Nhớ Xuân Hương - Trích trong Tuyển tập thơ của nhà báo - họa sĩ Tạ Thị Vân
“Không chồng mà chửa mới ngoan Có chồng mà chửa thế gian đã nhiều” Ước gì gặp được Xuân Hương
Để ta khỏi phải mượng tường tự do
Từ câu hát tới điệu hò
Thỏa chí lối phách thẹn thò chi mô
Nếu yêu thì hát hò dô
Nếu ghét thì nói ma cô đảo lừa
Chửa hoang sao phải xin chừa
Thai rồng sao hát được mùa bội thu
Là thân gái phận hát ru
Đâu phải cam chịu âm u trong đời
Chỉ riêng câu hát ru hời
Cũng phải suy tính động trời rất nguy
Từng là nô lệ tư duy
Từng là phận gái nghĩ suy rạch ròi
Can chi mà phải hỏi đòi
Nỡ mang tai họa thiệt thòi cháu con
Tự do hai chữ mất còn
Mong chi cái thuở chon von xuân thì
Xuân Hương đông hạ thu đi
Cớ sao nàng chỉ thích đi đường này
Văn chương đâu kể mỏng dày
Xóa đi ảo mị đọa đày nhân sinh
Can chi gào thét rùng rình
Cần lao như thể điêu linh con người
Tự do thỏa chí nói cười
Nhân quyền dù có động trời vẫn khinh
Xuân Hương vẻ đẹp tôn vinh
Đa mang mà rất duyên tình mới hay
Xuân Hương người có vui vầy
Thế kỷ 21 người bay trở về
Văn thơ như một lời thề
Trang mạng kết nối cận kề bến xưa