm hồn ctly ghi vào tim nhiều nhất? hi hi
Đã là Ct.Ly khg là Lữ Khách, nên đi ít, nằm nhà nhiều há hihhì
Âu Châu hở, khg biết có đi đến đâu chưa, chắc tại " hồ bao " nhẹ, nên ở nhà nằm võng đọc truyện, nhg hết làm thơ rồi LK ơi
Với LỮ Khách ngày xưa, với Lữ Khách ngày nay, chà chà sao như laàlà hihhì Thương Giang là ai vậy kà!!!
khi không nhảy vào tặng quà cho ctly nhưng mình cũng hưởng lây món quà thật đẹp. Cám ơn TG nhiều nhen, cánh hoa này là cho phòng mình tươi sáng hẳn lên.. có lẽ TG là con gái nên nhìn món quà biết đc là người cũng như hoa... hi hi.... nếu là đàn ông thì chắc là cũng đẹp như hoa luôn...
.................................................................
..
một ngày trôi qua, giòng sông khác trước, người xưa đổi khác như nước chảy chẳng dừng đâu...
trái tim đã già hơn nhưng dấu khắc trong tim không bao giờ thay đổi...
Lu_khach đã thay tên, nhưng tâm hồn có thay đổi bao giờ...
nếu có ai hỏi nhìn sao khác thế?
mình trả lời:
- mình có khác gì đâu, chẳng qua cặp mắt của bồ thay đổi nên nhìn ra khác đó chớ !!!
talkative nhìn không khác, lu_khach nhìn không khác, ctly nhìn có khác không???
có lẽ ctly nhìn cũng không khác... và các người mà mình mến nhìn cũng không khác...
giòng sông vẫn có lá vàng rơi, nước vẫn chảy, cuộc đời vẫn thay đổi, nhưng những kỷ niệm không bao giờ thay đồi... chỉ có kỷ niệm là bất biến và mãi mãi trong tim...
chúc mọi người mình cảm mến cuộc sống luôn vui...
.....
....
có những lúc cuộc đời thật vô vị, thật chán chường, mình chỉ muốn trốn đi một nơi nào đó thật xa, ra khỏi thế gian này... nhưng không thể được vì mình vấn còn hi vọng ở tương lai, một tương lai xa mù, một tương lai không biết trước...
thật vô lý....
không gì làm chứng cho tương lai, mà mình vẫn tin, một niềm tin mù quán, tin vớ vẩn, có lẽ 1 niềm tin như vậy mình có thể cho nó một cái tên "mê tín tương lai"... mình biết tin như vậy là không có lý nhưng mình vẫn tin, và mình vẫn mê tín tương lai...
bây giờ mình mơ đây, mơ 1 tương lai tươi đẹp
... ..................................
.....
Hôm nay thức dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài đường thì chỉ thấy một màu trắng xoá, tuyết đang đổ, không một bóng người qua lại...
Những bông tuyết tung bay trong gió, thật đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng. Cảnh tuyết phủ trắng tuy rất đẹp nhưng không kém phần thê lương, nhất là với một người lặng lẽ như tôi...
Ngày hôm nay lười, chỉ ngồi trên lầu ngắm tuyết rơi.. có lẽ hồn thơ cũng đông thành tuyết nằm gọn trong tim...
...
...
Có người hỏi năm nay mình có về vn không?
Chính mình cũng chẳng biết có về hay không, mà về để làm gì nhỉ !!!
Những con đường xưa không còn nhận ra mình nữa, hay mình không nhận ra những con đường...
Mình rất yêu mưa nhưng mình rất ngại, vì mưa làm cho kỷ niệm sống lại trong tim, chỉ làm cho lòng mình thêm đau nhức...
còn lại gì trong ta
một đời bơ vơ lạc lõng
trống vắng buồn
bao bọc lấy con tim
kỷ niệm xưa như hạt mầm bất tử
đang nở hoa
một đoá ngục tù
và lặng lẽ như lá vàng rơi rụng
ôm vào lòng nghe than thở bụi thời gian
những ngày xưa thoáng qua trí óc
nhưng đành thôi
từ giả bụi thời gian
...
thời gian là em
còn anh là hạt bụi
thời gian trôi
hạt bụi bám theo đời
về hay ko về vn nhỉ???
...
Mỗi lần mình về vn là mình cảm nhận một hạnh phúc khác lạ hơn lần trước và cũng có thêm một nỗi buồn hơn trước. Có lẽ mình là người quá nhiều tình cảm, dễ súc động, dễ buồn, dễ vui, và dễ lang thang theo dòng tư tưởng... và lạc lối theo cảnh vật quên lối về...
Đồi lúc tôi muốn như cây cỏ
sống một đời không có yêu thương
và trái tim không còn hơi thở
và chuyện đời không khắc dấu trong tim
Ước mong như cây cỏ, không cảm nhận, không nhớ thương, thời gian trôi chẳng nghĩa gì tất cả, sống lâu dài, chẳng biết mình tồn tại hay không...
Mình muốn không lo lắng ưu tư, nhưng làm sao thực hiện được. Mình còn cha mẹ phải lo, còn anh em mình phải lo, và lo cho chính bản thân mình. Chữ hiếu phải trả không thể quên. Em mình không trưởng thành trong suy nghĩ, chỉ sống dựa vào mình và mơ mộng làm ông chủ, chỉ mơ mộng lấy được người vợ giàu để khỏi làm gì chỉ ngồi hưởng và đi chơi... Mình đang làm điều đó cho em mình, nhưng liệu khi em mình lấy vợ, người vợ có chịu một người chồng như vậy hay không?
Mình thì mong nó lấy vợ cho rồi để mình khỏe thân còn lo cho chính mình nữa. Nhưng có một người bạn của mình nói một câu làm mình suy nghĩ "mầy mong cho nó lấy vợ để mầy khỏe thân, nhưng biết đâu được nó lấy vợ về rồi mầy nuối luôn vợ chồng nó thì sao... mầy quên chuyện đó đi..."
Không nuôi và lo cho em mình thì cha mẹ buồn, mà nuôi và lo cho em mình thì cuộc đời mình bơ vơ...
Có lẽ mình sinh ra là một ngôi sao quá sáng, nên có nhiều ngôi sao bám theo hưởng ánh sáng của mình... mang theo nhiều ngôi sao quá, mình sắp rụng xuống rồi, hy vọng là được rụng xuống một giòng sông êm đềm và thơ mộng...
"đời ta có khi tựa lá cỏ.... ngồi hát ca rất tự do...."
.....
......
Hic ... ông bạn nhà báo à .. viết dùm tâm trạng cho bao nhiêu ng thú vị ko nè ...
ĐÔi khi mình phải là cái bóng để bao nhiêu ng tỏa sáng .. thế cũng thú nhỉ ..cái bóng đó mún lụi tắt, nhưng khổ nó cứ le lói ..chán ngắt ..
Đường cũ, nếu có cơ hội, hãy đi qua, để lần cuối cùng mình chắc chắn rằng .. ko nên hay ko nên về ngang nơi đó nữa hề hề ...(tự quyết định nha bn ko có xúi hih)
thời gian là em
còn anh là hạt bụi
thời gian trôi
hạt bụi bám theo đời
Hạt bụi & thời gian
Hạt bụi hòa vào trăm ngàn hạt khác
Thời gian suông chảy một dòng
Gột lấy những lung linh ánh bạc
Phản chiếu từ hạt bụi xa xa .. Thăm ông bạn dzà .. lâu wá ko thí .. chúc dzui, chúc khỏe, chúc nghị lực, chúc sáng sưốt ... năm nay có ai bất ngờ mang bánh kem cho Bee ko ???